Kì nghỉ đông này của Thẩm Ngôn có chút hại thận.
Ban đầu cậu đã quyết tâm chống lại cám dỗ, muốn trở thành một cậu trai trong sáng thuần khiết thủ thân như ngọc.
Thế nhưng sáu tháng cuối năm cậu đã quá thanh tâm quả dục, ý chí sớm tiêu hao quá độ, mỗi lần chuẩn bị gặp mặt Triệu Lâm Tô cậu luôn phải thề trong lòng lần này tuyệt đối không thể lại làm chuyện +.
Thế nhưng hai người thường xuyên muốn hôn môi, hôn hôn một hồi liền có cảm giác.
Cấu tạo cơ thể của con trai quả thực chính là một cái bug, chỉ hơi không chú ý liền bốc cháy ngay.
Cậu mặt đỏ tai hồng tỏ vẻ cứ mặc kệ nó, tên chó chết Triệu Lâm Tô ngoài miệng nói ừ, nhưng vẫn tiếp tục hôn lại hôn, ôm lại ôm, cọ lại cọ, khiến cho cậu đâm lao đành phải theo lao, mơ mơ màng màng hồ đồ theo hắn, nói chung cuối cùng vẫn đi đến bước sắc sắc sắc.
Cũng trách cái "tay nghề" này của Triệu Lâm Tô quá tốt, mỗi lần Triệu Lâm Tô hỏi cậu có muốn hay không, cậu chỉ có thể giãy giụa nhiều nhất là mấy giây liền...!không nói linh tinh thêm nữa, hãy nhanh chóng đến với chương trình + nào!
+ qua đi, trong khoảng thời gian làm người hiền đức, Phật tính quay trở về, nội tâm Thẩm Ngôn sám hối xấu hổ muốn giúp Triệu Lâm Tô cùng xx, mày tới tao đi công bằng giúp đỡ nhau, thế nhưng Triệu Lâm Tô một mực từ chối.
Phần lớn thời gian Triệu Lâm Tô sẽ lựa chọn chờ đợi, thỉnh thoảng cũng quay về phòng tự mình giải quyết.
Ban đầu Thẩm Ngôn nghĩ mãi không ra, về sau cậu mới nghĩ ra, phải chăng Triệu Lâm Tô cảm thấy "tay nghề" của cậu không tốt bằng hắn, cho nên từ chối cậu hỗ trợ?
"Không phải mày bảo tao bớt bớt đi một chút à?" Triệu Lâm Tô mỉm cười đáp.
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ kiếp, thằng gay này thật thâm độc, tự mình tiết kiệm lại đem cậu vắt khô!
Cậu cũng muốn tiết kiệm một chút!
Sau đó...!lần tiếp theo lại sắc sắc sắc.
Đệt!
Vất vả lắm ngày nhập học mới sắp đến nơi, Thẩm Ngôn khởi xướng hoạt động sinh viên chống đối những hành động đồi trụy, nắm tay ôm hôn có thể, nhưng khi hôn phải chú ý thời gian ngăn chặn bốc lửa, còn cái + thì kiên quyết không được!
"Tao đồng ý".
Biểu cảm trên mặt Triệu Lâm Tô nhìn qua như đang nhịn cười.
Thẩm Ngôn nghiêm mặt: "Tao nghiêm túc đấy".
Triệu Lâm Tô mím môi, cũng điều chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, lần nữa lên tiếng: "Tao đồng ý".
Thẩm Ngôn hài lòng gật đầu.
"Thế có muốn đến suối nước nóng nữa không?"
"..."
"...!Đi".
Nhưng không được XX!
Thẩm Ngôn đã được nghe đến khu suối nước nóng này nhiều lần, có bể tắm riêng, có buffet ngon tuyệt, có thể xem phim, còn có thể chơi game nữa.
Nói chung đây chính là một nơi vô cùng hoàn mỹ đối với cậu.
Đến đó đi chơi một lần để đặt dấu chấm hết cho toàn bộ kỳ nghỉ đông thì không còn gì có thể thích hợp hơn được nữa.
