Sau khi bàn chân cô tránh ra khỏi vũng nước đọng ở chợ, cô đã bất chấp việc giữ khoảng cách với người đàn ông đáng hận này, cũng không để ý có ai nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, cô giữ cánh tay Nguyên Nghiêu thật chặt, chỉ sợ một khi không cẩn thận lại mù mịt giẫm phải vũng nước thoạt nhìn rất trong trên mặt đất.
“Cẩn thận, đất rất đen, có nước hay không có nước cũng xin giẫm cẩn thận.” Anh rất buồn cười, nhưng trước mắt coi như hài lòng với sự nhu thuận của cô, không tính để tình huống hiện tại biến mất quá nhanh.
“Anh... Sao anh biết cái chợ này?” Cô sống ở khu vực này cũng lâu như anh, tại sao cô chỉ biết “đính hảo”, anh lại biết khu chợ cũ này giống như rất quen thuộc?
Hơn nữa anh ta cả ngày đều ở ngoài đùa giỡn người khác, đâu có ở nhà nhiều như cô?
Anh cười một tiếng, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt cánh tay anh, cúi người xuống nhẹ nhàng nói: “Tôi dậy sớm.”
“Đừng...” Đừng dựa vào gần như thế nha!
Cô còn chưa rên rỉ ra khỏi miệng, đã bị một tiếng gào lớn dọa cho sợ đến mức nuốt vào bụng.
“A! Tới tới tới! Chàng trai trẻ mua đồ ăn cho vợ đi! Nửa mua nửa tặng (kiểu mua 1 tặng 1 ấy) đây! Tới tới tới! Chọn quýt đi! Quýt mới đây! Ăn quýt sinh con!”
“Quýt?!”
Ái Nhiên vẫn không phát hiện ra mình bị nhận nhầm thân phận, cười như không cười nhìn Nguyên Nghiêu, đẩy anh một cái.
“Này, mua quýt đi!” Ái Nhiên học theo tiếng Đài Loan của ông chủ.
Nguyên Nghiêu gõ đầu cô một cái, quay đầu dùng giọng chuẩn nói với người bán hàng: “Ông chủ, cá đổng (*) này bán như thế nào?”
(*) Cá lượng hay cá đổng là một chi cá biển bản địa trong họ cá đổng lượng Nemipteridae, thuộc bộ cá vược của vùng Ấn Độ Dương và phía Tây Thái Bình Dương, nhiều loài trong chi này có giá trị kinh tế và được khai thác quanh năm.
“Chồng trẻ ăn cá đổng rất bổ! Ba con tính một trăm là được.”
“Được, phiền ông gói lại.”
Người bán hàng vừa làm việc vừa nhìn vẻ mặt Ái Nhiên ngọt ngào như nếm mật, tâm tình rất tốt lại nói thêm một câu: “Tới! Phần này cho hai người, tân hôn vui vẻ!”
Tân hôn? Có ý gì?
Chỉ thấy vẻ mặt Nguyên Nghiêu tươi cười gật đầu, “Đúng vậy, đây là lần đầu tổ chức đấy.”
Lần này Ái Nhiên cũng nghe rõ ràng, vội vàng muốn giải thích: “Ông chủ, không phải, tôi...”
“Ông chủ, cảm ơn lần nữa!” Nguyên Nghiêu giơ túi nilon lên, hoàn toàn ngăn khuôn mặt của Ái Nhiên ở phía sau.
“Không cần khách khí, sớm sinh quý tử!”
“Haizz, ông chủ...!” Giọng của Ái Nhiên bị bóng dáng Nguyên Nghiêu chặn ở phía trước, căn bản không thể quay về phía ông chủ giải thích.
Bực tức anh cao lớn dám dồn ép cô, khuỷu tay cô huých vào sau đầu anh một cái.
“Sao gạt người khác chúng ta mới kết hôn chứ?”
“Oh!” Anh vô cùng đau đớn khom người xuống, trong nháy mắt thân thể cao lớn ngồi xổm đến bụng cô.
“Này! Chớ lừa gạt!”
Anh chỉ còn có tiếng hít thở không khí.
“Này... Anh thật sự...” Cô vôi vàng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, “Có nặng (đau) lắm không?”
Anh lại nhân cơ hội hôn gò má cô.”
“Anh!” Cô ngoài tức giận vẫn chỉ có tức giận, đùng đùng đứng dậy.
Anh cũng không buông tay, cúi đầu nói rõ bên tai cô: “Ngu ngốc! Rốt cuộc cô có hiểu cuộc đời mỗi con người chỉ có một lần tân hôn với lúc vợ sinh con không hả?”
“Có ý gì?” Cái gì mà tân hôn và vợ sinh con?
“Ngu ngốc! Nếu không cô cho rằng người bán cá kia cho chúng ta thêm một con cá để làm gì? Chuyện vui người người đều thích có được không hả, nhất là những người bán hàng hiền lành.”
“Anh là nói...”
“Đúng, cho nên xin lão bà đại nhân, vì vấn đề dân sinh của chúng ta, nhờ cô nhẹ nhàng đỡ tôi đứng lên được không?”
Lão... lão bà...
Mặt cô nhất định bị thiêu cháy rồi!
“Ngốc! Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, anh duỗi cánh tay từ cái cổ tinh tế của cô quấn một vòng, cô thế nhưng lại rơi vào trong ngực anh.
Các vị thần, Jesus, Hallelujah, tư vị bao bọc Ái Nhiên thật tốt, đừng trách anh nặng nề vì dùng thủ đoạn nho nhỏ để dạt được nguyện vọng nho nhỏ của anh, sau chuyện này anh sẽ tạ ơn tất cả các cô dì chú bác ở chợ này, Amen.
