Anh làm sao cũng không tin sau khi người phụ nữ này trở về từ bệnh viện thì liền bắt đầu kế hoạch hẹn hò của mình.
Trên bàn, một tờ giấy ‘tốt bụng’ cho biết tối nay cô đi hẹn hò nên sẽ không về nhà ăn cơm, có thể giúp anh tiết kiệm chi phí một bữa, lại còn bảo anh cũng làm vậy, hai người tách ra ăn một bữa để thưởng cho chính mình, tiền bạc cô sẽ cùng chia sẻ, bảo anh cứ yên tâm đi ăn!
“Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này!” Anh xé nát tờ giấy, chỉ thiếu không nhét vào miệng.
Đột nhiêbn, điện thoại vang lên chói tai, anh chạy vội đi tiếp, mở miệng đã mắng người.
“Người phụ nữ này! Hiện tại trở về ngay cho tôi!”
Triệu Nhiên ở đầu dây bên kia ngừng một lát mới lầm bầm lầu bầu, “Kỳ quái, mình không phải đàn ông sao? Sao người này lại bảo mình là phụ nữ?”
A...
Nguyên Nghiêu rên lên đau khổ, “Hà Triệu Nhiên! Anh gọi điện thoại về làm gì?”
“Hì hì hì!”
“Đừng bắt chước phụ nữ! Có rắm mau thả!” Anh không có tình nhẫn nài để nhận điện thoại của người này, anh muốn đi tóm người phụ nữ kia về.
“Cậu ở tại nhà tôi, tình hình không tệ!.”
“Không tệ cái rắm, em gái của anh thực sự muốn gả mình cho...” Nguyên Nghiêu nắm chặt ống nghe, coi nó như cái cổ của Ái Nhiên đáng chết!
“Còn chưa bắt được nó sao, ngày nghỉ cũng sắp kết thúc, mẹ tôi họ sắp về rồi.” Triệu Nhiên thật sự lo lắng thay người này.
Cạch! Nguyên Nghiêu đã cúp điện thoại, lập tức tìm số của Nam Dao.
Giống như đầu tàu, điện thoại vừa thông anh đã bất chấp hình tượng, không che dấu chút nào liền hỏi: “Bọn họ đi đâu?!”
Nam Dao suy nghĩ mấy giây mới không xác định hỏi lại: “Nguyên Nghiêu?” Đó là người bình tĩnh, lịch sự, khôi hài, cực kỳ có duyên với phái nữ – Lý Nguyên Nghiêu?
Anh cắn răng, “Đúng vậy!”
“Xin hỏi anh vừa mới hỏi tôi cái gì?” Thật sự cô không nghe rõ nha, vừa nhấc điện thoại đã nhận bom, thật sự hù chết người mà!
Lần này, tức giận anh nhịn xuống toàn bộ đều bạo phát, “Cô giới thiệu tên đầu heo nào cho Ái Nhiên? Rõ ràng là người phụ nữ của tôi, ai dám đụng đến cô ấy tôi sẽ giết người đó!”
Nam Dao đưa điện thoại di dộng cách xa tai 50cm mà vẫn nghe nghe thấy tiếng gào thét của người đàn ông phát điên này.
Đây... Đây không có khả năng là Lý Nguyên Nghiêu cô đã từng gặp qua! Tuyệt đối không phải!
Cô sợ hãi áp điện thoại vào tai, rồi nhỏ giọng hỏi, sợ lớn tiếng quá sẽ làm bom lại phát nổ.
“Anh... Anh xác định anh là Lý Nguyên Nghiêu? Hơn nữa người anh tìm là Nam Dao tôi?”
Cuộc gọi tạm ngừng trong 36 giây.
“Tôi không phải là muốn tìm cô! Tôi muốn tìm Ái Nhiên!” Đột nhiên, toàn bộ cáu giận của anh tiêu tan, khôi phục lại bình tĩnh, “Nam Dao, tôi muốn tìm Ái Nhiên.”
“Anh... Anh có khỏe không?”
“Không tốt.” Anh thở dài, “Tôi không có biện pháp với người phụ nữ kia.”
Nam Dao quả thực có chút đồng cảm, người đàn ông bao nhiêu phụ nữ mơ ước này lại bị một người phụ nữ làm cho phát điên, hơn nữa cũng không che dấu chuyện mình không có biện pháp với Ái Nhiên, cõ lẽ tự tôn của người đàn ông này đều đã bỏ đi.
