Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã phóng xe đạp công cộng lên tận sao Hỏa.
May mắn thay rạp chiếu phim ở ngay trung tâm thương mại Bách Nguyên gần nhà cậu.
Cậu nhanh chóng một đường lao vùn vụt qua hàng dài xe ùn tắc, đi đến được trung tâm thương mại thở cũng không kịp thở, đã vội vàng gọi điện thoại cho Liêu Tĩnh.
Liêu Tĩnh nhận điện thoại của cậu, giọng nói dịu dàng: "Cậu đến rồi đấy à, mau lên đây đi".
Thẩm Ngôn nghe giọng điệu lạ thường diễn không khác gì ngày hôm đó của cô, đầu óc hơi lag trong một cái chớp mắt, hạ thấp giọng hỏi: "Nó ở ngay bên cạnh các cậu?"
Liêu Tĩnh cười cười, giọng cười hơi khô khan: "Ha ha, cậu mau lên đây đi.
Thật trùng hợp đấy, vừa hay gặp được sinh viên xuất sắc này.
Cậu ấy còn cùng xem chung một bộ phim với chúng mình, thật quá là trùng hợp".
Thẩm Ngôn: "..."
Rạp chiếu phim ở trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Thẩm Ngôn liên tục phi nước đại trên mấy đoạn cầu thang cuốn.
Hội trường bên cạnh rạp chiếu phim.
Hoàng Mộng Tuyền và Liêu Tĩnh đứng dán sát vào nhau, đối diện chính là Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim đã lạnh đi một nửa.
"Thẩm Ngôn, cậu tới rồi sao?" Liêu Tĩnh nhìn thấy cậu, đầy mặt tươi cười vẫy tay với cậu.
Hoàng Mộng Tuyền đứng bên cũng ngó người ra vẫy vẫy tay.
Thẩm Ngôn kiên trì bước tới, bỏ qua tầm mắt của Triệu Lâm Tô.
"Cái đó".
Hoàng Mộng Tuyền ngọt ngào lên tiếng: "Thẩm Ngôn ơi, tớ cũng muốn xem bộ phim này, cậu có ngại để tớ theo cùng không?"
Thẩm Ngôn: "Được chứ, đương nhiên không thành vấn đề".
Cậu hẹn hò với hai cô gái, thái độ cực rõ ràng!
Lúc này Thẩm Ngôn mới nhìn về phía Triệu Lâm Tô nãy giờ không nói lời nào, sắc mặt của hắn rất thản nhiên làm cho Thẩm Ngôn cảm thấy có chỗ không ổn, giống như tất cả ý đồ của cậu đều bị hắn nhìn thấu.
"Trùng hợp như vậy?" Thẩm Ngôn giả bộ tự nhiên chào hỏi, "Mày cũng tới xem phim?"
Triệu Lâm Tô gật đầu.
Thẩm Ngôn thầm nghĩ giả vờ cái éo gì, cậu không muốn đội trời chung với thằng trai cong luôn nghĩ muốn làm cậu.
Thẩm Ngôn: "Có thể vào được chưa? Đi thôi".
Cậu mềm giọng nói với hai cô gái: "Vào xem phim nào".
Hoàng Mộng Tuyền mỉm cười với Thẩm Ngôn, nụ cười cực hoàn mỹ: "Tớ quên mua vé".
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ nó, đúng thế, cậu đã mua cho hai cô gái cặp vé ghế tình nhân!
Thẩm Ngôn vội vàng móc điện thoại ra chuẩn bị cứu bù.
"Vé đã bán hết".
Hoàng Mộng Tuyền nói thêm một câu bổ sung hoàn chỉnh tình huống trước mặt, động tác móc điện thoại của Thẩm Ngôn cứng đờ tại chỗ.
Phải làm sao bây giờ?
"Vừa lúc tao mua thừa một vé".
Ngón tay thon dài kẹp một tấm vé xem phim lọt vào giữa tầm mắt của ba người.
Ba khuôn mặt câm lặng.
"Không cần?"
Khoảnh khắc vé bị thu lại, Hoàng Mộng Tuyền nhanh chóng quyết định giơ tay ra rút vé, cười ngọt ngào với Triệu Lâm Tô: "Cảm ơn cậu nha, cậu thật khách khí quá".
