Trương Tiểu Phàm run lên một cái khi nhận ra đó là thiếu nữ xinh đẹp đã tranh luận về chuyện mị ngư trong buổi cơm tối vừa qua, cô ta vẫn bận bộ đồ màu xanh nước biển, ở dưới ánh trăng làn da trắng như tuyết, không chút tì vết, đẹp không thể bì, như là một nàng tiên lạc bước.
Thiếu nữ nọ cầm đóa hoa vừa hái cứ để ngay mũi, hít ngửi thật sâu, trên mặt lộ vẻ nhớ nhung say đắm, nét đẹp khiến cho người ta phải mê hồn lạc vía. Đóa hoa kia như hấp thụ thêm nét rực rỡ khi kề bên gương mặt kiều mị của nàng.
Chỉ là tận nơi đáy lòng của Trương Tiểu Phàm, một ngọn lửa giận không tên bỗng bùng cháy, hắn cau đôi mày lại: "Đoá hoa đó nở nhìn đẹp như vậy sao cô lại nỡ ngắt nó đi?"
Thiếu nữ áo xanh nọ lưu chuyển ánh mắt mềm mại như nước liếc nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt rồi cất giọng nhàn nhạt: "Ta hái đi đóa hoa này thì đó là phúc đức của nó, đóa hoa này phải có duyên tu ba kiếp mới được ta ngửi hương thơm, ngươi là người trần tục thì làm thế nào biết được?"
Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra, bình sanh mới nghe một chuyện hoang đường như vậy, chỉ lắc đầu bảo: "Đóa hoa này bị cô hái đi thì đâu còn sinh mạng nữa, làm sao mà cao hứng được chứ?"
Thiếu nữ áo xanh nọ ngắm nhìn Trương Tiểu Phàm rồi nói: "Ngươi không phải là hoa thì làm sao biết hoa không cao hứng?"
Trương Tiểu Phàm nghe lời ngang bướng của thiếu nữ nọ thì trong lòng không ưa, đáp: "Cô cũng không phải là hoa, làm sao biết là hoa nhi cao hứng chứ? Nói không chừng đóa hoa này đang đau khổ đây chỉ là, A, cô nhìn kìa, có giọt nước trên cành hoa, không phải là đau quá mà rơi lệ sao?"
"Hoa lệ?...... Khách khách, hoa lệ, ta lần đầu tiên trong đời mới nghe thấy một người đem hạt sương đọng trên hoa nói thành nước mắt của hoa, cười chết ta được......"
Không biết thiếu nữ nọ có nghe lời nói của hắn không mà tiếng cười như lớn hơn, tiếng cười trong trẻo vang dội khắp hoa viên yên vắng lặng lẽ làm cho nó ấm cúng hơn.
Trương Tiểu Phàm nổi giận không xong lại không nghĩ ra được lời gì để mở miệng, nhìn gương mặt tươi cười của thiếu nữ nọ chỉ còn nước trút giận lên đất, giậm chân xoay mình bước đi.
Đi hơn hai bước thì đột nhiên nghe thiếu nữ phía sau nín cười mà kêu gọi mình, trong lời kêu có mấy phần tiếu ý: "Ê, ngươi đợi một chút."
Trương Tiểu Phàm tâm tình vốn an hòa khi bước ra hoa viên nhưng từ lúc chạm mặt thiếu nữ nọ thì tâm tình phiền muộn, nay nghe cô ta gọi mình, trong lòng lại thêm phiền não, không nhịn được quay đầu đáp: "Ta không phải tên Ê, cô kêu ai vậy?"
Thiếu nữ nọ hơi run lên một chút, nét cười trên mặt liền thu lại, quét mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt phảng phất đôi phần lạnh lẽo, tựa hồ như dò xét hắn. Một lúc sau, cô ta như nghĩ ngợi xong điều gì, tuy nhiên vẫn không khôi phục lại nét mặt tươi cười rạng rỡ lúc trước, cất giọng ôn hòa hỏi: "Ơ, ngươi tên gọi là gì?"