“Muốn có cách bắt được Ái Nhiên rất khó, anh cũng đừng quá chán nản, người phụ nữ kia thần kinh thô, hoàn toàn không giống sự nhỏ bé bên ngoài, tôi cũng thường hay bó tay với cô ấy, anh đừng quá để ý nha!”
Haizz.. Thế này bảo cô an ủi kiểu gì đây? Người này hình tượng tốt, tính tình tốt, hoàn mỹ đến mức không giống như người thật bỗng nhiên biến thành người đàn ông bình thường sinh động trước mặt cô... Nếu Ái Nhiên để cho người đàn ông như vậy chạy mất, cô... cô phải chảy nước miếng đấy!
Nội tâm Nam Dao rên rỉ khóc thét từng đợt, ác ma kia cũng đã xuất hiện, cô không phải cố ý muốn cho ông chủ lớn tiếp cận Ái Nhiên, thật sự là làm khó cấp dưới mà! Thượng đế hãy tha thứ cho cô. Amen.
“Ông chủ của cô là...” Nguyên Nghiêu quả thực muốn thốt lên mắng người đàn ông kia là rễ hành, nhưng lại sợ Nam Dao bị hù dọa.
Á... Á...
Anh nổi giận, “Nói!”
Vẫn là không trốn thoát được ác ma, nhất là lúc vấn đề liên quan đến Ái Nhiên.
***
Ái Nhiên cười hoài niệm, nói: “Ông chủ, anh như vậy khiến tôi nhớ đến rất nhiều truyện cười.”
“Nói một chút xem.” Vương Thượng Tề đã buông tha việc Ái Nhiên đổi cách xưng hô với anh, dù sao mỗi nhân viên đều gọi anh như vậy, nghe cũng rất thân thiết.
Ái Nhiên lắc đầu, “Không được, tôi sợ nếu nói thêm, chỉ sợ anh cảm thấy tôi không giống phụ nữ, chí ít hãy để tôi giữ gìn hình tượng của mình.”
“Lại có người nói cô không phải phụ nữ?”
Ái Nhiên gật đầu, lại xúc một miếng kem, cười ngọt ngào ngấy ngô với Vương Thượng Tề, “Hai chúng ta quen biết chưa lâu, có lẽ sau này anh cũng sẽ cho là như thế.”
Anh cười một tràng dài, “Có lẽ vậy, nếu không thì sao tôi có thể cảm thấy ở cạnh em rất thoải mái tự nhiên.”
Thoải mái? Cổ cô có chút cứng ngắc, vì sao cô cảm thấy điều đó không đúng...
“Em là một cô gái đáng yêu, nếu có ai không nhìn ra được thì đó là lỗi của người kia.”
Á...
Ái Nhiên có chút không thích ứng, cô chưa từng nghe ai nói với cô câu đó, “Cảm ơn anh, nhưng ngược lại tôi rất tò mò, vì sao câu vừa rồi nghe qua có phần nổi da gà mà anh có thể nói tự nhiên như vậy? Tôi thật muốn cho người kia theo anh học hỏi.”
“Em nghe đến mức nổi da gà? Trời ạ, em nhận được ít lời khen tặng của đàn ông như vậy sao? Nhưng tôi thấy rất vui vẻ vì không có người đàn ông thông minh nói với em câu này, tôi là người đầu tiên.”
“Này này, ông chủ, anh nghĩ quá xa quá nhanh, tôi không bắt kịp tốc độ nói chuyện của anh, tôi...”
“Em đúng là cô gái đáng yêu mà.” Vương Thượng Tề ung dung nhìn ánh mắt trong suốt của cô, ngắt lời.
Không có cách! Có lẽ cô ở nhà lâu quá, không quen với người đàn ông dùng phương thức nói chuyện quá rõ ràng, cô vẫn là... Cô căn bản chỉ quen với cách nói chuyện của Nguyên Nghiêu?
Ái Nhiên thở dài, “Cảm ơn nha, người đó đã quen rồi.”
“Vừa rồi em nói muốn người nào học tập theo?” Anh không bỏ qua khả năng người kia là một người đàn ông.
Trí nhớ của người này thật tốt, lại còn không chịu bỏ qua, khó trách anh ta có thể lãnh đạo nhiều công ty như vậy. Ái Nhiên lắc đầu, “Không nhắc tới người đó nữa.”
“Người yêu?”
Ái Nhiên hoảng hốt một phen, cô chưa từng nghĩ tới danh từ này, cũng không dám dùng danh từ này để hình dung việc cô và Nguyên Nghiêu ở cùng một chỗ.
“Hàng xóm.” Cô ghét nhất danh từ sửa lại mà hôm nay cô nói, thật sự có chút đau đớn.
