Editor: Pun.
Tô Cẩm Minh ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, mang đậm phong độ của người trí thức, chỉ cần liếc mắt qua một cái, ai cũng sẽ nghĩ y là một thư sinh, chứ không phải là một thương nhân.
Thực ra, y càng giống một tiểu ca nhi hơn. Quý An Dật trong lòng yên lặng nói thầm.
"Mứt trái cây này là do ngươi nghĩ ra?" Nói xong y liền không nói nữa, vừa mở miệng ra chính là ăn, quả nhiên là cật hóa (ăn hàng).
Quý An Dật cười gật đầu. "Ừ."
"Ngươi quá thông minh, vậy mà có thể nghĩ ra món ăn ngon đến như vậy, ta đã đi rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại mứt trái cây này." Ánh mắt Tô Cẩm Minh sáng lấp lánh, lộ ra sự đơn thuần, hưng phấn cùng cao hứng.
"Đây cũng là do cơ duyên xảo hợp, vì trong nhà ta có quá nhiều mơ, lại ăn không hết, mà cứ để nó chín rữa như vậy thì cũng quá lãng phí."
Tầm mắt Tô Cẩm Minh cuối cùng cũng dời ra khỏi mứt trái cây, dừng trên người Quý An Dật. "Ngươi rất có thiên phú."
Lúc này, y mới giống một thương nhân chân chính, khí thế bộc phát toàn bộ.
"Mứt trái cây này của ngươi, hãy bán toàn bộ cho ta, giá cả cửa hàng đưa ra sẽ cao, nhưng có một điều kiện, sau này ngươi không được bán cho ai khác nữa, thế nào?" Dừng một chút, Tô Cẩm Minh còn nói. "Món cải khô kho kia cũng như vậy."
Tô lão ma ma đứng ở bên cạnh nghe, nhịn không được tiếp một câu. "Con à, rau dưa trong nhà của tiểu ca nhi cũng rất tốt, màu sắc so với những nhà khác tươi ngon mọng nước hơn một chút, hương vị cũng ngon hơn nhiều, ngươi không tin, ta về nhà trước, lấy một ít đồ ăn qua đây, cũng đem cha ngươi gọi qua, trưa nay ta sẽ ăn cơm bên này."
"A?" Tô Cẩm Minh nhọn mi, có chút kinh ngạc.
Lời a ma nói đương nhiên hắn tin tưởng.
"A ma không vội, để ta kêu Tiểu Mộc đi một chuyến." A ma tuổi đã lớn, chạy qua chạy lại cũng không được.
Tô Cẩm Minh đứng lên, đi ra đằng trước phân phó Tiểu Mộc một câu.
Sau khi trở về, y nhìn Quý An Dật nói. "Lời a ma nói, ta tất nhiên là tin, tửu lâu nhỏ này của ta sinh ý không tồi, không thể nói là bao nhiêu náo nhiệt, thật ra cũng không cần nhiều rau dưa lắm, không biết nhà ngươi ở nơi nào? Nếu xa quá, thì e rằng cuộc làm ăn này sẽ không được thực hiện, rau dưa này chỉ chú trọng vào hai từ tươi ngon, tốt nhất là hái trong ngày nấu trong ngày."
"Không quá xa, ta sống ở Hà Khê thôn, nếu đi bằng xe bò lên đây thì khoảng nửa canh giờ." Dừng một chút, Quý An Dật vừa cười nói. "Rau dưa nhà ta, ta không phải khoe khoang, nhưng hương vị thật sự rất tốt."
Nếu đồ ăn trong nhà có thể cùng bán ở một nơi cố định, cũng là một chuyện tốt.
"Ừ. Vương tiểu ca nhi nói đúng đấy, cải khô này, hắn cũng có nói qua, trước tiên hắn chỉ phơi nắng một ít để cho ta nếm thử, nếu thích, lần tới hắn sẽ phơi nắng nhiều hơn một chút, làm việc rất nhanh và chu đáo, đồ ăn của nhà hắn a, hương vị rất ngon, nhưng lại không hay lên trấn, phải đợi cách vài ngày mới có, con trai, nếu chúng ta xác định lấy đồ ăn của nhà Vương tiểu ca nhi, vừa lúc ta cũng đang chán, hàng ngày ta sẽ qua đó lấy đồ ăn về."
