“Lão đại về chưa?” Lưu Ngọc cùng ngày bị chuyển khỏi dự án liền chuyển về chức vị cũ tổ cũ ở phòng làm việc dưới tầng mười tám, dưới ánh mắt của người xung quanh thì việc này đối với cô hoàn toàn không phải là trừng phạt. Nhưng ngày nào cô cũng đều đến tìm Lý Cương vào lúc họp, cô rất muốn đối diện với hắn nói vài lời, giải thích rõ ràng.
Thái Điền rốt cục có chút không nhịn được nói, “Lưu Ngọc, lúc này em vẫn là đừng tới tìm lão đại, em cũng biết dự án của bọn anh bị Trương Kha cướp mất, lại còn là bằng phương thức như vậy. Bây giờ em còn tìm lão đại, là muốn kích thích ổng, đổ thêm dầu vào lửa sao?” Hắn vẫn không hiểu, lúc này cô ấy thế mà còn trở nên cố chấp. Nếu hắn là cô, cho dù không từ chức cũng không đến mức vội vàng đến ăn chửi đi.
“Em biết anh nghĩ thế nào về em, nhưng suy nghĩ của anh không liên quan đến em, em… em không cần thiết phải giải thích với anh.” Lưu Ngọc nhịn xuống cơn tức, quật cường nói, “Anh chỉ cần nói cho em biết khi nào lão đại trở về là được.” Cô không thèm để ý mọi người nhìn cô thế nào, nhưng cô không thể để lão đại hiểu lầm cô được.
“Hai đứa đang ầm ĩ cái gì hả?” Lý Cương nhíu mày nhìn hai người, “Không thấy ảnh hưởng đến người khác làm việc sao?” Hắn nhìn hai người khác trong phòng làm việc một cái.
Mã Ngọc vốn đang xem chiến thấy mình biến thành tiêu điểm, vội cầm di động lên, vừa nói a lô a lô vừa đi ra ngoài, cả số cũng chưa bấm, không biết hắn đang a lô cái gì. Nguyễn Linh Linh cũng rất muốn cầm di động lên đi ra ngoài, nhưng thấy anh Mã đã dùng chiêu này rồi, đột nhiên ôm bụng nói, “A, đau quá, chắc chắn là mình bị tiêu chảy rồi.” Bình bịch một trận, biến mất khỏi tầm mắt ba người.
“Có chuyện gì sao?” Lý Cương nhìn Lưu Ngọc, mặt không đổi sắc hỏi.
“Em có lời muốn nói với anh.” Lưu Ngọc kiên định nói, rất có tư thế hôm nay anh không nghe em sẽ không đi.
Lý Cương khẽ thở dài một cái, “Vào đi.” Nói rồi dẫn người vào phòng làm việc của mình.
Hắn ngồi vào vị trí của mình, thấy Lưu Ngọc còn đang đứng, “Ngồi đi, muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện tiết lộ bản kế hoạch không có bất cứ liên quan gì với em.” Lưu Ngọc hai tay đặt trên đùi siết chặt lấy nhau nhìn vào mắt Lý Cương nghiêm túc nói.
“Anh biết.” Lý Cương gật đầu.
“Anh, anh biết?” Lưu Ngọc vô cùng kinh ngạc, nghe hắn nói vậy cô không biết phải nói tiếp như thế nào, “Nếu anh tin em, sao còn muốn chuyển em ra ngoài?” Tâm tình của Lưu Ngọc lúc này có chút phức tạp, vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
“Dù em không tiết lộ bản kế hoạch cho Trương Kha, nhưng em đã có ngoại tâm, em không phải ở phe Tào Nhất Vinh, thì nhất định là đã tiếp xúc với Tào Nhất Hiên.” Câu này của Lý Cương thậm chí còn không phải câu hỏi.
