Editor & Beta: Pun
Nước trong bình có pha thêm vài giọt thủy đàm, tuy rằng uống vào sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc, mà còn giúp cho thân thể trở nên tốt hơn, nhưng Thẩm An Dật vẫn cảm thấy khẩn trương.
Đợi Vương Tiểu Nhị uống nước xong, hắn kéo y đến đứng dưới bóng cây. "Trước hết nghỉ ngơi một lát, chuyện đồng án cũng không cần vội."
Vương Tiểu Nhị nhìn Thẩm An Dật nhếch miệng cười, đôi mắt đen bóng chăm chú nhìn hắn cười ngây ngô, lộ ra vài phần ngớ ngẩn. Hắn cũng không chán ghét y ngược lại cảm thấy có chút đau lòng.
Hy vọng thủy đàm có thể trị khỏi bệnh cho đứa nhỏ này. Vương Tiểu Nhị là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc y lại bị như vậy.
Thẩm An Dật nghĩ nghĩ, chìa tay ra vò tóc Vương Tiểu Nhị. "Bụng có đau hay không?" Sợ y nghe không hiểu, hắn còn chỉ vào bụng mình, tìm hỏi. "Đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Vương Tiểu Nhị cười hì hì, cũng không biết có nghe hiểu hay không, Thẩm An Dật đưa tay hướng đầu y sờ sờ.
"Thích ta xoa đầu ngươi?" Thẩm An Dật kinh ngạc, nhẹ nhàng nở nụ cười, lại vò đầu Vương tiểu Nhị."Ngốc tử."
Vương Tiểu Nhị nhìn Thẩm An Dật, cười hì hì một cách thuần khiết, khuôn mặt tươi tắn xán lạn của y cũng ảnh hưởng đến tâm trạng Thẩm An Dật, làm giảm bớt nội tâm đang khẩn trương, trên mặt hắn cũng nở một nụ cười thật tươi.
"Đứa ngốc, làm việc chăm chỉ đi, ta vể nhà một chút rồi sẽ quay lại thăm ngươi." Xác nhận Vương Tiểu Nhị đã uống hết bình thủy đàm pha loãng, không có chuyện gì xảy ra, Thẩm An Dật liền an tâm.
Nhà cửa còn chưa thu dọn, hắn muốn về nhà dọn dẹp một chút, ở cũng thoải mái hơn.
Vương Tiểu Nhị đứng lên đi theo Thẩm An Dật, nhìn hắn nhu nhu tóc mình, cầm ấm nước đi về, theo bản năng y đi theo hắn.
"Ta chút nữa sẽ đến nhìn ngươi." Thẩm An Dật dừng lại, xoay người, đối với y cười.
Cũng không biết y nghe hiểu không, vẫn vẻ mặt cười ngây ngô ấy, ngốc nghếch, ngơ ngác.
Thẩm An Dật đi được vài bước, phát giác y vẫn chưa bắt đầu làm việc, bước chân hắn lại càng nhanh hơn, đi được một đoạn, hắn mới dừng lại, xoay người nhìn về phía sau, lại phát hiện, đứa nhỏ ngốc này vẫn luôn ngây ngốc đứng đó, ánh mắt nhìn về hướng này. Hắn còn thấy, trên mặt y không còn nụ cười ngây ngô.
Không biết làm sao, trong lòng hắn đột nhiên có chút chua xót.
Hắn nghĩ, cho dù thủy đàm không trị hết bệnh của y, hắn vẫn sẽ chiếu cố tốt cho y.
Thẩm An Dật chạy chậm về nhà, hắn phải nhanh chóng hoàn thành việc nhà, sau đó, ra đồng bồi ngốc tử.
"Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?" Thật vất vả thu thập tốt chuyện lớn chuyện bé trong nhà, Vương Bảo Nhi nhớ thương đệ vội vàng chạy qua đây, nhìn rồi lại thấy khó chịu, cửa phòng thì đóng gắt gao, người không thấy đâu, hắn đang nghĩ, có nên đi xung quanh tìm không, thì lại gặp Quý An Dật đang chậm rãi chạy về, trong lòng nhất thời tức giận.
Mới sáng sớm y không ở nhà dọn dẹp mà chạy đi đâu đây?
"Ta đi ra ruộng xem Tiểu Nhị, buổi sáng hắn không mang nước theo, ta đem một chút ra đó." Quý An Dật vừa nói xong liền lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà. "Vương ca nhi ngồi đi, ta múc cho ngươi chén nước."
Vương Bảo Nhi nhìn Quý An Dật ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp bên cạnh, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Quý An Dật nhìn không giống như lúc trước, thay đổi khiến cho người ta chú ý hơn.
Vẫn hình dáng đó, vẫn quần áo đó, nhưng không biết sao lại mang cảm giác khác trước?
Hắn nghĩ mãi không ra, trong lòng ẩn ẩn sinh ra cảm giác lo âu, buồn bực.
Trong thôn từng có chuyện, tiểu ca nhi vứt bỏ gia đình theo người đàn ông khác đi tha hương.