Sắc khí nặng nề trên gương mặt nàng như theo tiếng cười đó mà tan biến đi mất, trăng sáng trên cao, hương thơm đầy vườn, trên mặt thiếu nữ nọ tràn đầy tiếu ý, hình như cũng biết vậy là không phải nên nàng lắc đầu ráng nín cười nhưng chung quy vẫn nhịn không nổi.
Nét ngây thơ ngày xưa, trong đêm nay như phảng phất sống lại ở trước mắt.
Ánh trăng như nưóc, nhè nhẹ trải dài trên đầu vai và bên mặt nàng, óng ánh vẻ đẹp rung động hồn người.
Sau đó liền nhanh bước lùi ra sau mà đi, có mấy phần giống như là đang chạy trốn ai đó.
Hắn cúi đầu rộng bước mà đi, bước đến khúc quanh của con đường mòn thì thình lình phát hiện một bóng đen nơi tối tăm của khu vườn, nếu như không đến gần thì chẳng tài nào phát hiện được.
Hắn xém chút là không dừng lại kịp, cũng may là thân thể phản ứng nhanh nhẹn nên không đụng vào người nọ. Trong bóng tối trước mặt hắn liền xuất hiện một đôi mắt sámg, lặng lẽ nhưng sâu thẳm.
Cự ly hai người quá gần nhau, Trương Tiểu Phàm thất kinh kêu lên một tiếng rồi bước lui một bước, nhìn rõ lại thì ra đó là nữ lang bịt mặt ngồi bên thiếu nữ áo xanh trong buổi cơm tối vừa qua. Lúc này nàng vẫn che mặt bằng tấm mạng mỏng song trên người đang bận quần áo màu đen, trong đêm tối thế này nhìn tựa như một u linh.
Trương Tiểu Phàm định thần lại, hít thở điều hòa, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, không biết là hương thơm gì ở trong vườn, chỉ phát ra từ khi đứng gần nữ lang nọ......
Tim hắn đập loạn, cảm giác rằng hắn rời phòng đêm nay là hoàn toàn sai lầm, tức thời hàm hồ nói: "Xin lỗi.", rồi vòng qua người nữ lang che mặt mà đi về hướng phòng mình ở.
Từ đầu đến cuối, nữ lang che mặt đó không nói qua một câu nào, chỉ đứng im lìm một chỗ, nhìn chàng trai trẻ ấy. Khi Trương Tiểu Phàm bước qua đằng sau lưng nàng thì nàng mới từ từ xoay người lại nhìn thân ảnh hắn dần rời xa.
Một hồi sau, bóng hình nàng tựa như hòa nhập hẳn làm một vào bóng tối nơi hoa viên, nàng mới xoay người lại, hướng về phía trước hoa viên mà đi. Nàng nhanh chóng nhìn thấy thiếu nữ áo xanh nọ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nơi tay còn cầm nhành hoa mới hái hồi nãy.
Thiếu nữ áo xanh ngửng đầu lên không chút kinh ngạc, mỉm cười nói: "U di, dì về rồi à."
Nữ lang che mặt nhìn đóa hoa trong tay nàng áo xanh, khăn che mặt hơi động, nhìn lại thì nàng đang gật gật đầu nói: "Bốn người nọ là Thanh Vân môn hạ." Âm thanh nàng lan truyền trong hoa viên, nghe nhẹ nhàng mà xa xôi, phảng phất đôi phần quỷ khí, "Đứng đầu là Tề Hạo, thuộc chi phái Long Thủ Phong, ba người còn lại chưa từng gặp qua, nhìn thấy chỉ là lớp đệ tử trẻ tuổi, không biết danh tính."
Nỗi đau đớn ấy khoan tận vào trong tim, hắn quay đầu lại, nhìn thấy một nữ lang xinh đẹp đang hoảng sợ, khuôn mặt trắng xanh của nàng trong ánh nắng ban mai hiện lên một nét kinh hoàng, khiến người ta trong tim nhói lên một nổi đau khôn tả.
