"Bên này".
Thẩm Ngôn vẫy vẫy tay.
"Chờ lâu chưa?" Liêu Tĩnh nhìn đồng hồ: "Hình như tôi không đến muộn".
"Không đâu, do tôi đến sớm".
Nơi đây là cửa hàng bánh ngọt ở bên cạnh trường học, Thẩm Ngôn hẹn riêng Liêu Tĩnh ra ngoài để mặt đối mặt tập duyệt bài phát biểu cho bài tập nhóm của họ.
Liêu Tĩnh được xem như nhóm trưởng của nhóm, thế nên cô rất vui vẻ đồng ý tới đây.
Thẩm Ngôn mở máy tính ra để cô cùng xem bảo thảo.
Có lẽ vì Hoàng Mộng Tuyền không có ở chỗ này nên hôm nay Liêu Tĩnh không quá mức hung dữ, tóm lại cảm giác cô mang đến cho người ta vẫn là một người rất giỏi giang hiền lành lại tràn ngập chủ kiến.
Cô đưa ra không ít ý kiến có tính chất xây dựng cho bài phát biểu của Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn dự định trở về sẽ sửa đổi đôi chút.
Đóng góp ý kiến xong xuôi, Thẩm Ngôn lấy bánh ngọt đã mua trước đó ra.
"Phiền cậu phải vất vả chạy ra đây một chuyến".
Liêu Tĩnh không thèm nể mặt: "Con người cậu cũng có chút điều hòa tổng đấy nhỉ".
() Điều hòa tổng - 中央空调: Điều hòa tổng được biết đến như một giải pháp điều hòa không khí tổng thể được áp dụng cho những công trình lớn như: Siêu thị, văn phòng, biệt thự, trung tâm thương mại...!Nghĩa bóng: Ý chỉ những chàng trai cùng lúc tốt với rất nhiều cô gái như chiếc điều hòa tổng cùng lúc làm mát cho rất nhiều người.
"Hả?"
Thẩm Ngôn cầm bánh ngọt không dám nhúc nhích, kinh ngạc nhìn về phía Liêu Tĩnh.
Liêu Tĩnh nói: "Cậu hoàn toàn có thể nhờ góp ý bản thảo trong buổi họp nhóm, tại sao phải cố ý đơn độc hẹn mình tôi ra ngoài?" Con ngươi sau kính mắt liếc về phía Thẩm Ngôn đang cầm bánh ngọt chocolate, "Lần trước cậu mua cà phê cho Hoàng Mộng Tuyền, lần này lại mua bánh ngọt cho tôi.
Cậu luôn đối xử như thế với các bạn học nữ hả?"
Lời cô nói làm Thẩm Ngôn ngẩn ngơ một lát.
Cậu lập tức suy ngẫm lại, nếu Liêu Tĩnh nhạy cảm như thế hẳn là cô không thể bị Chương Khiêm lừa gạt được.
Thế thì tại sao cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho dạng người đầu óc suy tính không đứng đắn này quanh quẩn bên cô?
"Tôi không có ý gì khác..." Thẩm Ngôn mỉm cười nói: "Đây là bánh ngọt tôi mua cho Hoàng Mộng Tuyền, phiền cậu gửi cho cô ấy hộ tôi".
Sắc mặt Liêu Tĩnh hơi biến đổi: "Cho nó? Vậy tại sao cậu không tự đưa?"
"Tôi hơi ngại".
"Thế à, chuyện ban nãy là tôi hiểu lầm cậu, thật xin lỗi." Liêu Tĩnh cứng đờ nói, nhận chiếc bánh từ tay Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn hỏi: "Hai người ở chung phòng hơn một năm rồi nhỉ?"
"Sao cậu biết?"
"Hoàng Mộng Tuyền kể".
Liêu Tĩnh không hỏi thêm, áp suất bầu không khí quanh người cô hơi biến đổi.
"Ở chung một phòng lâu như thế, hẳn là cậu hiểu cô ấy lắm nhỉ?"
"Quan hệ hai chúng tôi không tốt".
Liêu Tĩnh lạnh lùng đáp.
"Vậy sao? Tôi lại cảm thấy quan hệ của hai người rất tốt đấy.
Hai cậu thường xuyên đấu võ mồm với nhau, tôi với bạn tôi ---" Thẩm Ngôn dừng một lát, lại tiếp tục: "Cũng y như vậy".
Liêu Tĩnh im lặng vài giây, ngẩng đầu lên: "Cậu muốn nói chuyện gì?"
