: Đứa Nhỏ
Sau lần tuyết rơi vào giữa tháng mười thì bầu trời cũng dần sáng trong trở lại, mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh thế nhưng đã tốt hơn khoảng thời gian có tuyết rơi với tuyết tan không biết bao nhiêu lần.
Càng về cuối tháng thì Dư Chu lại càng thêm cẩn thận, ngay cả lúc ngủ hắn cũng không dám ngủ quá sâu, chỉ sợ ngang chừng Cẩm Xuyên có bất cứ phản ứng nào mà bản thân không kịp thời phát hiện ra.
Ngược lại với sự lo lắng hốt hoảng, ăn không ngon ngủ không yên, cẩn thận chăm sóc từng li từng tý một của hắn thì Cẩm Xuyên có vẻ bình tĩnh hơn ít.
Thế nhưng cũng chỉ bình tĩnh hơn so với Dư Chu một chút ít mà thôi, việc mang thai sinh con cũng được coi là trải nghiệm lần đầu trong cuộc đời của cậu, mà bởi vì hoàn cảnh lớn lên nên trước đây cậu cũng chưa từng được đến gần xem người khác sinh hài tử như thế nào.
Bởi vậy sao có khả năng không cảm thấy được chút lo lắng nào cơ chứ.
Dưới sự trông mong chờ đợi của hai người thì tới buổi tối ngày hai mươi tư cuối cùng Cẩm Xuyên cũng bắt đầu có triệu chứng phản ứng.
Lúc đó hai người vừa mới ăn cơm tối xong lại ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau tới giờ hợi rồi mới rửa ráy chuẩn bị đi ngủ giống như thường ngày.
Kết quả lúc nằm trên giường Cẩm Xuyên lăn qua lộn lại thật lâu vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ.
Chưa nói tới thân thể cậu lúc này khá là nặng nề nên động tĩnh mỗi lần lật người đều không hề nhỏ, mà cho dù có là ngày thường thì Dư Chu cũng đều đợi cậu chìm vào giấc ngủ rồi thì hắn mới đi ngủ sau.
Sau hai lần giúp đỡ cậu lật người thì Dư Chu lại di chuyển bàn tay mình đến sau lưng Cẩm Xuyện nhẹ nhàng mát xa eo giúp cậu giảm bớt khó chịu.
"Đệ cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?"
"Hình như buổi tối ta ăn có chút nhiều nên giờ cảm thấy có chút hơi bụng."
Cẩm Xuyên do dự một chút mới chậm chạp nói.
Ăn no tới không ngủ được đối với một người thành niên đặc biệt là với một người mang thai xác thực là không có cách nào có thể thẳng thắn hùng hồn nói ra được.
Tất nhiên là Dư Chu biết buổi tối nay Cẩm Xuyên ăn được nhiều hơn non nửa bát cơm so với bình thường, bởi vì cơm là do hắn xới cho cậu mà.
Lúc đó hắn chỉ nghĩ nếu cảm thấy ngon miệng thì có thể ăn nhiều thêm một chút, nào nghĩ tới cậu sẽ bị đầy bụng tới không ngủ được như thế này.
Hai người ngước mắt nhìn nhau đều cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Sau cùng Dư Chu cẩn thận nhấc chăn lên lăn tới bên cạnh Cẩm Xuyên, dùng tay ấn nhẹ xoa tròn xung quanh vùng eo của Cẩm Xuyên.
Bàn tay đặt trên eo cậu của hắn khô nóng ấm áp, làm Cẩm Xuyên thoải mái tới thở hắt ra một hơi thật dài, thân thể tự động co rúc vào trong lồ ng ngực người nằm phía sau mình, để Dư Chu có thể càng thuận tiện xoa ấn hơn.
Dư Chu xoa bóp cho cậu áng chừng khoảng thời gian nửa chén trà thì cảm thấy tựa hồ cũng đã tốt lên nhiều rồi, đúng lúc hắn đang chuẩn bị thu tay lại liền cảm thấy vùng bụng dưới bàn tay mình đột nhiên co rút mạnh một cái.
Gần giống với triệu chứng co thắt cơ bắp vậy, tình huống không khác mấy với những lúc hài từ trong bụng nghịch ngợm náo loạn với hai người phụ thân của nó.
Nhưng hai vị đã sắp được thăng chức thành phụ thân ở đây đã hiểu rõ từng cử động mỗi khi hài tử chưa sinh ra của nhà mình đùa giỡn nghịch ngợm từ lâu, chỉ cần một chút khác biệt vào lúc này thì cánh tay đang phủ trên bụng của Dư Chu liền có thể phát hiện ra được, càng không cần nói tới Cẩm Xuyên, người tự mình trải nghiệm sự thay đổi đó.
Dư Chu có chút ngỡ ngàng giữ nguyên tư thế giơ tay tại trước bụng của Cẩm Xuyên, nhất thời cảm thấy đặt xuống lại cũng không đúng mà thu tay về lại càng không được,
"Đây là..."
