Ái Nhiên tràn ngập địch ý đối với chiếc mũ bảo hiểm trên bàn kia.
Màu đỏ, xinh xắn, có vết trầy.
Rõ ràng là vật sở hữu của một cô gái.
“Vì sao tôi phải đội chiếc mũ bảo hiểm này?” Cô kìm nén tức giận, nếu như không nghe được đáp án tốt, cô tin tưởng mình sẽ nhét chiếc mũ này vào miệng anh.
“Bằng không thì chúng ta kiếm tiền chỗ nào đi mua?” Nguyên Nghiêu ngồi bàn bên này rung chân, nhẫn nại trả lời.
“Tôi chỗ nào cũng cũng không đi, như vậy thì không cần đội mũ bảo hiểm.” Cô tình nguyện nhốt mình trong phòng một tuần cũng không đội mũ của người phụ nữ khác.
“Lúc trước không phải cô bảo tôi đến chỗ bạn gái tôi mượn mũ bảo hiểm để ngày đó đi cắm trại cô có thể lái xe sao?”
“Là bạn gái của anh?” Khuôn mặt cô suy sụp, loại đau đớn nhiều năm trước lại ập vào lòng.
“Đúng!” Rốt cuộc người phụ nữ này là như thế nào? Chỉ là mũ bảo hiểm đội trên đầu cũng làm cô khó chịu thành như vậy!
“Nói với cô ấy tiếng cảm ơn, tôi muốn đi ngủ rồi!” Anh hôn cô, vậy mà vẫn lại có bạn gái! Cô nhất định là heo đầu thai mới có thể rơi vào tình hướng ngu ngốc này!
“Không được! Nếu tôi lại để cô ngủ trễ dậy trễ, sinh hoạt không bình thường, ba chữ Lý Nguyên Nghiêu của tôi sẽ viết ngược lại!” Người phụ nữ này xanh xao, quá gầy, không vận động, anh đã sớm không nhìn được rồi!
“Tôi ngủ muộn dậy trễ mắc mớ gì tới anh!” Hiện tại là 7:30 sáng, cộng thêm việc nghĩ đến anh đến mượn nũ bảo hiểm của bạn gái thì cô không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với anh.
“Như vậy thì tất cả thời gian chúng ta ăn cơm mỗi ngày đều không giống nhau, cô muốn tôi tiết kiệm tiền như thế nào?” Dù sao anh coi như đã tham gia cuộc sống của cô, bất kỳ thế nào cũng muốn can thiệp chuyện của cô, anh cần gì nghe mấy lý do kì quái.
“Thời gian chúng ta ăn cơm khác nhau từ khi nào? Không phải mỗi ngày đều ăn cơm cùng lúc sao?” Ái Nhiên càng nói càng nhỏ giọng, tại sao nhưng lời nói ra... dường như có chút... xấu hổ...
“Đó là vì tôi đều phối hợp với cô! Nếu không thì cô cho là có ai bưởi sáng mười một giờ mới ăn bữa sáng, buổi chiều ba giờ ăn bữa trưa, buổi tối chín giờ ăn bữa tối?!” Người phụ nữ này thật sự rất giỏi.
“Vậy... Vậy anh nấu của anh, tôi nấu của tôi, không cần phải miễn cưỡng!”
Nguyên Nghiêu cười đến châm chọc, “Tôi hỏi cô, một ngày nấu sáu bữa sẽ như thế nào?”
“Đâu có như thế nào! Hai người nấu tách riêng không phải là cả thức ăn, canh, muối ăn!”
“Cô sai rồi! Khi một người ăn cơm cô ăn mấy món?”
“Ba món.”
“Tiểu thư, tôi đây cũng nấu ba món, nhìn ba bữa cơm của hai chúng ta ba với ba với hai là mười tám món, lại thêm mỗi ngày từng người chúng ta tự mua tự xử lý, số dưa thừa rất là lãng phí.”
“Ngừng! Ngừng!” Hiện tại chưa đến tám giờ sáng đâu, người này tính cái gì bao nhiêu thừa bao nhiêu trước mặt cô là ngại đại não cô còn chưa nổ tung hay sao? “Đừng ở trước mặt tôi tính cái gì bao nhiêu thừa bao nhiêu, giết chết tôi đi! Xin hỏi rốt cuộc anh muốn làm thế nào, tôi sẽ phối hợp cả!”
Chỉ cần thả cô đi về ngủ, cái gì cô cũng phối hợp.
