Từ phủ thành tới? Dư Chu thầm suy đoán trong lòng, đồng thời cũng vội vàng tăng nhanh tốc độ, có điều nghĩ tới Dư Ôn Lương còn ở trong xe liền dừng xe lại.
Vốn Dư Ôn Lương cũng là người thông minh nên thấy vậy liền nói: "Tiểu Chu ca, đã tới trong thôn rồi, còn có đoạn đường ngắn ta tự mình đi là được, trong nhà ngươi tới khách nhân thì mau trở về đi."
Dư Chu hơi do dự một chút, "Tuyết lớn như thế này ngươi đi bộ trở về..."
Khánh thúc chen lời nói: "Đi thêm vài bước nữa là tới trước cửa nhà ta rồi, còn có thể để Ôn Lương ướt lạnh được chắc?"
Hai người họ đều nói như vậy rồi thì Dư Chu cũng không nói thêm gì nữa, đợi Dư Ôn Lương xuống xe xong liền ôm Thần Thần từ bên trong xe ra ngoài ôm chặt cậu nhóc vào trong lồng mình liền đánh xe phi nhanh trong tuyết trở về nhà.
Còn chưa tới trước cổng thì đôi mắt sắc bén của Thần Thần đã nhìn thấy được Lâm Nhạc đang vội vàng đi qua đây, "Lâm thúc thúc tới rồi."
Dư Chu "ừ" một tiếng.
Đợi cách gần thêm một chút nữa thì không đợi Dư Chu lên tiếng Lâm Nhạc đã nói trước: "Chủ tử đã về ạ, đúng lúc chủ quân kêu ta đi tìm ngài về đây."
"Có phải là mấy người di mẫu tới không?" Dư Chu hỏi.
"Vâng ạ."
Đến trước cổng nhà Dư Chu liền giao lại xe ngựa cho Lâm Nhạc, tự mình ôm lấy Thần Thần bước nhanh vào trong sân nhà.
Còn đang ở trước cửa thùy hoa thì hắn đã nghe thấy được âm thanh náo nhiệt từ bên trong phòng truyền tới, vội vàng nhỏ giọng dặn dò Thần Thần một câu, "Chút nữa nhớ gọi Di nãi nãi biết không."
Thần Thần nằm bò bên trên vai Dư Chu nói: "Nhưng con không nhớ dáng vẻ của Di nãi nãi như thế nào nữa rồi."
Dư Chu ngẩn người một chút, sao trong lòng vừa nôn nóng cái thì hắn đã quên mất chuyện này rồi nhỉ, tuổi tác Thần Thần vẫn còn nhỏ, hơn một năm không gặp thì sao còn nhớ nổi dáng vẻ của di mẫu nữa chứ.
Vậy nên hắn cười nói: "Không sao, chút nữa phụ thân nói với con là được."
Phụ tử hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong sảnh chính.
Cánh cửa sảnh chính vốn dĩ là được đóng lại, bên trong phòng lại đốt than sưởi nên cả căn phòng đều cực kì ấm áp, so với bên ngoài chính là hai thế giới tách biệt.
Chuyện đầu tiên khi Dư Chu tiến vào bên trong phòng chính là chào hỏi với Chương Uyển Như trước, "Di mẫu tới nhà sao không cho người báo trước với nhà ta một tiếng, ta có thể mang theo Thần Thần tới đón người."
"Nhà ngươi bận rộn nhiều việc, mà ta cũng không muốn quá phiền phức," Chương Uyển Như nói, "Dù sao hai huynh đệ nhà Lý Hoài cũng từng tới đây vài lần, quen đường quen lối hết rồi." Nói xong bà vẫy tay về phía Thần Thần vừa mới được Dư Chu đặt xuống đất.
Thần Thần nghe lời đi qua, lại ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Chào di nãi nãi ạ." Gọi xong còn nhìn về phía Dư Chu chớp chớp mắt.
"Tốt, tốt, tốt lắm." Chương Uyển Như cười tới hai mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Dư Chu bật cười, cởi chiếc áo khoác dính vài bông tuyết trắng trên người xuống đưa cho hạ nhân bên cạnh, sau đó mới đi tới bên cạnh Cẩm Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay cảm giác như thế nào?"
