Khoảng :pm. Ba nó từ công ty về nhà. Nó vui mừng chạy xuống đón. Thấy nó, Mr.Lê cởi áo khoác đưa cho quản gia và đi thẳng vào vấn đề luôn:
- Con chuẩn bị tươm tất đi nhé! Tối này đi ăn với ba!
Không cần suy nghĩ nhiều, nó nhảy lên ghế nằm rồi hỏi:
- Với ai ba? Mà thôi, cái đó cũng chẳng quan trọng. Dù là ai thì con cũng cho bờ xuống ruộng.
- Ha ha ha, ta thách con đấy! Đối tượng không phải thường đâu, con chủ tịch tập đoàn dầu khí T.B đứng thứ nước ta đó!- Ba nó cười lớn.
- Chủ tịch tập đoàn T.B ah? Sao con nghe quen quen?.......A! Mr.Triệu đúng không? Nếu là bác ấy thì con đi liền.
- Thích bác ấy đến kia ah?
- Vâng, Mr.Triệu là người tặng con bùa hộ mệnh này cơ mà!- Vừa nói, nó vừa nâng niu sợi dây chuyền bằng bạc đeo trên cổ.
- À, tối nay sẽ giải thích về cái đó nữa!
- Ủa....giải thích gì ạ?- Nó ngơ ngác.
- Tò mò thì cứ đến tối nay rồi biết!- Ba nó bí hiểm khiến nó cũng thấy phấn khích hơn.
:am, như thường lệ, nó cùng đi học với Ly. Nhưng ngày hôm nay sao khác với mọi khi quá! Ly có vẻ dửng dưng, lạnh nhạt với nó. Không còn tiếng cười nói như mọi hôm nữa, nó cảm thấy là lạ và khó chịu. Nó bắt chuyện, gây chú ý với Ly nhiều hơn nhưng bạn ấy chỉ trả lời tấm chân tình của nó bằng cái gật đầu hay lắc nhẹ, không mở miệng lấy nửa lời cho đến khi tan học. Ly bảo nó có việc bận nên về trước. Nó gật đầu kèm theo một nụ cười thật tươi nhưng đáp lại chỉ là cái quay lưng bước đi (quê ghê cơ!^_^). Hụt hẫng, trống rỗng, nó lặng lẽ bước xuống cầu thang, nghĩ xem mình đã làm gì mà Ly bỗng ghét mình đến thế....Xuống tới sân trường, nó chợt khựng lại. Sao hôm nay nhiều điều kì lạ xảy ra quá vậy nè! Trước mắt nó là một sự im lặng, vắng tanh bao trùm. Không còn cái ồn ào, ầm ĩ; không còn sự náo nhiệt, lộn xộn của buổi tan học thường ngày nữa. Cứ như mọi người đã hẹn nhau biến mất mà không nói với nó vậy. Cả sân trường giờ đây chỉ còn mình nó cô độc...Một cơn gió thoảng qua làm nó sởn gai ốc...Chưa kịp chạy khỏi sự rùng rợn này, bỗng.............."Brừ m m...........Brừ m m........."- tiếng động cơ giòn giã giữ chân nó lại. Khoảng chục chiếc xe mô tô phân khối lớn chạy vào cổng trường theo một vòng tròn, bao vây nó. Khi biết chắc con mồi đã nằm gọn trong tay, tên con trai cỡ hơn tuổi bước xuống xe, cúi người trước mặt nó:
- Ông chủ đang đợi, mời tiểu thư về nhanh cho ạ!
"Cái quái gì? Làm sao ông ấy biết được chỗ này chứ?....Nhất quyết không về, như thế chẳng phải mình đầu hàng không điều kiện sao? Phải cho ông ta hối hận một phen vì đã đuổi mình mới được! Giờ làm sao ta?"- Nó suy nghĩ. Chợt bóng đèn nó tắt bấy lâu bừng sáng . Nó lại giở chiêu cũ.........Không nói gì, nó giả vờ ngoan ngoãn đi theo. Bỗng nó dừng lại, đưa ánh mắt về một phía xa xăm nào đó. Đưa tay lên che miệng, nó tỏ vẻ rất hốt hoảng. Giữ nguyên vẻ mặt và điệu bộ đó trong s, nó hét lớn:
- Trời......trời ơi!...Đứa bé....đứa bé con ở kia.......thằng bé..........SẮP NGÃ TỪ LẦU BỐN RỒI! AI ĐÓ MAU CHẠY LẠI CỨU ĐI!