Cẩm Xuyên hít sâu một hơi để hòa hoãn lại cảm giác đau đớn khó chịu do lần co rut vừa rồi mang tới,
"Có lẽ...!ta không phải là đang ăn no nên bị đầy bụng đâu..."
Sau khi nhận được đáp án chắc chắn của Cẩm Xuyên thì Dư Chu cũng không còn thời gian để ý cái gì mà trời lạnh hay trời nóng, hắn vội vàng lật người xuống dưới giường, ngay cả y phục cũng không kịp khoác lên người liền dém vội chăn giúp Cẩm Xuyên nói:
"Đệ tạm thời nằm im đừng có động đậy, ta chạy qua mời mấy người Trần thẩm qua đây giúp đỡ, rất nhanh thì sẽ quay lại."
"Huynh đi đi, ta không sao cả." Sau lần co rút vừa rồi thì Cẩm Xuyên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nếu không phải trước đây cậu từng tìm hiểu qua rằng đây chính là một trong những triệu chứng trước khi sinh thì khả năng lớn là nó đã bị bỏ qua mất rồi.
Khi đã hiểu biết về nó rồi thì cậu cũng hiểu được loại đau đớn như vừa rồi phải cách một đoạn thời gian mới tới một lần.
Cho nên dù Dư Chu có không ở bên người thì cậu cũng không quá sợ hãi.
"Chờ ta." Dư Chu đặt một nụ hôn lên trán Cẩm Xuyên, tiếp đó vừa khoác áo khoác ngoài lên người vừa chạy ra bên ngoài phòng.
Lúc hắn chạy tới bên ngoài cổng Trần gia liền cũng không có thời gian để ý chuyện người nhà Trần gia có đang ngủ say hay không mà cứ thùng thùng thùng gõ cửa liên hồi.
Người bên Trần gia đều đoán được thời gian sinh sản của Cẩm Xuyên vào khoảng thời gian mấy ngày nay cho nên lúc nghe thấy tiếng đập cửa vang lên thì ngoại trừ Trần đại nương với Tiểu Quyên ra, những người khác đều vội vàng mặc y phục chỉnh tề rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Cửa cổng còn chưa được mở ra Trần thẩm không đợi Dư Chu nói đã giành hỏi trước:
"Có phải Cẩm Xuyên sắp sinh rồi không?"
"Vâng." Dư Chu nói xong mới phát hiện không biết là do bản thân bị lạnh hay là vì lo lắng mà chỉ với một chữ đó thôi mà giọng nói của hắn đều có chút run rẩy.
Trần thẩm nhanh chóng sắp xếp công việc cho mọi người,
"Trần Phong với cha nó mau chạy qua thôn bên cạnh mời người đỡ đẻ về đây, Tiểu Ngọc đi vào xem bà nội ngươi đã dậy chưa, qua đó để ý bà một chút, trời vừa tối vừa lạnh, đừng để bà không cẩn thận ngã ra đấy lại khổ, còn có để Tiểu Quyên ngủ tiếp đi, không được để nó chạy qua bên này làm loạn."
Nói xong quay về phía Dư Chu xác nhận thêm lần nữa:
"Ngươi xác định là muốn tự mình ở bên cạnh chăm sóc cho Cẩm Xuyên lúc sinh chứ, không cần mời một ca nhi khác trong thôn tới giúp đỡ?"
"Ta ở bên cạnh đệ ấy, không cần nhờ người khác đâu ạ."
Trước đó Dư Chu đã hỏi rõ Trần đại nương về vấn đề sinh sản của ca nhi ở nơi này, hắn biết rõ trong lúc ca nhi sinh sản ngoại trừ mời người đỡ đẻ ra thì còn mời một ca nhi đã từng thành hôn sinh hài tử mà có quan hệ thân thiết với nhà mình tới giúp đỡ làm một số công việc lặt vặt trong phòng sinh như giúp đỡ lau mồ hôi, đút thức ăn hay bưng nước.
Sau khi Dư Chu biết chuyện này liền cảm thấy căn bản là không cần thiết phải mời người ngoài tới giúp.
Chưa nói tới những việc chi tiết tỉ mỉ như thế này mà để cho một người ngoài tới giúp đỡ thì hắn cũng không yên tâm.
Ngay cả chuyện người ta nói trong lúc sinh sản thì nam nhân không nên vào bên trong phòng sinh để tránh xung đột thì hắn cũng không quá để trong lòng.
Là một người trẻ tuổi được tiếp thu những tư tưởng cùng với nền giáo dục của thời đại mới, lúc một nửa kia của mình sinh hài tử mà không thể ở bên cạnh thì đúng là quá mức không biết quan tâm chăm sóc rồi.