Nghe lời a ma nói, Tô Cẩm Minh có chút dở khóc dở cười.
Đây chính là phạm vào điều tối kỵ của thương nhân a, làm sao có thể khen đối phương trắng ra như vậy, nếu gặp phải một người khôn khéo, họ còn không nâng giá ngay tại chỗ mới lạ.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng minh, đồ ăn của Vương tiểu ca nhi quả thật rất ngon, nếu không a ma cũng sẽ không cao hứng như vậy.
"Nếu như vậy, trước tiên chúng ta bàn về giá cả đồ ăn đi. " Bởi vì a ma vừa mới nhanh chóng nói ra những lời kia, Tô Cẩm Minh đã có chuẩn bị tâm lý, biết bây giờ chắc sẽ không chiếm được đại tiện nghi gì.
Việc này y cũng không thèm để ý, y để ý chính là mứt trái cây kia, món ăn này chính là thứ mới lạ, y không định thả ở đây bán, mà y muốn đem lên trên huyện, khẳng định có thể kiếm được một món tiền lớn, chung quy ở đây cũng chỉ là một trấn nhỏ, mức độ chi tiêu cũng hữu hạn.
"Ngươi là người bán, tự nhiên ngươi là người ra giá trước tiên." Quý An Dật đẩy về một câu.
Tô Cẩm Minh cũng không quá để ý việc này, không khách sáo, trực tiếp ra giá. "Bình thường, rau dưa được đưa vào tửu lâu, đều nhiều tiền hơn so với rau dưa trên phố, còn rau dưa của ngươi ta còn phải cho xe tới cửa để chở về, nên tự nhiên giá cả sẽ không cao hơn được, chỉ có thể bằng giá với rau dưa ngoài phố, sau đó, màu sắc rau dưa của ngươi tươi ngon mọng nước hơn so với nhà khác một chút, hương vị cũng ngon hơn, nên giá cả so với nhà khác phải cao hơn một đồng, vì vậy, giá rau dưa của ngươi, sẽ bằng với giá rau dưa được đưa vào tửu lâu. Không biết Vương ca nhi có ý kiến gì khác không?"
"Rất thỏa đáng, ta không có ý kiến gì cả." Vậy giá này so với giá khi hắn gánh lên trấn bán là bằng nhau, hơn nữa, sau này hắn cũng không phải vất vả gánh đồ ăn lên trấn bán nữa, mỗi sáng sẽ có xe trực tiếp đến nhà chở đi.
Ừ. Là một người thành thật. Tô Cẩm Minh rất vừa lòng, nụ cười trên mặt cũng chân thật thêm hai phần. "Vậy thì, trước tiên chúng ta giải quyết chuyện này xong xuôi, sau đó mới tiếp tục bàn đến chuyện mứt trái cây và cải khô."
Nói xong, y liền vào thư phòng, không lâu sau, liền mang ra hai tờ giấy. Đi vào trong viện, khi ánh mắt nhìn tới Vương Tiểu Nhị vẫn chưa hề nói chuyện từ lúc gặp đến giờ, y ngây người, nhìn Quý An Dật hỏi. "Không biết Vương tiểu ca nhi có biết chữ không?"
Nhìn Vương tiểu ca nhi này mặt mày sáng sủa, nói chuyện trật tự rõ ràng, ngược lại y đã xem nhẹ, chuyện hắn có biết chữ hay không, vừa mới nhìn Vương a ca kia, thì cảm giác chắc là không thể, Vương tiểu ca nhi này tuổi tác không lớn, đã lập gia đình, mà đối phương lại là. . . . . . Có lẽ gia cảnh có chút khó khăn, mà đọc sách lại là một chuyện rất đốt tiền.
