Lý Cương – đồng chí cảnh sát phụ trách nghe Hứa Lập nói thế không khỏi đỏ mặt.
- Thực ra, thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy. Chúng ta phụ trách tiến hành tuần tra ở quảng trường và thấy mấy người khá khả nghi liền tiến tới lục soát và thấy một ít tờ đơn tố cáo trong túi của bọn họ. Vì đảm bảo trật tự bình thường cho quảng trường Thiên An Môn cho nên mới dẫn bọn họ về đây để tiếp tục tiến hành điều tra. Chẳng qua bây giờ đã hỏi xong, bọn họ là chuẩn bị tới Cục tiếp dân để kiện theo trình tự bình thường. Do bọn họ mới tới Bắc Kinh lại gần quảng trường Thiên An Môn vì thế xuống xe ở quảng trường và vào thăm.
Lý Cương đành phải nói thật, dù sao người dặn mình làm khó người của văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh chính là đồng chí phó phân cục, mà người gọi điện yêu cầu thả người là phân cục trưởng; ở phân cục ai là to nhất Lý Cương đương nhiên biết rõ. Hơn nữa người ta sau khi về nhất định sẽ hỏi ro vụ việc thì mình tốt hơn hết là nói thật tránh lần sau gặp sẽ xấu hổ.
Hứa Lập vừa nghe lập tức rõ ràng, chuyện này rất đơn giản chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu như không có Anh Phàm cùng Hồ Gia Thần giở trò quỷ thì mấy người kia được đưa tới phân cục hỏi rồi sẽ được thả ra. Nhưng không biết Anh Phàm và Hồ Gia Thần tìm ai mà biến một vụ việc rất đơn giản thành phức tạp để gây khó cho mình. Vụ việc này chỉ là hiểu lầm, người của phân cục Thiên An Môn cũng không thể báo cáo lên cấp trên vì nếu điều tra ra bọn họ cũng sẽ bị phê bình cho nên sáng nay bắt được người mà vẫn kéo dài tới tận giờ không báo cáo lên trên. Chẳng qua về phương diện khác cũng có thể là do Anh Phàm hoặc Hồ Gia Thần bảo đám cảnh sát kéo dài, không báo cáo lên để đợi mình chịu thua, tới lúc đó bọn chúng sẽ ra mặt mang người về.
Mặc kệ nói như thế nào lần này Hứa Lập cũng không định dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Vì đạt được mục đích của mình mà muốn đào hố cho mình nhảy xuống, nếu không cho bọn chúng một bài học thì sau này còn không biết gây ra trò gì nữa. Bây giờ không có chứng cứ Anh Phàm trực tiếp tham dự nhưng Hồ Gia Thần là người có trách nhiệm trực tiếp, việc nhỏ này mà không làm được thì sao có thể tha cho hắn.
Hứa Lập mang theo Thôi Lâm đến làm thủ tục bảo lãnh ba người tỉnh Cát Lâm ra. Bọn họ khá oan uổng chỉ vì muốn tới ngắm cảnh nên mới xuống xe ở quảng trường, bọn họ chuẩn bị chụp vài bức ảnh nhưng ai ngờ vừa xuống xe được chục phút đã bị đưa đến trụ sở công an và ngồi từ sáng tới tận trưa.
Lúc này ba người nhìn thấy Hứa Lập, lại nghe Hứa Lập giới thiệu thân phận của mình, một người trong đó vội vàng tỏ thái độ nói:
- Chủ nhiệm Hứa, chúng tôi không đi kiện nữa, chúng tôi muốn về nhà, chúng tôi sẽ không bao giờ kiện nữa.
Hai người còn lại cũng gật đầu theo. Bọn họ là người dân lương thiện đã bao giờ vào đồn công an cơ chứ, lần này bị nhốt từ sáng tới trưa khiến bọn họ sợ. Bây giờ chưa đi kiện đã bị bắt, nếu kiện thì đời này còn có thể ra được sao?
Nhìn ba người đang rất lo lắng, Hứa Lập mỉm cười an ủi bọn họ:
- Được rồi, các anh không phải sợ, dù các anh có vấn đề gì cũng không cần lên Bắc Kinh kiện mà. Nếu như thời phong kiến đây được coi là lên kinh khiếu kiện, việc này đâu hề đơn giản. Mà dù các vị có kiện được tới ngành liên quan thì bọn họ cũng có thể tự mình tới Cát Lâm điều tra ư? Cuối cùng người phụ trách vẫn là cơ quan chức năng ở tỉnh Cát Lâm chúng ta. Mà việc các vị lên tận Bắc Kinh kiện sẽ khiến cho các ngành liên quan phản cảm thì chuyện càng khó làm hơn. Như vậy đi, các vị đi ăn cơm rồi có vấn đề gì thì nói với tôi, tôi sẽ phản ánh với ban ngành liên quan giúp các vị. Các vị không dễ gì lên Bắc Kinh một chuyến thì cũng đừng về vội làm gì, cứ đi thăm thú xung quanh rồi hãy về.