Anh chỉ vào mũ bảo hiểm, “Đội!”
“Không đội.” Phối hợp ăn cơm với anh ta thì đội mũ bảo hiểm làm gì? Ngay cả ngủ cô còn ngủ chưa đủ!
“Đội!” Anh đứng thẳng, nghiêng về phía cô, ý tứ uy hiếp nồng đậm.
“Tôi nói không đội là không đội.” Cô dứt khoát trả lời anh.
“Tốt.” Anh cầm mũ bảo hiểm lên, đi vào phòng bếp.
Ái Nhiên nghe thấy âm thanh ném mũ bảo hiểm vào thùng rác rất lớn.
Bỏ đi? Mũ bảo hiểm là loại gì? Có tính là plastic không... Vẫn chưa khịp nghĩ thông suốt, cô phát hiện cánh tay mình bị Nguyên Nghiêu nắm lấy thô bạo.
“Anh muốn làm gì?”
“Không phải cô nói sẽ đều phối hợp sao? Đi mau.” Người phụ nữ này so với con thỏ không nặng hơn bao nhiêu.
“Đi đâu?”
“Xỏ giày, đóng cửa!”
“Tôi hỏi là đi đâu! Sao anh... Này, đừng tóm chặt... Này, như vậy mà xuống cầu thang tôi sẽ ngã chết... A...”
Một phút sau, Ái Nhiên đã ngồi phía sau xe máy của Nguyên Nghiêu, mà anh đã bắt đầu ra khỏi ngõ.
Ngay đến đi giày cô cũng không có lựa chọn khác, chính là đôi dép lê nhựa mười đồng kia cùa ba.
Lúc này bóp chết người lái xe có phải là cách làm ngu xuẩn không? Nhưng mà... cô rất muốn bóp chết anh!
Cô còn chưa đánh răng, chưa rửa mặt, ngay cả cái cặp vẫn còn ở trên đầu! Người này cứ như vậy coi cô như con gà mà tóm cô xuống lầu, nếu không phải sợ bóp chết anh ta sẽ xảy ra tai nạn giao thông liên lụy đến mình thì cô nhất định không nươg tay!
“Nắm chắc vào!” Anh cách chiếc mũ bảo hiểm ra lệnh.
Nắm? Cổ? Nếu anh muốn cô bóp cổ anh, cô chắc chắn vâng lệnh.
Nhưng mà hiên tại, nếu nghe lời anh thì cô là heo!
Chỉ là người đàn ông này rất ngang ngược a!
Anh vòng hai tay ra phía sau, “Bám chắc vào thắt lưng tôi!”
Hung dữ gì chứ?! Khóe mắt cô rũ xuống, trừng mắt nhìn bàn tay duỗi ra của anh, ba giây sau mới phản ứng kịp.
“Mẹ ơi! Anh thả cả hai tay! Mau lái xe!” Cô vòng lại cánh tay dài không hết lòng với cương vị công tác của anh, kết quả, chính là vừa vặn bám lấy người, hai cánh tay trắng thon dài bám tại eo anh.
Này... từ khi anh có xe tới nay, cô đã ngồi qua xe anh vô số lần, nhưng... ôm anh như vậy... vẫn là lần đầu tiên.
“Này, tôi không đội mũ bảo hiểm!”
Vì không đội mũ bảo hiểm, cho nên nhìn dáng điệu hiện tại của cô, quả thực là nằm úp dán vào lưng người ta! A, cô thực sự sắp không thể hô hấp, nếu không có gió mát thổi, cô tin tưởng mặt cô sắp cháy rồi!
“Không phải cô nói là cô không mang?”
“Tôi... Tôi... A! Cảnh sát!” Cô còn chưa sám hối xong tại sao đã...
“Ôm chắc!” Nguyên Nghiêu nói xong, lập tức quẹo vào ngõ tắt nhỏ, tốc độ cực nhanh làm cho Ái Nhiên không chuẩn bị liều mạng nghe lời ôm chặt, chỉ sợ bị văng ra xa.
Sau đó, cô nghe thấy xe cảnh sát vốn yên lặng đã vang lên tiếng còi báo động.
Mà chân ga của anh lại quay đến cực hạn.
Anh, anh lại chạy để cho cảnh sát đuổi!
Muốn chết sao! Anh không muốn sống, muốn bị nhà trường đuổi học hả?