Triệu Lâm Tô: "Không cần cảm ơn, chỉ là trùng hợp thôi.
Nhưng đây là chỗ ngồi bình thường, cách ghế tình nhân hơi xa, xin lỗi cậu nhé".
Hoàng Mộng Tuyền đem ánh mắt cực kỳ áp lực nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Liêu Tĩnh cũng lẳng lặng nhìn Thẩm Ngôn giống y như vậy.
Thẩm Ngôn đối mắt với hai cô gái xinh đẹp ba giây, cuối cùng nản lòng lấy đi tấm vé trong tay Hoàng Mộng Tuyền: "Thôi hai chị em tốt các cậu ngồi với nhau đi vậy".
Hoàng Mộng Tuyền và Liêu Tĩnh dùng ánh mắt thương xót nhưng chẳng thể giúp đỡ tiễn biệt Thẩm Ngôn, rời khỏi hiện trường đi vào soát vé.
Thẩm Ngôn đứng im tại chỗ, cầm tấm vé nóng bỏng tay không biết nên nói cái gì.
"Chờ tao một chút."
Thẩm Ngôn thầm nghĩ ai thèm chờ mày, nhưng người vẫn đứng nguyên, ánh mắt lặng lẽ theo chân Triệu Lâm Tô.
Cánh tay dài của Triệu Lâm Tô vươn ra ôm một hộp bỏng ngô đặt bên cạnh quầy bar, trên bàn tay còn cầm hai cốc Cocacola mát lạnh.
Thẩm Ngôn: "..."
"Cầm lấy đi".
Triệu Lâm Tô đưa Cocacola tới.
Thẩm Ngôn đút tay trong túi, một lúc lâu sau vẫn đành rút tay nhận lấy cốc Cocacola kia.
Cậu một đường đạp xe trèo lên tầng đã sắp chết khát.
Cocacola mát lạnh uống vào rất dễ chịu, Thẩm Ngôn uống một hơi hết nửa cốc mới ngước mắt lên tức giận nói: "Mày đi xem phim một mình thì mua hai cốc Cocacola làm gì?"
Triệu Lâm Tô đáp: "Sức uống của tao tốt."
Thẩm Ngôn: "..."
Thẩm Ngôn: "Vậy tao uống một cốc rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Một cốc tệ".
Thẩm Ngôn lấy điện thoại di động chuyển cho hắn tệ cộng thêm tiền mua một tấm vé xem phim.
"Nhận đi".
Thẩm Ngôn thúc giục.
Triệu Lâm Tô ôm bỏng ngô đi về phía trước: "Không có tay".
Thẩm Ngôn đối diện với bóng lưng của hắn, hút mạnh hai ngụm Coca.
Không có tay? Trông cậu vô tâm lắm đúng không?
Hàng ghế trên của những bộ phim tình cảm luôn cực kỳ đắt khách, Triệu Lâm Tô mua hai vị trí ngồi ở hàng gần cuối, Thẩm Ngôn ngồi xuống chỗ ngồi xong cứ có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.
Hai cô gái đã bắt đầu thẩm vấn cậu trong nhóm chat.
[Liêu Tĩnh: Người cậu muốn khuyên lui chính là sinh viên xuất sắc?]
[Nhược Mộng: Cảm thấy chuyện khuyên bảo sinh viên xuất sắc có độ khó hơi cao...]
Đến cùng Triệu Lâm Tô đã nói gì với hai cô gái này, tại sao họ cũng sử dụng cái tên sặc mùi "trung nhị" này để gọi hắn vậy?
() Trung nhị: Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản - chỉ thanh thiếu niên học sơ trung năm hai (tương đương với lớp ở VN), ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự coi mình là trung tâm.
[SY: Không phải.]
[SY: Hôm nay chỉ trùng hợp thôi.]
[Liêu Tĩnh: Ừ, tôi tin.]
[Nhược Mộng: Tớ cũng tin.]
Thẩm Ngôn: "..."
[SY: Nó nói gì với hai cậu?]
[Liêu Tĩnh: Không nói gì hết].
[Nhược Mộng: Nói không khác gì cậu lắm.]
[Nhược Mộng: Cậu ấy bảo thật trùng hợp ^_^].
