Chương -:
Editor: Pún
Không khí trong phòng như đông lại, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Ngay sau đó, liền có một âm thâm già nua vang lên. “Mở cửa.”
Là cụ Lý
Đứng gần cửa nhất là Quý A Cường, y đưa tay mở cửa phòng ra.
Một luồng gió lạnh ùa vào trong, Vương Tiểu Nhị bước lên trước một bước, che chắn không để vợ bị ảnh hưởng.
“Lý thúc.” Trước mặt toàn bộ thôn dân, thôn trưởng xưng với ông là cụ Lý, nhưng ở chỗ riêng tư thì phải gọi là Lý thúc.
Lý Đắc Hưng thấy cụ Lý đi vào, khí thế trên người cũng yếu đi hai phần. “Cha.”
“Thôn trưởng lại làm phiền ngươi.” Nhìn cũng không nhìn đứa con lớn của mình, cụ Lý đi tới trước mặt thôn trưởng. “Có phải đứa cháu chẳng ra gì của ta lại làm ra cái chuyện thất đức gì rồi không?”
Ông đang ngồi trong nhà hút hai đấu thuốc, chợt thấy hai đứa con dâu mới vừa về nhà nói, thôn trưởng mang theo mấy người Quý ca nhi đi tới nhà thằng cả, cụ Lý chỉ biết, chắc chắn lại có chuyện xảy ra, cũng không thèm nhìn điếu thuốc trên tay, ông vội vàng chạy qua đây.
“Lý thúc, việc này ngươi phải hỏi Trương tam ca nhi.” Ngữ khí thôn trưởng cũng ôn hòa hơn không ít.
Trương tam ca nhi nghe ông nhắc đến tên mình, thì bước ra trước hai bước, lần này so với lần trước lưu loát hơn nhiều, y kể lại ngắn gọn tất cả mọi chuyện.
Lý gia a ma đang nổi nóng, nghe Trương tam ca nhi nói, thì hận không thể xông lên tát y hai bạt tai, hắn hung tợn ngẩng đầu, há miệng định nói một chút gì đó, Lý đại ca nhi đứng bên cạnh thấy, liền không nói hai lời, đẩy đẩy Lý Chiêu Tài đang đứng bên cạnh, y đột nhiên nhào về phía trước, bịt kín miệng Lý gia a ma.
“Ưm ưm ưʍ. . . . . .” Lý gia a ma đang định mở miệng mắng to, thì bị bịt kín miệng, mắng không ra tiếng, mặt càng ngày càng đỏ, hắn giãy dụa mãnh liệt, động tĩnh cũng không nhỏ.
Trong phòng đứng cũng không ít người, rất nhanh tất cả mọi người đều chú ý tới bên này.
“Càng ngày càng không nên hình nên dáng.” Cụ Lý trừng mắt nhìn đứa con lớn nhà mình, người ta thường nói mắt không thấy tâm không phiền, ông không nhìn chướng khí mù mịt nhà đứa con lớn, lúc trước không quản, bây giờ nhìn, tuy ông thực sự rất thất vọng với đứa con lớn này, nhưng dù sao cũng là con của mình, thấy hắn đã lớn tuổi, cũng là chủ của một gia đình, cuộc sống lại càng ngày càng thụt lùi, làm sao ông có thể xem như không thấy, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng hai câu. “Sao ngươi không khôn khéo thêm được tí nào vậy, cũng chỉ biết tính kế cha ngươi và đệ đệ ngươi.”
“Lão đại đưa a ma ngươi vào phòng.” Lý Đắc Hưng cúi đầu, nhanh chóng nói một câu.
Lý Chiêu Tài nghe vậy, liền giúp vợ mình đưa a ma vào buồng trong.
Trong phòng nhất thời im lặng hơn.
“Ngươi đúng là càng già càng hồ đồ, cũng do ngươi nuông chiều cả. Nuông chiều hắn thành cái tính tình này, không ra cái gì cả. Đứa nhỏ Tiến Tài này trước đây rất thông minh, nhìn cái bộ dạng bây giờ của hắn, bị ngươi nuôi thành cái dạng gì rồi, bản thân ngươi bất tài thì mặc ngươi, ngươi lại nuôi con ngươi thành cái loại xấu xa bất tài này. Ngươi xứng đáng lắm.” Thật ra Cụ Lý cũng không định quản đứa con này, ông chướng mắt cái bộ dạng kia của hắn, nhưng dù sao cũng là con mình, dù sao, cũng không thể mặc kệ đứng một bên nhìn mà không làm gì cả.