Làm sao bây giờ?! Cảnh sát vẫn còn cố gắng truy bắt! Trái tim cô sắp ngừng đập! Cô sắp té xỉu rồi!
Cô căn bản không dám ngẩng đầu, úp mặt trên tấm lưng rỗng lớn của Nguyên Nghiêu từ từ nhắm hai mắt.
Cảm thấy thân xe quá nghiêng hết sức kinh hãi, cô hé mắt ra nhìn, vừa nhìn thấy, xong rồi!
Dường như Nguyên Nghiêu lại lái xe vào chỗ ngoặt, giống như đi sâu vào trong ngõ vậy, cô cảm thấy đầu gói mình sắp cọ sát vào vách tường trong ngõ, thậm chí anh còn có khả năng va chạm người trong ngõ để đi vào!
A...
Cô thét chói tai, để cô xuống xe đi....
“Nguyên Nghiêu... Cho tôi xuống xe! Chúng ta đi tự thú! A... Không cần đi nữa...
Sau đó, giống như thật lâu thật lâu sau...
Cô dũng cảm hé mắt lần thứ hai, hi vọng sẽ không ở trên cầu độc mộc (ý nói ở trong tình huống gian nan), đầu gối trầy da còn có thể sống, rơi xuống xông nhất định sẽ chết!
“Này, lợi hại không, tôi sắp tức ngực rồi.” Xe anh đã dừng lâu như vậy mà cô gái này vẫn còn đang kêu la, anh không phản đối cô tiếp tục ôm ấp đến gãy xương tức ngực, nhưng... Cô không đổi được cách hét dễ nghe hơn sao?
“Chúng ta dừng xe đi...” Ái Nhiên sắp khóc, nếu khóc trước mặt người đàn ông này, tương lai cô sống thế nào, nhưng mà, cô không nhịn được khóc lóc.
“Chúng ta đã dừng xe rất lâu rồi.” Tình huống này không phải rất dễ hiểu sao? Nếu như người phụ nữ này chịu ngẩng đầu lên nói.
A?!
Cô vừa ngẩng đầu, xe máy đã yên lành dừng trước căn nhà 7-11.
Lại quay góc bốn mươi lăm độ để nhìn. Tất cả mọi người dừng lại nghe giọng của cô, hơn nữa xem ra... không ít người!
“Mở, mở, lái xe đi!” Sau khi rõ ràng tình huống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại giấu sau lưng Nguyên Nghiêu, sống chết vỗ bả vai Nguyên Nghiêu thúc giục.
“Rốt cuộc là muốn dừng lại hay là rời đi?” Anh cô gắng nhịn cảm giác muốn cười xuống lồng ngực, bằng không... Bằng không...
“Đi mau!”
Lần này thì anh không có cách nào nhịn được, lồng ngực run run, cái bụng chỗ Ái Nhiên vòng cánh đã nhấp nhô.
“Anh... Anh...” Ái Nhiên muốn tức chết rồi!
Ha ha ha ha ha ha ha...
Tiếng cười của anh cuốn theo làn gió, thổi vào trong tai cô.
Cô nổi giận tựa cằm trên lưng anh, người này chính là như thế! Nhưng...
Ha ha ha ha...
Cô cũng bật ra tiếng cười thật dài, hai cơ thể kề sát lại với nhau.
Đi qua vài vòng, người dần dần thưa thớt, nhưng bầu không khí lại làm say mê lòng người, cô thực sự không muốn nói ra câu kế tiếp nhưng vẫn nói.
“Nguyên Nghiêu! Nhóm chúng ta bị cảnh sát được không có tiền nộp phạt đâu, quay về thôi!”
Hiếm có khi nào người phụ nữ này lại dịu dàng với anh như vậy, anh giương khóe miệng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, nói gì đi nữa cũng sẽ không để người phụ này trở về ngủ không tốt cho sức khỏe, hai giấy phạt hai ngàn cũng không không sao.
“Nguyên Nghiêu!”
“Khép miệng lại, nếu không chịu đội mũ bảo hiểm thì ngoan ngoãn theo tôi nhận hậu quả, dù sao tiền phạt có kỳ hạn một tháng, khi đó cô đã sớm có tiền rồi.” Haizz, rõ ràng đang lúc cô gọi tên anh, sao anh lại bắt cô im miệng? Thật là...
“Nguyên Nghiêu!”
“Ừm!” Giọng nói lần này có chút gấp gáp, anh quay đầu nhìn cô một cái.
