Nghe tới câu Bỏ trốn theo nam nhân khiến Dư Chu có chút ngạc nhiên sửng sốt, nhưng lại không hề cảm thấy bất ngờ.
Bời vì trừ nguyên nhân này ra thì hắn cũng không nghĩ tới được nguyên nhân nào khác có thể giải thích cho việc một nữ tử đến lúc chết cũng nhất quyết không dám liên hệ với bên nhà mẹ đẻ của chính mình.
Huống hồ điều kiện của nhà mẹ đẻ còn không tồi, người trong nhà cũng đều yêu thương tưởng nhớ tới nàng nữa chứ.
Hắn thở dài trong lòng một tiếng, đem số thức ăn đã được xắt xong đặt vào trong đ ĩa, lúc ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Xuyên đang im lặng đi theo bên người thì đôi môi cậu đã bị cắn tới rách da chảy máu.
"Đệ đang làm cái gì thế này hả?" Dư Chu vội vàng buông đồ trong tay xuống, tiến lại gần tính bắt lấy cằm của Cẩm Xuyên.
Có điều vừa mới giơ tay lên mới nhớ ra bàn tay mình bị dính hạt ớt vừa cắt nên chỉ đành lại buông xuống.
"Ta..." Cẩm Xuyên giật mình bừng tỉnh, sau khi nói xong những lời ấy thì trong lòng cậu cảm thấy đau khổ giày vò không thôi.
Chuyện của mẫu thân nói dễ nghe một chút thì là đi theo tiếng gọi của tình yêu, mà nói khó nghe ra thì chính là không mai không mối, bỏ trốn theo nam nhân.
Trong trường hợp này bất kể là nam hay nữ đều sẽ phải chịu sự trừng phạt nhất định.
Làm nhi tử cậu không có bất cứ lập trường hay quyền lợi gì phán xét về hành vi của phụ mẫu mình, nhưng không biết phu quân sẽ nghĩ về chuyện này như thế nào.
Phu quân nhà mình xem trọng vấn đề lễ nghĩa trên phương diện này như thế nào thì cậu đã hiểu được rõ thông qua chuyện phu quân nhất quyết làm trọn vẹn tất cả lễ nghĩa trong ngày thành thân của hai người trước đó.
Do dự thật lâu cậu mới mở lời dò hỏi:
"Chuyện của mẫu thân huynh nghĩ thế..."
"Tên đàn ông tồi tệ!" Không đợi Cẩm Xuyên hỏi xong thì Dư Chu đã đưa ra được kết luận cuối cùng, "Dùng những lời ngon ngọt dễ nghe lừa cho cô nương người ta buông bỏ tất cả cùng gã hướng tới một tương lai tốt đẹp, kết quả gã lại đi câu tam đáp tứ, chỉ thấy người mới cười, ai nghe người cũ khóc, đúng là một tên cặn bã mà."
Cẩm Xuyên sững sờ chớp chớp mắt, mấy lời phu quân vừa nói ra sao lại khác hoàn toàn so với những gì cậu đang nghĩ vậy nhỉ.
Cẩm Xuyên rũ mắt, đường nhìn rơi xuống trên người Thần Thần đang được mình ẵm trên tay, chậm rãi nói, "Trong chuyện này, mẫu thân...!cũng có lỗi."
"Đúng là có lỗi sai." Dư Chu gật đầu tán thành với lời nói của cậu, "Sai ở chỗ nhìn người không thấu đáo."
Cẩm Xuyên gật mạnh đầu một cái, đối mặt với ánh mắt thản nhiên của Dư Chu thì cảm xúc bất an trong lòng cậu đang biến mất một cách nhanh chóng.
Dư Chu thấy được cảm xúc lo âu trên vẻ mặt cùng ánh mắt của cậu đã biến mất không còn dấu vết mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn chăm chú lên bờ môi của Cẩm Xuyên nói: "Làm gì mà chả được sao cứ nhất định muốn cắn chính mình cơ chứ, bây giờ cắn tới bị thương như vậy rồi, để xem ngày mai đệ tính giải thích như thế nào đây."
"Giải thích cái gì?" Cẩm Xuyên vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện vừa rồi, sau khi phục hồi lại cảm xúc thì cậu liền hiểu rõ, nhất định là phu quân nhà mình biết rõ vì sao cậu lo lắng nên mới thuận theo ý nguyện của cậu nói ra những lời vừa nãy, trong lòng cậu đang hết sức cảm động nên nhất thời không phản ứng kịp là bản thân cần phải giải thích cái gì hết.
"Không phải ngày mai ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sẽ tới đây hay sao? Đến lúc đó hai người nhìn thấy vết thương trên môi đệ," Dư Chu nói tới đây liền nhướng lông mày một cái, "Khẳng định lại cho rằng ta mới bắt nạt đệ xong."
