Bên trên bình đài của Huyết Trì, Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh đều ngẩng đầu nhìn Phục Long Đỉnh bềnh bồng trên không trung, nhưng thần tình mục quang của hai người lại khác nhau hoàn toàn, Quỷ Lệ thì trong vẻ kinh hãi có chút ngạc nhiên, trong đôi tròng mắt sau mảnh khăn đen che mặt của Quỷ tiên sinh lại là mục quang hưng phấn mừng rỡ.
Mất đi Càn Khôn Tỏa, cái chốt chặn cuối cùng đó cũng là trọng yếu nhất, lực lượng thần bí của Phục Long Đỉnh giờ phút này như hoàn toàn sống lại, huyết khí đỏ sẫm cuồn cuộn bốc lên như bão tố, gương mặt ác ma kia cũng giống như có được sinh mệnh, quang thái lưu động, đôi tròng mắt đỏ máu như có linh tính, hơi rung động.
Một cảm giác áp bức vô hình đáng sợ từ trên không trung tản phát ra không ngưng nghỉ, cơ hồ không ai thở nổi.
Quỷ Lệ sau cơn kinh hoàng đã định thần lại, xoay người quát Quỷ tiên sinh: "Ngươi đã làm gì?"
Quỷ tiên sinh lại phảng phất không nghe tiếng hét chất động màng nhĩ của Quỷ Lệ, trong đôi mắt của y đầy tình cảm hưng phấn, thậm chí có phần điên cuồng, đi tới vài bước, chợt quỳ dưới Phục Long Đỉnh đang xoay trên không trung. Quỷ Lệ ngạc nhiên, không thể tin thân ảnh đen kia.
Dưới mục quang kinh ngạc của Quỷ Lệ, Quỷ tiên sinh giang hai tay ra, lớn tiếng la: "Tu La!"
"Oành!" Một tiếng nổ vang dội khủng khiếp, giống như ác ma khủng bố đang say ngủ bị người kêu tỉnh dậy, từ Phục Long Đỉnh truyền dội ra, vách đá bốn bên động quật đồng thời phát ra tiếng nứt "lách cách", vô số khối đá khổng lồ bể rời, rơi ào ào xuống, huyết thủy trong Huyết Trì bên dưới động quật cũng chừng như bị cự lực tách ra, giữa tiếng động vang tai, mười mấy cột nước vọt lên, quỷ dị hoành tráng.
Trên Phục Long Đỉnh thoảng hiện một bóng đỏ, cái bóng đó như ẩn như hiện, nhưng hiển nhiên tướng tá càng lúc càng rõ rệt trong khi vùng vẫy uốn éo. Đừng đằng xa, Quỷ Lệ cũng thấy rõ, cảm nhận rõ ràng lực lượng khủng bố cùng sát ý cuồng điên bên trong đó.
Quỷ Lệ chăm chăm nhìn bóng đỏ, thần sắc trên mặt mấy lượt biến hóa cấp tốc, chợt nhún chân, thân hình bay lên, bay lướt về phía cửa động. Tuy không biết vật quỷ dị xuất thế kia là thần thánh phương nào, nhưng luồng cự lực ẩn chứa lại hiển nhiên thấy rõ sức người không thể chống chọi, nếu Càn Khôn Tỏa thần bí hồi nãy còn hoạt động, thì còn có cơ hội chuyển biến, lúc này Càn Khôn Tỏa đã bị Tinh Bàn phá đi, Quỷ Lệ trong lòng thầm tính, dứt khoát rời khỏi nơi này.
Hắn đâu còn là thiếu niên của năm xưa thuần phác nhiệt huyết vì chính nghĩa không ngại hy sinh tất cả, trong lòng hắn có lẽ không sợ chết, nhưng lại có thứ còn trọng yếu hơn cái chết.
Cơn địa chấn bốn bề theo sự xuất hiện của bóng đỏ càng lúc càng gia tăng kịch liệt, cũng là hồi nãy trong lòng hắn đã dấn lên cảm giác bất an, dị biến chưa từng xảy ra trong Hồ Kỳ Sơn này có nguy khốn tới Bích Dao không?
Lúc này, nỗi bất an trong lòng hắn càng mạnh, không muốn dây dưa nữa, quyết tâm bỏ đi.
Thân người đen thui của Quỷ tiên sinh vẫn còn như hồi nãy, quỳ dưới bóng đỏ thần bí bên trên Phục Long Đỉnh, nhưng giờ phút này song thủ giơ cao lại đã chầm chậm buông hạ, không còn hơi sức rơi xuống, một cái vòi đỏ sẫm khổng lồ, xung quanh sắc bén như đao, từ trong bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đâm xuống, như một lưỡi liềm khổng lồ đâm xuyên qua lưng Quỷ tiên sinh, thủng ra đằng trước, dư lực vẫn còn mạnh, xuyên qua mặt đất cứng ngắc bên dưới mình Quỷ tiên sinh, nội trong phương viên sáu thước, đất đá nứt vỡ tan nát.
Bóng đỏ thần bí quỷ dị đó không ngờ đã dùng cái vòi ghê gớm như lưỡi liềm ghim cắm Quỷ tiên sinh xuống đất, máu tươi từ vết thương của Quỷ tiên sinh phún ra nhuộm đỏ mặt đất bên dưới y. "Oïc... a..." Quỷ tiên sinh thở hổn hển, thân người run rẩy kịch liệt, sau một hồi, cái vòi khổng lồ đó tựa hồ không có lòng thương tiếc liền kéo toàn thân Quỷ tiên sinh yếu ớt lên, lật giữa khoảng không.
Máu tươi bắn trào tứ phía, rải rắc trên không, thê thảm khôn cùng. Ai cũng không tưởng được Quỷ tiên sinh giải trừ sự cấm cố của Càn Khôn Tỏa lại biến thành vật tế đầu tiên của hồng ảnh ác ma thần bí kia!
Quỷ Lệ cơ hồ đã có ý, thân người nhảy lên, tiếp lấy Quỷ tiên sinh giữa không trung, khăn đen che mặt vẫn còn, lại đã bị máu tươi trào ra từ miệng y nhuộm thẫm, Quỷ Lệ mặc nhiên nhìn lồng ngực y, liền nhìn qua chỗ khác. Vết thương to lớn như vậy, cơ hồ sắp chém Quỷ tiên sinh thành hai đoạn, nặng nề quá, vô luận ra sao cũng không sống được. Trước đó một khắc vẫn còn đứng yên lành bên mình, nháy mắt đã biến thành bộ dạng này, Quỷ Lệ nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Ôm thân tàn của Quỷ tiên sinh, Quỷ Lệ hạ mình trên bình đài gần cửa động, cách xa bóng đỏ đáng sợ, lúc này Quỷ tiên sinh trong lòng hắn đã gần hết hơi, trọng thương như vậy mà Quỷ tiên sinh chợt thấp giọng cười lên.