Quý An Dật không dấu vết nhìn hai tờ giấy, có hơi hơi xấu hổ, rất không tự nhiên, năm đó, mặc dù mới mười hai tuổi hắn đã trở thành cô nhi, sau này cũng là do tự học mới thành tài, có bằng đại học hẳn hoi, nhưng tới thế giới cổ đại này rồi, ngược lại hắn lại trở thành một kẻ thất học, trước kia không gặp, bây giờ gặp, trong lòng cũng không biết tư vị gì nữa.
"Cái này. . . . . .Thật ra trước kia chưa từng học qua." Sửng sốt một lúc, hắn mới hơi hơi rủ mắt, đáp lại một câu.
Hắn cũng quên mất mình mù chữ, dù sao ở đây cũng không phải là hiện đại, ở cổ đại này hắn thật sự là không biết chữ. Không biết Lưu a ma hoặc Lưu đại ma có biết chữ không, đợi trở về nhà hắn phải qua hỏi thử, biết chữ là một chuyện không thể bỏ qua được, nhất định phải học được, việc này rất trọng yếu!
Tô Cẩm Minh hơi ngớ ra, sau đó, cười nói. "Nếu Vương tiểu ca nhi tin ta, ta sẽ đọc chữ trên giấy ra, ngươi nghe một chút, nếu không có ý kiến gì chúng ta liền ấn con dấu. Còn một biện pháp nữa, là đến trấn trên tìm một thư sinh, về đây làm người làm chứng."
Điều này. . . . . .
Quý An Dật bị nghẹn, Tô Cẩm Minh này nhìn bề ngoài thì giống một thư sinh, nhưng nói chuyện làm ăn, thì lợi hại hơn nhiều so với những thương nhân bình thường, tâm tư kín đáo đủ giả dối a.
"Mặc dù ta chưa từng đọc sách, nhưng cũng đã từng nghe qua câu châm ngôn, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người. Chúng ta bàn chuyện ở đây cũng đã không sai biệt lắm, ta đương nhiên tin tưởng Tô công tử, chính là hai ta bàn bạc với nhau chỉ dựa vào ngôn thương (P:chém hết đó mọi người T.T!!), tin tưởng thì tin tưởng, nhưng ta nghĩ việc này vẫn phải dựa theo trình tự mà làm, sau này cơ hội hợp tác còn nhiều, một khi đã mở ra một tiền lệ, sẽ tạo lập nên một quy tắc xấu, chung quy vẫn có chút không thích hợp, Tô công tử ngươi cứ nói đi?" Quý An Dật tươi cười ôn hòa nhìn Tô Cẩm Minh.
Ý tứ bên trong là, nếu bây giờ ngươi cứ làm việc qua loa như vậy, thì sau này ta cũng có thể lợi dụng sơ hở này mà làm việc qua loa lại. Trong cái nghề mua bán này, ngươi là một người biết chữ lại là người trong nghề, ai cũng thấy chuyện mứt trái cây này là phong thủy luân hồi, ta có thể quay đầu lại nói với ngươi một câu, ngươi nếu muốn hợp tác với ta. . . . . . Thì phải làm thế nào ngươi cũng hiểu mà. (P: khúc này ta chém một tí vì trong TQ khó hiểu quá sr nha nếu ta đọc tiếp thấy sai sẽ sửa lạiT.T)
Rõ ràng là vừa mới gặp mặt, liền dựa vào lời nói có tin không này mà lung lay con nhà người ta, thật đúng là khi hắn là gã nhà quê mới lên tỉnh mà.
Tô Cẩm Minh lại ngẩn ra, lần này hơi lâu một chút, mới phản ứng lại, nở nụ cười, còn bật cười lên.
Có chút hứng thú với Vương tiểu ca nhi này a, nhìn khuôn mặt thì có chút mềm mại yếu đuối, nhưng khi nói ra câu nào cũng đều ẩn dấu kim châm bên trong, nhìn như vậy, thực sự không giống như một anh nông dân.