Lần này nhìn, thấy cảnh sát khắp nơi.
“Cảnh... Xem...” Hai người đồng thời nói ra, giọng nói giống như tảng đá mắc kẹt trong cổ họng, là hết hy vọng nhưng cũng là thở dài nhẹ nhõm.
Mười phút sau, một tờ giấy phạt đỏ rực đã nằm trên xe Nguyên Nghiêu giống như con cừu nhỏ.
Cô vỗ bả vai anh, “Nguyên Nghiêu, cất tờ giấy đỏ này đi.” Cái này... cực kỳ chướng mắt, rõ ràng giống như là cô tạo ra, “Nguyên Nghiêu...”
Áy náy rồi hả? Rõ ràng trong lòng cực kỳ sảng khoái nhưng anh vẫn để tờ giấy phạt màu đỏ làm đau mắt cô.
“Phi... Bay mất là tiêu đấy.”
Ha ha ha ha ha ha... Nguyên Nghiêu ngửa mặt lên trời cười dài, nhưng vẫn không để ý đến cô.
Cô gọi tên anh thật nhiều lần.... Điều này so với cái gì cũng đáng. (Pey: sở thích bt -_-)
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Nhất thời, không khí tràn ngập hương hoa, ngọn gió mát nhẹ đưa mùi thơm bay vào mũi. Ái Nhiên hít một hơi thật sâu, vứt ánh mắt dịu dàng của người đàn ông đáng chết này xuống sông, “Không cần gọi, tôi tự đi được.”
“Cô không có phương tiện đi lại, hơn nữa chỗ ấy vắng vẻ, lúc về cô nên có người đưa.”
“Tôi không chỉ không có phương tiện đi lại, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không có.” Từ khi thoát khỏi số phận làm bạn học của anh, cô đã thề không bao giờ... muốn anh thấy vẻ bất đắc dĩ của cô nữa.
“Đi mua.” Nguyên Nghiêu trả lời rất nhanh.
Mua? Muốn chở cô nhưng đến cái mũ bảo hiểm cũng không cho cô mượn! “Anh không có sao?” Người này mỗi ngày đều không thoát khỏi liên quan đến phụ nữ, hai chiếc mũ bảo hiểm tất nhiên phải chuẩn bị, anh ta giả vờ ngốc gì chứ?
“Không có.” Đôi mắt trong suốt của anh nhìn cô, Ái Nhiên không khỏi nhen nhóm một ngọn lửa. “Mượn mũ bảo hiểm của bạn gái anh một ngày sẽ chết sao, vì sao tôi chỉ ngồi xe một lần mà phải mua mũ bảo hiểm?” Mượn mũ bảo hiểm bạn gái anh ta đội, cô đã rất uất ức, người đàn ông này vẫn còn dùng dằng gì chứ?
“Ngày trước không phải cô có một chiếc à?” Cô cũng không phải là chưa từng ngồi xe của anh.
“Tôi bị mất lâu rồi.” Ngày tốt nghiệp đó, kể cả mũ cử nhân cô cũng quăng đi luôn. Nguyên Nghiêu chống tay lên cằm, khuôn mặt bình tĩnh, nhún vai, “Tôi đi mua.” Nói xong anh liền đi vào nhà. Anh ta, anh ta, anh ta... Anh ta luôn mang cái dáng vẻ này. Anh ta bình tĩnh nhìn cô cố tình gây sự, anh ta không quan tâm thái độ của cô... Quan tâm! Thật là tức chết người đi được! Chủ Nhật.
Như thường lệ Nguyên Nghiêu đi giày chạy bộ, vào lúc năm giờ sáng, hướng về phía trên núi mà đi. Những người ngày ngày ở trong phòng tập thể thao cầu trời cho mình một cơ thể đàn ông tráng kiện nếu biết Nguyên Nghiêu chạy bộ cũng có thể đạt được hình thể như vậy, sợ rằng tim gan sẽ đau đến nội thương. Hơn nữa, tròng mắt thâm thúy nhìn qua sẽ bị mê hoặc, đôi môi không chê vào đâu được... Dĩ nhiên, chỉ có chạy bộ không thể được ông trời ưu đãi như vậy, chẳng qua là chế độ làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh làm anh có thêm hơi thở ánh mặt trời so với nhiều người đàn ông tuấn tú khác, lại thêm lúc thì anh bình tĩnh, lúc thì khôi hài, lúc thì thân sĩ, lúc thì hào phóng, dường như làm cho mỗi người phụ nữ đều nguyện ý trở thành giọt mồ hôi trên khuôn mặt anh, đàn ông hận không thể đạt một phần mười điều kiện của anh là đã tốt lắm rồi.
