Quách Hiểu Nam là người điều từ Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy xuống Tùng Giang, y đương nhiên có tình cảm khá đặc thù với Tần Gia Bình và Điền Lập Nghiệp. Quách Hiểu Nam có thể coi là người thuộc phái Tần Gia Bình, bây giờ Tần Gia Bình đã đứng về phía Văn Thiên, y sao lại làm trái ý của lãnh đạo cho được. Đến lúc đó dù cho kết quả như thế nào cũng bị người khác đánh giá là kẻ hai mặt.
Hơn nữa trong thời gian qua y đi lại khá gần với Hải Đức nên sợ có người nhớ ở trong lònggt; Nếu muốn cứu vãn sai lầm này thì Quách Hiểu Nam chỉ có thể tìm cách. Vì thế gần đây Quách Hiểu Nam cũng tích cực dựa vào Tằng Ích và dần xa lánh Hải Đức. Hải Đức bây giờ có thể nói không có một người bạn nào ở Tùng Giang, đúng là nửa bước khó đi.
Khi ba người Hứa Lập tới Vọng Giang, thị trưởng Tô Quảng Nguyên cùng mấy vị thường vụ khác đều đang chờ bọn họ trong phòng hội nghị của thị ủy. Mọi người đều rất nhiệt tình chào đón Quách Hiểu Nam, Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường. Quách Hiểu Nam đọc xong văn bản bổ nhiệm buổi chiều cùng ngày quay về Tùng Giang. Đây là địa bàn của Hứa Lập, biểu hiện trước đây của Quách Hiểu Nam khiến các thường vụ Vọng Giang không thích gì y. Tuy Quách Hiểu Nam bây giờ đã xa lánh Hải Đức nhưng y không có hành động thực tế nào cả. Những người đi theo Hứa Lập đương nhiên sẽ không đối tốt với y. Quách Hiểu Nam cũng cảm thấy do mình có mặt ở hiện trường khiến không khí nơi đây có chút áp lực, vậy mình tốt nhất là lấy do rời đi là hơn.
Mà Tiếu Thiên Cường cùng Hứa Lập ở lại Vọng Giang. Quách Hiểu Nam cũng biết do có Hứa Lập nên Tiếu Thiên Cường – bí thư thị ủy từ trên tỉnh cửa xuống Vọng Giang sẽ đỡ gặp khó khăn hơn nhiều, mình cũng không cần làm chỗ dựa cho Tiếu Thiên Cường.
Tiễn Quách Hiểu Nam, không khí phòng hội nghị thoáng cái khác ngay. Hứa Lập trước đây lúc làm bí thư thị ủy hắn dựa vào năng lực công tác của mình mà lôi kéo các thường vụ Vọng Giang vào xung quanh mình. Ở một số trường hợp công khai mọi người còn cần giữ nghiêm túc nhưng không có ai khác thì ai cũng thoải mái. Đặc biệt là Triệu Quốc Khánh vừa về tới phòng hội nghị đã cầm lấy thuốc của Hứa Lập chia cho mọi người, y còn lớn tiếng nói:
- Bí thư Hứa sắp đi, loại thuốc xịn này chúng ta không có cơ hội hút nữa đâu. Bây giờ còn có cơ hội thì mọi người đừng nên khách khí làm gì.
Trong 11 thường vụ ở đây ngoài hai nữ đồng chí ra thì những người còn lại đều nghiện thuốc nặng. Bản thân Tiếu Thiên Cường cũng không sợ thuốc, rượu vì thế thoáng cái phòng hội nghị đã đầy khói thuốc. Phó bí thư thị ủy, hiệu trưởng trường Đảng Trương Quế Phương bịt mũi mở cửa phòng hội nghị ra nói.
- Mấy con nghiện này không thể hút ít một chút sao, cẩn thận về nhà toàn mùi thuốc là vợ không cho lên giường.
Tô Quảng Nguyên cười trêu.
- Lão Nghiêm nhà chị nghe nói còn nghiện thuốc hơn chúng tôi, tôi sao không nghe nói chị không cho y lên giường. Chắc là không có chồng nằm bên là không ngủ được đây mà.
Câu nói này của Tô Quảng Nguyên làm mọi người phì cười, Trương Quế Phương tức tối nghiến răng nhưng không biết phản bác thế nào.