"Vẫn giống như trước đây thôi." Có trưởng bối trong nhà ở đây nên Cẩm Xuyên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, liếc mắt nhìn về phía di mẫu còn đang bận rộn rũ vài bông tuyết dính trên đỉnh đầu Thần Thần xuống một cái, nhỏ giọng ra hiệu với Dư Chu: "Di mẫu mới vừa tới đấy."
Dư Chu biết cậu có ý bảo mình mau đi tiếp đãi khách nhân, có điều nhìn tình hình di mẫu với Thần Thần bên kia chắc hẳn tạm thời cũng không có thời gian để ý tới hai người bọn họ.
Quả nhiên là thế, hai người đợi tới khi nước trà đều nguội rồi thì Chương Uyển Như vẫn còn đang bận rộn nắn khuôn mặt của Thần Thần.
Dư Chu bật cười quyết định giải cứu nhi tử nhà mình ra trước, rồi mới hỏi: "Mấy người di phụ sao không tới đây cùng với người luôn?"
Chương Uyển Như đáp: "Biểu ca nhà ngươi thi hội xong không lâu thì về nhà ở thêm chưa tới nửa tháng liền mang theo tẩu tử cùng cháu ngoại trai của các ngươi tới kinh thành nhậm chức, di phụ các ngươi việc công việc tư đều bận rộn cả, dù có dành ra được thời gian cùng tới đây với ta thì cũng không ở được bao nhiêu ngày, thôi cũng chẳng giày vò ông ấy làm chi, ta tự mình mang theo vài người tới đây ngược lại càng thêm tự do tự tại."
Lúc bà nói chuyện liền buông Thần Thần ra.
Dư Chu có thể thấy rõ được nhi tử nhà mình âm thầm thở phào nhẹ nhõm sau khi thoát ra được từ trong lòng của di mẫu, hắn thật có chút muốn cười thành tiếng.
Nghe ý tứ của di mẫu thì hẳn là bà sẽ ở đây trong một khoảng thời gian, đoán được bà là vì Cẩm Xuyên sắp sinh nên mới tới nhà thì Dư Chu liền đặc biệt cảm động, "Vất vả người giữa trời đông tuyết lớn còn phải đi xa như vậy tới thăm chúng ta rồi."
Chương Uyển Như nhìn bụng Cẩm Xuyên một cái mỉm cười hiền từ nói: "Trong nhà các ngươi đều không có trưởng bối, lúc trước Cẩm Xuyên sinh Thần Thần thì chúng ta còn chưa nhận biết nên cũng thôi đi. Hiện tại biết nó sắp sinh mà trong nhà lại không có công chuyện quan trọng gì, nếu không tới nhìn một cái lòng ta càng không yên tâm."
Cẩm Xuyên nhìn Chương Uyển Như mà lòng thấy cảm động vô cùng, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng: "Di mẫu."
"Nguyên bản ngoại tổ mẫu của các ngươi truyền lời là muốn tới đây cùng," Chương Uyển Như tiếp tục nói, "Có điều ta thấy tuổi tác bà đã cao, trời đông lại giá rét liền cùng với cữu cữu của các ngươi lựa lời khuyên bà ở lại không cho đi nữa."
"Nên là chúng ta tới thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mới đúng." Cẩm Xuyên mỉm cười nói.
"Người một nhà không có nhiều quy củ như vậy," Chương Uyển Như lắc đầu nói, "Thân thể ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của các ngươi hiện giờ vẫn được coi là khỏe mạnh, trong nhà cũng không có bao việc cần hai người bận rộn suy tư, hai vị lão nhân gia đã thương lượng đợi mùa xuân năm sau muốn đi đây đi đó một chuyến, đến lúc ấy khẳng định sẽ tới chỗ các ngươi cho mà xem."
Dư Chu và Cẩm Xuyên liếc nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy thực vui vẻ. Bởi vì khoảng cách quá xa nên hai người chỉ từng tới nhà ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có một lần, còn là vội vàng rời đi ngay chứ không có ở lại vài ngày.
Bây giờ biết được hai vị lão nhân gia sẽ tới nhà mình ở trong một khoảng thời gian dài thì phu phu hai người cảm thấy vui vẻ cực kì.
