Lúc này đã sắp đến giữa trưa, rất nhiều đồ ăn đã không còn tươi nữa, hai ngày nay cậu cũng không dậy nổi, không kịp đi chợ sáng.
Tào Nhất Lâm vừa xem vừa nghĩ, cộng hưởng mỹ thực… Là phải phù hợp với khẩu vị mỹ thực quốc tế như Chu Tiểu Hi nói sao? Nhưng phù hợp với khẩu vị mỹ thực quốc tế lại là mùi vị gì?
“Câu bé đẹp trai ơi mua về mấy con cá đi, mặc dù nhìn có vẻ không tươi lắm, nhưng có thể tính cho cậu rẻ chút a.” Bác gái bán cá rất nhiệt tình chào hàng Tào Nhất Lâm.
Nhìn mấy con cá chết bốc ra mùi tanh hôi trong khay, Tào Nhất Lâm cười lắc đầu, quay đi nhìn về phía một gian hàng khác.
“Chị này, con cá này bán bao nhiêu vậy?” Đột nhiên một giọng nói già nua hơi run rẩy vang lên, Tào Nhất Lâm nhìn sang liền thấy một ông lão ăn mặc mộc mạc đang đứng trước hàng cá.
“Ông muốn bao nhiêu? Nếu muốn cả thì tính ông ba mươi đồng.”
“Những ba mươi đồng cơ à?” Hiển nhiên cái giá này cao hơn mong muốn của ông lão.
“Ở đây có ba con lận, cộng lại cũng tới năm sáu cân, tôi tính ông ba mươi đồng là rất rẻ rồi đó.” Bác gái bán cá thấy dáng vẻ đối phương còn muốn bớt giá vội vàng nói.
“Nhưng đều đã chết rất lâu rồi, cũng có chút bốc mùi, bán không tốt đúng không, chị tính cho tôi rẻ hơn nữa được không? Cháu tôi lần đầu tiên tới nhà, tôi muốn làm cho nó một bữa thật ngon, chị tính rẻ thêm cho tôi đi.”
“Ai da, được rồi được rồi, thấy lão nhân gia ông cũng là người thương yêu con cháu, bán rẻ cho ông cũng được, hai mươi lăm được không, tôi bỏ túi cho ông.” Nói rồi, bác gái từ bên hông tạp dề rút ra một chiếc túi nylon màu đen bỏ cá vào cho ông lão. “Cá này hôm nay phải ăn ngay, nếu không là vứt đấy.”
“Được.” Ông lão run tay, móc từ trong túi quần ra một nắm tiền lẻ, đếm đếm cuối cùng giữ lại sáu xu, còn lại đều đưa cho bác gái, “Chị đếm xem.”
“Không cần đâu, ông cầm đi, đi thong thả.” Bác gái nhìn bóng lưng ông lão, “Haiz, còn xã hội tiểu khang (*) cái gì, có người chỉ mua mấy cân cá thối mà giống như mua được bào ngư vậy.” Trong giọng nói ít nhiều có chút đồng tình, thói quen phần nhiều.
(*) “Tiểu khang” có nghĩa là no đủ nhưng không dư thừa. “Tiểu khang” là một ý niệm được nói đến đầu tiên trong Kinh Thi (Thiên Đại Nhã) và Kinh Lễ mô tả chi tiết “xã hội tiểu khang”, coi như một xã hội lý tưởng nhất chỉ sau, và dẫn đến, “xã hội đại đồng”. Muốn biết thêm chi tiết mời tra GG.
–
Nghe thấy tiếng cửa mở, Từ Uy ngẩng đầu, “Về nhanh vậy?”
“Ừm.” Tào Nhất Lâm xách một túi đồ ăn đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Có điểm khác thường, Tiểu Tào nấu ăn chưa bao giờ đóng cửa.
Từ Uy lưu file rồi đóng các thứ lại xong, đi tới cửa phòng bếp, ý tứ gõ cửa hai cái, vặn tay nắm cửa, vậy mà lại khoá. “A Lâm…”
“Vâng?”
“Đang nấu cơm?”
“Vâng.”
“Sao lại khoá cửa?”
“Em mua mấy thứ không tiện chế biến, anh đừng vào… Sắp được rồi.” Tào Nhất Lâm hoàn toàn không có ý định mở cửa.
“À… Vậy có gì cần thì gọi nhé.” Từ Uy đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng vẫn quay về chỗ ngồi, không lẽ đi ra ngoài một hồi đã xảy ra chuyện gì sao?
Từ Uy nhìn đồng hồ, một tiếng qua đi, đã đến thời gian ăn cơm sao vẫn chưa đi ra.