"Tôi muốn hỏi cậu..." Thẩm Ngôn thử thăm dò: "Nếu tôi muốn theo đuổi Hoàng Mộng Tuyền, cậu cảm thấy thế nào?"
Biểu cảm trên gương mặt Liêu Tĩnh lập tức cứng lại.
"Cậu cảm thấy tôi có cơ hội không?"
"..."
"Tôi không biết".
Liêu Tĩnh đột ngột bật dậy: "Cậu tự đi hỏi nó đi".
Nói xong, cô gái xách túi và bánh ngọt vội vàng bỏ chạy.
Thẩm Ngôn nhìn theo bóng lưng rõ ràng rất bối rối của cô, trong lòng thầm vỗ tay.
Có hi vọng!
Hoàng Mộng Tuyền nhận được bánh ngọt của Thẩm Ngôn, nhanh chóng gửi một tin nhắn riêng cho cậu.
[Nhược Mộng: Trai đẹp à, cảm ơn bánh của cậu nha.
Cậu đã về nhà chưa? Có thể gặp riêng tớ một lát chứ?]
[SY: Tôi vẫn đang ở trong cửa hàng.]
[Nhược Mộng: Chờ tớ.]
Thẩm Ngôn kiên nhẫn chờ đợi trong cửa hàng bánh ngọt, lại chờ thêm khoảng hai mươi phút nữa cuối cùng cũng đợi được Hoàng Mộng Tuyền trang điểm lộng lẫy tới đây.
Hoàng Mộng Tuyền ăn mặc quá cầu kỳ làm cho Thẩm Ngôn hơi hốt hoảng, cái siêu năng lực dở người kia sẽ không hại cậu thêm lần nữa đấy chứ?
Nhưng chỉ tặng một cái bánh thôi mà, chắc chẳng hiểu lầm sâu được đến đâu.
Ngay lúc lòng Thẩm Ngôn còn đang xoắn xuýt, Hoàng Mộng Tuyền đã lên tiếng: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé".
Thẩm Ngôn ra ngoài cùng cô ấy.
Vừa ra khỏi cửa hàng, Hoàng Mộng Tuyền liền nói: "Cậu biết rồi?"
Thẩm Ngôn nhìn về phía cô, Hoàng Mộng Tuyền cười ngọt ngạào với cậu: "Cậu ấy tức giận lắm, suýt chút nữa đã ném thẳng bánh vào mặt tớ".
"..."
"Cậu không sao chứ?" Thẩm Ngôn hỏi.
"Không có gì, chúng ta vừa đi vừa nói nhé".
Con đường bên ngoài trường học rất náo nhiệt, Hoàng Mộng Tuyền dẫn cậu rẽ vào một con đường nhỏ yên tĩnh hơn, "Biểu hiện của tớ rõ ràng lắm hả?"
Thẩm Ngôn hỏi ngược lại thăm dò: "Gì cơ?"
"Thích Liêu Tĩnh ấy".
Hoàng Mộng Tuyền đáp thẳng.
Tuy rẵng đã đoán ra một ít nhưng Thẩm Ngôn vẫn bị sự thản nhiên của Hoàng Mộng Tuyền làm cho ngây người một chốc.
"Ngay cả người mới nhìn thấy hai chúng tớ ở chung hai lần như cậu cũng nhìn ra, tại sao cậu ấy không nhìn ra chứ?" Hoàng Mộng Tuyền hơi cúi đầu, ngón tay gạt đám lá cây rủ xuống hai bên đường.
Tâm tình Thẩm Ngôn rất phức tạp: "Sao cậu biết tôi đã nhìn ra?"
"Vô duyên vô cớ sao cậu lại tặng bánh ngọt cho tớ? Nếu cậu muốn theo đuổi tớ, cậu sẽ không nhờ Liêu Tĩnh, ai ai cũng biết quan hệ của chúng tớ "không tốt"." Hoàng Mộng Tuyền lại cười cười với cậu: "Quan trọng nhất là, tớ rất thông minh".
"Mặc dù không biết tại sao cậu lại muốn giúp tớ thăm dò cậu ấy, nhưng cảm ơn cậu, không cần đâu."
Những lúc Hoàng Mộng Tuyền không dùng cái giọng điệu ỏn ẻn thì lời nói nghe rất thản nhiên: "Tớ đã thăm dò cậu ấy rất nhiều lần, cậu ấy không phải loại người giống như chúng ta".
Thẩm Ngôn: "..."
