Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee. Không reup và chuyển ver.
Vài ngày sau, Đỗ Tẫn Thâm phải đến một nơi khác.
Tập đoàn có một công trình phúc lợi mang tính chất một nửa công ích, liên quan đến văn hóa phổ cập khoa học, đây cũng là truyền thống mà Đỗ thị đã duy trì gần nửa thế kỷ kể từ khi khởi nghiệp.
Gần đây có một bảo tàng địa chất mới được xây dựng, ngoài việc phải kiểm tra kết quả thì Đỗ Tẫn Thâm cũng đã được công đoàn địa phương mời vài lần, vì vậy hắn tranh thủ ngày nghỉ để đích thân đến thăm một chuyến.
Đỗ Tẫn Thâm không cho Trình Huyễn Chu đi theo mình vì hắn chịu vất vả cũng không sao, nhưng hắn không muốn Trình Huyễn Chu chịu khổ cùng mình.
Quan cảnh nơi đây rất đẹp vì có núi non xanh ngắt, nhưng giao thông không thuận tiện vì xuống đường cao tốc phải đổi xe, điều kiện mọi mặt cũng chỉ ở mức trung bình.
Trình Huyễn Chu chế nhạo hắn, nói rằng nửa tháng qua mình đã bị hắn nuôi thành phế vật.
Đỗ Tẫn Thâm cười khẽ, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, nói: Tốt nhất là như vậy.
Cuối cùng, Đỗ Tẫn Thâm nói mình sẽ cố gắng trở lại sớm nhất sau ba ngày, Trình Huyễn Chu không thể khiến hắn đổi ý nên dứt khoát từ bỏ.
Vào ngày đầu tiên sau khi Đỗ Tẫn Thâm rời đi, lúc hắn đến nhận phòng khách sạn đã là buổi tối nhưng Trình Huyễn Chu vẫn nhanh chóng nhận được cuộc gọi video từ hắn.
Đương nhiên Đỗ Tẫn Thâm không thể rời đi mà vẫn nhốt Trình Huyễn Chu ở nhà, cho nên y đã lấy chìa khóa nhà trước khi hắn rời đi.
Vì đã có một thời gian nhàm chán ở nhà, do đó lúc này y đang đi dạo khắp nơi. Trình Huyễn Chu nhận được cuộc gọi, sau khi suy nghĩ vẫn không bật camera bởi vì y vừa xách một chiếc túi đi ra từ siêu thị.
Chắc Đỗ Tẫn Thâm đã nghe thấy một số tiếng động nên hỏi: "Em đi chơi à?"
Trình Huyễn Chu nói: "Không, em mua vài thứ, không đi đâu xa."
"Em mua cái gì?"
Trình Huyễn Chu kể tên từng món một, sau đó theo thói quen thuận miệng châm chọc: "Anh kiểm soát chặt chẽ quá đi."
Giọng của Đỗ Tẫn Thâm có vẻ mang theo ý cười: "Xem ra không chặt cũng không được."
Hắn nói: "Chu Chu nhà chúng ta khiến nhiều người thích quá."
"Dừng lại." Trình Huyễn Chu dùng giọng nói vô cảm cắt ngang lời hắn.
Y vẫn đang xách túi đi trên con đường tấp nập, không thể chịu được sự khiêu khích của Đỗ Tẫn Thâm.
Ngày hôm sau, Đỗ Tẫn Thâm hơi bận rộn. Bọn họ trước khi đi ngủ mới có thời gian nói chuyện phiếm vài câu, nhưng họ không hề cúp điện thoại cho đến khi Trình Huyễn Chu phát hiện vào sáng hôm sau.
Cùng thời điểm đó vào ngày thứ ba, Trình Huyễn Chu tưởng Đỗ Tẫn Thâm chuẩn bị trở về, nhưng lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện một số điện thoại lạ.
Y nhấc máy, giọng nói đầu dây bên kia gấp gáp. Đối phương giải thích tình huống bằng vài câu, rồi nói đề phòng trường hợp xấu nhất nên muốn kêu y tới đó ngay.
Đỗ Tẫn Thâm hiện đang ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Máy bay, xe lửa hay phương tiện công cộng đều không đủ nhanh. Trình Huyễn Chu quyết định dứt khoát, trực tiếp lái chiếc xe của Đỗ Tẫn Thâm đang đậu trong gara.
Bản hướng dẫn cho thấy thời gian lái xe ước tính là bốn tiếng, nhưng Trình Huyễn Chu chỉ mất có hai tiếng.
Khi đến nơi, vẻ mặt y lạnh lùng và tái nhợt.
Một người phụ nữ lạ với đôi mắt sưng đỏ đang đợi bên ngoài cùng với một bác sĩ và y tá, hỏi Trình Huyễn Chu có phải là người nhà của bệnh nhân trong điện thoại không.
