Editor: Pun
Đầu tháng bảy, đúng vào thời gian vụ mùa, ngày tháng giêng, công việc là nhiều nhất, một năm bốn mùa trên đồng ruộng chỉ có những hán tử nông gia mới có thể đứng vững, chịu được sự dày vò của loại thời tiết này.
Quý An Dật vô cùng may mắn là trong tay mình có không gian, có một cái đầm linh thủy vô cùng thần kỳ, nếu không, vào thời điểm vụ mùa này hắn thật đúng là chịu không nổi.
Trải qua gần hai tháng tĩnh dưỡng kỹ càng, thân thể của hắn đã muốn khôi phục tám chín phần, còn lại, là trong cuộc sống hằng ngày phải có nhiều chú ý, bình thường phải rèn luyện rèn luyện, bên trong bên ngoài đều khỏe mạnh cả lên.
Cũng may mắn đứa nhỏ này mười một tuổi, thân thể tuổi trẻ năng lực phục hồi rất mạnh. Dinh dưỡng hấp thu rất mau, bình phục cũng nhanh.
Vương gia có hai mẫu ruộng nước, trong khe núi chỉ có duy nhất nửa mẫu đất, so sánh với người trong thôn, thì công việc thật đúng là không tính nhiều, thậm chí có chút khó coi.
Hắn cũng rất vừa lòng, trong nhà chỉ có hai người, đất nhiều, bận bịu quá cũng không tốt, đủ ăn là được rồi.
Giữa ngày hè, trời rất mau sáng.
Mà công việc phải làm nhanh, trong nhà có nhiều việc phải làm.
Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị từ sáng sớm, đầu giờ mẹo, ước chừng khoảng năm giờ, đã mượn lưỡi liềm đầy đủ.
Hai mẫu ruộng nước có thể làm ra một ngàn cân thóc, hai người bọn họ một năm ước chừng là ăn một mẫu ruộng lúa là đủ, còn lại, một mẫu để nộp thuế, còn có thể bán kiếm chút tiền.
Hai mẫu ruộng nước này rất quan trọng.
Ngày mùa khi thu gặt, người nông dân lo lắng nhất chính là ông trời không cấp cho mình mặt mũi, mùa hè mưa quay về rất vội vàng, khiến cho lòng người hoang mang rối loạn.
Chỉ sợ thời điểm thu gặt hoặc phơi lúa, một trận mưa tầm tả mưa to rầm rầm liền hạ xuống.
Nửa năm vất vả chăm sóc chỉ có thể uổng công vô ích, làm cho người ta khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Quý An Dật cũng lo lắng việc này. Thừa dịp hiện tại trời còn nắng, chạy nhanh ra đem hai mẫu ruộng thu gặt, phơi nắng xong thì trữ vào kho thóc, mới có thể thở ra một hơi.
Phải nói khi ra đồng làm việc, Quý An Dật vẫn rất ngoài ý muốn, hắn lần đầu tiên làm việc nhưng rất có khuông có dáng, lưu loát nhanh nhẹn, tới lúc này, hắn mới hiểu được , hắn không chỉ tiếp thu trí nhớ của thân thể này, ngay cả năng lực làm việc cũng được kế thừa, khó trách, ngày thường thời điểm hắn làm việc, đặc biệt lưu loát, hẳn là hắn không ngừng làm lại, còn có một nửa là của cơ thể này.
Giờ mẹo mới ra đồng làm việc, khi xuất môn, hắn mồi bếp lò, đem lồng hấp đặt lên, đem bánh màn thầu của tối hôm trước bỏ vào lồng hấp, rồi mới đem quần áo đi ngâm, sau đó, cùng Tiểu Nhị vội vàng chạy ra đồng.
Đợi bận rộn xong thì cũng đã giờ thìn, thái dương đều đã đi ra, hắn mới lôi kéo Tiểu Nhị về nhà.
Lúc này điểm tâm đã nóng hôi hổi rồi, khi xuất môn hắn đã đem lửa khống chế tốt lắm, đợi bọn họ trở về thì sẽ có cơm ăn, độ ấm vừa đủ không phỏng miệng cũng sẽ không quá lạnh.