"Lời này của Vương tiểu ca nhi nói rất có lý, quả thật là Tô mỗ lỗ mãng." Dừng một chút, y nói. "Nếu không, bây giờ ta sẽ đi lên trấn tìm thư sinh đi."
Quý An Dật cười đáp ứng, kéo Vương Tiểu Nhị bên cạnh nói. "Lúc nãy khi ta đi dạo, có thấy đầu đường phía đông chợ có một lão tiên sinh đang bày thư quán."
Ba người từ cửa nhỏ sau viện đi ra ngoài, trực tiếp đi về phía đông chợ, đi được một lúc, liền thấy sạp thư quán kia của lão tiên sinh, nói rõ ràng tình huống, mời ông về hậu viện, nhanh chóng giải quyết xong việc này. Lại nhớ tới vẫn còn chuyện mứt trái cây và cải khô, liền đưa một nửa tiền, để cho lão tiên sinh ra đằng trước ngồi, chút nữa sẽ mời ông quay lại làm chứng tiếp.
"Nghe a ma nói hai cân mứt trái cây này tổng cộng là sáu mươi đồng tiền? Nếu trừ đi mười đồng tiền bình, nói cách khác, mỗi cân hai mươi lăm đồng tiền?"
Chiêu này đi thẳng vào vấn đề chính, sử dụng cũng thật mạch lạc lưu loát. Trong lòng Quý An Dật yên lặng nói thầm.
Hắn không biết con trai Tô lão ma ma có mở tửu lâu, càng không biết, con ông là một người trong ngoài bất nhất nghiêm trọng đến như vậy, theo giá này cứ mỗi cân mứt thì hai mươi lăm đồng tiền, vậy cuối cùng hắn kiếm được bao nhiêu.
Hắn đã vừa kiến thức qua được sự xảo quyệt của y rồi, hiện tại y đang có một cửa hàng trên huyện, chắc chắn y sẽ đem mứt trái cây lên huyện bán, mức độ tiêu phí ở trên đó cũng cao hơn một chút, nên chắc chắn y sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Thật ra chuyện này hắn cũng không định so đo gì cả, người ta có điều kiện có năng lực.
Chỉ là y chỉ trả hắn hai mươi lăm đồng tiền, thực sự có chút không cam tâm, hắn không biết còn phải tích góp bao nhiêu ngân lượng nữa mới có thể xây được một cái viện nhỏ cho mình, nếu chỉ dựa vào một tháng mấy trăm đồng tiền đồ ăn, thì phải đợi đến năm nào tháng nào mới đủ a.
Hai, ba đồng tiền một cân mơ, bảy đồng tiền một cân đường mạch nha, hơn nữa tính phí nhân công năm đồng tiền, vốn gốc là mười lăm đồng tiền, dù sao cũng phải tăng được lên gấp đôi đi. . . . . .
"Tô công tử là một người lưu loát, ta cũng không vòng vo loanh quanh làm gì, vừa rồi trong lòng ta có tính toán một chút, nếu hai mươi lăm đồng tiền một cân thì có hơi quá ít, ba mươi đồng tiền một cân ta sẽ chỉ bán cho một mình công tử." Nói đến đây, Quý An Dật cười cười, nói tiếp. "Mới vừa nghe Tô lão ma ma nói, Tô công tử ở trên huyện còn có một cửa hàng, so sánh cái trấn nhỏ này, thì trên huyện không biết còn lớn hơn bao nhiêu lần, quan to quý nhân không chừng sẽ có rất nhiều, vừa rồi Tô công tử cũng có nói, ngươi đã đi qua không ít nơi, nhưng chưa bao giờ gặp qua món mứt trái cây này. . . . . ."
Nói đến đây, phía sau Quý An Dật không nói, Tô Minh Cẩm tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của hắn.
