Editor: Pun.
Quý An Dật và Lưu Tú vội vàng đi qua Lưu gia, củ cải trong nhà, ba người đã cắt không sai biệt lắm, số còn lại thì để Vương Bảo Nhi ở nhà cắt cho xong, y không qua Lưu gia, một chút nữa y sẽ đi vào núi cùng Quý A Cường và Vương Tiểu Nhị, tìm một vài thân cây thích hợp về, nhanh chóng dựng tạm một cái lều.
Khi đến Lưu gia, cửa nhà đang đóng chặt, đoán chắc là Lưu a ma đang đi làm việc giúp hắn.
"Quý ca nhi ngươi chờ một tí." Lưu Tú nói một tiếng, quen thuộc chạy đi.
Bình thường ở nông gia (gia đình nhà nông), chìa khóa nhà thường có hai chiếc, một chiếc thì để trong người một chiếc thì để ở một bí mật nào đó mà mọi người trong nhà đều biết, nếu khi trở về, trong nhà không có ai, có thể tự tìm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Không đến một lúc, Lưu Tú cười ha hả chạy từ nhà sau ra, đắc ý giơ giơ chìa khóa trên tay, lưu loát đem cửa nhà mở ra. "Quý ca nhi mau vào nhà nghỉ ngơi một chút, trời nóng quá."
Nói xong, y rót hai chén nước qua.
"A ma còn chưa về, hay là ta đi tìm thử xem, ta biết người đang ở đâu a." Những nhà có quan hệ tốt với nhà mình, trái phải cũng chỉ có hai ba hộ, bình thường a ma hay nói với y, y đều nhớ rất rõ.
Quý An Dật nhìn nhìn sắc trời, lên tiếng ngăn cản. "Chắc là sẽ về nhanh thôi, chúng ta cứ ngồi chờ một chút đi." Dừng một chút, hắn lại cười hỏi. "Cổ tay có hơi đau phải không?"
Khi mới bắt đầu cắt củ cải trong thời gian dài thì có chút chịu tội, lúc ấy cảm giác vẫn còn ổn một chút, ngày hôm sau do lượng công việc nặng hơn, phải nhẫn nại kiên trì thì mới chống đỡ nổi, cắt nhiều thì mới có thể thích ứng được. (P: cái khúc này ta dịch nó sao sao ấy nhở!)
"Có một chút." Lưu Tú ngượng ngùng cười cười, xoa xoa cổ tay mình.
Mới bắt đầu, y còn tưởng công việc này khá dễ, cũng không quan tâm lắm, hưng trí bừng bừng cắt a cắt a, mới đầu còn tốt, làm một lúc mới biết, cắt củ cải cũng là một công việc rất hành xác a, bình thường cắt cắt thái thái hoàn toàn không thể so với việc này.
"Để ta xoa bóp cho ngươi." Bản thân hắn từng có kinh nghiệm, biết tư vị trong đó, đương nhiên cũng thuần thục hơn so với Lưu Tú một chút, thấy động tác y vụng về, Quý An Dật cười đưa tay ra giúp.
Bận bịu xong việc này, hắn phải tìm một vài ngoạn ý (món đồ chơi) gì đó đưa cho A Tú, nhờ y làm nhiều cũng không quá thích hợp.
"Nếu sáng mai vẫn còn đau, thì dùng một chiếc khăn ấm đắp lên sẽ thoải mái hơn đó. Khi nào cắt, đừng có làm nhanh quá, động tác thả chậm một chút, đừng để cổ tay chịu áp lực quá lớn, thì sẽ không bị như vậy."
Khi mới bắt đầu cắt củ cải, Quý An Dật và Vương Bảo Nhi đều cười nhắc nhở y, kêu y thả chậm tốc độ hơn một chút, đừng cắt quá nhanh, cẩn thận cổ tay sẽ mỏi.