Huống hồ chỉ có đứng ở bên cạnh nhìn mới có thể tự mình thể nghiệm một cách sâu sắc nửa kia của chúng ta đã phải chịu đựng sự vất vả to lớn như thế nào.
Trần thẩm làm sao hiểu được những suy nghĩ quanh co lòng vòng bên trong đầu hắn chứ, sau khi xác định hắn thật sự không muốn mời người khác qua giúp đỡ liền nói:
"Vậy thì ngươi quay trở về cùng với ta đi, ta đi nấu nước nóng còn ngươi thì đi đốt lò sưởi rồi mang qua phòng ngủ, lưu lại ở đó chú ý tình huống của Cẩm Xuyên."
Có Trần thẩm ở đây giúp đỡ sắp xếp thì mấy việc lớn nhỏ đều không cần Dư Chu phải bận tâm quá nhiều, chỉ cần chuyên tâm ở cùng một chỗ với Cẩm Xuyên là được rồi.
Lúc hắn chuẩn bị lò sưởi xong thì Tiểu Ngọc cũng đã đỡ Trần đại nương đi qua, đến ngay cả Tiểu Quyên cũng không chịu nghe lời Trần thẩm ngoan ngoãn ở nhà đi ngủ tiếp mà đang kéo lấy vạt áo Trần đại nương nhất quyết đòi đi qua hỗ trợ.
Rất nhanh thì ông đỡ đẻ cũng được mời tới nơi.
Sau khi kiểm tra cho Cẩm Xuyên một hồi lại liếc mắt lườm Dư Chu một cái nói:
"Đây mới là lúc nào chứ, nhanh nhất cũng phải đợi đến khi trời gần sáng hoặc là trời sáng hẳn mới có thể sinh, hết người này đến người kia vội vàng gấp gáp như vậy làm cái gì, làm ta cứ tưởng hài tử muốn lọt ra ngoài đến nơi rồi chứ."
"Nhưng mà cậu ấy rất khó chịu." Dư Chu ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay Cẩm Xuyên nói.
"Càng về sau sẽ càng khó chịu hơn, mọi người đều như vậy cả" Người đỡ đẻ thản nhiên nói:
"Hiện giờ có thể nghỉ ngơi thì cố mà nghỉ ngơi nhiều một chút tránh cho đến lúc đó không có sức để mà rặn đẻ."
Dư Chu tất nhiên là hiểu rõ đạo lí này, thấy người đỡ đẻ vội vàng chạy qua đây đến giờ vẫn chưa hít thở lại như thường được liền nói:
"Ngài tới khu vực lò sưởi ở bên ngoài ngồi nghỉ ngơi một lúc đi ạ, nhân tiện Trần thẩm có làm chút đồ ăn ngài cũng ăn lót dạ một chút, ta ở lại trong này cùng cậu ấy là được rồi"
Người đỡ đẻ gật đầu nói: "Cách một khoảng thời gian ta sẽ vào đây xem tình hình của cậu ấy một lần."
Xác định xong là sẽ không sinh nhanh như vậy Dư Chu liền đi ra ngoài báo người nhà Trần thẩm về nghỉ ngơi trước, đặc biệt là Trần đại nưong với Tiểu Quyên, một người đã lớn tuổi còn một người thì tuổi tác còn quá nhỏ.
Người trần gia cũng không thương lượng gì hết mà để Trần đại nương trực tiếp quyết định, mặc dù biết Cẩm Xuyển phải tới gần sáng mới có thể sinh nhưng với người có kinh nghiệm dày dặn như bà tất nhiên hiểu rõ trong khoảng thời gian này cũng có không ít việc cần phải hỗ trợ nên bà để Trần thẩm và Tiểu Ngọc ở lại đây chuẩn bị vật dụng cần thiết, còn Trần Phong và Trần Thúc thì đứng canh giữ ở bên ngoài.
Nhà Dư Chu lúc này không sợ người nhiều mà chỉ sợ đến lúc cần hỗ trợ lại không tìm thấy người thôi, vậy nên hắn cũng không từ chối ý tốt của Trần đại nương.
Sau khi bà sắp xếp xong tất cả thì mọi người cũng ai vào việc nấy, chỉ có người đỡ đẻ là cách khoảng thời gian một nén nhang lại đi vào kiểm tra tình huống của Cẩm Xuyên một lần, còn những khoảng thời gian khác thì chỉ để một mình Dư Chu ở lại trong phòng với cậu.
Biết được lúc sinh hài tử sẽ cần sử dụng nhiều sức nên Cẩm Xuyên cố gắng thả lỏng toàn thân ngủ được vài giấc đứt quãng.
Cậu không ngủ được tròn giấc là bởi vì mỗi lần ngủ chưa được bao lâu thì lại bị cơn co rút ở bụng làm cho thức giấc.
Đến khoảng giờ sửu thì cơn đau càng ngày càng thường xuyên hơn, cậu cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ thêm nữa.
Mà thời gian người đỡ đẻ vào kiểm tra cũng càng ngày càng được rút ngắn.