Vương Thượng Tề nhìn vẻ mặt Ái Nhiên khi vừa nhắc tới ‘hàng xóm’ này, trong lòng khó chịu một hồi.
Một người ‘hàng xóm’ có thể khiến cho cô lộ ra ánh mắt như vậy?
“Tốt rồi, chúng ta kết hôn đi!”
Ái Nhiên suýt chút nữa thì phun toàn bộ kem socola trong miệng vào mặt anh.
Ngay cả hai chữ kia cô cũng không dám lặp lại, chỉ có thể trừng đôi mắt bồ câu nhìn anh như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Vương Thượng Tề gật đầu, từ trong túi lấy ra một hộp nhung nhỏ hình vuông, đặt chiếc hộp đó trước mặt Ái Nhiên.
“Mở ra nhìn xem.”
Nhìn xem?! Cô có thể đẩy ghế co cẳng chạy đi không?
Thìa kem trên tay không dám bỏ xuống, lần này ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh rơi vào chiếc hộp, kẻ ngốc cũng biết trong này là gì, đừng nói đến cô còn là nhà thiết kế trang sức.
“Nhìn xem.”
Giọng nói lần này cứng rắn hơn một chút.
Bởi vì tính chất công việc nên cô rất tò mò đối với thứ trong hộp, không cần biết có phải là tác phẩm của mình hay không, tự nhiên đều yêu thích, nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chiếc hộp nho nhỏ này nặng đến vậy.
Vừa mở ra, tâm trạng nặng nề của Ái Nhiên đổi thành kinh ngạc, “Đây là kiểu dáng tôi mới đưa cho Nam Dao mấy hôm trước!”
“Nóng hổi mới mang về từ Hongkong.”
“Hongkong?” Không phải là...
“Kiểu này do chính tay July làm.”
Cô đoán đúng rồi, quả nhiên nhà chạm trổ trang sức nổi tiếng nhất Hongkong kia!
“Vậy...” Bệnh nghề nghiệp bộc phát, cô lấy chiếc nhẫn ra, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới nhìn qua một lần, “Chạm khắc thật sự rất đẹp.”
“Phù hợp với yêu cầu của nhà thiết kế sao?”
Đây là chiếc nhẫn bạch kim phối hợp kim cương Marquise một ca-ra (carat), trên nhẫn có khắc hoa văn, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy hai viên kim cương Marquise được khảm ở hai đầu. Lúc trước cô còn sợ hình thức quá mức đơn giản, có lẽ phải sửa lại, nhưng nếu như cô kết hôn thì sẽ chọn kiểu nhẫn này, không nghĩ tới ông chủ cũng thích kiểu này.
Cô thực sự có chút cảm động, hiện nay hình thức đơn giản không có cách nào đánh vào thị hiếu của đa số người mua, nhưng anh lại thưởng thức thiết kế của cô như vậy.
“Quá hoàn mỹ, đúng là hình dạng trong lòng tôi.”
“Đeo thử xem.”
Cô đeo vào ngón áp út bên tay trái, chiếc nhẫn vừa vặn ôm khít ngón tay thon dài của cô, “Làm sao...” Sao lại vừa vặn như vậy, sao anh biết ngón tay cô lớn nhỏ thế nào?
“Tôi đối với cỡ ngón tay phụ nữ là đặc thù nghề nghiệp, tôi nhìn xem nào.” Anh giữ ngón tay nhỏ xinh trắng hòng của Ái Nhiên, “Tay em có thể đi chụp ảnh quảng cáo trang sức cho chúng tôi rồi.”
Ái Nhiên chậm rãi thu tay lại, muốn bỏ lại chiếc nhẫn vào trong hộp, nhưng không thấy nó đâu.
“Chiếc hộp đâu rồi?”
Vương Thượng Tề nhún vai, “Nhân viên phục vụ mang đi rồi.”
Nhân viên phục vụ căn bản chưa từng tới chỗ này!
“Để đảm bảo an toàn, em vẫn nên đeo đi, đỡ cho khỏi phải làm mất.”
Chuyện này... Chiếc nhẫn quả thực có giá trị không nhỏ, nhưng mà người này cũng không phải sợ làm mất mới bảo cô đeo, anh căn bản chính là... chính là...
Ác liệt!
Nguyên Nghiêu trước sau như một không để bụng cười, làm tan đi lời nói hung dữ của Ái Nhiên, “Ồ, nhất định phải nói không chớp mắt rằng mình sẽ cắt những bông hoa này sao? Những bông hoa trạng nguyên này là ba năm trước chúng ta cùng trồng, lòng dạ Ái Nhiên thật là độc ác!”
