Hứa Lập nghe Tiếu Thiên Minh giới thiệu cũng sửng sốt vội nói:
- Cậu là em Tiếu Lợi Phi, như vậy không coi là người ngoài rồi. Còn Tiếu Thiên Cường? Hắn cũng là anh của cậu, mấy hôm trước chúng tôi còn uống rượu cùng nhau.
Hứa Lập không ngờ Tiếu gia lại có thế lực như vậy trong hệ thống công an, ngay cả trường hợp hôm nay cũng có thể gặp người nhà Tiếu gia.
Nhưng Hứa Lập không biết hai người nói chuyện với nhau mấy câu lại khiến những vị khách khác kinh hãi không thôi. Đặc biết là cục trưởng Giải thấy may mắn vì tối nay mình lại tới đây, không thì ngoài đắc tội với cha con Hạng gia, quan trọng hơn là đắc tội với gia đình quyền thế là Tiếu gia. Sau này mình có lăn lộn trong hệ thống Công An cũng không có cơ hội lộ diện.
Hạng Long ngồi bên thấy Hứa Lập và Tiếu Thiên Minh nói chuyện vui vẻ cũng giật mình. Tiếu Thiên Minh ở Sở công an thành phố cũng có danh nhưng có người nói hắn là giả thanh cao, chẳng qua không ai có dũng khí nói trước mặt như vậy, hắn có thúc thúc tốt là bộ trưởng Bộ Công anTiếu Kiệm mà. Hơn nữa cha của Tiếu Thiên Minh cũng là Phó giám đốc Sở công an thành phố, mình cũng vì có cha nên mình mới gặp được Tiếu Thiên Cường. Hôm nay Hứa Lập nhờ giúp mời chút bằng hữu để tạo thanh thế, giúp Hứa Lập có chút tọng lượng tại Bắc Kinh nên mình mới thử hẹn Tiếu Thiên Minh.
Hôm nay vốn Hạng Long cũng không ôm bao nhiêu hy vọng nhưng khi hắn nhắc tới chủ nhiệm Hứa văn phòng Cát Lâm ở Bắc Kinh mời khách là Tiếu Thiên Minh đồng ý ngay. Trước kia có không ít người muốn mời hắn ăn cơm, thậm chí còn có người ở Bộ công an mời khách nhưng Tiếu Thiên Minh chưa từng đồng ý là luôn lấy cớ từ chối. Hôm nay thấy Tiếu Thiên Minh và Hứa Lập nói chuyện với nhau vui vẻ vậy chứng tỏ hai người đã từng biết nhau rồi.
Hạng Long vỗ vai Hứa Lập cười nói:
- Không ngờ các cậu đã biết nhau rồi, sớm biết mọi người quen nhau còn cần tôi giúp gì chứ. Thiên Minh lão đệ nói một câu bằng tôi nói mười câu đó.
- Hạng ca, tôi và Hứa ca trước kia cũng chưa gặp mặt, chỉ là tôi nghe ca ca Tiếu Lợi Phi nhắc tới Hứa ca, anh đừng hiểu lầm.
Tiếu Thiên Minh tưởng Hạng Long tức giận vội vàng giải thích, thân phận Hạng Long hôm nay cũng không bình thường, không chỉ tự thân phát triển bình thường mà còn có cha mình và cha hắn nên Tiếu Thiên Minh cũng không muốn đắc tội với Hạng Long.
- Cậu nói Tiếu Lợi Phi phải không? Tôi cũng thân với hắn mà sao không nghe hắn nhắc với tôi? Lần sau gặp hắn không làm hắn say thì không được.
Hạng Long không xa lạ gì Tiếu Lợi Phi, năm đó Hứa Lập tới Bắc Kinh tìm người hợp tác chính là gặp Tiếu Lợi Phi ở vũ trường của Hạng Long. Hơn nưa nhiều năm như vậy mối kinh doanh của Hạng Long càng ngày càng tốt, Tiếu Lợi Phi cũng vui vẻ đến chơi thường xuyên nên hai người cũng sớm thành bằng hữu.