Trình Huyễn Chu nói đúng.
Vết thương của Đỗ Tẫn Thâm không nhẹ mà cũng không nghiêm trọng, tuy nhiên hắn vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu chứ chưa được chuyển ra.
Người phụ nữ lạ mặt vẫn nức nở cho rằng lỗi tại mình, cô không ngờ khi đang đi trên đường lại có một miếng thép hoặc tấm sắt rơi xuống từ công trình đang xây dựng bên cạnh.
Khi thanh thép rơi xuống, Đỗ Tẫn Thâm tình cờ đi ngang qua đã đứng ra đỡ giùm cho người qua đường.
Đỗ Tẫn Thâm đã được đưa đến bệnh viện kịp thời rồi được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Người qua đường vừa khóc vừa cho biết, lúc đó cô hoảng sợ đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc xảy ra tai nạn chỉ cảm thấy mình bị xô đẩy mạnh nên tránh khỏi bị thương, nếu không lúc này người nằm bên trong chắc hẳn đã là cô.
Chỗ công trường có các thanh thép rơi xuống sẽ có nhân viên thi công canh gác vào các ngày trong tuần, theo logic sẽ đảm bảo đủ tiêu chuẩn an toàn. Nhưng không hiểu sao hai ngày nay gió to lồng lộng, do đó mới đột nhiên xảy ra tai nạn bất ngờ này.
Bác sĩ ở bên ngoài nói: "Tình hình ổn, nhưng bệnh nhân mất máu rất nhiều. Ở đây không còn đủ lượng máu, nên chúng tôi đã cử người lên bệnh viện trên tỉnh. Tôi vừa nhận được điện thoại báo trên đường cao tốc đang phong tỏa vì có một công trình thi công, nếu đi đường vòng sẽ trễ hơn hai tiếng, điều này sẽ làm tăng nguy hiểm cho bệnh nhân..."
Vào giờ phút này Trình Huyễn Chu vô cùng bình tĩnh.
Đối với y, trước mắt chỉ còn lại hai khả năng có thể xảy ra.
Kết quả tốt nhất là Đỗ Tẫn Thâm được bình an vô sự.
Kết quả tồi tệ nhất, nếu Đỗ Tẫn Thâm thực sự ra đi thì y sẽ ở lại chăm sóc ba mẹ hắn cho đến khi họ ra đi vì tuổi già. Sau đó, y sẽ được đến gặp hắn ở bên kia sông mà không bị cản trở gì nữa.
Cứ làm theo số mệnh sắp đặt thôi.
Trình Huyễn Chu xắn tay áo không chút do dự, mặt không cảm xúc nói: "Cần máu thì lấy của tôi trước đi."
Bác sĩ lau mồ hôi.
"Nhưng chúng tôi phải kiểm tra xem độ xứng đôi của hai người ở mức nào... Nếu được, đương nhiên là quá tốt."
"Cậu là Alpha sao?"
Trình Huyễn Chu gật đầu.
Rất nhanh cô y tá đã bước ra với tờ báo cáo, trên gương mặt cô có cả sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.
"Độ xứng đôi rất cao, hơn %, không có vấn đề gì cả."
"Quá tốt rồi, thực may mắn, thật sự hiếm thấy hai người có độ xứng đôi cao như vậy."
Trình Huyễn Chu nhận lấy tờ báo cáo rồi vội vàng nhìn lướt qua, tình hình khẩn cấp nên y lập tức nói: "Lấy đi, muốn bao nhiêu cũng được."
Trình Huyễn Chu không hề cảm thấy đau một chút nào khi cây kim dài cắm vào trong tĩnh mạch.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy sắc mặt của Trình Huyễn Chu càng lúc càng xấu đi, cô y tá lấy đi một túi lớn máu tươi cho thấy đây đã là giới hạn trong quy định của việc hiến máu.
Một lúc sau, cô y tá bước ra đưa cho Trình Huyễn Chu một miếng chocolate và hỏi y có chịu nổi khi phải lấy thêm cc máu nữa không. Trình Huyễn Chu không hiểu tại sao lại phải lãng phí thời gian đi hỏi một câu như vậy, y lạnh lùng lặp lại không chút do dự: "Tôi không sao, tiếp tục đi."
Một lúc sau, Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên vội vàng chạy tới bệnh viện, họ mới bay về từ nước bên cạnh nên mất nhiều thời gian hơn.
Hai vị trưởng bối có vẻ mặt phờ phạc, bước đi vội vàng.
Trình Huyễn Chu giữ miếng bông gòn trên cánh tay, cảm thấy có chút choáng váng nên uể oải ngồi trên băng ghế lạnh băng cạnh cửa.
Y ngước mắt lên nhìn thoáng qua ba mẹ của Đỗ Tẫn Thâm.