Anh cố tình bày ra vẻ bận tâm nhưng không nhận được tia đồng tình nào của Ái Nhiên, ngược lại làm cô vì thế mà cười mỉa, “Tiên sinh, người phá hoại hoa không chớp mắt là anh chứ! Nghe mẹ Lý nói, không phải là tháng trước anh vừa đổi một người bạn gái khác sao?”
Nguyên Nghiêu nở nụ cười như ánh mặt trời làm người ta chói mắt, “Tôi là người đàn ông trưởng thành, đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội kết giao với nhiều phụ nữ, không phải là tàn phá hoa, tôi là chất dinh dưỡng nuôi hoa tuyệt vời.”
Ái Nhiên nhắm mắt lại day day huyệt thái dương, không nghĩ tới anh bày ra vẻ đó cho người khác xem, “Đàn ông, cẩn thận chơi quá mức, quay đầu lại không rõ thứ mình muốn là gì, thấy anh là bạn học cũ kiêm hàng xóm, tôi chỉ có lời khuyên thẳng thắn này tặng anh.”
Nguyên Nghiêu nhìn ánh mắt Ái Nhiên nhắm lại, ít đi mấy phần khinh thường gay gắt, thay vào đó là vẻ dịu dàng, mềm mỏng hiếm thấy theo gió nhẹ nhàng hôn lên cổ, gò má anh. Nguyên Nghiêu không nhịn được muốn chạm vào gương mặt mềm mại của cô, vừa mới suy nghĩ, khuôn mặt đã tự động kề sát đến gần, vây hơi thở của cô vào trong ngực anh.
Không nghe thấy lời đáp lại, cô hoài nghi mở mắt ra...
“Hù dọa!” Hình ảnh đặc tả Nguyên Nghiêu cứ như vậy che đầy tầm mắt cô, dọa cô sợ đến giật bẵn về phía sau theo phản xạ, suýt nữa cả người và ghế ngã lộn nhào.
Nguyên Nghiêu duỗi một cánh tay dài đỡ lấy Ái Nhiên, đặt người và ghế về vị trí cũ, trả lại cô trái tim sắp nhảy lên cổ họng.
Cô vẫn còn ở trong phạm vị hai cánh tay anh, mà khoảng cách từ chóp mũi tuấn tú của anh đến môi cô chỉ cần mở miệng là có thể cắn một cái... Nguy hiểm, sáng ra cô sắp phải chết sớm mấy năm, Ái Nhiên cau mày tức giận đẩy anh ra.
“Anh làm gì thế? Hé ra khuôn mặt to hù chết người, lại còn chợt xuất hiện nữa.”
Cô muốn đứng dậy rời đi, cánh cửa vừa vặn mở ra, mẹ Hà dậy sớm ra vườn chuẩn bị tưới hoa.
“Ơ? Con gái à? Con là bạn gái Nguyên Nghiêu sao?” Mẹ Hà thấy hai cơ thể gần như không có khoảng cách, thực sự không thể tin được trong cánh tay của Nguyên Nghiêu là con gái của mình... Ô, thắp hương sẽ được phù hộ, Ái Nhiên nhà bọn họ có vận rồi.
Nguyên Nghiêu quay đầu khóc lóc kể lể với mẹ Hà, “Mẹ Hà... Ái Nhiên nói con hé ra khuôn mặt to hù chết người, cô ấy lại làm tổn thương trái tim yếu đuối của con...” Anh vỗ ngực ra vẻ đau lòng.
Con gái đúng là ngang bướng, đúng là ngốc.
“Ái Nhiên vẫn luôn không có mắt nhìn đàn ông, con đừng nghe nó nói nhảm, nó muốn chê con không tốt, thì bảo nó đi tìm một người đẹp trai hơn con tới đây cho mẹ xem. Nó à, ngay cả con mèo còn chó cũng không tới.”
Nguyên Nghiêu nín cười xem Ái Nhiên nói tiếp như thế nào.
Ánh mắt kia nhìn có chút hả hê làm Ái Nhiên lén lút đá Nguyên Nghiêu một cước.
“Đúng đúng, tất nhiên con biết là Nguyên Nghiêu đẹp trai, cho nên mẹ yên tâm, con rể tương lai của mẹ nhất định sẽ đẹp trai như thế, có thể bây giờ mẹ bắt đầu đau lòng, đau sớm khỏi sớm, dù sao thì một cái nồi cũng vừa một cái vung, ai bảo mẹ sinh con ra như vậy, con chính là giống mẹ, không có đẹp đến đâu.”