“Em là vì để lại đường lui cho mọi người thôi, lỡ như dự án thất bại, không một ai có thể bảo trụ chúng ta, tựa như tình huống hiện nay, lẽ nào trông cậy vào cậu ba Tào tay cầm dao bếp kia đến che chở chúng ta sao? Anh có biết Tào Nhất Vinh đã cho triệu tập đại hội cổ đông rồi không, chính là chĩa về phía chúng ta…” Lưu Ngọc nóng nảy đứng lên, hai tay vỗ lên bàn Lý Cương.
“Không phải chúng ta, là anh.” Lý Cương tựa lưng lên ghế dựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Lưu Ngọc có chút mất sức, ngồi trở lại lên ghế, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo hiện lên vẻ bi thương.
“Không ngờ chúng ta trừ những ngày lễ tết thời gian còn lại đều ở chung với nhau, mới chỉ mấy ngày thôi, em đã thay đổi… Anh sắp không nhận ra nữa rồi, hay là kỳ thực đây mới là con người thật của em.” Lý Cương hy vọng chuyện này có một cái kết. “Thật ra suy nghĩ của em không sai, chỉ là quan điểm của mọi người không giống nhau mà thôi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (không chung đường thì không làm việc chung được), anh thấy chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.” Hắn mở máy vi tính ra, không nhìn cô nữa.
Thái Điền ngồi tại chỗ, đập lên mặt bàn một cái, hắn rất muốn đi nghe trộm, tới phòng trà nước lấy ly nước, từng bước từng bước lết đến bên ngoài phòng làm việc của Lý Cương, nhìn văn phòng không người một cái, chầm chậm đem tai dán lên cửa. Lúc này cửa đột nhiên mở ra, liền thấy Lưu Ngọc ôm mặt xông ra ngoài, có lẽ là quá mức đau lòng, hoàn toàn không để ý đến Thái Điền ở ngưỡng cửa bị dọa giật mình.
Mãi đến lúc cô biến mất khỏi hành lang, Thái Điền vẫn còn một tay cầm ly trà, một tay ôm ngực, hắn liếc mắt vào trong phòng làm việc một cái, thấy Lý Cương đang ngồi im trước máy vi tính xem gì đó, haiz, chuyện này căng rồi đây.
Lúc này Mã Ngọc và Nguyễn Linh Linh thò đầu vào quét mắt xem tình trạng trong văn phòng, hình như kết thúc rồi, hai người lúc này mới mỗi người một tay cầm cà phê mua dưới lầu về chỗ.
Thái Điền trợn to mắt nhìn hai người, ý nói: Thế mà không có phần tôi.
“Đứng ở cửa làm gì, muốn vào thì vào đi.” Lý Cương dù không nhìn về phía hắn, nhưng dư quang vẫn có thể thấy Thái Điền ở ngưỡng cửa.
“Ha ha, lão đại.” Thái Điền căng da đầu đi vào, thấy Mã Ngọc dùng khẩu hình nói: Good luck! Lại tặng thêm hai ngón tay cái, chịu đựng!
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lý Cương vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính như cũ, giống như trên đó có gì hấp dẫn hắn lắm vậy.
Chuẩn bị? “Chuẩn bị cái gì?” Thái Điền gãi gãi đầu, không biết hắn đang nói gì.
“Bị kết tội, em tưởng là mấy người đó sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao, còn không phải vội vàng đuổi anh đi.” Lý Cương rốt cục quay sang nhìn Thái Điền.
“Hơ, cái này có gì mà chuẩn bị, không phải chỉ nhận cái thùng đựng đồ thôi sao.” Thái Điền không lo việc này, cùng lắm thì đổi công ty khác, nếu ở đây không có Lý Cương, hắn đã đi từ lâu rồi. Hắn chịu không nổi nhất là hai thằng Trương Kha với Ngô Hạo không biết xấu hổ kia, nhất định sẽ dương dương tự đắc khoe khoang vớ vẩn trước mặt bọn họ cho xem.
Lúc này Mã Ngọc đột nhiên xông vào, hốt hoảng nói, “Tổ trưởng, Quản lý Tào bảo chúng ta đến phòng họp số 7.”
