“…” Từ Uy không nói lời nào tiếp tục xem Tào Nhất Lâm đang bận rộn, không biết có kịp hay không.
“Tuyển thủ vừa qua cửa đầu tiên hình như đã cho mọi người áp lực không nhỏ, lại có một tuyển thủ làm đổ nồi, lúc này tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, tốc độ đương nhiên quan trọng, nhưng hoàn thành tác phẩm mỹ thực hoàn chỉnh còn quan trọng hơn. Xin mọi người đừng quá vội vàng, vẫn còn bốn danh ngạch nữa, bốn danh ngạch nữa nha…” Nữ MC nỗ lực dùng tâm tình vui vẻ giới thiệu, chỉ là liên tục lặp lại chỉ còn bốn danh ngạch, đối với năm mươi người còn lại mà nói, bất cứ ai cũng không thể thả lỏng được.
“Cái cô MC kia làm gì vậy, cô ta nói thế sẽ chỉ khiến người ta càng gấp gáp khẩn trương hơn thôi.” Trương Linh nhịn không được nói, “MC này tìm đâu ra vậy, nghiệp dư quá đi?”
“Đúng vậy, còn hơn săn tin không một ai tay ngang hơn cậu.” Uông Mộc Nam “vèo vèo” bắn lãnh tên.
“Cậu… Tôi nói cậu cái người này…”
“Chị Trương, lại có một người giơ thẻ kìa.” Tiêu Qua đúng lúc lên tiếng, ngăn cản một trận “chiến tranh” của những người phụ nữ.
“Đâu? Đâu?” Trương Linh lập tức bị dời đi lực chú ý liền bắt chước hươu cao cổ giương mắt nhìn lên sân thi đấu.
“Yamaguchi Miyahira.” Uông Mộc Nam sau khi nhìn thấy người kia thì trong mắt hàm chứa ý tán thưởng, sùng bái, yêu thích…
“Oa, lại có một tuyển thủ hoàn thành tác phẩm, tiểu thư lễ nghi đang bưng tác phẩm của anh ta lên bàn giám khảo, thật là hưng phấn a, không biết là tác phẩm xuất sắc nào nữa đây.” Nữ MC vui sướng nói.
“Đúng vậy, hiện tại ban giám khảo đã bắt đầu xem xét đánh giá, chúng ta cùng đi nghe một chút nhé.” Nam MC nói rồi đi đến bàn giám khảo, ống kính cũng di chuyển theo.
“Sashimi? Thực sự là một tuyển thủ to gan, ‘Cha đẻ sashimi’ của Nhật Bản đang ngồi ở đây, vậy mà tuyển thủ Yamaguchi lại chọn sashimi…” Nhìn thấy tác phẩm của Yamaguchi, nữ MC giật mình nói.
“Tôi chẳng qua là thấy thời gian làm món này tương đối ngắn.” Yamaguchi mỉm cười giải thích.
“Ặc, phải ha, ý kiến không tồi, vậy thì xin các vị giám khảo hãy đánh giá.” Nam MC dứt khoát chấm dứt một lần nữa trao quyền phát ngôn cho ban giám khảo.
Sau những đánh giá kỹ càng mà đơn giản, ban giám khảo không hề xây dựng chút không khí gay cấn nào trực tiếp tuyên bố Yamaguchi lên cấp.
Sau đó mặc dù cũng có vài người hoàn thành tác phẩm trước thời hạn, nhưng về mặt mùi vị thường kém đôi chút, trên cơ bản đều do Lý Ngọc Trân nữ sĩ cho dấu X. Vì vậy Trương Linh cảm khái, tại sao ngành nghề nào cũng có một vị “Diệt Tuyệt sư thái” (*) vậy chứ.
(*) Diệt Tuyệt sư thái là tên một nhân vật trong phim kiếm hiệp TQ. Hiện nay trên mạng dùng để chỉ những người phụ nữ cứng rắn, nghiêm khắc.