Nhìn vào đáy mắt ôn hòa chứa ý cười của Quý An Dật, Tô Cẩm Minh cười cười, đây cũng là điều mà một thương nhân đã đoán trước được, y vừa rồi quá hưng phấn kích động, vì gặp phải một món ăn ngon như vậy, đầu óc còn có hơi si ngốc, nên mới cá biệt bị nắm trên tay hắn.
Ba mươi đồng tiền một cân, chỉ tăng năm đồng tiền, thật ra cũng không tính là nhiều.
"Được. Liền dựa theo lời Vương tiểu ca nhi nói, ba mươi đồng tiền một cân, chuyện mứt trái cây liền quyết định như vậy đi, sau này mứt trái cây của Vương tiểu ca nhi chỉ có thể bán cho một mình Tô Cẩm Minh ta. Kế tiếp, chúng ta hãy bàn một chút chuyện cải khô kho đi."
"Từ từ." Quý An Dật nghĩ đến một chuyện, liền vội cắt đứt nói. "Bình mứt trái cây là do ngươi chuẩn bị." Mười đồng tiền một cái, hắn không đủ khả năng chi ra số tiền này.
Tô Cẩm Minh vừa nghe, nở nụ cười, rất sảng khoái đáp. "Đây là đương nhiên."
Bình thường củ cải rất rẻ chỉ hai đồng tiền một cân, từ trước đến nay nhà hắn đều bán ba tiền đồng một cân. Cải khô này làm từ củ cải cắt ra rồi phơi nắng, cải khô khi ngâm sẽ nở ra, một cân cải khô có thể làm thành gần như hai món cải khô kho.
Đây chỉ là tính toán thô sơ, nghĩa là sáu đồng tiền, thêm ba đồng tiền phí nhân công, món cải khô kho làm dễ hơn so với mứt trái cây một chút, vậy giá gốc là chín đồng tiền.
Bán cho lão ma ma giá là mười ba đồng tiền, bây giờ bán cho Tô Cẩm Minh, theo thường lệ phải tăng lên năm đồng tiền, mười tám đồng tiền một cân.
Dựa vào tính toán như vậy, hắn có cảm giác làm mứt trái cây ít mệt hơn? Mứt trái cây này là một món ăn nhìn thì so với cải khô có đẳng cấp cao hơn, tuy rằng, làm ra kỳ thật cũng không kém nhau bao nhiêu công phu.
Không được! Món cải khô kho này, còn phải dùng dầu vừng, mè, ớt, hắn còn quên chưa có tính vào, mấy thứ này thế nào cũng phải tốn khoảng bốn đồng tiền a, nói cách khác, món cải khô kho này giá ít nhất cũng phải hai mươi hai đồng tiền một cân!
Quý An Dật đem nguyên nhân bên trong tỉ mỉ nói cho Tô Cẩm Minh nghe, cuối cùng, còn nói thêm một câu, nếu y không muốn, việc này có thể tạm gác lại đó.
Kỳ thật, nước chua bên trong mứt trái cây cũng phải tính là một cái vốn gốc mới xuất hiện đi? Tuy rằng, nước chua kia nhà nào cũng có, tuyệt không đáng giá, nhưng đặt ở trong đầu hắn, đây chính là một món bảo bối.
Quả nhiên không phải thương nhân, đầu óc nghĩ đến một vấn đề có chút không quá toàn diện.
Quên đi, mứt mơ kia cũng chỉ có vào mấy ngày này, qua mùa rồi sẽ không có, sau này lại có thứ gì tốt, hắn sẽ cân nhắc kỹ càng hơn, đem giá cả tính toán rõ ràng rồi mới đến tìm Tô Cẩm Minh hợp tác.
Người này tuy có chút xảo quyệt, nhưng lại thắng ở quang minh lỗi lạc rất rộng rãi thẳng thắng, ngược lại là một người đáng để kết giao.
Giá tăng bốn đồng tiền, Tô Cẩm Minh lại không quá do dự, và rất sảng khoái đáp ứng việc này, lưu loát viết ra công văn, để cho lão tiên sinh đọc lại một lần, sau đó, ấn dấu.