“Được.” Lý Cương khẽ gật đầu thể hiện đã biết, đem việc Quản lý Tào gọi bọn họ đến ra so, khẳng định là kém nghiêm trọng hơn gọi bọn họ đến đại hội cổ đông rồi.
“Anh ta nói ngay lập tức, nhân viên cả tổ.” Mã Ngọc lại bổ sung.
Lý Cương và Thái Điền nhìn nhau, chắc là về chuyện đại hội cổ đông đi.
Lúc bốn người vào phòng họp, Tào Nhất Lâm, Thiết Đầu và Từ Uy đã chờ sẵn ở đó. Bọn họ lần lượt ngồi xuống vị trí gần Tào Nhất Lâm. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba người, bao gồm cả Lý Cương, bốn người không khỏi lo sợ nghĩ nhiều, lẽ nào tình hình nghiêm trọng hơn rồi?
Ba người không nói một câu, chỉ có Thiết Đầu phát cho mỗi người bọn họ một tập hồ sơ.
Bọn họ cầm trong tay, trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc, xử lý bọn họ nhanh vậy sao. Đây là báo cáo nghỉ việc, nói chính xác là bốn bản báo cáo nghỉ việc.
“Các anh ký trước đi.” Tào Nhất Lâm nói.
“Dự án bị cướp đi chủ yếu là do tôi, họ đều là những nhân viên rất ưu tú, mất họ đối với Tào thị mà nói sẽ là tổn thất lớn nhất, tôi hy vọng…” Lý Cương hy vọng mình có thể một mình gánh trách nhiệm, mặc dù vẫn còn vài chuyện chưa được làm rõ, nhưng chuyện dự án bị cướp chung quy phải có người gánh chịu hậu quả.
Mã Ngọc và Nguyễn Linh Linh đều có chút cảm động, bọn họ không ngờ tới lúc này rồi mà tổ trưởng vẫn còn có thể bảo vệ bọn họ.
“Các anh cứ ký vào báo cáo nghỉ việc trước đã rồi nói sau.” Thiết Đầu trực tiếp cắt ngang lời hắn.
“Thiết, trợ lý Lý.” Tào Nhất Lâm gọi hắn lại, lại nhìn về phía Lý Cương. “Các anh không ký vào báo cáo nghỉ việc, tôi làm sao cho các anh ký hợp đồng khác được.” Nói rồi, cậu lại phát cho mỗi người một tập hồ sơ khác.
Có ý gì? Còn phải ký hợp đồng khác ư? Bốn người cầm đọc, đều giật đứng mình. Bởi vì đây là một bản hợp đồng lao động, mấu chốt là đây là một bản hợp đồng lao động với tập đoàn tài chính Từ thị.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu được đây là tình huống gì, sao họ lại phải ký hợp đồng tuyển dụng của tập đoàn tài chính Từ thị? Hơn nữa còn là ở trong Tào thị ký hợp đồng tuyển dụng của công ty khác…
“Tôi hiện nay không có dự định rời khỏi Tào thị.” Lý Cương nhìn thấy bên A bên B liền đẩy tập hồ sơ trước mặt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tào Nhất Lâm nói, lẽ nào cậu ta và Từ thị có thỏa thuận gì? Nhưng không đến mức đó đi, bọn họ ưu tú đến mức được đào góc tường như vậy rồi sao?
“Chỉ là cần các anh tạm thời rời khỏi Tào thị thôi, đợi vấn đề được giải quyết rồi, các anh vẫn có thể quay lại.” Tào Nhất Lâm vội giải thích.
“Vấn đề gì phải cần chúng tôi vào Từ thị mới có thể giải quyết?” Lý Cương hỏi, hắn mặc kệ Tào Nhất Lâm có quan hệ gì với Từ thị, nếu không thể cho hắn một lý do hợp lý, hắn tình nguyện bị trong ngành biết là hắn vì vấn đề năng lực làm việc bị Tào thị sa thải, cũng sẽ không ký.