Chờ chút.
"Chúng ta?" Thẩm Ngôn kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng thế".
Hoàng Mộng Tuyền lại nhìn về phía cậu: "Cậu là gay mà, không phải sao?"
Thẩm Ngôn: "..."
"Hoàn toàn không phải!"
Thẩm Ngôn lập tức giơ hai tay bày tỏ mình trong sạch.
Hoàng Mộng Tuyền đánh giá cậu từ trên xuống dưới, gật gật đầu: "Tớ đã nói mà, sao cậu có thể gồng giỏi như thế được, hóa ra thực sự không phải.
Vậy tại sao cậu lại nhìn ra? Thẳng nam bình thường rất khó phát hiện chuyện này đó",
Thẩm Ngôn nghĩ thầm, là do thời khắc hữu dụng hiếm có của siêu năng lực.
"Do tôi nhiều chuyện thôi.
Thế nhưng, tôi cảm thấy Chương Khiêm thực sự không phù hợp với Liêu Tĩnh..."
"Đương nhiên".
Hoàng Mộng Tuyền cười lạnh một tiếng: "Dạng người giống cậu ta, nằm mơ cũng đừng mong động được vào một đầu ngón tay của Liêu Tĩnh".
"Nhưng tôi thấy Liêu Tĩnh có vẻ không hề từ chối chuyện Chương khiêm theo đuổi".
"Ai mà biết được".
Giọng nói của Hoàng Mộng Tuyền hơi buồn bã, "Tuy rằng tôi rất ghét cậu ta nhưng sự thật là, chỉ cần cậu ta là con trai, trong chuyện tình cảm này cậu ta hoàn toàn có thể chiến thắng tôi".
Có lẽ Hoàng Mộng Tuyền chưa từng tâm sự với ai, lúc này âm điệu của cô hạ xuống rất thấp.
Thẩm Ngôn không hiểu sao cũng cảm nhận được chút cô đơn.
Cậu không biết nên sắp xếp từ ngữ nói tiếp như thế nào.
Im lặng một hồi, đột nhiên cậu cảm thấy con đường nhỏ này hơi quen thuộc, giống như cậu đã từng đi qua.
Trong đầu bỗng hiện lên một cảnh tượng.
Hình như cậu đang đánh vào đầu ai đó?
"Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, ít ra lúc ban nãy khi cô ấy tức giận với tớ, tớ đã rất vui".
Hoàng Mộng Tuyền đứng thẳng, bày ra dáng vẻ phù hợp với hình tượng thiếu nữ của mình: "Nếu như tớ thích con trai, tớ nhất định sẽ thích cậu".
Thẩm Ngôn cười xấu hổ: "Thật xin lỗi".
Hoàng Mộng Tuyền híp mắt cười cười: "Hay là từ giờ trở đi, tớ thử thích con trai xem thế nào nhỉ?"
"..."
"Nói đùa thôi.
Nhìn xem, cậu hoảng sợ chưa kìa----"
Hoàng Mộng Tuyền cười rất phóng khoáng, Thẩm Ngôn lại cảm thấy nụ cười của cô ấy có chút cô đơn.
"Cho nên cậu đang lo lắng Liêu Tĩnh sẽ bị Chương Khiêm lừa gạt?"
Ý tứ trong những lời ban nãy của Thẩm Ngôn có liên quan tới Chương Khiêm.
Hoàng Mộng Tuyền hỏi thế, Thẩm Ngôn liền gật đầu.
"Ôi, thật đúng là quanh co lòng vòng".
Hoàng Mộng Tuyền chớp chớp hàng mi dày đậm: "Lý do không phải vì cậu cũng để ý đến Liêu Tĩnh đấy chứ?"
Thẩm Ngôn lần nữa câm nín xua xua tay.
"Ha ha, thế thì tốt rồi.
Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không để cậu ta lừa Liêu Tĩnh.
Chẳng qua nếu như người theo đuổi cô ấy là cậu".
Hoàng Mộng Tuyền cười cười: "Tác hợp cho hai người cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu".
Thẩm Ngôn đưa Hoàng Mộng Tuyền về ký túc xá.
"Vốn không định để cậu đưa về đâu, nhưng trước khi đi tớ đã nói mình ra ngoài hẹn hò với cậu, cho nên làm phiền cậu quá, cậu không đưa tớ về thì tớ mất mặt lắm".
Thẩm Ngôn vui vẻ đồng ý.