Đặc biệt là Dư Chu, hiện giờ hai người bọn họ đã có thể trải qua những ngày tháng sung túc nên hắn muốn ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu tới nhìn xem một chút, đồng thời cũng có thể khiến cho hai vị lão nhân gia yên tâm, cháu ngoại trai của hai người đi theo hắn sẽ không phải chịu đựng bất cứ ủy khuất tủi hờn nào hết.
Bầu trời dần tối, Chương Uyển Như đi quãng đường xa như vậy nên sau khi ăn tối xong thì bà liền mang theo nha hoàn đi về phía gian phòng đã được chuẩn bị sẵn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau thức dậy bà liền tiếp nhận hết việc sắp xếp chuyện trong nhà vào tay, vị ma ma được bà đưa tới thì đi theo bên cạnh Cẩm Xuyên làm người hầu thiếp thân cho cậu.
Khiến cho Cẩm Xuyên nhất thời cảm thấy không được quen cho lắm, chuyện có người hầu hạ cũng không sao, dù sao khoảng thời gian gần đây trong nhà thêm không ít hạ nhân nên cậu cũng đã quen dần, có điều từ ngày cậu và Dư Chu thành thân đến nay thì những chuyện trong nhà đều do cậu quản lý, mỗi ngày không có ai tới xin ý kiến làm việc khiến cậu cảm thấy như thiếu thiếu thứ gì đó.
Có điều giao chuyện cai quản vào tay di mẫu cũng có chỗ tốt của nó, bà không chỉ lược lại một lần những chi tiết mà Cẩm Xuyên không chú ý tới trước đây, điều quan trọng hơn là có bà trấn giữ thì áp lực gần thời gian chuyển dạ của Cẩm Xuyên cũng được giảm bớt rất nhiều.
Khoảng thời gian này Dư Chu và Cẩm Xuyên đều trải qua một cách thanh thản dễ chịu, chỉ có duy nhất Thần Thần là dần mất đi nụ cười trên mặt, đến nỗi ánh mắt mỗi lần nhìn về phía Dư Chu đều cực kì uất ức.
Mặc dù hiện giờ Cẩm Xuyên là đối tượng cần được bảo vệ quan trọng nhất trong nhà, thế nhưng sự quan tâm của quần chúng trong nhà với Thần Thần cũng chưa từng giảm bớt, chưa tới nửa ngày thì mọi người liền phát hiện ra sự bất thường của nhóc con.
Vậy nên lúc cậu nhóc bẹp miệng nhìn về phía Dư Chu thêm một lần nữa thì Dư Chu liền trực tiếp chộp lấy người nhấc bổng nhóc con lên đùi mình hỏi: "Thần Thần đang giận phụ thân đấy à?"
Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong thì Thần Thần liền tủi thân tới không xong luôn rồi, cậu nhóc lên án nói: "Phụ thân lừa con!"
"Ta lừa con cái gì cơ chứ?" Dư Chu khó hiểu nhìn về phía Cẩm Xuyên, Cẩm Xuyên cũng lắc đầu tỏ ý bản thân không biết.
Thần Thần đã tức tới sắp khóc tới nơi rồi, "Phụ thân tự mình nói với con là đợi có tuyết rơi liền có thể thấy được đệ đệ, thế nhưng tuyết sắp rơi hết nguyên một ngày rồi mà đệ đệ vẫn ở bên trong bụng cha thân không chịu ra."
1
Dư Chu ngượng muốn chết, lúc đó hắn nói như vậy là bởi vì không muốn Thần Thần náo loạn hỏi mãi, nào đâu biết được là Thần Thần không náo loạn thật, chỉ có điều tuyết vừa rơi liền đòi đệ đệ nhà mình thôi.
Chương Uyển Như sững sờ nghe cuộc đối thoại của đôi phụ tử nhà này xong mới đi ra giảng hòa, "Thần Thần không nên nóng vội nha, đệ đệ vẫn muốn ở trong bụng cha thân thêm một khoảng thời gian nữa, chờ đệ đệ cảm thấy thỏa mãn rồi đi ra thì mới có thể khỏe mạnh được, nếu như Thần Thần thấy nhớ mong đệ đệ thì có thể áp sát vào bụng cha thân nói lời chào hỏi với đệ đệ trước nha."