Giữa Quỷ Lệ và Tiểu Hoàn uyên nguyên không ít, luôn luôn ưa thích tiểu cô nương này, có cảm giác coi nàng như muội muội, lúc này nghe Quỷ tiên sinh lâm chung di ngôn có liên quan tới Tiểu Hoàn, xem Quỷ tiên sinh đau đớn như vậy mà vẫn gắng gượng nói, hiển nhiên chuyện quan hệ trọng đại.
Nhưng Quỷ tiên sinh nói mới được một nửa đã có bộ dạng gần tắt thở, trong lòng Quỷ Lệ khẩn trương, vụt hạ mình ghé tai sát miệng Quỷ tiên sinh lớn tiếng: "Ngươi kêu Tiểu Hoàn đi cứu ai, nói mau!"
Nói tới đó, không còn có thể nghe được nữa, sau khi nói ra tiếng "sơn" cơ hồ nghe không được, Quỷ tiên sinh rùng mình, liền buông lỏng toàn thân, hơi thở ngưng hẳn, từ giã cõi đời.
Quỷ Lệ ngây người một hồi, từ từ buông thân thể Quỷ tiên sinh, trong đầu đang có nghi vấn: Thanh Vân hậu sơn?
Đây là ý gì? Nếu không nghe lầm, câu cuối cùng Quỷ tiên sinh chỉ Thanh Vân Sơn, chỉ là sơn mạch của Thanh Vân Sơn trải dài ngàn dặm, ngoằn ngoèo lên xuống, hậu sơn là chỗ nào? Thanh Vân Môn chiếm cứ bảy ngọn núi cao nhất trong đó, mỗi một tòa núi đều có hậu sơn, vậy đi cứu Thanh Vân hậu sơn là chỉ gì đây?
Quỷ tiên sinh nói tới đó đã tắt thở, Quỷ Lệ trầm ngâm, thở dài một hơi, liếc nhìn Quỷ tiên sinh lần nữa, thấy đôi mắt của y vẫn còn hé, liền giơ tay vuốt mắt y, thấp giọng: "Nếu có cơ hội gặp Tiểu Hoàn, ta sẽ chuyển lời của ngươi, khổ là ngươi nói chưa hết, chỉ sợ nàng ta cũng không rõ được."
Nói xong, hắn đứng dậy, ngước đầu nhìn đằng xa, thấy bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đã hiện thân quá nửa thực thể, toàn thân đỏ như máu tươi, đầu lại vẫn bị bao trùm trong huyết khí nhìn không thấu, Quỷ Lệ nhíu mày, không muốn tốn thời gian ở đây nữa, xoay mình muốn bỏ đi, bất chợt trong lòng rúng động, cước bộ khựng lại.
Nháy mắt đó, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý niệm, như một dụ hoặc không cách nào ức chế nổi.
Hắn xoay lại, nhìn thân thể của Quỷ tiên sinh lần nữa, bên trên thân ảnh đen thui, tấm khăn đen vẫn còn che mặt, Quỷ Lệ đinh đinh nhìn cái khăn đen một hồi, trong lòng chợt rất muốn vén cái khăn đen đó, xem xem bên dưới là khuôn mặt ra sao.
Chỉ là sau một hồi, hắn cuối cùng vẫn bỏ qua ý niệm đó, xoay mình bỏ đi.
Lúc Quỷ Lệ rời khỏi động quật, Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn ngắc ngứ mấy tiếng, Quỷ Lệ mặc nhiên không nói gì, tuy đối với bốn con linh thú trong Huyết Trì hắn cũng có mấy phần bất nhẫn, nhưng giờ phút này địa phương sau lưng thật có thể coi là hiểm địa ghê gớm nhất của thế gian, cho dù bằng vào đạo hạnh hiện giờ, Quỷ Lệ cũng ngờ vực không có tới một chút cơ hội thắng được lực lượng thần bí đáng sợ kia.
Vách đá bốn bề và mặt đất vẫn đang chấn động, cho dù biết bên mình Bích Dao có Quỷ Vương canh phòng, chắc không thể xảy ra chuyện gì lạ, nhưng trong lòng Quỷ Lệ vẫn có mấy phần lo lắng, đây là tai họa chưa từng thấy, hiển nhiên lúc này trận pháp quỷ dị dưới một tay bố trí của Quỷ Vương đến nay đã có vẻ thoát khỏi khống chế, ít ra Quỷ tiên sinh là ví dụ tốt nhất.
Vô luận ra sao, cho dù Quỷ Vương phản đối, vẫn phải trước hết mang Bích Dao rời khỏi đây!
Hồ Kỳ Sơn dưới mắt thật quá nguy hiểm.
Quỷ Lệ tính trong lòng như vậy, thân ảnh cũng tăng tốc, nhắm hướng hồi nãy lướt đi, nháy mắt đã đến ngã ba có lối vào của hai thông đạo, hắn đang định lướt tới cửa động, chợt thân người khựng lại, lại phát hiện sâu kín trong thông đạo động huyệt vốn tối hù không ngờ nhoáng qua một tia hồng quang, hơn nữa ánh sáng đỏ đó đang mau chóng tiến về phía mình.
Quỷ Lệ rúng động trong lòng, cũng không biết sao hắn đột nhiên quyết định xoay người tiến vào trong thông đạo bên kia, ẩn mình dựa sát tường trong một góc hắc ám, nín thở, đồng thời kéo Tiểu Hôi trên vai ôm vào lòng, lấy tay bịt miệng nó.
Tiểu Hôi có linh tính, chừng như biết rõ là chuyện gì, cũng liền giữ im lặng, nằm bất động trong lòng Quỷ Lệ.
Trong thông đạo chìm đắm vào một màn tĩnh lặng, nhưng sự yên tĩnh đó không bảo trì được bao lâu, một hồi sau, liền nghe một tràng tiếng rít rú truyền đến, trong đó còn có tiếng thở vồ vập rất nặng nề, không biết sao nghe giống như dã thú hơn là người.