Cô không đủ tư cách! Đáy lòng Ái Nhiên lại vang lên âm thanh chói tai sắc bén.
Trái tim Nguyên Nghiêu cũng bị mũi tên nhọn kia là cô sát qua vết thương nhẹ.
Anh chịu đựng để không ai nhìn ra được đau đớn, cố gắng muốn yêu người hợp với chiếc nồi.
“Ái Nhiên cô sai rồi, mẹ Hà là người mẹ đẹp nhất tôi từng thấy, nhất định lúc trẻ mẹ Hà là đại mỹ nhân.” Có thể thấy Ái Nhiên cũng là một mỹ nhân, hy vọng cô gái ngốc này nghe được ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), biết đâu cô có thể đỏ mặt để cho anh cao hứng. (Pey: biết thì anh ôm vợ về lâu rồi ~)
Ái Nhiên lại khăng khăng cho rằng Nguyên Nghiêu cảm thấy cô không xinh đẹp như mẹ mình.
“Đúng đúng đúng, xin anh không cần mang anh với tôi ra so sánh, tôi kém cỏi, nhưng chưa từng tùy tùy tiện tiện kết giao với người khác, tôi không dám, cũng không có cái điều kiện kia được chưa.”
“Mẹ Hà à, Ái Nhiên nhà chúng ta sao có thể không đáng yêu như vậy đây?” Lời nói của anh mang theo tiếng khóc sụt sùi, dẫn đến một tràng cười của mẹ Hà.
Ai là người nhà của bọn anh?
“Anh mới không đáng yêu! Đừng tưởng rằng có mấy người phụ nữ theo đuổi thì cho là mình mạ vàng, vẫn có rất nhiều cô gái nhìn anh thấy chướng mắt đấy!” Ái Nhiên bật dạy, căn bản không muốn ở trong sân này nhiều hơn một giây nữa.
Đúng lúc có qua có lại, vết thương của Ái Nhiên không nhẹ, Nguyên Nghiêu bị nhiều vết thương càng thêm mệt mỏi, nhưng vẫn cưng chiều kéo cánh tay nhỏ nhắn của Ái Nhiên, “Đừng nói người ta như vậy, người ta cũng rất thương tâm.”
Ái Nhiên lại nổi giận, một lần nữa hất tay anh đụng chạm ra, “Dù sao thì tôi chính là như vậy, anh có bản lĩnh cứ đi kết giao với cả đống bạn gái xinh đẹp, đừng có mong đợi mỗi người đều đáng yêu như mấy người bạn gái của anh.”
Bầu không khí trầm xuống làm cả mẹ Hà cũng không chịu nổi, cảm thấy con gái mình không nói rõ được, “Ái Nhiên, sáng sớm con nóng tính vậy để làm gì? Nếu là do ngủ không ngon thì bây giờ đi ngủ đi, chớ tùy tiện phát tác một bụng tính khí thối.”
Ái Nhiên không nói hai lời, chạy vào trong nhà, để lại Nguyên Nghiêu dần lộ vết thương ra ngoài lẳng lặng ngồi trên ghế.
“Đứa nhỏ này là xảy ra chuyện gì? Nguyên Nghiêu, con đi nói với nó một chút, từ nhỏ nó thích con nhất, con giúp một tay...”
Thích anh nhất...
Đó là chuyện bao lâu trước kia, anh rốt cục làm gì, lúc nào thì làm cho cô vứt bỏ tâm tư thích anh nhất? Cuối cùng là lòng của cô xảy ra điều gì không may, hay là anh xảy ra chuyện gì không may?
Anh không tự giác nhíu mi, mẹ Hà thấy thế cũng đau lòng.
“Mẹ Hà, hôm nay chúng ta bỏ hoa trạng nguyên này đi.”
“Đây không phải là con và Ái Nhiên...” Lời phía sau của mẹ Hà cũng không nói được nữa, thật không biết hai người trẻ tuổi này rốt cục xảy ra chuyện gì.
Khuôn viên phía Đông vẫn đưa tới những cơn gió xuân lành lạnh như cũ, mấy bạn học nữ không sợ lạnh dẫn đầu mang đến những tin tức tình yêu, bắp chân giẫm lên tuyết xung quanh sân trường, khắp nơi xuân ý (sắc xuân, cũng có thể chỉ tình yêu) dồi dào.
Nguyên Nghiêu và Triệu Nhiên ăn ý chọn đoạn đường tránh được tai mắt của người khác, vừa hút thuốc lá vừa thưởng thức cảnh xuân.