Đứa nhỏ này lại vui vẻ hớn hở nói thẳng, tuyệt sẽ không mệt, nghe âm thanh cắt tỏi vang lên đều, y cảm thấy chơi rất vui, ngược lại, cắt càng nhanh hơn.
"Ha hả." Lưu Tú cười khô cằn.
Lưu a ma gánh hai sọt củ cải đã được rửa sạch về nhà, đi từ xa đã thấy cửa nhà mở toan, y ngẩn ra, lúc y đi là gần trưa, bây giờ chỉ cách lúc đó một lúc, chồng y đã về rồi?
Y cảm thấy không phải. Vội nhanh chân chạy về, đợi đến gần hơn một chút, nhìn kỹ. Yêu, Quý ca nhi và A Tú đang ngồi trong nhà, chắc là đang sốt ruột ngồi chờ củ cải đi.
"Vốn ta còn định gánh củ cải qua nhà ngươi, thấy cửa nhà mở toan, ta mới chạy về nhìn thử a." Đem sọt để xuống, Lưu a ma cười lau mồ hôi trên trán.
Quý An Dật vội đứng lên, cầm chén nước bên cạnh rót một chén nước đưa cho Lưu a ma, Lưu tú thì xách một chậu nước qua. "A ma, người mau rửa mặt đi, trời nóng quá."
"Lưu a ma ta định trực tiếp cắt củ cải sợi ở bên này, bây giờ trong nhà toàn hũ hũ chum chum, rất chiếm chỗ, không có chỗ đặt chân luôn a." Từ trước đến nay, ở trước mặt Lưu a ma, Quý An Dậtkhông bao giờ nói vòng vo có chuyện gì đều nói thẳng với y, trong lòng hắn, Lưu a ma là trưởng bối của hắn.
"Phải đó a ma. Nhà Quý ca nhi toàn là chum chum hũ hũ, đều rất lớn, lần đầu tiên con thấy nhiều như vậy đó." Lưu Tú vui vẻ khoa tay múa chân. "Đều cao bằng một nửa con, thật lớn, con thấy có thể đem con bỏ vào cũng được." (chém)
Lưu a ma rửa mặt xong, cả người cũng sảng khoái hơn không ít, xoa xoa tóc ca nhi nhà mình, nhìn Quý An Dật nói. "Được, ở đây có hơn một trăm cân củ cải, buổi chiều ta sẽ qua mấy nhà khác nhìn thử một chút."
Nói xong, ba người động tác lưu loát bắt đầu làm, bày bàn, lấy thớt, lấy đồ ăn ra, bày mấy tấm trúc, đem sọt mang vào phòng bếp, sau đó, bắt đầu cắt.
Kỹ thuật xắt rau của Lưu a ma và Vương Bảo Nhi đều rất liều mạng.
"Tốc độ của a ma nhanh quá." Lưu Tú nhìn chăm chú, hai mắt sáng lên, vẻ mặt sùng bái.
"Đợi mười năm sau, ngươi cũng sẽ có tốc độ này." Miệng thì nói, nhưng động tác trên tay Lưu a ma vẫn không giảm.
Quý An Dật ngồi bên cạnh nhìn, nhắc nhở một câu. "A Tú, chúng ta cứ từ từ mà làm, không cần nôn nóng."
"Đúng. Cổ tay hai ngươi còn yếu, đừng để quá mệt." Lưu a ma lập tức tiếp một câu.
Đến đầu giờ ngọ, một sọt củ cải đã cắt gần xong, chỉ còn dư lại một ít, tấm trúc thứ ba cũng nhanh chóng đầy lên.
"Phơi nắng ở bên này luôn đi, đất của ta cũng rộng, chạng vạng thì qua đây thu vào, bây giờ mang về cũng phiền toái." Nói xong, Lưu a ma để dao xuống, mang một tấm trúc đi ra ngoài trước nhà.
Đến gần giữa trưa, lúc này trời nắng nóng chói chang, còn chưa đi được mấy bước, liền cảm giác cả người muốn bốc khói, y nhanh chóng chạy nhanh ra bên ngoài.