Trương Tiểu Phàm run lên một cái khi nhận ra đó là thiếu nữ xinh đẹp đã tranh luận về chuyện mị ngư trong buổi cơm tối vừa qua, cô ta vẫn bận bộ đồ màu xanh nước biển, ở dưới ánh trăng làn da trắng như tuyết, không chút tì vết, đẹp không thể bì, như là một nàng tiên lạc bước.
Thiếu nữ nọ cầm đóa hoa vừa hái cứ để ngay mũi, hít ngửi thật sâu, trên mặt lộ vẻ nhớ nhung say đắm, nét đẹp khiến cho người ta phải mê hồn lạc vía. Đóa hoa kia như hấp thụ thêm nét rực rỡ khi kề bên gương mặt kiều mị của nàng.
Chỉ là tận nơi đáy lòng của Trương Tiểu Phàm, một ngọn lửa giận không tên bỗng bùng cháy, hắn cau đôi mày lại: "Đoá hoa đó nở nhìn đẹp như vậy sao cô lại nỡ ngắt nó đi?"
Thiếu nữ áo xanh nọ lưu chuyển ánh mắt mềm mại như nước liếc nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt rồi cất giọng nhàn nhạt: "Ta hái đi đóa hoa này thì đó là phúc đức của nó, đóa hoa này phải có duyên tu ba kiếp mới được ta ngửi hương thơm, ngươi là người trần tục thì làm thế nào biết được?"
Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra, bình sanh mới nghe một chuyện hoang đường như vậy, chỉ lắc đầu bảo: "Đóa hoa này bị cô hái đi thì đâu còn sinh mạng nữa, làm sao mà cao hứng được chứ?"
Thiếu nữ áo xanh nọ ngắm nhìn Trương Tiểu Phàm rồi nói: "Ngươi không phải là hoa thì làm sao biết hoa không cao hứng?"
Trương Tiểu Phàm nghe lời ngang bướng của thiếu nữ nọ thì trong lòng không ưa, đáp: "Cô cũng không phải là hoa, làm sao biết là hoa nhi cao hứng chứ? Nói không chừng đóa hoa này đang đau khổ đây chỉ là, A, cô nhìn kìa, có giọt nước trên cành hoa, không phải là đau quá mà rơi lệ sao?"
"Hoa lệ?...... Khách khách, hoa lệ, ta lần đầu tiên trong đời mới nghe thấy một người đem hạt sương đọng trên hoa nói thành nước mắt của hoa, cười chết ta được......"
Không biết thiếu nữ nọ có nghe lời nói của hắn không mà tiếng cười như lớn hơn, tiếng cười trong trẻo vang dội khắp hoa viên yên vắng lặng lẽ làm cho nó ấm cúng hơn.
Trương Tiểu Phàm nổi giận không xong lại không nghĩ ra được lời gì để mở miệng, nhìn gương mặt tươi cười của thiếu nữ nọ chỉ còn nước trút giận lên đất, giậm chân xoay mình bước đi.
Đi hơn hai bước thì đột nhiên nghe thiếu nữ phía sau nín cười mà kêu gọi mình, trong lời kêu có mấy phần tiếu ý: "Ê, ngươi đợi một chút."
Trương Tiểu Phàm tâm tình vốn an hòa khi bước ra hoa viên nhưng từ lúc chạm mặt thiếu nữ nọ thì tâm tình phiền muộn, nay nghe cô ta gọi mình, trong lòng lại thêm phiền não, không nhịn được quay đầu đáp: "Ta không phải tên Ê, cô kêu ai vậy?"
Thiếu nữ nọ hơi run lên một chút, nét cười trên mặt liền thu lại, quét mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt phảng phất đôi phần lạnh lẽo, tựa hồ như dò xét hắn. Một lúc sau, cô ta như nghĩ ngợi xong điều gì, tuy nhiên vẫn không khôi phục lại nét mặt tươi cười rạng rỡ lúc trước, cất giọng ôn hòa hỏi: "Ơ, ngươi tên gọi là gì?"