Giọng Triệu Nhiên lành lạnh vang lên, “Này! Bao lâu nữa cậu mới chịu cho cha mẹ già hai nhà và Ái Nhiên thấy bộ mặt thật? Một năm vừa bắt đầu, tôi thấy mùa xuân là thích hợp nhất, không sung huyết não cũng không đứt mạch máu, ít nhất coi như là có chút hiếu thuận.”
“Anh ngậm miệng chim của anh lại.” Nguyên Nghiêu kẹp thuốc lá, giọng điệu không tốt nhìn Triệu Nhiên một cái.
“Tôi nói cậu cũng là chim đầu thai, trong sân trường các loại oanh yến đều có, sao cậu lại muốn cô đơn đi chọc em gái nhà chúng ta cái người không có chút tự giác của phái nữ? Thực sự không phải tôi nói tốt em gái tôi, mấy ngày liền nó đều không viết cũng không ghi chép. Nếu không, chí ít tôi cũng có thể giúp cậu thăm dò thực hư một chút, tránh cho một khốc nam ngày ngày tâm tình không tốt.”
“Anh nói đủ chưa?” Hiện tại Nguyên Nghiêu không muốn suy nghĩ đến cái vấn đề này, bởi vì không có cách giải quyết. Nếu anh có thể vừa ý một cô gái khác, cần gì phải ngồi chồm hỗm ở chỗ này buồn bực.
“Ngay cả bữa sáng cũng mua cho rồi mà nó còn nổi giận, liên hệ với mấy người bám dính kia... nếu biết cậu sẽ vì một cô gái mà mua đồ ăn sáng, sợ rằng sẽ giết chết Ái Nhiên... Nguyên Nghiêu ở trường học rất lạnh lùng mọi người đều biết, không nghĩ tới người lạnh lùng khi về đến nhà, tất cả đều biến mất, trở thành một học sinh lớp ba làm các mẹ yêu thích.
“Đừng bảo các cô ấy bám dính, rất khó nghe.”
“Mỗi ngày đều trông mong, nghiêng mình trước cậu không phải bám dính thì gọi là gì? Có rồi, có thể gọi là chó Nhật, nhưng quá dễ hiểu lộ liễu, không thể hiện được tôi là nghiên cứu sinh có kiến thức uyên bác.”
“Dựa vào, anh thật sự rất phiền! Ái Nhiên mà có một nửa ồn ào của anh nhất định tôi sẽ ra ngoài, đừng nghĩ tới giải thích.”
“Càng đừng nghĩ tới thầm mến nó hơn mười năm nay có đúng hay không?” Triệu Nhiên không sợ chết nói tiếp.
Một giây kế tiếp, anh ta bị ánh mắt lạnh như băng của Nguyên Nghiêu làm đông cứng như tảng đá trên sàn.
“Đừng... đừng dùng ánh đó mắt đó nhìn tôi, tôi không phải là Ái...”
Một quả đấm mạnh khiến anh ta choáng váng đầu đụng vào sàn nhà đầy hơi lạnh mùa xuân.
“Oa, dựa vào, cậu thật sự không tốt, tôi là có lòng tốt tới nói cho cậu biết, ngày kia ba mẹ tôi muốn đi Mỹ ôn lại tuần trăng mật, cậu có thể nhân cơ hội nói cho ba mẹ cậu biết để học đi cùng nhau, như vậy hai gian phòng chỉ còn sót lại...”
“Ba mẹ tôi đã sớm muốn đi cùng rồi, sáng nay tôi còn giúp bốn vị đặt vé máy bay rồi!” Cái người tin tức không linh thông!
“Vậy thực sự còn dư lại...”
“Còn dư lại tôi, Ái Nhiên, anh – cái con gián đánh không chết này – lão đại họ Hà.” Này, lão đại nhà họ Hà thật là cùng tuổi với Văn Nghiêu sao? Chết người, anh ấy chững chạc, không tự cao tự đại, Triệu Nhiên không thể so sánh được.”
Nhưng... hiện tại trong mắt lão đại nhà họ Hà kia cười y hệt tên trộm.
“Anh... chẳng lẽ cũng giống tôi?” Khóe miệng Nguyên Nghiêu run rẩy.
Hễ là đàn ông bình thường đều sẽ có tà tâm, dâm tâm, huống chi anh (Nguyên Nghiêu) lại không phải là người lịch sự, lễ độ, hiền hòa, vô hại như trong mắt người nhà, anh vẫn luôn không phải! Hơn nữa gần đây càng lúc càng có khuynh hướng mệt mỏi, anh sắm vai vô cùng mệt mỏi.