“Anh đang nói cái gì thế?” Cô ngẩng lên một chút liền nhìn thấy cằm anh.
“Không có.” Nguyên Nghiêu vội kết thúc tiếng cười khúc khích thỏa mãn, không để cho người phụ nữ khó chịu này nhìn thấy đôi mắt cong như trăng rằm của anh.
Ái Nhiên cũng không rảnh nhìn lâu cằm của anh, đuôi mắt nhìn thấy cửa hàng giày, cô thét chói tai rời khỏi ngực Nguyên Nghiêu.
“A... Giày tốt, rẻ...”
Nhìn đi, anh dùng kế như vậy, mà thời gian người đẹp ở trong ngực anh chỉ có thể miêu dùng giây để tính.
Nhưng khi nhìn thấy mặt cô mừng rỡ như thế, anh lại phát hiện tất cả đều không quan trọng.
“Nguyên Nghiêu, anh xem! Màu sắc này, kiểu dáng này, dễ dàng đi lại a!”
Anh nhìn vẻ mặt cô trở lại như lúc chọn quần áo hạ giá cùng với người nhà, đã bao nhiêu lâu anh không thấy dáng vẻ này của cô?
“Đẹp không? Đẹp không?”
Anh mở miệng, ác ý bắt bẻ: “Đôi giày trắng có gắn nơ màu hồng phấn bên kia tương đối được.”
“Đôi giày kia rất đẹp, có nơ con bướm nữa!”
“Màu sắc phối hợp rất tao nhã, nơ con bướm nhỏ như vậy vừa vặn hợp với chân cô.” Thật ra thì anh yêu mỗi ngón chân cô, móng chân sơn hồng nhạt lộ ra bên ngoài giày, hấp dẫn nhưng không mất đi sự đáng yêu.
Haizz, tại sao anh có thể say đắm một người phụ nữ như vậy?”
“Có thật không?” Cô nghe lời, lấy đôi giày anh nói, xỏ chân vào.
Đôi giày xăng - đan làm đôi chân cô càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp, cô không khỏi thốt lên: “Thật cũng, Nguyên Nghiêu, giày này...”
Ngẩng đầu nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh, cô đột nhiên hít thở không thông một trận, anh... Anh...
Anh, anh, anh cũng không phải là nhân viên tiệm giày! Anh, anh, này...
Đầu ngón chân cô rụt lại giống như xấu hổ, co vào bên trong giầy.
“Anh, anh đứng lên đi!”
Nguyên Nghiêu còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, bà chủ tiệm giày đã cười nịnh, “Ai chà, bạn gái xấu hổ kìa, cũng không phải như người xưa, sờ bàn chân thì phải kết hôn, như vậy mà đã đỏ mặt, cô thật truyền thống...”
“Tôi, tôi không phải...”
Ái Nhiên vội vàng cởi giày ra, trả lại về chỗ, cô nhanh chóng rời khỏi tiệm giày, nhanh đến mức làm đầu Nguyên Nghiêu mờ mịt.
“Ái Nhiên, Ái Nhiên!” Thật vất vả đuổi theo cô, đi tới bên cạnh cô, anh giống như bình thường vỗ vào cô một cái, “Này, có muốn mua chút nước trái cây không?”
Ơ! Không phải hỏi cô vì sao lại đột nhiên chạy đi?
Cô nhìn anh tiến vào cửa hàng nước trái cây, hiển nhiên cũng yên lặng đến gần nhìn các loại nước trái cây.
Sau khi anh chọn mấy loại nước vừa có lợi lại ngon miệng thì tính tiền rồi quay lại.
Cô không dám đặt tay vào khuỷu tay anh, anh cũng không dắt cô đi nữa.
Anh tức giận sao?
Không cần giả bộ làm vợ chồng mới cưới nữa sao?
Đột nhiên, bước chân anh dừng lại, đầu cô đụng vào lưng anh.
Anh quay nửa người, ôm cô gái phía sau vào trong ngực mình, “Đến đây, vợ à, chúng ta đi mua thức ăn.”
Anh không có tức giận? Cũng không hỏi cô tại sao?
Chẳng biết tại sao cô lại muốn khóc một trận, người đàn ông này, người đàn ông này...
Vì sao cô cố tình gây sự, anh vẫn đối xử với cô như vậy?
Nhìn Nguyên Nghiêu bận rộn ra ra vào vào trong phòng bếp, Ái Nhiên vẫn không có cách nào xác định được những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô, và anh, ở chung?!
Như vậy có tính là sống chung hay không?!
Anh tắm ở nơi này, ngủ ở nơi này, thậm chí nấu ăn ở chỗ này.
“Vợ à, ăn cơm.” Nguyên Nghiêu ở phòng bếp rống lên, “Hôm nay muốn ăn ở phòng khách hay là ở phòng ăn?”
“Tôi không phải vợ anh!”
“Thức ăn mua mấy hôm trước đã ăn hết rồi, ngày mai chúng ta lại ra chợ, hôm nay quen với cách xưng hô này trước, như thế nào?” Tháo tạp dề ra, anh cười tươi.
“Tôi không đi!”
Sắc mặt anh trầm xuống, đồ ăn thơm phức vốn là muốn đặt lên trên bàn lại bưng toàn bộ về khay, sau đó không khách khí đi về phía phòng bếp.
“Này, anh làm gì thế, sao lại bưng về?” Ái Nhiên đuổi theo vào phòng bếp.
Ngay cả trả lời Nguyên Nghiêu cũng không trả lời, kéo cái ghế, trực tiếp ở trên tủ bếp ăn đồ ăn trên khay.
