Giữa không trung, Đạo Huyền chân nhân nhíu chặt đôi mày, đối diện với Thú Thần hình dạng phảng phất như ác quỷ từ cửu u địa phủ hiện ra, không những là ông ta, cả những người trong chính đạo dưới mặt đất, người nào người nấy cũng trợn mắt há mồm ngây ra.
Quái vật ở giữa không trung đó, toàn thân đen tuyền như mực, cơ bắp trên thân thể to lớn vồng lên, không biết có bao nhiêu cánh tay tráng kiện thô kệch từ thân thể thò ra, nhìn sơ qua, sợ rằng không dưới mấy trăm. Thêm vào vì vu pháp mà đầu lâu mặt mày biến hình, lại càng đanh ác khủng bố, thật là một yêu thú chưa từng thấy qua từ thuở khai thiên lập địa.
Nãy giờ lặng câm, đám đông bắt đầu huyên náo nhộn nhạo lên, kinh tâm động phách có thừa, càng có nhiều người sinh ra cảm giác không tin chắc nữa, quái vật đến từ man tộc Nam Cương không phải yêu không phải ma, quỷ cũng không phải quỷ, người cũng không giống người này quả nhiên là loại cùng hung cực ác. Không thể biết được đây là vật thế gian tự nhiên tạo hoá gì nữa.
Đạo Huyền chân nhân hít một hơi dài, từ từ hoành Tru Tiên cổ kiếm trước ngực. Bạch quang chói mắt không ngừng lấp loáng bắn ra từ trên Tru Tiên kiếm, không những bao lấp thanh cổ kiếm, mà cả cánh tay của Đạo Huyền chân nhân cầm kiếm cũng bị phủ trùm bên trong. Từ ngoài nhìn tới, lúc này bầu trời mù mịt kiếm ảnh, Tru Tiên kiếm trận uy phong lẫm liệt, Đạo Huyền chân nhân càng như thần tiên, nhưng không biết vì sao, dưới bề ngoài tiên phong đạo cốt của ông ta, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành hơi trắng tái.
Lời nói của ông ta nhỏ xíu, tịnh không có mấy ai có thể nghe được, chúng nhân thấy ông ta lẩm bẩm thì thầm, sắc mặt lại phảng phất đau xót, nhất thời đều mê hoặc, không biết Đạo Huyền chân nhân đang làm gì. Chỉ là sau một hồi, chợt thấy giữa không trung, Đạo Huyền chân nhân trợn mắt nhướng mày, uy phong lẫm liệt, tả thủ kiếm quyết chợt chỉ ra, vẽ vời trên thân Tru Tiên cổ kiếm.
Bạch quang thiểm diệu, đột nhiên hồng quang loang loáng, chỉ thấy tả thủ của Đạo Huyền chân nhân lọt vào giữa bạch quang, lại thấy máu tươi tung toé, nhưng trên mặt ông ta tuy tái nhợt, lại không có tới một nét đau đớn, tả thủ vung vẩy, giữa hư không cực kỳ mau mắn vẽ một đồ dạng quái dị, huyết tích trên ngón tay của ông ta bắn phún lại không rơi xuống đất, mà tuỳ theo thủ thế huy vũ của ông ta, ngưng kết giữa không trung, hiện rõ đồ án đó.
Một đồ án đỏ tươi, Thái Cực Đồ bằng máu!
Huyết dịch đỏ đậm, bắt đầu tan chảy trên Thái Cực Đồ, càng lúc càng tươi tắn, như là hồng ngọc, mà bản thân Thái Cực Đồ cũng bắt đầu chuyển động thần tốc. Đạo Huyền chân nhân sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đồng thời cổ kiếm Tru Tiên toả ánh bạch quang bao phủ bàn tay của ông ta cũng đã bắt đầu hơi hơi di động, phảng phất như thần kiếm trong truyền thuyết đó tựa hồ đã bị sự vật gì làm kinh động, khát vọng nhìn thấy gì đó!