Về sau nữa, Hoàng Thịnh Thu lên cấp, Lạc Vĩ lên cấp… Đều là những tuyển thủ trong dự liệu, chỉ còn một danh ngạch cuối cùng… Người vây xem căng thẳng nhìn những tuyển thủ trên sân đấu, tuyển thủ trên sân khẩn trương nhìn những tuyển thủ khác. Lúc danh ngạch thứ nhất bị lấy đi, thì còn có thể tự an ủi mình không sao đâu, còn cái thứ hai, thứ ba… Nhưng đến khi chỉ còn lại một cái, chuẩn bị hai năm, bốn năm, mười năm, thậm chí hai mươi năm, ba mươi năm chỉ vì giờ phút này, loại áp lực này cũng đạt đến một trị số đỉnh điểm.
Vào lúc này biết đâu người càng chậm chạp thì lại càng được lợi thế, hoặc là nói người càng chuyên chú càng dễ quên đi mọi thứ quanh mình.
Mỗi khi có người giơ thẻ, Thiết Đầu đều sẽ ở trong lòng âm thầm, liên tu tì, còn bao hàm dục vọng mãnh liệt mà hò hét: X X X…
Mỗi lần nhìn thấy Lý Ngọc Trân lần lượt xoắn chân mày giơ dấu X lên, thì trong lòng hắn lại “yêu” Lý nữ sĩ thêm một chút, lại nhiều thêm nữa, nhanh chóng bành trướng ra. Lúc này đã tích lũy nhiều như một bát cơm rồi.
Lại một người nữa bị loại, quá tốt! Thiết Đầu tiếp tục không phúc hậu nghĩ.
“Cậu ấy giơ thẻ, giơ thẻ…” Tào Nhất Lâm giơ thẻ hoàn thành lên, Thiết Đầu liền mất khống chế.
Từ Uy cố gắng hết sức để bản thân mỉm cười thật tự nhiên, thế nhưng không thể không nói, nơi nào có Thiết Đầu, thì không có ai đoạt được “hào quang” của cậu ta.
Tào Nhất Lâm cuối cùng sau khi vài người bị đào thải thì giơ thẻ lên, có điều không khéo là, cũng có người cùng cậu đồng thời giơ thẻ lên.
Tưởng Nguyên Bình híp mắt, không ngờ lại là cậu ta, có điều đụng gã thì tên kia xem như là vận khí không tốt, danh ngạch cuối cùng này, gã lấy chắc rồi.
“Thật là khéo quá, lại có hai tuyển thủ Trung Quốc đồng thời giơ thẻ, lẽ nào danh ngạch cuối cùng này sẽ lại rơi vào tay Trung Quốc sao?” Nữ MC nói.
“Việc này nói sau, hiện tại có một vấn đề, chính là món ăn của người nào được nếm thử trước đây?” Nam MC khó xử nói.
“Đương nhiên là nếm của chúng ta trước.” Thiết Đầu đứng lên hô to một tiếng. Quay đầu lại đẹp trai trăm phần trăm.
“Ha ha, vị tiên sinh này thật là hài hước.” Nữ MC nói, “Anh đại diện cho bên nào?”
Căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, nam MC đã nhịn rất lâu rồi, rốt cục vào giờ khắc này bùng nổ, gã rất dùng sức liếc mắt coi thường. Cô ta có thể nghiệp dư hơn nữa không?
“Tôi là…”
“Xin mọi người đợi một chút, tổ giám khảo muốn thương lượng một chút mới quyết định.” Nam MC trực tiếp cắt ngang lời Thiết Đầu, mặt mày u ám đi về phía ban giám khảo.
Có lẽ là cảm nhận được nam MC mất hứng, nữ MC vội vàng đi theo.
“Ngồi xuống trước đi.” Từ Uy nói với Thiết Đầu, đứng ở đây ngoại trừ gây áp lực cho cậu, cũng không có tác dụng gì khác.
Hiếm khi Thiết Đầu nghe lời Từ Uy ngồi xuống. “Anh nghĩ ban giám khảo sẽ giải quyết thế nào?”
“Tôi nghĩ thế nào không quan trọng.” Quan trọng là quyết định của ban giám khảo.