Nghe thấy di nãi nãi nói đợi đệ đệ cảm thấy thỏa mãn tự mình đi ra thì mới có thể khỏe mạnh cho nên nhóc con không thể không thỏa hiệp, chỉ tiến sát về phía Cẩm Xuyên nhỏ giọng nói: "Con đã nói chuyện với đệ đệ thật là lâu rồi mà."
Dư Chu đợi cậu nhóc lẩm nhẩm bên cạnh Cẩm Xuyên đủ rồi liền hỏi: "Đợi chút nữa tuyết ngừng rơi phụ thân muốn đi đắp người tuyết, ngươi có muốn đi cùng hay không?"
Chuyện đi đắp người tuyết vào mỗi trận tuyết đầu mùa mỗi năm chính là truyền thống của nhà bọn họ.
Quả nhiên Thần Thần vừa nghe tới đó liền lập tức đáp ứng: "Muốn!"
Nhóc con đã hoàn toàn quên mất chuyện phụ thân lừa dối mình trước đó.
Dư Chu nói: "Nếu muốn đi thì mau tìm Lâm thẩm đeo găng tay cùng với áo choàng vào cho mình mau."
"Không cần đâu ạ," Thần Thần vừa nói vừa chạy thẳng vào bên trong phòng ngủ, "Con có thể tự mình mặc áo choàng cùng đeo găng tay được."
Tuyết rơi thẳng tới buổi chiều mới dừng hẳn, Thần Thần hào hứng kéo Dư Chu tới sân lớn đắp người tuyết.
Trải qua nhiều năm luyện tập thì trình độ đắp người tuyết của Dư Chu tới ngày hôm nay đã khá là lành nghề, có thêm Thần Thần ở bên cạnh lăn quả cầu tuyết cho nên phụ tử hai người rất nhanh đã đắp ra được bốn người tuyết ở giữa sân.
Hai lớn hai nhỏ, hai người lớn kề vai đứng thẳng cạnh nhau, nhỏ thì một đứa đứng ngay trước mặt hai người lớn một đứa nằm trong lòng một trong hai người lớn kia.
Thần Thần vui vẻ sờ nhẹ lên người tuyết nhỏ nhất nói, "Đây là đệ đệ."
Dư Chu gật đầu, lại đụng vào đầu của người tuyết nhỏ còn lại nói: "Đây là ngươi này."
Thần Thần khanh khách cười vang.
Đúng lúc này Đào Khương và Kỳ Tô nắm tay nhau từ bên ngoài bước vào, nghe thấy tiếng cười vui vẻ liền hỏi: "Từ bên ngoài đã nghe thấy được tiếng cười rồi, Thần Thần mau nói cho thúc thúc biết các ngươi đang chơi trò chơi vui vẻ gì vậy nào."
"Các ngươi tới rồi đấy à." Dư Chu mỉm cười chào hỏi.
Đào Khương gật đầu, "A Tô không yên tâm tình huống của Cẩm Xuyên nên tuyết vừa ngừng cái là muốn qua đây luôn." Nói xong cậu ta dừng một chút lại nói tiếp, "Xe ngựa bên ngoài vẫn còn rất nhiều đồ đạc khác, ngươi cho người qua giúp đỡ dỡ đồ mang vào nhà đi."
Đào Khương vừa nói xong thì không cần Dư Chu phân phó, Lâm Nhạc ở bên cạnh đã mang theo người ra ngoài dỡ đồ vận chuyển vào trong nhà luôn rồi.
Thần Thần đợi phụ thân nói chuyện xong mới quay qua đáp lại câu hỏi vừa nãy của Đào Khương, "Chúng ta đang đắp người tuyết ạ."
"Huynh qua đắp cùng với Thần Thần đi," Kỳ Tô nói, "Ta vào phòng bắt mạch cho A Xuyên trước đã."
Không biết là do Kỳ Tô bắt mạch chuẩn xác hay do hài tử trong bụng Cẩm Xuyên nghe thấy lời kêu gọi tới từ ca ca Thần Thần nhà mình mà buổi tối hôm nay vừa ngủ tới giờ sửu thì Dư Chu liền bị Cẩm Xuyên lay tỉnh.