Dư Chu nhìn mỗi lần Cẩm Xuyên đều đau tới nhíu chặt đầu lông mày, hàm răng cắn thật chặt liền đau lòng không thôi, bàn tay nắm lấy tay cậu cũng chưa từng buông lơi.
Vẫn luôn ở bên cạnh chuyên tâm lải nhải không ngừng mấy lời an ủi động viên cậu.
Lại không biết rằng vốn dĩ người trong đau đớn rất dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, nghe thấy Dư Chu ghé sát vào tai mình không ngừng nói lời an ủi thì mặc dù trong lòng Cẩm Xuyên cũng cảm thấy được an ủi phần nào nhưng vẫn có cảm giác bực mình phiền nhiễu một cách khó hiểu, cuối cùng cậu không nhịn được nói:
"Phu quân à, huynh có thể đừng nói nữa có được không."
Dư Chu sững người hỏi: "Đệ cảm thấy ta rất ồn ào hay sao?"
Cẩm Xuyên suy nghĩ một chút lại cảm thấy nếu như bây giờ cậu không được nghe thấy giọng nói của phu quân nhà mình thì chắc hẳn cậu sẽ càng cảm thấy bất an khó chịu hơn, vậy nên liền nói:
"Huynh đổi qua chủ đề khác để nói đi, tốt nhất là nói về thứ có thể giúp ta chuyển dời sự chú ý ấy.
"Chuyển dời sự chú ý ấy hả." bàn tay nắm lấy tay Cẩm Xuyên vẫn không buông ra, nghĩ một chút hắn mới nói:
"Vậy thì để ta kể chuyện cho đệ nghe nhé!"
"Là thoại bản huynh viết sao?" Cẩm Xuyên hỏi.
"Không phải," Dư Chu nói, "Là truyện ta đọc được từ nơi khác."
Tiếp đó hắn mới chậm rãi kể, "Trước đây có một con khỉ, hắn không có cha cũng chẳng có nương mà được sinh ra từ trong lòng đá..."
Vừa mới dứt lời thì Cẩm Xuyên ngắt lời hắn nói:
"Ta không muốn nghe truyện này, huynh đổi truyện khác đi."
Dư Chu mê mang một lúc mới đột nhiên hiểu được vì so Cẩm Xuyên không muốn nghe câu chuyện này.
Hắn im lặng một lúc lâu, nhất thời cũng không nghĩ ra được câu chuyện nào hay hơn vậy nên mới đổi phương thức kể truyện nói:
"Trước đây có một con khỉ, bởi vì nó quá nghịch ngợm nên mới bị phật tổ nhốt bên dưới hòn núi Hoa quả sơn..."
Cẩm Xuyên cũng không nói gì nữa.
Dư Chu liền vừa nhớ lại vừa kể, giọng nói của hắn chậm rãi mà dịu dàng, không nhanh không chậm, tạo cảm giác dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì đều có thể ung dung mà đối mặt với nó.
Bàn tay của Cẩm Xuyên và hắn vẫn luôn đan xen vào với nhau, môt khắc cũng không nỡ buông rời.
Đến lúc người đỡ đẻ đi vào kiểm tra cảm thấy cũng đã sắp đến lúc sinh rồi thì Dư Chu mới rời đi làm một vài chuyện khác.
Lúc này đã gần tới giờ mão.
Dư Chu cũng đã thức trắng nguyên một đêm nhưng hắn lại không có chút buồn ngủ nào, không chỉ hoàn thành mây việc mà người đỡ đẻ giao cho một cách hoàn hảo mà chỉ cần có thời gian rảnh liền chạy tới bên giường nắm chặt lấy bàn tay của Cẩm Xuyên nói với cậu không cần sợ hãi.
Cẩm Xuyên vất vả nguyên một buổi tối, sắp mệt tới thoát lực tới nơi thì cuối cùng trước khi trời sáng cũng sinh ra được một tiểu tử mập mạp.
Dư Chu nhìn người đỡ đẻ dọn dẹp giúp cho Cẩm Xuyên xong thì trái tim treo lơ lửng nguyên một buổi tối rốt cuộc cũng có thể đáp xuống mặt đất được rồi.
Lúc này có vẻ Cẩm Xuyên vẫn còn khá thanh tỉnh, cậu yếu đuối đẩy nhẹ Dư Chu đang nằm bẹp dí không muốn động đậy ở bên cạnh một cái,
"Huynh mau đi xem hài tử một cái đi."
"Vừa nãy ta đã nhìn rồi, tiểu tử thối đó khỏe mạnh lắm," Dư Chu nhìn đôi mí mắt đã sắp dính cùng một chỗ của Cẩm Xuyên nói,
"Đệ mệt mỏi nguyên một buổi tối rồi mau đi ngủ đi."