Ban đầu, nhìn bộ dạng Quý An Dật yếu đuối nhát gan, Vương Bảo Nhi còn tự tin có thể ngăn cản, làm cho y thành thành thật thật sống với đệ đệ hắn, nhưng mà hiện tại...
"Vương ca nhi ngươi uống nước đi." Quý An Dật rót chén nước ấm đưa cho Vương Bảo Nhi, dừng một chút, y lại nói tiếp: "Về chuyện ngày hôm qua, thực sự xin lỗi, ta xin cam đoan, về sau sẽ không tiếp tục xảy ra chuyện như vậy nữa, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình và cũng chăm sóc tốt cho Tiểu Nhị nữa."
Lời nói này rất thành khẩn, thái độ cũng hết sức chân thành.
Vương Bảo Nhi nhìn Quý An Dật, nhíu nhíu mày. "Tại sao lại té xỉu?"
Quý An Dật cười khổ. "Đại khái trước đây vì làm việc quá nhiều, thực sự rất vất vả, Vương ca nhi cũng biết mà, trước kia khi a cha và a ma ta còn sống, ta chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy, thân thể này gắng gượng hơn một năm, sớm đã chịu không nổi."
"Ngược lại là ta không đúng." Hắn quên mất việc này. Vương Bảo Nhi nhìn Quý An Dật từ trên xuống dưới, rồi lại nói: "Nếu ngươi hảo hảo sống với đệ đệ ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, và sẽ xem ngươi như đệ đệ của mình mà yêu thương, nếu ngươi nổi lên một ít ý nghĩ không tốt...ta đã có biện pháp đem ngươi ra khỏi hố lửa kia, thì cũng có biện pháp đem ngươi đá trở về, ngây người ở đó hơn một năm, cái loại tư vị đó chắc ngươi hẳn phải hiểu hơn ta chứ." Dừng một chút, Vương Bảo Nhi đào từ trong ngực, lấy ra một cái túi, ở bên trong đếm đủ năm mươi hai đồng tiền, đổ ra trước mặt Thẩm An Dật. "Số tiền này ngươi cầm đi tìm đại phu để khám đi, cũng phải tự chăm sóc bản thân, cuộc sống sau này còn dài, hiện tại không chú ý, khi về già sẽ chịu khổ."
Vương Tiểu Nhị mặc dù ngốc, lại có một ca ca tốt như vậy vì y quan tâm tính toán, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
"Vâng, Vương ca nhi cứ an tâm, ta đã gả cho Tiểu Nhị, đương nhiên sẽ hảo hảo chăm sóc hắn cả đời, đem hắn chiếu cố thật tốt." Quý An Dật đem tiền cất đi, đối với Vương Bảo Nhi ôn hòa cười cười.
Vương Bảo Nhi thoáng yên tâm hơn một chút.
Quý An Dật bây giờ so với trước kia càng thông minh hơn, nếu y thật sự nguyện ý cùng sống cả đời với Tiểu Nhị, có thể y sẽ đem đệ đệ chiếu cố tốt.
Không vội, ngày tháng còn dài, từ từ chậm rãi quan sát, cho dù xảy ra chuyện gì, hắn vẫn sẽ giúp đệ đệ trông chừng vợ, Vương gia không thể bị cắt đứt trong tay hắn được.
"Ừ, chút nữa xong việc rồi, tìm đại phu xem một chút, xem thử có bị gì hay không, đại phu trong thôn xem không được chính xác, khi nào có họp chợ, thì lên trấn trên xem đi." Nghĩ nghĩ, nhìn thân thể nho nhỏ, gầy teo của Quý An Dật, sắc mặt y cũng không được tốt lắm, nghĩ đến lời nói cùng biểu hiện của y hồi nãy, Vương Bảo Nhi do dự một chút, lại lấy ra cái túi, đếm mười hai đồng tiền rồi bỏ trên bàn. "Ngươi qua nhà Trương đồ tể mua một ít thịt ba chỉ, Tiểu Nhị thích ăn cái này, hôm qua ta mới bắt được hai con cá, trong nhà còn dư một con, chút nữa ta cắt một nửa đem qua đây, chuyện trong nhà cũng không nhiều, không cần vội, giờ ngươi nghỉ một lát đi, nhớ kỹ phải đi xem Tiểu Nhị, ngươi tự mình chú ý, trong nhà ta còn có việc, ta đi trước đây."
Quý An Dật cũng không nói thêm gì, tiễn Vương Bảo Nhi ra về, nhìn y đi xa, hắn mới vào nhà, nhìn mười hai đồng tiền trên bàn, hé miệng mở nụ cười.
Quý An Dật mất hơn một canh giờ để dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần, hắn cũng không muốn nghỉ ngơi, liền tiếp tục sắp xếp bình nước một chút, vốn hắn định nhỏ vài giọt thủy đàm vào bên trong, nhưng do dự một chút, vẫn không làm thế. Để qua vài ngày nhìn xem tình hình như thế nào, rồi mới mỗi ngày nhỏ vài giọt vào.
Hơn nữa, nếu một người thay đổi quá nhanh, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, cẩn thận một chút vẫn hơn, từ từ làm, dù sao hắn cũng không quá sốt ruột.
Hết chương .