Bắt đầu từ lúc Cẩm Xuyên mang thai thì Dư Chu đã ngủ rất nông, gần đây hắn càng không dám ngủ quá say.
Vừa bị Cẩm Xuyên lay nhẹ một cái thì hắn soạt một tiếng lập tức bật dậy khỏi giường hỏi: "Có phải cảm thấy không thoải mái hay không?"
Cẩm Xuyên từng có một lần kinh nghiệm nên bản thân đang ở mức nào trong lòng cậu tự mình biết chừng mực, chỉ nói: "Hẳn là còn sớm, huynh mời A Tô tới kiểm tra giùm ta trước đi."
Dư Chu hiểu rõ chuyện sinh hài từ như thế này dù có kinh nghiệm thì vẫn không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi. Hắn cúi người hôn lên trán Cẩm Xuyên một cái, "Đệ đợi ta trong chốc lát, ta đi gọi Kỳ Tô xong sẽ trở lại ngay."
Thực ra thì bên ngoài phòng ngủ của hai người họ vẫn luôn có hạ nhân túc trực, có điều Đào Khương và Kỳ Tô ở trong gian sương phòng ngay bên cạnh nên hắn tự mình qua mời cũng chỉ mất vài bước chân mà thôi.
Dư Chu vội vàng khoác áo ngoài lên đi ra bên ngoài, lúc đi qua gian mái bằng liền gọi tỉnh phu thê Lâm Nhạc bên trong dậy.
Hành động của hắn không nhỏ nên còn chưa tới gian sương phòng thì đèn trong phòng đã được thắp sáng rồi, Kỳ Tô cách một cánh cửa hỏi: "Có phải Cẩm Xuyên bắt đầu có phản ứng rồi không? Ta qua đó ngay đây."
"Được," Dư Chu đáp lời xong lại nói thêm, "Chút nữa ta mang Thần Thần qua đây, A Khương giúp ta mang theo nhóc con cùng ngủ một tối nhé."
"Ta qua đó cùng các ngươi, ngươi bế Thần Thần ra cửa rồi để ta bế về là được, đỡ mất công chạy qua chạy lại nhiều lần."
Hiện giờ Dư Chu chỉ muốn ở bên cạnh Cẩm Xuyên nửa bước không rời nên cũng không từ chối ý tốt của Đào Khương.
Lần này mọi người đều được chuẩn bị đầy đủ, lại có thêm một đại phu lợi hại như Kỳ Tô canh giữ bên người, ngay cả di mẫu sau khi nghe thấy động tĩnh bên này cũng liền thức giấc chỉ huy người hầu trong nhà làm việc.
Mọi việc đều được hoàn thành một cách có quy luật, ngăn nắp gọn ghẽ, Dư Chu chỉ cần ở bên cạnh Cẩm Xuyên là được rồi.
Giờ thìn ngày hôm sau Cẩm Xuyên thuận lợi sinh được một bé ca nhi.
Nhìn bảo bối mềm nhũn cùng với Cẩm Xuyên đã mệt tới chìm vào giấc ngủ say lại khiến lòng Dư Chu mềm mại không thôi.
Thần Thần thật khó khăn mới nhận được sự chấp thuận của Kỳ Tô tiến vào bên trong phòng ngủ, nhìn thấy phụ thân đang bế đệ đệ cười tới vui vẻ, dáng vẻ không nỡ buông tay.
Thần Thần trực tiếp chạy qua lớn tiếng nói: "Con cũng muốn xem đệ đệ!"
"Nhỏ giọng một chút," Dư Chu vội vàng ngăn nhóc con lại, "Đừng làm ồn khiến cha thân ngươi thức giấc, cậu ấy mới ngủ mà thôi, với lại dọa cho đệ đệ khóc nhè ra đây thì ngươi tự mình dỗ hả?"
Thần Thần lập tức không dám nói chuyện nữa, đầu tiên là nhón chân nhìn vào trong giường một cái, sau khi xác nhận cha thân vẫn đang ngủ say thì mới nhẹ nhàng đi tới bên cạnh phụ thân nhà mình.