Phó Nguyệt ở bên càng nghe càng kinh ngạc, không ngờ Hứa Lập ở Bắc Kinh lại quen biết rộng như vậy. Ngay cả Tiếu Lợi Phi, Phó Nguyệt cũng từng nghe nói qua.
Dù sao muốn đứng vững ở Bắc Kinh thì phải biết một chút chuyện, biết ai nên và không nên đắc tội, muốn làm việc phải nhờ ai
giúp và phải tránh ai. Tiếu Lợi Phi là loại người không có chức lại không có quyền nhưng lại là người mà tất cả văn phòng đại diện các tỉnh đều muốn quan hệ, có lúc những người này nói chuyện có thể so với trưởng phòng, giám đốc sở còn có tác dụng hơn.
Cũng may mình không lỗ mãng chống đối với Hứa Lập, ngược lại được Hứa Lập hôm nay gọi đến đây tham gia tiệc rượu cũng coi như người một nhà. Còn Anh Phàm lần này sợ rằng đã đánh phải tấm sắt rồi. Phó Nguyệt sẽ không nói với Anh Phàm, cô ả muốn Anh Phàm phải đánh tới chảy máu đầu thì mới tốt, tốt nhất là đuổi hắn khỏi văn phòng Bắc Kinh, đến lúc đó ở văn phòng Bắc Kinh ngoài Hứa Lập sẽ chỉ có mình.
Hạng Long giới thiệu tất cả khách một lần, mọi người thấy Hạng Long thân với Hứa Lập như vậy , quan trọng hơn là Tiếu Thiên Minh cũng gọi Hứa Lập là đại ca. Ngẫm lại thân phận của mình so với hai người này không bằng nên càng không có dũng khí coi nhỏ Hứa Lập mà cũng rất vui với việc quen Hứa Lập.
Nhưng trong đó có những người ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại ân hận, có khi còn muốn tự bạt tai mình. Người đó chính là phó trưởng phòng quản lý dân cư Sở công an thành phố Hầu Chính Minh.
Hứa Lập nhìn mọi người cười nói:
- Mời mọi người ngồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Rồi hắn nói nhỏ với Phó Nguyệt đi nói người phục vụ mang thức ăn lên.
Sau khi mọi người ngồi xuống đều nói chuyện với người ngồi bên mình chờ thức ăn mang lên. Phó Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài rồi trở lại phòng ngồi bên canh cục trưởng Giải nói chuyện xem Bắc Kinh gần đây có chuyện gì khác thường không.
Ngồi hai bên Hứa Lập chính là Hạng Long và Tiếu Thiên Minh, vì có quan hệ với Tiếu Lợi Phi nên 3 người có thể cùng nói chuyện một đề tài. Hạng Long nói tới chuyện mấy năm trước Tiếu Lợi Phi uống say khiến Hứa Lập và Tiếu Thiên Minh cười không ngừng.
Mọi người ngồi xuống một lúc thì Hầu Chính Minh lấy điện thoại muốn gọi nhưng trưởng phòng Tào ở bên nói giỡn:
- Lão Hầu, chưa xin phép muội muội à?
Một câu nói khiến mọi người cười to.
Hầu Chính Minh thấy mọi người cười cũng nói:
- Vừa nãy điện thoại không thông, để tôi nói với cô ấy một tiếng.
Hắn đứng lên ra ngoài gọi điện, những người khác cũng thấy việc này là bình thường, ra ngoài khó tránh có cuộc hẹn nhưng trong nhà phải dàn xếp tốt, nếu không hậu phương không tốt thì mặt cũng khó coi. Hầu Chính Minh đứng lên đi chưa được mất bước chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Thấy có người đi vào khiến Hứa Lập cau mày, người đi vào không ai khác chính là bốn người Anh Phàm, còn có Hồ Gia Thần, Ngu Tín Phẩm và Phùng Châu Long.