“Được rồi, hiện nay ban giám khảo đã có kết quả xử lý, xét thấy hai người đồng thời giơ thẻ, cho nên nếu hai người đều có thể nhận được ba dấu O, thì sẽ cùng bước vào vòng chung kết. Mặc dù việc này chưa từng xuất hiện trong những cuộc thi trước đây, nhưng để công bình công chính đối với mỗi một tuyển thủ, cho nên mới có quyết định này.” Nam MC tuyên bố.
“Đúng vậy, nếu như cả hai vị đều thành công lên cấp, vậy thì giải đấu Ac năm nay sẽ có sáu tuyển thủ tranh đoạt ngôi vị vô địch AC.” Nữ MC nói theo.
“Các tiểu thư lễ nghi đã bưng tác phẩm của hai tuyển thủ đến chỗ ngồi của giám khảo, vậy thì xin ban giám khảo hãy bắt đầu đánh giá.”
Tưởng Nguyên Bình giành nói trước, “Món ăn tôi làm có tên là Bào ngư nấu tộ, chỉ dùng bào ngư tươi và gà thái miếng làm nguyên liệu chính, gà và bào ngư đều là những nguyên liệu nấu canh rất tốt, cả hai có chứa chất dinh dưỡng phong phú khác nhau, trước tiên tôi phi tỏi cho thơm, sau đó bỏ đùi gà, nấm hương, nấm kim châm và bào ngư vào, để sau khi được chế biến với lửa lớn các mùi vị dung hợp vào nhau, rồi bỏ đường, nước tương và nước trắng vào sau, đậy nắp một lúc, đây cũng là để giữ lại mỹ vị ban sơ. Sau đó lại liên tục xào với lửa lớn, đến tận khi nước dùng cạn, là đã khóa lại tất cả mùi vị. Sau khi thêm nước vào tộ thì tiếp tục nấu đến khi tộ nóng lên, cuối cùng thêm một chút rượu gạo đặc chế của tôi, là món ăn này đã hoàn thành.”
“Ừm, mùi vị quả thực rất đậm đà, mùi vị của bào ngư, gà và nấm hương hoà quện với nhau, lại có rượu gạo đặc chế điều hòa, ngửi vào càng thơm, hơn nữa mấy loại nguyên liệu này đều là những loại có chất dinh dưỡng cao, mùi hương hấp dẫn này khiến tôi không thể kiềm chế được.” Luc nhắm mắt ngửi, cảm nhận, than thở rồi nói đùa.
Nghe xong lời bình của giám khảo, Tưởng Nguyên Bình có chút đắc ý nhìn Tào Nhất Lâm, lại phát hiện cậu đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào món ăn của mình. Bây giờ mới biết gã lợi hại vẫn không tính là quá trễ.
“Tộ dùng để nấu hầm là một vật dẫn vô cùng tốt, tính ấm, tuần hoàn tốt, có thể phát huy đầy đủ hương vị của nguyên liệu sống. Mùi vị nước dùng nhiều tầng lớp vô cùng, có chút xíu mùi vị của canh gà, nhàn nhạt không đến mức đoạt mất sự nổi bật của bào ngư, nhưng lại hỗ trợ bào ngư tươi rất tốt, hơn nữa trong này còn thêm táo đỏ, hơi ngọt nhưng cũng không quá ngọt. Giữa chính và phụ, cảm giác lớp lang đều được xử lý phi thường hoàn mỹ. Tôi sẽ nhớ kỹ mùi vị này.” Kitamura nếm xong đánh giá.
“Hai vị giám khảo trước đều cho đánh giá khá tốt, không biết Lý Ngọc Trân nữ sĩ cảm thấy thế nào?” Nam MC đúng lúc nói tiếp.
Lý Ngọc Trân lắc đầu, nói ngắn gọn. “Tạm thời không có bình luận, trực tiếp chấm điểm đi.”
“Vâng, được rồi, vậy thì xin ba vị giám khảo hãy chấm điểm, điểm của Tưởng Nguyên Bình rốt cuộc sẽ thế nào đây?”
“O, O… X, thật là đáng tiếc, lại là giám khảo Lý Ngọc Trân không thông qua a. Vì thế có thể thấy yêu cầu của ban giám khảo thực sự rất cao.” Nữ MC vẻ mặt tiếc hận.