“Mời các anh lật ra mặt sau xem qua hạng mục công việc, đây là hợp đồng tuyển dụng trong vòng ba tháng, nếu các anh ký, từ cuối tuần trở đi các anh sẽ đại diện cho tập đoàn tài chính Từ thị tiến hành đàm phán tên thương hiệu MA với Tào thị.” Từ Uy đứng lên đi tới bên Lý Cương, lật hồ sơ ra mặt sau, mở cho hắn xem.
Thân thể Lý Cương chấn động, vội nhìn về phía nội dung Từ Uy mở ra. Trên đó viết rõ ràng: Dựa trên hợp đồng hợp tác đã ký của Tào thị và MA, yêu cầu trong vòng một tháng triển khai gồm xác định tên thương hiệu và thiết lập vị trí quầy chuyên doanh. Nhằm vào điều khoản này, cùng Tào thị tiến hành hợp tác thương thảo.
“Từ thị có thương hiệu MA ở Trung Quốc?” Lý Cương muốn xác định lại trước.
“Phải.” Từ Uy gật đầu.
“Nhưng cho dù Từ thị có thương hiệu trong tay, không lâu trước khi Tào thị hợp tác với MA, bọn họ đây là ác ý giành đăng ký nhãn hiệu trước, Tào thị vẫn có thể lấy lại thông qua trình tự pháp luật mà.” Lý Cương nhắm thẳng vào trọng điểm hỏi.
“Nếu Từ thị chuẩn bị phát triển ngành mỹ phẩm thì sao, Tào thị muốn lấy lại cũng chỉ có thể thương lượng với Từ thị.” Từ Uy đấy gọng kính trên sống mũi lên, suy nghĩ thật sự bị giấu đi, nhưng vẫn có thể khiến Lý Cương cảm thấy được sự tự tin bày mưu nghĩ kế mơ hồ của anh. Lý Cương nhất thời hoảng hốt, loại cảm giác vừa rồi. Trước đây không để ý quá nhiều, lần này có lẽ là vì anh ta không cố ý giấu khí thế đi, “Anh là ai?” Người này khẳng định không phải là một trợ lý đơn giản.
Từ Uy mỉm cười, không trả lời, chỉ nói, “Cho dù các anh không ký hợp đồng, rời khỏi Tào thị là chuyện chắc chắn, sớm muộn gì cũng phải ký cái báo cáo nghỉ việc kia thôi. Còn về hợp đồng Từ thị…” Anh chăm chú nhìn Lý Cương, “Cho dù anh không làm, tôi cũng sẽ tìm người khác đến làm, tới lúc đó dùng trạng thái gì hợp tác với Tào thị, vậy thì không dễ khống chế. Lấy sự coi trọng của anh với Tào thị, chẳng lẽ không phải là tham dự vào sẽ càng dễ nắm chắc hướng đi hơn sao?”
Lý Cương kinh ngạc nhìn Từ Uy, ý anh ta nói rất rõ ràng, nếu đổi người khác đến làm, bọn họ sẽ không chút lưu tình tranh thủ đến lợi ích lớn nhất, nhưng nếu hắn làm… một số việc còn có khả năng xoay sở được đường sống.
Hắn cầm bút trên bàn, cẩn thận đọc nội dung hợp đồng, cuối cùng vẫn ký tên xuống, ba người kia thấy Lý Cương ký tên, sau cũng ký theo, trong thời điểm này, ở lại Tào thị là chuyện rất khó xử.
Bọn họ đưa hợp đồng và bút cho Tào Nhất Lâm, Lý Cương nghĩ một chút vẫn hỏi, “Trước kia là ai tiết lộ bản kế hoạch, các anh tra được chưa?”
Từ Uy mỉm cười nói, “Là tôi.”
Mọi người nghe thấy đều cả kinh! Tào Nhất Lâm và Thiết Đầu còn trợn mắt to hơn nhìn anh, sao lại vậy?