Thái Cực Đồ kia càng lúc càng xoay nhanh, từ từ thăng khởi, đến trước mặt Đạo Huyền chân nhân ba thước. Đạo Huyền chân nhân lúc này sắc mặt đã cực kỳ nhợt nhạt, phảng phất nguyên khí toàn thân đều đã bị Thái Cực Đồ kia hút hết, nhưng ông ta vẫn tận dụng khí lực cuối cùng còn lại đề khởi cổ kiếm Tru Tiên, đột nhiên vung mạnh qua, một kiếm đâm xuyên qua Thái Cực Đồ bằng máu đó, đồng thời miệng ông ta quát lớn: “Thiên…Cơ…Ấn…”.
Mỗi một chữ ông ta quát lên, giữa càn khôn ngời sáng, trên bầu trời xanh không mây không gió, không ngờ đã sinh ra một tiếng sét kinh thiên động địa, một luồng đại lực lẫm liệt từ trên trời hạ xuống, tựa như vô hình, lại tựa như hữu hình, xâu gộp lại với nhau. Cuồng phong ùn ùn kéo tới, trên thân người ông ta, “rẹt rẹt rẹt” như tiếng xé toạt, ông ta hét lên ba tiếng vang vọng, toàn thân y phục rách toạc, hoá thành tro bụi.
Dưới chân ông ta, trên mặt đất xanh rờn, Thanh Vân Sơn Mạch khổng lồ vang lên tiếng oang oang, mặt đất bắt đầu hơi rung chuyển, bảy ngọn núi cao đâm chọc ngàn mây của Thanh Vân Sơn, không một toà nào là ngoại lệ: Thông Thiên, Long Thủ, Triều Dương, Lạc Hà, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc thất mạch giữa vách núi treo leo, giữa vực sâu vạn trượng, không ngờ lồ lộ ánh sáng vàng càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng sáng ngời, dần dần tụ thành hình, kim quang sáng lạn, phảng phất là từ nơi sâu ẩn nhất của sơn mạch linh phong bắn ra, lại tựa như bao nhiêu sơn mạch đó vốn có sinh mệnh, giữa kim quang chói loà, sơn phong khổng lồ từ từ hô hấp.
Dị quang màu vàng chói mắt loá mi đó chung quy đã tụ lại thành bảy thứ đồ án màu vàng khổng lồ, trên đỉnh núi, lung lay đối diện với cổ kiếm Tru Tiên trên bầu trời.
Bầu trời ngời ngời!
Huy Hoàng sáng lạn!
Cho dù là Thú Thần, cũng hơi kinh hãi!
Tru Tiên cổ kiếm rúng động càng lúc càng lợi hại, cả Thái Cực Đồ ngưng tụ thành từ máu tươi của ông ta cũng thần tốc quay cuồng, vô phương nhìn thấy rõ.
Tiếng sét oành oành, phảng phất như thuỷ triều trào dâng trên trời, nhưng ở dưới đất lại đột nhiên an tĩnh, không còn chấn động, không còn nứt nẻ. Sau đó, cơ hồ cũng cùng một lúc, dị quang đủ màu còn cường liệt gấp mười lần khi nãy ùn ùn xung thiên bay lên, lại tụ trên cổ kiếm Tru Tiên.
Ánh sáng rực rỡ phừng phừng nháy mắt như nổ tung chiếu ngời khắp đất trời, bắn ra bốn phương tám hướng, những tia sáng không thể tưởng tượng nổi phủ trùm toàn thiên địa. Về phía Tru Tiên kiếm trận cổ xưa, chỉ còn lại bảy đạo kiếm chủ khổng lồ, nhưng giờ phút này, từ trên Tru Tiên kiếm phản xạ ra từng đạo từng đạo cự quang bừng bừng, giữa những ánh mắt kinh hãi ngạc nhiên của ngàn vạn sinh linh bên dưới, bảy đạo Tru Tiên kiếm chủ, theo dòng chảy ánh sáng dần dần dung hợp lại, dần dần hợp thành một thanh cự kiếm một màu bạch quang chói ngời, toả ánh sáng vạn trượng, chiếu rọi khắp thế gian.