Này! Bụng của cô cũng rất đói!
Lấy bát đũa của mình, cô cũng có thể ăn những món khác trên tủ bếp.
Chẳng qua là...
“Này! Anh làm gì thế?”
Đũa của anh luôn chặn đũa của cô, chuyện này là như thế nào? Chẳng biết tại sao cô lại theo anh vào phòng bếp ăn cơm, anh còn nháo cái gì nữa!
Anh vẫn không nói một câu nào.
Ái Nhiên hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái, làm tư thế không chịu khuất phục. Không cho cô ăn, cô càng muốn ăn!
Vậy mà núi cao còn có núi cao hơn, Ái Nhiên quả thực không thể tin nổi chuyện kế tiếp cô nhìn thấy!
Anh, Lý Nguyên Nghiêu, giữ một tay của cô, há miệng nuốt miếng mực trên đũa của cô vào!
Còn đẩy lại đôi đũa hết sạch thức ăn trả cho cô.
“Lý, Nguyên, Nghiêu!”
Anh coi tiếng thét chói tai của cô như nhạc đệm cho bữa cơm, bả vai rộng lớn ngăn cách cô với tủ bếp ở bên ngoài, cô đẩy thế nào cũng không đẩy được anh ra.
Cuối cùng, cô dứt khoát ném một chiếc đũa, cánh tay duỗi ra từ dưới nách anh, dùng tay không bốc thức ăn cũng phải ăn.
Truyện được edit và đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn. Những web khác đều là copy không xin phép!
Thế nhưng lúc mình lui về, bàn tay ăn vụng kia của cô bị người dùng cánh tay và thân thể vây lại, sau đó thấy người này khom lưng một chút, trong nháy mắt ngón tay của cô cảm nhận được nhiệt độ, sau đó... Miếng thức ăn kia không còn thấy!
Hơn nữa, anh lại mút ngón tay của cô!
Miệng anh ngậm ngón tay cô... Toàn bộ đều ngậm vào!
Anh, anh, lưỡi của anh!
Người này! Thế nhưng lại ăn ngón tay cô!
Rõ ràng anh đã ăn vài phần, mà cô ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn nhưng người này một ngón tay cũng không buông tha.
“Ngay cả một miếng cơm tôi cũng còn chưa ăn!” Cô hét chói tai, nhưng lại không nói ra trọng điểm – anh, anh, tại sao anh lại ăn ngón tay cô, này... Này rất... Rất...
Rất không biết phải hình dung như thế nào!
Cô thét chói tai đổi lấy tiếng cười “ha ha”, thậm chí cô cẩm nhận được anh đang phát run.
“Lý Nguyên Nghiêu!” Cô chưa từ bỏ ý định, dùng cánh tay khác, tiến công từ bên kia của Nguyên Nghiêu, cũng không quản dầu mỡ hay nóng, cô chụp lấy, mò được mấy miếng cải thìa.
Có còn hơn không, cô nhanh chóng đưa thức ăn vào miệng, nhưng mà phản xạ thần kinh của người này quá tốt, há miệng theo thức ăn của cô, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh... Cuối cùng cô cũng nhanh hơn anh một bước, thuận lợi bỏ miếng cải thìa vào miệng.
Nhưng...
Cô thực sự không hiểu, thực sự không hiểu...
Vì sao miệng anh cũng theo thức ăn chiếm hữu miệng cô?
Này... có tính là hôn môi không?
Ở thời điểm hôn môi có người sẽ đối thoại sao?
Anh kề vào đôi môi dính mỡ của cô nói, “Tôi có thể đợi cô ăn mấy miếng rau!”
Cô nhìn chằm chằm đôi mắt ở rất gần của anh, cảm nhận được hơi thở rất nóng, nhai rồi lại nhai, nghe lời nhai mấy miếng rau kia, nuốt xuống cổ họng.
Mà cô biết, mỗi lần môi cô chuyển động cũng tác động tới môi của anh.
Ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ cổ họng cô, giống như kiểm tra xem cô nuốt thức ăn dễ hay không, sau đó anh dán lên đôi môi đã bị anh liếm sạch sẽ của cô lần nữa.
Anh, tiến vào bên trong môi của cô, hôn cô.
Răng môi quấn vào nhau, trong mùi cải thìa đặc biệt, cô hoàn thành nụ hôn đầu của mình.
Vào phòng khách, Ái Nhiên chưa kịp ngồi xuống, Triệu Nhiên đã nhìn thấy thuốc trên tay cô, nhanh chóng cướp đi. “Ngay cả một tiếng ‘cảm ơn’ anh cũng không nói sao?” Lửa giận của cô đang bừng bừng, đến việc ngồi xuống ghế salon cũng dùng khá nhiều sức. Ồ! Tâm tình em gái hôm nay không tốt, anh tốt nhât nên hiểu được đạo lý sinh tồn.
Triệu Nhiên từ từ dựa lưng vào ghế salon, tới gần người đang giận dữ, “Đừng như vậy nữa, tuổi này có thể lập gia đình rồi...”
“Gả cho ai?! Ngay đến chuyện yêu đương em cũng chưa nói qua! Hơn nữa đầu năm nay con mắt nào của anh nhìn thấy cô gái hai mươi ba tuổi đi lấy chồng? Tự đào hố chôn mình cũng không cần gắng sức như thế!” Cô sẽ cố gắng nói chuyện yêu đương, đổi một rồi lại một người bạn trai giống như Lý Nguyên Nghiêu cách vách vậy, cô cần gì phải kết hôn? Trừ phi cô không chịu được ba mẹ đầu độc, nếu không thì, đầu cô vẫn còn tốt, chưa có hư.
