Vô số hình ảnh trong đầu như những mảnh vỡ không ăn khớp với nhau cứ mãnh liệt đến như thủy triều, sau khi chúng xét qua thì lưu lại những dấu vết giống như bị đao cắt dẫn đến một loại đau đớn kịch liệt xen lẫn vài phần mệt mỏi.
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu của mình như muốn nổ tung, lấy bản tính nghị lực nhẫn nại của hắn cũng nhịn không được mà phải rên lên một tiếng, hắn chậm rãi mở to mắt, trong bóng tối thanh tĩnh, dưới ánh đen lờ mờ, hắn nhìn nhìn địa phương xung quanh mình, trong tầm mắt của hắn cả gian phong đều lộ ra vẻ âm u, có chút ánh nến cháy chập chờn làm cho những cái bóng trên vách tướng hơi run.
Một khuôn mặt hơi mập mạp mang thêm vài phần quan tâm tiến gần đến khuôn mặt hắn rồi dường như có chút kinh hỉ nói: "Tông Cảnh người đã tỉnh sao?"
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu hắn từng cơn chóng mặt nhưng mà cũng còn có mấy phần thanh tĩnh, cúi đầu mà kêu lên một tiếng: "Bàn tử."
Ba Hùng liền lập tức cao hứng hẳn lên thò tay cầm lấy cái khăn ướt trên trán của Vương Tông Cảnh bỏ xuống rồi tùy tiện sờ sờ một chút, liền thỏa mãn gật đầu, tuy rằng vẫn con sốt nhưng mà so với hai canh giờ trước thì đã khá hơn nhiều rồi.
Hắn chần chừ một chút cuối cùng vẫn đem khăn ướt vặn một cái rồi lần nữa nhúng ướt đặt lên trên đầu Vương Tông Cảnh sau đó cười nói: "Người đã tỉnh là tốt rồi, trước đó thân thể người nóng lên như bị thiêu đốt làm cho mọi người đều hoang mang, thật đúng là dọa người."
"Ừ..." Vương Tông Cảnh mệt mỏi đáp lời, ánh mắt hắn đảo qua phong mới phát hiện lúc nay đêm đã khuya trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Ba Hùng trông coi nơi này liền xoay đầu lại có chút khó khăn gật đầu với Ba Hùng rồi nói: "Đa tạ."
Ba Hùng khoát tay áo cũng không kể công mà cười nói: "Ta cũng không làm gì, thật ra lúc còn sáng tỷ tỷ người cùng với những người khác cũng tới thăm người, đặc biệt là tỷ tỷ người còn kéo Tăng trưởng lão đến đây xem bệnh cho người cho nên ngươi mới có thể khỏe nhanh như vậy, ngay cả hai người Tô cô nương cùng Điêu Tứ cũng ở đây chăm sóc người chỉ vừa mới rời khỏi đây không lâu."
"Ừ... Thật vất vả mọi người... Ta cũng không biết tại sao lại như vậy," Vương Tông Cảnh nói có chút khó khăn, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ chậm rãi nói: "Đột nhiên cứ như vậy đổ bệnh."
"Tốt rồi, tốt rồi, người không cần phải nói." Ba Hùng nhìn thấy bộ dạng của hắn liền vội vàng nói: "Người cứ nghỉ ngơi cho tốt là được, đến lúc nào khỏi bệnh người muốn nói thế nào cũng được."
Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng gật đầu hắn cũng cảm thấy bản thân mệt mỏi không chịu nổi giống như sức lực toàn thân thị tháo nước, hắn vùng vẫy một lát rồi lại nghiêng đầu một cái, sau cũng thì cũng chìm vào giấc ngủ say, cho dù Ba Hùng ở bên cạnh đẩy hắn hai cái thì Vương Tông Cảnh cũng không hề hay biết gì, một điểm phản ứng cũng không có.
Ba Hùng ngồi thẳng người dậy nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nhìn Vương Tông Cảnh một hồi lâu, sau đó giương mặt lên nhìn những đồ dùng được bài trí đơn giản trong phòng, hết thảy đều rất gọn gàng ngăn nắp. Ba Hùng dương như có một chút buồn chán đứng lên chậm rãi đi lại trong phòng, ánh nến chập chờn chiếu vào khuông mặt mập mạp của hắn giống như đang có điều suy nghĩ.