Sau đó Hứa Lập dẫn ba người về khách sạn Cát Lâm, bảo Phó Nguyệt lo chỗ ăn ở cho bọn họ, để bọn họ ở lại đây một hai hôm rồi đưa về Cát Lâm. Về phần vấn đề bọn họ muốn phản ánh, Hứa Lập cũng đã đọc qua đơn kiện, chuyện rất đơn giản, bí thư chi bộ thôn chỗ bọn họ bán một khu đất ruộng cho một công ty nhưng giá đền bù thấp hơn giá quy định một nửa nên dân chúng không phục. Dân chúng lên huyện, thị, tỉnh phản ánh gần hai năm trời mà vẫn không có kết quả gì. Cuối cùng thôn dân quyết định để ba người này lên Bắc Kinh kiện hy vọng có người ra mặt giải quyết vấn đề này.
Hứa Lập chuyển đơn này về cho Cục tiếp dân ủy ban tỉnh Cát Lâm, hắn cũng viết qua ý kiến xử lý của mình trên đó, hy vọng Cục tiếp dân điều tra rõ ràng, có câu trả lời thuyết phục cho thôn dân. Hứa Lập bây giờ tuy ở trên văn phòng Bắc Kinh gặp nhiều khó khăn nhưng hắn còn kiêm luôn cả chức phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh Cát Lâm.
Cục tiếp dân Cát Lâm nhận được thư Hứa Lập chuyển tới cũng không dám chậm trễ, bọn họ lập tức phái hai nhân viên công tác trực tiếp đến đốc thúc phòng tiếp dân ở huyện của ba người dân kia về việc này. Không đầy nửa tháng sau chuyện đã điều tra xong, bí thư chi bộ thôn kia nhận tiền hối lộ mới hạ giá thu hồi đất xuống thấp. Chuyện sau đó đã được giải quyết, tên bí thư chi bộ bị nghiêm trị, công ty hối lộ phải trả đủ tiền theo giá nhà nước cho thôn dân. Về phần sau lưng tên bí thư chi bộ còn có ai, đưa tiền cho ai thì không được điều tra tiếp.
Nhưng đây đều là chuyện về sau, lúc này Hứa Lập bố trí xong cho ba người tỉnh mình liền về văn phòng. Hắn đang đợi Anh Phàm hoặc là Hồ Gia Thần tìm đến mình. Vừa nãy lúc ở cửa phân cục Thiên An Môn mình đã mắng thẳng Hồ Gia Thần, chuyện nhất định đã được Hồ Gia Thần báo lại cho Anh Phàm. Mặc kệ như thế nào thì những người này cũng sẽ phải nghiên cứu ra một đối sách và chuẩn bị nhân cơ hội này ngả bài với mình. Mà bây giờ Hứa Lập chính là chờ bọn họ tỏ thái độ, nếu Hồ Gia Thần không tự tới xin lỗi, nhận sai với mình thì Hứa Lập sẽ không bỏ qua cho đối phương, điều Hồ Gia Thần về Cát Lâm là chuyện đương nhiên.
Mà lúc này Hồ Gia Thần đang cùng Anh Phàm còn có Ngu Tín Phẩm, Mã Nhân Nghị, Phùng Châu Long ngồi trong một nhà hàng, trên bàn bày nhiều món ngon nhưng không ai có tâm trạng để ăn cả.
- Chủ nhiệm Anh, tên Hứa Lập thật sự là khinh người quá đáng. Trước mặt bao người mà dám mắng tôi như vậy, hắn không coi chúng ta vào đâu.
Hồ Gia Thần tức giận nói.
- Anh bớt giận đi.
Anh Phàm nhìn mặt Hồ Gia Thần đã tái đi, y cũng biết lần này Hứa Lập đã khiến Hồ Gia Thần tức giận. Chẳng qua Anh Phàm không lo lắng mà còn mừng thầm.
Hứa Lập đột nhiên được điều tới làm chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Anh Phàm và Phó Nguyệt. Bởi vì Hứa Lập tới khiến hai người bọn họ không còn cơ hội cạnh tranh chức chủ nhiệm. Chẳng qua việc này không ảnh hưởng mấy tới các trưởng phó phòng. Mặc kệ ai làm chủ nhiệm thì bọn họ vẫn đều phải làm công việc hiện có của mình.