“Không phải bạn của em muốn kết hôn sao?” Tin tức quan trọng như thế chẳng lẽ em gái không biết?
“Ai nói Thục Miên muốn kết hôn? A Liên của cô ấy chưa phải tham gia quân ngũ, cô ấy muốn kết hôn gì chứ?”
“Ai nói ư? Chính miệng Thục Miên nói ra, hơn nữa chú rể chính là A Liên trong miệng em đấy.”
“Chính tai anh nghe được?” Cả người Ái Nhiên nhảy dựng lên, đôi mắt trợn to muốn nhìn thấu Triệu Nhiên.
“Kỳ lạ thật! Nguyên Nghiêu không nói cho em biết sao? Bọn anh gặp đám người kia ở trường, có rất nhiều người, còn nói muốn Nguyên Nghiêu làm phù rể, anh vội vàng trở về không nghe được đầy đủ...”
Ầm! Triệu Nhiên còn chưa kết thúc lời nói, đã thấy Ái nhiên lao ra khỏi cửa như mũi tên. Thật sự là Thục Miên muốn gả cho tên A Liên kia! Cô điên rồi! Thứ nhất, A Liên vẫn chưa đi lính, thứ hai chính cô ấy còn học ở Sở nghiên cứu, vậy hai người đó muốn kết hôn cái gì? Bước vào đến sân, trong lòng Ái Nhiên lửa nóng dâng lên cuồn cuộn. Người vừa mới biết tin tức là Nguyên Nghiêu mặc dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi một chỗ, căn bản chính là chờ cô tới.
“Anh...”
“Biết rồi? Chẳng qua A Liên sau một năm cô đã quên.” Anh không hề lo lắng, hơn nữa còn biết rõ nguyên nhân mà cô tới.
“Nhớ cái gì? Tôi muốn nói anh làm gì mà không cho tôi biết...” Ái Nhiên bất ngờ dừng lại không nói nữa.
Đúng vậy, cô nhớ rồi. Nhớ lần đi cắm trại, nhớ lại đêm mùa hè đó, nhớ lại ánh sao sáng rực trên bầu trời đêm khi ấy, nhớ lại lúc mọi người nằm trên bãi cỏ xanh trò chuyện. Khi đó Thục Miên và A Liên đang khổ sở vì người nhà không chúc phúc cho tình yêu của họ... Sao vẫn chưa tắt, không khí im lặng hồi lâu bởi vì A Liên mà thay đổi.
“Này... Sau khi tốt nghiệp một năm tôi phải đi lính. Nếu như... nếu như Thục Miên của mọi người không chấp nhận lời cầu hôn của tôi...” A Liên dừng lại thật lâu nhưng không có ai nói chen vào, tâm tình mọi người cũng trở nên lắng xuống. Anh ta mới từ từ nói tiếp, “Bây giờ chúng ta tới nơi này cắm trại, vậy... Không bằng lấy trăng và sao làm chứng, ba người một phù rể, một phù dâu, một người chứng hôn, hoa cỏ làm khách mời, có được hay không?” Giọng nói trầm thấp của A Liên vừa dứt, mọi người choáng váng ba giây. Có được hay không? Bầu không khí quá mức không tin được, chẳng người nào biết trả lời ra sao.
Nguyên Ngiêu là người đầu tiên bật cười ha hả, làm tan đi không khí u buồn. “A Liên! Không nghĩ tới cậu cũng có tế bào văn nghệ như vậy, cái gì mà không bằng lấy sao làm chứng, nhờ cậy mọi người,... Lời này để một mình Thục Miên nghe là tốt rồi, tại sao lại để chúng tôi nghe tới nỗi phải nổi hết cả da gà chứ?” Anh chống một nửa người lên, đập vào cánh tay A Liên một cái thật đau.
“Tôi nào có? Tôi chỉ nói sự thật, không giống như cậu, miệng lưỡi cậu ngọt tất cả các bạn học nữ trong viện đều biết, sao tại hạ có thể so sánh được?” A Liên đỏ mặt giữ vững phòng tuyến cuối cùng.
“Nhưng cậu có thể biến chuyện tình yêu buồn trở nên lãng mạn như vậy cũng coi như rất giỏi, không tệ, tiền đồ vô lượng (ý nói con đường phía trước rất sáng sủa), Nguyên Nghiêu không sợ không có người kế tục rồi.” Hải Sư ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng.
“Này!” A Liên lên tiếng cảnh cáo, “Tôi không mạnh mẽ được như Nguyên Nghiêu, các cô gái trong viện không một ai may mắn thoát khỏi, cũng không phải người hoa tâm như vậy, xin đừng gộp chúng tôi làm một mà nói.”
“Dạ, dạ, dạ. A Liên chỉ trông giữ một cành hoa là Thục Miên.” Hải Sư nhớ ra Thục Miên nằm ở bên cạnh A Liên, vội vàng chân chó nịnh nọt để thoát tội chết.
Vậy mà A Liên còn ác ý than thở một mạch, “Haiz, nếu tôi và Thục Miên cũng có gia đình thân thiết nhiều năm giống Ái Nhiên và Nguyên Nghiêu thì thật là tốt. Hơn nữa lại còn là hàng xóm. Tại sao chứ, hai nhà kết hôn cạnh nhau, cái gì là xe đón dâu, mười hai phần lễ lớn đều miễn toàn bộ, vừa tiết kiệm tiền vừa tiện lợi.”
Nghe vậy, Nguyên Nghiêu có thái độ khác thường nhưng không nói gì cả.