Một lát sau hắn đi tới ngăn tủ được đặt tại một góc tường rồi dừng lại, trên mặt hình như có vẻ suy tư, bàn tay đặt tại ngăn tủ khẽ phất, lập tức ngon tay mập mạp của hắn nhẹ nhàng đặt lên ngăn tủ làm bằng gỗ thông, hắn quay đầu lại lặng nhìn, trong phòng vẫn vắng vẻ như cũ mà Vương Tông Cảnh cũng vẫn còn đang ngủ mê man.
Sắc mặt Ba Hùng như thường, hắn trầm mặc một lát rồi lập tức duỗi tay thò vào phía dưới ngăn tủ kia kéo mở cửa tủ ra.
Một khắc này động tác của hắn dường như trở nên vô cùng nhanh nhẹn tại trong ngăn tủ tìm kiếm cái gì, không bao lâu sau thì thần hình mập mạp của hắn ngừng lại lập tức đứng lên, lúc này trong tay hắn cầm một cái hồ lô màu vàng đúng là cái bình thường ngày được dùng để chứa đan dược.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy Vương Tông Cảnh vẫn như cũ không có một điểm phản ứng nào, ánh mắt của Ba Hùng khép hờ thò tay đẩy nút hồ lô ra rồi đưa đên trước mũi, thoáng ngửi một lát, chân mày của hắn hơi nhíu dường như có phần mê hoặc. Hắn đứng ở đó do dự trong chốc lát rồi quay người bước nhanh đên bên cái bàn tròn kéo cây đèn lại gần sau đó đem hồ lô khẽ đảo, trên mặt bàn lập tức hơn mười hạt đan dược lăn ra nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn, hầu như đều là Dưỡng Nguyên Đan.
Ba Hùng nhàn nhạt nhìn vào những hạt đan dược này khóe miệng chậm rãi lộ một tia vui vẻ mang thêm mấy phần khinh thường. Một lát sau ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ nhìn vào đống đan dược màu trắng, dưới ánh sáng của ngọn nến kia, hắn thấy bên trong đám Dưỡng Nguyên đan có lẫn vào một viên đan dược màu vàng nhìn rất nổi bật, đồng thời từ trên linh dược truyền đến thoang thoảng mùi thơm có chút nồng nặc. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sắc mặt của Ba Hùng hơi biến, thò tay nhặt viên đan dược màu vàng lên cẩn thận quan sát, nhưng vừa đúng lúc đó trong phòng vốn đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang tinh tế và nhẹ nhàng giống như tiếng bước chân đi lại, lại giống như gió thổi qua cành liễu, vốn rất khó nghe nhưng mà tại bên trong màn đêm dặc biệt yên tĩnh này lại truyền đến rất rõ ràng.
Hai hàng lông mày của Ba Hùng lập tức nhăn lại, thần sắc trên mặt nhất thời lạnh xuống, trầm ngâm một lát liền đem những hạt đan dược màu trắng trên bàn thu vào trong hồ lô, nhìn đến hạt đan dược màu vàng thì hắn do dự một chút rồi vòng qua tay trực tiếp bỏ vào trong ngực mình, sau đó hắn bước nhanh đến bên cái tủ đem bỏ bình hồ lô vào chỗ cũ đóng kỹ cửa tủ lại. Trong phòng này hết thảy lập tức đều trở lại như ban đầu giống như chưa từng có chuyện gì xẩy ra.
Sau đó hắn quay đầu nhì về phía ngoài phòng trên mặt lộ ra nhàn nhạt cười lạnh bước chân hướng về phía cửa đi tới, lúc đi ngang qua bàn tròn thì hắn như nhớ ra cái gì liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh sau đó cúi người xuống nhẹ nhàng thổi tắt ánh đèn trên bàn. Lập tức, căn phòng bị một mảnh bóng tối bao phủ, Vương Tông Cảnh đang nằm trên giường cũng trở thành một bóng mờ bên trong mảnh sâu sắc kia.
Ba Hùng đứng thẳng người lên, giờ phút này nhìn qua thân thể mập mạp của hắn trong bóng đêm đã biến thành một cái bóng mờ to lớn, hắn đứng tại đó một lát rồi lặng yên không một tiếng động bước chân đi tới cửa, mở cửa phòng ra, một cỗ gió đêm lành lạnh thổi tới phòng, hắn dừng lại một chút rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng phía sau hắn nhẹ nhàng đóng lại chỉ để lại trong phòng một mảnh tối tăm.