"Vù!" Một thân người cao to từ trong thông đạo lướt qua, rơi mình xuống đất, nhìn từ sau lưng, bóng dáng đó chính là Quỷ Vương, nhưng con người trước mắt ngay lúc này lại hoàn toàn khác biệt với Quỷ Vương ngày thường, y phục trên mình không biết sao rách toang, tứ chi và thân trên thấy như vồng lên khác lạ.
Tiếng "răng rắc" trầm thấp không ngừng phát ra từ trên mình Quỷ Vương, cũng không biết là gì, nhưng trên mình ông ta tản phát ra một mùi vị cực kỳ quen thuộc.
Quỷ Vương không dừng lại một chỗ quá lâu, sau khi hạ mình xuống, thoáng nhìn ngón xung quanh, liền cất bước đi về phía quang ảnh đỏ tận cuối bình đài đằng xa, ông ta đi rất mau, rất gấp, tựa như đằng trước có vật gì đó ông ta khát vọng cực kỳ đang chờ đợi ông ta, thậm chí ông ta không thèm tra dò huyết tích dị dạng trên mặt đất quanh đây. Sau khi thân ảnh của Quỷ Vương tiên tán trong động quật lấp loáng hồng quang, Quỷ Lệ từ từ đi ra khỏi bóng tối, hắn nhìn kỹ chỗ đó, trong mắt dị quang thoảng hiện, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tiểu Hôi từ từ bò ra khỏi lòng hắn, ngồi trên vai hắn, kêu nhỏ nhẻ hai tiếng.
Lúc này Quỷ Vương đi vào Huyết Trì, ai đang canh giữ Bích Dao?
Quỷ Lệ mặt không còn một giọt máu, trắng nhợt, trong đầu oong oong dội dội, do dự chỉ một lúc là liền như ánh chớp phi thân vút đi, lọt vào trong địa đạo, chạy như bay.
Trên đường, trong lòng hắn chỉ không ngừng hoang mang: Bích Dao... Bích Dao... nàng không thể nào xảy ra chuyện...
Cả tòa Hồ Kỳ Sơn đều đang rung chuyển, đó là cảm giác trong lòng Quỷ Lệ trong khi bay lướt đi trong thông đạo, cho đến bây giờ, cơn địa chấn lần này cứ tiếp tục diễn ra, đã vượt quá những ngày qua, hơn nữa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, trái lại, cảm giác từ dưới chân và bốn tường đá xung quanh cho thấy chấn động vẫn không ngừng gia tăng kịch liệt.
Xa xa truyền lại tiếng băng vỡ, khiến cho người ta kinh hãi thất thần, Quỷ Lệ lướt ra khỏi ám đạo đó, sau khi xông ra khỏi thạch thất của Quỷ Vương, dũng đạo trong Quỷ Vương Tông trước mắt hắn đã hủy hoại tới mức không còn nhận ra nữa.
Nam nhân đôi mắt đỏ máu, trong tay nắm "Phệ Hồn", "Phệ Huyết Châu" lấp lánh ánh máu, đang vận hành đến mức cực điểm, sát ý băng lãnh như triều dâng xộc qua, giọng nói băng lãnh từ trên mình hắn truyền ra.
"Ai dám cản đường ta, sẽ trở thành như cục đá hồi nãy."
Đoàn người đông cứng, bụi bặm vẫn còn đang tung bay kia khiến cho mọi người đều tin vào sự nguy hiểm của Quỷ Lệ, hơn nữa trong mắt hắn loang loáng những tia sáng đỏ máu điên cuồng, làm cho người ta không có cách nào không lý tới sự uy hiếp của hắn, thiểu não không hơi không tiếng, đám đông nhượng một lối hẹp giữa thông đạo đông nghẹt cho hắn đi qua, cho phép đủ một người đi qua cũng quá nhỏ, lại đã là cực hạn.
Trong Ma Giáo, ai ai cũng biết Hợp Hoan Linh mới là Ma Giáo kỳ bảo tuyệt thế hiếm thấy, thậm chí so với Phệ Huyết Châu của Hắc Tâm lão nhân năm xưa lúc Ma Giáo thịnh vượng mà nói cũng gần như ngang hàng, lẽ nào...
Quỷ Lệ không nghĩ ngợi nữa, trong đầu óc hắn chớp mắt đã biến thành trống không.
Giữa tiếng nổ oành oành, trong khói bụi bốc cao tới mấy trăm trượng xộc lên khung trời, dòng nham tương khổng lồ nóng bức xông ra khỏi mặt đất, phún lên tận trời cao, dưới cảnh tượng hoành tráng sức mạnh thiên địa đó, bên cạnh dòng nham tương khổng lồ đó, thân ảnh trắng nho nhỏ thấp thoáng một giây cuối cùng, chung quy đã bay ra khỏi miệng núi như địa ngục, bay về hướng xa xăm.
Bên trên bình đài của Huyết Trì, Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh đều ngẩng đầu nhìn Phục Long Đỉnh bềnh bồng trên không trung, nhưng thần tình mục quang của hai người lại khác nhau hoàn toàn, Quỷ Lệ thì trong vẻ kinh hãi có chút ngạc nhiên, trong đôi tròng mắt sau mảnh khăn đen che mặt của Quỷ tiên sinh lại là mục quang hưng phấn mừng rỡ.
Mất đi Càn Khôn Tỏa, cái chốt chặn cuối cùng đó cũng là trọng yếu nhất, lực lượng thần bí của Phục Long Đỉnh giờ phút này như hoàn toàn sống lại, huyết khí đỏ sẫm cuồn cuộn bốc lên như bão tố, gương mặt ác ma kia cũng giống như có được sinh mệnh, quang thái lưu động, đôi tròng mắt đỏ máu như có linh tính, hơi rung động.
Một cảm giác áp bức vô hình đáng sợ từ trên không trung tản phát ra không ngưng nghỉ, cơ hồ không ai thở nổi.
Quỷ Lệ sau cơn kinh hoàng đã định thần lại, xoay người quát Quỷ tiên sinh: "Ngươi đã làm gì?"
Quỷ tiên sinh lại phảng phất không nghe tiếng hét chất động màng nhĩ của Quỷ Lệ, trong đôi mắt của y đầy tình cảm hưng phấn, thậm chí có phần điên cuồng, đi tới vài bước, chợt quỳ dưới Phục Long Đỉnh đang xoay trên không trung. Quỷ Lệ ngạc nhiên, không thể tin thân ảnh đen kia.
Dưới mục quang kinh ngạc của Quỷ Lệ, Quỷ tiên sinh giang hai tay ra, lớn tiếng la: "Tu La!"
