Đầu liền cảm thấy “ong ong” rung động. Một mảnh hỗn loạn, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, nhưng nam nhân vòng tay dịu dàng ôm y vào lòng.
“Sau đó ngươi muốn nói, ngươi ở Thanh Châu vì nơi đây có Giang Mộ.”
Không nhìn thấy gương mặt hắn, nhưng thanh âm trầm thấp y nghe không sót chữ nào, băng băng một đường chạy thẳng đến đáy lòng.
Giang Mộ ơi Giang Mộ, ngươi khuôn mặt tuấn tú lãng tử, sở hữu tính đa tình của lãng tử, đa tình đến độ nhượng người khác cầm lòng không đặng…
Trong trà oản gió mây dần dần yên định, vừa vặn một chén tam xuân tân lục(8), trong suốt thông thấu.
Trong trà trang, khách nhân nói: “Vân chưởng quỹ gần đây thay đổi.”
“Đúng nha, so với ngày trước cười vui vẻ hơn.”
“Là gặp việc gì vui a?”
Vân Viễn ngại ngùng cúi đầu, cười nhưng không nói. Đưa mắt trông ra ngoài, đã hơn một tháng, sinh ý tiệm đối diện không suy kiệt, trái lại càng thịnh vượng. Đây là không phải nói xấu, nhưng chỉ cần người thân y sam sơn thanh thủy lục nọ vừa ra trước cửa đứng, toàn bộ các cô nương, tiểu thư, các phu nhân trong thành e rằng sẽ phát điên.
Nghĩ nghĩ, khóe miệng bất giác nhếch lên. Cái người sơn thanh thủy lục kia dù bận trăm việc cũng không quên ngoảnh đầu liếc sang bên này. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười, vì đó mà nước trà uống vào cũng trở nên ngọt. Ngọt vô cùng.
Giang Mộ bước đến kéo Vân Viễn vào trong điếm của hắn. Trà trang chưởng quỹ trước giờ ít xuất môn bị hắn nắm tay, một đường bước ra ngưỡng cửa cao cao, xuyên qua dòng người đông đúc đi vào tiệm trang sức. Hương chi phấn khiến khuôn mặt Vân Viễn ửng hồng, vội dùng tay áo che khuất hơi thở. Giang Mộ lấy chiếc trâm “Đan phượng triêu dương bát bảo” trên giá thượng muốn cài cho Vân Viễn nhưng y quanh đầu né tránh. Hắn ha ha cười, kéo tay Vân Viễn đi vào hậu đường không người.
Hắn cười cười, đưa tay tìm tòi trong vạt áo. Nhoáng một cái, Vân Viễn đã thấy cổ tay mình mát lạnh. Một chuỗi hạt không rõ chất liệu đang đeo trên cổ tay của y. Không khắc hoa, không nạm vàng, không khảm bảo, màu đen tuyền, cổ hương thoảng thoảng, nhất định không phải phàm vật.
“Được rồi!” Hắn đắc ý nháy mắt.
Vân Viễn định cởi ra, tay liền bị hắn giữ lại. Một chút ấm áp, một chút ẩm ướt từ ngón tay kích thích bộ não. Trước mắt, trước mắt là cái lưỡi phấn hồng của hắn cùng những ngón tay lóe thủy quang. Nam nhân thanh tú liếm ngón tay Vân Viễn như tiểu miêu, giương đôi mắt hắc bạch phân minh câu trứ dụ hoặc, đưa tay lướt qua gương mặt y rồi dừng lại ở lọn tóc mai. Vân Viễn từng bước lùi về phía sau. Đến chân tường, không thể bước thêm được nữa, bên tai nóng rực hơi thở của Giang Mộ, cả mặt đỏ ửng như bị nung chín.
Sau đó, Vân Viễn không nhớ được quay về trà trang như thế nào, cũng không nhớ rõ buổi tối ngày đó có ngủ hay không. Ngày thứ hai, đầu óc choáng váng, dậy muộn hơn so với ngày thường một canh giờ, lúng túng mở cửa trà trang. Ngoảnh lại, cửa tiệm đối diện không náo nhiệt như mọi ngày, cũng không thấy người vẫn hay đứng cạnh cửa cười với y. Trà trang chưởng quỹ xưa nay vốn không hiếu kì bất giác đưa mắt quét qua cửa tiệm, nhưng không gặp hình bóng.
Rồi sau đó, cái người Giang Mộ kia, dường như giống sự xuất hiện đột ngột của hắn, đột ngột biến mất. Nếu không phải còn tiệm trang sức đối diện, những tưởng phảng phất mộng dã tràng.
Khách quen vây bắt hỏa kế hỏi thăm tung tích của Giang lão bản, Vân Viễn ở sau mành thực sự muốn nghe, nhưng chỉ thấy hỏa kế đầu lắc nguầy nguậy như trống bỏi.
“Vân chưởng quỹ bên này tin tức gì không?” Là khách nhân thường ghé uống trà, nhìn mặt quen, nhưng không nhớ rõ tên.
Nhìn Vân Viễn kinh ngạc, khách nhân thiện ý cười, vẻ mặt đương nhiên: “Ngài cùng Giang lão bản là tri giao hảo hữu nha!”
“Giang lão bản chỉ thân cận cùng ngài ni!”
“Thường xuyên thấy các ngươi cùng nhau nói chuyện tiếu.”
Chính bản thân còn chưa phát hiện, vậy mà người ngoài đã phân minh. Giang Mộ a… Người kia…
“Hắn là một lãng tử a…” Một nam nhân vừa lưu luyến xuân sắc Giang Nam vừa muốn vãng cảnh quang phương bắc, một ngõ trúc bình an nho nhỏ này đâu thể nào níu giữ chân hắn?
