Tôn Tiết Lễ tự mình mang theo Hứa Lập đến từng phòng thuộc văn phòng ủy ban tỉnh, Hứa Lập cũng coi như nhận thức sơ bộ về văn phòng. Trong văn phòng ủy ban tỉnh có tổng cộng 163 biên chế với 12 lãnh đạo cấp sở, 52 lãnh đạo cấp huyện. Nhiều người như vậy Hứa Lập không thể gặp từng người một, hắn chỉ gặp lãnh đạo các phòng mà thôi.
Cuối cùng Tôn Tiết Lễ mới mang Hứa Lập đi tới văn phòng của hắn. Hứa Lập có lẽ ngày mai sẽ lên Bắc Kinh nhưng hắn cũng là phó chánh văn phòng, hắn nếu không có một văn phòng ở ủy ban tỉnh thì nói ra sẽ làm người ta cười chê. Cho nên văn phòng cố ý bố trí cho Hứa Lập một phòng làm việc ở tầng 15, các phó chánh văn phòng cũng đều có phòng làm việc ở vài tầng xung quanh. Phòng làm việc của Hứa Lập có diện tích khoảng 80m vuong, trang thiết bị đầy đủ. Trưởng phòng quản trị muốn giao chìa khóa văn phòng cho Hứa Lập nhưng lại bị hắn từ chối.
- Thôi, chìa khóa này các anh cứ giữ, tôi nếu về sẽ tới lấy. Tôi cầm có khi đánh rơi mất.
Tôn Tiết Lễ và Hứa Lập vừa vào phòng làm việc Hứa Lập ngồi được năm phút thì Cát Binh gọi điện tới cho Tôn Tiết Lễ, bảo y gọi thêm mấy phó chánh văn phòng cùng nhau tới nhà hàng Thiên Trì nổi tiếng ở tỉnh thành mở tiệc mừng Hứa Lập.
Tôn Tiết Lễ bỏ máy cười nói:
- Hứa Lập, thể diện của cậu lớn thật, được cả phó chủ tịch thường trực mở tiệc mừng, đây là đãi ngộ mà chỉ có phó chủ tịch tỉnh mới được nhận đó.
Hứa Lập đoán Cát Binh dùng cách này là muốn tạo thế cho mình, muốn cho người bên dưới biết bối cảnh của mình, y làm thế là vì sợ mình còn trẻ sẽ khiến cấp dưới không phục. Cát Binh có ý tốt như vậy, Hứa Lập rất cảm kích. Chẳng qua đối với Tôn Tiết Lễ, hắn đâu thể nói như vậy.
- Chủ tịch tỉnh Cát cũng là trưởng bối của tôi, tôi mới tới Xuân Thành nên lãnh đạo sợ tôi không quen với nơi này.
Do Cát Binh mời khách nên lãnh đạo văn phòng ủy ban tỉnh đều có mặt đông đủ. Trong bữa tiệc Cát Binh không tiếc lời khen Hứa Lập, mọi người cũng không có mâu thuẫn lợi ích với Hứa Lập, tương lai nếu có lên Bắc Kinh làm việc còn phải nhờ đến Hứa Lập cho nên cũng không ai làm khó gì Hứa Lập.
Sau bữa ăn mọi người cũng thành bạn tốt, ít nhất bề ngoài là như vậy. Về phần bọn họ nghĩ Hứa Lập như thế nào lại không phải điều Hứa Lập cần quan tâm.
Tối cùng ngày Hứa Lập lại mời mấy người bạn như Quách Duy Như, Tôn Lệ đi ăn, ngày hôm sau hắn theo Cát Binh lên máy bay bay tới Bắc Kinh nhận chức.
Máy bay vừa đến Bắc Kinh, hạ xuống sân bay, hai người vừa từ trên máy bay xuống đã có hai người đi lên đón.
Người cầm đầu trông khá cao to, y mặc chiếc áo khoác gió màu đen, giày da sáng bóng, đi bên cạnh y là một mỹ nữ khoảng 30 tuổi. Đầu xuân trời vẫn rét mặc dù nhiệt độ ở Bắc Kinh cao hơn tỉnh Cát Lâm một chút nhưng hôm nay mới có mưa xuân nên nhiệt độ vẫn dưới âm mười độ vậy mà người phụ nữ này chỉ mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, bên dưới mặc váy với tất chân mỏng màu da mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn.