Nếu không phải sợ tinh thần của hai người phụ nữ lớn tuổi trong nhà sụp đổ, anh một chút cùng không muốn ở trước mặt Ái Nhiên làm hàng xóm “vô hại, không xâm lược”.
“Nhìn cậu cũng vội vàng, tình hướng cũng không ổn, như vậy đi, nhìn cậu có thành ý, chịu phí mua chuộc tôi rời nhà một tuần lễ thì xem như là...”
Nguyên Nghiêu dùng “thiết sa trưởng” (cú đấm sắt) đánh Triệu Nhiên “bán em gái cầu vinh” ruột gan đứt từng khúc.
“Ngoại trừ tôi ra, nếu anh dám dùng phương thức này bán Ái Nhiên đi, tôi tuyệt đối sẽ, làm, anh, biến mất.”
“Tôi nào dám...”
Điều này không sai biệt lắm, ngay sau đó anh vứt cho Triệu Nhiên một nụ cười xấu xa, sau đó ném cho anh ta một cái thẻ, bồi thêm một câu, “Nhưng mà nếu bán cho tôi, anh có thể rất nhah chóng rất nhanh chóng muốn tránh mặt bao lâu thì tránh, không tiễn!”
“Oa, ôi, bạn học Lý, lễ vật này của cậu thật quá long trọng xa hoa, mật mã bao nhiêu?” Long trọng là việc của long trọng, nên cầm thì anh ta vẫn không cần khách sáo.
“Trước sau bốn số tùy ý anh tổ hợp, cứ như vậy đi, nhanh đi đi.”
Hai ngày sau, tại sân bay quốc tế đông nghịt...
Toàn bộ người nhà họ Hà, Lý đều đến đông đủ, trong đám người lộn lộn mẹ Lý không cầm tay con trai mình, ngược lại không nỡ, liên tục vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của Ái Nhiên.
“Ái Nhiên à, mẹ Lý rất nhiều ngày sau không nhìn thấy con, hơn nữa ba mẹ con cũng không có nhà, hay bây giờ con mua một chiếc vé, chúng ta cùng đi!”
Nói bậy bạ gì đó! Mẹ Hà vội vàng chen vào giữa một già một trẻ, dám dùng ma chưởng với con gái mình!
“Lệ Tử! Tôi mới là mẹ của Ái Nhiên, thế nào mà bà còn nóng ruột nóng gan hơn cả tôi? Xin bà, với bộ dạng này của bà, sau này Ái Nhiên nhà chúng tôi có chỗ nào thèm lấy!”
Lời này khiến mẹ Lý ôm hận, làm Nguyên Nghiêu thoáng chốc trầm lặng, quên mất đang nghe ba Hà dặn dò rất đúng.
“Oa! Tôi không đi, để vé này cho Nguyên Nghiêu hay Triệu Nhiên đi, tôi ở nhà với Ái Nhiên!”
Vậy sao được!
Khuôn mặt Nguyên Nghiêu hoảng sợ nhìn mẹ mình.
“Lệ Tử, không phải bà sợ ngồi máy bay, cho nên...” Mẹ Hà cố ý bày ra vẻ mặt không tin, sáu người lớn đều ngồi máy bay chẳng lẽ bà lại không dám?”
“Cái bà này!” Mẹ Lý giơ nắm đấm lên.
“Ô, Đau! Nói bà sợ ngồi máy bay không bằng nói máy bay sợ bà ngồi vào!”
Mẹ Lý suýt thì cho thêm cái nữa.
Mẹ Hà thừa dịp có khe hở tách Ái Nhiên ra, “Ái Nhiên, mẹ quên mua túi đồ làm quà, con con ra cửa hàng không phải chịu thuế tùy ý mua giúp mẹ đi.”
Ái Nhiên chỉ ước gì thoát khỏi cục diện hỗn loạn này, vội vàng đồng ý.
Mẹ Lý cũng thông minh, bảo Nguyên Nghiêu, “Đi giúp Ái Nhiên chọn đi.”
Nhất thời, người bị hại không còn, hội bốn người già lập tức thay đổi vẻ mặt ly biệt khóc thút thít, năm người chụm đầu kề tai nói nhỏ.
Mẹ Hà chỉ vào Triệu Nhiên, “Mẹ cho con biết, con biết tính khí không sợ chết của em gái con, sợ rằng sẽ không dễ dàng đón nhận Nguyên Nghiêu chiếu cố, nếu thực sự là vậy không bằng chúng ta suy nghĩ, con ngoan ngoãn trở về chiếu cố Ái Nhiên, nghe rõ chưa?”