Giữa sát na đó, vô số người sực tỉnh trong cơn kinh hãi, vọng nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trên khung trời, mọi người như đang say đang đắm, tiếng hoan hô như điên dại lại vang lên, tràn ngập cả Thanh Vân Sơn.
Chỉ là, trong đám người như cuồng điên đó, ai ai cũng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, lại không ai chú ý đến giữa cơn thác loạn, một thân ảnh bạch sắc len lỏi rời bỏ đám đông, thần tốc vô bì phóng về phía hậu sơn.
Gió rát bờ má, phảng phất có chút băng lãnh, nhưng lại làm sao che giấu nổi ngọn lửa cuồng nhiệt đang phừng phừng thiêu đốt thâm tâm.
Lục Tuyết Kỳ mặt trắng như tuyết, thấp thoáng ửng hồng lợt lạt, nghiến chặt răng cắn chặt môi, từ nơi sâu kín nhất trong đôi mắt của nàng đã sớm in bóng vùng sâu kín nhất nơi hậu sơn mờ mịt!
Cả vùng trời này, phong vân vần vũ!
Còn có ai thèm để ý tới?
Lời ca xưa buồn bã, tiếng thì thào chơi vơi đều len theo tà bạch y phiêu phưỡng, theo gió bay xa, phóng về nơi xa vắng không ai hay biết.
Giữa không trung, Đạo Huyền chân nhân nhíu chặt đôi mày, đối diện với Thú Thần hình dạng phảng phất như ác quỷ từ cửu u địa phủ hiện ra, không những là ông ta, cả những người trong chính đạo dưới mặt đất, người nào người nấy cũng trợn mắt há mồm ngây ra.
Quái vật ở giữa không trung đó, toàn thân đen tuyền như mực, cơ bắp trên thân thể to lớn vồng lên, không biết có bao nhiêu cánh tay tráng kiện thô kệch từ thân thể thò ra, nhìn sơ qua, sợ rằng không dưới mấy trăm. Thêm vào vì vu pháp mà đầu lâu mặt mày biến hình, lại càng đanh ác khủng bố, thật là một yêu thú chưa từng thấy qua từ thuở khai thiên lập địa.
Nãy giờ lặng câm, đám đông bắt đầu huyên náo nhộn nhạo lên, kinh tâm động phách có thừa, càng có nhiều người sinh ra cảm giác không tin chắc nữa, quái vật đến từ man tộc Nam Cương không phải yêu không phải ma, quỷ cũng không phải quỷ, người cũng không giống người này quả nhiên là loại cùng hung cực ác. Không thể biết được đây là vật thế gian tự nhiên tạo hoá gì nữa.
Đạo Huyền chân nhân hít một hơi dài, từ từ hoành Tru Tiên cổ kiếm trước ngực. Bạch quang chói mắt không ngừng lấp loáng bắn ra từ trên Tru Tiên kiếm, không những bao lấp thanh cổ kiếm, mà cả cánh tay của Đạo Huyền chân nhân cầm kiếm cũng bị phủ trùm bên trong. Từ ngoài nhìn tới, lúc này bầu trời mù mịt kiếm ảnh, Tru Tiên kiếm trận uy phong lẫm liệt, Đạo Huyền chân nhân càng như thần tiên, nhưng không biết vì sao, dưới bề ngoài tiên phong đạo cốt của ông ta, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành hơi trắng tái.
Lời nói của ông ta nhỏ xíu, tịnh không có mấy ai có thể nghe được, chúng nhân thấy ông ta lẩm bẩm thì thầm, sắc mặt lại phảng phất đau xót, nhất thời đều mê hoặc, không biết Đạo Huyền chân nhân đang làm gì. Chỉ là sau một hồi, chợt thấy giữa không trung, Đạo Huyền chân nhân trợn mắt nhướng mày, uy phong lẫm liệt, tả thủ kiếm quyết chợt chỉ ra, vẽ vời trên thân Tru Tiên cổ kiếm.
