Editor: Pun.
Trong lòng mỗi thôn dân đều rất rõ ràng, mơ hai đồng tiền một cân, không cần phải gánh lên trấn bán, giảm được một công đoạn, tự nhiên ai cũng rất vui lòng. Nhưng lại có vài người cá biệt, cảm thấy hai đồng tiền một cân là quá rẻ, khoảng thời gian trước giá mơ tới ba đồng tiền một cân.
Quý An Dật sẽ không coi tiền như rác mà mua với giá đó, không quan tâm người ta nói hắn như thế nào, mứt trái cây một cân có thể kiếm được bao nhiêu, hắn chỉ cười ôn hòa, lười phản ứng lại những lời này.
Thích bán hay không thì tùy, hắn cũng không thiếu vài cân mơ này, dù sao, người tổn thất không phải là hắn.
Đối với những người tâm xà không đủ nuốt voi, được đằng chân lân đằng đầu này, hắn thực sự không có nhiều kiên nhẫn để đối phó, càng phản ứng họ lại càng làm tới.
Lại một nữa, có thêm một người gánh mơ qua đây bán rồi mỉm cười đi về, Quý An Dật nhìn nhìn trời, ước chừng khoảng thời gian.
Đã gần tới giờ ngọ, hắn phải chuẩn bị làm cơm trưa.
Ở trong lòng yên lặng tính toán, sáng nay đã thu được ba mươi sáu cân mơ.
Số lượng có hơi nhiều, nhưng cũng không có gì đáng ngại, bỏ vào hầm có thể chứa được vài ngày, không có ảnh hưởng gì quá lớn.
"Ngốc tử, ngươi đem mơ này bỏ vào trong hầm đi, ta đem ớt này cắt xong, liền chuẩn bị làm cơm trưa." Cứ lục tục có người tới, hắn căn bản không có thời gian để cắt ớt băm, sáng nay không giống như những buổi sáng trước kia, giờ mà vẫn chưa cắt xong, động tác phải nhanh hơn, cắt xong còn phải chuẩn bị làm cơm trưa.
Chắc là đoàn người đều phải vội làm cơm trưa, nên không ai tiếp tục qua đây.
Cắt ớt băm xong, cầm bình đậy nắp lại, Quý An Dật nhanh chóng đi nhóm lửa nấu cơm xào rau.
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, dọn dẹp xong phòng bếp, hai người đánh một giấc ngủ trưa ngắn, nhìn nhìn canh giờ, hơn nửa giờ mùi, nên đi qua nhà thôn trưởng.
Hắn có chút ngoài ý muốn nho nhỏ, hai hài tử kia vậy mà lại ở đây.
Mới năm, sáu tuổi, mà đã bắt đầu lộ ra chút phong thái, có hơi lớn chút (?) rất nghiêm túc, giống như một ông cụ non, nhưng không có nửa điểm cảm giác không hợp, đây là do di truyền đi, hắn đoán, đứa nhỏ này hẳn là nhà lão Đại.
Nhỏ hơn một chút, là một đứa nhỏ có hình dáng hơi béo, cặp mắt nhanh như chớp chuyển qua chuyển lại, nhìn rất thông minh lanh lợi.
Hai hài tử này đều rất đoan chính tuấn tú.
Khi bọn họ qua đây, thì một nhà bốn người của thôn trưởng đang ngồi dưới tán cây ngô đồng trò chuyện với nhau, tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, nên rất hoạt bát, còn thôn trưởng và đại hài tử thì không nói lời nào, câu được câu không phe phẩy quạt hương bồ trong tay nghe tiểu hài tử và Lưu đại ma thầm thì với nhau, một thanh âm thì vang dội, còn một thanh âm thì tinh tế ôn nhu, nhưng lại tán gẫu với nhau rất vui vẻ.
"Lại đây." Thấy bóng dáng hai người bọn họ, Lưu a ma ngừng nói, vui tươi hớn hở cười, đứng lên đi vào trong nhà, lấy ra thêm hai cái ghế dựa.
Quý An Dật đi đến dưới tán cây ngô đồng, cười chào hỏi. "Thôn trưởng hảo, Lưu đại ma hảo."
Vương Tiểu Nhị đi theo bên cạnh cũng nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh sáng lên, dừng trên người thôn trưởng.
Hiển nhiên là rất có hảo cảm với thôn trưởng, hôm qua còn chưa có như vậy, chắc là hắn thật sự rất thích đánh quyền.
"Ngồi đi." Lưu đại ngồi lại bên cạnh bàn đá.