Sắc khí nặng nề trên gương mặt nàng như theo tiếng cười đó mà tan biến đi mất, trăng sáng trên cao, hương thơm đầy vườn, trên mặt thiếu nữ nọ tràn đầy tiếu ý, hình như cũng biết vậy là không phải nên nàng lắc đầu ráng nín cười nhưng chung quy vẫn nhịn không nổi.
Nét ngây thơ ngày xưa, trong đêm nay như phảng phất sống lại ở trước mắt.
Ánh trăng như nưóc, nhè nhẹ trải dài trên đầu vai và bên mặt nàng, óng ánh vẻ đẹp rung động hồn người.
Sau đó liền nhanh bước lùi ra sau mà đi, có mấy phần giống như là đang chạy trốn ai đó.
Hắn cúi đầu rộng bước mà đi, bước đến khúc quanh của con đường mòn thì thình lình phát hiện một bóng đen nơi tối tăm của khu vườn, nếu như không đến gần thì chẳng tài nào phát hiện được.
Hắn xém chút là không dừng lại kịp, cũng may là thân thể phản ứng nhanh nhẹn nên không đụng vào người nọ. Trong bóng tối trước mặt hắn liền xuất hiện một đôi mắt sámg, lặng lẽ nhưng sâu thẳm.
Cự ly hai người quá gần nhau, Trương Tiểu Phàm thất kinh kêu lên một tiếng rồi bước lui một bước, nhìn rõ lại thì ra đó là nữ lang bịt mặt ngồi bên thiếu nữ áo xanh trong buổi cơm tối vừa qua. Lúc này nàng vẫn che mặt bằng tấm mạng mỏng song trên người đang bận quần áo màu đen, trong đêm tối thế này nhìn tựa như một u linh.
Trương Tiểu Phàm định thần lại, hít thở điều hòa, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, không biết là hương thơm gì ở trong vườn, chỉ phát ra từ khi đứng gần nữ lang nọ......
Tim hắn đập loạn, cảm giác rằng hắn rời phòng đêm nay là hoàn toàn sai lầm, tức thời hàm hồ nói: "Xin lỗi.", rồi vòng qua người nữ lang che mặt mà đi về hướng phòng mình ở.
Từ đầu đến cuối, nữ lang che mặt đó không nói qua một câu nào, chỉ đứng im lìm một chỗ, nhìn chàng trai trẻ ấy. Khi Trương Tiểu Phàm bước qua đằng sau lưng nàng thì nàng mới từ từ xoay người lại nhìn thân ảnh hắn dần rời xa.
Một hồi sau, bóng hình nàng tựa như hòa nhập hẳn làm một vào bóng tối nơi hoa viên, nàng mới xoay người lại, hướng về phía trước hoa viên mà đi. Nàng nhanh chóng nhìn thấy thiếu nữ áo xanh nọ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nơi tay còn cầm nhành hoa mới hái hồi nãy.
Thiếu nữ áo xanh ngửng đầu lên không chút kinh ngạc, mỉm cười nói: "U di, dì về rồi à."
Nữ lang che mặt nhìn đóa hoa trong tay nàng áo xanh, khăn che mặt hơi động, nhìn lại thì nàng đang gật gật đầu nói: "Bốn người nọ là Thanh Vân môn hạ." Âm thanh nàng lan truyền trong hoa viên, nghe nhẹ nhàng mà xa xôi, phảng phất đôi phần quỷ khí, "Đứng đầu là Tề Hạo, thuộc chi phái Long Thủ Phong, ba người còn lại chưa từng gặp qua, nhìn thấy chỉ là lớp đệ tử trẻ tuổi, không biết danh tính."