Hai người thấy Cát Binh lập tức đi lên đón, người đàn ông bắt chặt tay Cát Binh cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Cát, hoan nghênh ngài tới thị sát công việc của chúng tôi.
Người phụ nữ kia cũng cười duyên:
- Chủ tịch tỉnh Cát, ngài từ sau khi phụ trách công việc của chúng tôi thì đây là lần đầu tới Bắc Kinh, lần này ngài không thể đi gấp được, như thế nào cũng phải để chúng tôi phục vụ lãnh đạo thật tốt.
Cát Binh gật đầu và quay sang nói với Hứa Lập:
- Tiểu Hứa, đây là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh – Anh Phàm, vị này là phó chủ nhiệm Phó Nguyệt. Bọn họ sau này là cấp dưới của cậu, mọi người phải đoàn kết thật tốt tranh thủ phát triển công việc của văn phòng Bắc Kinh lên.
Không đợi Cát Binh giới thiệu Hứa Lập, Anh Phàm đã tiến lên thân thiết nói:
- Vị này là Hứa lão đệ phải không? Tôi sớm nghe nói tỉnh sẽ phái tới văn phòng một chủ nhiệm trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, hôm nay gặp mới thấy lời đồn không sai. Tin rằng dưới sự lãnh đạo của Hứa lão đệ thì văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm ở Bắc Kinh sẽ công tác thật tốt.
Hứa Lập nghe xong Anh Phàm nói không khỏi cau mày. Ngoài mặt Anh Phàm tươi cười chào đón mình, cũng thừa nhận địa vị lãnh đạo của mình nhưng hai tiếng Hứa lão đệ của hắn lại làm người ta khó có thể chấp nhận được. Mặc dù Anh Phàm có tư cách làm ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm nhưng mình dù sao cũng là chủ nhiệm, đối phương chỉ là phó chủ nhiệm, trước mặt mọi người mà gọi mình là Hứa lão đệ, nếu cứ để như vậy thì sợ rằng sau này khi mình cùng Anh Phàm ra ngoài, người khác lại nghĩ Anh Phàm là chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tỉnh Cát Lâm.
Chẳng qua Hứa Lập cũng rõ tên Anh Phàm này muốn chơi khăm mình từ đầu, muốn mượn cái này để khiến mình mất quyền lực giống vị chủ nhiệm trước đây, cuối cùng khiến mình không thể không tự động xin rút khỏi vị trí này.
Hứa Lập chưa kịp nói gì, Phó Nguyệt ở bên đã nói:
- Chủ nhiệm Hứa, chào anh, tôi là Phó Nguyệt, sau này chúng ta cùng cộng tác, hy vọng chủ nhiệm Hứa giúp đỡ nhiều hơn.
Nói xong ả còn đưa tay muốn bắt tay Hứa Lập.
Hứa Lập không thể làm đối phương mất mặt, hắn giơ tay bắt tay Phó Nguyệt. Vừa bắt tay Phó Nguyệt, Hứa Lập vừa cẩn thận đánh giá người phụ nữ mà Cát Binh nhắc mình phải lưu tâm. Mặc dù đã nghe Cát Binh giới thiệu tình hình của x, Phó Nguyệt năm nay 35 tuổi nhưng Hứa Lập không khỏi thầm than thượng đế quá chiếu cố người phụ nữ này, năm tháng vô tình như thiên vị ả. Mặc dù Phó Nguyệt đã 35 tuổi nhưng nhìn qua chỉ như 27, 28 tuổi mà thôi. Mái tóc thả buông bên vai, mũi cao thẳng, miệng anh đào, bàn tay mềm mại không xương, làn da trắng nộn.
Có lẽ do Hứa Lập bắt tay khá lâu, có lẽ do Phó Nguyệt cố ý khiến Hứa Lập đột nhiên cảm thấy bàn tay đang trong tay mình khẽ dùng ngón tay vẽ vẽ trong tay mình, Hứa Lập hơi tê dại. Hắn vội vàng bỏ tay Phó Nguyệt ra lui về phía sau.
Cử động này làm Phó Nguyệt cười rất tươi.
- Chủ nhiệm Hứa sao lại làm như vậy, chẳng lẽ tôi là con hổ ăn thịt người ư?
Hứa Lập cười khổ một tiếng, có mặt Cát Binh ở đây mà hai người này dám trêu mình như vậy, bảo sao hôm qua mình nói muốn một mình lên Bắc Kinh nhận chức, Cát Binh dù như thế nào cũng không đồng ý. Xem ra Cát Binh cũng biết bản lĩnh của hai người này, cũng biết mình sẽ gặp chuyện kiểu này. Phải biết rằng nếu vừa gặp mặt mà mình đã bị chèn ép quá thì sau này muốn tạo uy tín sẽ rất khó khăn.
