Đương khi Tào Nhất Lâm xử lý xong hết, ngẩng đầu nhìn tình hình chung quanh, thì phát hiện ban giám khảo đối diện một cậu bé giống như chưa thành niên giơ dấu O lên, rồi MC nói, “Lạc Vĩ lên cấp.”
Thật là lợi hại.
Tào Nhất Lâm sau khi kiểm tra lần cuối thấy không còn quên cái gì, mới giơ chiếc cờ nhỏ màu đỏ để ở một bên lên.
Trương Linh sau khi nhập cái tên Lạc Vĩ rồi enter, lại không tìm thấy bất kỳ tin tức nào có liên quan đến người này, “Sao có thể?” Chỉ cần cậu ta đã từng tham gia thi đấu công khai thì không thể không có bất kỳ tin tức nào, trừ phi… Người này quả thực chưa từng tham gia thi đấu công khai bao giờ, nhưng sao có thể được chứ… Có được tư cách dự thi giải đấu AC năm nay đều là nhờ thi đấu chiến thắng mà nổi danh, hoặc là nhờ những tiền bối có tiếng tăm thuộc đẳng cấp như Hoàng lão tiên sinh tiến cử tới tham gia tranh tài. Trên lý thuyết thì nếu rơi vào những khả năng này, không thể nào không có bất kỳ tin tức gì được.
“Chị Trương, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là tuyển thủ dự thi năm nay người nào người nấy đều là ngọa hổ tàng long a.” Người nọ rốt cuộc là có bối cảnh thế nào nhỉ? Nghĩ vậy Trương Linh có chút cảm khái, mới hai năm thôi, ấy vậy mà lại có nhiều “gương mặt mới” như vậy. Đầu bếp không giống những nghề nghiệp khác, nhân tài cũng sẽ đổi mới nhưng không thể nào lại nhanh như vậy…
“Há, chị Trương, ‘mỹ nam của chị’ giơ cờ đỏ rồi kìa.” Tiêu Qua vẫn luôn chú ý tình hình trên sân đấu nhắc nhở cô.
“Thật sao? Đâu?” Trương Linh lúc này mới chuyển tầm mắt từ trong máy tính sang sân đấu. Quả nhiên nhìn thấy Tào Nhất Lâm theo sau tiểu thư lễ nghi đi tới trước mặt ban giám khảo.
Thiết Đầu ở bên kia cũng đang chú ý đến Tào Nhất Lâm hưng phấn huých cánh tay Từ Uy, “Tới tới…”
Từ Uy quét mắt nhìn hắn một cái, Thiết Đầu tự rước lấy nhục thu tay về, não hắn bị chập mạch rồi mới đụng tới người này.
Yamaguchi dựa lên chiếc bàn đã sớm trống không đằng sau, nhìn “xịt phòng hương nhài” cũng hoàn thành tác phẩm. Thật là ngoài ý muốn nha, hai người này đều trẻ tuổi hơn cả y, y còn tưởng rằng mình sẽ là người đẹp trai nhất có sức hút nhất trong đám tuyển thủ dự thi năm nay chứ. Có điều… y càng lúc càng mong đợi vào trận tranh tài năm nay.
Y sở dĩ gọi Tào Nhất Lâm là “hoa nhài”, là bởi vì hương vị cậu nấu ăn cho y cảm giác, chứ trên thực tế trong món ăn của cậu không cho thêm bất kỳ nguyên liệu hương nhài nào. Cũng vậy, Lạc Vĩ bị y gọi đùa là “hoa hồng”, cũng vì phương pháp cậu ta nấu ăn rất hoa lệ mê người, cho nên y mới gọi như vậy.
Thi đấu đến tận lúc này, ba vị giám khảo đều đã hơi mệt mỏi, đương khi tiểu thư lễ nghi bưng món ăn của Tào Nhất Lâm lên, ba vị giám khảo đều bị tạo hình của con cá hấp dẫn.
“Món ăn này gọi là Cá hấp khai bình.” Tào Nhất Lâm giới thiệu.
“Ồ? Có thể giới thiệu một chút cá của cậu được chế biến như thế nào không?” Honda hứng thú dạt dào hỏi.
“Tôi chọn dùng cá Vũ Xương (*), cắt đầu và đuôi cá, thân cá chặt miếng, nhưng không mổ bụng cá. Sau đó xếp vào đĩa, ướp một chút rượu gia vị, thêm vào gia vị cần thiết, cuối cùng bỏ vào nồi hấp.”