Anh Phàm đi vào càng khiến Hầu Chính Minh giật mình, Hầu Chính Minh xoay người ra chỗ khác để Anh Phàm tiến vào. Hắn còn không ngừng lẩm bẩm nói.
- Cậu không thấy tôi, cậu không thấy tôi.
Nhưng hai mắt Anh Phàm rất nhanh đã liếc mắt nhận ra Hầu Chính Minh, rồi kéo hắn vui vẻ nói:
- Không phải trưởng phòng Hầu sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng tôi thế này? Anh cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, tôi bảo họ mở Húc Nhật thính tiếp đón khách quý.
Hầu Chính Minh lúc này thậm chí làm bộ không nhận ra Anh Phàm, nhưng hắn biết đây chỉ là lừa mình dối người, mọi người đang ngồi chỉ có kẻ ngu mới không nhìn ra. Lúc này Hầu Chính Minh chỉ muốn đánh Anh Phàm.
Hầu Chính Minh và Anh Phàm quen nhau cũng mấy năm, hộ khẩu nhà Anh Phàm đều đến nhờ Hầu Chính Minh giúp đỡ, đương nhiện Anh Phàm cũng mất không ít tiền. Hai người quan hệ mấy năm lại thường xuyện tụ tập, mỗi lần đều là Anh Phàm mời khách.
Hôm nay Hạng Long gọi điện nói chủ nhiệm Hứa mới nhận chức ở văn phòng Cát Lâm ở Bắc Kinh mời khách tại khách sạn Cát Lâm, mời Hầu Chính Minh tham gia. Hầu Chính Minh không suy nghĩ nhiều, hắn nghĩ dù đến khách sạn Cát Lâm cũng gặp phó chủ nhiệm Anh Phàm nên đến chiều Hầu Chính Minh gọi điện cho Anh Phàm nói tối chủ nhiệm Hứa Lập của y mới khách, đến lúc đó y phải uống vài chén với mình.
- Cậu là em Tiếu Lợi Phi, như vậy không coi là người ngoài rồi. Còn Tiếu Thiên Cường? Hắn cũng là anh của cậu, mấy hôm trước chúng tôi còn uống rượu cùng nhau.
Hứa Lập không ngờ Tiếu gia lại có thế lực như vậy trong hệ thống công an, ngay cả trường hợp hôm nay cũng có thể gặp người nhà Tiếu gia.
Nhưng Hứa Lập không biết hai người nói chuyện với nhau mấy câu lại khiến những vị khách khác kinh hãi không thôi. Đặc biết là cục trưởng Giải thấy may mắn vì tối nay mình lại tới đây, không thì ngoài đắc tội với cha con Hạng gia, quan trọng hơn là đắc tội với gia đình quyền thế là Tiếu gia. Sau này mình có lăn lộn trong hệ thống Công An cũng không có cơ hội lộ diện.
Hạng Long ngồi bên thấy Hứa Lập và Tiếu Thiên Minh nói chuyện vui vẻ cũng giật mình. Tiếu Thiên Minh ở Sở công an thành phố cũng có danh nhưng có người nói hắn là giả thanh cao, chẳng qua không ai có dũng khí nói trước mặt như vậy, hắn có thúc thúc tốt là bộ trưởng Bộ Công anTiếu Kiệm mà. Hơn nữa cha của Tiếu Thiên Minh cũng là Phó giám đốc Sở công an thành phố, mình cũng vì có cha nên mình mới gặp được Tiếu Thiên Cường. Hôm nay Hứa Lập nhờ giúp mời chút bằng hữu để tạo thanh thế, giúp Hứa Lập có chút tọng lượng tại Bắc Kinh nên mình mới thử hẹn Tiếu Thiên Minh.