Dư Chu đem hài tử trong lồng giơ ra ngoài một chút, "Con có thể dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của đệ đệ, nhớ là phải nhẹ nhàng một chút nhé."
Thần Thần nghe vậy liền vui mừng tới trợn tròn hai mắt, cẩn thận vươn một ngón trỏ ra chạm nhẹ một cái lên mặt của đệ đệ, sau đó lại lập tức rụt về: "Đệ đệ thật là mềm, thật là nhỏ."
"Cho nên sau này con phải bảo vệ thật tốt đệ đệ có biết chưa." Dư Chu dặn dò kĩ càng. Thực ra trước đó Dư Chu chưa từng nói câu cần phải bảo vệ đệ đệ với Thần Thần, thậm chí ngay cả câu chăm sóc cho đệ đệ cũng cực kì ít nói tới.
Bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng dù có là huynh đệ ruột thịt cũng không nhất thiết phải là đứa lớn chăm sóc nhường nhịn cho đứa nhỏ, hắn sợ bọn họ nói nhiều quá sẽ khiến Thần Thần coi đệ đệ trở thành trách nhiệm của bản thân mình, theo ý nghĩa nào đó thì điều này không quá công bằng đối với Thần Thần.
Tất nhiên, nếu sau này quan hệ giữa hai huynh đệ mà tốt đẹp, đến lúc đó chúng cùng chăm sóc chiếu cố và nâng đỡ lẫn nhau thì lại khác.
Chỉ sau khi biết đứa nhỏ trong nhà là một ca nhi thì hắn đã hoàn toàn phủ định lại tất cả những suy nghĩ trên, bởi vì ở thế giới này hai chữ ca nhi tương đương với cuộc sống trong tương lai sẽ khó khăn hơn so với nam nhân hay thậm chí là cả nữ nhân rất nhiều.
Thần Thần không biết trong lòng phụ thân đã chuyển biến đảo quanh qua bao nhiêu loại suy ngẫm, cậu nhóc chỉ biết rằng sau bao ngày mong ngóng cuối cùng thì đệ đệ mềm mại nhỏ nhắn của nhà mình cũng đã xuất hiện rồi, cảm giác trách nhiệm của một nam tử hán nhỏ trong lòng cậu nhóc bộc phát, hứa hẹn nói: "Phụ thân yên tâm đi, con sẽ bảo vệ đệ đệ thật là tốt."
Trẻ con mới sinh phần lớn thời gian đều là ngủ, Dư Chu đoán Thần Thần đã nhìn đủ liền đem nhi tử nhỏ đặt bên tới cạnh Cẩm Xuyên, sau đó nói với Thần Thần: "Đệ đệ với cha thân của con còn đang ngủ, chúng ta đi ra bên ngài nói lời cảm ơn với Tô thúc thúc trước được không nào."
Thần Thần vẫn dùng âm thanh nhỏ như cũ nói: "Con đã nói lời cảm ơn với Tô thúc thúc rồi."
Hai mắt cậu nhóc nhìn cha thân cùng đệ đệ nằm trên giường lưu luyến không rời, thân thể lại ngoan ngoãn nghe theo lời Dư Chu cùng đi ra khỏi phòng ngủ, thậm chí ngay cả lúc đi đường cũng đều dùng đầu ngón chân để bước, chỉ sợ bản thân tạo ra tiếng động làm ồn tới cha thân cùng đệ đệ.
3
Thực ra có Chương Uyển Như ở đây thì những chuyện vặt vãnh sau khi hài tử được sinh ra đều sẽ không cần Dư Chu phải bận tâm, những người cần được báo tin thì bà cũng đã sai người rời đi báo tin từ sớm. Đào Khương và Kỳ Tô tới giúp đỡ bà cũng đã chuẩn bị quà tạ lễ sẵn rồi.
Lúc Thần Thần và Dư Chu đi ra bà chỉ hỏi đúng một câu mà thôi, "Tên của hài tử đã được quyết định xong chưa?"
"Tên đơn lấy chữ Hi, Dư Chu nói, "Là do Cẩm Xuyên đặt ạ."
Chương Uyển Như gật đầu, "Hai huynh đệ chúng nó một đứa tên Thần, một đứa tên Hi, rất tốt."
Người dịch: Hana_Nguyen