Cùng lắm không giữ nổi thì lại XX thêm một lần.
Thẩm Ngôn thừa nhận ranh giới hiện giờ của mình càng lúc càng rớt giá.
Không sao, thân thể cậu khỏe mạnh, không quan trọng.
Ngược lại cái người luôn nín nhịn – Triệu Lâm Tô kia, cứ một mực chờ đợi tắt máy, làm không tốt sau này động cơ sẽ có nguy cơ gặp phải trục trặc.
"Anh biết chỗ đó", Thẩm Thận nghe tin Thẩm Ngôn định đi tắm suối nước nóng xong liền hỏi: "Sẽ qua đêm ở đó hả?
Thẩm Ngôn sặc đến độ ho khan một hồi.
Thẩm Thận vừa rót nước cho cậu, vừa nói: "Chậm một chút, ăn vội thế làm gì".
Thẩm Ngôn uống nước xong, hốt ha hốt hoảng nhìn về phía anh trai mình: "Qua, qua đêm gì chứ ạ?"
Thẩm Thận đầy mặt khó hiểu: "Không phải bên đó có chỗ để ngủ qua đêm hả? Suối nước nóng ở ngoài ngoại ô phải không? Xa lắm đấy, em muốn ở lại qua đêm hay về luôn trong ngày?"
"Tất nhiên là về luôn trong ngày!"
"Ồ, hôm nay anh vẫn phải tăng ca, buổi tối em về tự giải quyết bữa tối đi nhé".
Thẩm Ngôn đáp "Vâng".
Cậu không nói với Thẩm Thận mình đi chơi cùng Triệu Lâm Tô, lời ra đến khóe miệng lập tức giấu giếm đi một phần, chẳng khác gì học sinh cấp ba đang yêu sớm.
Anh trai cậu lại chẳng hề hỏi thăm có phải cậu đi chơi cùng đối tượng hẹn hò hay không.
Có lẽ trong mắt anh trai, cậu vẫn là một cậu em trai trong sáng, chắc chắn không đến những nơi như thế hẹn hò cùng người yêu.
Cho nên...!tất cả đều do thằng cuồng sắc dục Triệu Lâm Tô kia làm hư cậu!
Chờ Thẩm Thận ta khỏi nhà tầm nửa tiếng, Thẩm Ngôn mới gửi tin nhắn thoại cho Triệu Lâm Tô, "Đến được rồi".
Triệu Lâm Tô trả lời rất nhanh, giọng điệu bình tĩnh: "Được".
Không khác gì mở hội nghị bí mật.
Thẩm Ngôn đỏ mặt tắt màn hình điện thoại, cảm giác bản thân không chỉ giống người đang yêu sớm mà còn rất giống một cậu trai đang trong cuộc tình hết sức nguy hiểm không biết lúc nào sẽ vụng trộm ăn trái cấm.
"..."
Tuyệt đối không được XX!
Thẩm Ngôn siết chặt nắm tay.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Lâm Tô đã gửi tin nhắn nói mình đến rồi.
Thẩm Ngôn khoác chiếc balo lên vai đi xuống tầng, lúc đến tầng một cậu đưa mắt nhìn hành lang trống rỗng một vòng, trong lòng vẫn hơi tiếc nuôi.
Nhưng cũng còn may, cậu vẫn còn có "Chó"!
"Sao lại đứng chờ ở tận đây?" Thẩm Ngôn ra khỏi tòa nhà liền trông thấy Triệu Lâm Tô, cậu vội vàng bước lại: "Mày không lạnh hả?"
Triệu Lâm Tô mỉm cười: "Không lạnh".
Đứng ở ngay cửa ra vào sẽ có thể gặp phải người quen, Thẩm Ngôn lên xe rồi mới sờ tay Triệu Lâm Tô một cái, đúng là không lạnh.
Triệu Lâm Tô lật tay tóm lại tay cậu, kéo cậu sang, nhanh chóng thơm lên má cậu một cái.
Ờ, thơm má thì vẫn được.