“Đáng tiếc là hai người này lại không nói chuyện yêu đương.” Hải Sư liếc Nguyên Nghiêu bên cạnh một cái, lại nhìn Ái Nhiên bên cạnh Nguyên Nghiêu, sâu sắc hiểu được không thể tiếp tục đề tài này nữa, nếu không anh ta sẽ chờ đợi bị biến thành thịt sư tử biển thượng hạng để chiêu đãi mấy vị khách tham ăn này.
Sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người không ai được dò xét, mặc dù anh ta có thể cảm nhận sơ sơ rằng người đàn ông hoa tâm như Nguyên Nghiêu đối xử với Ái Nhiên không vô tình giống như ngoài mặt, nhưng anh ta lại không biết Ái Nhiên đối với Nguyên Nghiêu lạnh lẽo đến mức có thể dọa chết người.
“Tại sao thường là những người càng muốn nói lời yêu thương lại càng bị ngăn cản, còn không gặp trắc trở lại không gặp được tình yêu, thần Cupid thật sự là heo đầu thai!” A Liên không còn sợ mạo phạm thần tình yêu nữa, dù sao những điều tồi tệ nhất đều xảy ra trên người anh ta rồi, còn gì phải sợ nữa?
Ái Nhiên yên lặng nghe bạn bè nói ra lời trong lòng thì rất muốn đứng dậy phản bác. Gì mà không có cản trở? Cô không muốn ầm ĩ, thần Cupid đúng là heo đầu thai thì không sai, còn cả bạn bè của cô cũng không kém heo là bao, trong mấy người bọn họ có ai hiểu rằng cô không muốn chỉ có tình cảm hàng xóm với Nguyên Nghiêu chút nào, giống như khi anh giúp cô làm bài tập. Nước mắt mước mũi của cô chưa từng cọ sát người anh, với anh mà nói, một chút bí ẩn, một chút mùi vị phụ nữ cô đều không có, đây mới là trở ngại tình yêu lớn nhất. Hết lần này tới lần khác cô luôn... Haiz, Cupid là heo đầu thai thật không sai. Ái Nhiên nhớ tới lúc mình bi thương, anh mắt không khỏi chua xót... Kết quả, đúng là cô nghe được âm thanh nghẹn ngào! Không phải của cô! Dù có chết cô cũng không khóc trước mặt Nguyên Nghiêu.
“Thục Miên.” A Liên nhỏ giọng gọi một tiếng, ôm bạn gái có đôi mắt đẫm lệ vào trong ngực, “Đừng khóc.” Thì ra người khóc không phải cô, mà là người chưa từng lên tiếng – Thục Miên, nhưng cô cũng rất muốn khóc đấy.
Đột nhiên, Nguyên Nghiêu kéo cả người Ái Nhiên đứng dậy, “Chúng ra đi vào trong rừng nhặt ít củi về đốt.”
“Tôi...”Cô không muốn đi! Thục Miên đang khóc, chính cô cũng muốn khóc! Tiếc rằng cô lại bị người xấu lôi mạnh đi.
“Tôi cũng đi.” Hải Sư cũng vội đi theo, chạy vọt vào rừng giống những người khác, để lại không gian yên tĩnh cho đôi uyên ương số khổ.
Trong lúc mơ hồ, Ái Nhiên nghe thấy A Liên nói với Thục Miên, “Chúng mình trở về nhất định sẽ kết hôn...” Cuối cùng chỉ còn giọng nói vang vọng bên tai. Chúng mình trở về nhất định sẽ kết hôn... Cô ấy rõ ràng đã nghĩ tới. Ái Nhiên không còn sức ngồi phịch xuống tường thấp, lửa giận hừng hực vừa rồi đã vô ảnh vô tung (biến mất không dấu vết).
“Tôi nhớ ra rồi! Lần đi cắm trại kia... A Liên thực sự nghiêm túc...”
Nguyên Nghiêu gõ đầu cô một cái, “Thì ra cô vẫn cho rằng cậu ấy nói chơi, giỏi thật, tôi và Hải Sư đều biết A Liên rất nghiêm túc, nếu không thì cậu ấy cũng không hoãn đi lính.” “Nhưng mà...” A Liên sẽ phải đi lính, nếu không có người nhà chúc phúc...
“Này, đừng coi thường người đàn ông đang yêu không có biện pháp, A Liên đã giải quyết tốt chuyện này, tất nhiên, ngoại trừ không có cách xử lý chuyện của người nhà Thục Miên thì mọi thứ khác đều OK, chỉ còn thiếu phù dâu thôi.”
“Vậy sao Thục Miên không trực tiếp liên lạc với tôi, dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng.”
“Không cần phải tính toán, tới lúc cô kết hôn cũng không thông báo cho cô ấy biết là được rồi.” Nguyên Nghiêu khẽ lẩm bẩm bên tai cô.
“Anh nói gì cơ?” Ái Nhiên kéo khoảng cách với anh ra, “Giọng nói của đàn ông vốn đã rất trầm, phiền anh nói chuyện lớn tiếng được không?” Giọng của anh ta trầm như vậy rất rất đáng ghét, anh ta có biết hay không,... Như thế, như thế... vừa ngưa ngứa lỗ tai... lại còn mang theo từ tính... Giống như đêm hôm đó...
“Tôi nói này, cô làm gì mãi không ra, điện thoại trong nhà không ai nhận, hoặc là không có ai ở nhà, Thục Miên bận rộn đến nổi điên, không thể làm gì khác hơn là nhờ tôi thay mặt chọn giúp phù dâu.” Thay mặt chọn?! Tìm người thay mặt chọn phù dâu?