Tưởng Nguyên Bình trầm mặt nhìn Lý Ngọc Trân, “Tôi kháng nghị.”
“Hở, kháng nghị?” Hai MC nhìn nhau rồi nhìn về phía ban giám khảo. Cuối cùng nam MC đặt câu hỏi, “Xin hỏi ngài muốn kháng nghị cái gì?”
“Nếu Lý nữ sĩ cho rằng tôi không thể qua cửa, ít nhất phải cho tôi một lý do không thể qua cửa chứ.” Tưởng Nguyên Bình nói.
Lý Ngọc Trân nâng kính mắt trên sống mũi, “Tác phẩm của anh xét trên ba phương diện sắc hương vị mà đánh giá thì đều thuộc bậc cao, lời hai vị giám khảo trước đã nói, tôi cũng đồng ý.”
“Nếu đã như vậy, tại sao vẫn cho tôi dấu X?” Tưởng Nguyên Bình cười lạnh nói, nếu tán thành thì càng không nên giơ dấu X lên chứ.
“Cho nên tôi cho X, bởi vì tác phẩm của anh không phù hợp với yêu cầu của đề tài.” Lý Ngọc Trân nói.
“Có ý gì?”
“Đề tài lần này là: Trí tưởng tượng mỹ thực. Trọng điểm là ở chỗ nhấn mạnh tính sáng tạo độc đáo của tác phẩm. Nhưng món ăn của anh… tôi không phải là lần đầu tiên ăn được mùi vị này.”
“Cái, cái gì?” Tưởng Nguyên Bình kinh hô.
“Có lẽ khoảng tám năm trước, tôi đến thành phố A công tác, khi đó lúc đi ngang qua một nhà hàng nhỏ thì bên trong đó bay ra một mùi hương thức ăn hấp dẫn tôi đi vào, đó là một nhà hàng giá bình dân, nhưng lại có một món ăn những 166 đồng gọi là ‘Bào ngư hoàng kim’, lúc đó xuất phát từ hiếu kỳ tôi đã gọi món này, theo ông chủ của nơi đó giới thiệu nói rằng bởi vì nguyên liệu làm khá đắt, cho nên món ăn này mỗi ngày chỉ làm một lần. Đương khi món ăn được bưng ra tôi liền bị hương vị mê người của nó cuốn hút, đó đúng là mùi vị mà đời này tôi không bao giờ quên được, như thể bào ngư sinh dưỡng trong màn khiêu vũ hiện đại của gà vậy, loại phối hợp này có chút lạ, nhưng sau khi tỉ mỉ lĩnh hội rồi, cả tôi cũng có cảm giác nó vốn là như vậy. Hơn nữa người đầu bếp họ Ngô kia trông dáng vẻ chỉ chừng hai mươi tuổi mà thôi. Năm nay tôi vừa đến thành phố A chuyện đầu tiên chính là đi tìm nhà hàng kia, nhưng lại phát hiện không còn ở đó nữa.”
“Món ăn kia…?” Nam MC nghi ngờ hỏi.
“Mùi vị của món ăn kia cùng món này giống nhau như đúc. Có khác chỉ ở chỗ sau cùng dùng rượu gạo.” Lý Ngọc Trân từng câu từng chữ giải thích.
“Làm, làm sao có thể, đây chính là mùi vị tự tôi nghĩ ra, làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?” Lúc này Tưởng Nguyên Bình hơi mất khống chế.
“Đây chính là ta lý do tại sao tôi cho dấu X.” Lý Ngọc Trân nói xong, liền nhìn Tào Nhất Lâm đứng một bên, “Cậu giới thiệu đôi chút về tác phẩm của mình đi.”
“Tôi không tin, tôi không tin, tôi có thể…” Cuối cùng Tưởng Nguyên Bình bị bảo vệ lôi ra.
Nhìn Tào Nhất Lâm còn đang ngẩn người, Lý Ngọc Trân nhắc nhở lần nữa, “Giới thiệu tác phẩm của mình một chút đi.”