"Oành!" Một tiếng nổ vang dội khủng khiếp, giống như ác ma khủng bố đang say ngủ bị người kêu tỉnh dậy, từ Phục Long Đỉnh truyền dội ra, vách đá bốn bên động quật đồng thời phát ra tiếng nứt "lách cách", vô số khối đá khổng lồ bể rời, rơi ào ào xuống, huyết thủy trong Huyết Trì bên dưới động quật cũng chừng như bị cự lực tách ra, giữa tiếng động vang tai, mười mấy cột nước vọt lên, quỷ dị hoành tráng.
Trên Phục Long Đỉnh thoảng hiện một bóng đỏ, cái bóng đó như ẩn như hiện, nhưng hiển nhiên tướng tá càng lúc càng rõ rệt trong khi vùng vẫy uốn éo. Đừng đằng xa, Quỷ Lệ cũng thấy rõ, cảm nhận rõ ràng lực lượng khủng bố cùng sát ý cuồng điên bên trong đó.
Quỷ Lệ chăm chăm nhìn bóng đỏ, thần sắc trên mặt mấy lượt biến hóa cấp tốc, chợt nhún chân, thân hình bay lên, bay lướt về phía cửa động. Tuy không biết vật quỷ dị xuất thế kia là thần thánh phương nào, nhưng luồng cự lực ẩn chứa lại hiển nhiên thấy rõ sức người không thể chống chọi, nếu Càn Khôn Tỏa thần bí hồi nãy còn hoạt động, thì còn có cơ hội chuyển biến, lúc này Càn Khôn Tỏa đã bị Tinh Bàn phá đi, Quỷ Lệ trong lòng thầm tính, dứt khoát rời khỏi nơi này.
Hắn đâu còn là thiếu niên của năm xưa thuần phác nhiệt huyết vì chính nghĩa không ngại hy sinh tất cả, trong lòng hắn có lẽ không sợ chết, nhưng lại có thứ còn trọng yếu hơn cái chết.
Cơn địa chấn bốn bề theo sự xuất hiện của bóng đỏ càng lúc càng gia tăng kịch liệt, cũng là hồi nãy trong lòng hắn đã dấn lên cảm giác bất an, dị biến chưa từng xảy ra trong Hồ Kỳ Sơn này có nguy khốn tới Bích Dao không?
Lúc này, nỗi bất an trong lòng hắn càng mạnh, không muốn dây dưa nữa, quyết tâm bỏ đi.
Thân người đen thui của Quỷ tiên sinh vẫn còn như hồi nãy, quỳ dưới bóng đỏ thần bí bên trên Phục Long Đỉnh, nhưng giờ phút này song thủ giơ cao lại đã chầm chậm buông hạ, không còn hơi sức rơi xuống, một cái vòi đỏ sẫm khổng lồ, xung quanh sắc bén như đao, từ trong bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đâm xuống, như một lưỡi liềm khổng lồ đâm xuyên qua lưng Quỷ tiên sinh, thủng ra đằng trước, dư lực vẫn còn mạnh, xuyên qua mặt đất cứng ngắc bên dưới mình Quỷ tiên sinh, nội trong phương viên sáu thước, đất đá nứt vỡ tan nát.
Bóng đỏ thần bí quỷ dị đó không ngờ đã dùng cái vòi ghê gớm như lưỡi liềm ghim cắm Quỷ tiên sinh xuống đất, máu tươi từ vết thương của Quỷ tiên sinh phún ra nhuộm đỏ mặt đất bên dưới y. "Oïc... a..." Quỷ tiên sinh thở hổn hển, thân người run rẩy kịch liệt, sau một hồi, cái vòi khổng lồ đó tựa hồ không có lòng thương tiếc liền kéo toàn thân Quỷ tiên sinh yếu ớt lên, lật giữa khoảng không.
Máu tươi bắn trào tứ phía, rải rắc trên không, thê thảm khôn cùng. Ai cũng không tưởng được Quỷ tiên sinh giải trừ sự cấm cố của Càn Khôn Tỏa lại biến thành vật tế đầu tiên của hồng ảnh ác ma thần bí kia!
Quỷ Lệ cơ hồ đã có ý, thân người nhảy lên, tiếp lấy Quỷ tiên sinh giữa không trung, khăn đen che mặt vẫn còn, lại đã bị máu tươi trào ra từ miệng y nhuộm thẫm, Quỷ Lệ mặc nhiên nhìn lồng ngực y, liền nhìn qua chỗ khác. Vết thương to lớn như vậy, cơ hồ sắp chém Quỷ tiên sinh thành hai đoạn, nặng nề quá, vô luận ra sao cũng không sống được. Trước đó một khắc vẫn còn đứng yên lành bên mình, nháy mắt đã biến thành bộ dạng này, Quỷ Lệ nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Ôm thân tàn của Quỷ tiên sinh, Quỷ Lệ hạ mình trên bình đài gần cửa động, cách xa bóng đỏ đáng sợ, lúc này Quỷ tiên sinh trong lòng hắn đã gần hết hơi, trọng thương như vậy mà Quỷ tiên sinh chợt thấp giọng cười lên.
Giữa Quỷ Lệ và Tiểu Hoàn uyên nguyên không ít, luôn luôn ưa thích tiểu cô nương này, có cảm giác coi nàng như muội muội, lúc này nghe Quỷ tiên sinh lâm chung di ngôn có liên quan tới Tiểu Hoàn, xem Quỷ tiên sinh đau đớn như vậy mà vẫn gắng gượng nói, hiển nhiên chuyện quan hệ trọng đại.
Nhưng Quỷ tiên sinh nói mới được một nửa đã có bộ dạng gần tắt thở, trong lòng Quỷ Lệ khẩn trương, vụt hạ mình ghé tai sát miệng Quỷ tiên sinh lớn tiếng: "Ngươi kêu Tiểu Hoàn đi cứu ai, nói mau!"
Nói tới đó, không còn có thể nghe được nữa, sau khi nói ra tiếng "sơn" cơ hồ nghe không được, Quỷ tiên sinh rùng mình, liền buông lỏng toàn thân, hơi thở ngưng hẳn, từ giã cõi đời.
Quỷ Lệ ngây người một hồi, từ từ buông thân thể Quỷ tiên sinh, trong đầu đang có nghi vấn: Thanh Vân hậu sơn?