“Lão đại về chưa?” Lưu Ngọc cùng ngày bị chuyển khỏi dự án liền chuyển về chức vị cũ tổ cũ ở phòng làm việc dưới tầng mười tám, dưới ánh mắt của người xung quanh thì việc này đối với cô hoàn toàn không phải là trừng phạt. Nhưng ngày nào cô cũng đều đến tìm Lý Cương vào lúc họp, cô rất muốn đối diện với hắn nói vài lời, giải thích rõ ràng.
Thái Điền rốt cục có chút không nhịn được nói, “Lưu Ngọc, lúc này em vẫn là đừng tới tìm lão đại, em cũng biết dự án của bọn anh bị Trương Kha cướp mất, lại còn là bằng phương thức như vậy. Bây giờ em còn tìm lão đại, là muốn kích thích ổng, đổ thêm dầu vào lửa sao?” Hắn vẫn không hiểu, lúc này cô ấy thế mà còn trở nên cố chấp. Nếu hắn là cô, cho dù không từ chức cũng không đến mức vội vàng đến ăn chửi đi.
“Em biết anh nghĩ thế nào về em, nhưng suy nghĩ của anh không liên quan đến em, em… em không cần thiết phải giải thích với anh.” Lưu Ngọc nhịn xuống cơn tức, quật cường nói, “Anh chỉ cần nói cho em biết khi nào lão đại trở về là được.” Cô không thèm để ý mọi người nhìn cô thế nào, nhưng cô không thể để lão đại hiểu lầm cô được.
“Hai đứa đang ầm ĩ cái gì hả?” Lý Cương nhíu mày nhìn hai người, “Không thấy ảnh hưởng đến người khác làm việc sao?” Hắn nhìn hai người khác trong phòng làm việc một cái.
Mã Ngọc vốn đang xem chiến thấy mình biến thành tiêu điểm, vội cầm di động lên, vừa nói a lô a lô vừa đi ra ngoài, cả số cũng chưa bấm, không biết hắn đang a lô cái gì. Nguyễn Linh Linh cũng rất muốn cầm di động lên đi ra ngoài, nhưng thấy anh Mã đã dùng chiêu này rồi, đột nhiên ôm bụng nói, “A, đau quá, chắc chắn là mình bị tiêu chảy rồi.” Bình bịch một trận, biến mất khỏi tầm mắt ba người.
“Có chuyện gì sao?” Lý Cương nhìn Lưu Ngọc, mặt không đổi sắc hỏi.
“Em có lời muốn nói với anh.” Lưu Ngọc kiên định nói, rất có tư thế hôm nay anh không nghe em sẽ không đi.
Lý Cương khẽ thở dài một cái, “Vào đi.” Nói rồi dẫn người vào phòng làm việc của mình.
Hắn ngồi vào vị trí của mình, thấy Lưu Ngọc còn đang đứng, “Ngồi đi, muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện tiết lộ bản kế hoạch không có bất cứ liên quan gì với em.” Lưu Ngọc hai tay đặt trên đùi siết chặt lấy nhau nhìn vào mắt Lý Cương nghiêm túc nói.
“Anh biết.” Lý Cương gật đầu.
“Anh, anh biết?” Lưu Ngọc vô cùng kinh ngạc, nghe hắn nói vậy cô không biết phải nói tiếp như thế nào, “Nếu anh tin em, sao còn muốn chuyển em ra ngoài?” Tâm tình của Lưu Ngọc lúc này có chút phức tạp, vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
“Dù em không tiết lộ bản kế hoạch cho Trương Kha, nhưng em đã có ngoại tâm, em không phải ở phe Tào Nhất Vinh, thì nhất định là đã tiếp xúc với Tào Nhất Hiên.” Câu này của Lý Cương thậm chí còn không phải câu hỏi.