(*) Thường gọi là cá vền, gọi là cá Vũ Xương vì nó sống ở huyện Vũ Xương.
“Ừ, giám khảo Kim ông xem màu sắc thế nào?” Honda vừa hỏi vừa lấy đũa mới ra, một bộ dáng có vẻ như đang chuẩn bị nếm thử.
“Màu sắc bình thường một chút, có điều tạo hình rất mới mẻ.” Kim Ji Geum đánh giá ngắn gọn, “Cậu chọn cá gì?”
“Cá Vũ Xương.” Tào Nhất Lâm đáp.
Lúc ba vị giám khảo nếm thử, có một quãng trầm mặc ngắn ngủi.
Thiết Đầu cảm thấy trên khán đài căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, chết tiệt, mấy ông giám khảo này sao lại giữ im lặng không nói lời nào ngay thời khắc mấu chốt chứ.
“Thả lỏng chút đi, phải có lòng tin với Nhất Lâm chứ.” Từ Uy nhìn vào trong sân.
Đúng vậy, hắn biết rõ nhất tay nghề của cậu ra sao, hắn phải có lòng tin với Tiểu Tào… Thế nhưng tiêu chuẩn của hắn cùng mấy vị giám khảo này khẳng định không cùng một đẳng cấp…
“Đây là món cá hấp đầu tiên tôi được ăn trong ngày hôm nay, có lẽ bởi vì mọi người đều nghĩ rằng hấp thua xa kho tàu hay chiên xào có mùi vị đâm đà dễ thể hiện hơn, nhưng mùi vị món ăn này để lại cho tôi ấn tượng đặc biệt nhất trong tất cả những món đã nếm ngày hôm nay. Thật ra cá hấp cũng là cách làm tương đối dễ phô bày mùi vị vốn có của cá. Nhất là trước đó đã nếm nhiều món khẩu vị nặng đột nhiên lại đến một món thanh đạm, thì sẽ cảm thấy vô cùng mỹ vị. Đặc biệt điểm hấp dẫn của món ăn này là ở phần ‘tươi’. Rất tốt.” Honda tỉ mỉ nếm thử, nếu như so với Yamaguchi thì… “Nước sốt trên này là rưới lên sao?”
“Vâng.” Tào Nhất Lâm gật đầu.
Honda mỉm cười nhìn cậu, như là đang đợi cậu tiến lên một bước giải thích.
Tào Nhất Lâm cũng mỉm cười nhìn ông, không rõ nguyên do.
“… Sau đó thì sao?” Hai người đối mắt một lúc, Honda nghĩ vẫn nên hỏi thẳng so ra rõ ràng hơn.
“Sau đó? À, sau đó, tôi giơ cờ đỏ lên thôi.” Tào Nhất Lâm vội nói.
“…” Nghe thấy câu trả lời của cậu, toàn trường đều cảm thấy trên đầu mình như có vô số quạ đen “quạ quạ” bay qua.
“… Nếu là rưới lên thì làm sao mùi vị lại giống như đã ngấm hoàn toàn vào trong thịt cá?” Honda miêu tả vấn đề của mình kỹ lưỡng hơn.
“Thật ra chỉ cần sau khi nấu cá xong, trước tiên khoan hẵng lấy ra khỏi nồi, mà trực tiếp rưới nước sốt lên, sau đó đậy nắp nồi một lúc lâu là được.”
“Ừm… Đúng là một kỹ xảo nhỏ.” Honda gật đầu.
Thi Viêm im lặng không nói, giống như đang lâm vào trong một hồi ức nào đó. Đến tận khi MC hỏi ông có bình luận gì hay không, lúc này mới có phản ứng lắc đầu trực tiếp chấm điểm.
Như dự liệu ba dấu O, MC lớn giọng tuyên bố lên cấp, cũng lặp lại vài lời chúc mừng.
Tào Nhất Lâm nói tiếng cám ơn, liền đi xuống đài. Chỉ là Thi Viêm nhìn theo bóng lưng của cậu như có điều suy nghĩ.
Thiết Đầu rất là hưng phấn đứng lên, đánh một quyền lên ngực Tào Nhất Lâm, “Tớ biết ngay là cậu không thành vấn đề mà.” Tựa như cái người vừa khẩn trương kia không phải là hắn vậy.