“Nếu con trở về thì mới đến lượt con bị “chiếu cố” đấy!” Triệu Nhiên nói nhỏ.
“Thằng nhóc này, con bĩu môi lầm bầm cái gì đấy?” Mẹ Hà gõ đầu anh ta một cái.
“Ai da! Mẹ, có một tuần thôi mà, mẹ cũng đừng hy vọng quá nhiều, cho dù con không có ở đó Ái Nhiên cũng sẽ sống tốt hơn con.”
“Ai nói là một tuần? Mẹ Lý đã liên lạc tốt với Văn Nghiêu, chúng ta còn muốn tới tìm Văn Nghiêu, trong vòng hai tuần sẽ không trở lại.”
“Hai tuần! Mẹ chỉ cho con tiền trong một tuần!” Hoàn hảo là anh ta nhận được sinh hoạt phí của Nguyên Nghiêu, nếu không sẽ thua lỗ lớn!
“Ba vạn đồng vẫn còn chê ít! Như vậy thì, cho con đi Mỹ, ba vạn để mẹ lấy.” Ba Hà rất muốn kiếm tiền riêng đấy!
Hì hì hì, vậy cũng không được.
“Được rồi được rồi, con sẽ tiết kiệm cộng thêm tiện đường đi xin ăn, đại khái có thể chịu được đến lúc mọi người về không bị đói chết, còn có chuyện gì nhắn nhủ nữa không ạ?”
Lúc này đổi lại là mẹ Lý dặn dò.
“Triệu Nhiên à, con phải chú ý nhiều một chút, nếu Nguyên Nghiêu mang mấy cô gái loạn thất bát tao về mà không có chiếu cố Ái Nhiên, thì con phải về nhà vớii Ái Nhiên, nếu không con gái ở nhà một mình rất nguy hiểm.” Con dâu mà còn chưa vào cửa đâu... Thành bại cũng phải xem lần này!
“Vâng vâng, con biết sẽ gặp nguy hiểm!” Nếu cô không nguy hiểm đổi lại sẽ là anh nguy hiểm, anh sẽ bị người trường kỳ không ăn được quả Nguyên Nghiêu giết chết, không nghi ngờ chút nào.
“Thật là sẽ gặp nguy hiểm? Là ai ức hiếp con bé?!” Mẹ Lý luống cuống, bà xót Ái Nhiên còn hơn là xót con trai.
Đương nhiên là Nguyên Nghiêu, còn phải hỏi sao!
“Haizz, mẹ Lý, mẹ đừng lo lắng nữa, nếu không đến sân bay rồi phải làm sao!”
“Đúng rồi, con làm anh trai thì lanh lợi chút cho mẹ, nếu Ái Nhiên biết nó có người anh trai bán em gái này, nhất định sẽ oán giận cả mẹ, nhưng con ngàn vạn lần không thể giúp, mẹ và mẹ Hà sẽ cho con tiền sinh hoạt phí gấp đôi.”
“Yên tâm, yên tâm.” Bốn người già lén lút giúp nhau tốt lắm, anh ta bán em gái cầu vinh một chút cũng không có lỗi, anh ta tự nói mình yên tâm.
Năm tên trộm nhìn đối phương một cái, trong lòng thoải mái rất nhiều, dù sao thì chết cũng có người chôn theo, yên tâm.
Tâm tình buông lỏng, mẹ Hà che miệng cười, “Tôi nói này Lệ Tử, kỹ thuật diễn của bà đúng là “bảo đao không lão” (kiếm tốt không hỏng, ý nói là rất tốt), rốt cuộc con trai ngốc của bà có biết năm đó bà chính là người thần bí biết bí mật hay không?”
“Haizz, vô dụng thôi, nếu không có đứa con trai này tôi còn có thể thử xem đao này còn sắc bén không, được rồi, đi thôi, để mấy ngày này con cái vui đùa một chút!”
Một nhóm bốn người lần lượt nối đuôi nhau tiến vào cửa đăng ký, nước mắt trước kia giống như biến mất trong không khí.
Triệu Nhiên tự lẩm bẩm, “May mà mình không phải con trai của mẹ Lý.”
Một lát sau, hai người bị hại xách theo túi trở lại.
“Ba mẹ bọn họ đâu?” Ái Nhiên hỏi.
“Đi vào rồi.”
“Vào... Vậy túi...”
“Đưa em làm lễ vật trước khi ra khỏi nước.”
“Hà Triệu Nhiên!”