Phó Nguyệt nhận được điện thoại Lý Nhã Ngọc gọi nói Hứa gọi mình tới tiếp khách liền chạy tới ngay. Yêu cầu lần này của Hứa Lập là điều Phó Nguyệt có tìm cũng không thấy, cô thấy Hứa Lập mời bằng hữu cũng rất tò mò. Tục ngữ nói không sai: Nhìn bằng hữu quyết định phẩm vị con người, đây là cơ hội tốt để hiểu về Hứa Lập hơn.
Do khách hôm nay chính là bằng hữu của Hạng Long, Hứa Lập sau này muốn văn phòng Bắc Kinh phát triển thì sẽ có lúc cần những bằng hữu của Hạng Long giúp nên hắn tới đứng ở cửa khách sạn chờ khách đến.
Một lúc sau có 7, 8 chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe khách sạn, người xuống đầu tiên là Hạng Long. Hứa Lập vội đứng đón ở cửa, chờ Hạng Long tới gần liền ôm cổ Hạng Long nói nhỏ bên tai:
- Những người cậu mời đến cho tôi là phật trong miếu nào vậy?
Hạng Long mỉm cười nói:
- Cậu yên tâm, đều là phật mà người bình thường thắp hương không dễ gì mời được, thân phận những người này có chút mẫn cảm chúng ta đi vào rồi nói chuyện.
Buông Hạng Long ra Hứa Lập nhìn những khách đi vào cửa mà không nhận ra ai. Nhưng nhìn vẻ mặt thần thái cũng nhận ra những người này đều sống an nhàn sung sướng chứ không phải loại chỉ biết bắt tội phạm, nếu không có dưỡng cũng không được cơ thể như thế.
Hứa Lập đi trước dẫn mọi người vào trong Thưởng Nguyệt thính thính. Thưởng Nguyệt thính chính là phòng ăn hàng đầu ở khách sạn Cát Lâm, ngoài vật phẩm trang trí không là đồ cổ ra những đồ nội thất khác kể cả đồ ăn cũng là đẳng cấp Húc Nhật.
Tới cửa phòng, Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc mở cửa đón khách, nhưng Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc càng nhìn càng kinh hãi. Những người này Hứa Lập không nhận ra nhưng Phó Nguyệt, Lý Nhã Ngọc ở Bắc Kinh vài chục năm dù không nói chuyện những cũng gặp vài lần. Chỉ là người ta thân phận ở cao căn bản xem thường văn phòng Bắc Kinh nho nhỏ nên bọn họ không có quan hệ những người này.
Người đi vào sau chính là cục trưởng Giải – phân cục quảng trường Thiên An Môn là cục trưởng Giải. Phó Nguyệt dù không phụ trách công việc kia nhưng cô ả cũng nhận ra những người này. Cô ả cũng biết đám bạn của Anh Phàm ở các ngành quan trọng tại Bắc Kinh là ai, nếu không ngày nào đó mình làm trò trước mặt những người này nói xấu Anh Phàm chẳng phải cũng sẽ truyền tới tai Anh Phàm.
Phó Nguyệt nghe mọi người nói Anh Phàm mấy lần muốn kết giao với cục trưởng Giải này nhưng người ta không coi trọng hắn, mấy lần mời người ta ăn cơm đều bị cự tuyệt, ngay cả tặng quà cũng không nhận. Mấy lần Anh Phàm mời không được sau đó mới hạ cấp xuống mời cấp phó của vị cục trưởng Giải. Nhưng hôm nay thấy cục trưởng Giải đi sau những người này có thể thấy nhóm người này có địa vị chắc là không thấp.
Những người này dù thấy đứng trước cửa là Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc nhưng đại đa số đều gật đầu chào mà không có ai mở miệng. Mọi người tiến vào Thưởng Nguyệt thính, Phó Nguyệt nói nhỏ với Lý Nhã Ngọc:
- Cô đi ra bếp bảo bọn họ cẩn thận một chút, đây đều là khách quan trọng đừng để mấy danh tiếng khách sạn Cát Lâm chúng ta.
Lý Nhã Ngọc gật đầu đi, Phó Nguyệt dặn dò mấy người phục vụ tại Thưởng Nguyệt thính nói:
- Chốc nữa cẩn thận chút, phải đúng mực không được làm ai phật ý nếu không thì không được yên ổn đâu.
An bài xong Phó Nguyệt đứng ở cửa chỉnh lại quần áo, tóc rồi khuôn mặt tươi cười đi vào Thưởng Nguyệt thính.