[Nhược Mộng: Hai người thật ăn ý.]
Thẩm Ngôn: "..."
Đủ rồi.
Bộ phim rất nhàm chán, Thẩm Ngôn cắn ống hút nhìn nam nữ chính đi tìm đường chết trên màn ảnh rộng lớn, không hề cảm nhận được nỗi đồng tình gì với họ, thậm chí còn muốn ngáp dài.
Bảo tới xem phim rõ ràng ý không ở trong lời, vóc dáng cậu cao, hoàn toàn có thể trông thấy những bóng dáng nương tựa vào nhau ở từng hàng ghế trước.
Chỗ ngồi ở rạp chiếu phim hết sức rộng rãi, Thẩm Ngôn hơi dựa người sang phía bên phải, bên trái cậu là người hay quỷ, cậu không cũng không thèm chạm tới.
Thật nhàm chán.
Hai bên đều vang lên âm thanh ăn bỏng ngô.
Rồm rộp rồm rộp.
Thẩm Ngôn hơi hối hận, lúc nãy khi tiến vào cậu cũng nên mua một hộp bỏng ngô, ít ra còn có thể ăn giết thời gian.
Đều do thằng chó chết Triệu Lâm Tô này, cậu đi xem phim với con gái, hắn đến góp vui làm gì?
Kiềm chế cơn xúc động muốn co cẳng chạy đi, Thẩm Ngôn cử động thắt lưng.
Người ở bên cuối cùng cũng có động tĩnh.
Mu bàn tay bị chạm khẽ.
Thẩm Ngôn nghiêng đầu.
Hai mắt Triệu Lâm Tô đang nhìn thẳng vào màn hình, "thủ phạm" vừa chạm vào mu bàn tay Thẩm Ngôn chính là hộp bỏng ngô.
Thẩm Ngôn do dự vài giây, bốc lấy một nắm.
Rất nhanh đã ăn xong.
Ánh mắt Thẩm Ngôn lặng lẽ nhìn qua.
Triệu Lâm Tô nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không chớp mắt, tựa như bộ phim đang chiếu trên đó không phải một bộ phim tình cảm máu chó tuổi thanh xuân mà là một tác phẩm nghệ thuật hiếm có khó tìm, bàn tay cầm bỏng ngô hơi nghiêng sang bên phải.
Thẩm Ngôn lại nắm một nắm.
Mấy phút sau.
Thẩm Ngôn ôm thẳng hộp bỏng ngô đi.
Phí của.
Triệu Lâm Tô luôn có thói xấu, ăn gì cũng như thế này, chỉ cần ăn một chút sẽ không ăn thêm nữa.
Thẩm Ngôn nghĩ thầm tao đây là đang không muốn lãng phí lương thực, ôm hộp bỏng ngô lớn ăn ngon lành.
Người vẫn nhìn chằm chằm màn hình lặng lẽ liếc sang bên cạnh.
Rạp chiếu phim rất tối, vị trí của bọn họ lại là hàng gần cuối cùng, ánh sáng phía trước quá xa chiếu không rõ mặt người, mơ hồ phác họa một bên sườn mặt đang ăn đến vui vẻ.
Triệu Lâm Tô khẽ cong môi, im lặng chuyển cốc Cocacola bên trái sang bên phải.
Ăn bỏng ngô ăn đến khô miệng, Thẩm Ngôn nhanh chóng hút hết chỗ Cocacola còn lại trong cốc của mình, hút đến lúc cái cốc ồn ào rung động mới đành dừng lại.
Bàn tay vô thức chạm sang bên cạnh, một cốc cocacola lạnh lẽo đầy ắp bị cậu chạm phải hơi nghiêng nghiêng.
Cậu nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô chống một tay lên má, hai mắt chớp động theo ánh sáng trên màn hình lớn.
Ngón tay đặt bên môi dịch chuyển, hắn thấp giọng nói với Thẩm Ngôn: "Tao chưa uống."
Thẩm Ngôn: "..."
Một cốc tệ, uống thì uống!
Phim chiếu xong xuôi, Thẩm Ngôn hoàn toàn không nhớ rõ bất cứ tình tiết nào, cậu chỉ cảm thấy bỏng ngô ở rạp chiếu phim này rất ngon, vị caramel rất nồng.