Ăn xong cơm sáng, Tiểu Nhị tiếp tục ra đồng làm việc, hắn dọn dẹp xong phòng bếp, quần áo cũng giặt sạch hong khô, rồi lại cho gà vịt ăn, nhìn thoáng qua vườn rau vẩy vẩy thêm chút nước, dọn dẹp nhà trước một phen, xong xuôi mọi chuyện thì cũng đã quá nửa giờ thìn, đem bếp lò châm lên, đôn chút nước đậu xanh, dùng lửa nhỏ chậm rãi đôn, làm tốt việc này, hắn liền ra ngoài đồng tiếp tục làm việc.
Mặt trời đã cao ngang đầu nhanh chóng chuyển sang buổi trưa, chạy chậm về nhà, dùng nước giếng mát rượi tẩy rửa mặt, lại đem cơm hâm lên, nước đậu xanh trên bếp đã muốn nát vụn, nước chè đều đã phiếm xanh biếc, bỏ thêm chút đường vào bên trong, quấy quấy, đậy nắp vun lên bỏ sang một bên, tiến vào không gian hái ít rau, mò một con cá, lúc này hắn mới bắt tay vào làm cơm.
Sau khi ăn cơm trưa xong Vương Tiểu Nhị Vương Bảo Nhi Quý A Cường cùng nhau ra khỏi nhà.
Hai mẫu ruộng nước của Vương gia và Quý gia dính liền nhau, Vương Bảo Nhi và Quý A Cường thu hoạch nhanh ruộng nước bên này, Quý đại bá cùng Quý a ma gặt nhanh bốn mẫu ruộng nước của mình bên kia.
Quý An Dật sợ Vương Tiểu Nhị không biết canh giờ về, làm xong cơm trưa hắn lại phải chạy ra ruộng một chút để kêu y về, mệt thảm hắn, Vương Tiểu Nhị nhìn canh giờ đi theo hắn cùng nhau trở về.
Bởi vì nguyên nhân này, đương nhiên cũng có một ít là vì đau lòng Vương Bảo Nhi, y đối với Tiểu Nhị tốt như vậy, toàn tâm toàn ý không trộn lẫn nửa điểm giả dối, hắn nhìn ở trong mắt, tự nhiên sẽ hồi báo chút gì đó.
Hiện tại, ngốc tử cùng hắn là một gia đình nhỏ, Vương Bảo Nhi cũng gả cho người, nào có trách nhiệm phải nói, suy cho cùng vẫn còn cách một tầng quan hệ ở bên trong, Vương Bảo Nhi vẫn có thể như thế mà coi trọng ngốc tử, nếu thực như vậy, trong thời gian dài, nhiều chuyện thượng vàng hạ cám xảy ra, chậm rãi trùng lên nhau tình cảm gì cũng phải phai nhạt.
Nhân tâm chuyện này, rất dễ thay đổi, một cái lơ đãng liền phai nhạt, hắn cũng không muốn mất đi một người thân tốt như vậy, hắn đối với Vương Bảo Nhi tốt, Vương Bảo Nhi là một người thông thấu, nhìn ở trong mắt ghi tạc trong đầu, thì tình cảm này mới có thể càng ngày càng thắm thiết.
Trong nhà đôn nước đậu xanh, thuận tiện kêu bọn họ vô nghỉ ngơi uống một chén rồi mới về nhà, bây giờ trời nắng, lại bận bịu như vậy, không chú ý thân thể có bất trắc gì phải làm sao bây giờ.
Mặt khác, sau nhà Vương gia có một giếng nước, rất sâu, ban ngày trời nóng, xách lên một xô nước vẫn còn mát rượi, dùng để rửa mặt thật sự rất thoải mái.
"Mau vào, trước rửa mặt đi, rồi uống chén nước, ta đi bưng nước đậu xanh tới." Nhìn ba người đi vào nhà, Quý An Dật chạy nhanh múc một thùng nước, mang chậu rửa mặt cùng bố khăn đem ra.