Lại qua một tiếng nữa, không phải xảy ra vấn đề gì đấy chứ, nhưng phòng bếp hình như không có động tĩnh gì lớn.
Từ Uy thực sự có chút đứng ngồi không yên, đã ba tiếng rồi, ở bên ngoài phòng bếp đi tới đi lui. Đây rốt cuộc là tình trạng gì…
“A Lâm, nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi?” Từ Uy dán người lên ván cửa lắng nghe động tĩnh bên trong cánh cửa.
“Xong ngay đây.” Tào Nhất Lâm ở bên trong đáp lời.
“Em đang làm món gì vậy?” Từ Uy dựa vào cửa hỏi.
“Anh sẽ biết ngay thôi.”
Nhưng bây giờ hắn cũng rất muốn biết.
“Cạch” Tiếng cửa mở vang lên, Từ Uy thiếu chút nữa ngã lăn xuống.
Tào Nhất Lâm tươi cười đầy mặt, “Mau tới nếm thử món ăn em làm.”
Từ Uy thò đầu vào trong phòng bếp, nhìn có vẻ yên tĩnh không có gì khác biệt.
Ngồi vào chỗ, Tào Nhất Lâm đã bày sẵn thức ăn, “Nếm thử xem.”
Đây rõ ràng là một mâm cơm gia đình ba món ăn một món canh rất bình thường, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Tào Nhất Lâm. Hắn cầm đũa, hướng về phía món thịt bò nấu khoai tây, “Ăn rất ngon.”
“Thật không?” Tào Nhất Lâm cũng vội vàng cầm đũa ăn một miếng.
“Có cái gì đặc biệt sao?” Từ Uy vừa ăn vừa hỏi, hắn quả thực rất đói bụng.
“Em nghĩ ra món phải làm khi thi đấu rồi.” Tào Nhất Lâm thần bí nói.
“… Mấy, mấy món này?” Dù là bình tĩnh như Từ Uy cũng cảm thấy lắp bắp ngoài ý muốn.
“Giữ bí mật trước đã.” Tào Nhất Lâm đột nhiên thắt một cái nút. “Em biết ‘Cộng hưởng mỹ thực’ có ý gì rồi.”
“Nhưng mà, mấy món này… Có thể nào gia đình quá không…” Từ Uy uyển chuyển kiến nghị.
“Đến lúc đó anh sẽ biết, không phải anh đói bụng rồi sao? Ăn mau đi.” Tào Nhất Lâm tâm tình rất tốt bới cơm.
Từ Uy thấy đáy mắt cậu không giấu được ý cười, quên đi, chỉ cần cậu vui vẻ là được. Có điều… món ăn này rốt cuộc có bí mật gì…
–
Hồ Đông Dũng triệt để không còn lời nào để nói với Từ Uy…
Từ Uy nhìn thẳng trần nhà hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt Hồ Đông Dũng ném về phía mình…
“Trong nhà có thuốc dạ dày không?”
“Hình như không có.” Tào Nhất Lâm lắc đầu.
“Đợi lát đến tiệm thuốc mua chút thuốc dạ dày cho hắn là được.”
“Hơ, chỉ cần thuốc dạ dày là được rồi sao? Không cần lấy đống đồ ăn kia ra sao?” Tào Nhất Lâm nhìn Từ Uy sắc mặt đầy đau đớn, sốt ruột hỏi.
“… Không cần.” Làm thế nào? Khai đao sao? Hồ Đông Dũng dưới đáy lòng liếc mắt khinh thường.
“Tôi đi trước.” Vẫn mặt lạnh ít nói, không xen vào việc của người khác như xưa, Hồ Đông Dũng nói xong dọn đồ xong rồi rời đi.
“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm đi theo Hồ Đông Dũng đến ngưỡng cửa.
“Không cần tiễn.” Nhìn Tào Nhất Lâm nối gót theo mình, Hồ Đông Dũng thật sự nhịn không được mở miệng nói, chưa thấy qua tiễn khách tiễn đến tận lầu một.
“Tôi đi mua thuốc.”
“… À, hẹn gặp lại.” Tốt nhất là đừng gặp nữa. Hắn cũng rất là bận rộn, chỉ là ăn cơm bội thực thôi mà.
“Bye bye.” Tào Nhất Lâm nói xong liền chạy đến tiệm thuốc gần đó, mua thuốc dạ dày lấy cốc nước, “Uống thuốc trước đi. Bác sĩ nói không có gì đáng ngại.”
