Đổi sang vẻ mặt lười biếng, anh vươn tay ôm cô, vứt chuyện bị người ghét ra khỏi đầu, vừa vén mái tóc dài của cô vừa hôn.
“Nhà trẻ - bạn gái thứ nhất, Hà Ái Nhiên, nhìn lần đầu tiên trần truồng của anh!”
Cái gì?! Cô đẩy anh ra, “Anh nói bừa!”
Anh lập tức dán lên cơ thể mềm mại của cô, đặt nụ hôn thứ hai lên trán, cởi chiếc áo đầu tiên trên người cô.
“Bạn gái thứ hai, Hà Ái Nhiên, đi đến kéo tay anh!”
Nói bừa! Nhưng lòng cô thật ấm áp!
Nụ hôn thứ ba rơi vào xương quai xanh mê người, thuận tiện cởi chiếc áo ngực cup B.
“Giai đoạn dậy thì - bạn gái thứ ba, Ha Ái Nhiên, sau khi lừa gạt anh còn khóa cửa ban công không cho anh gặp mặt, hại anh suy nghĩ suýt nữa phát bệnh, biến thành người sói!”
Ái Nhiên bị ria mép ngắn ngủn cọ vào ngưa ngứa, cười nhẹ, “Anh nói bừa!”
Nụ hôn thứ tư, rời đến nụ hồng mẫn cảm, anh liếm một vòng cảm thấy mùi vị không tệ, bàn tay cố gắng cởi chiếc quần dài màu đen chướng mắt ra.
“Thời kỳ phản nghịch hồi trung học – bạn gái thứ tư vừa nóng nảy vừa đanh đá, Hà Ái Nhiên, động một tí lại tổn thương trái tim bé nhỏ của anh, hại anh hằng đêm mất ngủ, biến thành gấu mèo.”
“Anh... Nói bậy!”
Nụ hôn thứ năm, hôn lên eo thon mềm mại, thuận tiện thăm hỏi một vòng quanh rốn.
“Thời đại học - bạn gái thứ năm ‘Băng mỹ nhân’ (người đẹp lạnh lùng như băng), Hà Ái Nhiên, anh đã phải ‘xử lý’ tất cả những kẻ có ý đồ, chỉ thiếu nước không cắm lá cờ thông báo cho toàn thế giới, cô ấy là của Lý Nguyên Nghiêu tôi, người ngoài chớ lại gần, cuộc sống đại học của anh mệt muốn chết nhưng tiếc rằng mỹ nhân vẫn không để ý đến anh.”
“Thật sao?” Cô muốn đứng lên chứng thực, hỏi cho rõ ràng.
Lúc này nếu anh để cho cô ngồi ngay ngắn trên giường thì anh không phải đàn ông! Giường là dùng để nằm! d.đ'l"q;đ
Anh lại hôn đôi môi dụ người khác phạm tội của cô, thuận tiện đè cô xuống, cánh tay dài dò xét xuống dưới, loại bỏ hoàn hoàn phòng tuyến cuối cùng, áp sát vào cơ thể mềm mại ấm áp của cô.
“Thời nghiên cứu sinh, bạn gái thứ sáu cũng gọi là bà xã, Hà Ái Nhiên, làm cho anh tiêu hết tiền tích góp nhưng vẫn không chịu gả cho anh, có lẽ là chê anh không có tiền, haizz!”
“Anh đang giả vờ tội nghiệp!” Ái Nhiên bĩu môi, cảm thấy mình lại bị lừa.
Anh vừa liếm môi cô vừa mút mút cắn cắn, “Anh vốn rất tội nghiệp, em nói một chút xem, lịch sử yêu đương từ trước đến nay của anh có thể đồng cảm không? Anh thực sự muốn rơi nước mắt...”
“Đó là do anh nói bậy, tôi chưa bao giờ biết tôi là bạn gái anh. Này, tôi muốn nói chuyện với anh mà anh làm gì vậy?”
“Anh muốn ăn em!” Anh không thể nhịn được nữa rồi.
“Này...”
“Dừng lại... Trừ phi em nói em bằng lòng gả cho anh, còn đâu những thứ khác anh không muốn nghe.” Hơn nữa hiên tại anh đang bận rộn!
“Ừ... m...”
Anh không có phản ứng, tiếp tục làm việc của mình, chỉ thiếu không nuốt Ái Nhiên vào trong bụng.
“Này, anh không nghe thấy sao?” Cô làm nũng đẩy đầu anh ra, người đàn ông đáng ghét!
“Nghe thấy cái gì?” Ngay cả nói chuyện anh cũng không rảnh, có người đàn ông nào trong lúc ân ái còn muốn cùng người khác nói chuyện?
“Em nói ừm.” Muốn cô nói lớn tiếng như vậy, thật là mất mặt!
“Ừm? Đây là... cách rên rỉ khác sao?”
“Rên rỉ đầu anh! Anh nghĩ rằng em và anh đang đóng phim A hả?” Tức chết cô, nếu như cô gả cho anh cô chính là heo!
“Em nói em muốn gả cho anh?” Tất cả động tác đều dừng lại, trong nháy mắt, sắc tâm cũng không còn, anh trở mình ngồi dậy.
“Này, như vậy rất lạnh!” Cô không muốn anh rời khỏi cô.
Nguyên Nghiêu bế cả người cô ngồi lên đùi anh, “Em nói thật?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Không gả cho người tặng nhẫn kim cương kia?” Anh vẫn còn lo lắng sợ hãi.
“Ừm.” Cô càng kiên định gật đầu.