Anh có ngũ quan chói mắt như mặt trời cộng với tính tình dịu dàng giống mặt trăng. Vì vậy, hai thuộc tính mê người khác biệt nhau vừa vặn duy trì cân bằng trên con người anh, hòa hợp đến mức đàn ông muốn ghen tỵ với điều kiện trời sinh của anh, để cho anh làm bất cứ thứ gì cũng khiến người khác cảm thấy anh ưu tú hơn. Nhưng lời lẽ chí lý của Nguyên Nghiêu lại là: tất cả đều cần sự cố gắng mới có được.
Từ trước tới nay anh không phủ nhận mình có ưu thế hơn người, không phủ nhận việc anh duy trì thói quen để lúc nào cũng giữ được trạng thái tốt nhất là nguyên nhân trọng yếu. Người hôm nay vùi đầu ngủ ngon cả ngày, còn anh vẫn chạy một vòng quanh núi, những gã đàn ông mặc cho mình béo ục ịch đó lấy tư cách gì ghen tỵ với anh chứ?
Mới về đến đầu đường, từ xa Nguyên Nghiêu đã thấy Ái Nhiên ngồi trên sân thượng tầng hai hóng gió. Người đàn ông này có vóc người rất tốt, làm hại cô sau khi nhìn qua tầm vóc này, tiêu chuẩn tìm bạn trai càng tăng lên. Mẹ cô từ sáng tới tối trách cô có ánh mắt cao chẳng ai thèm lấy mà không biết tất cả nỗi khổ của cô đều do người mình coi như con trai – Lý Nguyên Nghiêu làm hại. Ái Nhiên phải kìm nén oán giận nhìn Nguyên Nghiêu một cái.
Cho đến khi lên lầu, lúc đối mặt nhau ở sân, Nghuyên Nghiêu mới thấy rõ vẻ mặt của Ái Nhiên. Anh không phải mới quen Ái Nhiên ngày một ngày hai, dĩ nhiên nhìn ra được cô gái này đang nghĩ gì mặc dù điều đó chẳng tốt đẹp là bao, nhưng anh cũng sẽ không để cho cô âm thầm trách mắng như vậy. “Người lười biếng luôn yêu thích và ngưỡng mộ cơ thể khỏe đẹp, tráng kiện của người khác, cho nên... thấy cơ bắp của tôi thì thèm muốn cũng coi như ăn một bữa sáng thật no rồi?” Anh dựa vào tường thấp chỗ gần với Ái Nhiên, lấy khăn lông lau những giọt mồ hôi trong suốt trên khuôn mặt.
“Này, tự yêu bản thân cũng có mức độ thôi được không?” Có người nói khoác không biết ngượng như vậy sao? Nhưng Ái Nhiên không thể mắng được, bởi vì anh ta thực sự có mười phần để kiêu ngạo, nhưng... hình ảnh người đàn ông này chảy mồ hôi cô nhìn thấy ghét! Giọt mồ hồ kia theo khuôn mặt anh đi xuống, rơi xuống cái cổ thon dài... làm co mê loạn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nếu như anh tỏa ra sức nóng bốn phía giống mặt trời cộng thêm mái tóc ướt nhẹp dính vào trán, sẽ khiến người ta cho là bức tượng Apollon trở thành người thật. Người đàn ông này... tỏa sáng đến mức làm cô muốn một quyền giết chết anh ta.
Nguyên Nghiêu nhìn thấy sắc mặt Ái Nhiên thay đổi rất nhiều loại cảm xúc, cuối cùng kết thúc bằng sát khí, suy nghĩ cho sinh mạng của mình, anh lui người lại, “Sáng sớm tôi đã chọc đến cái lông nào của cô rồi?” Giọng nói thật trầm thổi tới tai Ái Nhiên, giống như dòng nước nhẹ nhàng vỗ về.d.d^l.q.đ
Trong lòng Ái Nhiên than thở, người đàn ông này ngay cả nói chuyện cũng rất êm tai. “Anh có thể cách xa tôi ra một chút được không?”
Nguyên Nghiêu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Ái Nhien, một giây sau anh đã nhảy qua tường thấp đi tới bên cạnh cô, “Có phải cô thấy không thoải mái hay không?”