“Anh có thể đi tìm người khác, dù sao bạn gái anh cũng có một đống.” Khó trách vừa rồi cô nói đi cắm trại anh ta vẫn thờ ơ, có lẽ anh ta đã sớm gạt bỏ cô ra rồi, cần phụ nữ, người này chỉ vung tay một cái đã có một xe tải, không nhất thiết là không phải cô thì không được! Thật tức chết cô mà!
“Tôi sẽ đi. Tôi có thể để mấy cô gái đó làm khách.” Nguyên Nghiêu bất giác mỉm cười, tùy cô nghĩ như thế nào, chỉ cần cô nhớ rõ những lời đó là tốt rồi. Ái Nhiên chống người, day day huyệt thái dương, không muốn nhiều lời đi vào trong nhà. “Ngày hôm đó tầm khoảng mười giờ, tôi có cần phải gọi cô rời giường không?” Cho dù đó là chuyện của hơn chục ngày sau, anh vẫn hẹn trước một lần, nếu không cô gái này rất “tốt”.
“Để làm gì?” Không phải là anh đã chọn phù dâu rồi sao?!
“Thục Miên chỉ cần cô.” Anh cũng chỉ muốn em. Ánh mắt anh chăm chú nghiêm túc khóa Ái Nhiên lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi bàn chân cô tránh ra khỏi vũng nước đọng ở chợ, cô đã bất chấp việc giữ khoảng cách với người đàn ông đáng hận này, cũng không để ý có ai nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, cô giữ cánh tay Nguyên Nghiêu thật chặt, chỉ sợ một khi không cẩn thận lại mù mịt giẫm phải vũng nước thoạt nhìn rất trong trên mặt đất.
“Cẩn thận, đất rất đen, có nước hay không có nước cũng xin giẫm cẩn thận.” Anh rất buồn cười, nhưng trước mắt coi như hài lòng với sự nhu thuận của cô, không tính để tình huống hiện tại biến mất quá nhanh.
“Anh... Sao anh biết cái chợ này?” Cô sống ở khu vực này cũng lâu như anh, tại sao cô chỉ biết “đính hảo”, anh lại biết khu chợ cũ này giống như rất quen thuộc?
Hơn nữa anh ta cả ngày đều ở ngoài đùa giỡn người khác, đâu có ở nhà nhiều như cô?
Anh cười một tiếng, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt cánh tay anh, cúi người xuống nhẹ nhàng nói: “Tôi dậy sớm.”
“Đừng...” Đừng dựa vào gần như thế nha!
Cô còn chưa rên rỉ ra khỏi miệng, đã bị một tiếng gào lớn dọa cho sợ đến mức nuốt vào bụng.
“A! Tới tới tới! Chàng trai trẻ mua đồ ăn cho vợ đi! Nửa mua nửa tặng (kiểu mua 1 tặng 1 ấy) đây! Tới tới tới! Chọn quýt đi! Quýt mới đây! Ăn quýt sinh con!”
“Quýt?!”
Ái Nhiên vẫn không phát hiện ra mình bị nhận nhầm thân phận, cười như không cười nhìn Nguyên Nghiêu, đẩy anh một cái.
“Này, mua quýt đi!” Ái Nhiên học theo tiếng Đài Loan của ông chủ.
Nguyên Nghiêu gõ đầu cô một cái, quay đầu dùng giọng chuẩn nói với người bán hàng: “Ông chủ, cá đổng (*) này bán như thế nào?”
(*) Cá lượng hay cá đổng là một chi cá biển bản địa trong họ cá đổng lượng Nemipteridae, thuộc bộ cá vược của vùng Ấn Độ Dương và phía Tây Thái Bình Dương, nhiều loài trong chi này có giá trị kinh tế và được khai thác quanh năm.
“Chồng trẻ ăn cá đổng rất bổ! Ba con tính một trăm là được.”
“Được, phiền ông gói lại.”
Người bán hàng vừa làm việc vừa nhìn vẻ mặt Ái Nhiên ngọt ngào như nếm mật, tâm tình rất tốt lại nói thêm một câu: “Tới! Phần này cho hai người, tân hôn vui vẻ!”
Tân hôn? Có ý gì?
Chỉ thấy vẻ mặt Nguyên Nghiêu tươi cười gật đầu, “Đúng vậy, đây là lần đầu tổ chức đấy.”
Lần này Ái Nhiên cũng nghe rõ ràng, vội vàng muốn giải thích: “Ông chủ, không phải, tôi...”
“Ông chủ, cảm ơn lần nữa!” Nguyên Nghiêu giơ túi nilon lên, hoàn toàn ngăn khuôn mặt của Ái Nhiên ở phía sau.
“Không cần khách khí, sớm sinh quý tử!”
“Haizz, ông chủ...!” Giọng của Ái Nhiên bị bóng dáng Nguyên Nghiêu chặn ở phía trước, căn bản không thể quay về phía ông chủ giải thích.
Bực tức anh cao lớn dám dồn ép cô, khuỷu tay cô huých vào sau đầu anh một cái.
“Sao gạt người khác chúng ta mới kết hôn chứ?”
“Oh!” Anh vô cùng đau đớn khom người xuống, trong nháy mắt thân thể cao lớn ngồi xổm đến bụng cô.
“Này! Chớ lừa gạt!”
Anh chỉ còn có tiếng hít thở không khí.
“Này... Anh thật sự...” Cô vôi vàng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, “Có nặng (đau) lắm không?”
Anh lại nhân cơ hội hôn gò má cô.”
“Anh!” Cô ngoài tức giận vẫn chỉ có tức giận, đùng đùng đứng dậy.