Thẩm Ngôn bình thản ung dung: "Có thơm không?"
Triệu Lâm Tô hỏi: "Bôi cái gì thế?"
"Baby Cream".
Triệu Lâm Tô im lặng mỉm cười, khóe miệng Thẩm Ngôn khẽ giật giật: "Đừng cười, mày không phải ở chung với hai vị giáo sư thôi, không thì mày cũng phải bôi rồi".
Triệu Lâm Tô vừa cười vừa lắc đầu, hắn khởi động xe: "Mày quên khi còn bé tao đã sống sót như thế nào à?"
Thẩm Ngôn nhớ lại, cười ra tiếng: "Đúng nhỉ, mày là người rừng mà".
Triệu Lâm Tô lái xe rất vững vàng, hắn chậm rãi lên tiếng: "Người rừng, Đinh Xuân Thu, Con trai, Thằng chó, còn gì nữa không?"
"..."
Có, thằng biến thái cuồng sắc dục.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở vùng ngoại ô, cổng chào mái đình lịch sự tao nhã, rất u nhã tĩnh mịch.
Triệu Lâm Tô là hội viên, còn là hội viên cao cấp nhất.
Thẩm Ngôn kinh ngạc: "Mày mở thẻ hội viên ở chỗ này?"
"Được tặng".
Triệu Lâm Tô ký tên: "Học sinh của giáo sư Triệu là cố vấn phát triển của suối nước nóng này".
Đầu tiên, Thẩm Ngôn thầm cảm thán trong lòng, ba thế hệ học giả đến đây đã bắt đầu suy đồi.
Sau đó cậu bỗng nhiên tóm lấy cánh tay Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô đang cầm thẻ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Nét mặt Thẩm Ngôn hơi cứng đờ, cậu kéo Triệu Lâm Tô sang một bên, nhỏ giọng như bàn chuyện bí mật: "Vậy chúng ta đến nơi này ngâm suối nước nóng, giáo sư Triệu có biết không?"
Triệu Lâm Tô cũng hạ thấp giọng nói: "Chắc là...", hắn nhìn nét mặt căng thẳng của Thẩm Ngôn, không khỏi cười khẽ: "Không biết".
Giáo sư Triệu không chỉ có biết, còn phê bình hắn nữa.
Bởi vì mải yêu đương mà không thèm quan tâm bố mẹ ruột thịt, một mình chuồn mất, hại hai vị giáo sư bị tóm ở lại nhà thêm hai ngày, làm chậm trễ nghiên cứu của họ.
Trong phần lớn sự việc, Thẩm Ngôn vẫn luôn cảm thấy Triệu Lâm Tô rất đáng tin, cậu yên lòng gật gật đầu.
Chờ khi đi vào trong hành lang yên tĩnh vắng lặng, Thẩm Ngôn nhớ tới cách xử sự ban nãy của chính mình ở ngoài quầy lễ tân, trong lòng lại bắt đầu bồn chồn.
Khu suối nước nóng phân chia phòng riêng và bể tắm riêng liền kề, Triệu Lâm Tô quét thẻ mở cửa, Thẩm Ngôn đi vào trong liền lập tức giải thích: "Ban nãy ý tao không phải là ý đó, tao không sợ, cũng không một mực muốn giấu giếm hai vị giáo sư.
Nhưng mà đột nhiên cứ cảm thấy chưa hề chuẩn bị chút gì, có lẽ phải làm chút công tác chuẩn bị cho họ trước đã..."
Lời Thẩm Ngôn nói ra hơi lộn xộn, Triệu Lâm Tô không để cậu nói thêm, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngôn: "Tao biết".
"Chuyện này chúng ta đã bàn bạc từ ngay khi bắt đầu yêu đương rồi mà?" Triệu Lâm Tô vuốt ve vành tai cậu: "Trước khi mối quan hệ của hai chúng ta ổn định, chúng ta sẽ cùng nhau giữ bí mật".
Cùng nhau giữ bí mật, nghe vào không khác gì hai chiến hữu.