“Em là vì để lại đường lui cho mọi người thôi, lỡ như dự án thất bại, không một ai có thể bảo trụ chúng ta, tựa như tình huống hiện nay, lẽ nào trông cậy vào cậu ba Tào tay cầm dao bếp kia đến che chở chúng ta sao? Anh có biết Tào Nhất Vinh đã cho triệu tập đại hội cổ đông rồi không, chính là chĩa về phía chúng ta…” Lưu Ngọc nóng nảy đứng lên, hai tay vỗ lên bàn Lý Cương.
“Không phải chúng ta, là anh.” Lý Cương tựa lưng lên ghế dựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Lưu Ngọc có chút mất sức, ngồi trở lại lên ghế, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo hiện lên vẻ bi thương.
“Không ngờ chúng ta trừ những ngày lễ tết thời gian còn lại đều ở chung với nhau, mới chỉ mấy ngày thôi, em đã thay đổi… Anh sắp không nhận ra nữa rồi, hay là kỳ thực đây mới là con người thật của em.” Lý Cương hy vọng chuyện này có một cái kết. “Thật ra suy nghĩ của em không sai, chỉ là quan điểm của mọi người không giống nhau mà thôi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (không chung đường thì không làm việc chung được), anh thấy chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.” Hắn mở máy vi tính ra, không nhìn cô nữa.
Thái Điền ngồi tại chỗ, đập lên mặt bàn một cái, hắn rất muốn đi nghe trộm, tới phòng trà nước lấy ly nước, từng bước từng bước lết đến bên ngoài phòng làm việc của Lý Cương, nhìn văn phòng không người một cái, chầm chậm đem tai dán lên cửa. Lúc này cửa đột nhiên mở ra, liền thấy Lưu Ngọc ôm mặt xông ra ngoài, có lẽ là quá mức đau lòng, hoàn toàn không để ý đến Thái Điền ở ngưỡng cửa bị dọa giật mình.
Mãi đến lúc cô biến mất khỏi hành lang, Thái Điền vẫn còn một tay cầm ly trà, một tay ôm ngực, hắn liếc mắt vào trong phòng làm việc một cái, thấy Lý Cương đang ngồi im trước máy vi tính xem gì đó, haiz, chuyện này căng rồi đây.
Lúc này Mã Ngọc và Nguyễn Linh Linh thò đầu vào quét mắt xem tình trạng trong văn phòng, hình như kết thúc rồi, hai người lúc này mới mỗi người một tay cầm cà phê mua dưới lầu về chỗ.
Thái Điền trợn to mắt nhìn hai người, ý nói: Thế mà không có phần tôi.
“Đứng ở cửa làm gì, muốn vào thì vào đi.” Lý Cương dù không nhìn về phía hắn, nhưng dư quang vẫn có thể thấy Thái Điền ở ngưỡng cửa.
“Ha ha, lão đại.” Thái Điền căng da đầu đi vào, thấy Mã Ngọc dùng khẩu hình nói: Good luck! Lại tặng thêm hai ngón tay cái, chịu đựng!
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lý Cương vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính như cũ, giống như trên đó có gì hấp dẫn hắn lắm vậy.
Chuẩn bị? “Chuẩn bị cái gì?” Thái Điền gãi gãi đầu, không biết hắn đang nói gì.
“Bị kết tội, em tưởng là mấy người đó sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao, còn không phải vội vàng đuổi anh đi.” Lý Cương rốt cục quay sang nhìn Thái Điền.
“Hơ, cái này có gì mà chuẩn bị, không phải chỉ nhận cái thùng đựng đồ thôi sao.” Thái Điền không lo việc này, cùng lắm thì đổi công ty khác, nếu ở đây không có Lý Cương, hắn đã đi từ lâu rồi. Hắn chịu không nổi nhất là hai thằng Trương Kha với Ngô Hạo không biết xấu hổ kia, nhất định sẽ dương dương tự đắc khoe khoang vớ vẩn trước mặt bọn họ cho xem.
Lúc này Mã Ngọc đột nhiên xông vào, hốt hoảng nói, “Tổ trưởng, Quản lý Tào bảo chúng ta đến phòng họp số .”