"Chu Chu!" Hạ Vãn Quyên gọi y.
Bác gái vội vàng hỏi: "Tình hình thế nào rồi con?"
Trình Huyễn Chu gắng gượng tinh thần bình tĩnh giải thích vài câu, cũng an ủi rằng y vừa nói chuyện với bác sĩ nên chắc hẳn tình tình vẫn ổn.
Ánh mắt Hạ Vãn Quyên rơi vào miếng bông gòn mà Trình Huyễn Chu đang đè lên: "Chu Chu, cánh tay của con bị sao vậy? Con bị thương sao?"
Trình Huyễn Chu lắc đầu không nói gì.
Trình Huyễn Chu và ba mẹ của Đỗ Tẫn Thâm cùng nhau chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Có lẽ do mất quá nhiều máu nên bàn tay của y lạnh ngắt, Hạ Vãn Quyên nắm tay y. Bàn tay của bác gái cũng rất lạnh và mềm mại, tuy được chăm sóc kỹ càng nhưng vẫn có thể cảm nhận được dấu vết của năm tháng.
Cho dù y đã cố gắng hết sức, cho dù bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng dù chỉ có / khả năng xảy ra sự cố bất ngờ thì không ai trong số họ có thể chợp mắt ngủ cho đến khi Đỗ Tẫn Thâm bình an ra ngoài.
Hạ Vãn Quyên sờ lên đầu tóc của Trình Huyễn Chu: "Bác và bác Đỗ vừa mới nghe tin về ba con mấy ngày trước. Thời gian này con đã rất vất vả, con đừng quá đau buồn."
Trình Huyễn Chu nói, "...Vẫn ổn ạ."
Hạ Vãn Quyên nhẹ nhàng hỏi, "Chu Chu, gần đây các con ra bên ngoài sống đã quen chưa?"
Trình Huyễn Chu gật đầu nhưng cảm thấy không ổn nên nhanh chóng nói thêm: "Nếu bác muốn Đỗ Tẫn Thâm về thì con cũng không có ý kiến, con có thể trở về ký túc xá..."
Đỗ Thành nói: "Con đừng xấu hổ, sống ở đó quen là được rồi."
"Hai bác hiểu rất rõ con cái lớn lên sẽ có ngày phải rời xa ba mẹ."
"Hai bác rồi cũng sẽ già đi, nhưng tụi con còn rất nhiều thời gian bầu bạn và chăm sóc lẫn nhau."
"Quyền quyết định là của các con, muốn sống thế nào cũng do các con lựa chọn."
Trình Huyễn Chu ngước mắt lên, ánh mắt tựa như mặt hồ đang gợn sóng.
Hạ Vãn Quyên nói: "Trong lòng hai bác, dù con không phải con ruột nhưng con vẫn là con của hai bác."
"Làm trưởng bối đương nhiên hy vọng các con sẽ có một cuộc sống suôn sẻ trong tương lai, nhưng suy cho cùng chỉ cần các con cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Hai bác không có nhiều đòi hỏi như vậy."
Trình Huyễn Chu sửng sốt, trong lòng dâng lên một sự ấm áp khó tả.
Đêm đó, Trình Huyễn Chu nghĩ đến mình và Đỗ Tẫn Thâm đã ở bên nhau hơn mười năm, có tốt có xấu nhưng phần lớn đều là tốt. Họ đã ở bên nhau lâu hơn cả những cặp vợ chồng bình thường, tất nhiên cuộc hôn nhân của nhiều người cũng chưa chắc đã có thể kéo dài liên tục nhiều năm như thế.
Vậy là đủ rồi.
Y chỉ cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì bọn họ đã đi một vòng thật lớn, hối hận vì bản thân đã coi trọng thể diện mà lãng phí quá nhiều thời gian không cần thiết và còn chưa kịp đối xử tốt hơn với đối phương.
Cuối cùng y cũng hiểu tại sao Đỗ Tẫn Thâm nói họ không bao giờ tách rời khỏi nhau.
Cùng nhau đau, cùng nhau sống, cùng nhau chết.
Có lẽ kể từ ngày Trình Huyễn Chu chuyển đến nhà Đỗ Tẫn Thâm, vận mệnh của họ đã được dệt thành hai sợi chỉ đan xen nhau, bền chặt hơn bất cứ lời hứa nào.
Vào gia đình hắn, trở thành người trong dòng họ của hắn, kính trọng ba mẹ của đối phương như người thân ruột thịt của mình, yêu đối phương nhiều hơn chính bản thân mình.
Là người yêu, cũng là người thân.
Hai giờ sau, đèn trên phòng cấp cứu tắt.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra.
Bác sĩ nói, không sao, bệnh nhân đã qua vượt qua nguy hiểm.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee. Không reup và chuyển ver.