Cuối cùng vẫn do chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Quế Tĩnh nói xen vào.
- Được, lát tôi gọi điện cho vợ anh nói y nguyên câu vừa rồi của anh xem về vợ hầu hạ anh như thế nào.
Người quen thuộc Tô Quảng Nguyên đều biết vợ cũ của y mấy năm trước vì bệnh mà qua đợi, vợ mới nhỏ hơn y hơn chục tuổi, tình cảm hai người rất tốt. Tô Quảng Nguyên thậm chí còn bị vợ quản rất chặt. Y tuy là thị trưởng nhưng khi về nhà lại rất yêu thương vợ, câu nói này của Diêu Quế Tĩnh không khác gì chạm vào chỗ hiểm của y.
Tô Quảng Nguyên đành xin tha.
- Coi như tôi nói sai, là chúng tôi không thể không có các nữ đồng chí, không cần phiền chị gọi cho vợ tôi đâu.
Tiếu Thiên Cường nhìn mọi người cười nói vui vẻ như vậy, y cũng cao hứng. Điều này chứng minh bộ máy Vọng Giang là đoàn kết, không khí cũng rất hài hòa. Mình đến đây công tác chắc cũng không gặp khó khăn gì.
Hứa Lập giới thiệu qua các vị thường vụ với Tiếu Thiên Cường, sau đó từng vị thường vụ cũng báo cáo vắn tắt công việc mình phụ trách quản lý với Tiếu Thiên Cường, hội nghị kéo dài tới hơn 5h chiều là kết thúc.
Tô Quảng Nguyên xem đồng hồ rồi nhỏ giọng nói với Hứa Lập.
- Bí thư Hứa, bí thư Tiếu, hay là chúng ta tới khách sạn vừa ăn vừa nói chuyện.
Hứa Lập quay đầu lại nhìn Tiếu Thiên Cường một chút.
- Bí thư Tiếu có ý kiến gì không? Đã chuẩn bị chưa thế?
Tiếu Thiên Cường bị hỏi không hiểu.
- Tôi có gì mà cần chuẩn bị?
- Chuẩn bị gì ư? Thuốc giải rượu chứ gì. Tối nay anh nếu còn có thể đi ra khỏi khách sạn thì tôi phục anh sát đất.
Hứa Lập rất tàn ác nói.
Tiếu Thiên Cường bị Hứa Lập dọa. Chỉ riêng Hứa Lập đã đủ để đánh bại mình, bây giờ có thêm 10 người nữa thì sợ mình không thể không say rồi. Chẳng qua Tiếu Thiên Cường cũng biết bữa này mình không thể trốn, nếu như sau này còn muốn quan hệ tốt với các thường vụ thì tối nay mình không say cũng không được. Tiếu Thiên Cường cắn răng nói.
- Có gì chứ, cùng lắm là say ngất đi mà thôi. Tôi nghĩ cậu cũng không đỡ hơn tôi đâu, vừa lúc chúng ta làm bạn.
- Được, có chuẩn bị là tốt rồi. Anh đã chuẩn bị thì chúng ta đi thôi.
Mọi người cùng nhau xuống lầu đi tới khách sạn.
Sau khi xuống xe Hứa Lập lại sai Thôi Lâm mang hai bình rượu trong xe vào khách sạn. Mặc dù khách sạn cũng có Mao đài nhưng không thể so được với rượu năm 80 của Hứa Lập.
Triệu Quốc Khánh thấy Thôi Lâm bưng rượu vội vàng đi tới cười nói:
- Ồ, còn có rượu ngon này ư? Vậy tối nay chúng ta đừng khách khí. Tiểu Trương, cậu lại đây bê một bình giúp Tiểu Thôi.
Triệu Quốc Khánh gọi lái xe của mình tới giúp.
12 người uống từ 6h đến 11h30, trên bàn có sáu món ăn được ăn sạch. Về phần hai bình rượu Hứa Lập mang tới chia bình quân mỗi người một chai đương nhiên là không đủ, cuối cùng chỉ có thể uống rượu của khách sạn. Nhân viên phục vụ đầu tiên chỉ mang vài chai lên nhưng sau đó quyết định mang cả bình lên. Cuối cùng tính ra 12 người uống hết 31 chai rượu chia đều mỗi người 2,5 chai.