Vừa vào cửa cô ả đã nghe thấy Hứa Lập gọi mình:
- Chủ nhiệm Phó, cô lại đây gặp những bằng hữu này đi, sau này chúng ta chắc phải nhờ vào họ nhiều đó.
Phó Nguyệt không ngờ Hứa Lập lại gọi mình, cũng chột dạ chẳng lẽ Hứa Lập muốn qua việc này ám chỉ với mình, cho mình thấy thái độ? Nhưng nhìn Hứa Lập cười sáng lạn như vậy Phó Nguyệt đi nhanh tới bên Hứa Lập.
Hứa Lập cười nói với đám người Hạng Long ngồi đối diện:
- Vị này là phó chủ nhiệm văn phòng đại diện Cát Lâm chúng tôi ở Bắc Kinh tên là Phó Nguyệt. Sau này các vị có việc gì cần tới văn phòng Bắc Kinh Cát Lâm thì không nên khách khí, dù không tìm thấy tôi thì tìm Phó tiểu thư cũng như nhau. Nếu Phó tiểu thư tìm đến các vị mong mọi người cũng đừng chê cười.
Mọi người nghe xong cười ha hả, Hạng Long nói tiếp:
- Yên tâm đi, Phó tiểu thư xinh đẹp như vậy khiến người ta cũng khó quên. Tôi nghĩ mọi người không nhận ra ông nhưng nhất định nhớ kỹ Phó tiểu thư.
Phó Nguyệt làm ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm như vậy có gì là chưa từng thấy, nghe thấy vậy mỉm cười nói:
- Ngài quá khen rồi, tôi giờ cũng già rồi còn cái gì mà đẹp với không đẹp.
Hạng Long cũng không nói nhiều với Phó Nguyệt mà ôm vai Hứa Lập nói với những người này:
- Tôi chính thức giới thiệu với mọi người, vị này là chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm ở Bắc Kinh tên Hứa Lập. Quan trọng hơn hắn là bạn học đại học với tôi 4 năm, là huynh đệ tốt, là bạn thân, sau này huynh đệ tôi có gì nhờ các vị, mọi người giúp đỡ.
Đừng thấy Hạng Long tuổi còn nhỏ nhưng uy lại rất cao, hơn nữa những người hôm nay hắn mời đều là bạn tốt của hắn. Mọi người nghe Hạng Long nói đều nói:
- Huynh đệ của cậu cũng là huynh đệ của tôi? Còn nói gì vậy, sau này có chuyện gì tôi có thể làm mà không giúp cậu thì không cần cậu tìm Hạng Long, cậu cứ trực tiếp cầm chai đập vào đầu chúng tôi.
Hạng Long cười mắng:
- Được chứ, cậu không phải là muốn hủy huynh đệ của tôi? Được rồi, đừng nói gì là không được, từ ngày mai tất cả mọi người đều là huynh đệ, có chuyện gì cần thì cứ gọi là xong hết.
Hạng Long nói xong lại dẫn Hứa Lập đến giới thiệu Hứa Lập với những bằng hữu kế bên. Hứa Lập càng nghe càng vui, ở đây ngoài lãnh đạo Sở công an Bắc Kinh, lại có đội trưởng đội cảnh sát giao thông, phía trong là phó trưởng phòng hành chính. Tóm lại hôm nay Hứa Lập quen những bằng hữu này, sau này với ở hệ thống công an Bắc Kinh sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng có một người khiến Hứa Lập chú ý, chính xác hơn chính là dòng họ này khiến Hứa Lập chú ý. Dòng họ này nói đến cũng rất bình thường, họ Tiếu, là Tiếu Thiên Minh, đồn trưởng đồn Công An khu phía tây Bắc Kinh. Tuổi y cũng không lớn thậm chí hơn mình cũng không nhiều, chức vị cũng không cao, so sánh với những người khác cũng kém xa nhưng không ai có dũng khí xem nhẹ hắn, thân phận hắn rất đặc thù.
Sau khi Hạng Long giới thiệu hết không để Hứa Lập mở miệng, Tiếu Thiên Minh cười nói:
- Hứa Lập, Hứa đại ca, tôi đã nghe danh anh từ lâu, đại ca tôi là Tiếu Lợi Phi nhắc tới anh rất nhiều. Hơn nữa chỉ nhắc tới anh vẻ mặt Nhị ca cười rất vui và sùng bái, anh là thần tượng với hắn. Hai ngày trước nghe hắn nhắc tới anh, nói anh sắp tới Bắc Kinh nhưng lại không có cơ hội gặp, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp anh.