Đây là ý gì? Nếu không nghe lầm, câu cuối cùng Quỷ tiên sinh chỉ Thanh Vân Sơn, chỉ là sơn mạch của Thanh Vân Sơn trải dài ngàn dặm, ngoằn ngoèo lên xuống, hậu sơn là chỗ nào? Thanh Vân Môn chiếm cứ bảy ngọn núi cao nhất trong đó, mỗi một tòa núi đều có hậu sơn, vậy đi cứu Thanh Vân hậu sơn là chỉ gì đây?
Quỷ tiên sinh nói tới đó đã tắt thở, Quỷ Lệ trầm ngâm, thở dài một hơi, liếc nhìn Quỷ tiên sinh lần nữa, thấy đôi mắt của y vẫn còn hé, liền giơ tay vuốt mắt y, thấp giọng: "Nếu có cơ hội gặp Tiểu Hoàn, ta sẽ chuyển lời của ngươi, khổ là ngươi nói chưa hết, chỉ sợ nàng ta cũng không rõ được."
Nói xong, hắn đứng dậy, ngước đầu nhìn đằng xa, thấy bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đã hiện thân quá nửa thực thể, toàn thân đỏ như máu tươi, đầu lại vẫn bị bao trùm trong huyết khí nhìn không thấu, Quỷ Lệ nhíu mày, không muốn tốn thời gian ở đây nữa, xoay mình muốn bỏ đi, bất chợt trong lòng rúng động, cước bộ khựng lại.
Nháy mắt đó, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý niệm, như một dụ hoặc không cách nào ức chế nổi.Hắn xoay lại, nhìn thân thể của Quỷ tiên sinh lần nữa, bên trên thân ảnh đen thui, tấm khăn đen vẫn còn che mặt, Quỷ Lệ đinh đinh nhìn cái khăn đen một hồi, trong lòng chợt rất muốn vén cái khăn đen đó, xem xem bên dưới là khuôn mặt ra sao.
Chỉ là sau một hồi, hắn cuối cùng vẫn bỏ qua ý niệm đó, xoay mình bỏ đi.
Lúc Quỷ Lệ rời khỏi động quật, Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn ngắc ngứ mấy tiếng, Quỷ Lệ mặc nhiên không nói gì, tuy đối với bốn con linh thú trong Huyết Trì hắn cũng có mấy phần bất nhẫn, nhưng giờ phút này địa phương sau lưng thật có thể coi là hiểm địa ghê gớm nhất của thế gian, cho dù bằng vào đạo hạnh hiện giờ, Quỷ Lệ cũng ngờ vực không có tới một chút cơ hội thắng được lực lượng thần bí đáng sợ kia.
Vách đá bốn bề và mặt đất vẫn đang chấn động, cho dù biết bên mình Bích Dao có Quỷ Vương canh phòng, chắc không thể xảy ra chuyện gì lạ, nhưng trong lòng Quỷ Lệ vẫn có mấy phần lo lắng, đây là tai họa chưa từng thấy, hiển nhiên lúc này trận pháp quỷ dị dưới một tay bố trí của Quỷ Vương đến nay đã có vẻ thoát khỏi khống chế, ít ra Quỷ tiên sinh là ví dụ tốt nhất.
Vô luận ra sao, cho dù Quỷ Vương phản đối, vẫn phải trước hết mang Bích Dao rời khỏi đây!
Hồ Kỳ Sơn dưới mắt thật quá nguy hiểm.
Quỷ Lệ tính trong lòng như vậy, thân ảnh cũng tăng tốc, nhắm hướng hồi nãy lướt đi, nháy mắt đã đến ngã ba có lối vào của hai thông đạo, hắn đang định lướt tới cửa động, chợt thân người khựng lại, lại phát hiện sâu kín trong thông đạo động huyệt vốn tối hù không ngờ nhoáng qua một tia hồng quang, hơn nữa ánh sáng đỏ đó đang mau chóng tiến về phía mình.
Quỷ Lệ rúng động trong lòng, cũng không biết sao hắn đột nhiên quyết định xoay người tiến vào trong thông đạo bên kia, ẩn mình dựa sát tường trong một góc hắc ám, nín thở, đồng thời kéo Tiểu Hôi trên vai ôm vào lòng, lấy tay bịt miệng nó.
Tiểu Hôi có linh tính, chừng như biết rõ là chuyện gì, cũng liền giữ im lặng, nằm bất động trong lòng Quỷ Lệ.
Trong thông đạo chìm đắm vào một màn tĩnh lặng, nhưng sự yên tĩnh đó không bảo trì được bao lâu, một hồi sau, liền nghe một tràng tiếng rít rú truyền đến, trong đó còn có tiếng thở vồ vập rất nặng nề, không biết sao nghe giống như dã thú hơn là người.
"Vù!" Một thân người cao to từ trong thông đạo lướt qua, rơi mình xuống đất, nhìn từ sau lưng, bóng dáng đó chính là Quỷ Vương, nhưng con người trước mắt ngay lúc này lại hoàn toàn khác biệt với Quỷ Vương ngày thường, y phục trên mình không biết sao rách toang, tứ chi và thân trên thấy như vồng lên khác lạ.
Tiếng "răng rắc" trầm thấp không ngừng phát ra từ trên mình Quỷ Vương, cũng không biết là gì, nhưng trên mình ông ta tản phát ra một mùi vị cực kỳ quen thuộc.
Quỷ Vương không dừng lại một chỗ quá lâu, sau khi hạ mình xuống, thoáng nhìn ngón xung quanh, liền cất bước đi về phía quang ảnh đỏ tận cuối bình đài đằng xa, ông ta đi rất mau, rất gấp, tựa như đằng trước có vật gì đó ông ta khát vọng cực kỳ đang chờ đợi ông ta, thậm chí ông ta không thèm tra dò huyết tích dị dạng trên mặt đất quanh đây. Sau khi thân ảnh của Quỷ Vương tiên tán trong động quật lấp loáng hồng quang, Quỷ Lệ từ từ đi ra khỏi bóng tối, hắn nhìn kỹ chỗ đó, trong mắt dị quang thoảng hiện, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tiểu Hôi từ từ bò ra khỏi lòng hắn, ngồi trên vai hắn, kêu nhỏ nhẻ hai tiếng.
Lúc này Quỷ Vương đi vào Huyết Trì, ai đang canh giữ Bích Dao?
Quỷ Lệ mặt không còn một giọt máu, trắng nhợt, trong đầu oong oong dội dội, do dự chỉ một lúc là liền như ánh chớp phi thân vút đi, lọt vào trong địa đạo, chạy như bay.
Trên đường, trong lòng hắn chỉ không ngừng hoang mang: Bích Dao... Bích Dao... nàng không thể nào xảy ra chuyện...