Nỗi đau đớn ấy khoan tận vào trong tim, hắn quay đầu lại, nhìn thấy một nữ lang xinh đẹp đang hoảng sợ, khuôn mặt trắng xanh của nàng trong ánh nắng ban mai hiện lên một nét kinh hoàng, khiến người ta trong tim nhói lên một nổi đau khôn tả.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Tiểu Phàm run lên một cái khi nhận ra đó là thiếu nữ xinh đẹp đã tranh luận về chuyện mị ngư trong buổi cơm tối vừa qua, cô ta vẫn bận bộ đồ màu xanh nước biển, ở dưới ánh trăng làn da trắng như tuyết, không chút tì vết, đẹp không thể bì, như là một nàng tiên lạc bước.
Thiếu nữ nọ cầm đóa hoa vừa hái cứ để ngay mũi, hít ngửi thật sâu, trên mặt lộ vẻ nhớ nhung say đắm, nét đẹp khiến cho người ta phải mê hồn lạc vía. Đóa hoa kia như hấp thụ thêm nét rực rỡ khi kề bên gương mặt kiều mị của nàng.
Chỉ là tận nơi đáy lòng của Trương Tiểu Phàm, một ngọn lửa giận không tên bỗng bùng cháy, hắn cau đôi mày lại: "Đoá hoa đó nở nhìn đẹp như vậy sao cô lại nỡ ngắt nó đi?"
Thiếu nữ áo xanh nọ lưu chuyển ánh mắt mềm mại như nước liếc nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt rồi cất giọng nhàn nhạt: "Ta hái đi đóa hoa này thì đó là phúc đức của nó, đóa hoa này phải có duyên tu ba kiếp mới được ta ngửi hương thơm, ngươi là người trần tục thì làm thế nào biết được?"
Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra, bình sanh mới nghe một chuyện hoang đường như vậy, chỉ lắc đầu bảo: "Đóa hoa này bị cô hái đi thì đâu còn sinh mạng nữa, làm sao mà cao hứng được chứ?"
Thiếu nữ áo xanh nọ ngắm nhìn Trương Tiểu Phàm rồi nói: "Ngươi không phải là hoa thì làm sao biết hoa không cao hứng?"
Trương Tiểu Phàm nghe lời ngang bướng của thiếu nữ nọ thì trong lòng không ưa, đáp: "Cô cũng không phải là hoa, làm sao biết là hoa nhi cao hứng chứ? Nói không chừng đóa hoa này đang đau khổ đây chỉ là, A, cô nhìn kìa, có giọt nước trên cành hoa, không phải là đau quá mà rơi lệ sao?"
"Hoa lệ?...... Khách khách, hoa lệ, ta lần đầu tiên trong đời mới nghe thấy một người đem hạt sương đọng trên hoa nói thành nước mắt của hoa, cười chết ta được......"
Không biết thiếu nữ nọ có nghe lời nói của hắn không mà tiếng cười như lớn hơn, tiếng cười trong trẻo vang dội khắp hoa viên yên vắng lặng lẽ làm cho nó ấm cúng hơn.
Trương Tiểu Phàm nổi giận không xong lại không nghĩ ra được lời gì để mở miệng, nhìn gương mặt tươi cười của thiếu nữ nọ chỉ còn nước trút giận lên đất, giậm chân xoay mình bước đi.
Đi hơn hai bước thì đột nhiên nghe thiếu nữ phía sau nín cười mà kêu gọi mình, trong lời kêu có mấy phần tiếu ý: "Ê, ngươi đợi một chút."
Trương Tiểu Phàm tâm tình vốn an hòa khi bước ra hoa viên nhưng từ lúc chạm mặt thiếu nữ nọ thì tâm tình phiền muộn, nay nghe cô ta gọi mình, trong lòng lại thêm phiền não, không nhịn được quay đầu đáp: "Ta không phải tên Ê, cô kêu ai vậy?"
Thiếu nữ nọ hơi run lên một chút, nét cười trên mặt liền thu lại, quét mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt phảng phất đôi phần lạnh lẽo, tựa hồ như dò xét hắn. Một lúc sau, cô ta như nghĩ ngợi xong điều gì, tuy nhiên vẫn không khôi phục lại nét mặt tươi cười rạng rỡ lúc trước, cất giọng ôn hòa hỏi: "Ơ, ngươi tên gọi là gì?"