Bạch quang thiểm diệu, đột nhiên hồng quang loang loáng, chỉ thấy tả thủ của Đạo Huyền chân nhân lọt vào giữa bạch quang, lại thấy máu tươi tung toé, nhưng trên mặt ông ta tuy tái nhợt, lại không có tới một nét đau đớn, tả thủ vung vẩy, giữa hư không cực kỳ mau mắn vẽ một đồ dạng quái dị, huyết tích trên ngón tay của ông ta bắn phún lại không rơi xuống đất, mà tuỳ theo thủ thế huy vũ của ông ta, ngưng kết giữa không trung, hiện rõ đồ án đó.
Một đồ án đỏ tươi, Thái Cực Đồ bằng máu!
Huyết dịch đỏ đậm, bắt đầu tan chảy trên Thái Cực Đồ, càng lúc càng tươi tắn, như là hồng ngọc, mà bản thân Thái Cực Đồ cũng bắt đầu chuyển động thần tốc. Đạo Huyền chân nhân sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đồng thời cổ kiếm Tru Tiên toả ánh bạch quang bao phủ bàn tay của ông ta cũng đã bắt đầu hơi hơi di động, phảng phất như thần kiếm trong truyền thuyết đó tựa hồ đã bị sự vật gì làm kinh động, khát vọng nhìn thấy gì đó!
Thái Cực Đồ kia càng lúc càng xoay nhanh, từ từ thăng khởi, đến trước mặt Đạo Huyền chân nhân ba thước. Đạo Huyền chân nhân lúc này sắc mặt đã cực kỳ nhợt nhạt, phảng phất nguyên khí toàn thân đều đã bị Thái Cực Đồ kia hút hết, nhưng ông ta vẫn tận dụng khí lực cuối cùng còn lại đề khởi cổ kiếm Tru Tiên, đột nhiên vung mạnh qua, một kiếm đâm xuyên qua Thái Cực Đồ bằng máu đó, đồng thời miệng ông ta quát lớn: “Thiên…Cơ…Ấn…”.
Mỗi một chữ ông ta quát lên, giữa càn khôn ngời sáng, trên bầu trời xanh không mây không gió, không ngờ đã sinh ra một tiếng sét kinh thiên động địa, một luồng đại lực lẫm liệt từ trên trời hạ xuống, tựa như vô hình, lại tựa như hữu hình, xâu gộp lại với nhau. Cuồng phong ùn ùn kéo tới, trên thân người ông ta, “rẹt rẹt rẹt” như tiếng xé toạt, ông ta hét lên ba tiếng vang vọng, toàn thân y phục rách toạc, hoá thành tro bụi.
Dưới chân ông ta, trên mặt đất xanh rờn, Thanh Vân Sơn Mạch khổng lồ vang lên tiếng oang oang, mặt đất bắt đầu hơi rung chuyển, bảy ngọn núi cao đâm chọc ngàn mây của Thanh Vân Sơn, không một toà nào là ngoại lệ: Thông Thiên, Long Thủ, Triều Dương, Lạc Hà, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc thất mạch giữa vách núi treo leo, giữa vực sâu vạn trượng, không ngờ lồ lộ ánh sáng vàng càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng sáng ngời, dần dần tụ thành hình, kim quang sáng lạn, phảng phất là từ nơi sâu ẩn nhất của sơn mạch linh phong bắn ra, lại tựa như bao nhiêu sơn mạch đó vốn có sinh mệnh, giữa kim quang chói loà, sơn phong khổng lồ từ từ hô hấp.
Dị quang màu vàng chói mắt loá mi đó chung quy đã tụ lại thành bảy thứ đồ án màu vàng khổng lồ, trên đỉnh núi, lung lay đối diện với cổ kiếm Tru Tiên trên bầu trời.
Bầu trời ngời ngời!
Huy Hoàng sáng lạn!
Cho dù là Thú Thần, cũng hơi kinh hãi!