Chờ ba người đều rửa sạch mặt, hắn múc ba chén nước từ phòng bếp đặt lên bàn, trong nước này hắn có pha loãng một giọt linh thủy, bỏ nhiều hắn cũng không dám, chỉ nghĩ là, đất của Quý gia nhiều, lại trong cái thời tiết giày vò này, Vương Bảo Nhi cũng mệt muốn chết rồi.
"Vợ." Vương Tiểu Nhị mặt mày hớn hở nhìn Quý An Dật, con ngươi màu đen sáng trong suốt như bảo thạch, bên trong tràn đầy sự vui mừng.
Sống với nhau một thời gian càng ngày càng dài, y càng thích kề cận Quý An Dật, Quý An Dật chỉ ly khai nửa canh giờ, khi y làm việc xa Quý An Dật, sẽ thường thường nhìn lên đỉnh đầu, lại hướng về nhà nhìn một cái, rồi nhìn nhìn ca ca cùng ca phu ở bên cạnh.
Aizz, vợ, không ở đây, không vui gì hết. (:]])
Y hiện tại cũng học được thở dài, nếu người bên ngoài biết nguyên nhân, không biết sẽ cười thành cái dạng gì.
"Uống đi, chút nữa có thể ăn cơm." Quý An Dật múc xong bốn bát nước đậu xanh, bưng tới đặt trên bàn cơm, đưa tay sờ sờ tóc Vương Tiểu Nhị. "Uống đi, hết nóng bây giờ." Vừa hướng về phía Vương Bảo Nhi và Quý A Cường cười cười. "Vương Ca nhi, A Cường ca, uống xong chè, nghỉ ngơi một chút. Vụ mùa mới chỉ bắt đầu mà."
Vương Bảo Nhi bưng nước chè uống một ngụm, cười với Quý An Dật nói. "Nước đậu xanh ngươi đôn thật ngon miệng, tinh khiết nồng đậm, miệng còn lưu lại hương vị a."
"Hương vị xác thực rất ngon." Quý A Cường cũng nói một câu.
Quý An Dật cười cười. "Chính là lúc ta ra đồng, đặt lên bếp chậm rãi đôn, khi về liền cho thêm chút đường, bây giờ trời nóng, lại bận rộn dưới nắng như vậy, không chú ý thân thể dễ bị bệnh lắm."
Uống xong nước chè, Vương Bảo Nhi và Quý A Cường liền chuẩn bị đi.
Lúc gần đi Quý An Dật đưa ra một con cá. "Đi ngang qua bờ sông, ta ngứa tay ngứa chân không nhịn được đi xuống bắt, không ngờ vận khí không tồi bắt được hai con, vừa vặn mỗi nhà một con."
"Ừ. Chúng ta về trước đây." Quý An Dật cũng không nói thêm gì, xong xuôi liền tiếp nhận con cá.
Ngày mùa làm việc tốn rất nhiều sức, làm nhiều ăn cũng nhiều, trong nhà lại có một a ma keo kiệt hay tiết kiệm, hắn cũng không nỡ trả về. Bây giờ, ngày nào cũng vội vàng ra đồng làm việc, nào có hơi sức mà đi ra sông bắt cá.
Đi trên đường, Vương Bảo Nhi nhìn thoáng qua Quý A Cường bên cạnh nghĩ nghĩ, nói. "Hơn một tháng trước, cách bảy tám ngày ta lại mang theo hai người bọn họ lên trấn bán đồ ăn, được chút tiền, tháng năm năm nay, Quý ca nhi có té xỉu." Dừng một chút hắn lại nhìn Quý A Cường, qua một lúc, mới nhỏ giọng nói. "Nguyên do. . . . . . Ngươi cũng biết chút."
Quý A Cường không lên tiếng, ánh mắt có phần thâm lại.
"Ta thì chỉ có một đệ đệ, bộ dáng vẫn luôn như vậy." Nói xong, Vương Bảo Nhi đã có chút nghẹn ngào, đỏ hốc mắt. " Có thể lấy được vợ đã là muôn vàn khó khăn, ta chỉ sợ, thân thể của Quý ca nhi không tốt, thân thể không dưỡng hảo, vạn nhất trưởng thành không thể sinh hài tử thì phải làm sao bây giờ?"