Do khách hôm nay chính là bằng hữu của Hạng Long, Hứa Lập sau này muốn văn phòng Bắc Kinh phát triển thì sẽ có lúc cần những bằng hữu của Hạng Long giúp nên hắn tới đứng ở cửa khách sạn chờ khách đến.
Một lúc sau có 7, 8 chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe khách sạn, người xuống đầu tiên là Hạng Long. Hứa Lập vội đứng đón ở cửa, chờ Hạng Long tới gần liền ôm cổ Hạng Long nói nhỏ bên tai:
- Những người cậu mời đến cho tôi là phật trong miếu nào vậy?
Hạng Long mỉm cười nói:
- Cậu yên tâm, đều là phật mà người bình thường thắp hương không dễ gì mời được, thân phận những người này có chút mẫn cảm chúng ta đi vào rồi nói chuyện.
Buông Hạng Long ra Hứa Lập nhìn những khách đi vào cửa mà không nhận ra ai. Nhưng nhìn vẻ mặt thần thái cũng nhận ra những người này đều sống an nhàn sung sướng chứ không phải loại chỉ biết bắt tội phạm, nếu không có dưỡng cũng không được cơ thể như thế.
Hứa Lập đi trước dẫn mọi người vào trong Thưởng Nguyệt thính thính. Thưởng Nguyệt thính chính là phòng ăn hàng đầu ở khách sạn Cát Lâm, ngoài vật phẩm trang trí không là đồ cổ ra những đồ nội thất khác kể cả đồ ăn cũng là đẳng cấp Húc Nhật.
Tới cửa phòng, Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc mở cửa đón khách, nhưng Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc càng nhìn càng kinh hãi. Những người này Hứa Lập không nhận ra nhưng Phó Nguyệt, Lý Nhã Ngọc ở Bắc Kinh vài chục năm dù không nói chuyện những cũng gặp vài lần. Chỉ là người ta thân phận ở cao căn bản xem thường văn phòng Bắc Kinh nho nhỏ nên bọn họ không có quan hệ những người này.
Người đi vào sau chính là cục trưởng Giải – phân cục quảng trường Thiên An Môn là cục trưởng Giải. Phó Nguyệt dù không phụ trách công việc kia nhưng cô ả cũng nhận ra những người này. Cô ả cũng biết đám bạn của Anh Phàm ở các ngành quan trọng tại Bắc Kinh là ai, nếu không ngày nào đó mình làm trò trước mặt những người này nói xấu Anh Phàm chẳng phải cũng sẽ truyền tới tai Anh Phàm.
Phó Nguyệt nghe mọi người nói Anh Phàm mấy lần muốn kết giao với cục trưởng Giải này nhưng người ta không coi trọng hắn, mấy lần mời người ta ăn cơm đều bị cự tuyệt, ngay cả tặng quà cũng không nhận. Mấy lần Anh Phàm mời không được sau đó mới hạ cấp xuống mời cấp phó của vị cục trưởng Giải. Nhưng hôm nay thấy cục trưởng Giải đi sau những người này có thể thấy nhóm người này có địa vị chắc là không thấp.
Những người này dù thấy đứng trước cửa là Phó Nguyệt và Lý Nhã Ngọc nhưng đại đa số đều gật đầu chào mà không có ai mở miệng. Mọi người tiến vào Thưởng Nguyệt thính, Phó Nguyệt nói nhỏ với Lý Nhã Ngọc:
- Cô đi ra bếp bảo bọn họ cẩn thận một chút, đây đều là khách quan trọng đừng để mấy danh tiếng khách sạn Cát Lâm chúng ta.
Lý Nhã Ngọc gật đầu đi, Phó Nguyệt dặn dò mấy người phục vụ tại Thưởng Nguyệt thính nói:
- Chốc nữa cẩn thận chút, phải đúng mực không được làm ai phật ý nếu không thì không được yên ổn đâu.
An bài xong Phó Nguyệt đứng ở cửa chỉnh lại quần áo, tóc rồi khuôn mặt tươi cười đi vào Thưởng Nguyệt thính.
Vừa vào cửa cô ả đã nghe thấy Hứa Lập gọi mình:
- Chủ nhiệm Phó, cô lại đây gặp những bằng hữu này đi, sau này chúng ta chắc phải nhờ vào họ nhiều đó.