Sáng sớm, mặt trời vừa mới nhô lên đem những tia ánh sáng tới, chậm rãi xua tan đi sự vắng lặng cùng bóng tối của đêm qua, cho dù là bên trong phòng có cửa sổ đang đóng chặt cũng vẫn có thể cảm nhận được thế giới đang dần dần sáng lên.
Vương Tông Cảnh đang nằm ở trên giường bên trong phong có chút lờ mờ chậm rãi mở hai mắt ra.
Bàn tròn chiếc ghế, gỗ thông ngăn tủ, cửa sổ đóng chặt, hết thảy đều giống như lúc ban đầu. Đây là căn phòng quen thuộc của hắn, hắn yên lặng nhìn dường như cảm thấy được một tia lạ lẫm đột nhiên xuất hiện mà trước nay chưa bao giờ có, sau đó hắn chậm rãi lấy tay chống xuống giường đỡ thân thể hắn ngồi dậy.
Trên thân thể của hắn có rất nhiều nơi truyền đến cảm giác đau nhức cùng một cỗ cảm giác mệt mỏi như thể vẫn còn muốn kéo dài. Hắn ngồi trong chốc lát rồi trong đầu lại hiện ra một màn bi kịch xảy ra trong nhà Tôn lão hán, bên trong Tôn gia trang.
Hắn không cuồng nộ, không có tâm tình vô cùng hối hận cũng như căm hận, có lẽ sự điên cuồng cùng với cuồng nhiệt đột nhiên phát ra bên trong cơ thể hắn ngày hôm qua đã đốt cháy nhiệt huyết mà hắn từng có. Hắn cứ ngồi yên lặng một mình như vậy ở trên giường trong ánh sáng lờ mờ.
Cho đến khi bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập chạy tới cửa phòng của hắn, sau đó mang theo mấy phần vội vàng, cửa phòng bị người đẩy ra, ánh sáng làm cho Vương Tông Cảnh phải hơi híp con mắt lại, một lúc lâu sau mới nhìn đến đạo thân ảnh nho nhỏ từ ngoài cửa vào đúng là Tiểu Đỉnh.
Thần sắc trên khuông mặt nho nhỏ của Tiểu Đỉnh có phần sốt ruột cùng quan tâm vội vã chạy vào, thấy được khuôn mặt Vương Tông Cảnh có chút tiều tụy ngồi trên gường thì vốn là luôn vui vẻ liền lập tức trở nên lo lắng kêu lên: "Vương đại ca, huynh không sao chứ? Đệ vừa trở về thì nghe nói ngày hôm qua huynh đột nhiên bị bệnh nặng."
Vương Tông Cảnh cười cười chậm rãi lắc đầu có thêm vài phần mệt mỏi khẽ nói: "Ta không sao đâu, Tiểu Đỉnh."
Đúng lúc này ngoài cửa có bóng người xuất hiện, chính là Tô Văn Thanh đã tới, nàng hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua thì lập tức trên mặt mang theo mấy phần sợ hãi cùng vui mừng nói:"Vương công tử, ngươi đã tỉnh lại?"
Nói xong liền bước nhanh đến bên giường vươn tay ra, chỉ là lúc tay đưa ra được một đoạn thì nàng bỗng nhiên lại do dự động tác cũng chậm lại. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, Tô Văn Thanh do dự trong chốc lạt lại thản nhiên thải mái đặt tay lên trán của hắn sờ một chút liền lập tức lộ ra một nụ cười nói: "Thật tốt quá, huynh đã bớt nóng rồi."
Vương Tông Cảnh nở nụ cười, hắn cũng hiểu được so với tối hôm qua thì hôm nay trên người đã khá hơn rất nhiều, đồng thời hắn cũng nhớ tới lờ nói của Ba Hùng tối hôm qua khiến cho trong lòng hắn có vài phần cảm kích, ngẩng đầu lên đối với Tô Văn Thanh nói: "Nghe bàn tử nói, ngày hôm qua vào thời điểm ta bị bệnh đã gây cho cô nương không ít phiền toái, thật sự đa tạ."
Tô Văn Thanh thản nhiên cười, một khắc này quả nhiên là đẹp theo người, nàng hé miệng mỉm cười nói: "Chỉ là việc nhỏ thôi huynh không cần để ý. Nhưng mà thân thể này của huynh tốt như vậy, mà vừa nói bệnh thì liền bị bệnh."