Dù sao hai người họ cũng là người cùng phe, nghe hắn nói như thế Thẩm Ngôn liền thấy thoải mái, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng, liền vươn tay véo tai Triệu Lâm Tô một phát, nở nụ cười.
"Đi vào trong tắm rửa thay quần áo đi", Triệu Lâm Tô nắm lấy tay cậu hôn một cái: "Ngâm nước nóng một hồi rồi đi ăn món gì đó".
Quán suối nước nóng có mười hai khu vực riêng biệt, có sáu gian phòng riêng, mỗi gian phòng có hai phòng tắm, ra khỏi phòng tắm đi tới một ngã rẽ là bàn ăn kiểu chiếu tatami, cửa kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn nhà trải dài, bên ngoài là một mảng sương trắng lượn lờ.
Suối nước nóng ngoài trời bị cây xanh rậm rạp bao bọc, trông có vẻ rất hoang sơ.
Thẩm Ngôn buộc áo tắm thật chắc chắn, hơi thấp thỏm lê dép đi ra ngoài.
Triệu Lâm Tô đã ngâm người trong suối nước nóng, tựa vào thành suối, nhắm mắt lại, nhìn qua trông giống đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bởi vì nhắm mắt lại, gương mặt không tỏ rõ sắc thái nên không nhìn ra cái mặt thích châm chọc, đường cong hàng lông mày đậm nét tô điểm gương mặt thêm lạnh lùng, đường cong từ cổ đến bả vai trơn tru đẹp mắt.
Thẩm Ngôn do dự một lát, nghĩ lại lần trước khi hai người bọn họ còn chưa yêu đương, lúc bơi lội với nhau cậu cũng chỉ mặc quần bơi.
Thế là cậu quyết tâm cởi áo tắm ra, giơ chân chuẩn bị bước xuống nước.
Chân cậu mới dính nước, sóng nước khẽ gợn lên, Triệu Lâm Tô liền mở mắt.
Thẩm Ngôn: "..."
"Đừng chảy máu mũi nhé".
Thẩm Ngôn nói.
Triệu Lâm Tô cười cười, đưa tay lên sờ sờ mũi: "Tao sẽ cố tao sẽ cố."
Thẩm Ngôn vừa cười vừa xuống nước.
Ngâm mình trong suối nước nóng vào ngày đông rất dễ chịu, làn nước màu trắng ngà có mùi hương nhàn nhạt rất đặc biệt, ngửi ra chút mùi thuốc.
Nước không sâu, phía dưới còn có đá tảng được mài bóng loáng, vừa vặn có thể ngồi lên hưởng thụ.
Thẩm Ngôn gác hai cánh tay lên mặt nước, lưng dựa vào bờ, ngửa đầu thở ra một hơi dài.
Thoải mái.
Đôi mắt cậu lặng lẽ nhìn về phía đối diện.
Triệu Lâm Tô đã nhắm mắt lại.
Hôm nay người lại rất thành thật.
Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Nước chảy róc rách, tiếng gió và tiếng chim hót vang vang, bầu không khí rất yên bình.
Không biết đã ngâm bao lâu, Thẩm Ngôn cảm thấy hơi lâng lâng cứ như bản thân cậu đang đắm chìm trong cơ thể của mẹ, thả lỏng một cách tuyệt đối.
"Được rồi."
Thẩm Ngôn nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, Triệu Lâm Tô đang lội nước đi lại gần chỗ cậu: "Lên bờ đi ăn một chút gì đó thôi".
Thẩm Ngôn "À" một tiếng, Triệu Lâm Tô vượt qua chỗ cậu trèo lên bờ.
Ngày hôm nay hắn ăn mặc y như hôm đi bơi lần đó, cũng mặc một chiếc quần bơi màu đậm.
Tầm mắt Thẩm Ngôn liếc qua, thoáng cái đã tỉnh táo.
Sao bảo màu tối trông sẽ gầy hơn?!
Đồ ăn đã được đặt trước, nhân viên phục vụ mang lên rất nhiều món ăn, đồ ăn Tây thịt nướng đồ ăn Trung đều có.