Cẩm Xuyên nói: "Ta muốn đợi hài tử được tắm rửa xong lại liếc nhìn nó một cái rồi mới đi ngủ."
Dư Chu do dự một chút.
Lúc này Cẩm Xuyên cực kì mẫn cảm, thấy hắn có vẻ không muốn đồng ý liền cho rằng hài tử nhà mình có vấn đề gì, cậu liền hoảng loạn muốn ngồi thẳng dậy, "Hài tử bị làm sao vậy."
Dư Chu: Hài tử tốt lắm, chính là có hơi xấu, ta sợ đệ bị nó dọa tới không ngủ được.
Cẩm Xuyên:....
: Gián Tiếp Tự Khen Mình
Sau khi cơ thể của Cẩm Xuyên được lau rửa sạch sẽ thì Trần thẩm bưng thau nước ấm vào tắm gội và bọc tã lót cho đứa nhỏ, bà cũng giống với người đỡ đẻ chỉ chuyên tâm chăm sóc cho đứa bé chứ không buồn để ý tới tên Dư Chu đang nằm bò ra mép giường thủ thì gì đó với Cẩm Xuyên ở bên kia.
Dù sao thì dáng vẻ Dư Chu kiên quyết ở bên cạnh Cẩm Xuyên dù có nói thế nào cũng không chịu rời đi lúc trước khi sinh đã làm hai người họ kiến thức được một lần, cho nên bây giờ bất kể hai phu phu nhà kia có ngọt ngấy đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể tạo thành bất cứ sóng gió gì trong lòng hai người họ.
Chỉ là sau khi nghe thấy Dư Chu vậy mà dám chê bai hài tử xấu xí với Cẩm Xuyên, còn sợ cậu nhìn xong sẽ bị dọa sợ tới mức không ngủ được thì Trần thẩm rốt cuộc cũng không nhịn thêm được nữa,
"Chu tiểu tử ngươi ăn nói cái kiểu gì đấy, trẻ con khi mới sinh ra không phải đều có dáng vẻ như vậy hay sao?"
Người đỡ đẻ cũng phụ họa theo: "Đúng thế, nào có phụ thân nói nhi tử nhà mình như ngươi chứ, với lại hài tử này xấu chỗ nào chứ?"
Cẩm Xuyên cũng hờn giận lườm Dư Chu một cái, tránh mặt đi chỗ khác nhất quyết không chịu nhìn thẳng vào hắn, sau đó mới hướng về phía Trần thẩm và người đỡ đẻ yếu ớt nói:
"Sau khi tắm cho hài tử xong kính nhờ thẩm bế qua đây cho ta nhìn một cái."
"Xong liền đây." Trần thẩm và người đỡ đẻ nhanh chóng bọc kín đứa trẻ lại, tiếp đó ra hiệu bằng ánh mắt cho Dư Chu, ý bảo hắn mau qua đây bế hài tử ra cho phu lang nhà mình nhìn.
Mặc dù Dư Chu cảm thấy những lời mình nói đều là sự thật nhưng hắn cũng không có ngu càng không phải kiểu người ù ờ cái gì cũng không rõ, phát hiện Cẩm Xuyên không vui liền hiểu vừa rồi bản thân không nên nói như vậy mới phải, cho nên sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Trần thẩm liền chạy nhanh qua vươn tay đón lấy hài tử nói:
"Ta cần phải bế như thế nào ạ?"
"Dễ lắm." Đầu tiên người đỡ đẻ hướng dẫn Dư Chu cách đặt tay như thế nào cho đúng, sau đó ông mới đặt hài tử lên trên tay của hắn để hắn cẩn thận ẵm lấy,
"Bế như vậy, nhớ rõ phải đỡ thật tốt đầu của đứa nhỏ."
Bời vì thời tiết lạnh nên hài tử được quấn ta lót hết tầng này lại đến tầng khác, Dư Chu cách một tầng tã lót thật dày bẵm hài tử nên cũng không cảm nhận được cái cảm giác mềm nhuyễn tới không dám dùng sức như trong truyền thuyết, có điều cánh tay đỡ lấy đầu của hài tử cũng chỉ dám để im không nhúc nhích.
Hắn liền dùng tư thế nửa thân trên gần như không có bất cứ sự chuyển động nào mà chỉ máy móc di chuyển hai chân để ôm hài từ đến bên cạnh giường.
Trần thẩm đoán phu phu hai người còn có chuyện muốn nói riêng với nhau nên mở miệng nói:
"Bận rộn suốt một buổi tối ngày hôm nay chắc hẳn sản công cũng đã mệt rồi, ta đưa ông ấy ra ngoài nghỉ ngơi một lúc, đợi Tiểu Ngọc làm đồ ăn ngon xong ta sẽ gọi ngươi ra ăn sáng.