Vương Tông Cảnh cười khổ một cái, trong nụ cười mang theo mấy phần đắng chát, chỉ là cúi đầu không đáp. Ánh mắt của Tô Văn Thanh lóe lên cũng không tiếp tục hỏi xuống nữa, nàng rất khéo hiểu lòng người quay đầu nói với Tiểu Đỉnh: "Tiểu Đỉnh lúc đệ tiến vào không nhìn thấy những người khác sao?"
Tiểu Đỉnh lắc đầu nói: "Không có a, nhưng mà thân thể của Vương đại ca tốt hơn là được rồi nếu như không có việc gì thì ta đây liền đi chơi a."
Vương Tông Cảnh khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của nó nói: "Ta không sao, đệ cứ đi chơi đi."
Tiểu Đỉnh cười cười ha ha quay người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh, lúc này Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nói: "Ba Hùng cùng Điêu Tứ đâu sao lại không thấy bọn hắn?"
Tô Văn Thanh nói: "Ta cũng không thấy bọn hắn, chắc là vẫn còn đang ngủ." Nàng thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tối hôm qua ba người chúng ta đều ở bên người nhưng mà về sau ta đi trước nên cũng không biết được bon hắn có ở bên người tiếp nữa không."
Vương Tông Cảnh nói: "Ah, tối hôm qua ta hình như có tỉnh một lần nhưng mà chỉ thấy được bàn tử, còn Điêu Tứ chăc hẳn là về phòng trước."
Tô Văn Thanh "Ah" một tiếng rồi thảnh nhiên nói: "Xem ra vẫn là bàn tử có lòng."
Vương Tông Cảnh cười cười nói: "Con người bàn tử không tệ." nói xong liên nhìn thoáng qua cửa phòng lúc Tiểu Đỉnh đi ra cũng không đóng lại rồi lật cái chăn mỏng đang che thân thể, hắn chuẩn bị trở mình xuống giường.
Tô Văn Thanh lập tức cả kinh nói: "Huynh còn không khỏe lắm, vậy mà đang định làm gì?"
Vương Tông Cảnh lắc đầu nói: "Đi ra ngoài một chút, ở mãi trong phòng cũng rất bực mình, hơn nữa ta cảm thấy trên người đã khá hơn rất nhiều, chắc là không có gì đáng ngại."
Tô Văn Thanh trầm ngâm một lát liền nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừ đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt" đang lúc nói thấy động tác của Vương Tông Cảnh dường như có chút không thoải mái liền chần chờ một lát rồi đưa tay ra nói: "Ta đỡ huynh đi."
Vương Tông Cảnh cười cười cũng không có tiếp nhận ý tốt của nàng mà chỉ nói: "Không có việc gì ta có thể tự mình đi được."
Vừa nói xong thì hắn đã xuống đất, hoạt động gân cốt một chút rồi cất bước đi ra phía ngoai đình viện. Tô Văn Thanh ban đầu còn có chút lo lắng nên đi theo sau hắn, nhưng thấy được những bước đi của Vương Tông Cảnh chẳng những không có thái độ mệt mỏi mà ngược lại tinh thần sung sức hơn chút ít, đến cả nhịp bước cũng nhanh hơn, xem ra thật sự là không có chuyện gì lớn liền cảm thấy yên lòng, lộ ra nhàn nhạt vui vẻ cùng ở phía sau hắn đi ra cửa phòng vào bên trong đình viện.
Trong sân, cây liễu xanh mướt, Tiểu Đỉnh đang cùng với Đại Hoàng và Tiểu Hôi chơi đùa trên thảm cỏ trong đình viện, khi thấy được Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh đi ra liền vô cùng cao hứng vẫy vẫy tay với bọn hắn. Về phần Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi tức thì đều là một bộ dạng lười biếng liếc về bên này một cái rồi đem đầu chuyển sang chỗ khác.
Vương Tông Cảnh chậm rãi đi vào giữa đình viện, gió mát mang theo nhàn nhạt hương cỏ lướt nhẹ qua mặt để cho đầu óc của hắn thanh tĩnh hơn, nhịn không được hít một hơi thật sâu vào, giờ khắc này hắn dường như cảm giác được bệnh lại khỏe hơn hai phần.