“Sau đó ngươi muốn nói, ngươi ở Thanh Châu vì nơi đây có Giang Mộ.”
Không nhìn thấy gương mặt hắn, nhưng thanh âm trầm thấp y nghe không sót chữ nào, băng băng một đường chạy thẳng đến đáy lòng.
Giang Mộ ơi Giang Mộ, ngươi khuôn mặt tuấn tú lãng tử, sở hữu tính đa tình của lãng tử, đa tình đến độ nhượng người khác cầm lòng không đặng…
Trong trà oản gió mây dần dần yên định, vừa vặn một chén tam xuân tân lục(8), trong suốt thông thấu.
Trong trà trang, khách nhân nói: “Vân chưởng quỹ gần đây thay đổi.”
“Đúng nha, so với ngày trước cười vui vẻ hơn.”
“Là gặp việc gì vui a?”
Vân Viễn ngại ngùng cúi đầu, cười nhưng không nói. Đưa mắt trông ra ngoài, đã hơn một tháng, sinh ý tiệm đối diện không suy kiệt, trái lại càng thịnh vượng. Đây là không phải nói xấu, nhưng chỉ cần người thân y sam sơn thanh thủy lục nọ vừa ra trước cửa đứng, toàn bộ các cô nương, tiểu thư, các phu nhân trong thành e rằng sẽ phát điên.
Nghĩ nghĩ, khóe miệng bất giác nhếch lên. Cái người sơn thanh thủy lục kia dù bận trăm việc cũng không quên ngoảnh đầu liếc sang bên này. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười, vì đó mà nước trà uống vào cũng trở nên ngọt. Ngọt vô cùng.
Giang Mộ bước đến kéo Vân Viễn vào trong điếm của hắn. Trà trang chưởng quỹ trước giờ ít xuất môn bị hắn nắm tay, một đường bước ra ngưỡng cửa cao cao, xuyên qua dòng người đông đúc đi vào tiệm trang sức. Hương chi phấn khiến khuôn mặt Vân Viễn ửng hồng, vội dùng tay áo che khuất hơi thở. Giang Mộ lấy chiếc trâm “Đan phượng triêu dương bát bảo” trên giá thượng muốn cài cho Vân Viễn nhưng y quanh đầu né tránh. Hắn ha ha cười, kéo tay Vân Viễn đi vào hậu đường không người.
Hắn cười cười, đưa tay tìm tòi trong vạt áo. Nhoáng một cái, Vân Viễn đã thấy cổ tay mình mát lạnh. Một chuỗi hạt không rõ chất liệu đang đeo trên cổ tay của y. Không khắc hoa, không nạm vàng, không khảm bảo, màu đen tuyền, cổ hương thoảng thoảng, nhất định không phải phàm vật.
“Được rồi!” Hắn đắc ý nháy mắt.
Vân Viễn định cởi ra, tay liền bị hắn giữ lại. Một chút ấm áp, một chút ẩm ướt từ ngón tay kích thích bộ não. Trước mắt, trước mắt là cái lưỡi phấn hồng của hắn cùng những ngón tay lóe thủy quang. Nam nhân thanh tú liếm ngón tay Vân Viễn như tiểu miêu, giương đôi mắt hắc bạch phân minh câu trứ dụ hoặc, đưa tay lướt qua gương mặt y rồi dừng lại ở lọn tóc mai. Vân Viễn từng bước lùi về phía sau. Đến chân tường, không thể bước thêm được nữa, bên tai nóng rực hơi thở của Giang Mộ, cả mặt đỏ ửng như bị nung chín.
Sau đó, Vân Viễn không nhớ được quay về trà trang như thế nào, cũng không nhớ rõ buổi tối ngày đó có ngủ hay không. Ngày thứ hai, đầu óc choáng váng, dậy muộn hơn so với ngày thường một canh giờ, lúng túng mở cửa trà trang. Ngoảnh lại, cửa tiệm đối diện không náo nhiệt như mọi ngày, cũng không thấy người vẫn hay đứng cạnh cửa cười với y. Trà trang chưởng quỹ xưa nay vốn không hiếu kì bất giác đưa mắt quét qua cửa tiệm, nhưng không gặp hình bóng.
Rồi sau đó, cái người Giang Mộ kia, dường như giống sự xuất hiện đột ngột của hắn, đột ngột biến mất. Nếu không phải còn tiệm trang sức đối diện, những tưởng phảng phất mộng dã tràng.
Khách quen vây bắt hỏa kế hỏi thăm tung tích của Giang lão bản, Vân Viễn ở sau mành thực sự muốn nghe, nhưng chỉ thấy hỏa kế đầu lắc nguầy nguậy như trống bỏi.
“Vân chưởng quỹ bên này tin tức gì không?” Là khách nhân thường ghé uống trà, nhìn mặt quen, nhưng không nhớ rõ tên.
Nhìn Vân Viễn kinh ngạc, khách nhân thiện ý cười, vẻ mặt đương nhiên: “Ngài cùng Giang lão bản là tri giao hảo hữu nha!”
“Giang lão bản chỉ thân cận cùng ngài ni!”
“Thường xuyên thấy các ngươi cùng nhau nói chuyện tiếu.”
Chính bản thân còn chưa phát hiện, vậy mà người ngoài đã phân minh. Giang Mộ a… Người kia…
“Hắn là một lãng tử a…” Một nam nhân vừa lưu luyến xuân sắc Giang Nam vừa muốn vãng cảnh quang phương bắc, một ngõ trúc bình an nho nhỏ này đâu thể nào níu giữ chân hắn?