Năm đó, ông và bạn già đều nghĩ rằng đời này chỉ có một đứa con, khó tránh khỏi sẽ cưng chiều y hơn một chút, sau này lại sinh thêm một đứa nữa, không biết sao bạn già chỉ một lòng sớm chiều quan tâm đứa lớn nhất này, lòng y thiên vị a, đây là khó khăn lớn nhất. Cũng may bạn già đi sớm, nếu y biết đứa con chẳng ra gì này ngay cả ông cũng không nuôi, không biết sẽ thương tâm thành bộ dạng gì.
Nuôi con dưỡng con, cũng không hề đơn giản, phải lo cho hắn từ cái ăn đến cái mặc, và những vấn đề thâm sâu hơn. . . . . .
Có bài học kinh nghiệm từ đứa con thứ nhất, đối với đứa con thứ hai ông liền tốn nhiều tâm tư hơn một chút, cũng may đứa con thứ hai thuận thuận lợi lơi nuôi ra.
Bị cha mắng trước mặt nhiều người như vậy, Lý Đắc Hưng vẫn không nói gì, ngược lại cả người càng suy sụp hơn.
Đây đều là báo ứng sao?. . . . . .
Chính ngươi bất tài hì mặc ngươi, ngươi nuôi con ngươi cũng thành một kẻ bất tài. Đúng là xứng đáng.
Nhìn phản ứng của đứa con lớn, cuối cùng cụ Lý cũng hết giận một chút, quay đầu nhìn thôn trưởng nói. “Thôn trưởng, ngươi xem việc này phải xử lý như thế nào?”
Thôn nói ra quyết định vừa rồi.
“Biện pháp này không thỏa đáng lắm. . . . . .” Cụ Lý nghe xong, thở dài thật mạnh, nhìn bộ dáng suy sụp của đứa con lớn, nói. “Chờ vài năm nữa hai bọn chúng già rồi, trọng trách này sẽ đặt lên người Lý Chiêu Tài.”
Cháu trai lớn này của ông, làm người khôn khéo và hiểu biết, dù sao cũng có chút hiền lành.
“Hơn nữa, ta bất tài không thể quản những tật xấu không thể đưa lên mặt bàn của vợ hắn, nếu giữ Lý Tiến Tài bị chặt đứt hai chân ở nhà, vợ hắn kia không biết sẽ đau lòng thành cái bộ dạng gì, chỉ sợ hắn nói y gì đó, đến lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện hơn.” Vợ của đứa con lớn, cụ Lý thực sự rất chướng mắt. Ông biết, bây giờ đứa con lớn thành ra như vậy, nhất định cũng có một phần công lao của vợ hắn trong đó.
Thôn trưởng cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chung quy vẫn không thể. . . . . . Dùng gậy đánh chết, Lý Tiến Tài tuy có tội, nhưng không phải tội chết. “Lý thúc có giải pháp gì thỏa đáng hơn không?”
“Tìm cho hắn một người vợ quản lý hắn, thì việc này mới tính là xong hoàn toàn. Trấn trên có một đồ tể họ Thiết, trong nhà có một ca nhi, đã hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa thành thân, để cho Lý Tiiến Tài cưới y.” Cụ Lý nói ra ý tưởng của mình.
Ông vừa thốt ra câu kia, thôn trưởng liền ngẩn ra.
Đồ tể họ Thiết kia ông biết, vợ hắn vừa vào cửa liền có thai, cũng không biết vì sao, sau này vẫn không có động tĩnh gì thêm. Ca nhi kia rất thích đi theo Thiệu đồ tể, đối với việc gϊếŧ heo cũng rất hứng thú.
Cái nghề gϊếŧ heo này, sát nghiệt rất nặng.
Thiệu đồ tể nghĩ không có con trai, thấy ca nhi thích gϊếŧ heo, khi ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy y thích gϊếŧ heo thì mang y theo, sau này muốn tuyển một tấm chồng cũng tốt hơn, tay nghề gϊếŧ heo của nhà hắn cũng có thể tiếp tục truyền xuống.
Nhưng không ngờ, hai mươi năm sau vợ của Thiết đồ tể, vừa đúng ba mươi lăm tuổi, vậy mà lại có thai!! Còn sinh con trai.
Lúc này, Thiết đồ tể lại sốt ruột. . . . . .
Bởi vì ca nhi nhà hắn không biết vì sao lại mọc lệch mất rồi, y rất thích công việc gϊếŧ heo này, vài năm tiếp theo, không chỉ có tay nghề rất tốt, mà cả người càng lớn càng trông rất hung hãn, trong mắt ẩn dấu sát khí, càng ngày càng giống một thằng con trai.
Thiệu đồ tể muốn nuôi ca nhi quay về chính đạo, thế nhưng ca nhi lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình, chỉ thích gϊếŧ heo, ai cũng không ngăn y được, cha y cũng không được.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi Thiết ca nhi qua hai mươi tuổi.