Đem ba chậu củ cải sợi đã được cắt xong ra phơi nắng, lúc này, cũng đã đến giờ làm cơm trưa.
Quý An Dật vào phòng bếp, vừa thu dọn vừa nói. "Lưu a ma ta về nhà làm cơm trưa trước, buổi chiều ta lại qua tiếp." Buổi chiều còn phải bận rộn một trận nữa.
"A ma. . . . . ." Lưu Tú hai mắt trông mong nhìn a ma nhà mình.
"Được rồi, ngươi đi với Quý ca nhi đi, ta ở nhà lo liệu cơm trưa cho cả nhà, buổi chiều không cần vội qua đây, nhớ nghỉ ngơi một lát, buổi sáng mệt mỏi rồi." Lưu a ma cẩn thận dặn hai câu.
Vừa nghe a ma đồng ý cho y theo Quý ca nhi về nhà, Lưu Tú nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật tươi. "A ma, ta biết rồi, Quý ca nhi chúng ta mau về nhà đi."
Y rất thích đồ ăn Quý ca nhi nấu.
"Lưu a ma ta với A Tú đi về trước đây." Quý An Dật vừa nói xong, Lưu Tú đã lôi kéo tay hắn chạy ra ngoài.
Bận bịu đến trưa sắp chết đói rồi.
Trở lại Vương gia, trước nhà có đặt vài thân cây mới được chặt về, Quý A Cường và Vương Tiểu Nhị thì đang vội vàng làm lều.
"Vợ." Vương Tiểu Nhị ngẩng đầu, hai mắt sáng trong suốt, cười rất sáng lạn.
Thấy cả người y đầy mồ hôi, ngay cả áo cũng ướt một mảng, Quý An Dật có hơi đau lòng, đi qua, sờ sờ mặt y, nóng quá chừng, cũng không biết còn phải phơi nắng bao lâu nữa, bất quá, ở bên cạnh Quý A Cường cũng đồng dạng đang bận bịu dưới ánh mặt trời, hắn cũng khó mở lời nói nghỉ ngơi một chút. "Có mệt lắm không?"
Lời này cũng thật ngốc, hỏi xong, Quý An Dật liền nhịn không được nói thầm trong lòng.
Cũng không biết vì sao, khi hắn hỏi lời này, hai mắt hắn cũng có chút chua xót.
Thấy ngốc tử cười ngốc nghếch nhìn mình, hai mắt đen bóng, vẻ mặt vui mừng, tất cả đều là hình bóng của hắn, hắn liền nhịn không được muốn kéo y vào nhà, để y nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi một chút rồi lại làm việc.
"Không mệt." Vương Tiểu Nhị vui tươi hớn hở cười, cười rất vui vẻ, trở tay cầm lấy tay vợ. "Vợ, vợ."
Y không biết nên biểu đạt như thế nào, nhìn không thấy vợ, trong lòng y rất trống vắng, chung quy y cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
"A Cường ca, nghỉ ngơi một chút đi, ta đi làm cơm trưa, vừa lúc, một lát là có thể ăn." Quý An Dật nghiêng đầu, ôn hòa nói một câu.
Quý A Cường ngừng công việc trong tay, lau lau mồ hôi trên mặt, lại dùng lực vung, lấy ra một tấm vải lau mồ hôi. "Được, vào nhà nghỉ ngơi một lát."
Quý An Dật cầm muôi nấu, vốn Vương Bảo Nhi và Lưu Tú đều muốn nhóm lửa, nhưng Vương Tiểu Nhị chết sống không chịu, trừ vợ y ra ai cũng đừng nghĩ thay đổi suy nghĩ của y, bướng bỉnh giống như lừa té. (P: giúp ta câu này với)
Lần này, ngay cả Quý An Dật nói y cũng không nghe, còn đặc biệt ngồi trước bếp lò, rất nghiêm túc thổi lửa.