Khuôn mặt của Cẩm Xuyên nháy mắt đỏ bừng, cậu nghiêng đầu đi không nhìn thẳng vào Dư Chu nữa, qua thật lâu mới dùng âm thanh chỉ đủ cho chính mình nghe được nói: "Dấu vết do ta tự mình cắn ra sẽ có hình dáng khác."
"Đệ nghĩ đi đâu đấy hử?!" Dư Chu cố ý dùng vẻ ngạc nhiên tột độ nói, "Ý ta muốn nói, nhỡ đâu hai người ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu cho rằng ta sử dụng bạo lực gia đình với đệ, đệ vì không dám kêu đau nên mới..."
"Huynh còn không mau đi nấu cơm đi!" Cẩm Xuyên thẹn quá hóa giận nạt Dư Chu, "Thần Thần sắp đói tới mốc meo lên rồi đây này."
Dư Chu thở dài một hơi đi trở về bên cạnh kệ bếp, "Thực ra thì ta cũng cảm thấy đói bụng rồi."
Cẩm Xuyên càng không muốn nói thêm gì nữa, "Huynh tự mình ở đó làm cơm đi, ta với Thần Thần không theo sau huynh nữa." Nói xong còn cố ý nặng nề hừ nhẹ một tiếng, cũng không buồn quản Thần Thần đang ê ê a a cầu xin lưu lại bên trong bếp chơi đùa mà đi thẳng ra bên ngoài phòng khách đợi.
Dư Chu vốn đã quen tay quen việc, lửa củi đốt lại đặc biệt lớn nên những thứ một nhà ba người bọn họ muốn ăn rất nhanh đã được làm xong, chẳng bao lâu hắn đã bưng hai món một canh từ trong phòng bếp ra ngoài.
Cẩm Xuyên thấy món ớt xanh xào trứng với canh bí đao thịt viên đặt trên bàn ngạc nhiên nói: "Không phải băm thịt dùng một chút để nấu canh bí đao, số thịt còn lại thì dùng để xào với ớt xanh hết sao?"
"Đệ cũng không nhìn một chút môi của mình đi, hiện tại đệ có thể ăn cay được à?" Dư Chu vẫn cúi gằm đầu không buồn ngẩng lên xới cơm cho hai người, sau đó mới xới một ít cơm vào cái bát nhỏ cho Thần Thần, lại gắp thêm một viên thịt dùng thìa nghiền nhỏ rồi thêm canh, đặt qua một bên chờ nguội bớt.
Cẩm Xuyên không nói chuyện thêm nữa, im lặng và cơm, tự mình ăn xong lại bưng bát ngồi đó đút cho Thần Thần.
Dư Chu cũng không nói gì chỉ không ngừng thêm đồ ăn vào trong bát của Cẩm Xuyên hoặc Thần Thần, tất nhiên là đồ ăn trong đó không bao gồm món trứng xào ớt xanh rồi.
Nghĩ tới ngày mai còn có chuyện lớn cần phải làm, lại thêm hôm nay Dư Chu tham gia thi viện cũng thực sự mệt mỏi nên sau khi mọi người tắm rửa xong thì một nhà ba người liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Cẩm Xuyên nằm sát mép ngoài của giường dỗ Thần Thần đi vào giấc ngủ, còn Dư Chu thì cầm một cây nến lật tìm bốn xung quanh trong căn phòng.
Rất nhanh thì Thần Thần đã ngủ say, Cẩm Xuyên kéo chăn đắp kín cho nhóc con xong mới quay đầu qua nhỏ giọng hỏi Dư Chu: "Phu quân à, huynh đang tìm cái gì đấy?"
Đúng lúc Dư Chu cũng đã thấy được thứ mà mình muốn tìm, xách theo nến đi trở về bên cạnh giường, trên tay hắn nhiều thêm một chiếc bình sứ nhỏ, "Đây là thuốc trị thương A Khương cho ta trước đó, nghe nói dùng rất tốt, đệ bôi một chút lên xem ngày mai có tốt hơn chút nào hay không."
Vết thương bị cắn rách trên môi đúng là có chút khó xử, Cẩm Xuyên chuyển rời ánh mắt không tiếp lời hắn, cũng không nói lời từ chối.
Dư Chu thấp giọng cười thành tiếng, đặt nến xuống bên cạnh rồi xoay người đi rửa tay, sau đó mới dùng ngón trỏ bôi dược lên trên vết thương hộ Cẩm Xuyên.