Lúc này Quý An Dật mới chú ý tới, trên bàn đá không có bình nước cùng chén nước, mà đang bày ra một quyển sách, hắn không biết chữ, xem không hiểu đây là sách gì, chắc là một quyển sách nhập môn học thức.
Lưu đại ma đây là đang đợi hắn qua, trong đầu hắn sinh ra vài phần lo lắng.(?)
Lúc này hắn mới nhớ tới, buổi sáng khi ngâm ướp thịt quả, hắn có thể thử ngao nấu mứt trái cây lên.
Quên đi, đợi học chữ xong rồi, thì trở về làm cũng được. Ngày mai lấy một chút đem qua đây cho Lưu đại ma nếm thử.
Học chữ được một canh giờ, hơn nửa giờ thân.
Lưu đại ma nói, chuyện học chữ này nóng vội quá cũng không được, từ từ rồi cũng sẽ thành.
Quý An Dật đồng ý với lời này, chuyện học chữ này, nhất là lúc vừa mới bắt đầu học, quả thật không thể nóng vội, từ từ rồi cũng sẽ học được, giao ta trái tim phóng khoáng của mình, thuận theo tự nhiên mà học, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn nhiều.
Chuyện trên đời này, có đôi khi, luôn rất kỳ quái.
Mình càng muốn cái gì đó, thì ngược lại nó lại càng không thuận theo ý mình.
Không học chữ, ngồi dưới tán cây ngô đồng nói chuyện thêm một chút, thấy canh giờ cũng không còn sớm, lúc này Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị mới trở về nhà.
Vừa vào cửa hai người liền chui vào phòng bếp, bắt tay vào ngao mứt trái cây.
Mặc dù đã gần chập tối, nhưng ngoài trời, trời vẫn rất nóng, cho dù là đang mở nhỏ lửa, nhưng khi đứng trước kệ bếp mồ hôi hắn vẫn chảy ròng ròng, một nồi mứt còn chưa ngao xong, thì áo ngắn trên người đã ướt hết.
Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh, trên tay cầm một cái bố khăn đã được làm ướt, bộ dáng rất nghiêm túc, giúp vợ mình lau lau mồ hôi trên mặt.
Thấy vợ nhìn qua đây, y sẽ nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật to, sau đó, y liền gọi. "Vợ ơi." (^^)
Không biết vì nguyên nhân gì, y luôn rất thích gọi hai từ này, mỗi khi gọi, ngữ khí cũng sẽ phá lệ vui vẻ hơn một chút, khi nghe thấy liền khiến cho tâm tình mọi người đều tốt lên.
"Đáng tiếc, trong nhà không có đá. . . . . . " vô ý thức nói thầm một câu.
Nói xong, hắn ngẩn người, đầu chợt lóe ra một ý nghĩ.
Sao hắn lại quên chuyện này được nhỉ, đây cũng là một cách kiếm tiền. Đập đá ra, bỏ thêm chút mứt trái cây lên, thêm chút sữa, vào hè trời rất nóng uống được một chén này, cái tư vị kia, miễn màn sẽ sảng khoái bao nhiêu.
Bây giờ ngẫm lại, hắn liền thèm đến hoảng.
"Ngốc tử, ta lại mới nghĩ ra được một biện pháp kiếm tiền a." Quý An Dật cầm tay Vương Tiểu Nhị, cười có chút kích động.
Hắn là một đại nam nhân, khi sống ở hiện đại, rất ít khi ăn cái này, nên nhất thời không nhớ tới.
Việc này, hắn dám khẳng định, trăm phần trăm có thể phát đạt lên.
Nếu không phải sắc trời đã tối, thì Quý An Dật còn định, kéo Vương Tiểu Nhị đi lên trấn trên một chuyến, tìm Tô Cẩm Minh để nói ra chuyện này, không biết có thể kiếm được bao nhiêu bạc.
"Hắc hắc." Vương Tiểu Nhị vui vẻ hớn hở cười, thấy vợ cao hứng y cũng cao hứng theo.
Y biết tiền, nhưng vẫn có chút không hiểu lắm, rốt cuộc thì tiền có bao nhiêu trọng yếu.
Lại vừa mới nghĩ ra được một biện pháp kiếm tiền, nên tâm tình của Quý An Dật rất tốt, giống như đang đi trên mây, có chút phiêu.
Bây giờ, hắn tuyệt không cảm thấy nóng, mà ngược lại còn thấy rất hăng hái, càng nghiêm túc cẩn thận làm mứt trái cây.