Cuối cùng Tôn Tiết Lễ mới mang Hứa Lập đi tới văn phòng của hắn. Hứa Lập có lẽ ngày mai sẽ lên Bắc Kinh nhưng hắn cũng là phó chánh văn phòng, hắn nếu không có một văn phòng ở ủy ban tỉnh thì nói ra sẽ làm người ta cười chê. Cho nên văn phòng cố ý bố trí cho Hứa Lập một phòng làm việc ở tầng 15, các phó chánh văn phòng cũng đều có phòng làm việc ở vài tầng xung quanh. Phòng làm việc của Hứa Lập có diện tích khoảng 80m vuong, trang thiết bị đầy đủ. Trưởng phòng quản trị muốn giao chìa khóa văn phòng cho Hứa Lập nhưng lại bị hắn từ chối.
- Thôi, chìa khóa này các anh cứ giữ, tôi nếu về sẽ tới lấy. Tôi cầm có khi đánh rơi mất.
Tôn Tiết Lễ và Hứa Lập vừa vào phòng làm việc Hứa Lập ngồi được năm phút thì Cát Binh gọi điện tới cho Tôn Tiết Lễ, bảo y gọi thêm mấy phó chánh văn phòng cùng nhau tới nhà hàng Thiên Trì nổi tiếng ở tỉnh thành mở tiệc mừng Hứa Lập.
Tôn Tiết Lễ bỏ máy cười nói:
- Hứa Lập, thể diện của cậu lớn thật, được cả phó chủ tịch thường trực mở tiệc mừng, đây là đãi ngộ mà chỉ có phó chủ tịch tỉnh mới được nhận đó.
Hứa Lập đoán Cát Binh dùng cách này là muốn tạo thế cho mình, muốn cho người bên dưới biết bối cảnh của mình, y làm thế là vì sợ mình còn trẻ sẽ khiến cấp dưới không phục. Cát Binh có ý tốt như vậy, Hứa Lập rất cảm kích. Chẳng qua đối với Tôn Tiết Lễ, hắn đâu thể nói như vậy.
- Chủ tịch tỉnh Cát cũng là trưởng bối của tôi, tôi mới tới Xuân Thành nên lãnh đạo sợ tôi không quen với nơi này.
Do Cát Binh mời khách nên lãnh đạo văn phòng ủy ban tỉnh đều có mặt đông đủ. Trong bữa tiệc Cát Binh không tiếc lời khen Hứa Lập, mọi người cũng không có mâu thuẫn lợi ích với Hứa Lập, tương lai nếu có lên Bắc Kinh làm việc còn phải nhờ đến Hứa Lập cho nên cũng không ai làm khó gì Hứa Lập.
Sau bữa ăn mọi người cũng thành bạn tốt, ít nhất bề ngoài là như vậy. Về phần bọn họ nghĩ Hứa Lập như thế nào lại không phải điều Hứa Lập cần quan tâm.
Tối cùng ngày Hứa Lập lại mời mấy người bạn như Quách Duy Như, Tôn Lệ đi ăn, ngày hôm sau hắn theo Cát Binh lên máy bay bay tới Bắc Kinh nhận chức.
Máy bay vừa đến Bắc Kinh, hạ xuống sân bay, hai người vừa từ trên máy bay xuống đã có hai người đi lên đón.
Người cầm đầu trông khá cao to, y mặc chiếc áo khoác gió màu đen, giày da sáng bóng, đi bên cạnh y là một mỹ nữ khoảng 30 tuổi. Đầu xuân trời vẫn rét mặc dù nhiệt độ ở Bắc Kinh cao hơn tỉnh Cát Lâm một chút nhưng hôm nay mới có mưa xuân nên nhiệt độ vẫn dưới âm mười độ vậy mà người phụ nữ này chỉ mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, bên dưới mặc váy với tất chân mỏng màu da mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn.
Hai người thấy Cát Binh lập tức đi lên đón, người đàn ông bắt chặt tay Cát Binh cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Cát, hoan nghênh ngài tới thị sát công việc của chúng tôi.