Vương Bảo Nhi lấy tay lau lau mặt, hấp hấp cái mũi. "May mắn, bị bệnh một hồi, Quý ca nhi cuối cùng cũng thông suốt, biết kiếm chút tiền cho chi phí trong nhà, ta thấy, hai người bọn họ ngày tháng còn dài, tuổi tác lại nhỏ, thân mình của hắn lại. . . . . ." Dừng chút, hòa hoãn lại tâm tình của mình, mới tiếp tục nói. "Mỗi lần trở về từ trấn trên ta đều kêu hai người bọn họ mua chút thịt cùng xương cốt, hảo hảo tĩnh dưỡng, đem thân thể dưỡng từ trong ra ngoài, khi nào bọn họ sinh được hài tử, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm."
"Ngươi biết mà." Vương Bảo Nhi dừng cước bộ, cầm tay Quý A Cường, ánh mắt đều đã hồng, phiếm hơi nước nhìn y. "Ta lo lắng nhất, chính là đệ đệ của ta, cũng không phải ta bất công, Vương gia bây giờ chỉ còm một mình hắn nối dõi, ta tuổi còn nhỏ lại vừa mất đi a ma và a cha, thật vất vả đem hắn nuôi lớn, nên tình cảm tự nhiên bất đồng hơn một ít, chỉ cần hắn sống tốt, ta cũng có thể kiên định mà sống."
"Quý ca nhi té xỉu trong nhà, Tiểu Nhị đói nằm trên mặt đất co lại thành một đoàn, lúc biết tin, tâm ta kêu gào, thật sự là đau như dao cắt, nguyên bản là đã buông tâm, khi ấy tâm lại treo lên tận cuống họng, mấy đêm không ngủ được, chỉ sợ có việc gì ngoài ý muốn." Ánh mắt Vương Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào Quý A Cường. "A Cường, ngươi hiểu được mà, tính tình của a ma ta biết, vạn nhất Quý ca nhi có chuyện gì, ta lại không thể trơ mắt nhìn Tiểu Nhị sống một mình, đem hắn về nhà ở, thời gian dài quá. . . . . . ."
Vương Bảo Nhi lại bắt đầu rơi lệ, lúc này, hắn không đổi sắc mặt, mà đem mặt tựa vào trong ngực Quý A Cường.
"Đừng khóc." Quý A Cường buông xuống suy nghĩ, nắm lấy bả vai Vương Bảo Nhi. "Đừng nghĩ nhiều, Quý ca nhi hiện tại rất tốt, từ từ sẽ trở nên hảo, vạn nhất nếu có xảy ra chuyện gì, chúng ta giúp một tay là được, Tiểu Nhị cũng là đệ đệ của ta, Vương Bảo Nhi, ta biết ngươi khó khăn, khổ cho ngươi rồi."
Nghe xong lời này, Vương Bảo Nhi xem như chân chính hạ xuống trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Quý ca nhi khi mười tuổi, thì a ma và a cha đều đã chết, cuộc sống thê thảm vô cùng, Vương Bảo Nhi năm đó mới sáu tuổi, còn dẫn theo một đệ đệ một tuổi, phải cắn răng sống qua ngày.
Tính tình quyết định vận mệnh, lời này tuyệt không sai.
Vương Bảo Nhi biết, hắn có thể sống ở Quý gia thuận lơi, Quý a ma không có động tác gì quá đáng, tất cả hoàn toàn là nhờ Quý A Cường kiềm chế Quý a ma, nếu có một ngày, đối y với hắn có nửa điểm thay đổi, bị Quý a ma phát giác, hắn khẳng định sẽ không quản chỉ thay đổi tí xíu hay không, mà sẽ kiếm cách cho nó càng ngày càng lớn, tốt nhất là làm cho Quý A Cường không hề để ý tới hắn nữa, đến lúc đó, cuộc sống của hắn ở quý gia sẽ giống như một Quý ca nhi thứ hai.
Việc này hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra, hắn không thể cùng Quý A Cường nổi lên ngăn cách.
Hết chương .