“Được.” Lý Cương khẽ gật đầu thể hiện đã biết, đem việc Quản lý Tào gọi bọn họ đến ra so, khẳng định là kém nghiêm trọng hơn gọi bọn họ đến đại hội cổ đông rồi.
“Anh ta nói ngay lập tức, nhân viên cả tổ.” Mã Ngọc lại bổ sung.
Lý Cương và Thái Điền nhìn nhau, chắc là về chuyện đại hội cổ đông đi.
Lúc bốn người vào phòng họp, Tào Nhất Lâm, Thiết Đầu và Từ Uy đã chờ sẵn ở đó. Bọn họ lần lượt ngồi xuống vị trí gần Tào Nhất Lâm. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba người, bao gồm cả Lý Cương, bốn người không khỏi lo sợ nghĩ nhiều, lẽ nào tình hình nghiêm trọng hơn rồi?
Ba người không nói một câu, chỉ có Thiết Đầu phát cho mỗi người bọn họ một tập hồ sơ.
Bọn họ cầm trong tay, trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc, xử lý bọn họ nhanh vậy sao. Đây là báo cáo nghỉ việc, nói chính xác là bốn bản báo cáo nghỉ việc.
“Các anh ký trước đi.” Tào Nhất Lâm nói.
“Dự án bị cướp đi chủ yếu là do tôi, họ đều là những nhân viên rất ưu tú, mất họ đối với Tào thị mà nói sẽ là tổn thất lớn nhất, tôi hy vọng…” Lý Cương hy vọng mình có thể một mình gánh trách nhiệm, mặc dù vẫn còn vài chuyện chưa được làm rõ, nhưng chuyện dự án bị cướp chung quy phải có người gánh chịu hậu quả.
Mã Ngọc và Nguyễn Linh Linh đều có chút cảm động, bọn họ không ngờ tới lúc này rồi mà tổ trưởng vẫn còn có thể bảo vệ bọn họ.
“Các anh cứ ký vào báo cáo nghỉ việc trước đã rồi nói sau.” Thiết Đầu trực tiếp cắt ngang lời hắn.
“Thiết, trợ lý Lý.” Tào Nhất Lâm gọi hắn lại, lại nhìn về phía Lý Cương. “Các anh không ký vào báo cáo nghỉ việc, tôi làm sao cho các anh ký hợp đồng khác được.” Nói rồi, cậu lại phát cho mỗi người một tập hồ sơ khác.
Có ý gì? Còn phải ký hợp đồng khác ư? Bốn người cầm đọc, đều giật đứng mình. Bởi vì đây là một bản hợp đồng lao động, mấu chốt là đây là một bản hợp đồng lao động với tập đoàn tài chính Từ thị.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu được đây là tình huống gì, sao họ lại phải ký hợp đồng tuyển dụng của tập đoàn tài chính Từ thị? Hơn nữa còn là ở trong Tào thị ký hợp đồng tuyển dụng của công ty khác…
“Tôi hiện nay không có dự định rời khỏi Tào thị.” Lý Cương nhìn thấy bên A bên B liền đẩy tập hồ sơ trước mặt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tào Nhất Lâm nói, lẽ nào cậu ta và Từ thị có thỏa thuận gì? Nhưng không đến mức đó đi, bọn họ ưu tú đến mức được đào góc tường như vậy rồi sao?
“Chỉ là cần các anh tạm thời rời khỏi Tào thị thôi, đợi vấn đề được giải quyết rồi, các anh vẫn có thể quay lại.” Tào Nhất Lâm vội giải thích.
“Vấn đề gì phải cần chúng tôi vào Từ thị mới có thể giải quyết?” Lý Cương hỏi, hắn mặc kệ Tào Nhất Lâm có quan hệ gì với Từ thị, nếu không thể cho hắn một lý do hợp lý, hắn tình nguyện bị trong ngành biết là hắn vì vấn đề năng lực làm việc bị Tào thị sa thải, cũng sẽ không ký.