Hôm nay vốn Hạng Long cũng không ôm bao nhiêu hy vọng nhưng khi hắn nhắc tới chủ nhiệm Hứa văn phòng Cát Lâm ở Bắc Kinh mời khách là Tiếu Thiên Minh đồng ý ngay. Trước kia có không ít người muốn mời hắn ăn cơm, thậm chí còn có người ở Bộ công an mời khách nhưng Tiếu Thiên Minh chưa từng đồng ý là luôn lấy cớ từ chối. Hôm nay thấy Tiếu Thiên Minh và Hứa Lập nói chuyện với nhau vui vẻ vậy chứng tỏ hai người đã từng biết nhau rồi.
Hạng Long vỗ vai Hứa Lập cười nói:
- Không ngờ các cậu đã biết nhau rồi, sớm biết mọi người quen nhau còn cần tôi giúp gì chứ. Thiên Minh lão đệ nói một câu bằng tôi nói mười câu đó.
- Hạng ca, tôi và Hứa ca trước kia cũng chưa gặp mặt, chỉ là tôi nghe ca ca Tiếu Lợi Phi nhắc tới Hứa ca, anh đừng hiểu lầm.
Tiếu Thiên Minh tưởng Hạng Long tức giận vội vàng giải thích, thân phận Hạng Long hôm nay cũng không bình thường, không chỉ tự thân phát triển bình thường mà còn có cha mình và cha hắn nên Tiếu Thiên Minh cũng không muốn đắc tội với Hạng Long.
- Cậu nói Tiếu Lợi Phi phải không? Tôi cũng thân với hắn mà sao không nghe hắn nhắc với tôi? Lần sau gặp hắn không làm hắn say thì không được.
Hạng Long không xa lạ gì Tiếu Lợi Phi, năm đó Hứa Lập tới Bắc Kinh tìm người hợp tác chính là gặp Tiếu Lợi Phi ở vũ trường của Hạng Long. Hơn nưa nhiều năm như vậy mối kinh doanh của Hạng Long càng ngày càng tốt, Tiếu Lợi Phi cũng vui vẻ đến chơi thường xuyên nên hai người cũng sớm thành bằng hữu.
Phó Nguyệt ở bên càng nghe càng kinh ngạc, không ngờ Hứa Lập ở Bắc Kinh lại quen biết rộng như vậy. Ngay cả Tiếu Lợi Phi, Phó Nguyệt cũng từng nghe nói qua.
Dù sao muốn đứng vững ở Bắc Kinh thì phải biết một chút chuyện, biết ai nên và không nên đắc tội, muốn làm việc phải nhờ ai
giúp và phải tránh ai. Tiếu Lợi Phi là loại người không có chức lại không có quyền nhưng lại là người mà tất cả văn phòng đại diện các tỉnh đều muốn quan hệ, có lúc những người này nói chuyện có thể so với trưởng phòng, giám đốc sở còn có tác dụng hơn.
Cũng may mình không lỗ mãng chống đối với Hứa Lập, ngược lại được Hứa Lập hôm nay gọi đến đây tham gia tiệc rượu cũng coi như người một nhà. Còn Anh Phàm lần này sợ rằng đã đánh phải tấm sắt rồi. Phó Nguyệt sẽ không nói với Anh Phàm, cô ả muốn Anh Phàm phải đánh tới chảy máu đầu thì mới tốt, tốt nhất là đuổi hắn khỏi văn phòng Bắc Kinh, đến lúc đó ở văn phòng Bắc Kinh ngoài Hứa Lập sẽ chỉ có mình.
Hạng Long giới thiệu tất cả khách một lần, mọi người thấy Hạng Long thân với Hứa Lập như vậy , quan trọng hơn là Tiếu Thiên Minh cũng gọi Hứa Lập là đại ca. Ngẫm lại thân phận của mình so với hai người này không bằng nên càng không có dũng khí coi nhỏ Hứa Lập mà cũng rất vui với việc quen Hứa Lập.