Một tiếng két vang lên phía sau, cửa phòng chữ kim được mở ra, Cửu Điêu Tứ mang theo thần sắc nhợt nhạt chậm rãi đi ra. Khi hắn trông thấy Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh, còn có Tiểu Đỉnh đều ở trong sân liền giật mình một cái sau đó đi tới, ánh mắt của hắn thoáng dứng lại trên mặt của Tô Văn Thanh một lát rồi nhìn về phía Vương Tông Cảnh nói: "Tông Cảnh, ngươi ra đây làm gì, thân thể có khá hơn chút nào không?"
Vương Tông Cảnh thoáng nở một nụ cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi."
Cửu Điêu Tứ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi" Nói xong hắn xoay người chuyển ánh mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Bàn tử đâu rồi?"
Vương Tông Cảnh lắc đầu nói: "Không biết, từ lúc ta tỉnh dậy đến giờ vẫn không thấy hắn."
Ở bên cạnh Tiểu Đỉnh đang ngồi dưới đất lay lay cái đầu của Đại Hoàng cũng trách móc một tiếng: "Ta cũng không thấy hắn đâu cả."
Vương Tông Cảnh mỉm cười nói: "Chắc là vẫn còn đang ngủ a. Hình như đêm qua hắn ở trong phong ta đến khuya, tiếc là khi đó ta đang ngủ không biết được cái gì cả."
Phía xa xa bên ngoài đình viện dường như truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ giống như bầu không khí náo nhiệt của ban ngày đã nổi lên. Cửu Điêu Tứ hướng ra phía bên ngoài lơ đãng nhìn thoáng qua nói: "Vậy thì hãy để cho hắn ngủ thêm một lát. Đúng rồi bệnh của người vừa mới tốt hơn, không nên đi ra bên ngoài nếu không rất dễ trúng gió, nên sớm đi nghỉ ngơi mới đúng."
Vương Tông Cảnh không đồng ý cười nói: "Không có việc gì đâu, ta thích ở bên ngoài đi dạo một chút, ở trong phòng lâu quá nên có chút bực mình, trong người lại càng cảm thấy khó chịu."
Cửu Điêu Tứ thoáng nghĩ một chút cũng không có tiếp tục khuyên bảo, lúc này tiếng âm thanh rầm rĩ bên ngoài đã lớn hơn mấy phần, nhìn xuyên qua cổng chính có thể thấy được trên đường bên ngoài ất đạo có mấy người đang vội vàng chạy tới nhìn xem thì có chút cấp bách.
Tô Văn Thanh nhíu lông mày "Ồ" một tiếng rồi hướng về phía bên ngoài cửa đi đên đồng thời mở miệng: "Vừa mới sáng sớm mà đã ồn ào cái gì vậy?"
Cửu Điêu Tứ cùng Vương Tông Cảnh cũng theo sau lưng nàng đi tởi cửa chính của đình viện, mà ngay cả Tiểu Đỉnh cũng có vài phần hiếu kì chay qua đứng bên cạnh bon hắn thò đầu ra bên ngoài reo lên: "Làm sao lại như vậy nha?"
Mấy người đứng ở bên cạnh cửa đình viện thì tâm nhìn rộng rãi hơn lập tức thấy được không ít người theo đinh viện của mình nhao nhao đi ra cùng nhau hướng về phía Thanh Vân biệt viện, Hậu Hoa Viên rất nhanh đi đến, đồng thời có những tốp năm tốp ba đệ tử đang thấp giọng nghị luận với nhau.
Cửu Điêu Tứ ngạc nhiên quay đầu lại nói: "Chẳng lẽ bên trong Thanh Vân Môn có truyền xuống tin tức gì nên muôn tu tập mọi người để thông báo chăng?"
"Không có a." sắc mặt Tô Văn Thanh bình tĩnh chỉ là nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thấy ai nói qua cho chúng ta a."
Chỉ là dường như trong biệt viên đang có tin tức gì đó càng lúc cang lan truyền khiến cho càng nhiều người hơn nhao nhao xuất hiện cùng hướng về Hậu Hoa Viên đi tới. Mọi người trong viện thứ 23 đều nổi lên sự nghi ngờ, vừa vặn lúc này Tô Văn Thanh thấy được ca ca Tô Văn Khang cùng với hai người bạn ở phía không xa cũng đang nhanh bước đi liền vội vàng gọi lại nói: "Ngũ Ca, vì sao mọi người đều đi về phía Hậu Hoa Viên vậy, có chuyện gì sao?"