Nói đúng ra, cậu thật sự thích Hoàng Mộng Tuyền, thông minh nghịch ngợm lại rất đáng yêu, rất giống một cô bé con.
"Không sao, dù sao tôi cũng không bận việc gì".
"Sẽ có tin đồn truyền ra đấy".
"Tin đồn truyền mấy hôm rồi sẽ tự mất".
Trên đường đi quả thực liên tục có người lia ánh mắt về phía họ, nhưng hai người trong cuộc thản nhiên không quan tâm, cũng không lo lắng gì về tin đồn.
Hai người họ đồng hành suốt chặng đường, lúc đến tầng một của khu ký túc xá, Hoàng Mộng Tuyền còn trêu cậu có muốn cô ấy thơm cậu một cái không, để tin đồn xấu truyền đi mạnh mẽ hơn một chút.
Thẩm Ngôn nghe lời cô nói, cái đầu vô thức lùi ra phía sau.
Hoàng Mộng Tuyền cười đến đau cả bụng: "Làm ơn đi, không phải cậu vẫn còn giữ nụ hôn đầu tiên đấy chứ?"
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ nó, nụ hôn đầu tiên rất thần thánh đấy, cậu giữ thì sao hả!
"Ha ha, xem ra là thật này!"
"Ai cũng bảo lập nhóm tạo ra tình yêu, nhóm chúng ta có bốn thằng con trai, trách không được thảm hại đến chừng này".
Một thành viên trong nhóm bài tập quay màn hình di động về phía mọi người, cho các bạn học cùng nhóm xem tấm ảnh một đôi nam thanh nữ tú.
"Đi cùng thì chứng tỏ đang yêu đương?" Một thành viên khác khịt mũi coi thường.
"Nhìn xem hai người họ đang ở chỗ nào đi, con đường tình yêu bên ngoài trường chúng mình đấy".
Nam thanh nữ tú đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, bóng lưng hai người một cao lớn một nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng xứng đôi.
"Ồ...! có khi thực sự yêu đương rồi đấy...!A." Cậu bạn nọ xoay mặt sang: "Học sinh xuất sắc này, cậu là bạn thân của Thẩm Ngôn, cậu có biết chuyện này không?"
Triệu Lâm Tô gõ bàn phím không nói chuyện.
"Mày ngốc thế, rõ ràng anh em tốt trọng sắc bỏ bạn, bằng không thì sao chúng ta nhặt được một học sinh giỏi bị bỏ rơi như thế này?"
"Đừng nói nhảm nữa.
Triệu Lâm Tô này, cậu có muốn uống cà phê không?"
Đường Thần bê cà phê tới, ngồi xuống bên cạnh.
"Tôi viết xong bản thảo rồi".
Triệu Lâm Tô khép máy tính đứng dậy: "Mọi người kiểm tra mail đi, có gì cần sửa thì gọi cho tôi".
"Cậu đi luôn đấy hả?" Đường Thần hỏi.
Triệu Lâm Tô khẽ gật đầu, cũng không biết hắn đang đáp lời Đường Thần hay tạm biệt hai cậu bạn kia, sau đó hắn xoay người bỏ đi.
Đường Thần chỉ có thể tiếc nuối ngồi xuống.
Hai cậu thành viên còn lại trong nhóm cười nói: "Bỏ đi, mày mau tỉnh táo lại nào, học sinh giỏi nhà người ta không dễ nịnh bợ thế đâu, chúng ta cọ điểm được một lần là phải thắp nhang cảm ơn trời phật rồi đó".
Đường Thần cười cười: "Tất cả chúng ta đều là bạn học, vẫn có thể làm bạn bè với nhau mà".
"Đừng lãng phí thời gian nữa, học sinh giỏi nhà người ta chỉ có hai đứa bạn thôi.
Mày xem, mày ở cùng ký túc xá với nó nửa học kỳ, thế mà mày cũng có làm bạn được với nó đâu".
Đúng là chỉ biết nói ra những lời người khác không muốn nghe.
Đường Thần tức giận, thầm mắng hai thằng thẳng nam miệng không biết nói lời hay này một trăm linh tám lượt, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, "Ha ha".
Năm nhất đại học, Đường Thần được phân vào phòng ký túc xá.
Khi phát hiện trong phòng có một cậu trai đẹp xịn sò cậu chàng đã kích động đến độ mấy hôm không thể ngủ yên.