Ánh đèn sáng lên, Triệu Lâm Tô đứng dậy trước.
Hắn nhìn xuống Thẩm Ngôn vẫn còn đang híp mắt mệt rã rời ôm hộp bỏng ngô, lông mày nhướn lên: "Sức ăn không tồi".
Thẩm Ngôn: "..."
Đừng ghen tị, người đàn ông mạnh mẽ là thế đó.
Những người ra khỏi rạp phim phần lớn là các cặp tình nhân, Thẩm Ngôn xen lẫn trong nhóm tình nhân, hơi thở của Triệu Lâm Tô đằng sau chợt xa chợt gần, mùi hương thơm ngát nọ khiến cậu vô thức nhớ tới ngày hôm đó...
Thẩm Ngôn nhíu chặt mày, vứt rác trong tay vào thùng rác trước cửa.
Cậu và Triệu Lâm Tô ngồi ở ghế sau nên ra ngoài nhanh hơn người ngồi ở hàng ghế tình nhân.
Thẩm Ngôn đứng ở cửa đợi hai cô gái.
Triệu Lâm Tô cũng đứng lại bên cạnh.
Thẩm Ngôn nhét hai tay trong túi, khóe miệng giật giật, lên tiếng giữa rạp chiếu phim ồn ào: "Phim hết rồi."
...!mày cũng nên đi thôi.
"Bọn mày còn sắp xếp gì khác không?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Thẩm Ngôn không nói chuyện.
Triệu Lâm Tô không phải rất thông minh, rất nhạy cảm, gì cũng đoán được sao? Cậu đã làm đến mức này rồi chẳng lẽ còn chưa nói rõ thái độ của cậu?
Một nguồn nhiệt nhẹ nhàng dán lên lưng, xúc cảm của bắp thịt rắn chắc như xa như gần.
Thẩm Ngôn nghe thấy Triệu Lâm Tô bảo: "Thẩm Ngôn, có muốn đi chơi bóng không?"
Sân bóng ở ngay bên cạnh, Triệu Lâm Tô không lái xe, hai người họ đi bộ sang bên đó.
Trên đường đi, Thẩm Ngôn nhắn tin vào nhóm chat.
[SY: Ngại quá, hôm nay làm phiền các cậu, không quấy rầy hai cậu hẹn hò nữa.]
[Liêu Tĩnh: Cậu đi hẹn hò với sinh viên xuất sắc đấy à?]
[Nhược Mộng: Đừng nói như thế, người ta là trai thẳng, không thể gọi là hẹn hò.]
Thẩm Ngôn: Muốn rời nhóm.
Lâu lắm rồi cậu không chơi bóng với Triệu Lâm Tô.
Thật ra lúc ban đầu, Thẩm Ngôn luôn chơi bóng cùng Triệu Lâm Tô, tận tới khi lên đến cấp ba, Triệu Lâm Tô liền không tới sân bóng nữa, Thẩm Ngôn chưa từng thấy bóng dáng hắn trên sân.
Triệu Lâm Tô hẹn cậu chơi bóng?
Thiếu đòn đúng không?
Sân bóng là sân tư nhân, Triệu Lâm Tô thuê hai tiếng đồng hồ.
Lúc hắn ký tên xuống, Thẩm Ngôn ở bên cạnh cười nói: "Mày chắc chắn muốn solo với tao?"
Đuôi mày Triệu Lâm Tô hơi nâng lên, nhanh chóng ký tên, nghiêng mắt liếc xéo: "Sợ?"
"Tao sẽ không nương tay".
Thẩm Ngôn nói, cậu nhất định phải hung hăng đập thằng con bất hiếu này.
"Vậy thì đừng nhường".
Sân bóng vắng vẻ, nhiệt độ được điều chỉnh lên rất cao.
Thẩm Ngôn cởi áo khoác, lại cởi áo hoodie, chỉ còn mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt bên trong.
Lúc cởi áo vải áo bị cuốn lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ cơ bụng rõ ràng.
Triệu Lâm Tô cũng cởi áo khoác.
Hôm nay hắn khoác một chiếc áo khoác mỏng màu kaki, bên trong là một chiếc áo phông đen, lộ ra dáng người rất thon dài.