Bản thân y cuối cùng cũng thông suốt, dần dần đối với việc gϊếŧ heo không còn hứng thú, cũng bắt đầu hý hoáy với đống quần áo và cách ăn của chính mình, Thiết ca nhi muốn lấy chồng!
Chỉ là, tuổi y có hơi lớn, vậy cũng được thôi, nếu lớn lên xinh đẹp, vẫn có thể gả ra ngoài. Nhưng cố tình tuổi đã lớn, người lớn lên cũng. . . . . . Hơi thô một chút.
Mãi cho đến khi hai mươi bốn tuổi, cũng không thấy Tiểu ca nhà ai muốn cưới y.
“Thiết ca nhi vẫn luôn muốn cưới chồng, Lý Tiến Tài nếu thực sự cưới y, Lý Tiến Tài như vậy, Thiết ca nhi. . . . . .Sợ là không áp chế được hắn.” Thôn trưởng nói ra lo lắng của mình.
Cụ Lý nghe thấy lời này, cười cười. “Y rất hợp với Lý Tiến Tài. Tính tình của đứa cháu bất tài kia của ta ngươi cũng biết, ta có thể nhìn trúng Thiết ca nhi, nhất định sẽ không cho hắn sắc vui vẻ gì, Thiết gia ca nhi gϊếŧ heo nhiều năm như vậy, cũng không phải là ngồi không, tính vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, hai người sống với nhau, Thiết gia ca nhi nhất định sẽ có cách trị hắn.”
Như vậy. . . . . . Thôn trưởng phát hiện này rất khả thi. Ông ngược lại quên mất điểm này.
“Đứa nhỏ Lý Tiến Tài này, phải có người hung ác hơn trị hắn, thu thập hắn cho thật dễ bảo, sẽ không quậy ra chuyện gì nữa, Hắn chỉ có chút tâm tư, cũng không phải chuyện gì lớn.” Lại nói tiếp, quả thật trước đây cụ Lý có nhìn trúng đứa cháu này, sự thông minh kia thật khiến cho người ta vui mừng, chỉ là sau này, đứa con lớn không muốn phụng dưỡng ông lúc tuổi già, ông nhìn không nổi sắc mặt của hai vợ chồng y, chỉ đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, lưu loát chuyển tới sống với đứa con thứ hai, lúc này vừa đi, khi nhìn lại, đứa cháu nhỏ này xưa càng lớn càng không nên hình nên dáng, đáng tiếc một mầm móng tốt.
“Lý Đắc Hưng việc này ngươi thấy thế nào?” Thôn trưởng thấy biện pháp này rất khả thi.
Qua môt lúc lâu, Lý Đắc Hưng mới đáp. “Mọi thứ đều nghe theo a cha.”
Trải qua việc này, coi như hắn đã có chút giác ngộ.
Người đang làm trời đang nhìn, đây là hắn tự làm bậy a. . . . . .
“Vẫn còn một chuyện.” Việc này quyết định sau, thôn trưởng nói tiếp. “Lý Tiền Tài có thể biết rõ hướng đi của Trương ta ca nhi như vậy, chỉ sợ vợ ngươi không thoát khỏi can hệ. Bây giờ kết hôn, các ngươi phải tự mình xử lý, ngẫm xem phải dùng biện pháp gì, để Lý Tiến Tài cam tâm tình nguyện kết hôn. Còn nữa, chuyện Trương tam ca nhi các ngươi cũng phải đưa bạc bồi thường cho hắn, một ca nhi đang tốt đẹp như vậy, nếu không phải Quý ca nhi nhìn thấy, thì không biết hắn có thể qua được mùa đông này không cũng là một vấn đề.”
“Ta có một biện pháp.” Lý đại ca nhi đi ra ngoài, nói. “A ma vẫn chưa biết việc Nhị thúc sẽ kết hôn với Thiết gia ca nhi, chúng ta cứ nói với a ma, thừa dịp Nhị thúc vẫn chưa bị cắt hai chân, trước tiên để cho hắn kết hôn, nói không chừng vẫn có thể có một đứa con bên cạnh, sau này bị chặt đứt hai chân vẫn có người cho hắn dưỡng lão, còn có người chiếu cố cho hắn. Để cho a ma nói với Nhị thúc, nhìn hắn ở ngoài cô đơn một mình, gần hết năm vẫn chưa có ngời ở cùng, thừa dịp gần đến năm mới, tìm một ca nhi để thành thân, ở trên trấn càng tốt. A ma yêu thương Nhị thúc như vậy, y nhất định đồng ý làm việc này.”
Đây là, kêu tất cả bọn họ lừa Lý a ma, rồi để Lý a ma lừa lại Lý Tiến Tài, lo liệu cuộc hôn nhân này thật náo nhiệt, chuyện này kết cục đã định, cũng không thể đổi ý.