Anh cũng không buông tay, cúi đầu nói rõ bên tai cô: “Ngu ngốc! Rốt cuộc cô có hiểu cuộc đời mỗi con người chỉ có một lần tân hôn với lúc vợ sinh con không hả?”
“Có ý gì?” Cái gì mà tân hôn và vợ sinh con?
“Ngu ngốc! Nếu không cô cho rằng người bán cá kia cho chúng ta thêm một con cá để làm gì? Chuyện vui người người đều thích có được không hả, nhất là những người bán hàng hiền lành.”
“Anh là nói...”
“Đúng, cho nên xin lão bà đại nhân, vì vấn đề dân sinh của chúng ta, nhờ cô nhẹ nhàng đỡ tôi đứng lên được không?”
Lão... lão bà...
Mặt cô nhất định bị thiêu cháy rồi!
“Ngốc! Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, anh duỗi cánh tay từ cái cổ tinh tế của cô quấn một vòng, cô thế nhưng lại rơi vào trong ngực anh.
Các vị thần, Jesus, Hallelujah, tư vị bao bọc Ái Nhiên thật tốt, đừng trách anh nặng nề vì dùng thủ đoạn nho nhỏ để dạt được nguyện vọng nho nhỏ của anh, sau chuyện này anh sẽ tạ ơn tất cả các cô dì chú bác ở chợ này, Amen.
“Anh đang nói cái gì thế?” Cô ngẩng lên một chút liền nhìn thấy cằm anh.
“Không có.” Nguyên Nghiêu vội kết thúc tiếng cười khúc khích thỏa mãn, không để cho người phụ nữ khó chịu này nhìn thấy đôi mắt cong như trăng rằm của anh.
Ái Nhiên cũng không rảnh nhìn lâu cằm của anh, đuôi mắt nhìn thấy cửa hàng giày, cô thét chói tai rời khỏi ngực Nguyên Nghiêu.
“A... Giày tốt, rẻ...”
Nhìn đi, anh dùng kế như vậy, mà thời gian người đẹp ở trong ngực anh chỉ có thể miêu dùng giây để tính.
Nhưng khi nhìn thấy mặt cô mừng rỡ như thế, anh lại phát hiện tất cả đều không quan trọng.
“Nguyên Nghiêu, anh xem! Màu sắc này, kiểu dáng này, dễ dàng đi lại a!”
Anh nhìn vẻ mặt cô trở lại như lúc chọn quần áo hạ giá cùng với người nhà, đã bao nhiêu lâu anh không thấy dáng vẻ này của cô?
“Đẹp không? Đẹp không?”
Anh mở miệng, ác ý bắt bẻ: “Đôi giày trắng có gắn nơ màu hồng phấn bên kia tương đối được.”
“Đôi giày kia rất đẹp, có nơ con bướm nữa!”
“Màu sắc phối hợp rất tao nhã, nơ con bướm nhỏ như vậy vừa vặn hợp với chân cô.” Thật ra thì anh yêu mỗi ngón chân cô, móng chân sơn hồng nhạt lộ ra bên ngoài giày, hấp dẫn nhưng không mất đi sự đáng yêu.
Haizz, tại sao anh có thể say đắm một người phụ nữ như vậy?”
“Có thật không?” Cô nghe lời, lấy đôi giày anh nói, xỏ chân vào.
Đôi giày xăng - đan làm đôi chân cô càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp, cô không khỏi thốt lên: “Thật cũng, Nguyên Nghiêu, giày này...”
Ngẩng đầu nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh, cô đột nhiên hít thở không thông một trận, anh... Anh...
Anh, anh, anh cũng không phải là nhân viên tiệm giày! Anh, anh, này...
Đầu ngón chân cô rụt lại giống như xấu hổ, co vào bên trong giầy.
“Anh, anh đứng lên đi!”
Nguyên Nghiêu còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, bà chủ tiệm giày đã cười nịnh, “Ai chà, bạn gái xấu hổ kìa, cũng không phải như người xưa, sờ bàn chân thì phải kết hôn, như vậy mà đã đỏ mặt, cô thật truyền thống...”
“Tôi, tôi không phải...”
Ái Nhiên vội vàng cởi giày ra, trả lại về chỗ, cô nhanh chóng rời khỏi tiệm giày, nhanh đến mức làm đầu Nguyên Nghiêu mờ mịt.
“Ái Nhiên, Ái Nhiên!” Thật vất vả đuổi theo cô, đi tới bên cạnh cô, anh giống như bình thường vỗ vào cô một cái, “Này, có muốn mua chút nước trái cây không?”
Ơ! Không phải hỏi cô vì sao lại đột nhiên chạy đi?
Cô nhìn anh tiến vào cửa hàng nước trái cây, hiển nhiên cũng yên lặng đến gần nhìn các loại nước trái cây.
Sau khi anh chọn mấy loại nước vừa có lợi lại ngon miệng thì tính tiền rồi quay lại.
Cô không dám đặt tay vào khuỷu tay anh, anh cũng không dắt cô đi nữa.
Anh tức giận sao?
Không cần giả bộ làm vợ chồng mới cưới nữa sao?
Đột nhiên, bước chân anh dừng lại, đầu cô đụng vào lưng anh.
Anh quay nửa người, ôm cô gái phía sau vào trong ngực mình, “Đến đây, vợ à, chúng ta đi mua thức ăn.”
Anh không có tức giận? Cũng không hỏi cô tại sao?
Chẳng biết tại sao cô lại muốn khóc một trận, người đàn ông này, người đàn ông này...
Vì sao cô cố tình gây sự, anh vẫn đối xử với cô như vậy?