Người phụ nữ kia cũng cười duyên:
- Chủ tịch tỉnh Cát, ngài từ sau khi phụ trách công việc của chúng tôi thì đây là lần đầu tới Bắc Kinh, lần này ngài không thể đi gấp được, như thế nào cũng phải để chúng tôi phục vụ lãnh đạo thật tốt.
Cát Binh gật đầu và quay sang nói với Hứa Lập:
- Tiểu Hứa, đây là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh – Anh Phàm, vị này là phó chủ nhiệm Phó Nguyệt. Bọn họ sau này là cấp dưới của cậu, mọi người phải đoàn kết thật tốt tranh thủ phát triển công việc của văn phòng Bắc Kinh lên.
Không đợi Cát Binh giới thiệu Hứa Lập, Anh Phàm đã tiến lên thân thiết nói:
- Vị này là Hứa lão đệ phải không? Tôi sớm nghe nói tỉnh sẽ phái tới văn phòng một chủ nhiệm trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, hôm nay gặp mới thấy lời đồn không sai. Tin rằng dưới sự lãnh đạo của Hứa lão đệ thì văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm ở Bắc Kinh sẽ công tác thật tốt.
Hứa Lập nghe xong Anh Phàm nói không khỏi cau mày. Ngoài mặt Anh Phàm tươi cười chào đón mình, cũng thừa nhận địa vị lãnh đạo của mình nhưng hai tiếng Hứa lão đệ của hắn lại làm người ta khó có thể chấp nhận được. Mặc dù Anh Phàm có tư cách làm ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm nhưng mình dù sao cũng là chủ nhiệm, đối phương chỉ là phó chủ nhiệm, trước mặt mọi người mà gọi mình là Hứa lão đệ, nếu cứ để như vậy thì sợ rằng sau này khi mình cùng Anh Phàm ra ngoài, người khác lại nghĩ Anh Phàm là chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tỉnh Cát Lâm.
Chẳng qua Hứa Lập cũng rõ tên Anh Phàm này muốn chơi khăm mình từ đầu, muốn mượn cái này để khiến mình mất quyền lực giống vị chủ nhiệm trước đây, cuối cùng khiến mình không thể không tự động xin rút khỏi vị trí này.
Hứa Lập chưa kịp nói gì, Phó Nguyệt ở bên đã nói:
- Chủ nhiệm Hứa, chào anh, tôi là Phó Nguyệt, sau này chúng ta cùng cộng tác, hy vọng chủ nhiệm Hứa giúp đỡ nhiều hơn.
Nói xong ả còn đưa tay muốn bắt tay Hứa Lập.
Hứa Lập không thể làm đối phương mất mặt, hắn giơ tay bắt tay Phó Nguyệt. Vừa bắt tay Phó Nguyệt, Hứa Lập vừa cẩn thận đánh giá người phụ nữ mà Cát Binh nhắc mình phải lưu tâm. Mặc dù đã nghe Cát Binh giới thiệu tình hình của x, Phó Nguyệt năm nay 35 tuổi nhưng Hứa Lập không khỏi thầm than thượng đế quá chiếu cố người phụ nữ này, năm tháng vô tình như thiên vị ả. Mặc dù Phó Nguyệt đã 35 tuổi nhưng nhìn qua chỉ như 27, 28 tuổi mà thôi. Mái tóc thả buông bên vai, mũi cao thẳng, miệng anh đào, bàn tay mềm mại không xương, làn da trắng nộn.
Có lẽ do Hứa Lập bắt tay khá lâu, có lẽ do Phó Nguyệt cố ý khiến Hứa Lập đột nhiên cảm thấy bàn tay đang trong tay mình khẽ dùng ngón tay vẽ vẽ trong tay mình, Hứa Lập hơi tê dại. Hắn vội vàng bỏ tay Phó Nguyệt ra lui về phía sau.
Cử động này làm Phó Nguyệt cười rất tươi.
- Chủ nhiệm Hứa sao lại làm như vậy, chẳng lẽ tôi là con hổ ăn thịt người ư?
Hứa Lập cười khổ một tiếng, có mặt Cát Binh ở đây mà hai người này dám trêu mình như vậy, bảo sao hôm qua mình nói muốn một mình lên Bắc Kinh nhận chức, Cát Binh dù như thế nào cũng không đồng ý. Xem ra Cát Binh cũng biết bản lĩnh của hai người này, cũng biết mình sẽ gặp chuyện kiểu này. Phải biết rằng nếu vừa gặp mặt mà mình đã bị chèn ép quá thì sau này muốn tạo uy tín sẽ rất khó khăn.