Người khác không biết, vợ xào rau y nhóm lửa, điều này làm lòng y vui vẻ đến cỡ nào, y thích nhất là làm việc này, ai cũng đừng nghĩ đoạt với y.
Giống như buổi tối có thể ôm vợ ngủ, là một việc khiến cho người ta vui vẻ, y không biết nên hình dung như thế nào. Aiz, nhưng bây giờ trời nóng, vợ không cho y ôm, y không thích trời nóng. [:)))]
Ăn xong cơm trưa, thoáng nghỉ ngơi một chút, Quý An Dật và Lưu Tú (p: tác giả ghi là VBN nhưng ta nghĩ là LT thì thích hợp hơn nên sửa lại nha) tiếp tục bận bịu ở Lưu gia, ba người còn lại cũng đồng dạng vội vàng dựng lều ở nhà.
Ngày hôm sau khi Tiểu Mộc qua đây, quả nhiên y có chở hũ và chum qua, Quý An Dật nói với y, y gật đầu đáp ứng, chở chum và hũ về, ngày tiếp theo khi qua đây, y lại phải đem hai cái chum qua.
Bận bịu suốt bốn ngày, cuối cùng cũng dựng xong lều, chuyện củ cải khô bên này, cũng đã cắt xong một trăm năm mươi cân, đợi phơi nắng hai ba ngày, là có thể trộn củ cải khô.
Tuy đã làm xong số củ cải trên, nhưng họ vẫn chưa thể nghỉ ngơi, thừa dịp bây giờ vẫn còn mặt trời, họ vẫn phải tiếp tục cắt củ cải sợi để phơi nắng thành củ cải khô.
Lưu a ma giúp đỡ thu thập củ cải trong thôn, lúc này, số củ cải được trồng vào trung tuần tháng bảy đã có thể thu hoạch, chuyện khan hiếm củ cải đã được giải quyết.
Về phương diện ớt lại gặp phải chút vấn đề, củ cải khô cần tích trữ, ớt băm và ớt bột cũng cần tích trữ.
Nhất là ớt băm, bên tương cá cũng cần, phải chuẩn bị thật nhiều, thu tất cả ớt trong thôn lại đây, cũng hoàn toàn không đủ.
Quý An Dật cảm giác có chút nhức đầu, lúc đầu sinh ý nhỏ đơn hàng nhỏ, không cảm thấy gì, bây giờ đơn hàng dần nhiều hơn, liền có chút hỗn loạn, đêm đó hắn lập tức bắt đầu ghi sổ sách, hắn phải dưỡng thành thói quen.
May mắn trong nhà giấy mực đều có sẵn, hắn có đem việc này nói với Vương Bảo Nhi, Vương Bảo Nhi cũng thấy việc này rất cần thiết, liền đồng ý.
Lúc này, hắn liền làm suốt một buổi sáng, chuyện gì cũng không làm, tỉ mỉ ghi chép lại mọi thứ.
Đem số hàng hóa cần trong ba tháng, mười, mười một, mười hai, đều sửa sang lại một lần, sao thành hai bản, một bản cho mình, một bản cho mấy người Vương Bảo Nhi xem, để trong lòng bọn họ cũng có cái để làm tin, mấy ngày nay phải bận rộn đủ thứ, người nào phải bận rộn cái nào sau này hắn có thể biết.
Ghi chép xong, Quý An Dật cảm thấy mọi thứ cũng rõ ràng hơn, mọi việc liền khôi phục về trạng thái ban đầu gọn gàng ngăn nắp.
Thật vất vả đem cục diện chỉnh lý rõ ràng, tưởng rằng có thể thả tâm rồi, có trật tự xử lý mọi chuyện cũng dễ hơn, nhưng Tiểu Mộc lại mang đến một tin tức mới, làm cho Quý An Dật có chút sửng sốt.
Ngày đó, vừa đúng vào hạ tuần tháng chín.
Hết chương .