Nhìn Nguyên Nghiêu bận rộn ra ra vào vào trong phòng bếp, Ái Nhiên vẫn không có cách nào xác định được những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô, và anh, ở chung?!
Như vậy có tính là sống chung hay không?!
Anh tắm ở nơi này, ngủ ở nơi này, thậm chí nấu ăn ở chỗ này.
“Vợ à, ăn cơm.” Nguyên Nghiêu ở phòng bếp rống lên, “Hôm nay muốn ăn ở phòng khách hay là ở phòng ăn?”
“Tôi không phải vợ anh!”
“Thức ăn mua mấy hôm trước đã ăn hết rồi, ngày mai chúng ta lại ra chợ, hôm nay quen với cách xưng hô này trước, như thế nào?” Tháo tạp dề ra, anh cười tươi.
“Tôi không đi!”
Sắc mặt anh trầm xuống, đồ ăn thơm phức vốn là muốn đặt lên trên bàn lại bưng toàn bộ về khay, sau đó không khách khí đi về phía phòng bếp.
“Này, anh làm gì thế, sao lại bưng về?” Ái Nhiên đuổi theo vào phòng bếp.
Ngay cả trả lời Nguyên Nghiêu cũng không trả lời, kéo cái ghế, trực tiếp ở trên tủ bếp ăn đồ ăn trên khay.
Này! Bụng của cô cũng rất đói!
Lấy bát đũa của mình, cô cũng có thể ăn những món khác trên tủ bếp.
Chẳng qua là...
“Này! Anh làm gì thế?”
Đũa của anh luôn chặn đũa của cô, chuyện này là như thế nào? Chẳng biết tại sao cô lại theo anh vào phòng bếp ăn cơm, anh còn nháo cái gì nữa!
Anh vẫn không nói một câu nào.
Ái Nhiên hung dữ trợn mắt nhìn anh một cái, làm tư thế không chịu khuất phục. Không cho cô ăn, cô càng muốn ăn!
Vậy mà núi cao còn có núi cao hơn, Ái Nhiên quả thực không thể tin nổi chuyện kế tiếp cô nhìn thấy!
Anh, Lý Nguyên Nghiêu, giữ một tay của cô, há miệng nuốt miếng mực trên đũa của cô vào!
Còn đẩy lại đôi đũa hết sạch thức ăn trả cho cô.
“Lý, Nguyên, Nghiêu!”
Anh coi tiếng thét chói tai của cô như nhạc đệm cho bữa cơm, bả vai rộng lớn ngăn cách cô với tủ bếp ở bên ngoài, cô đẩy thế nào cũng không đẩy được anh ra.
Cuối cùng, cô dứt khoát ném một chiếc đũa, cánh tay duỗi ra từ dưới nách anh, dùng tay không bốc thức ăn cũng phải ăn.
Truyện được edit và đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn. Những web khác đều là copy không xin phép!
Thế nhưng lúc mình lui về, bàn tay ăn vụng kia của cô bị người dùng cánh tay và thân thể vây lại, sau đó thấy người này khom lưng một chút, trong nháy mắt ngón tay của cô cảm nhận được nhiệt độ, sau đó... Miếng thức ăn kia không còn thấy!
Hơn nữa, anh lại mút ngón tay của cô!
Miệng anh ngậm ngón tay cô... Toàn bộ đều ngậm vào!
Anh, anh, lưỡi của anh!
Người này! Thế nhưng lại ăn ngón tay cô!
Rõ ràng anh đã ăn vài phần, mà cô ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn nhưng người này một ngón tay cũng không buông tha.
“Ngay cả một miếng cơm tôi cũng còn chưa ăn!” Cô hét chói tai, nhưng lại không nói ra trọng điểm – anh, anh, tại sao anh lại ăn ngón tay cô, này... Này rất... Rất...
Rất không biết phải hình dung như thế nào!
Cô thét chói tai đổi lấy tiếng cười “ha ha”, thậm chí cô cẩm nhận được anh đang phát run.
“Lý Nguyên Nghiêu!” Cô chưa từ bỏ ý định, dùng cánh tay khác, tiến công từ bên kia của Nguyên Nghiêu, cũng không quản dầu mỡ hay nóng, cô chụp lấy, mò được mấy miếng cải thìa.
Có còn hơn không, cô nhanh chóng đưa thức ăn vào miệng, nhưng mà phản xạ thần kinh của người này quá tốt, há miệng theo thức ăn của cô, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh... Cuối cùng cô cũng nhanh hơn anh một bước, thuận lợi bỏ miếng cải thìa vào miệng.
Nhưng...
Cô thực sự không hiểu, thực sự không hiểu...
Vì sao miệng anh cũng theo thức ăn chiếm hữu miệng cô?
Này... có tính là hôn môi không?
Ở thời điểm hôn môi có người sẽ đối thoại sao?
Anh kề vào đôi môi dính mỡ của cô nói, “Tôi có thể đợi cô ăn mấy miếng rau!”
Cô nhìn chằm chằm đôi mắt ở rất gần của anh, cảm nhận được hơi thở rất nóng, nhai rồi lại nhai, nghe lời nhai mấy miếng rau kia, nuốt xuống cổ họng.
Mà cô biết, mỗi lần môi cô chuyển động cũng tác động tới môi của anh.
Ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ cổ họng cô, giống như kiểm tra xem cô nuốt thức ăn dễ hay không, sau đó anh dán lên đôi môi đã bị anh liếm sạch sẽ của cô lần nữa.
Anh, tiến vào bên trong môi của cô, hôn cô.
Răng môi quấn vào nhau, trong mùi cải thìa đặc biệt, cô hoàn thành nụ hôn đầu của mình.