Tru Tiên cổ kiếm rúng động càng lúc càng lợi hại, cả Thái Cực Đồ ngưng tụ thành từ máu tươi của ông ta cũng thần tốc quay cuồng, vô phương nhìn thấy rõ. Đạo Huyền chân nhân mặt mày lấp lánh ánh vàng, chợt trợn mắt hét lớn một tiếng:
Tiếng sét oành oành, phảng phất như thuỷ triều trào dâng trên trời, nhưng ở dưới đất lại đột nhiên an tĩnh, không còn chấn động, không còn nứt nẻ. Sau đó, cơ hồ cũng cùng một lúc, dị quang đủ màu còn cường liệt gấp mười lần khi nãy ùn ùn xung thiên bay lên, lại tụ trên cổ kiếm Tru Tiên.
Ánh sáng rực rỡ phừng phừng nháy mắt như nổ tung chiếu ngời khắp đất trời, bắn ra bốn phương tám hướng, những tia sáng không thể tưởng tượng nổi phủ trùm toàn thiên địa. Về phía Tru Tiên kiếm trận cổ xưa, chỉ còn lại bảy đạo kiếm chủ khổng lồ, nhưng giờ phút này, từ trên Tru Tiên kiếm phản xạ ra từng đạo từng đạo cự quang bừng bừng, giữa những ánh mắt kinh hãi ngạc nhiên của ngàn vạn sinh linh bên dưới, bảy đạo Tru Tiên kiếm chủ, theo dòng chảy ánh sáng dần dần dung hợp lại, dần dần hợp thành một thanh cự kiếm một màu bạch quang chói ngời, toả ánh sáng vạn trượng, chiếu rọi khắp thế gian.
Giữa sát na đó, vô số người sực tỉnh trong cơn kinh hãi, vọng nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trên khung trời, mọi người như đang say đang đắm, tiếng hoan hô như điên dại lại vang lên, tràn ngập cả Thanh Vân Sơn.
Chỉ là, trong đám người như cuồng điên đó, ai ai cũng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, lại không ai chú ý đến giữa cơn thác loạn, một thân ảnh bạch sắc len lỏi rời bỏ đám đông, thần tốc vô bì phóng về phía hậu sơn.
Gió rát bờ má, phảng phất có chút băng lãnh, nhưng lại làm sao che giấu nổi ngọn lửa cuồng nhiệt đang phừng phừng thiêu đốt thâm tâm.
Lục Tuyết Kỳ mặt trắng như tuyết, thấp thoáng ửng hồng lợt lạt, nghiến chặt răng cắn chặt môi, từ nơi sâu kín nhất trong đôi mắt của nàng đã sớm in bóng vùng sâu kín nhất nơi hậu sơn mờ mịt!
Cả vùng trời này, phong vân vần vũ!
Còn có ai thèm để ý tới?
Lời ca xưa buồn bã, tiếng thì thào chơi vơi đều len theo tà bạch y phiêu phưỡng, theo gió bay xa, phóng về nơi xa vắng không ai hay biết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giữa không trung, Đạo Huyền chân nhân nhíu chặt đôi mày, đối diện với Thú Thần hình dạng phảng phất như ác quỷ từ cửu u địa phủ hiện ra, không những là ông ta, cả những người trong chính đạo dưới mặt đất, người nào người nấy cũng trợn mắt há mồm ngây ra.
Quái vật ở giữa không trung đó, toàn thân đen tuyền như mực, cơ bắp trên thân thể to lớn vồng lên, không biết có bao nhiêu cánh tay tráng kiện thô kệch từ thân thể thò ra, nhìn sơ qua, sợ rằng không dưới mấy trăm. Thêm vào vì vu pháp mà đầu lâu mặt mày biến hình, lại càng đanh ác khủng bố, thật là một yêu thú chưa từng thấy qua từ thuở khai thiên lập địa.
Nãy giờ lặng câm, đám đông bắt đầu huyên náo nhộn nhạo lên, kinh tâm động phách có thừa, càng có nhiều người sinh ra cảm giác không tin chắc nữa, quái vật đến từ man tộc Nam Cương không phải yêu không phải ma, quỷ cũng không phải quỷ, người cũng không giống người này quả nhiên là loại cùng hung cực ác. Không thể biết được đây là vật thế gian tự nhiên tạo hoá gì nữa.