Cả tòa Hồ Kỳ Sơn đều đang rung chuyển, đó là cảm giác trong lòng Quỷ Lệ trong khi bay lướt đi trong thông đạo, cho đến bây giờ, cơn địa chấn lần này cứ tiếp tục diễn ra, đã vượt quá những ngày qua, hơn nữa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, trái lại, cảm giác từ dưới chân và bốn tường đá xung quanh cho thấy chấn động vẫn không ngừng gia tăng kịch liệt.
Xa xa truyền lại tiếng băng vỡ, khiến cho người ta kinh hãi thất thần, Quỷ Lệ lướt ra khỏi ám đạo đó, sau khi xông ra khỏi thạch thất của Quỷ Vương, dũng đạo trong Quỷ Vương Tông trước mắt hắn đã hủy hoại tới mức không còn nhận ra nữa.
Nam nhân đôi mắt đỏ máu, trong tay nắm "Phệ Hồn", "Phệ Huyết Châu" lấp lánh ánh máu, đang vận hành đến mức cực điểm, sát ý băng lãnh như triều dâng xộc qua, giọng nói băng lãnh từ trên mình hắn truyền ra.
"Ai dám cản đường ta, sẽ trở thành như cục đá hồi nãy."
Đoàn người đông cứng, bụi bặm vẫn còn đang tung bay kia khiến cho mọi người đều tin vào sự nguy hiểm của Quỷ Lệ, hơn nữa trong mắt hắn loang loáng những tia sáng đỏ máu điên cuồng, làm cho người ta không có cách nào không lý tới sự uy hiếp của hắn, thiểu não không hơi không tiếng, đám đông nhượng một lối hẹp giữa thông đạo đông nghẹt cho hắn đi qua, cho phép đủ một người đi qua cũng quá nhỏ, lại đã là cực hạn.
Trong Ma Giáo, ai ai cũng biết Hợp Hoan Linh mới là Ma Giáo kỳ bảo tuyệt thế hiếm thấy, thậm chí so với Phệ Huyết Châu của Hắc Tâm lão nhân năm xưa lúc Ma Giáo thịnh vượng mà nói cũng gần như ngang hàng, lẽ nào...
Quỷ Lệ không nghĩ ngợi nữa, trong đầu óc hắn chớp mắt đã biến thành trống không.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên trên bình đài của Huyết Trì, Quỷ Lệ và Quỷ tiên sinh đều ngẩng đầu nhìn Phục Long Đỉnh bềnh bồng trên không trung, nhưng thần tình mục quang của hai người lại khác nhau hoàn toàn, Quỷ Lệ thì trong vẻ kinh hãi có chút ngạc nhiên, trong đôi tròng mắt sau mảnh khăn đen che mặt của Quỷ tiên sinh lại là mục quang hưng phấn mừng rỡ.
Mất đi Càn Khôn Tỏa, cái chốt chặn cuối cùng đó cũng là trọng yếu nhất, lực lượng thần bí của Phục Long Đỉnh giờ phút này như hoàn toàn sống lại, huyết khí đỏ sẫm cuồn cuộn bốc lên như bão tố, gương mặt ác ma kia cũng giống như có được sinh mệnh, quang thái lưu động, đôi tròng mắt đỏ máu như có linh tính, hơi rung động.
Một cảm giác áp bức vô hình đáng sợ từ trên không trung tản phát ra không ngưng nghỉ, cơ hồ không ai thở nổi.
Quỷ Lệ sau cơn kinh hoàng đã định thần lại, xoay người quát Quỷ tiên sinh: "Ngươi đã làm gì?"
Quỷ tiên sinh lại phảng phất không nghe tiếng hét chất động màng nhĩ của Quỷ Lệ, trong đôi mắt của y đầy tình cảm hưng phấn, thậm chí có phần điên cuồng, đi tới vài bước, chợt quỳ dưới Phục Long Đỉnh đang xoay trên không trung. Quỷ Lệ ngạc nhiên, không thể tin thân ảnh đen kia.
Dưới mục quang kinh ngạc của Quỷ Lệ, Quỷ tiên sinh giang hai tay ra, lớn tiếng la: "Tu La!"
"Oành!" Một tiếng nổ vang dội khủng khiếp, giống như ác ma khủng bố đang say ngủ bị người kêu tỉnh dậy, từ Phục Long Đỉnh truyền dội ra, vách đá bốn bên động quật đồng thời phát ra tiếng nứt "lách cách", vô số khối đá khổng lồ bể rời, rơi ào ào xuống, huyết thủy trong Huyết Trì bên dưới động quật cũng chừng như bị cự lực tách ra, giữa tiếng động vang tai, mười mấy cột nước vọt lên, quỷ dị hoành tráng.
Trên Phục Long Đỉnh thoảng hiện một bóng đỏ, cái bóng đó như ẩn như hiện, nhưng hiển nhiên tướng tá càng lúc càng rõ rệt trong khi vùng vẫy uốn éo. Đừng đằng xa, Quỷ Lệ cũng thấy rõ, cảm nhận rõ ràng lực lượng khủng bố cùng sát ý cuồng điên bên trong đó.
Quỷ Lệ chăm chăm nhìn bóng đỏ, thần sắc trên mặt mấy lượt biến hóa cấp tốc, chợt nhún chân, thân hình bay lên, bay lướt về phía cửa động. Tuy không biết vật quỷ dị xuất thế kia là thần thánh phương nào, nhưng luồng cự lực ẩn chứa lại hiển nhiên thấy rõ sức người không thể chống chọi, nếu Càn Khôn Tỏa thần bí hồi nãy còn hoạt động, thì còn có cơ hội chuyển biến, lúc này Càn Khôn Tỏa đã bị Tinh Bàn phá đi, Quỷ Lệ trong lòng thầm tính, dứt khoát rời khỏi nơi này.
Hắn đâu còn là thiếu niên của năm xưa thuần phác nhiệt huyết vì chính nghĩa không ngại hy sinh tất cả, trong lòng hắn có lẽ không sợ chết, nhưng lại có thứ còn trọng yếu hơn cái chết.
Cơn địa chấn bốn bề theo sự xuất hiện của bóng đỏ càng lúc càng gia tăng kịch liệt, cũng là hồi nãy trong lòng hắn đã dấn lên cảm giác bất an, dị biến chưa từng xảy ra trong Hồ Kỳ Sơn này có nguy khốn tới Bích Dao không?
Lúc này, nỗi bất an trong lòng hắn càng mạnh, không muốn dây dưa nữa, quyết tâm bỏ đi.