Thẩm Ngôn cầm một trái bóng, đập xuống đất hai lần, chộp bóng vào tay, ngoái đầu nhìn về phía xa xa: "Triệu Lâm Tô, hiện giờ mày nhận thua vẫn còn kịp".
Triệu Lâm Tô cười cười với cậu: "Lên đi".
Thẩm Ngôn trực tiếp lấy đà nhảy lên giơ tay ném.
Bóng rổ "bang" một tiếng chui vào rổ, sau đó nện xuống mặt đất "bình bịch".
Thẩm Ngôn giơ ngón trỏ lên trước mặt Triệu Lâm Tô, "Coi như tặng mày một quả".
Triệu Lâm Tô vẫn nhàn nhạt mỉm cười, Thẩm Ngôn lại cầm một quả bóng từ trong giỏ lên, vừa dẫn bóng vừa nhanh chóng chạy về phía Triệu Lâm Tô, "Hiện giờ là chơi thật!"
Kỹ năng chơi bóng của Triệu Lâm Tô rất tệ
Tệ y như kỹ thuật chơi game của hắn.
Cho dù là phòng thủ hay ném rổ, Thẩm Ngôn cảm thấy thằng này mà đến đội bóng, ngay cả vị trí dự bị cũng không chui vào nổi.
Thẩm Ngôn vừa chơi bóng vừa thành thạo trêu chọc.
"Sinh viên xuất sắc à, lấy sức mạnh nói lời ác độc ban nãy của mày ra đi?"
"Tao sợ lắm, thực sự sợ lắm, sợ rằng sẽ đánh đến mức mày bật khóc".
"Triệu Lâm Tô, sao mày lại gà như vậy?"
Chơi bóng gần nửa tiếng, ném hết cảm xúc khó hiểu ra ngoài, Thẩm Ngôn rất thích cảm giác toát mồ hôi này.
Cậu hài lòng thoải mái nở nụ cười vui vẻ sau khi vận động, lại ném thêm một quả bóng ba điểm vào rổ.
Thẩm Ngôn vừa chạy chậm lùi về sau vừa cười nhạo Triệu Lâm Tô, tóc mái ướt đẫm lả tả lên trán, "Oa, Triệu Lâm Tô, tao còn tưởng mày có chút năng lực mới dám đòi ra solo với tao, hóa ra mày chỉ có vậy?"
Kỹ thuật bóng của Triệu Lâm Tô rất nát nhưng thể lực thoạt nhìn rất khá, đánh nửa tiếng với Thẩm Ngôn mà chỉ hơi đổ mồ hôi, sắc mặt vẫn thoải mái: "Đương nhiên, tao không thể sánh nổi với tương lai bóng rổ Trung Quốc."
Thẩm Ngôn "dừng" một tiếng, giơ hai ngón tay cái chĩa xuống ra hiệu với Triệu Lâm Tô, "Cứng miệng cũng vô dụng".
Khoảng cách giữa hai người họ là một nửa sân bóng, Triệu Lâm Tô hơi khom lưng, đột nhiên gọi: "Thẩm Ngôn----".
Sân bóng trống trải vọng ra tiếng vang.
"Mỗi trận bóng của mày tao đều đến xem".
Bước chân đột nhiên dừng lại, giày thể thao ma sát phát ra âm thanh chói tai, nụ cười trên mặt Thẩm Ngôn chợt tắt.
Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu, khoảng cách hai bên quá xa, cậu không rõ biểu cảm của hắn, chỉ cảm thấy hai mắt hắn rất sáng.
Trái tim tăng tốc không hiểu lý do, Thẩm Ngôn chậm rãi bình tĩnh lại, cuống họng hơi nghẹn.
Cậu cố ý cất giọng trêu đùa: "Thằng oắt, mày tới đó để lén lút học hỏi đúng không?"
Triệu Lâm Tô cũng cười cười: "Đúng vậy, muốn học bay người giữa không trung".
Đi tới bước đường quen thuộc tổn thương lẫn nhau, Thẩm Ngôn cũng cười, lùi về phía sau hai bước: "Cút đến Địa ngục đi!"
Triệu Lâm Tô nhặt quả bóng rổ lăn tới.
Hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía Thẩm Ngôn gọi: "Thẩm Ngôn".