“Mời các anh lật ra mặt sau xem qua hạng mục công việc, đây là hợp đồng tuyển dụng trong vòng ba tháng, nếu các anh ký, từ cuối tuần trở đi các anh sẽ đại diện cho tập đoàn tài chính Từ thị tiến hành đàm phán tên thương hiệu MA với Tào thị.” Từ Uy đứng lên đi tới bên Lý Cương, lật hồ sơ ra mặt sau, mở cho hắn xem.
Thân thể Lý Cương chấn động, vội nhìn về phía nội dung Từ Uy mở ra. Trên đó viết rõ ràng: Dựa trên hợp đồng hợp tác đã ký của Tào thị và MA, yêu cầu trong vòng một tháng triển khai gồm xác định tên thương hiệu và thiết lập vị trí quầy chuyên doanh. Nhằm vào điều khoản này, cùng Tào thị tiến hành hợp tác thương thảo.
“Từ thị có thương hiệu MA ở Trung Quốc?” Lý Cương muốn xác định lại trước.
“Phải.” Từ Uy gật đầu.
“Nhưng cho dù Từ thị có thương hiệu trong tay, không lâu trước khi Tào thị hợp tác với MA, bọn họ đây là ác ý giành đăng ký nhãn hiệu trước, Tào thị vẫn có thể lấy lại thông qua trình tự pháp luật mà.” Lý Cương nhắm thẳng vào trọng điểm hỏi.
“Nếu Từ thị chuẩn bị phát triển ngành mỹ phẩm thì sao, Tào thị muốn lấy lại cũng chỉ có thể thương lượng với Từ thị.” Từ Uy đấy gọng kính trên sống mũi lên, suy nghĩ thật sự bị giấu đi, nhưng vẫn có thể khiến Lý Cương cảm thấy được sự tự tin bày mưu nghĩ kế mơ hồ của anh. Lý Cương nhất thời hoảng hốt, loại cảm giác vừa rồi. Trước đây không để ý quá nhiều, lần này có lẽ là vì anh ta không cố ý giấu khí thế đi, “Anh là ai?” Người này khẳng định không phải là một trợ lý đơn giản.
Từ Uy mỉm cười, không trả lời, chỉ nói, “Cho dù các anh không ký hợp đồng, rời khỏi Tào thị là chuyện chắc chắn, sớm muộn gì cũng phải ký cái báo cáo nghỉ việc kia thôi. Còn về hợp đồng Từ thị…” Anh chăm chú nhìn Lý Cương, “Cho dù anh không làm, tôi cũng sẽ tìm người khác đến làm, tới lúc đó dùng trạng thái gì hợp tác với Tào thị, vậy thì không dễ khống chế. Lấy sự coi trọng của anh với Tào thị, chẳng lẽ không phải là tham dự vào sẽ càng dễ nắm chắc hướng đi hơn sao?”
Lý Cương kinh ngạc nhìn Từ Uy, ý anh ta nói rất rõ ràng, nếu đổi người khác đến làm, bọn họ sẽ không chút lưu tình tranh thủ đến lợi ích lớn nhất, nhưng nếu hắn làm… một số việc còn có khả năng xoay sở được đường sống.
Hắn cầm bút trên bàn, cẩn thận đọc nội dung hợp đồng, cuối cùng vẫn ký tên xuống, ba người kia thấy Lý Cương ký tên, sau cũng ký theo, trong thời điểm này, ở lại Tào thị là chuyện rất khó xử.
Bọn họ đưa hợp đồng và bút cho Tào Nhất Lâm, Lý Cương nghĩ một chút vẫn hỏi, “Trước kia là ai tiết lộ bản kế hoạch, các anh tra được chưa?”
Từ Uy mỉm cười nói, “Là tôi.”
Mọi người nghe thấy đều cả kinh! Tào Nhất Lâm và Thiết Đầu còn trợn mắt to hơn nhìn anh, sao lại vậy?