Tào Nhất Lâm ngoài cười ra cũng không biết phải nói gì, chỉ gãi đầu một cái, rồi liền nhìn thấy Từ Uy sau lưng Thiết Đầu.
“Đói không, anh đưa bọn em đi ăn chút gì trước.” Từ Uy nói, hiện tại phải mau gần gũi một chút.
“Anh không nói tôi còn không thấy gì, bây giờ mới có cảm giác rất đói nha.” Thiết Đầu xoa xoa bụng, có lẽ là vừa rồi căng thẳng quá nên không cảm thấy gì.
Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, Từ Uy đã kéo người vào trong lòng rồi.
Trừ ba người bọn họ vẫn còn một người nữa cũng căng thẳng thiếu chút nữa xoắn dạ dày.
Sau khi thấy ba dấu O trong tay giám khảo, Trương Linh liền hưng phấn nắm chặt cánh tay Tiêu Qua, “Cậu ấy lên cấp rồi, cậu ấy lên cấp rồi. Đúng là người đã đẹp trai, trù nghệ cũng tốt như vậy… Người này ở đâu tìm được vậy a.”
“Chị, chị Trương, chị bỏ, bỏ ra trước đã, đau quá à…” Tiêu Qua bị siết đau đến mức mặt mũi nhăn nhúm nhịn không được nhắc nhở, người kia thì khó tìm, còn hắn thì bị đem bóp tàn phế, người như Tiêu Qua hắn cũng không dễ tìm đâu a, hắn chưa bao giờ biết sức lực của phụ nữ cũng có thể lớn như vậy. Quả nhiên là không nên tuỳ tiện chọc vào phụ nữ a.
Trương Linh lúc này mới buông tay ra, “Ủa? Kia không phải là tổng giám đốc Từ thị sao? Tào Nhất Lâm có quan hệ gì với anh ta?” Nhìn ba người kia cùng nhau rời đi, Trương Linh bật ra mấy cái dấu chấm hỏi ở trong đầu.
Tuyển thủ người này tiếp người kia ly khai, khán giả trên cơ bản cũng đã đi hết, chỉ còn lại đám ký giả chờ thống kê kết quả cuối cùng, dùng để ngày mai đưa tin.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở tuyển thủ cuối cùng trên sân đấu, nhìn chiếc cờ đỏ bên tay hắn bất cứ lúc nào cũng có thể được giơ lên.
Cuối cùng trong sự mong chờ của mọi người, Yamaguchi giơ lên chiếc cờ nhỏ màu đỏ.
Đương khi đĩa “Mực xào cay” (mực tiếng Hán gọi là ‘vưu ngư’, cho nên cũng được tính là một loại cá) được đặt trước mặt ban giám khảo, Honda nhịn xuống xúc động muốn đập y một trận nhừ tử. Lúc bắt đầu ngủ ngay trên sân đấu chưa nói, có mỗi món này vậy mà hắn cũng có thể lê lết đến tận bây giờ mới làm xong.
Thi Viêm khôi phục lại vẻ bình thường nhìn món ăn rồi lại nhìn gương mặt vô tội của Yamaguchi, “Món này cần tốn nhiều thời gian như vậy sao?”
“Trên nguyên tắc mà nói thì không cần, chỉ là tôi nghĩ rằng mục đích của cuộc thi là để cho những đầu bếp chúng tôi giao lưu học tập, cho nên trong quá trình nấu, tôi sẽ không nhịn được nhìn cách chế biến, quy trình chế tác của các đầu bếp khác, nhằm tham khảo học hỏi, bởi vậy thời gian bất giác trôi qua lúc nào không biết, trì hoãn thời gian của mọi người thật có lỗi.” Yamaguchi hơi gật đầu nói.
Người ta cũng đã lấy mục tiêu của cuộc thi ra làm lý do, cho dù là Honda hay Thi Viêm đều không tiện nổi giận.
Cầm chứng chỉ lên cấp cuối cùng, Yamaguchi cũng bước vào vòng bán kết.
–
Đám người Tào Nhất Lâm đi ra khỏi sân thi đấu của khu B, đúng lúc đụng mặt Hoàng Thịnh Thu cũng vừa thi đấu xong đang đi ra ngoài.
Tào Nhất Lâm bắt chuyện, “Anh cũng thi xong rồi à?”