Đạo Huyền chân nhân hít một hơi dài, từ từ hoành Tru Tiên cổ kiếm trước ngực. Bạch quang chói mắt không ngừng lấp loáng bắn ra từ trên Tru Tiên kiếm, không những bao lấp thanh cổ kiếm, mà cả cánh tay của Đạo Huyền chân nhân cầm kiếm cũng bị phủ trùm bên trong. Từ ngoài nhìn tới, lúc này bầu trời mù mịt kiếm ảnh, Tru Tiên kiếm trận uy phong lẫm liệt, Đạo Huyền chân nhân càng như thần tiên, nhưng không biết vì sao, dưới bề ngoài tiên phong đạo cốt của ông ta, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành hơi trắng tái.
Lời nói của ông ta nhỏ xíu, tịnh không có mấy ai có thể nghe được, chúng nhân thấy ông ta lẩm bẩm thì thầm, sắc mặt lại phảng phất đau xót, nhất thời đều mê hoặc, không biết Đạo Huyền chân nhân đang làm gì. Chỉ là sau một hồi, chợt thấy giữa không trung, Đạo Huyền chân nhân trợn mắt nhướng mày, uy phong lẫm liệt, tả thủ kiếm quyết chợt chỉ ra, vẽ vời trên thân Tru Tiên cổ kiếm.
Bạch quang thiểm diệu, đột nhiên hồng quang loang loáng, chỉ thấy tả thủ của Đạo Huyền chân nhân lọt vào giữa bạch quang, lại thấy máu tươi tung toé, nhưng trên mặt ông ta tuy tái nhợt, lại không có tới một nét đau đớn, tả thủ vung vẩy, giữa hư không cực kỳ mau mắn vẽ một đồ dạng quái dị, huyết tích trên ngón tay của ông ta bắn phún lại không rơi xuống đất, mà tuỳ theo thủ thế huy vũ của ông ta, ngưng kết giữa không trung, hiện rõ đồ án đó.
Một đồ án đỏ tươi, Thái Cực Đồ bằng máu!
Huyết dịch đỏ đậm, bắt đầu tan chảy trên Thái Cực Đồ, càng lúc càng tươi tắn, như là hồng ngọc, mà bản thân Thái Cực Đồ cũng bắt đầu chuyển động thần tốc. Đạo Huyền chân nhân sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đồng thời cổ kiếm Tru Tiên toả ánh bạch quang bao phủ bàn tay của ông ta cũng đã bắt đầu hơi hơi di động, phảng phất như thần kiếm trong truyền thuyết đó tựa hồ đã bị sự vật gì làm kinh động, khát vọng nhìn thấy gì đó!
Thái Cực Đồ kia càng lúc càng xoay nhanh, từ từ thăng khởi, đến trước mặt Đạo Huyền chân nhân ba thước. Đạo Huyền chân nhân lúc này sắc mặt đã cực kỳ nhợt nhạt, phảng phất nguyên khí toàn thân đều đã bị Thái Cực Đồ kia hút hết, nhưng ông ta vẫn tận dụng khí lực cuối cùng còn lại đề khởi cổ kiếm Tru Tiên, đột nhiên vung mạnh qua, một kiếm đâm xuyên qua Thái Cực Đồ bằng máu đó, đồng thời miệng ông ta quát lớn: “Thiên…Cơ…Ấn…”.
Mỗi một chữ ông ta quát lên, giữa càn khôn ngời sáng, trên bầu trời xanh không mây không gió, không ngờ đã sinh ra một tiếng sét kinh thiên động địa, một luồng đại lực lẫm liệt từ trên trời hạ xuống, tựa như vô hình, lại tựa như hữu hình, xâu gộp lại với nhau. Cuồng phong ùn ùn kéo tới, trên thân người ông ta, “rẹt rẹt rẹt” như tiếng xé toạt, ông ta hét lên ba tiếng vang vọng, toàn thân y phục rách toạc, hoá thành tro bụi.