Làm xong hai nồi mứt trái cây, thì cũng đã đầu giờ dậu (h-h), mặt trời ngã về tây, nhuộm đỏ cả một vùng trời, rồi dần khuất sau những dãy núi. Gió nổi lên, mang theo hơi mát nhè nhẹ, rất thoải mái.
Quý An Dật lấy quần áo vào, dư quang nhìn thấy dê mẹ và hai chú chó đang đứng dưới tán cây, hắn liền nhớ tới chuyện tối hôm qua nói, sẽ làm cho dê mẹ một cái chuồng.
Việc này hắn làm không được, còn ngốc tử lại càng không được.
Nghĩ nghĩ, hắn quyết định đi tìm thợ mộc trong thôn, làm một cái chuồng hình vuông cho dê mẹ, cái ổ của hai con chó con cũng làm luôn.
Cơm tối cũng không vội, thừa dịp có chút thời gian trống, đóng kỹ cửa nhà, Quý An Dật lôi kéo Vương Tiểu Nhị đi đến nhà thợ mộc.
Thợ mộc trong thôn họ Lỗ, tay nghề cũng không tệ lắm, giá cả cũng không cao, mọi người ai cũng thích đến nhà hắn đặt đồ vật mình cần.
"Lỗ sư phó." Khi đến Lỗ gia, Quý An Dật cười lên tiếng gọi.
Lỗ sư phó đang bận việc, nghe âm thanh thì ngẩng đầu lên nhìn hắn liếc mắt một cái, hỏi. "Muốn đặt làm cái gì?"
"Chuồng cho dê mẹ, và hai con chó con."
"Ngày mai chiều qua đây lấy. Bốn mươi đồng tiền, đưa một nửa tiền đặt cọc."
"Được." Quý An Dật lấy ra hai mươi đồng tiền đưa qua, còn nói. "Phiền toái Lỗ sư phó."
Xong xuôi, hắn và Vương Tiểu Nhị xoay người đi về nhà.
Khi gần về đến nơi, thì tình cờ gặp một thôn dân, đang gánh thùng gỗ, nhìn phương hướng hắn đi, chắc là định xách nước giếng.
"Quý ca nhi, ngươi và Vương Tiểu Nhị đây là đi đâu vậy?" Y nhiệt tình chào hỏi, đi đến gần hai người bọn họ.
Quý An Dật cười cười, đáp. "Đi qua nhà Lỗ sư phó đặt chút đồ vật. Sao hôm nay Hà nhị ca nhi đi sớm vậy, trong nhà công việc không vội à?"
"Vội, sao có thể không vội." Hà nhị ca nhi đáp một câu, ánh mắt đảo qua đảo lại, thanh âm nhỏ hơn một chút. "Quý ca nhi ta nghe nói, ngươi có thu ớt băm, bốn đồng tiền một cân, ớt của nhà ta từ khi dùng nước giếng sau nhà của ngươi, thì càng lớn lên càng tốt, màu sắc kia nhìn thiệt đáng mừng, ta làm việc tay chân cũng rất lanh lẹ, ớt băm kia cam đoan có thể cắt ra thật vụn."
Cái này là muốn bán ớt băm đây mà, y tính toán trước thời gian qua đây, cũng là vì nguyên nhân này?
Quý An Dật trên mặt thì ôn hòa nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện, nên làm cách nào để về nhà đây.
Hắn đã có Chung tam a ma giúp đỡ cắt ớt băm, vậy là đủ rồi.
"Việc này có chút chậm, cũng không cần dùng nhiều ớt băm." Dừng một chút, Quý An Dật lại nói tiếp. "Thật ra củ cải có hơi ít. . . . . ."
Lời này còn chưa nói xong, Hà nhị ca nhi kia liền cắt ngang, kích động nói. "Củ cải nhà ta lớn lên cũng rất tốt, nhìn cái nào cái nấy cũng trắng trẻo mập mập, không biết Quý ca nhi cần bao nhiêu củ cải?"
"Trước mắt ta cũng không biết cần bao nhiêu, về nhà ta sẽ tính sơ lược thử, ngày mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục, giá cả thì bằng với giá ở trên trấn trên, là ba đồng tiền một cân."
"Được. Được." Hà nhị ca nhi vui vẻ rạo rực đáp lời. "Vậy sáng mai ta sẽ qua đây tìm Quý ca nhi." Nói xong, vậy mà y lại gánh thùng gỗ xoay người đi mất, nhìn độ dạng chắc là muốn về nhà.
Nhà hắn không có mơ, ớt lại chậm hơn người ta một bước, may mắn, hắn thông minh, bắt được củ cải, còn có thể kiếm được một món tiền.