Thân người đen thui của Quỷ tiên sinh vẫn còn như hồi nãy, quỳ dưới bóng đỏ thần bí bên trên Phục Long Đỉnh, nhưng giờ phút này song thủ giơ cao lại đã chầm chậm buông hạ, không còn hơi sức rơi xuống, một cái vòi đỏ sẫm khổng lồ, xung quanh sắc bén như đao, từ trong bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đâm xuống, như một lưỡi liềm khổng lồ đâm xuyên qua lưng Quỷ tiên sinh, thủng ra đằng trước, dư lực vẫn còn mạnh, xuyên qua mặt đất cứng ngắc bên dưới mình Quỷ tiên sinh, nội trong phương viên sáu thước, đất đá nứt vỡ tan nát.
Bóng đỏ thần bí quỷ dị đó không ngờ đã dùng cái vòi ghê gớm như lưỡi liềm ghim cắm Quỷ tiên sinh xuống đất, máu tươi từ vết thương của Quỷ tiên sinh phún ra nhuộm đỏ mặt đất bên dưới y. "Oïc... a..." Quỷ tiên sinh thở hổn hển, thân người run rẩy kịch liệt, sau một hồi, cái vòi khổng lồ đó tựa hồ không có lòng thương tiếc liền kéo toàn thân Quỷ tiên sinh yếu ớt lên, lật giữa khoảng không.
Máu tươi bắn trào tứ phía, rải rắc trên không, thê thảm khôn cùng. Ai cũng không tưởng được Quỷ tiên sinh giải trừ sự cấm cố của Càn Khôn Tỏa lại biến thành vật tế đầu tiên của hồng ảnh ác ma thần bí kia!
Quỷ Lệ cơ hồ đã có ý, thân người nhảy lên, tiếp lấy Quỷ tiên sinh giữa không trung, khăn đen che mặt vẫn còn, lại đã bị máu tươi trào ra từ miệng y nhuộm thẫm, Quỷ Lệ mặc nhiên nhìn lồng ngực y, liền nhìn qua chỗ khác. Vết thương to lớn như vậy, cơ hồ sắp chém Quỷ tiên sinh thành hai đoạn, nặng nề quá, vô luận ra sao cũng không sống được. Trước đó một khắc vẫn còn đứng yên lành bên mình, nháy mắt đã biến thành bộ dạng này, Quỷ Lệ nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Ôm thân tàn của Quỷ tiên sinh, Quỷ Lệ hạ mình trên bình đài gần cửa động, cách xa bóng đỏ đáng sợ, lúc này Quỷ tiên sinh trong lòng hắn đã gần hết hơi, trọng thương như vậy mà Quỷ tiên sinh chợt thấp giọng cười lên.
Giữa Quỷ Lệ và Tiểu Hoàn uyên nguyên không ít, luôn luôn ưa thích tiểu cô nương này, có cảm giác coi nàng như muội muội, lúc này nghe Quỷ tiên sinh lâm chung di ngôn có liên quan tới Tiểu Hoàn, xem Quỷ tiên sinh đau đớn như vậy mà vẫn gắng gượng nói, hiển nhiên chuyện quan hệ trọng đại.
Nhưng Quỷ tiên sinh nói mới được một nửa đã có bộ dạng gần tắt thở, trong lòng Quỷ Lệ khẩn trương, vụt hạ mình ghé tai sát miệng Quỷ tiên sinh lớn tiếng: "Ngươi kêu Tiểu Hoàn đi cứu ai, nói mau!"
Nói tới đó, không còn có thể nghe được nữa, sau khi nói ra tiếng "sơn" cơ hồ nghe không được, Quỷ tiên sinh rùng mình, liền buông lỏng toàn thân, hơi thở ngưng hẳn, từ giã cõi đời.
Quỷ Lệ ngây người một hồi, từ từ buông thân thể Quỷ tiên sinh, trong đầu đang có nghi vấn: Thanh Vân hậu sơn?
Đây là ý gì? Nếu không nghe lầm, câu cuối cùng Quỷ tiên sinh chỉ Thanh Vân Sơn, chỉ là sơn mạch của Thanh Vân Sơn trải dài ngàn dặm, ngoằn ngoèo lên xuống, hậu sơn là chỗ nào? Thanh Vân Môn chiếm cứ bảy ngọn núi cao nhất trong đó, mỗi một tòa núi đều có hậu sơn, vậy đi cứu Thanh Vân hậu sơn là chỉ gì đây?
Quỷ tiên sinh nói tới đó đã tắt thở, Quỷ Lệ trầm ngâm, thở dài một hơi, liếc nhìn Quỷ tiên sinh lần nữa, thấy đôi mắt của y vẫn còn hé, liền giơ tay vuốt mắt y, thấp giọng: "Nếu có cơ hội gặp Tiểu Hoàn, ta sẽ chuyển lời của ngươi, khổ là ngươi nói chưa hết, chỉ sợ nàng ta cũng không rõ được."
Nói xong, hắn đứng dậy, ngước đầu nhìn đằng xa, thấy bóng đỏ trên Phục Long Đỉnh đã hiện thân quá nửa thực thể, toàn thân đỏ như máu tươi, đầu lại vẫn bị bao trùm trong huyết khí nhìn không thấu, Quỷ Lệ nhíu mày, không muốn tốn thời gian ở đây nữa, xoay mình muốn bỏ đi, bất chợt trong lòng rúng động, cước bộ khựng lại.
Nháy mắt đó, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý niệm, như một dụ hoặc không cách nào ức chế nổi.
Hắn xoay lại, nhìn thân thể của Quỷ tiên sinh lần nữa, bên trên thân ảnh đen thui, tấm khăn đen vẫn còn che mặt, Quỷ Lệ đinh đinh nhìn cái khăn đen một hồi, trong lòng chợt rất muốn vén cái khăn đen đó, xem xem bên dưới là khuôn mặt ra sao.
Chỉ là sau một hồi, hắn cuối cùng vẫn bỏ qua ý niệm đó, xoay mình bỏ đi.
Lúc Quỷ Lệ rời khỏi động quật, Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn ngắc ngứ mấy tiếng, Quỷ Lệ mặc nhiên không nói gì, tuy đối với bốn con linh thú trong Huyết Trì hắn cũng có mấy phần bất nhẫn, nhưng giờ phút này địa phương sau lưng thật có thể coi là hiểm địa ghê gớm nhất của thế gian, cho dù bằng vào đạo hạnh hiện giờ, Quỷ Lệ cũng ngờ vực không có tới một chút cơ hội thắng được lực lượng thần bí đáng sợ kia.