Kết quả không biết là do hiệu quả của thuốc quá tốt hay là xảy chuyện gì, lúc Cẩm Xuyên tỉnh dậy vào ngày tiếp theo lấy gương qua soi thì thấy được vết thương đã bắt đầu kết vảy, có điều nhìn qua lại càng thêm rõ ràng mà thôi.
Bất kể cậu có hối hận ngày hôm qua bản thân không nên cắn môi như thế nào thì thời gian cũng không cách nào chảy ngược, mà nó còn chạy về phía trước không ngừng nghỉ.
Đúng giờ tỵ thì Tiểu Tùng lặng lẽ truồn qua đây nhắc nhở Dư Chu và Cẩm Xuyên hiện tại đã có thể đi qua bên đó rồi, thiếu gia nhà cậu ta đang tiếp đón mấy người Lý Hạo Lâm ở bên trong đình nghỉ mát sau viện uống trà.
Cẩm Xuyên nghe vậy liền đứng bật dậy.
Dư Chu bất đắc dĩ dùng tới phương pháp cũ, chuyển Thần Thần qua cho cậu bế, chỉ cần trên tay có hài tử thì bất kể là cảm xúc của cậu có lên xuống như thế nào cũng đều sẽ thanh tỉnh hơn nhiều, phu lang nhà hắn khẳng định sẽ chiếu cố tới cảm giác của nhi tử.
Hai người dựa theo ước đinh ngày hôm qua đi tới nhà Đào Khương, tới nơi liền đi thẳng tới hậu viện, tất nhiên là Tiểu Tùng sẽ không đi theo cùng bọn họ rồi.
Khi bọn họ đi tới chiếc ao nhỏ cách đình nghỉ mát không xa thì Dư Chu mới làm vẻ ngạc nhiên khi bất ngờ phát hiện ra bên trong đình nghỉ mát có người, sau đó lại dùng dáng vẻ hối lỗi hướng người bên trong đình nghỉ mát nói:
"Không biết trong nhà A Khương tới khách nhân, làm phiền tới các vị rồi."
"Mang Thần Thần tới ngắm cá chép gấm hả?" Đào Khương hợp thời tiếp lời hắn, "Vừa hay đã có vài ngày ta chưa được gặp Thần Thần rồi."
Nói xong cậu ta liền đi ra khỏi đình nghỉ mát tiến tới đón người, "Hôm nay Lý huynh mang dưa hấu tới, mau tới đây, vừa để cho Thần Thần nếm thử một ít ta lại vừa giới thiệu cho mọi người cùng quen biết."
Nếu là tình huống bình thường thì sau khi biết trong nhà Đào Khương đang có khách tất nhiên hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên sẽ không đi theo qua bên đó nữa, có điều mục đích tới đây ngày hôm nay của họ chính là vì người bên trong đình nghỉ mát cho nên cũng liền gật đầu đồng ý, vô cùng tự nhiên đi theo sau Đào Khương tiến vào trong đình nghỉ mát.
Cẩm Xuyên đang bế Thần Thần trong tay, eo lưng ưỡn thẳng, đôi môi mím chặt thế nhưng lại đang cúi gằm mặt chăm chú nhìn con đường dưới chân chứ không dám nhìn thẳng về phía trước.
Cậu sợ sau khi bản thân thấy được dáng vẻ của hai vị lão nhân gia thì sẽ không có cách nào chuyển rời tầm mắt được, sẽ làm lộ ra điều gì đó.
Dư Chu phát giác Cẩm Xuyên đang lo lắng căng thẳng nên nhân lúc Đào Khương đi ở phía trước không chú ý tới liền vươn tay xoa nhẹ lưng cậu một chút.
Kết quả hai người vừa mới đặt chân vào bên trong đình nghỉ mát còn chưa kịp làm ra chuyện gì liền nghe thấy tiếng keng vang dội, tiếp theo đó là tiếng tách trà va chạm với mặt đất.
Cẩm Xuyên vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt đúng lúc đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên tột độ nhìn qua đây của hai vị lão nhân gia.
Cảm xúc của Chương lão phu nhân càng thêm kích động hơn một chút, bà run rẩy vươn một cánh tay về phía Cẩm Xuyên, "Ngươi...!là ai?"
Cẩm Xuyên nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt với mẫu thân của mình nước mắt liền không khống chế được đong đầy hai mắt, cái mũi cũng chua xót không thôi,
"Con tên là Cẩm Xuyên."
"Nó nói nó họ Cẩm." Chương lão phu nhân hai mắt đỏ au nhìn về phía Chương lão thái gia, giọng nói có chút nghèn nghẹn hỏi:
"Liệu...!liệu có phải..
là Uyển Hề..."