- Thực ra, thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy. Chúng ta phụ trách tiến hành tuần tra ở quảng trường và thấy mấy người khá khả nghi liền tiến tới lục soát và thấy một ít tờ đơn tố cáo trong túi của bọn họ. Vì đảm bảo trật tự bình thường cho quảng trường Thiên An Môn cho nên mới dẫn bọn họ về đây để tiếp tục tiến hành điều tra. Chẳng qua bây giờ đã hỏi xong, bọn họ là chuẩn bị tới Cục tiếp dân để kiện theo trình tự bình thường. Do bọn họ mới tới Bắc Kinh lại gần quảng trường Thiên An Môn vì thế xuống xe ở quảng trường và vào thăm.
Lý Cương đành phải nói thật, dù sao người dặn mình làm khó người của văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh chính là đồng chí phó phân cục, mà người gọi điện yêu cầu thả người là phân cục trưởng; ở phân cục ai là to nhất Lý Cương đương nhiên biết rõ. Hơn nữa người ta sau khi về nhất định sẽ hỏi ro vụ việc thì mình tốt hơn hết là nói thật tránh lần sau gặp sẽ xấu hổ.
Hứa Lập vừa nghe lập tức rõ ràng, chuyện này rất đơn giản chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu như không có Anh Phàm cùng Hồ Gia Thần giở trò quỷ thì mấy người kia được đưa tới phân cục hỏi rồi sẽ được thả ra. Nhưng không biết Anh Phàm và Hồ Gia Thần tìm ai mà biến một vụ việc rất đơn giản thành phức tạp để gây khó cho mình. Vụ việc này chỉ là hiểu lầm, người của phân cục Thiên An Môn cũng không thể báo cáo lên cấp trên vì nếu điều tra ra bọn họ cũng sẽ bị phê bình cho nên sáng nay bắt được người mà vẫn kéo dài tới tận giờ không báo cáo lên trên. Chẳng qua về phương diện khác cũng có thể là do Anh Phàm hoặc Hồ Gia Thần bảo đám cảnh sát kéo dài, không báo cáo lên để đợi mình chịu thua, tới lúc đó bọn chúng sẽ ra mặt mang người về.
Mặc kệ nói như thế nào lần này Hứa Lập cũng không định dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Vì đạt được mục đích của mình mà muốn đào hố cho mình nhảy xuống, nếu không cho bọn chúng một bài học thì sau này còn không biết gây ra trò gì nữa. Bây giờ không có chứng cứ Anh Phàm trực tiếp tham dự nhưng Hồ Gia Thần là người có trách nhiệm trực tiếp, việc nhỏ này mà không làm được thì sao có thể tha cho hắn.
Hứa Lập mang theo Thôi Lâm đến làm thủ tục bảo lãnh ba người tỉnh Cát Lâm ra. Bọn họ khá oan uổng chỉ vì muốn tới ngắm cảnh nên mới xuống xe ở quảng trường, bọn họ chuẩn bị chụp vài bức ảnh nhưng ai ngờ vừa xuống xe được chục phút đã bị đưa đến trụ sở công an và ngồi từ sáng tới tận trưa.
Lúc này ba người nhìn thấy Hứa Lập, lại nghe Hứa Lập giới thiệu thân phận của mình, một người trong đó vội vàng tỏ thái độ nói:
- Chủ nhiệm Hứa, chúng tôi không đi kiện nữa, chúng tôi muốn về nhà, chúng tôi sẽ không bao giờ kiện nữa.
Hai người còn lại cũng gật đầu theo. Bọn họ là người dân lương thiện đã bao giờ vào đồn công an cơ chứ, lần này bị nhốt từ sáng tới trưa khiến bọn họ sợ. Bây giờ chưa đi kiện đã bị bắt, nếu kiện thì đời này còn có thể ra được sao?
Nhìn ba người đang rất lo lắng, Hứa Lập mỉm cười an ủi bọn họ:
- Được rồi, các anh không phải sợ, dù các anh có vấn đề gì cũng không cần lên Bắc Kinh kiện mà. Nếu như thời phong kiến đây được coi là lên kinh khiếu kiện, việc này đâu hề đơn giản. Mà dù các vị có kiện được tới ngành liên quan thì bọn họ cũng có thể tự mình tới Cát Lâm điều tra ư? Cuối cùng người phụ trách vẫn là cơ quan chức năng ở tỉnh Cát Lâm chúng ta. Mà việc các vị lên tận Bắc Kinh kiện sẽ khiến cho các ngành liên quan phản cảm thì chuyện càng khó làm hơn. Như vậy đi, các vị đi ăn cơm rồi có vấn đề gì thì nói với tôi, tôi sẽ phản ánh với ban ngành liên quan giúp các vị. Các vị không dễ gì lên Bắc Kinh một chuyến thì cũng đừng về vội làm gì, cứ đi thăm thú xung quanh rồi hãy về.