Sắc khí nặng nề trên gương mặt nàng như theo tiếng cười đó mà tan biến đi mất, trăng sáng trên cao, hương thơm đầy vườn, trên mặt thiếu nữ nọ tràn đầy tiếu ý, hình như cũng biết vậy là không phải nên nàng lắc đầu ráng nín cười nhưng chung quy vẫn nhịn không nổi.
Nét ngây thơ ngày xưa, trong đêm nay như phảng phất sống lại ở trước mắt.
Ánh trăng như nưóc, nhè nhẹ trải dài trên đầu vai và bên mặt nàng, óng ánh vẻ đẹp rung động hồn người.
Sau đó liền nhanh bước lùi ra sau mà đi, có mấy phần giống như là đang chạy trốn ai đó.
Hắn cúi đầu rộng bước mà đi, bước đến khúc quanh của con đường mòn thì thình lình phát hiện một bóng đen nơi tối tăm của khu vườn, nếu như không đến gần thì chẳng tài nào phát hiện được.
Hắn xém chút là không dừng lại kịp, cũng may là thân thể phản ứng nhanh nhẹn nên không đụng vào người nọ. Trong bóng tối trước mặt hắn liền xuất hiện một đôi mắt sámg, lặng lẽ nhưng sâu thẳm.
Cự ly hai người quá gần nhau, Trương Tiểu Phàm thất kinh kêu lên một tiếng rồi bước lui một bước, nhìn rõ lại thì ra đó là nữ lang bịt mặt ngồi bên thiếu nữ áo xanh trong buổi cơm tối vừa qua. Lúc này nàng vẫn che mặt bằng tấm mạng mỏng song trên người đang bận quần áo màu đen, trong đêm tối thế này nhìn tựa như một u linh.
Trương Tiểu Phàm định thần lại, hít thở điều hòa, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, không biết là hương thơm gì ở trong vườn, chỉ phát ra từ khi đứng gần nữ lang nọ......
Tim hắn đập loạn, cảm giác rằng hắn rời phòng đêm nay là hoàn toàn sai lầm, tức thời hàm hồ nói: "Xin lỗi.", rồi vòng qua người nữ lang che mặt mà đi về hướng phòng mình ở.
Từ đầu đến cuối, nữ lang che mặt đó không nói qua một câu nào, chỉ đứng im lìm một chỗ, nhìn chàng trai trẻ ấy. Khi Trương Tiểu Phàm bước qua đằng sau lưng nàng thì nàng mới từ từ xoay người lại nhìn thân ảnh hắn dần rời xa.
Một hồi sau, bóng hình nàng tựa như hòa nhập hẳn làm một vào bóng tối nơi hoa viên, nàng mới xoay người lại, hướng về phía trước hoa viên mà đi. Nàng nhanh chóng nhìn thấy thiếu nữ áo xanh nọ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nơi tay còn cầm nhành hoa mới hái hồi nãy.
Thiếu nữ áo xanh ngửng đầu lên không chút kinh ngạc, mỉm cười nói: "U di, dì về rồi à."
Nữ lang che mặt nhìn đóa hoa trong tay nàng áo xanh, khăn che mặt hơi động, nhìn lại thì nàng đang gật gật đầu nói: "Bốn người nọ là Thanh Vân môn hạ." Âm thanh nàng lan truyền trong hoa viên, nghe nhẹ nhàng mà xa xôi, phảng phất đôi phần quỷ khí, "Đứng đầu là Tề Hạo, thuộc chi phái Long Thủ Phong, ba người còn lại chưa từng gặp qua, nhìn thấy chỉ là lớp đệ tử trẻ tuổi, không biết danh tính."
Nỗi đau đớn ấy khoan tận vào trong tim, hắn quay đầu lại, nhìn thấy một nữ lang xinh đẹp đang hoảng sợ, khuôn mặt trắng xanh của nàng trong ánh nắng ban mai hiện lên một nét kinh hoàng, khiến người ta trong tim nhói lên một nổi đau khôn tả.