Thực ra mà nói tướng mạo của người một nhà bày ra trước mắt đã có thể nói lên tất nhưng Chương lão tiên sinh vẫn không nhịn được hỏi một câu:
"Mẫu thân ngươi tên là gì?"
"Mẫu thân con tên là Chương Uyển Hề." Cẩm Xuyên ách giọng nói, "Hai người là...!ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sao?"
Chương lão thái thái đáp một tiếng, cơ thể run rẩy như sắp đứng không vững bước về phía Cẩm Xuyên, Lý Hạo Lâm sợ bà vấp ngã liền vội vàng tới đỡ.
Cẩm Xuyên thấy vậy cũng bước nhanh về phía đó.
Đợi hai người tới gần Chương lão thái thái liền ôm chặt lấy Cẩm Xuyên lớn tiếng nức nở, "Con à."
Bật thốt ra thành tiếng xong bà lại không kiềm chế được mà bật khóc, nước mắt Cẩm Xuyên cũng tí tách rơi xuống theo.
Thần Thần không được phụ thân bế đi, lúc này bị kẹp giữa cha thân với cụ ngoại vốn đã cảm thấy không được thoải mái, lại thấy cha thân nhà mình bật khóc nức nở liền cũng khóc lớn theo sau.
Chương lão thái thái nghe thấy tiếng khóc non nớt của trẻ con mới hoàn hồn trở lại, lùi về sau một chút dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Thần Thần hỏi Cẩm Xuyên: "Đây là?"
"Đây là Thần Thần," nói tới đây cậu liếc nhìn về phía Dư Chu một cái, giới thiệu tiếp, "Còn đây là phu quân của con, tên là Dư Chu."
Chương lão thái thái nhìn Thần Thần một lượt, lại dùng ánh mắt kén chọn nhìn Dư Chu thật lâu mới gật đầu nói, "Tốt, tốt lắm!"
Lúc này rốt cuộc Lý Hạo Lâm cũng tìm được cơ hội chen miệng nói, "Ngoại tổ mẫu à, mọi người ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp nhé, biểu đệ còn đang bế hài tử nữa kìa."
Chương lão thái thái quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi đã biết biểu đệ ngươi ở đây từ trước rồi tại sao lại không nói cho ta với ngoại tổ phụ của ngươi biết hả?"
"Tối hôm qua ta cũng mới được gặp biểu đệ lần đầu tiên," Lý Hạo Lâm giải thích nói, "Không phải hôm này liền vội vàng dẫn hai người tới hay sao?"
Chương lão thái thái hừ nhẹ một tiếng không nói gì, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng nhìn chằm chằm vào Thần Thần và Cẩm Xuyên không nỡ rời đi.
Chương lão thái gia bình tĩnh hơn so với Chương lão thái thái rất nhiều, mà lúc Chương lão thái thái bước tới ôm chặt lấy Cẩm Xuyên, nhìn ánh mắt trao đổi qua lại giữa Dư Chu và mấy người Lý Hạo Lâm thì ông cũng đã hiểu được phần nào.
Thấy Chương lão thái thái đã không còn nói chuyện tiếp nữa ông mới hỏi: "Tại sao con lại không tới nhận thân cùng với Cẩm Lương?"
"Con không biết là nó đi tới tìm mọi người," Cẩm Xuyên quay đầu nhìn Dư Chu một cái, "Vả lại nếu không phải nhờ có phu quân thì hiện tại con cũng không có khả năng ngồi ở đây nói chuyện với mọi người rồi."
"Lời này là có ý gì?" Vẻ mặt Chương lão tiên sinh lạnh đi trông thấy.
Cẩm Lương tới nhà họ nhận thân đã được nửa năm, những chuyện cần hỏi thì hai người bọn họ cũng đã hỏi hết, nhưng lại chưa từng nghe nó nhắc tới chuyện vẫn còn một người ca ca gọi là Cẩm Xuyên.
Hôm nay gặp được Cẩm Xuyên ở nơi này thì ông có thể chắc chắn đây chính là hài tử của đứa nữ nhi bất hiếu kia nhà ông, vấn đề chính là ở đây, nếu như Cẩm Xuyên không có vấn đề vậy thì kẻ có vấn đề chỉ có thể là Cẩm Lương kia mà thôi.
Chương lão tiên sinh nắm chặt hai tay, ông không cách nào ngờ được bản thân thời trẻ thì bị cái tên giả dối háo sắc họ Cẩm kia lừa đi mất một đứa nữ nhi, đến già còn bị lừa lọc thêm một phen nữa.
Trong mắt Cẩm Xuyên cũng tràn đầy nỗi căm giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó không phải là nhi tử của nương ta nên tất nhiên sẽ không mang ta đi cùng rồi."
Người dịch: Hana_Nguyen.