Tô Văn Khang đi tới sắc mặt có chút cổ quái, ánh mắt mang theo mấy phần không để ý nhìn qua Vương Tông Cảnh cùng Cửu Điêu Tứ đứng bên cạnh Tô Văn Thanh. Vương Tông Cảnh thì không có gì nhưng ánh mắt của Cửu Điêu Tứ thì lóe lên sắc mặt lạnh thêm vài phần. Nhưng mà Tô Văn Khang tự nhiên là không để ý đến những thứ ngoại lai này chỉ là đối với Tô Văn Thanh nói: "Thanh muội người không biết gì sao? Sáng sớm này có người chạy đến nói tại bên trong Hâu Hoa Viên phát hiện ra người chết ở đó, hơn nữa người chết lại là Thanh Vân thí luyện đệ tử."
"Cái gì?" Bọn người Tô Văn Thanh cùng Vương Tông Cảnh, Cửu Điêu Tứ đều lắp bắp kinh hãi, vô cùng ngạc nhiên. Đây là sự việc mà bọn hắn không hề nghĩ đến, ai có thể nghĩ đến bên dưới chân núi Thanh Vân lại xẩy ra việc như vậy. Sau khi chấn động thì trên mặt Cửu Điêu Tứ cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, sau một lát tất cả mọi người quyết định cùng nhau đi xem.
Tô Văn Thanh còn còn có chút bận tâm thân thể của Vương Tông Cảnh, nhưng mà Vương Tông Cảnh lại cảm thấy tinh thần của hắn có phần tốt hơn lúc nãy nên vẫn kiên trì muốn đi xem. Tô Văn Thanh còn đang muốn khuyên tiếp thì bỗng nhiên thấy được ánh mắt lộ ra vẽ kỳ quái của Tô Văn Khang nhìn mình, lập tức đôi má của nàng liền đỏ lên cúi đầu xuống lại không nói nữa. Mấy người đi xuống thềm đá ,hòa vào dòng người đi về phía trước, Tiểu Đỉnh đi được vài bước chợt nhớ đến bàn tử liền vô cùng nghĩa khí vội vàng chạy về đến bên ngoài phòng chữ thổ liên tục gõ cửa ý định gọi bàn tử cùng đi xem náo nhiệt. Nhưng mà gõ cả buổi mà cửa phòng vẫn đóng chặt một tí phản ứng cũng không có.
Tiểu Đỉnh đành oán trách hai tiếng liền không để ý tới nữa vội vàng mang theo Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi nhanh như chớp chạy ra sân nhỏ rồi đuổi theo đám người Vương Tông Cảnh, cùng đi xem sự việc lần đầu tiên xảy ra trong Thanh Vân biệt viện.
Hậu Hoa Viên vốn an bình thanh tĩnh nhưng mà lúc này có thể thấy được nhân ảnh chớp động hơn nữa vẫn đang còn không ít người tò mò hướng nơi đây chạy đến. Đám người Vương Tông Cảnh theo dòng người đi thẳng về phía trước, đi tới đi tới Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, cái phương hướng phía trước không phải là hướng có vách núi vắng vẻ mà hắn ngày thường hay đến sao?
Tại sao lại có người chết ở địa phương vắng vẻ này, đây sẽ là người nào? Trong nội tâm Vương Tông Cảnh nhất thời có chút ngạc nhiên cùng nghị ngờ, rất nhanh mọi người đi vào chỗ vốn là vắng vẻ kia, nhưng bây giờ có thể thấy được dưới vách núi đầu người di chuyển, quả nhiên chỉ thấy rất nhiều Thanh Vân Môn đệ tử đứng ở bên cạnh tạo thành một vòng tròn ngăn cản tất cả Thanh Vân thí luyện đệ tử ở bên ngoài, trong đó có cả đám người Mục Hoài Chính, Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu thậm chí cả tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh, Vương Tế Vũ, ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng.
Bỗng nhiên một tiếng khóc sầu kín mang theo vài phần kinh hoàng truyền ra từ dưới vách núi đá, lập tức làm cho mọi người rối loạn, nhưng mà Vương Tông Cảnh sau khi nghe được thì mãnh liệt giật mình thiếu chút nữa nghẹn ngào kêu lên. Tuy rằng hắn vừa mới bị bệnh nặng nhưng mà thanh âm này nghe rất quen thuộc quyết không thể sai, đúng là tiếng khóc của Tô Tiểu Liên.