'Ngươi' trong câu nói của bà tất nhiên là để chỉ Dư Chu, Cẩm Xuyên lúc này thân thể vừa mệt lại vừa khó chịu, dù không cần bà nói thẳng ra thì đa số mọi người ở đây đều hiểu rõ cậu khẳng định là nuốt không trôi bất cứ thứ gì, cho nên Trần thẩm mới không nhắc tới chuyện hiện tại đi làm đồ ăn cho Cẩm Xuyên.
Hai người đi ra ngoài cũng liền tiện tay khép chặt cánh cửa phòng lại.
Lúc này bên trong phòng chỉ còn lại Dư Chu và Cẩm Xuyên cùng với nhi tử vừa sinh ra chưa tới một canh giờ của hai người.
Dư Chu âm thầm thở dài một hơi, rồi dưới ánh mắt tràn đầy trông ngóng của Cẩm Xuyên mới đặt nhi tử nhà mình xuống khoảng trống bên cạnh mép giường.
Cẩm Xuyên vừa thấy hắn đặt nhi tử xuống liền hơi nhích người dậy nhìn vào bên trong lớp tã lót, trên mặt tràn đầy sự yêu thương ấm áp.
Đầu tiên Dư Chu thấy cậu nở nụ cười yêu thương quý mến, kết quả sau khi nhìn rõ dáng vẻ của nhi tử nhà mình thì nụ cười trên mặt lập tức cng cứng tại chỗ.
Sự biến hóa này thực làm hắn hoài nghi nếu không phải trước đó đã được hắn nhắc nhở qua thì sau khi liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình lần đầu tiên, liệu Cẩm Xuyên có giữ được biểu cảm trên khuôn mặt mình như thế này không nữa.
Trước đây Cẩm Xuyên cũng từng được nghe người khác nhắc tới chuyện hài tử mới sinh ra sẽ không được dễ nhìn cho lắm, nhưng cậu vẫn luôn nghĩ rằng dựa vào dung mạo của cậu với phu quân nhà mình thì cho dù hài tử có khó nhìn đến đâu thì cũng không khó nhìn tới mức độ như thế này.
Vậy nên cho dù vừa rồi phu quân có nói rằng hài tử rất xấu thì cậu cũng chỉ cảm thấy là phu quân đang ăn nói linh tinh, phóng đại quá mức mà thôi.
Kết quả đợi đến lúc chính mắt nhìn thấy cậu lại không nhịn được trề môi nói:
"Sao lại nhăn nhúm như thế này."
Mà làn da còn là vàng đen xen kẽ nữa chứ.
Sau khi Dư Chu thấy cậu thay đổi nét mặt liền ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng nói:
"Ta nghe người ta nói hài tử vừa mới ra đời đều như vậy cả, qua vài ngày là tốt rồi."
"Nhưng mà cũng quá..." Dù gì cũng là hài tử do chính mình sinh ra, cuối cùng Cẩm Xuyên cũng không nói ra cái từ kia.
"Cho nên vừa rồi ta nói đều là sự thực mà." Dư Chu nhún nhún vai, trọng giọng nói chứa đựng cảm giác vui mừng khi người gặp họa, "Có điều đợi tên tiểu tử thối này lớn lên biết được lúc mình mới sinh ra đã bị phụ thân cùng cha thân chê xấu, không biết nó sẽ có vẻ mặt như thế nào đây."
Hắn dám nói như vậy cũng chính là tự tin dựa vào tướng mạo của mình với Cẩm Xuyên thì hài tử tuyệt đối sẽ không xấu, huống hồ hài tử nhà hắn lại là nam hài tử chứ không phải là ca nhi hay cô nương, vậy nên lúc nói cũng không cần chú ý nhiều như vậy.
Vừa rồi là do Cẩm Xuyên chưa có sự chuẩn bị, nhất thời bị kch thích quá lớn nên mới lộ ra dáng vẻ như vừa rồi, bây giờ nghe Dư Chu nói như vậy thì cảm xúc đau lòng lập tức chiến thắng tất cả những cảm xúc khác, cậu vươn tay ra khỏi chăn vỗ nhẹ nhi tử nhà mình từ bên ngoài lớp tã lót, lầm bầm nói:
"Xin lỗi con, vừa rồi cha thân không nên nói con như vậy mới đúng."
Dư Chu bật cười: "Nó nào đã nghe hiểu được chứ."
Cẩm Xuyên mắt sắc như dao lườm qua một cái:
"Vừa nãy phu quân cũng nói những lời kia."
"Được, được, được," Dư Chu đáp liền ba tiếng, "Ta cũng nói lời xin lỗi với tiểu tử thối nhà mình."
Hắn vừa nói xong liền ghé người qua thơm một cái lên lớp tã bọc bên ngoài của hài tử, xong rồi mới nói theo:
"Xin lỗi tiểu tử thối, phụ thân không nên nói ngươi thật là xấu, dù gì thì ta với cha thân của ngươi cũng đều đẹp trai như vậy, ngươi lớn lên khẳng định sẽ dễ nhìn hơn người thường rất nhiều lần rồi."