Nhưng trong đó có những người ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại ân hận, có khi còn muốn tự bạt tai mình. Người đó chính là phó trưởng phòng quản lý dân cư Sở công an thành phố Hầu Chính Minh.
Hứa Lập nhìn mọi người cười nói:
- Mời mọi người ngồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Rồi hắn nói nhỏ với Phó Nguyệt đi nói người phục vụ mang thức ăn lên.
Sau khi mọi người ngồi xuống đều nói chuyện với người ngồi bên mình chờ thức ăn mang lên. Phó Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài rồi trở lại phòng ngồi bên canh cục trưởng Giải nói chuyện xem Bắc Kinh gần đây có chuyện gì khác thường không.
Ngồi hai bên Hứa Lập chính là Hạng Long và Tiếu Thiên Minh, vì có quan hệ với Tiếu Lợi Phi nên 3 người có thể cùng nói chuyện một đề tài. Hạng Long nói tới chuyện mấy năm trước Tiếu Lợi Phi uống say khiến Hứa Lập và Tiếu Thiên Minh cười không ngừng.
Mọi người ngồi xuống một lúc thì Hầu Chính Minh lấy điện thoại muốn gọi nhưng trưởng phòng Tào ở bên nói giỡn:
- Lão Hầu, chưa xin phép muội muội à?
Một câu nói khiến mọi người cười to.
Hầu Chính Minh thấy mọi người cười cũng nói:
- Vừa nãy điện thoại không thông, để tôi nói với cô ấy một tiếng.
Hắn đứng lên ra ngoài gọi điện, những người khác cũng thấy việc này là bình thường, ra ngoài khó tránh có cuộc hẹn nhưng trong nhà phải dàn xếp tốt, nếu không hậu phương không tốt thì mặt cũng khó coi. Hầu Chính Minh đứng lên đi chưa được mất bước chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Thấy có người đi vào khiến Hứa Lập cau mày, người đi vào không ai khác chính là bốn người Anh Phàm, còn có Hồ Gia Thần, Ngu Tín Phẩm và Phùng Châu Long.
Anh Phàm đi vào càng khiến Hầu Chính Minh giật mình, Hầu Chính Minh xoay người ra chỗ khác để Anh Phàm tiến vào. Hắn còn không ngừng lẩm bẩm nói.
- Cậu không thấy tôi, cậu không thấy tôi.
Nhưng hai mắt Anh Phàm rất nhanh đã liếc mắt nhận ra Hầu Chính Minh, rồi kéo hắn vui vẻ nói:
- Không phải trưởng phòng Hầu sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng tôi thế này? Anh cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, tôi bảo họ mở Húc Nhật thính tiếp đón khách quý.
Hầu Chính Minh lúc này thậm chí làm bộ không nhận ra Anh Phàm, nhưng hắn biết đây chỉ là lừa mình dối người, mọi người đang ngồi chỉ có kẻ ngu mới không nhìn ra. Lúc này Hầu Chính Minh chỉ muốn đánh Anh Phàm.
Hầu Chính Minh và Anh Phàm quen nhau cũng mấy năm, hộ khẩu nhà Anh Phàm đều đến nhờ Hầu Chính Minh giúp đỡ, đương nhiện Anh Phàm cũng mất không ít tiền. Hai người quan hệ mấy năm lại thường xuyện tụ tập, mỗi lần đều là Anh Phàm mời khách.
Hôm nay Hạng Long gọi điện nói chủ nhiệm Hứa mới nhận chức ở văn phòng Cát Lâm ở Bắc Kinh mời khách tại khách sạn Cát Lâm, mời Hầu Chính Minh tham gia. Hầu Chính Minh không suy nghĩ nhiều, hắn nghĩ dù đến khách sạn Cát Lâm cũng gặp phó chủ nhiệm Anh Phàm nên đến chiều Hầu Chính Minh gọi điện cho Anh Phàm nói tối chủ nhiệm Hứa Lập của y mới khách, đến lúc đó y phải uống vài chén với mình.