Nhân viên phục vụ nhìn con số mà sợ hãi, lãnh đạo đúng là không dễ làm. Chẳng những phải có văn hóa mà còn phải giỏi uống rượu nếu không thì không làm được lãnh đạo.
Hơn nữa trong thời gian qua y đi lại khá gần với Hải Đức nên sợ có người nhớ ở trong lònggt; Nếu muốn cứu vãn sai lầm này thì Quách Hiểu Nam chỉ có thể tìm cách. Vì thế gần đây Quách Hiểu Nam cũng tích cực dựa vào Tằng Ích và dần xa lánh Hải Đức. Hải Đức bây giờ có thể nói không có một người bạn nào ở Tùng Giang, đúng là nửa bước khó đi.
Khi ba người Hứa Lập tới Vọng Giang, thị trưởng Tô Quảng Nguyên cùng mấy vị thường vụ khác đều đang chờ bọn họ trong phòng hội nghị của thị ủy. Mọi người đều rất nhiệt tình chào đón Quách Hiểu Nam, Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường. Quách Hiểu Nam đọc xong văn bản bổ nhiệm buổi chiều cùng ngày quay về Tùng Giang. Đây là địa bàn của Hứa Lập, biểu hiện trước đây của Quách Hiểu Nam khiến các thường vụ Vọng Giang không thích gì y. Tuy Quách Hiểu Nam bây giờ đã xa lánh Hải Đức nhưng y không có hành động thực tế nào cả. Những người đi theo Hứa Lập đương nhiên sẽ không đối tốt với y. Quách Hiểu Nam cũng cảm thấy do mình có mặt ở hiện trường khiến không khí nơi đây có chút áp lực, vậy mình tốt nhất là lấy do rời đi là hơn.
Mà Tiếu Thiên Cường cùng Hứa Lập ở lại Vọng Giang. Quách Hiểu Nam cũng biết do có Hứa Lập nên Tiếu Thiên Cường – bí thư thị ủy từ trên tỉnh cửa xuống Vọng Giang sẽ đỡ gặp khó khăn hơn nhiều, mình cũng không cần làm chỗ dựa cho Tiếu Thiên Cường.
Tiễn Quách Hiểu Nam, không khí phòng hội nghị thoáng cái khác ngay. Hứa Lập trước đây lúc làm bí thư thị ủy hắn dựa vào năng lực công tác của mình mà lôi kéo các thường vụ Vọng Giang vào xung quanh mình. Ở một số trường hợp công khai mọi người còn cần giữ nghiêm túc nhưng không có ai khác thì ai cũng thoải mái. Đặc biệt là Triệu Quốc Khánh vừa về tới phòng hội nghị đã cầm lấy thuốc của Hứa Lập chia cho mọi người, y còn lớn tiếng nói:
- Bí thư Hứa sắp đi, loại thuốc xịn này chúng ta không có cơ hội hút nữa đâu. Bây giờ còn có cơ hội thì mọi người đừng nên khách khí làm gì.
Trong 11 thường vụ ở đây ngoài hai nữ đồng chí ra thì những người còn lại đều nghiện thuốc nặng. Bản thân Tiếu Thiên Cường cũng không sợ thuốc, rượu vì thế thoáng cái phòng hội nghị đã đầy khói thuốc. Phó bí thư thị ủy, hiệu trưởng trường Đảng Trương Quế Phương bịt mũi mở cửa phòng hội nghị ra nói.
- Mấy con nghiện này không thể hút ít một chút sao, cẩn thận về nhà toàn mùi thuốc là vợ không cho lên giường.
Tô Quảng Nguyên cười trêu.
- Lão Nghiêm nhà chị nghe nói còn nghiện thuốc hơn chúng tôi, tôi sao không nghe nói chị không cho y lên giường. Chắc là không có chồng nằm bên là không ngủ được đây mà.
Câu nói này của Tô Quảng Nguyên làm mọi người phì cười, Trương Quế Phương tức tối nghiến răng nhưng không biết phản bác thế nào.
Cuối cùng vẫn do chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Quế Tĩnh nói xen vào.
- Được, lát tôi gọi điện cho vợ anh nói y nguyên câu vừa rồi của anh xem về vợ hầu hạ anh như thế nào.