Cô nhắm mắt lại, lắc đầu một cái, đúng lúc đó trái tim bị anh làm rối thành một đoàn cũng khôi phục bình thường, “Thưa tiên sinh, tôi luôn thoải mái, cho đến khi anh bước vào sân này.”
“Thật vậy sao? Tôi vẫn cho là nhìn tôi giống cảnh đẹp ý vui, có thể trị hết chứng không thoải mái của cô chứ?”
“Tiên sinh, tôi tin rằng nhất định anh sẽ khiến nhiều cô gái dậy sớm, tôi thực sự rất lo lắng, anh chạy bộ lúc tinh mơ có thể làm các cô gái bắt đầu một ngày mới sớm không, rồi đứng ở trước cửa chỉ chờ thấy anh chạy qua, dẫn đến ngủ không đủ giấc...” Cô cố ý kéo âm cuối thật dài ra khuếch đại ý nghĩa lời nói. Nguyên Nghiêu nở một nụ cười như ánh mặt trời, làm cho thời thời tiết giá lạnh sáng sớm tăng thêm mấy độ.
“Nói hay lắm! Cảm ơn tiểu thư đã coi trong tôi như vậy! Tôi...”
Ái Nhiên bất ngờ cắt đứt lời nói của anh, “Chỉ tiếc là tôi không phải mấy chú chim nhỏ dậy sớm kia, không muốn làm vậy cũng như không có hứng thú, xin đừng tùy tiện hạ thấp thưởng thức và trình độ của tôi.” Hai câu trước sau, từ tán dương đổi thành hạ thấp rất rõ ràng.
“Nhưng mà, người lười như cô hôm nay lại dậy sớm như vậy, không ngại giá lạnh đúng trên sân thượng chờ tôi trở về, hiển nhiên cũng là một trong những cô gái đứng trước cửa...”
Tên khốn kiếp này! Ái Nhiên nắm chặt quả đấm, sợ rằng sơ sẩy một cái sẽ vung nắm đấm lên. Tuy nhiên anh ta nở nụ cười chết người đó... làm cho cô... làm cho cô... Cái tên Nguyên Nghiêu không biết sống chết này còn phát ra ánh sáng rực rỡ, dưới chiếc áo T-shirt lộ ra cách tay bắt chéo trước ngực, cơ bắp rắn chắc so với Ái Nhiên yếu ớt. d.d^l.q.đ
Ái Nhiên không tự chủ dời ánh mắt đến cánh tay anh, thật khỏe mạnh, thật rắn chắc, thật... Thoáng chốc, da gà nhanh chóng nổi lên. Cô tưởng tượng lời anh ta nói mấy ngày trước, chiều dài cánh tay kia vừa vặn vòng một vòng quanh người cô... Sht! Cô như vậy mà lại bị anh ảnh hưởng! Cũng là do anh ta dùng giọng tán tỉnh phụ nữ nói chuyện với cô. Cô cực kỳ tức giận! Người dàn ông này căn bản giống Hoa Hồ Điệp sợ rằng các cô gái trên thế giới không quỳ gối trước sức hấp dẫn của anh ta. Cô càng không thể thông đồng làm bậy thì anh ta lại càng muốn trêu chọc cô, anh ta thật sự rất bỉ ổi! Thậm chí có đầy rẫy cô gái mê mệt anh ta muốn chết, anh ta còn không trọc ghẹo không thì không được, đáng hận mà! Nếu để cho anh ta đắc ý kiêu ngạo, cô sẽ không phải là hàng, xóm, tốt của anh.
Ái Nhiên cố tỏ vẻ khinh thường nói: “Người đàn ông này, không phải có chút sắc đẹp thì liền mở phường nhuộm đau, cô gái như tôi ngày hôm qua bận rộn ở công ty thiết kế Nam Dao làm bản thảo đến khi trời sáng, nên lúc này mới có thời gian hóng gió một chút, ai ngờ lại thấy người kế tục của Tiểu Mã ca trên đường phân phát ánh mặt trời đến nhà các cô gái kia làm cho ánh mắt tôi thêm đau nhức muốn đi ngủ, đầu năm nay người ta càng lúc càng không có ánh mắt thưởng thức.” Cô nói, là vừa nhìn thấy sức hấp dẫn của Nguyên Nghiêu làm cho trái tim của nhân viên cửa hàng ăn sáng đầu đường nở hoa
Nguyên Nghiêu vừa nghe cũng biết cô mới nhìn thấy một màn ở cửa hàng ăn sáng kia, ngay tức khắc nụ cười càng thêm thoải mái, hoàn toàn không nghe thấy ý tứ châm chọc trong lời nói của Ái Nhiên. “Tiểu Huệ là người xinh xắn nhiệt tình, cho nên rất thích hợp với công việc ở tiệm ăn.”