Thẩm Ngôn ngâm suối nước nóng một hồi, đúng lúc hm muốn ăn uống tăng mạnh.
"Đừng ăn nhiều quá, lát nữa ngâm suối nước nóng sẽ không thoải mái.
Xế chiều đi xem phim có thể lại tiếp tục ăn".
Thẩm Ngôn đáp "Ừ", đặt đũa ở bên môi, trong lòng tự nhủ, Triệu Lâm Tô đã sắp xếp mọi chuyện hộ cậu thật rõ ràng.
Triệu Lâm Tô đang mặc một chiếc áo tắm màu xanh đen, không bao bọc kín kẽ như Thẩm Ngôn mà chỉ tùy tiện buộc một nút thắt lỏng lẻo bên thắt lưng, để lộ một mảng lồng ngực rắn chắc.
Ban nãy lúc lên bờ, Thẩm Ngôn đã phát hiện trạng thái của hắn đang "khởi động".
Nhưng người này luôn bình tĩnh như không có chuyện gì, lau khô người xong liền choàng áo tắm ngồi xếp bằng, mặt mày trấn tĩnh hỏi Thẩm Ngôn muốn ăn gì.
Đến cùng hắn là người có thể nhẫn nhịn hay là người không thể nào nhẫn nhịn?
Thẩm Ngôn ngẩn người nghĩ ngợi.
Tầm mắt Triệu Lâm Tô vẫn luôn một mực chú ý tới Thẩm Ngôn, hắn nhìn thấy cậu nâng đầu đũa trống trơn đặt bên miệng, bờ môi vô thức mở ra khép lại mút đầu đũa.
Yết hầu hắn khẽ dịch chuyển, lên tiếng hỏi: "Lại nghĩ gì đấy?"
Thẩm Ngôn hoàn hồn nhìn về phía Triệu Lâm Tô,
Triệu Lâm Tô đang dùng ánh mắt hỏi thăm cậu.
Hình như Triệu Lâm Tô luôn là người đặt câu hỏi hỏi xem cậu đang nghĩ gì, hoặc là mỗi khi trong đầu cậu có ý tưởng, Triệu Lâm Tô có thể nhanh chóng phát hiện ra.
Thẩm Ngôn buông đũa xuống, mím môi, muốn nói lại thôi: "Không có gì".
Ăn xong không nên xuống nước ngay, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô cùng ngồi cạnh nhau bên suối nước nóng ngắm trời.
Bầu trời vùng ngoại ô hình như xanh sẫm hơn trong thành phố đôi chút.
Thẩm Ngôn ngửa đầu, áo choàng tắm màu vàng nhạt hơi mở ra, hai bàn tay tóm lấy hai hòn đá nhỏ trên bờ suối, ánh mắt hơi đảo loạn: "À, có muốn hôn một cái không?"
Tiếng cười trầm thấp vang ra từ lồng ngực Triệu Lâm Tô.
"Cười cái gì mà cười".
Mặt Thẩm Ngôn đỏ lên: "Cho mày một cơ hội, không hôn thì dẹp".
Triệu Lâm Tô quay mặt sang nhẹ nhàng chạm một cái lên môi cậu, trán tựa vào trán cậu: "Hôn bao lâu".
"Hôn xong rồi".
"Ồ".
Khóe miệng Thẩm Ngôn cũng khẽ nhếch lên, ánh mắt hơi dời xuống.
Áo choàng tắm của Triệu Lâm Tô không buộc chặt, Thẩm Ngôn liếc nhìn xuống, ánh mắt lại dịch chuyển lên.
Cậu nhịn một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Tại sao mày luôn không chịu cho tao giúp?"
Triệu Lâm Tô cũng rũ mắt xuống, đùi hơi xê dịch khiến áo choàng tắm dịch chuyển theo, che đi khe hở.
"Dưỡng sinh".
"Nói láo".
Thẩm Ngôn cười mắng một câu.
Triệu Lâm Tô cũng cười, hắn giơ một tay đỡ gáy Thẩm Ngôn, cúi đầu ngậm lấy môi cậu.