Rất ít khi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi Thẩm Ngôn lại bị Triệu Lâm Tô gọi tên tới hai lần.
Bước chân cậu lần nữa tạm dừng, vô thức hơi hốt hoảng.
"Tao muốn thử xem".
Thẩm Ngôn còn đang ngây người, "Thử cái gì?"
Triệu Lâm Tô nhìn cậu thật sâu, dẫn bóng, quay người, bóng dáng màu đen nhanh chóng di chuyển, quả bóng bình bịch nện xuống mặt đất, mạnh mẽ đầy sức lực, vội vã theo bóng dáng của hắn chạy về phía rổ bóng.
"Banggg---"
Âm thanh ghi bàn rót vào màng nhĩ, Thẩm Ngôn ngơ ngác nhìn một màn này, quả thực không tin nổi vào hai mắt chính mình.
Cánh tay thon dài chộp vào thành rổ, cánh tay nổi đầy gân xanh, cơ thể thon dài được bao phủ trong áo phông màu đen lắc lư một khoảng thời gian ngắn ngủi, vững vàng rơi xuống đất.
Bóng đi vào trong rổ đập xuống đất, nhảy loạn lăn về phía Thẩm Ngôn.
Triệu Lâm Tô quay người về phương hướng của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn còn chưa tỉnh táo lại.
Ánh đèn chói mắt trên sân bóng chiếu rọi người đứng dưới rổ, trán hắn chảy xuống một giọt mồ hôi, lăn dọc theo gò má, bám trêm cằm, loạng choạng chực rơi xuống mà không chịu rơi xuống.
Trái tim tăng tốc vì nguyên do không hiểu được, Thẩm Ngôn muốn dời ánh mắt đi nhưng lại như bị người ta tóm được không tài nào nhúc nhích.
Là đôi mắt, đôi mắt sáng ngời của Triệu Lâm Tô đã tóm ánh mắt của cậu lại.
Thẩm Ngôn hỏi: "Mày...!mày luyện tập bao lâu rồi?"
"Vẫn luôn tập luyện".
Cho dù là Lego, game hay bóng rổ, mỗi một điều Thẩm Ngôn yêu thích hắn đều học.
Hắn nghĩ, có lẽ như thế hắn sẽ tới gần Thẩm Ngôn hơn một chút.
Nỗi lòng bùng nổ mạnh mẽ qua đi lồng ngực bỗng cảm thấy chan chát, cánh tay bị kéo căng hơi run lên vì đau, Triệu Lâm Tô cười bảo: "Thầy Thẩm, học sinh như tao có được không?"
Thẩm Ngôn quay mặt đi.
Trái tim vẫn nảy lên với tốc độ không bình thường.
Mẹ kiếp, vì sao cậu lại cảm thấy người này rất đẹp trai?
Không đúng, người này vẫn luôn đẹp trai, nhưng có đẹp trai hay không thì cũng liên quan quái gì đến cậu?!
Hai tay chống bên hông, Thẩm Ngôn lại quay mặt về, mồ hôi lăn ẩm ướt lăn qua gương mặt ửng đỏ, cậu bảo: "Sau này đừng nói cái lời "có được không" kia nữa, mày có tin tao sẽ đánh mày không?"
Triệu Lâm Tô cười một tiếng: "Thật sao?"
Thẩm Ngôn nhặt bóng ném qua, Triệu Lâm Tô đón được.
"Mày thử xem!"
"Không dám".
"Đi tắm thôi, nóng chết tao rồi---".
Thẩm Ngôn trở về nhặt áo hoodie, ánh mắt liếc qua Triệu Lâm Tô đang khoác áo gió, bảo hắn: "Trời lạnh thế này mặc nhiều thêm chút, mày cho rằng mày mặc thế đẹp trai lắm sao?"
Động tác mặc áo của Triệu Lâm Tô hơi sững lại, hắn nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo gió, nói: "Tao không lạnh".
Thẩm Ngôn: "..."
Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, thằng chó chết này chết cóng cũng đáng đời.
Thẩm Ngôn lạnh mặt ra ngoài, Triệu Lâm Tô đi theo bên cạnh cậu đột nhiên mở miệng: "Ngày mai mặc thêm một cái áo len nhé, có được không?"
"..."
"Ngày mai mày cứ trần truồng mà chạy--".