“Ý kiến này được.” Cụ Lý nghe liền gật đầu.
Sau khi Lý Tiền Tài kết hôn với Thiết gia ca nhi, cuộc sống trải qua không tốt, nhất định sẽ trách a ma nhà mình. Đến lúc đó, để cho y thấy rõ, y ngoan ngoãn phục tùng nuôi ra một đứa con bộ dáng như thế nào.”
“Cứ quyết định vậy đi.” Thôn trưởng cũng thấy khả thi. Ông nói thêm. “Chuyện Trương tam ca nhi, các ngươi phải bồi thường hắn một lượng bạc.”
Vừa nghe câu này, Lý đại ca nhi liền lui vào một góc không hé răng.
“Được.” Lý Đắc Hưng gật đầu đáp ứng.
Hắn định tìm vợ lấy một lượng bạc, hắn không chắc hắn phải làm gì, ngẫm lại lời cha nói, cuộc sống quả thật càng ngày càng thụt lùi, sao lại thành như thế này?
Năm ngày sau, Lý Tiền Tài và Thiết gia ca nhi lâm thời thuê một cái sân thành thân vô cùng náo nhiệt.
Nghe nói ban đem, khi Lý Tiền Tài vui vẻ đi vào phòng, a ma không nói cho hắn biết Tiểu ca nhi mi thanh mục tú không, nhưng khi thấy một thân thể lớn lên còn tráng kiện hơn hắn, mặc một thân hồng y, khi nhìn thấy cặp mắt tỏa sáng kia, dọa hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ở đây đang xảy ra chuyện gì, cơ thể theo bản năng đã xoay người chạy, chỉ là. . . . . .
Hắn thất bại.
Ban đêm, trong phòng tân hôn rất náo nhiệt, náo nhiệt này không phải là náo nhiệt kia, đêm tân hôn hai người liền tan vỡ từ đây.
Lý Tiến Tài thảm bại, ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn hoàn hảo, thì trên người không hề ít chỗ bị bầm, việc này chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn thiếu chút nữa bị cưỡng bức!!! May là hắn cứng không nổi. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Hôm sau người canh giữ ở ngoài sân, mang Lý Tiền Tài đang ngủ say nâng về thôn, Thiết gia ca nhi cũng đi theo về thôn.
Ngày nào đó của nửa tháng sau, có thôn dân đi ngang qua sân Lý Tiền Tài ở, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng mắng.
“Ngươi dám dùng thuốc với ta, ngươi thật thâm độc, ngươi không biết xấu hổ, ngươi là ca nhi không biết xấu hổ, ngươi. . . . . .” Thanh âm này rõ ràng là không đủ khí lực, tiếp tục nghe thêm, có thể thấy được tối hôm qua hắn thảm đến thế nào.
“Ta không có mặt mũi? Ta không biết xấu hổ? Ngươi vẫn nên xem lại mình đi, tuổi còn trẻ mà không lên nổi, ngươi cứ tiếp tục ồn ào đi, nếu không có thuốc chả lẽ ta phải ngày ngày thủ tiết mà sống à, Lý Tiến Tài ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là sau này ngươi nên cho ta tiếp tục rèn luyện rèn luyện, còn không ngươi cứ tiếp tục mềm thành một đống bùn nhão đi. Thành thật một chút nhanh chóng luyện tập thân thể đi, sau này cuộc sống còn dài mà.”
“Ngươi, ngươi, ta phải hưu ngươi! Ta phải hưu ngươi!”
“Ngươi nhìn cái bộ dạng rách nát này của ngươi, ngươi còn muốn hưu ta. . . . . .”
Thôn dân này rất kinh ngạc, thấy cửa viện đều mở ra, thì không hề có tiết tháo mà tới gần, nhìn động tĩnh trong viện, lúc này vừa thấy, thiếu chút nữa cười phun ra.
Lý Tiến Tài quần áo cũng chưa mặc, cứ như vậy mà bị Thiết gia ca nhi dùng một tay xách vào nhà.
Quả nhiên là ác nhân có ác nhân trị.
Lúc trước Lý Tiền Tài tay đấm chân đá với Trương tam ca nhi có từng nghĩ tới, có một ngày, hắn cũng sẽ biến thành Trương tam ca nhi.
Không phải không báo, mà do chưa tới lúc thôi.
Thôn dân xem xong toàn bộ vở kịch, sau khi về nhà liền kể việc này cho nam nhân của hắn nghe. Sau đó, chưa đến một ngày, toàn bộ thôn dân đều biết việc này.
Thôn trưởng nghe toàn bộ câu chuyện, cũng cười theo, biện pháp này thực sự thỏa đáng.
To be continued.