Cẩm Xuyên cười bất lực, "Huynh như vậy nào giống với đang nói lời xin lỗi chứ, còn không phải đang vòng vo gián tiếp tự khen bản thân mình hay sao?"
Cẩm Xuyên đã được nhìn ngắm nhi tử nhà mình xong, lại nói chuyện phiếm với phu thân của hài tử một lúc lâu như vậy nên cũng đã tiêu tốn hết chút sức lực cuối cùng của bản thân, cậu chớp chớp mắt nói:
"Phu quân à, ta muốn đi ngủ."
"Ngủ đi." Dư Chu nói, "Ta sẽ ngồi ở đây canh chừng cho đệ với tiểu tử thối nhà chúng ta."
Cẩm Xuyên "ừm" một tiếng, giọng nói cũng trở nên mơ hồ, "Huynh nhớ phải xác định tên cho hài tử đấy, không được... gọi con là tiểu tử thối mãi như thế."
Dư Chu ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sổ một cái, lại cúi đầu nhìn nhi tử đang ngủ ngon lành bên trong lớp tã lót, chỗ nào đó trong lòng trở lên vừa mềm mại vừa ấm áp,
"Nó sinh ra đúng vào lúc ánh ban mai mờ nhạt, vậy thì lấy tên là Dư Thần đi, tên một chữ Thần."
"Được." Cẩm Xuyên thấy hắn đã nghĩ tên cho con xong liền thỏa mãn chìm vào giấc ngủ nồng.
Dư Chu canh giữ bên cạnh giường, đợi hô hấp của Cẩm Xuyên đều đặn, rõ ràng biết cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu, có lẽ hết nửa ngày cũng chưa chắc có thể tỉnh lại nhưng hắn vẫn không nỡ rời đi.
Hắn không kiềm chế được mà làm ấm ngón trỏ của chính mình, rồi dùng ngón tay chạm nhẹ lên gò má mềm mại của nhi tử nhà mình, thầm nghĩ vì nhóc tiểu tử thối này mà Cẩm Xuyên phải chịu không biết bao nhiêu là khổ, về sau nhất định phải giáo huấn nó thật tốt mới được.
Bầu trời bên ngoài cũng dần sáng rõ, Dư Chu ngồi trong phòng canh giữ cho phu lang cùng hài tử nhà mình nên không hề phát hiện ra dòng chảy của thời gian.
Người Trần gia bên phòng ngoài vẫn đang bận rộn, phần lớn mọi việc Trần thẩm đều có thể làm và biết nên làm như thế nào nhưng có một số chuyện bà lại không cách nào làm chủ.
Vậy nên dù biết lúc này Dư Chu sẽ không muốn rời xa phu lang cùng với hài tử nhà mình nhưng vẫn quyết định gõ cửa gọi hắn ra ngoài.
Trước đó Dư Chu và Cẩm Xuyên đã chuẩn bị sẵn quà tạ lễ cho người đỡ đẻ rồi, vậy nên vừa nghe thấy tiếng gõ cửa hắn liền lấy đồ mang theo ra ngoài.
Đồ vật nhà hắn làm quà tặng vẫn luôn thực hào phóng, sau khi người đỡ đẻ nhận được đồ liền vui vẻ ra mặt nói:
"Vậy thì ta về trước đây, đợi buổi sáng ba ngày sau ta lại đi qua làm lễ tắm rửa đầy cữ cho nhi tử nhà ngươi sau."
"Ngài vất vả rồi." Dư Chu nói xong liền tiễn người ra tới tận bên ngoài sân nhà.
Hắn tiễn người đỡ đẻ xong liền quay trở về, đúng lúc Trần thẩm bưng bát từ bên trong nhà bếp đi ra,
"Trước đó Tiểu Ngọc chỉ làm đồ cho sản công ăn thôi nên vừa nãy ta lại nấu một nồi mì, ngươi đã thức trắng đêm rồi, mau đi ăn chút đồ rồi về nghỉ ngơi đi."
Trước đó Dư Chu không được ngủ ngon, bây giờ lại ngửi được mùi mì thơm nức mũi, tín hiệu đói khát từ dưới bụng trực tiếp truyền thẳng lên tới dây thần kinh não.
Hắn xì sụp xì sụp hai ba cái liền ăn hết một bát mì, mà người Trần gia còn chưa ăn xong nửa bát nữa, vả lại quan hệ giữa hai nhà đặc biệt thân thiết nên cũng không cần hắn đặc biệt ở ại đây tiếp đãi, Dư Chu sợ hài tử ngang chừng thức tỉnh lại không có người ở bên cạnh liền nói:
"Thẩm à, mọi người cứ ăn từ từ, ăn xong thì cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi ạ, hôm nay vất vả cho mọi người rồi, ta vào trong phòng cùng với Cẩm Xuyên và Thần Thần trước đã, sau này có thời gian rảnh ta sẽ cùng với Cẩm Xuyên qua đó cảm tạ mọi người sau ạ."