“Gọi Tiểu Huệ... thân thiết quá nhỉ!” Khuôn mặt Ái Nhiên bỡn cợt.
Nguyên Nghiêu gõ đầu cô một cái, “Cô rất hiếm khi dậy sớm nên không quen cô ấy, chứ từ đầu đường đến cuối đường mọi người đều biết Tiểu Huệ.”
“A... Có lẽ tôi còn không quen cả Tiểu Lệ, Tiểu An, Tiểu Mỹ...” Lời còn chưa nói hết, cánh tay cường tráng của Nguyên Nghiêu đã giữ gáy cô lại, “Làm sao vậy? Bộ dạng Ái Nhiên ăn giấm thật đáng yêu, đến đây, tôi thương nào” Lại tới nữa!
Ái Nhiên vừa liều mạng ngăn cánh tay ấm áp của anh, vừa la hét: “Buông ra... Thương cái rắm!” Người đàn ông không có đại não này, anh ta cho rằng họ còn là học sinh lớp ba sao? Cô đã là phụ nữ rồi. Mặc dù anh không coi cô là phụ nữ...
Đột nhiên Nguyên Nghiêu phát hiện ra điểm nghi vấn, “Kỳ lạ, từ trước đến giờ cô chưa từng nóng nảy như vậy... Tại sao cô lại biết chuyện ở cửa hàng ăn sáng? Chẳng lẽ cô đặc biệt trèo ra ngoài ban công nhìn ngó...” Anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào Ái Nhiên, “Cô ghen thật là lâu.”d.d^l.q.đ
Sau khi Ái Nhiên cố gắng kéo cánh tay suýt làm cô tắt thở xuống thì đập anh một cái, “Anh nổi điên cái gì? Anh có rất nhiều Tiểu Huệ, Tiểu An, Tiểu Lệ, đùa giỡn cũng đừng chọn tôi! Đau!” Một tay cô gạt anh dây dưa.
Nụ cười của Nguyên Nghiêu ảm đạm vài phần, tay cầm khăn lông thu lại về phía mình, “Đúng, đúng, đúng, tôi nhàm chán.” Ngay sau đó anh đổi giọng điệu khác, “Có đói bụng không, tôi đi mua đồ ăn sáng giúp cô.” Lại dùng dáng vẻ quan tâm toàn bộ phụ nữ trên thế giới với cô! Đối với mẫu con gái dịu dàng săn sóc, cô thấy đã ghét! Nguyên Nghiêu biết Ái Nhiên nhất định chưa ăn điểm tâm, “Tiểu Huệ làm sandwich kẹp chân giò hun khói rất ngon, tôi mua cho cô nhé, được không?” Người đàn ông này vừa mới lên lầu, bây gờ lại chấp nhận xuống dưới, thế chẳng phải là có lý do tốt để đi tìm “Tiểu Huệ” gì đó sao?
Phiền phức! Đi tìm thì đi tìm, cần gì phải giả bộ có lòng tốt giúp cô mua đồ ăn sáng, cô tình nguyện đói chết! “Bạn học Lý, tỉnh lại đi, chẳng qua tôi chỉ là bạn học cũ, không cần hao tổn tâm trí như vậy, tôi không cảm động đến mức khóc nức nở đâu.” Ái Nhiên căm phẫn đẩy anh một cái, tự mình đi vào trong nhà, “rầm” một tiếng, âm thanh đóng cửa sổ không chút lưu tình truyền vào tai Nguyên Nghiêu. Ánh mặt trời vẫn ấm áp nhưng trên khuôn mặt Nguyên Nghiêu không còn nụ cười nào, mồ hôi theo gió thổi ướt áo, cổ họng phát ra mấy tiếng thấp bại trầm thấp hòa vào trong gió lạnh. Mẹ kiếp! Anh đánh một quyền vào tường thấp, tiếp theo là vài tiếng buồn bực.
Mặc kệ ngón tay thon dài xinh đẹp kia đã rỉ ra chút máu.