Trong đầu Quý An Dật biết, hai món ăn khác lạ này ở trong tay Tô Cẩm Minh, khẳng định giá có thể tăng lên gấp đôi hoặc hơn thế nữa, nhưng, bây giờ năng lực hắn còn hữu hạn, nên vẫn là thành thật một chút cung cấp cho y thì hơn, trước hết cứ kiếm đủ tiền rồi nói sau.
Bản công văn được chia làm hai phần giống nhau, thấy canh giờ cũng không sai biệt lắm, Quý An Dật cất ba phần công văn vào ngực, liền lôi kéo Vương Tiểu Nhị chạy nhanh về hướng cửa trấn.
Chắc do nguyên nhân tâm lý, hắn cảm giác ngực mình có hơi nặng trịch, đây chính là một đống bạc a!
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy tiểu viện đang mình cách ngày càng gần hơn.
Thời điểm hai người Quý An Dật vừa đuổi tới, mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu hắn, thấy bọn họ lại đây, đoàn người vừa nói chuyện vừa gánh đồ của mình, đi nhanh về hướng Hà Khê thôn.
Khi về đến nhà, đã là buổi trưa.
Trước tiên đem sọt trên lưng bỏ vào phòng bếp, Vương Tiểu Nhị nhóm lửa, Quý An Dật cầm thìa, làm một bữa cơm trưa mỹ vị phong phú, ăn uống no say lúc này mới bắt đầu chỉnh lý chuyện trong nhà.
Buổi sáng đã thả gà vịt ra, thức ăn được trộn vẫn còn, nên con nào con nấy đều rất an phận.
Hôm qua còn thừa lại một ít cỏ, đều đã bị dê mẹ ăn sạch sẽ, hẳn là bây giờ nó đang rất đói bụng, thấy Quý An Dật lại đây, liền lên kêu một tiếng 'mị' thật dài, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Quý An Dật trước tiên đem cháo đổ vào bát cho chó, hai con chó con này cũng chỉ có thể uống cháo, bỏ thêm chút linh thủy, ngược lại càng ngày càng khỏe mạnh.
Dê mẹ này lại càng không cần phải nói, nuôi chừng mười ngày, làm gì còn chỗ nào giống trước kia ủ rũ héo héo bộ dáng như sắp chết, bây giờ tinh thần phấn chấn khỏe mạnh, mà ngay cả bây giờ có chủ nhân trước kia ở đây, thì chắc cũng không nhận ra nó a.
Khi bắt đầu ra sữa, mơ trong nhà lại không đủ, hắn có ở trên trấn mua một chút, giá cả cũng rất mắc, ba mươi hai đồng tiền một cân, bỏ đi vỏ, mặc dù mắc thì mắc nhưng vẫn đủ lượng.
"Đừng 'mị', ngốc tử đã đi cắt cỏ cho ngươi rồi." Dừng một chút, Quý An Dật vỗ nhẹ lưng dê mẹ, nói thầm một câu. "Ngươi chính là người đầu tiên, ăn cỏ do đích thân ngốc tử cắt cho đấy, ngay cả ta còn chưa có nếm qua mùi vị đồ ăn do ngốc tử tự tay làm ra đâu, và vân vân."
"Mị." Dê mẹ dụi dụi vào chân Quý An Dật.
Quý An Dật đem một gáo linh thủy đổ vào trong bát của dê mẹ. "Uống chậm thôi, phải để dành một chút cho hai con chó con uống nữa."
Nghe mùi của linh thủy, hai con chó con cũng không tiếp tục uống cháo, mà chạy nhanh sang đây, đát đát uống linh thủy, uống rất vui vẻ.
Nghĩ đến con mình vừa mới sinh vài ngày đã phải xa mẹ, dê mẹ đối xử với hai con chó con này ngược lại rất khoan dung, nước linh thủy này là đồ tốt, nhưng nó cũng không độc chiếm, vào vài ngày đầu, nó ngược lại còn cố ý vô tình để hai con chó con uống nhiều linh thủy hơn một chút, bây giờ thấy hai con chó con đã khỏe mạnh hơn, nó mới chặt đứt hành dộng này.