Hắn cũng biết là không có gì đáng ngại, chỉ là ăn không nổi nữa thôi. Lại còn gọi Hồ Đông Dũng tới… Nghĩ tới đây Từ Uy nhịn không được đen mặt.
“Anh làm em sợ gần chết, cứ ôm bụng chẳng nói năng gì, em còn tưởng là anh bị sao rồi…” Nhớ lại vừa rồi cả đầu hắn toàn là mồ hôi, thêm bộ dạng nói không nên lời…
“Lúc nãy chỉ là đau có chút lợi hại thôi.” Trong một chốc không mở miệng nói chuyện được, ai biết cậu hành động nhanh nhẹn như vậy, trực tiếp xông ra gọi điện cho bác sĩ.
“Mấy món này không ăn hết cũng được mà, cần gì phải ép mình ăn đến bội thực đâu.” Tào Nhất Lâm nhịn không được nhắc lại.
Từ Uy chỉ cười cười, không nói gì. Hắn chỉ muốn biết trong mấy món ăn đó của cậu rốt cuộc có bí mật gì mà thôi. Nhất thời không chú ý ăn nhiều quá.
“Không sao là tốt rồi, bây giờ có thoải mái hơn chưa?” Tào Nhất Lâm định xoa bụng cho hắn nhưng lại sợ xoa nhẹ càng khó chịu hơn, cuối cùng vẫn nắm tay để ở bên giường.
“Ừ. Đợi lát nữa đi hai chuyến nhà xí liền không thành vấn đề nữa.” Từ Uy đùa cợt nói.
“A, đúng rồi, nguyên liệu cho trận chung kết là tự mang theo sao?” Tào Nhất Lâm đột nhiên nhớ tới việc này, nếu như không thể tự mang theo, thì cậu sẽ không có cách nào làm được món kia.
“Đúng vậy, tuyển thủ dự thi phải tập trung trước một tiếng, chuẩn bị nguyên liệu thật tốt.” Từ Uy sờ sờ bụng, thực sự rất căng.
“À, vậy thì tốt.”
“Cần nguyên liệu gì cứ nói với Thư Vệ nhé, cậu ta quen biết không ít tiểu thương…” Từ Uy nói.
“Không cần đâu, nguyên liệu chỉ có thể tự em đi mua.” Tào Nhất Lâm kèm theo vẻ mặt thần bí.
Lúc này đã sắp đến giữa trưa, rất nhiều đồ ăn đã không còn tươi nữa, hai ngày nay cậu cũng không dậy nổi, không kịp đi chợ sáng.
Tào Nhất Lâm vừa xem vừa nghĩ, cộng hưởng mỹ thực… Là phải phù hợp với khẩu vị mỹ thực quốc tế như Chu Tiểu Hi nói sao? Nhưng phù hợp với khẩu vị mỹ thực quốc tế lại là mùi vị gì?
“Câu bé đẹp trai ơi mua về mấy con cá đi, mặc dù nhìn có vẻ không tươi lắm, nhưng có thể tính cho cậu rẻ chút a.” Bác gái bán cá rất nhiệt tình chào hàng Tào Nhất Lâm.
Nhìn mấy con cá chết bốc ra mùi tanh hôi trong khay, Tào Nhất Lâm cười lắc đầu, quay đi nhìn về phía một gian hàng khác.
“Chị này, con cá này bán bao nhiêu vậy?” Đột nhiên một giọng nói già nua hơi run rẩy vang lên, Tào Nhất Lâm nhìn sang liền thấy một ông lão ăn mặc mộc mạc đang đứng trước hàng cá.
“Ông muốn bao nhiêu? Nếu muốn cả thì tính ông ba mươi đồng.”
“Những ba mươi đồng cơ à?” Hiển nhiên cái giá này cao hơn mong muốn của ông lão.
“Ở đây có ba con lận, cộng lại cũng tới năm sáu cân, tôi tính ông ba mươi đồng là rất rẻ rồi đó.” Bác gái bán cá thấy dáng vẻ đối phương còn muốn bớt giá vội vàng nói.
“Nhưng đều đã chết rất lâu rồi, cũng có chút bốc mùi, bán không tốt đúng không, chị tính cho tôi rẻ hơn nữa được không? Cháu tôi lần đầu tiên tới nhà, tôi muốn làm cho nó một bữa thật ngon, chị tính rẻ thêm cho tôi đi.”
“Ai da, được rồi được rồi, thấy lão nhân gia ông cũng là người thương yêu con cháu, bán rẻ cho ông cũng được, hai mươi lăm được không, tôi bỏ túi cho ông.” Nói rồi, bác gái từ bên hông tạp dề rút ra một chiếc túi nylon màu đen bỏ cá vào cho ông lão. “Cá này hôm nay phải ăn ngay, nếu không là vứt đấy.”