Nụ hôn rất dịu dàng, không dữ dội, chỉ mang lại chút xíu xúc giác.
Thẩm Ngôn khép hờ mắt hôn đáp trả, cảm giác càng ngày càng thoải mái, cậu liền dang cánh tay ôm lấy bả vai Triệu Lâm Tô.
Áo choàng tắm rộng thùng thình, bàn tay Triệu Lâm Tô theo gáy cậu trượt vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã đẩy thẳng người xuống nước.
Thế nhưng lúc ý thức được người này là Triệu Lâm Tô, cậu chỉ cứng ngắc vươn tay siết chặt áo choàng tắm của hắn chứ không thật sự dùng sức đẩy người ra.
Triệu Lâm Tô rút tay ra, đồng thời cũng kết thúc nụ hôn rất đẹp đẽ này.
Hắn nhìn gương mặt hơi cứng đờ của Thẩm Ngôn, thản nhiên tươi cười: "Ngôn Ngôn, mày vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng".
"..."
"Bờ môi không có giới tính", Triệu Lâm Tô nói, lại hôn một cái lên môi Thẩm Ngôn, tiếp tục lên tiếng: "Có đôi khi chúng ta sẽ bỏ qua giới tính của bàn tay".
Bàn tay hắn cởi dây buộc áo choàng tắm của Thẩm Ngôn, lần nữa buộc chặt lại hộ cậu: "Nhưng có những bộ phận cơ thể, mày sẽ không thể nào tự lừa gạt chính mình."
Hắn nâng mi, ánh mắt trong veo dịu dàng: "Chạm vào một bộ phận cơ thể của người đàn ông khác bản thân mày, có lẽ nó sẽ khó hơn những gì mày tưởng tượng".
"Tao giúp mày bởi vì tao muốn chạm vào mày, là tao chiếm lợi từ mày".
Mu bàn tay Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng cọ lên má Thẩm Ngôn: "Đừng cứ luôn nghĩ mày đang thiếu nợ tao".
Thẩm Ngôn bỗng chốc bị hắn chọc thủng tâm sự, cậu hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng như vậy không công bằng với mày."
Mu bàn tay Triệu Lâm Tô tiếp tục ve vuốt gương mặt của cậu: "Từ khi mày bắt đầu đồng ý ở bên cạnh tao, tao đã cảm thấy thế giới này rất công bằng".
Lòng Thẩm Ngôn thầm giật mình, nâng mắt nhìn hắn.
Gương mặt Triệu Lâm Tô vẫn đầy nét tươi cười, nhướng mày trêu ghẹo: "Hình như nó đối xử với tao vô cùng tốt đấy".
Thẩm Ngôn: "..."
"Đừng suy nghĩ nhiều quá", Triệu Lâm Tô nghiêm trang hơn: "Ngôn Ngôn, chỉ cần mày vui vẻ là được rồi.
Nói lời này tuy hơi tầm thường, nhưng mày vui vẻ tao sẽ vui vẻ, mày cảm thấy áp lực tao sẽ cho rằng bản thân tao rất thất bại".
"..."
Thẩm Ngôn hơi cảm động.
Con người của cậu thật ra cái gì cũng thầm hiểu, chỉ là đôi khi cậu sẽ chọn trốn tránh, tìm cớ lừa mình dối người.
Ở phương diện này, Triệu Lâm Tô luôn khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu, hắn luôn luôn tìm ra cơ hội thích hợp thẳng thắn trao đổi với cậu.
Thẩm Ngôn nghĩ nghĩ, hỏi: "Thế...!tao có thể xem qua một chút được không?"
Triệu Lâm Tô lặng im một thoáng, hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn.
Mặt Thẩm Ngôn đỏ bừng, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Thật ra có một lần tao đã vụng trộm nhìn qua nhưng không dám nhìn nhiều..."
Mí mắt của cậu nhẹ nhàng rũ xuống, con mắt ngó sang: "Hiện giờ tao có thể xem một chút được chứ?".