Ở sau nhà ngây người một lúc, Quý An Dật đem quần áo bẩn đi gặt sạch, phơi khô.
Lúc này, Vương Tiểu Nhị cũng đã trở về, lưng mang một sọt cỏ non, thả tới trước mặt dê mẹ, cất sọt cùng dao gặt, rửa mặt rửa tay thật sạch, đi đến bên cạnh Quý An Dật, nhếch miệng hướng về phía hắn cười thật tươi.
"Đã trở lại." Quý An Dật kéo tay y đi vào nhà.
Đóng cửa phòng lại, ngồi bên cạnh bàn, lấy ra một khối gỗ, cầm trong tay chấp nhất cắt một miếng than, sau đó bắt đầu tính toán.
Rau dưa thì năm ngày sau Tô Cẩm Minh sẽ để Tiểu Mộc hàng ngày tới đây chở đi, hắn phải xử lý một chút trước khi đưa rau dưa đi, hơn nữa, rau dưa mới vừa bán sạch, muốn lớn lên một lần nữa cũng phải mất thời gian vài ngày.
Về phần mứt trái cây ba ngày sau y cứ tới đây, người tới như trước vẫn là Tiểu Mộc, sau này cứ cách mười ngày sẽ đến đây một chuyến. Mười bình mứt trái cây, mười bình cải khô kho, hai mươi bình chạng vạng sẽ có người đến đây lấy.
Một bình mứt trái cây ước chừng khoảng hai cân rưỡi, một cân ba mươi đồng tiền, vậy một bình thì khoảng trên dưới bảy mươi lăm đồng tiền, mười bình là trên dưới bảy trăm năm mươi đồng tiền.
Món cải khô kho một bình khoảng trên dưới một cân rưỡi, một cân hai mươi hai đồng tiền, thì một bình trên dưới ba mươi lăm đồng tiền, mười bình được trên dưới ba trăm năm mươi đồng tiền.
Hơn nữa mỗi ngày còn có tiền rau dưa, nói cách khác, bọn họ trong mười ngày, có thể kiếm được một lượng bạc!
Một tháng chính là ba lượng bạc.
Quý An Dật dường như thấy được một con đường thênh thang đầy ánh sáng đang trải ra trước mắt mình. . . . . . (:]]])
Hắn vừa tính vừa nói với Vương Tiểu Nhị để y nghe, cũng không quản y có nghe hiểu không, hắn đã thành thói quen rồi, bản thân mình có chút ý tưởng gì hắn đều nhắc đi nhắc lại với ngốc tử, nghe nhiều, nói không chừng y sẽ thông suốt, ngày nào y cũng uống linh thủy không hề gián đoạn a.
Niệm đến cuối cùng, thì tính được một tháng có thể kiếm được ba lượng bạc, hắn có chút kích động, kinh hỉ.
"Ngốc tử, cuộc sống tốt đẹp chỉ còn cách chúng ta không xa." Ném miếng than trong tay, Quý An Dật liền ôm chặt lấy Vương Tiểu Nhị, miễn bàn hắn có bao nhiêu vui vẻ.
Viện nhỏ của hắn a, cuộc sống tốt đẹp thư thái của hắn a, thật giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được rồi.
Tạm thời bất luận Vương Tiểu Nhị có nghe hiểu không, nhưng thấy vợ tự nhiên ôm mình, cười vui vẻ như vậy, y liền nhếch miệng vui sướng hài lòng cười theo, hai tay gắt gao ôm lấy vợ, miệng thẳng hô. "Vợ, vợ."
Hai người giống như hai đứa ngốc, đóng cửa ở trong phòng vui vẻ hơn nửa canh giờ thì tâm trạng mới hạ xuống, trong căn phòng nhỏ lụi bại, không khí tràn ngập sự vui mừng của bọn họ cùng cảm xúc hạnh phúc nho nhỏ.
Hết chương .