Sau đó Hứa Lập dẫn ba người về khách sạn Cát Lâm, bảo Phó Nguyệt lo chỗ ăn ở cho bọn họ, để bọn họ ở lại đây một hai hôm rồi đưa về Cát Lâm. Về phần vấn đề bọn họ muốn phản ánh, Hứa Lập cũng đã đọc qua đơn kiện, chuyện rất đơn giản, bí thư chi bộ thôn chỗ bọn họ bán một khu đất ruộng cho một công ty nhưng giá đền bù thấp hơn giá quy định một nửa nên dân chúng không phục. Dân chúng lên huyện, thị, tỉnh phản ánh gần hai năm trời mà vẫn không có kết quả gì. Cuối cùng thôn dân quyết định để ba người này lên Bắc Kinh kiện hy vọng có người ra mặt giải quyết vấn đề này.
Hứa Lập chuyển đơn này về cho Cục tiếp dân ủy ban tỉnh Cát Lâm, hắn cũng viết qua ý kiến xử lý của mình trên đó, hy vọng Cục tiếp dân điều tra rõ ràng, có câu trả lời thuyết phục cho thôn dân. Hứa Lập bây giờ tuy ở trên văn phòng Bắc Kinh gặp nhiều khó khăn nhưng hắn còn kiêm luôn cả chức phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh Cát Lâm.
Cục tiếp dân Cát Lâm nhận được thư Hứa Lập chuyển tới cũng không dám chậm trễ, bọn họ lập tức phái hai nhân viên công tác trực tiếp đến đốc thúc phòng tiếp dân ở huyện của ba người dân kia về việc này. Không đầy nửa tháng sau chuyện đã điều tra xong, bí thư chi bộ thôn kia nhận tiền hối lộ mới hạ giá thu hồi đất xuống thấp. Chuyện sau đó đã được giải quyết, tên bí thư chi bộ bị nghiêm trị, công ty hối lộ phải trả đủ tiền theo giá nhà nước cho thôn dân. Về phần sau lưng tên bí thư chi bộ còn có ai, đưa tiền cho ai thì không được điều tra tiếp.
Nhưng đây đều là chuyện về sau, lúc này Hứa Lập bố trí xong cho ba người tỉnh mình liền về văn phòng. Hắn đang đợi Anh Phàm hoặc là Hồ Gia Thần tìm đến mình. Vừa nãy lúc ở cửa phân cục Thiên An Môn mình đã mắng thẳng Hồ Gia Thần, chuyện nhất định đã được Hồ Gia Thần báo lại cho Anh Phàm. Mặc kệ như thế nào thì những người này cũng sẽ phải nghiên cứu ra một đối sách và chuẩn bị nhân cơ hội này ngả bài với mình. Mà bây giờ Hứa Lập chính là chờ bọn họ tỏ thái độ, nếu Hồ Gia Thần không tự tới xin lỗi, nhận sai với mình thì Hứa Lập sẽ không bỏ qua cho đối phương, điều Hồ Gia Thần về Cát Lâm là chuyện đương nhiên.
Mà lúc này Hồ Gia Thần đang cùng Anh Phàm còn có Ngu Tín Phẩm, Mã Nhân Nghị, Phùng Châu Long ngồi trong một nhà hàng, trên bàn bày nhiều món ngon nhưng không ai có tâm trạng để ăn cả.
- Chủ nhiệm Anh, tên Hứa Lập thật sự là khinh người quá đáng. Trước mặt bao người mà dám mắng tôi như vậy, hắn không coi chúng ta vào đâu.
Hồ Gia Thần tức giận nói.
- Anh bớt giận đi.
Anh Phàm nhìn mặt Hồ Gia Thần đã tái đi, y cũng biết lần này Hứa Lập đã khiến Hồ Gia Thần tức giận. Chẳng qua Anh Phàm không lo lắng mà còn mừng thầm.
Hứa Lập đột nhiên được điều tới làm chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Anh Phàm và Phó Nguyệt. Bởi vì Hứa Lập tới khiến hai người bọn họ không còn cơ hội cạnh tranh chức chủ nhiệm. Chẳng qua việc này không ảnh hưởng mấy tới các trưởng phó phòng. Mặc kệ ai làm chủ nhiệm thì bọn họ vẫn đều phải làm công việc hiện có của mình.