Dưới chân ông ta, trên mặt đất xanh rờn, Thanh Vân Sơn Mạch khổng lồ vang lên tiếng oang oang, mặt đất bắt đầu hơi rung chuyển, bảy ngọn núi cao đâm chọc ngàn mây của Thanh Vân Sơn, không một toà nào là ngoại lệ: Thông Thiên, Long Thủ, Triều Dương, Lạc Hà, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc thất mạch giữa vách núi treo leo, giữa vực sâu vạn trượng, không ngờ lồ lộ ánh sáng vàng càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng sáng ngời, dần dần tụ thành hình, kim quang sáng lạn, phảng phất là từ nơi sâu ẩn nhất của sơn mạch linh phong bắn ra, lại tựa như bao nhiêu sơn mạch đó vốn có sinh mệnh, giữa kim quang chói loà, sơn phong khổng lồ từ từ hô hấp.
Dị quang màu vàng chói mắt loá mi đó chung quy đã tụ lại thành bảy thứ đồ án màu vàng khổng lồ, trên đỉnh núi, lung lay đối diện với cổ kiếm Tru Tiên trên bầu trời.
Bầu trời ngời ngời!
Huy Hoàng sáng lạn!
Cho dù là Thú Thần, cũng hơi kinh hãi!
Tru Tiên cổ kiếm rúng động càng lúc càng lợi hại, cả Thái Cực Đồ ngưng tụ thành từ máu tươi của ông ta cũng thần tốc quay cuồng, vô phương nhìn thấy rõ.
Tiếng sét oành oành, phảng phất như thuỷ triều trào dâng trên trời, nhưng ở dưới đất lại đột nhiên an tĩnh, không còn chấn động, không còn nứt nẻ. Sau đó, cơ hồ cũng cùng một lúc, dị quang đủ màu còn cường liệt gấp mười lần khi nãy ùn ùn xung thiên bay lên, lại tụ trên cổ kiếm Tru Tiên.
Ánh sáng rực rỡ phừng phừng nháy mắt như nổ tung chiếu ngời khắp đất trời, bắn ra bốn phương tám hướng, những tia sáng không thể tưởng tượng nổi phủ trùm toàn thiên địa. Về phía Tru Tiên kiếm trận cổ xưa, chỉ còn lại bảy đạo kiếm chủ khổng lồ, nhưng giờ phút này, từ trên Tru Tiên kiếm phản xạ ra từng đạo từng đạo cự quang bừng bừng, giữa những ánh mắt kinh hãi ngạc nhiên của ngàn vạn sinh linh bên dưới, bảy đạo Tru Tiên kiếm chủ, theo dòng chảy ánh sáng dần dần dung hợp lại, dần dần hợp thành một thanh cự kiếm một màu bạch quang chói ngời, toả ánh sáng vạn trượng, chiếu rọi khắp thế gian.
Giữa sát na đó, vô số người sực tỉnh trong cơn kinh hãi, vọng nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trên khung trời, mọi người như đang say đang đắm, tiếng hoan hô như điên dại lại vang lên, tràn ngập cả Thanh Vân Sơn.
Chỉ là, trong đám người như cuồng điên đó, ai ai cũng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, lại không ai chú ý đến giữa cơn thác loạn, một thân ảnh bạch sắc len lỏi rời bỏ đám đông, thần tốc vô bì phóng về phía hậu sơn.
Gió rát bờ má, phảng phất có chút băng lãnh, nhưng lại làm sao che giấu nổi ngọn lửa cuồng nhiệt đang phừng phừng thiêu đốt thâm tâm.
Lục Tuyết Kỳ mặt trắng như tuyết, thấp thoáng ửng hồng lợt lạt, nghiến chặt răng cắn chặt môi, từ nơi sâu kín nhất trong đôi mắt của nàng đã sớm in bóng vùng sâu kín nhất nơi hậu sơn mờ mịt!
Cả vùng trời này, phong vân vần vũ!
Còn có ai thèm để ý tới?
Lời ca xưa buồn bã, tiếng thì thào chơi vơi đều len theo tà bạch y phiêu phưỡng, theo gió bay xa, phóng về nơi xa vắng không ai hay biết.