Trần thẩm phất phất tay, "Hai nhà chúng ta nào cần nói tới lời cảm tạ này chứ."
Trần Phong lại chú ý tới một chuyện khác, "Ngươi đã xác định xong tên gọi cho nhi tử nhà mình rồi hả?"
"Tên một chữ đơn là 'Thần'" Dư Chu cũng thấy trước đây bản thân quá mức xoắn xuýt, nghĩ tới vô số cái tên đến cuối cùng lựa chọn lại không trùng với bất cứ một cái tên nào mà bản thân từng lựa.
Trước khi Dư Chu tiến vào trong phòng Trần thẩm lại dặn dò thêm nói:
"Nếu hài tử còn đang ngủ thì có cơ hội ngươi cũng phải chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, chớ có chỉ biết ngồi đó nhìn chằm chằm hai cha con nhà họ, sau này thời gian để ngươi nhìn còn dài lắm, có trẻ con trong nhà muốn ngủ được một giấc yên ổn cũng khó."
Dư Chu mở lời đáp ứng thế nhưng sau khi tiến vào trong phòng lại không nỡ rời mắt đi chỗ khác.
Trẻ con mới sinh đúng là mỗi ngày mỗi khác.
Mới đầu Dư Chu còn cảm thấy nhi tử nhà mình lớn lên giống con khỉ con vậy, sau khi thấy từng mảng đen đen vàng vàng trên mặt Thần Thần dần mờ đi, dáng vẻ dần trở lên nõn nà trắng bóc thì cuối cùng cũng không cần phải trái lương tâm đi khen nhi tử nhà mình đáng yêu nữa.
Bời vì bây giờ nhóc con đúng là đáng yêu thật.
Thần Thần đáng yêu tới mức không ít gia đình có ca nhi hoặc cô nương khoảng một đến hai tuổi trở xuống sau khi nhìn thấy nhóc con trong lễ đầy cữ ba ngày liền chạy tới nhà hắn nói gần nói xa xem Dư Chu có đồng ý đính hôn từ nhỏ cho hai đứa trẻ hay không.
Hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không đồng ý với chuyện nhân duyên áp đặt như thế này, trước đó Cẩm Xuyên cũng là ở nhờ trong nhà của Dư Chu trước rồi có một khoảng thời gian dài để hai người hiểu rõ về đối phương, nuôi dưỡng tình cảm cuối cùng mới xác nhận quan hệ.
Vậy nên sao có khả năng đồng ý chuyện đính hôn từ nhỏ cho hài tử mới sinh chưa lâu của mình chứ.
Thực ra chỉ cần là người có quan hệ tốt với Dư Chu một chút thì đều hiểu rõ Dư Chu tuyệt đối sẽ không đồng ý với chuyện này, bời vì trước đó phụ mẫu nhà hắn cũng từng đính hôn từ bé cho hắn, thế nhưng cuối cùng bên đằng gái lại đòi hủy hôn, nhìn vào đó có thể thấy rằng Dư Chu chắc chắn sẽ không đi lên vết xe đổ này.
Hài tử sau sinh sẽ chính là lễ đầy cữ, sau đó là Cúng mụ đầy tháng, ngày tháng cũng nối tiếp nhau trôi qua nhanh chóng.
Đợi Cẩm Xuyên qua hết tháng cữ thì đã tới cuối tháng mười một, lập tức là đến tháng mười hai.
Từ sau khi có hài tử, một trong hai người bắt buộc phải dành ra toàn bộ thời gian của mình để trông chừng hài tử mọi lúc mọi nơi thì mới được, Dư Chu còn phải dành thời gian chuẩn bị thật tốt cho kì thi huyện sắp tới nên không có cách nào dành toàn bộ thời gian vào việc nhà cùng với hài tử.
Để lễ tết năm nay không quá gấp gáp hoặc đơn giản thì Dư Chu và Cẩm Xuyên sau khi thương lượng liền quyết định bắt đầu chuẩn bị từ đầu tháng mười hai.
So sánh với năm ngoái thì năm nay trong nhà họ nhiều thêm một đứa nhỏ nên Dư Chu và Cẩm Xuyên sẽ càng thêm bận rộn, thế nhưng không khí tết sẽ càng náo nhiệt hơn.
Nếu như tết năm ngoái của hai người chính là ngọt ngào ấm áp thì năm nay lại càng giống với một gia đình hoàn chỉnh hơn.
Ăn tết xong sẽ lại tới Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu qua đi thì cũng đã bắt đầu báo danh kì thi huyện.
Dư Chu xuyên qua nơi đây đã được gần hai năm, thức khuya dậy sớm cũng đã gần sáu trăm ngày đêm, cuối cùng cũng nghênh đón lần kiểm nghiệm thành quả đầu tiên của mình.