Hắn rất nóng lòng muốn xem xét cẩn thận, nhưng mà phía trước có không ít người vây quanh, lại thêm cả Thanh Vân Môn đệ tử chặn đường, mà bọn hắn lại tới chậm nên bị ngăn ở bên ngoài. Trong lòng Vương Tông Cảnh rất lo lắng nhất thời cũng không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy mà trực tiếp dùng sức chen lấn đi vào bên trong, đám người Cửu Điêu Tứ, Tô Văn Thanh kể cả Tiểu Đỉnh đều sửng sốt một chút rồi cũng vội vã đi theo.
Người bên cạnh lập tức bắt đầu trách mắng nhưng Vương Tông Cảnh cũng chỉ nói: "Nhường một chút, nhường một chút bên trong là người quen của ta" Lời nói vừa ra thì những người ngăn cản phía trước lập tức yên lặng nhao nhao tránh ra một cái đường nhỏ để cho bọn họ không mất quá nhiều sức lực chen lấn đi vào.
Vào đến bên trong tầm nhìn lập tức rộng rãi hơn, hắn thấy được đứng bên trong vòng tròn do Thanh Vân Môn đệ tử làm là hai vị Trưởng Lão Thanh Vân Môn theo thứ tự là Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân, giờ phút này ánh mắt của hai người sáng ngời, sắc mặt lộ ra vẻ ngưng trọng thỉnh thoảng nhìn nhau nhẹ giọng nói cái gì đó. Bên cạnh bon họ cách đó không xa trên mặt đất nằm ngang một người không nhúc nhích trên người được đắp một cái chiếu.
Mà ở bên người tử thi kia con có một người nữ tử đang ngồi, sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể run run, hai tay che mặt, tuy rằng đang kiệt lực áp chế nhưng hình như là nhận lấy cực độ kinh hãi mà không nhịn được khóc ra thành tiếng, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống đúng là Tô Tiểu Liên.
Vương Tông Cảnh ngạc nhiên dừng lại bước chân nhất thời không biết nên nói cái gì trong lòng là một mảnh hoang mang, hắn không biết đến cùng nơi đây đã xẩy ra chuyện gì mà Tô Tiểu Liên lại ngồi đó run rẩy khóc thút thít, khóe mắt nàng chợt liếc qua bên này trông thấy ánh mắt kinh ngạc mang theo vài phần quan tâm của Vương Tông Cảnh thì thân thể nàng run lên một cái, nước mặt lại như muốn tuôn ra nhiều hơn.
Vương Tông Cảnh nhịn không được bước lên một bước muốn đi qua an ủi nàng nhưng mà lập tức liền bị đệ tử Thanh Vân ngăn lại, trong lòng của Vương Tông Cảnh vô cùng lo lắng đang muốn giải thích với những đệ tử Thanh Vân Môn này thì đúng lúc này Tiểu Đỉnh đang đứng bên người chợt phát ra một tiếng thét lớn:"A, bàn tử, là bàn tử a......"
Vương Tông Cảnh thoáng giật mình một cái liền quay đầu hương về Tiểu Đỉnh nhìn lại chỉ thấy hai mắt Tiểu Đỉnh mở to duỗi một ngón tay ra chỉ về phía cổ thi thể kia.
Cùng một thời gian, Tô Văn Thanh cùng với Cửu Điêu Tứ đứng ở một bên cũng có chút kinh ngạc nhìn lại, ba người hai mắt nhìn nhau sau đó cơ hồ là đồng thời ba người cùng biến sắc bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía thi hài bị che dấu ở dưới chiếu kia.
Một trận gió lạnh thổi qua làm cho chiếu khẽ nhúc nhích lộ ra thì thể bị che lấp bên trong mơ hồ có vài phần quen thuộc.
Bên trong vòng tròn, Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân đều là người có đạo hạnh cao thâm nghe được động tĩnh bên này, Tăng Thư Thư khẽ nhíu mày hường về bên này nhìn thoáng qua lập tức bước lên một bước thò tay xuống kéo cái chiếu mỏng kia ra, ánh sáng soi xuống mọi người xung quanh đều im lặng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên khuôn mặt mập mạp kia. Đúng là Ba Hùng.