“Được.” Ông lão run tay, móc từ trong túi quần ra một nắm tiền lẻ, đếm đếm cuối cùng giữ lại sáu xu, còn lại đều đưa cho bác gái, “Chị đếm xem.”
“Không cần đâu, ông cầm đi, đi thong thả.” Bác gái nhìn bóng lưng ông lão, “Haiz, còn xã hội tiểu khang () cái gì, có người chỉ mua mấy cân cá thối mà giống như mua được bào ngư vậy.” Trong giọng nói ít nhiều có chút đồng tình, thói quen phần nhiều.
() “Tiểu khang” có nghĩa là no đủ nhưng không dư thừa. “Tiểu khang” là một ý niệm được nói đến đầu tiên trong Kinh Thi (Thiên Đại Nhã) và Kinh Lễ mô tả chi tiết “xã hội tiểu khang”, coi như một xã hội lý tưởng nhất chỉ sau, và dẫn đến, “xã hội đại đồng”. Muốn biết thêm chi tiết mời tra GG.
–
Nghe thấy tiếng cửa mở, Từ Uy ngẩng đầu, “Về nhanh vậy?”
“Ừm.” Tào Nhất Lâm xách một túi đồ ăn đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Có điểm khác thường, Tiểu Tào nấu ăn chưa bao giờ đóng cửa.
Từ Uy lưu file rồi đóng các thứ lại xong, đi tới cửa phòng bếp, ý tứ gõ cửa hai cái, vặn tay nắm cửa, vậy mà lại khoá. “A Lâm…”
“Vâng?”
“Đang nấu cơm?”
“Vâng.”
“Sao lại khoá cửa?”
“Em mua mấy thứ không tiện chế biến, anh đừng vào… Sắp được rồi.” Tào Nhất Lâm hoàn toàn không có ý định mở cửa.
“À… Vậy có gì cần thì gọi nhé.” Từ Uy đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng vẫn quay về chỗ ngồi, không lẽ đi ra ngoài một hồi đã xảy ra chuyện gì sao?
Từ Uy nhìn đồng hồ, một tiếng qua đi, đã đến thời gian ăn cơm sao vẫn chưa đi ra.
Lại qua một tiếng nữa, không phải xảy ra vấn đề gì đấy chứ, nhưng phòng bếp hình như không có động tĩnh gì lớn.
Từ Uy thực sự có chút đứng ngồi không yên, đã ba tiếng rồi, ở bên ngoài phòng bếp đi tới đi lui. Đây rốt cuộc là tình trạng gì…
“A Lâm, nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi?” Từ Uy dán người lên ván cửa lắng nghe động tĩnh bên trong cánh cửa.
“Xong ngay đây.” Tào Nhất Lâm ở bên trong đáp lời.
“Em đang làm món gì vậy?” Từ Uy dựa vào cửa hỏi.
“Anh sẽ biết ngay thôi.”
Nhưng bây giờ hắn cũng rất muốn biết.
“Cạch” Tiếng cửa mở vang lên, Từ Uy thiếu chút nữa ngã lăn xuống.
Tào Nhất Lâm tươi cười đầy mặt, “Mau tới nếm thử món ăn em làm.”
Từ Uy thò đầu vào trong phòng bếp, nhìn có vẻ yên tĩnh không có gì khác biệt.
Ngồi vào chỗ, Tào Nhất Lâm đã bày sẵn thức ăn, “Nếm thử xem.”
Đây rõ ràng là một mâm cơm gia đình ba món ăn một món canh rất bình thường, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Tào Nhất Lâm. Hắn cầm đũa, hướng về phía món thịt bò nấu khoai tây, “Ăn rất ngon.”
“Thật không?” Tào Nhất Lâm cũng vội vàng cầm đũa ăn một miếng.
“Có cái gì đặc biệt sao?” Từ Uy vừa ăn vừa hỏi, hắn quả thực rất đói bụng.
“Em nghĩ ra món phải làm khi thi đấu rồi.” Tào Nhất Lâm thần bí nói.
“… Mấy, mấy món này?” Dù là bình tĩnh như Từ Uy cũng cảm thấy lắp bắp ngoài ý muốn.
“Giữ bí mật trước đã.” Tào Nhất Lâm đột nhiên thắt một cái nút. “Em biết ‘Cộng hưởng mỹ thực’ có ý gì rồi.”