Trai đẹp vóc dáng cao to, học hành giỏi giang, tính cách thì kiêu ngạo lạnh lùng, đối xử với ai cũng rặt một vẻ thờ ơ hờ hững, quả thực là giẫm lên tất cả tiêu chuẩn của Đường Thần.
Đáng tiếc thay người quá kiêu ngạo lạnh lùng, Đường Thần ở cùng ký túc xá với hắn mà một câu bắt chuyện cũng chưa nói được.
Cho đến tận hôm khai giảng, vậy mà Đường Thần lại trông thấy Triệu Lâm Tô đứng ở đầu cầu thang nói chuyện cùng một cậu trai đẹp khác.
Đây là lần đầu tiên Đường Thần thấy Triệu Lâm Tô mỉm cười, cái gương mặt thường xuyên cau có mang theo cool ngầu, trong cool ngầu mang theo giễu cợt, trong giễu cợt lại ẩn chứa nụ cười dịu dàng.
Đừng hỏi tại sao Đường Thần có thể phân tích cặn kẽ đến vậy, cậu chàng đã từng thầm mến rất nhiều người nên tâm tư tinh tế hơn hẳn.
Cậu trai lạnh lùng lại dịu dàng thế mà lại là một kẻ thẳng thắn chẳng chịu quan tâm thứ gì khác.
Đường Thần vừa giận vừa tiếc, nhưng cậu chàng chẳng có cách nào.
Dùng lời thoại của tiết mục hài mà tổng kết, Triệu Lâm Tô chính là một "người đàn ông tường sắt"! (Người có mọi mặt không tồi nhưng mắt quá cao, tự cao tự đại, luôn xây dựng một bức tường sắt quanh mình để ngăn người khác tiếp cận)
Không thể nói hắn không lịch sự với mọi người, ngược lại, hắn rất lịch sự.
Nhưng cái lịch sự của hắn rất rõ ràng, là loại lịch sự "từ chối tất cả mọi người từ xa ngàn dặm".
Đừng làm phiền đến tôi, không thì chút lễ phép còn lại cậu cũng đừng mong có được.
Nửa học kỳ sau, Triệu Lâm Tô chuyển ra khỏi ký túc xá.
Ở cùng ký túc xá nửa năm, lúc Đường Thần lấy hết dũng khí mời Triệu Lâm Tô gia nhập nhóm nhỏ của bọn họ, câu đầu tiên Triệu Lâm Tô nói với cậu chàng lại là: "Cậu là?".
Hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với Đường Thần.
Tức chết mất thôi!
Đường Thần bổ sung lại lớp trang điểm trong nhà vệ sinh, ngắm "scandal" đang gây ra tiếng vang trong điện thoại di động.
Cậu chàng nghĩ thầm, tốt lắm, cuối cùng hai kẻ kia cũng tách nhau ra, thẳng nam người ta yêu đương rồi, đây chính là một đòn trí mạng, xem ra Triệu Lâm Tô chỉ có thể tuyệt vọng.
Cậu chàng đã có cơ hội!
"Ùm----".
Bóng dáng cao lớn nhảy xuống nước.
Làn nước ấm áp bao quanh cơ thể, bên tai dường như đã chuyển đến một thế giới khác, trầm thấp, có tiếng vang.
"Rốt cuộc tối qua mày có xem bộ phim đó không vậy?"
"Rốt cuộc mày tới sân bóng từ khi nào?"
"Mày thực sự muốn qua đêm ở đây sao?"
"Thật ra cái xu hướng tính dục gì đó, tao cảm thấy không sao cả.
Mặc kệ thế nào thì...!vẫn là anh em tốt..."
"Đúng không?"
"Đúng không?"
"Đúng không?"
...
Từng âm thanh lặp đi lặp lại, nụ cười cẩn thận thăm dò và nghi ngờ không ngừng tuần hoàn trong đầu.
Triệu Lâm Tô bơi thật lâu, đến khi kiệt sức mới lên bờ.
[Ngôn: Gần đây giáo viên hướng dẫn có việc muốn nhờ tao giúp đỡ, thời gian đi lại khác biệt không tiện ké xe mày nữa].
"Bộp----".
Giọt nước từ tóc nhỏ xuống màn hình di động, uốn lượn trên khung chat trống không, con trỏ nhấp nháy từng nhịp từng nhịp.
So sánh với nó, nhịp đập của trái tim mới lộn xộn rối loạn làm sao.
Buổi chiều ngày đó, Triệu Lâm Tô ngồi bên hồ bơi nhìn điện thoại thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng không gửi chữ nào đi..