Theo phản xạ tự nhiên, đám vệ sĩ quay lại nhìn. Chỉ chờ có thế, nó bay lên tung một chưởng ngay ngực của tên đứng trước mặt nó. Thừa cơ, Anh Thư tháo chạy. Nhưng đời làm gì có chuyện suôn sẻ đến thế! Chờ ngoài cổng trường là một người con trai đang đứng tựa vào con SLR Mclaren Roadster. Người đó trông thật sự rất cuốn hút. Anh ấy cao khoảng m, dáng người chững chạc, làn da rám nắng, rất là đàn ông. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng, mái tóc đen dài ngang gáy. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi tuy mỏng nhưng càng nhìn lại càng thích. Bộ vest ngay ngắn trên người cùng đôi giày thể thao đen bóng khiến anh ấy cực kì manly and handsome. Quanh người anh còn toả ra một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng. Đó là Lê Nguyễn Gia Bảo, tuổi - con trai chủ tịch tập đoàn trang sức F.L đứng thứ toàn quốc (phần I có nói đến). Nó sững sờ:
- Anh....anh hai!? Anh về rồi sao?
- Uh. Về một phát lại phải đến đón em đây. Sao em phá thế hả, anh mới rời mắt có..... năm mà đã làm ba lo lắng rồi! Mau về nhà thôi!- Anh ấy mắng yêu nó.
- Không, em không về. Dù là anh hai hay ông trời đến đón đi nữa em cũng không về. Ba đuổi em rồi mà. Nếu ông ấy đến đây xin lỗi thì em về!- Nó bướng bỉnh.
- Em thật là........- Anh nó chưa dứt câu thì một giọng nói đanh thép vang lên:
- Ba còn chưa phạt con về cái tội đi làm ở quán bar mà còn ra điều kiện nữa sao?
Nó ngạc nhiên quay lại:
- Ơ........ba..........làm sao ba biết?
- Làm sao ba không biết? Mau về nhà ngay!
- K-không, ba không xin lỗi con không về!- Nó ngập ngừng giây lát rồi quả quyết.
-.................Thôi được rồi, ba nhường con một nước : B-A X-I-N L-Ỗ-I, được chưa? Giờ lên xe đi, mấy tháng qua không có con đúng là nhà thiếu tiếng cười thiệt!
- Hì hì, giờ ba mới biết lực hút của con ah? Để con về với anh cũng được.
- Uhm.....ba cũng còn công việc ở công ty. Mà về rồi tắm rửa đi, nhìn con bê bết quá!- Ba nó lắc đầu rồi bước lên xe.
- Ba thiệt là.......Anh về hồi nào vậy?- Nó quay sang hỏi Gia Bảo.
- Mới hôm qua thôi. Vừa về tới nhà là bị triệu cổ đi tóm em đó.
Nó gãi gãi đầu (do ngượng hay do bẩn vậy ta?), hỏi:
- Mà........bà ta vẫn còn ở nhà hả?
- Chứ còn ở đâu nữa? Mau lên xe đi, nghe nói thời gian qua vắng em, bà ấy tung hoành ngang dọc lắm đó!- Anh nó thở dài.
Nó tỏ vẻ khó chịu, leo lên xe. Trên đường về, nó vắt óc nghĩ cách để tống khứ bà ta.....
Về đến nhà, Gia Bảo và nó bước xuống. Hai hàng người giúp việc đứng chờ sẵn từ cửa nhà ra tới cổng, cúi chào:
- Thiếu gia, tiểu thư đã về!!!
Lâu rồi không được cung phụng như thế, nó thấy ngường ngượng thế nào ấy. Lấy lại tinh thần, nó tự tin tiến thẳng vào trong. Vừa vào đến cửa nhà, một phụ nữ bỗng chạy vội ra nắm tay nó:
- Ôi, con đã về rồi! Mẹ lo cho con nhiều lắm đó!
Đó là một phụ nữ Tây trẻ đẹp. Bà ấy có một mái tóc vàng xoăn dài hơn vai. Đôi mắt to tròn, hàng mi dài cong, dáng người cao đẹp. Là người Tây nên bà ta sở hữu chiếc mũi cao thẳng và làn da trắng mịn. Đôi khuyên tai bằng vàng cùng bộ quần áo chói sáng trên người càng làm nổi bật vẻ giàu sang của bà ta. Đó là Maria - mẹ kế của nó.
Nó im lặng không đáp, liếc mắt nhìn tay bà ta đang động vào tay nó rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt bà ta. Ms.Maria vội rụt tay lại. Nó vừa đi vừa nói:
- Nếu để bất cứ bộ phận nào trên cơ thể của bà đụng vào tôi một lần nữa, COI CHỪNG ĐÓ!!!!
"Con nhỏ chết tiệt, ông ta rước nó về lại đây làm gì không biết! Dawn it!!- Maria rủa thầm trong bụng.