Hoàng Thịnh Thu liếc nhìn chứng chỉ lên cấp trong tay cậu, không ngờ được cậu cũng lên cấp, rồi liền nhìn thấy Từ Uy ở bên cạnh, thì ra là vậy. Không trả lời trực tiếp đi ra ngoài.
“Đó là người nào vậy, cậu nói chuyện mà hắn cũng không thèm để ý, thật là vô lễ.” Thiết Đầu cau mày nhìn bóng lưng Hoàng Thịnh Thu bất mãn nói.
“Sao em lại biết Hoàng Thịnh Thu?” Từ Uy hỏi.
“Lúc khai mạc giải đấu vừa nãy tụi em ngồi gần nhau, có nói vài câu.”
Có nói vài câu? Vậy thì tại sao hắn lại nhìn thấy trong mắt người kia vẻ khinh thường. Từ Uy không hỏi kỹ hơn. “Lát nữa muốn ăn cái gì?”
“Hở, em được rồi, Thiết Đầu muốn ăn cái gì?” Tào Nhất Lâm nhìn về phía Thiết Đầu.
“Tớ…” Vốn đang muốn một bữa thịnh soạn chút thì hắn nhìn thấy ánh mắt của Từ Uy quét tới, lập tức đổi giọng nói, “Sao cũng được.”
“Vậy đi ăn KFC đi, cái đó là nhanh nhất, ăn xong có thể về nhà nghỉ ngơi.” Tào Nhất Lâm đột nhiên nhìn thấy biển hiệu của KFC lập tức nói.
“Cái gì?” Từ Uy tưởng là mình nghe lầm.
“KFC đó.” Tào Nhất Lâm chỉ chỉ biển hiệu nói.
Thiết Đầu thấy sắc mặt đen xì của Từ Uy, trong lòng cười trộm, miệng lại nhất trí nói, “Được, vậy ăn cái đó đi.”
Cuối cùng chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số, ba người đàn ông trưởng thành hùng dũng đi vào KFC. Từ Uy đứng giữa một đám người ríu ra ríu rít xếp hàng, mặt đen như lọ nồi.
–
Thống kê sau cùng, tuyển thủ vào bán kết tổng cộng có năm mươi mốt người, trong đó tuyển thủ Nhật Bản đến tận mười chín người, tuyển thủ Trung Quốc bảy người.
Đương khi Tào Nhất Lâm xử lý xong hết, ngẩng đầu nhìn tình hình chung quanh, thì phát hiện ban giám khảo đối diện một cậu bé giống như chưa thành niên giơ dấu O lên, rồi MC nói, “Lạc Vĩ lên cấp.”
Thật là lợi hại.
Tào Nhất Lâm sau khi kiểm tra lần cuối thấy không còn quên cái gì, mới giơ chiếc cờ nhỏ màu đỏ để ở một bên lên.
Trương Linh sau khi nhập cái tên Lạc Vĩ rồi enter, lại không tìm thấy bất kỳ tin tức nào có liên quan đến người này, “Sao có thể?” Chỉ cần cậu ta đã từng tham gia thi đấu công khai thì không thể không có bất kỳ tin tức nào, trừ phi… Người này quả thực chưa từng tham gia thi đấu công khai bao giờ, nhưng sao có thể được chứ… Có được tư cách dự thi giải đấu AC năm nay đều là nhờ thi đấu chiến thắng mà nổi danh, hoặc là nhờ những tiền bối có tiếng tăm thuộc đẳng cấp như Hoàng lão tiên sinh tiến cử tới tham gia tranh tài. Trên lý thuyết thì nếu rơi vào những khả năng này, không thể nào không có bất kỳ tin tức gì được.
“Chị Trương, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là tuyển thủ dự thi năm nay người nào người nấy đều là ngọa hổ tàng long a.” Người nọ rốt cuộc là có bối cảnh thế nào nhỉ? Nghĩ vậy Trương Linh có chút cảm khái, mới hai năm thôi, ấy vậy mà lại có nhiều “gương mặt mới” như vậy. Đầu bếp không giống những nghề nghiệp khác, nhân tài cũng sẽ đổi mới nhưng không thể nào lại nhanh như vậy…
“Há, chị Trương, ‘mỹ nam của chị’ giơ cờ đỏ rồi kìa.” Tiêu Qua vẫn luôn chú ý tình hình trên sân đấu nhắc nhở cô.
“Thật sao? Đâu?” Trương Linh lúc này mới chuyển tầm mắt từ trong máy tính sang sân đấu. Quả nhiên nhìn thấy Tào Nhất Lâm theo sau tiểu thư lễ nghi đi tới trước mặt ban giám khảo.