“Ha ha!” Anh ôm lấy cô, hôn rồi lại hôn.
Trong lúc đó Ái Nhiên bất chợt cảm thấy có cái gì đó là lạ chắn giữa bắp đùi hai người.
“Sắc phôi.”
“Người cướp đi lần đầu tiên của anh không có tư cách nói anh.” Anh đè cô xuống, nhẹ nhàng vỗ về thân thể của cô.
“Hừ.”
“Anh rất sắc, anh không nhịn được nữa, anh muốn đi vào!”
“A... Ưm...”
Cảnh xuân vô hạn, xuân sắc khôn cùng.
Mạnh mẽ vận động xong, cả người đầm đìa mồ hôi, anh đã xác định bà xã giảo hoạt sẽ không chạy loạn nữa, anh phải tính toán nợ cũ đã.
“Mục tiêu cả đời anh là không cho em xem mắt một lần nào, thế nhưng em lại bỏ anh đi hẹn hò! Người phụ nữ này, nói anh nghe chút, hẹn hò là làm chuyện gì?”
“Ăn cơm, xem phim, uống trà, uống cafe, haizz, hẹn hò nhàm chán như thế đó!” Lúc này Ái Nhiên mới dám nói thật.
“Nhàm chán mà em còn đi!” Xem ra thùng giấm chua này dâng lên đến miệng rồi.
“Còn không phải là tại anh, anh nhìn tay em xem!”
“Để làm gì, thiếu một viên kim cương sao?” Anh nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương kia liền tức giận.
“Thiếu cái đầu anh! Anh nhìn vết sẹo này!”
Anh gật đầu ‘ừ’ một cái, không nói lời nào, nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay cô lên môi hôn.
Cô vẫn còn oán giận, “Đau lắm đó anh biết không? Nhưng anh chỉ biết mắng, không muốn an ủi em nên em phải đi tìm một ông xã thích hợp!”
“Kết quả?”
Cô liếc anh một cái, không thể không thừa nhận, “Kết quả là rất nhàm chán, nhưng mà... Người ta rất săn sóc, biết an ủi, khích lệ em!”
“Anh...” Thôi, “Anh đi gọt hoa quả!”
“Phụ nữ chính là muốn được dỗ dành, sao có thể đối xử hung dữ? Em nói có đúng không...”
Anh đã chạy tới phòng bếp như một làn khói.
Ba phút sau, Ái Nhiên nghe thấy tiếng hít vào của Nguyên Nghiêu cộng thêm tiếng chửi rủa, sau đó là tiếng dao con và thớt gỗ rơi xuống đất.
Cô chạy vội đến, thấy lòng bàn tay Nguyên Nghiêu có một vết máu rất dọa người.
“Sao anh lại bị thế này?” Trong bộ dạng trần truồng cô vô cùng hoảng hốt, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc đã vội vàng kéo anh về phòng lấy hòm thuốc.
“Anh làm cái gì vậy? Đến gọt hoa quả cũng xảy ra chuyện không may...” Cô vừa lo vừa giận, ở bên cạnh vừa băng bó vừa lẩm bẩm, nước mắt đều đã rơi rồi.
“Cầm nhầm lưỡi dao.” Anh bắt đầu cảm thấy thú vị.
“Cầm nhầm lưỡi dao! Anh đúng là đầu heo! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cầm nhầm, nếu anh đè cả cánh tay xuống thì sao?” Tức chết người! Cô nhìn tay anh thật lâu, không bỏ sót chỗ nào.
“Đúng vậy. Đau quá!” Anh nhìn vẻ mặt kích động của cô, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
“Đau chết thì đã tốt! Anh ngu ngốc mới như vậy!” Cô đau lòng muốn khóc.
“Đau quá, em hung dữ như vậy, máu sẽ không ngừng chảy đâu.” Anh thủ thỉ bên tai cô.
“Máu không ngừng...” Đột nhiên cô phát hiện ra điều gì đó, “Ừm... A... Vết thương này...”
“Đàn ông là ngốc nhất, chính là muốn được dỗ dành, dỗ dành rồi thì sẽ không có chuyện.” Anh giống như ‘họa hồ lô’(*), sử dụng lại y lời cô. d,,đ.l/q'đ
(*) họa hồ lô: thành ngữ này là phép ẩn dụ nói về việc sao chép giống hệt, không có gì thay đổi.
“Anh... Em...”
Anh xấu xa nhóm lửa trên ngực cô, “Em thật là hung dữ! Anh muốn đi tìm một người phụ nữ biết cách an ủi người khác!” Mặc dù nói vậy nhưng anh đã sớm phòng bị trước, cánh tay còn lại om eo thon không rời.
“Anh đi mà tìm.” Cô cũng không ngốc nữa, miệng nói như vậy, nhưng cơ thể lại dán lên người anh.
“Ha ha... Em thông minh hơn rồi!” Bàn tay bị thương không hề an phận, vuốt ve làn da mềm mại lõa lồ.
“Bị anh dạy cho thông minh đó!”
“Tốt, tốt, đến đây, anh sẽ dạy em thêm chút nữa...”
Hai giây sau...
“Vì sao muốn em đặt tay ở chỗ này?” Cô hơi xấu hổ.
“Ngoan, như vậy rồi như vậy...” Anh vừa hôn môi cô, vừa chịu đựng cô dùng cách thức trúc trắc tự mình ‘hỏi thăm’ anh.
“A... Tay anh...”
“Ngón tay không bị thương, đừng lo!”
“Ừm...”
“Em rất giỏi, cực kỳ...”
Trong phòng, cảnh xuân một lần nữa lại bắt đầu...