Người quen thuộc Tô Quảng Nguyên đều biết vợ cũ của y mấy năm trước vì bệnh mà qua đợi, vợ mới nhỏ hơn y hơn chục tuổi, tình cảm hai người rất tốt. Tô Quảng Nguyên thậm chí còn bị vợ quản rất chặt. Y tuy là thị trưởng nhưng khi về nhà lại rất yêu thương vợ, câu nói này của Diêu Quế Tĩnh không khác gì chạm vào chỗ hiểm của y.
Tô Quảng Nguyên đành xin tha.
- Coi như tôi nói sai, là chúng tôi không thể không có các nữ đồng chí, không cần phiền chị gọi cho vợ tôi đâu.
Tiếu Thiên Cường nhìn mọi người cười nói vui vẻ như vậy, y cũng cao hứng. Điều này chứng minh bộ máy Vọng Giang là đoàn kết, không khí cũng rất hài hòa. Mình đến đây công tác chắc cũng không gặp khó khăn gì.
Hứa Lập giới thiệu qua các vị thường vụ với Tiếu Thiên Cường, sau đó từng vị thường vụ cũng báo cáo vắn tắt công việc mình phụ trách quản lý với Tiếu Thiên Cường, hội nghị kéo dài tới hơn 5h chiều là kết thúc.
Tô Quảng Nguyên xem đồng hồ rồi nhỏ giọng nói với Hứa Lập.
- Bí thư Hứa, bí thư Tiếu, hay là chúng ta tới khách sạn vừa ăn vừa nói chuyện.
Hứa Lập quay đầu lại nhìn Tiếu Thiên Cường một chút.
- Bí thư Tiếu có ý kiến gì không? Đã chuẩn bị chưa thế?
Tiếu Thiên Cường bị hỏi không hiểu.
- Tôi có gì mà cần chuẩn bị?
- Chuẩn bị gì ư? Thuốc giải rượu chứ gì. Tối nay anh nếu còn có thể đi ra khỏi khách sạn thì tôi phục anh sát đất.
Hứa Lập rất tàn ác nói.
Tiếu Thiên Cường bị Hứa Lập dọa. Chỉ riêng Hứa Lập đã đủ để đánh bại mình, bây giờ có thêm 10 người nữa thì sợ mình không thể không say rồi. Chẳng qua Tiếu Thiên Cường cũng biết bữa này mình không thể trốn, nếu như sau này còn muốn quan hệ tốt với các thường vụ thì tối nay mình không say cũng không được. Tiếu Thiên Cường cắn răng nói.
- Có gì chứ, cùng lắm là say ngất đi mà thôi. Tôi nghĩ cậu cũng không đỡ hơn tôi đâu, vừa lúc chúng ta làm bạn.
- Được, có chuẩn bị là tốt rồi. Anh đã chuẩn bị thì chúng ta đi thôi.
Mọi người cùng nhau xuống lầu đi tới khách sạn.
Sau khi xuống xe Hứa Lập lại sai Thôi Lâm mang hai bình rượu trong xe vào khách sạn. Mặc dù khách sạn cũng có Mao đài nhưng không thể so được với rượu năm 80 của Hứa Lập.
Triệu Quốc Khánh thấy Thôi Lâm bưng rượu vội vàng đi tới cười nói:
- Ồ, còn có rượu ngon này ư? Vậy tối nay chúng ta đừng khách khí. Tiểu Trương, cậu lại đây bê một bình giúp Tiểu Thôi.
Triệu Quốc Khánh gọi lái xe của mình tới giúp.
12 người uống từ 6h đến 11h30, trên bàn có sáu món ăn được ăn sạch. Về phần hai bình rượu Hứa Lập mang tới chia bình quân mỗi người một chai đương nhiên là không đủ, cuối cùng chỉ có thể uống rượu của khách sạn. Nhân viên phục vụ đầu tiên chỉ mang vài chai lên nhưng sau đó quyết định mang cả bình lên. Cuối cùng tính ra 12 người uống hết 31 chai rượu chia đều mỗi người 2,5 chai.
Nhân viên phục vụ nhìn con số mà sợ hãi, lãnh đạo đúng là không dễ làm. Chẳng những phải có văn hóa mà còn phải giỏi uống rượu nếu không thì không làm được lãnh đạo.