Thiết Đầu ở bên kia cũng đang chú ý đến Tào Nhất Lâm hưng phấn huých cánh tay Từ Uy, “Tới tới…”
Từ Uy quét mắt nhìn hắn một cái, Thiết Đầu tự rước lấy nhục thu tay về, não hắn bị chập mạch rồi mới đụng tới người này.
Yamaguchi dựa lên chiếc bàn đã sớm trống không đằng sau, nhìn “xịt phòng hương nhài” cũng hoàn thành tác phẩm. Thật là ngoài ý muốn nha, hai người này đều trẻ tuổi hơn cả y, y còn tưởng rằng mình sẽ là người đẹp trai nhất có sức hút nhất trong đám tuyển thủ dự thi năm nay chứ. Có điều… y càng lúc càng mong đợi vào trận tranh tài năm nay.
Y sở dĩ gọi Tào Nhất Lâm là “hoa nhài”, là bởi vì hương vị cậu nấu ăn cho y cảm giác, chứ trên thực tế trong món ăn của cậu không cho thêm bất kỳ nguyên liệu hương nhài nào. Cũng vậy, Lạc Vĩ bị y gọi đùa là “hoa hồng”, cũng vì phương pháp cậu ta nấu ăn rất hoa lệ mê người, cho nên y mới gọi như vậy.
Thi đấu đến tận lúc này, ba vị giám khảo đều đã hơi mệt mỏi, đương khi tiểu thư lễ nghi bưng món ăn của Tào Nhất Lâm lên, ba vị giám khảo đều bị tạo hình của con cá hấp dẫn.
“Món ăn này gọi là Cá hấp khai bình.” Tào Nhất Lâm giới thiệu.
“Ồ? Có thể giới thiệu một chút cá của cậu được chế biến như thế nào không?” Honda hứng thú dạt dào hỏi.
“Tôi chọn dùng cá Vũ Xương (), cắt đầu và đuôi cá, thân cá chặt miếng, nhưng không mổ bụng cá. Sau đó xếp vào đĩa, ướp một chút rượu gia vị, thêm vào gia vị cần thiết, cuối cùng bỏ vào nồi hấp.”
() Thường gọi là cá vền, gọi là cá Vũ Xương vì nó sống ở huyện Vũ Xương.
“Ừ, giám khảo Kim ông xem màu sắc thế nào?” Honda vừa hỏi vừa lấy đũa mới ra, một bộ dáng có vẻ như đang chuẩn bị nếm thử.
“Màu sắc bình thường một chút, có điều tạo hình rất mới mẻ.” Kim Ji Geum đánh giá ngắn gọn, “Cậu chọn cá gì?”
“Cá Vũ Xương.” Tào Nhất Lâm đáp.
Lúc ba vị giám khảo nếm thử, có một quãng trầm mặc ngắn ngủi.
Thiết Đầu cảm thấy trên khán đài căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, chết tiệt, mấy ông giám khảo này sao lại giữ im lặng không nói lời nào ngay thời khắc mấu chốt chứ.
“Thả lỏng chút đi, phải có lòng tin với Nhất Lâm chứ.” Từ Uy nhìn vào trong sân.
Đúng vậy, hắn biết rõ nhất tay nghề của cậu ra sao, hắn phải có lòng tin với Tiểu Tào… Thế nhưng tiêu chuẩn của hắn cùng mấy vị giám khảo này khẳng định không cùng một đẳng cấp…
“Đây là món cá hấp đầu tiên tôi được ăn trong ngày hôm nay, có lẽ bởi vì mọi người đều nghĩ rằng hấp thua xa kho tàu hay chiên xào có mùi vị đâm đà dễ thể hiện hơn, nhưng mùi vị món ăn này để lại cho tôi ấn tượng đặc biệt nhất trong tất cả những món đã nếm ngày hôm nay. Thật ra cá hấp cũng là cách làm tương đối dễ phô bày mùi vị vốn có của cá. Nhất là trước đó đã nếm nhiều món khẩu vị nặng đột nhiên lại đến một món thanh đạm, thì sẽ cảm thấy vô cùng mỹ vị. Đặc biệt điểm hấp dẫn của món ăn này là ở phần ‘tươi’. Rất tốt.” Honda tỉ mỉ nếm thử, nếu như so với Yamaguchi thì… “Nước sốt trên này là rưới lên sao?”