Phó Nguyệt không ngờ Hứa Lập lại gọi mình, cũng chột dạ chẳng lẽ Hứa Lập muốn qua việc này ám chỉ với mình, cho mình thấy thái độ? Nhưng nhìn Hứa Lập cười sáng lạn như vậy Phó Nguyệt đi nhanh tới bên Hứa Lập.
Hứa Lập cười nói với đám người Hạng Long ngồi đối diện:
- Vị này là phó chủ nhiệm văn phòng đại diện Cát Lâm chúng tôi ở Bắc Kinh tên là Phó Nguyệt. Sau này các vị có việc gì cần tới văn phòng Bắc Kinh Cát Lâm thì không nên khách khí, dù không tìm thấy tôi thì tìm Phó tiểu thư cũng như nhau. Nếu Phó tiểu thư tìm đến các vị mong mọi người cũng đừng chê cười.
Mọi người nghe xong cười ha hả, Hạng Long nói tiếp:
- Yên tâm đi, Phó tiểu thư xinh đẹp như vậy khiến người ta cũng khó quên. Tôi nghĩ mọi người không nhận ra ông nhưng nhất định nhớ kỹ Phó tiểu thư.
Phó Nguyệt làm ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm như vậy có gì là chưa từng thấy, nghe thấy vậy mỉm cười nói:
- Ngài quá khen rồi, tôi giờ cũng già rồi còn cái gì mà đẹp với không đẹp.
Hạng Long cũng không nói nhiều với Phó Nguyệt mà ôm vai Hứa Lập nói với những người này:
- Tôi chính thức giới thiệu với mọi người, vị này là chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm ở Bắc Kinh tên Hứa Lập. Quan trọng hơn hắn là bạn học đại học với tôi 4 năm, là huynh đệ tốt, là bạn thân, sau này huynh đệ tôi có gì nhờ các vị, mọi người giúp đỡ.
Đừng thấy Hạng Long tuổi còn nhỏ nhưng uy lại rất cao, hơn nữa những người hôm nay hắn mời đều là bạn tốt của hắn. Mọi người nghe Hạng Long nói đều nói:
- Huynh đệ của cậu cũng là huynh đệ của tôi? Còn nói gì vậy, sau này có chuyện gì tôi có thể làm mà không giúp cậu thì không cần cậu tìm Hạng Long, cậu cứ trực tiếp cầm chai đập vào đầu chúng tôi.
Hạng Long cười mắng:
- Được chứ, cậu không phải là muốn hủy huynh đệ của tôi? Được rồi, đừng nói gì là không được, từ ngày mai tất cả mọi người đều là huynh đệ, có chuyện gì cần thì cứ gọi là xong hết.
Hạng Long nói xong lại dẫn Hứa Lập đến giới thiệu Hứa Lập với những bằng hữu kế bên. Hứa Lập càng nghe càng vui, ở đây ngoài lãnh đạo Sở công an Bắc Kinh, lại có đội trưởng đội cảnh sát giao thông, phía trong là phó trưởng phòng hành chính. Tóm lại hôm nay Hứa Lập quen những bằng hữu này, sau này với ở hệ thống công an Bắc Kinh sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng có một người khiến Hứa Lập chú ý, chính xác hơn chính là dòng họ này khiến Hứa Lập chú ý. Dòng họ này nói đến cũng rất bình thường, họ Tiếu, là Tiếu Thiên Minh, đồn trưởng đồn Công An khu phía tây Bắc Kinh. Tuổi y cũng không lớn thậm chí hơn mình cũng không nhiều, chức vị cũng không cao, so sánh với những người khác cũng kém xa nhưng không ai có dũng khí xem nhẹ hắn, thân phận hắn rất đặc thù.
Sau khi Hạng Long giới thiệu hết không để Hứa Lập mở miệng, Tiếu Thiên Minh cười nói:
- Hứa Lập, Hứa đại ca, tôi đã nghe danh anh từ lâu, đại ca tôi là Tiếu Lợi Phi nhắc tới anh rất nhiều. Hơn nữa chỉ nhắc tới anh vẻ mặt Nhị ca cười rất vui và sùng bái, anh là thần tượng với hắn. Hai ngày trước nghe hắn nhắc tới anh, nói anh sắp tới Bắc Kinh nhưng lại không có cơ hội gặp, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp anh.