Vách đá bốn bề và mặt đất vẫn đang chấn động, cho dù biết bên mình Bích Dao có Quỷ Vương canh phòng, chắc không thể xảy ra chuyện gì lạ, nhưng trong lòng Quỷ Lệ vẫn có mấy phần lo lắng, đây là tai họa chưa từng thấy, hiển nhiên lúc này trận pháp quỷ dị dưới một tay bố trí của Quỷ Vương đến nay đã có vẻ thoát khỏi khống chế, ít ra Quỷ tiên sinh là ví dụ tốt nhất.
Vô luận ra sao, cho dù Quỷ Vương phản đối, vẫn phải trước hết mang Bích Dao rời khỏi đây!
Hồ Kỳ Sơn dưới mắt thật quá nguy hiểm.
Quỷ Lệ tính trong lòng như vậy, thân ảnh cũng tăng tốc, nhắm hướng hồi nãy lướt đi, nháy mắt đã đến ngã ba có lối vào của hai thông đạo, hắn đang định lướt tới cửa động, chợt thân người khựng lại, lại phát hiện sâu kín trong thông đạo động huyệt vốn tối hù không ngờ nhoáng qua một tia hồng quang, hơn nữa ánh sáng đỏ đó đang mau chóng tiến về phía mình.
Quỷ Lệ rúng động trong lòng, cũng không biết sao hắn đột nhiên quyết định xoay người tiến vào trong thông đạo bên kia, ẩn mình dựa sát tường trong một góc hắc ám, nín thở, đồng thời kéo Tiểu Hôi trên vai ôm vào lòng, lấy tay bịt miệng nó.
Tiểu Hôi có linh tính, chừng như biết rõ là chuyện gì, cũng liền giữ im lặng, nằm bất động trong lòng Quỷ Lệ.
Trong thông đạo chìm đắm vào một màn tĩnh lặng, nhưng sự yên tĩnh đó không bảo trì được bao lâu, một hồi sau, liền nghe một tràng tiếng rít rú truyền đến, trong đó còn có tiếng thở vồ vập rất nặng nề, không biết sao nghe giống như dã thú hơn là người.
"Vù!" Một thân người cao to từ trong thông đạo lướt qua, rơi mình xuống đất, nhìn từ sau lưng, bóng dáng đó chính là Quỷ Vương, nhưng con người trước mắt ngay lúc này lại hoàn toàn khác biệt với Quỷ Vương ngày thường, y phục trên mình không biết sao rách toang, tứ chi và thân trên thấy như vồng lên khác lạ.
Tiếng "răng rắc" trầm thấp không ngừng phát ra từ trên mình Quỷ Vương, cũng không biết là gì, nhưng trên mình ông ta tản phát ra một mùi vị cực kỳ quen thuộc.
Quỷ Vương không dừng lại một chỗ quá lâu, sau khi hạ mình xuống, thoáng nhìn ngón xung quanh, liền cất bước đi về phía quang ảnh đỏ tận cuối bình đài đằng xa, ông ta đi rất mau, rất gấp, tựa như đằng trước có vật gì đó ông ta khát vọng cực kỳ đang chờ đợi ông ta, thậm chí ông ta không thèm tra dò huyết tích dị dạng trên mặt đất quanh đây. Sau khi thân ảnh của Quỷ Vương tiên tán trong động quật lấp loáng hồng quang, Quỷ Lệ từ từ đi ra khỏi bóng tối, hắn nhìn kỹ chỗ đó, trong mắt dị quang thoảng hiện, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tiểu Hôi từ từ bò ra khỏi lòng hắn, ngồi trên vai hắn, kêu nhỏ nhẻ hai tiếng.
Lúc này Quỷ Vương đi vào Huyết Trì, ai đang canh giữ Bích Dao?
Quỷ Lệ mặt không còn một giọt máu, trắng nhợt, trong đầu oong oong dội dội, do dự chỉ một lúc là liền như ánh chớp phi thân vút đi, lọt vào trong địa đạo, chạy như bay.
Trên đường, trong lòng hắn chỉ không ngừng hoang mang: Bích Dao... Bích Dao... nàng không thể nào xảy ra chuyện...
Cả tòa Hồ Kỳ Sơn đều đang rung chuyển, đó là cảm giác trong lòng Quỷ Lệ trong khi bay lướt đi trong thông đạo, cho đến bây giờ, cơn địa chấn lần này cứ tiếp tục diễn ra, đã vượt quá những ngày qua, hơn nữa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, trái lại, cảm giác từ dưới chân và bốn tường đá xung quanh cho thấy chấn động vẫn không ngừng gia tăng kịch liệt.
Xa xa truyền lại tiếng băng vỡ, khiến cho người ta kinh hãi thất thần, Quỷ Lệ lướt ra khỏi ám đạo đó, sau khi xông ra khỏi thạch thất của Quỷ Vương, dũng đạo trong Quỷ Vương Tông trước mắt hắn đã hủy hoại tới mức không còn nhận ra nữa.
Nam nhân đôi mắt đỏ máu, trong tay nắm "Phệ Hồn", "Phệ Huyết Châu" lấp lánh ánh máu, đang vận hành đến mức cực điểm, sát ý băng lãnh như triều dâng xộc qua, giọng nói băng lãnh từ trên mình hắn truyền ra.
"Ai dám cản đường ta, sẽ trở thành như cục đá hồi nãy."
Đoàn người đông cứng, bụi bặm vẫn còn đang tung bay kia khiến cho mọi người đều tin vào sự nguy hiểm của Quỷ Lệ, hơn nữa trong mắt hắn loang loáng những tia sáng đỏ máu điên cuồng, làm cho người ta không có cách nào không lý tới sự uy hiếp của hắn, thiểu não không hơi không tiếng, đám đông nhượng một lối hẹp giữa thông đạo đông nghẹt cho hắn đi qua, cho phép đủ một người đi qua cũng quá nhỏ, lại đã là cực hạn.
Trong Ma Giáo, ai ai cũng biết Hợp Hoan Linh mới là Ma Giáo kỳ bảo tuyệt thế hiếm thấy, thậm chí so với Phệ Huyết Châu của Hắc Tâm lão nhân năm xưa lúc Ma Giáo thịnh vượng mà nói cũng gần như ngang hàng, lẽ nào...
Quỷ Lệ không nghĩ ngợi nữa, trong đầu óc hắn chớp mắt đã biến thành trống không.