“Vâng.” Tào Nhất Lâm gật đầu.
Honda mỉm cười nhìn cậu, như là đang đợi cậu tiến lên một bước giải thích.
Tào Nhất Lâm cũng mỉm cười nhìn ông, không rõ nguyên do.
“… Sau đó thì sao?” Hai người đối mắt một lúc, Honda nghĩ vẫn nên hỏi thẳng so ra rõ ràng hơn.
“Sau đó? À, sau đó, tôi giơ cờ đỏ lên thôi.” Tào Nhất Lâm vội nói.
“…” Nghe thấy câu trả lời của cậu, toàn trường đều cảm thấy trên đầu mình như có vô số quạ đen “quạ quạ” bay qua.
“… Nếu là rưới lên thì làm sao mùi vị lại giống như đã ngấm hoàn toàn vào trong thịt cá?” Honda miêu tả vấn đề của mình kỹ lưỡng hơn.
“Thật ra chỉ cần sau khi nấu cá xong, trước tiên khoan hẵng lấy ra khỏi nồi, mà trực tiếp rưới nước sốt lên, sau đó đậy nắp nồi một lúc lâu là được.”
“Ừm… Đúng là một kỹ xảo nhỏ.” Honda gật đầu.
Thi Viêm im lặng không nói, giống như đang lâm vào trong một hồi ức nào đó. Đến tận khi MC hỏi ông có bình luận gì hay không, lúc này mới có phản ứng lắc đầu trực tiếp chấm điểm.
Như dự liệu ba dấu O, MC lớn giọng tuyên bố lên cấp, cũng lặp lại vài lời chúc mừng.
Tào Nhất Lâm nói tiếng cám ơn, liền đi xuống đài. Chỉ là Thi Viêm nhìn theo bóng lưng của cậu như có điều suy nghĩ.
Thiết Đầu rất là hưng phấn đứng lên, đánh một quyền lên ngực Tào Nhất Lâm, “Tớ biết ngay là cậu không thành vấn đề mà.” Tựa như cái người vừa khẩn trương kia không phải là hắn vậy.
Tào Nhất Lâm ngoài cười ra cũng không biết phải nói gì, chỉ gãi đầu một cái, rồi liền nhìn thấy Từ Uy sau lưng Thiết Đầu.
“Đói không, anh đưa bọn em đi ăn chút gì trước.” Từ Uy nói, hiện tại phải mau gần gũi một chút.
“Anh không nói tôi còn không thấy gì, bây giờ mới có cảm giác rất đói nha.” Thiết Đầu xoa xoa bụng, có lẽ là vừa rồi căng thẳng quá nên không cảm thấy gì.
Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, Từ Uy đã kéo người vào trong lòng rồi.
Trừ ba người bọn họ vẫn còn một người nữa cũng căng thẳng thiếu chút nữa xoắn dạ dày.
Sau khi thấy ba dấu O trong tay giám khảo, Trương Linh liền hưng phấn nắm chặt cánh tay Tiêu Qua, “Cậu ấy lên cấp rồi, cậu ấy lên cấp rồi. Đúng là người đã đẹp trai, trù nghệ cũng tốt như vậy… Người này ở đâu tìm được vậy a.”
“Chị, chị Trương, chị bỏ, bỏ ra trước đã, đau quá à…” Tiêu Qua bị siết đau đến mức mặt mũi nhăn nhúm nhịn không được nhắc nhở, người kia thì khó tìm, còn hắn thì bị đem bóp tàn phế, người như Tiêu Qua hắn cũng không dễ tìm đâu a, hắn chưa bao giờ biết sức lực của phụ nữ cũng có thể lớn như vậy. Quả nhiên là không nên tuỳ tiện chọc vào phụ nữ a.
Trương Linh lúc này mới buông tay ra, “Ủa? Kia không phải là tổng giám đốc Từ thị sao? Tào Nhất Lâm có quan hệ gì với anh ta?” Nhìn ba người kia cùng nhau rời đi, Trương Linh bật ra mấy cái dấu chấm hỏi ở trong đầu.
Tuyển thủ người này tiếp người kia ly khai, khán giả trên cơ bản cũng đã đi hết, chỉ còn lại đám ký giả chờ thống kê kết quả cuối cùng, dùng để ngày mai đưa tin.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở tuyển thủ cuối cùng trên sân đấu, nhìn chiếc cờ đỏ bên tay hắn bất cứ lúc nào cũng có thể được giơ lên.