“Nhưng mà, mấy món này… Có thể nào gia đình quá không…” Từ Uy uyển chuyển kiến nghị.
“Đến lúc đó anh sẽ biết, không phải anh đói bụng rồi sao? Ăn mau đi.” Tào Nhất Lâm tâm tình rất tốt bới cơm.
Từ Uy thấy đáy mắt cậu không giấu được ý cười, quên đi, chỉ cần cậu vui vẻ là được. Có điều… món ăn này rốt cuộc có bí mật gì…
–
Hồ Đông Dũng triệt để không còn lời nào để nói với Từ Uy…
Từ Uy nhìn thẳng trần nhà hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt Hồ Đông Dũng ném về phía mình…
“Trong nhà có thuốc dạ dày không?”
“Hình như không có.” Tào Nhất Lâm lắc đầu.
“Đợi lát đến tiệm thuốc mua chút thuốc dạ dày cho hắn là được.”
“Hơ, chỉ cần thuốc dạ dày là được rồi sao? Không cần lấy đống đồ ăn kia ra sao?” Tào Nhất Lâm nhìn Từ Uy sắc mặt đầy đau đớn, sốt ruột hỏi.
“… Không cần.” Làm thế nào? Khai đao sao? Hồ Đông Dũng dưới đáy lòng liếc mắt khinh thường.
“Tôi đi trước.” Vẫn mặt lạnh ít nói, không xen vào việc của người khác như xưa, Hồ Đông Dũng nói xong dọn đồ xong rồi rời đi.
“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm đi theo Hồ Đông Dũng đến ngưỡng cửa.
“Không cần tiễn.” Nhìn Tào Nhất Lâm nối gót theo mình, Hồ Đông Dũng thật sự nhịn không được mở miệng nói, chưa thấy qua tiễn khách tiễn đến tận lầu một.
“Tôi đi mua thuốc.”
“… À, hẹn gặp lại.” Tốt nhất là đừng gặp nữa. Hắn cũng rất là bận rộn, chỉ là ăn cơm bội thực thôi mà.
“Bye bye.” Tào Nhất Lâm nói xong liền chạy đến tiệm thuốc gần đó, mua thuốc dạ dày lấy cốc nước, “Uống thuốc trước đi. Bác sĩ nói không có gì đáng ngại.”
Hắn cũng biết là không có gì đáng ngại, chỉ là ăn không nổi nữa thôi. Lại còn gọi Hồ Đông Dũng tới… Nghĩ tới đây Từ Uy nhịn không được đen mặt.
“Anh làm em sợ gần chết, cứ ôm bụng chẳng nói năng gì, em còn tưởng là anh bị sao rồi…” Nhớ lại vừa rồi cả đầu hắn toàn là mồ hôi, thêm bộ dạng nói không nên lời…
“Lúc nãy chỉ là đau có chút lợi hại thôi.” Trong một chốc không mở miệng nói chuyện được, ai biết cậu hành động nhanh nhẹn như vậy, trực tiếp xông ra gọi điện cho bác sĩ.
“Mấy món này không ăn hết cũng được mà, cần gì phải ép mình ăn đến bội thực đâu.” Tào Nhất Lâm nhịn không được nhắc lại.
Từ Uy chỉ cười cười, không nói gì. Hắn chỉ muốn biết trong mấy món ăn đó của cậu rốt cuộc có bí mật gì mà thôi. Nhất thời không chú ý ăn nhiều quá.
“Không sao là tốt rồi, bây giờ có thoải mái hơn chưa?” Tào Nhất Lâm định xoa bụng cho hắn nhưng lại sợ xoa nhẹ càng khó chịu hơn, cuối cùng vẫn nắm tay để ở bên giường.
“Ừ. Đợi lát nữa đi hai chuyến nhà xí liền không thành vấn đề nữa.” Từ Uy đùa cợt nói.
“A, đúng rồi, nguyên liệu cho trận chung kết là tự mang theo sao?” Tào Nhất Lâm đột nhiên nhớ tới việc này, nếu như không thể tự mang theo, thì cậu sẽ không có cách nào làm được món kia.
“Đúng vậy, tuyển thủ dự thi phải tập trung trước một tiếng, chuẩn bị nguyên liệu thật tốt.” Từ Uy sờ sờ bụng, thực sự rất căng.
“À, vậy thì tốt.”
“Cần nguyên liệu gì cứ nói với Thư Vệ nhé, cậu ta quen biết không ít tiểu thương…” Từ Uy nói.
“Không cần đâu, nguyên liệu chỉ có thể tự em đi mua.” Tào Nhất Lâm kèm theo vẻ mặt thần bí.