Quý An Dật có hơi ngẩn ngơ. Đây là. . . . . . Không định đi xách nước giếng à?
Khi về đến nhà, mặt trời đã khuất sau núi.
Quý An Dật bắt tay vào chuẩn bị làm cơm tối, Quý An Dật xách nước giếng gánh ra khe núi, đây là đi tưới vườn rau a.
Nghĩ chút nữa Vương ca nhi sẽ qua đây, Quý An Dật đóng cửa phòng bếp, nhanh chóng đi vào không gian không, múc một bình linh thủy, lại hái một ít rau dưa, bắt một con cá.
Ra khỏi không gian, hắn đem bình để vào một nơi tương đối bí mật, đợi Vương ca nhi ca nhi qua đây, hắn sẽ rót một bát lớn linh thủy cho y uống.
Dùng cá làm món cá chua ngọt, ngoài ra còn làm thêm hai món khác, thịt xào ớt , canh rau muống thị nạc.
Cá vừa mới làm xong, thì Vương Tiểu Nhị đã gánh thùng rỗng trở về, đi vào bếp, nhếch miệng hướng về phía vợ nở một nụ cười thật tươi, cười một lúc, y mới đi ra nhà sau, xách thêm một thùng nước đi ra trước tưới vườn rau trước nhà.
Khi nấu xong cơm tối, đang chuẩn bị ăn, thì người đến xách nước ngày càng nhiều lên.
Ai cũng sẽ cười nói với hắn hai, ba câu, hắn cũng cười trả lời lại hai, ba câu, đợi mọi người đi rồi, lúc này mới tiếp tục ăn cơm.
Ở cuộc sống hiện đại, cho dù là sống trong một cái thị trấn nhỏ, nhưng hàng xóm hai bên cũng không thân thuộc với nhau, điều này cũng có liên quan đến bản thân hắn, hắn thích chủ giao lưu làm quen với ngưới khác lắm, dù chỉ là thuận miệng hỏi hai chữ, ăn không? Từ đó đến giờ, cũng vì hắn có chút không được tự nhiên, nhiều nhất cũng chỉ cười lại người ta một cái. Nào có giống như bây giờ, đếu rất tự nhiên thân thiện nói chuyện vài câu, sau đó lại vội đi làm công chuyện, lúc mới bắt đầu, hắn có hơi không được tự nhiên, sau này làm nhiều giờ cũng trở thành thói quen.
Ăn xong cơm tối, mới vừa dọn dẹp xong phòng bếp, thì sắc trời cũng hơi tối.
Đóng chuồng gà và chuồng vịt, tắm rửa sạch sẽ, quần áo thì để vào thùng gỗ không giặt, hắn định để mai giặt, hôm nay phải vừa cắt ớt băm, vừa ngao mứt trái cây, nên tay có hơi mỏi, hắn còn nhỏ khung xương cũng mềm, cổ tay không đủ sức làm, nên có hơi đau và vô lực.
Nghĩ Vương ca nhi sao bây giờ vẫn chưa đến.
Quý An Dật đem hai cái ghế ra trước, cùng Vương Tiểu Nhị ngồi dưới mái hiên.
Chạng vạng hơi nóng cũng dần lui đi, những cơn gió nhẹ khẽ bay qua mang theo không khí mát lạnh, hoàng hôn đang buông xuống, khói bếp lượn lờ, tiếng ve sầu, tiếng chó sủa thỉnh thoảng vang lên vài tiếng mèo kêu, lại thêm âm thanh nhốn nháo của bọn trẻ đang vui đùa với nhau, tiếng gọi người về nhà ăn cơm, thậm chí cả tiếng đuổi trâu về nhà, đi đi, cũng có thể ngẩng đầu phát ra một âm thanh đi (?).
Quý An Dật lẳng lặng nghe đủ mọi âm thanh, nhìn những hình ảnh trước mắt, trong lòng cảm thấy rất thú vị.
Mân miệng, bất tri bất giác liền nở nụ cười, ánh mắt Vương Tiểu Nhị vẫn luôn dừng trên người vợ, thấy hắn nở nụ cười, tuy rằng không biết vì sao, nhưng y vẫn vui vẻ hớn hở cười theo.
Khi Vương Bảo Nhi gánh thùng gỗ qua đây, đi từ xa đã nhìn thấy, hai đứa nhỏ này đang ngồi dưới mái hiên, ngây ngô vui cười, cũng không biết vì sao cười, trong lúc hắn không phát giác, miệng cũng đã giơ lên theo.
Hết chương .