Cuối cùng trong sự mong chờ của mọi người, Yamaguchi giơ lên chiếc cờ nhỏ màu đỏ.
Đương khi đĩa “Mực xào cay” (mực tiếng Hán gọi là ‘vưu ngư’, cho nên cũng được tính là một loại cá) được đặt trước mặt ban giám khảo, Honda nhịn xuống xúc động muốn đập y một trận nhừ tử. Lúc bắt đầu ngủ ngay trên sân đấu chưa nói, có mỗi món này vậy mà hắn cũng có thể lê lết đến tận bây giờ mới làm xong.
Thi Viêm khôi phục lại vẻ bình thường nhìn món ăn rồi lại nhìn gương mặt vô tội của Yamaguchi, “Món này cần tốn nhiều thời gian như vậy sao?”
“Trên nguyên tắc mà nói thì không cần, chỉ là tôi nghĩ rằng mục đích của cuộc thi là để cho những đầu bếp chúng tôi giao lưu học tập, cho nên trong quá trình nấu, tôi sẽ không nhịn được nhìn cách chế biến, quy trình chế tác của các đầu bếp khác, nhằm tham khảo học hỏi, bởi vậy thời gian bất giác trôi qua lúc nào không biết, trì hoãn thời gian của mọi người thật có lỗi.” Yamaguchi hơi gật đầu nói.
Người ta cũng đã lấy mục tiêu của cuộc thi ra làm lý do, cho dù là Honda hay Thi Viêm đều không tiện nổi giận.
Cầm chứng chỉ lên cấp cuối cùng, Yamaguchi cũng bước vào vòng bán kết.
–
Đám người Tào Nhất Lâm đi ra khỏi sân thi đấu của khu B, đúng lúc đụng mặt Hoàng Thịnh Thu cũng vừa thi đấu xong đang đi ra ngoài.
Tào Nhất Lâm bắt chuyện, “Anh cũng thi xong rồi à?”
Hoàng Thịnh Thu liếc nhìn chứng chỉ lên cấp trong tay cậu, không ngờ được cậu cũng lên cấp, rồi liền nhìn thấy Từ Uy ở bên cạnh, thì ra là vậy. Không trả lời trực tiếp đi ra ngoài.
“Đó là người nào vậy, cậu nói chuyện mà hắn cũng không thèm để ý, thật là vô lễ.” Thiết Đầu cau mày nhìn bóng lưng Hoàng Thịnh Thu bất mãn nói.
“Sao em lại biết Hoàng Thịnh Thu?” Từ Uy hỏi.
“Lúc khai mạc giải đấu vừa nãy tụi em ngồi gần nhau, có nói vài câu.”
Có nói vài câu? Vậy thì tại sao hắn lại nhìn thấy trong mắt người kia vẻ khinh thường. Từ Uy không hỏi kỹ hơn. “Lát nữa muốn ăn cái gì?”
“Hở, em được rồi, Thiết Đầu muốn ăn cái gì?” Tào Nhất Lâm nhìn về phía Thiết Đầu.
“Tớ…” Vốn đang muốn một bữa thịnh soạn chút thì hắn nhìn thấy ánh mắt của Từ Uy quét tới, lập tức đổi giọng nói, “Sao cũng được.”
“Vậy đi ăn KFC đi, cái đó là nhanh nhất, ăn xong có thể về nhà nghỉ ngơi.” Tào Nhất Lâm đột nhiên nhìn thấy biển hiệu của KFC lập tức nói.
“Cái gì?” Từ Uy tưởng là mình nghe lầm.
“KFC đó.” Tào Nhất Lâm chỉ chỉ biển hiệu nói.
Thiết Đầu thấy sắc mặt đen xì của Từ Uy, trong lòng cười trộm, miệng lại nhất trí nói, “Được, vậy ăn cái đó đi.”
Cuối cùng chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số, ba người đàn ông trưởng thành hùng dũng đi vào KFC. Từ Uy đứng giữa một đám người ríu ra ríu rít xếp hàng, mặt đen như lọ nồi.
–
Thống kê sau cùng, tuyển thủ vào bán kết tổng cộng có năm mươi mốt người, trong đó tuyển thủ Nhật Bản đến tận mười chín người, tuyển thủ Trung Quốc bảy người.