Trên đường trở về, bầu không khí trong xe hơi đông đặc.
Trong lòng Thẩm Ngôn tự nhủ nếu như cậu sớm biết mối quan hệ của mình và Triệu Lâm Tô sẽ trở thành như ngày hôm nay thì có đánh chết cậu cũng không bao giờ kéo hắn cùng đi gửi thư tình.
Chuyện này phải gọi tên là thế nào đây nhỉ...
Thẩm Ngôn cử động thắt lưng, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, "Hình như đàn chị không hề thay đổi chút gì".
Giọng điệu của cậu rất tự nhiên, giống như thuận miệng nhắc đến Đường Di – một cô gái không hề có chuyện xưa gì cùng cậu.
"Ừ".
Triệu Lâm Tô tiếp lời, giọng điệu cũng tự nhiên bình thản: "Vẫn xinh đẹp như trước kia".
Thẩm Ngôn liếc mắt qua Triệu Lâm Tô một thoáng, thành thật mà nói, cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô sẽ tỏ một chút thái độ không vui nhưng dường như hắn hoàn toàn không hề cảm thấy vậy.
Có lẽ Triệu Lâm Tô cũng giống như cậu, sự xấu hổ chiếm nhiều phần cảm xúc hơn.
Ngẫm lại tình cảnh ban nãy thật sự rất lúng túng.
Cậu đi siêu thị cùng với bạn trai lại đụng phải cô gái mà cậu từng thích lúc trước.
Ôi, không được, chỉ cần nhắc lại quan hệ giữa ba người bọn họ thêm lần nữa, Thẩm Ngôn lại cảm thấy hơi khó chịu đựng nổi.
Quên đi, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Hai túi đồ mua sắm được đặt ở trên ghế sau.
Thẩm Ngôn chống má, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: "Cuối cùng có một cái đó không?"
"Mua".
Triệu Lâm Tô trả lời.
Một lát sau hắn lại bổ sung: "Chắc hẳn chị ấy không để ý tới đâu".
"...!Ồ".
Thật ra ban nãy Thẩm Ngôn chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng khi gặp phải người quen, dù sao cũng không mấy ai biết được mối quan hệ của cậu và Triệu Lâm Tô, có thể xem đây là một tình yêu bí mật.
Tình yêu bí mật đột nhiên có nguy cơ bị phá vỡ, ai cũng sẽ hoảng hốt.
Hơn nữa chuyện mua bao là chuyện mà bản thân còn cảm thấy rất xấu hổ, lại còn gặp phải người khác phái quen biết với mình thậm chí còn từng là người mình yêu thích, đương nhiên sẽ không biết nên phải làm sao...
Thẩm Ngôn có đầy bụng lời muốn giải thích nhưng lại cảm thấy nếu như cậu nói hết một thôi một hồi như thế, có khi nào Triệu Lâm Tô lại nghĩ rằng cậu đang cố gắng che đậy hay không? Rõ ràng chuyện vốn chẳng có gì lại đi giải thích quá nhiều, thoạt nhìn phải chăng rất giống cậu đang chột dạ?
Thôi bỏ đi, vẫn không nên nói thì hơn.
Vốn chẳng phải chuyện lớn gì, chuyện xưa cũng đã xảy ra từ hai năm trước.
Hơn nữa hiện tại cậu đã là gay rồi, Đường Di trong mắt cậu không khác gì những đàn chị bình thường khác.
Thẩm Ngôn cảm thấy Triệu Lâm Tô rất ăn ý với cậu, hẳn là hắn rất hiểu cậu.
Buổi chiều về đến khu chung cư, Triệu Lâm Tô đi vào nhà bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Thẩm Ngôn hỏi cậu có thể giúp được gì cho hắn hay không, Triệu Lâm Tô đáp lời: "Mày đi chơi game đi, mấy chuyện này cứ để tao làm là được rồi, hai người có đôi khi lại luống cuống tay chân hơn".
Lúc Thẩm Thận nấu cơm cũng không cho Thẩm Ngôn vào bếp.
Thẩm Ngôn đứng ở ngoài cửa phòng bếp, Triệu Lâm Tô đang xử lý thịt gà mới mua về.
"Thế...!tao ngồi xem TV trong phòng khách nhé?"
"Ừ".
Phòng khách nằm ngay phía sau nhà bếp, ít ra hai bên cũng gần nhau hơn một chút.
Thẩm Ngôn ngồi xuống sofa, bật TV lên.
Tiếng TV vang lên, cuối cùng căn nhà cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Thẩm Ngôn cầm điều khiển từ xa, nghiêng đầu nhìn bóng dáng bận rộn của Triệu Lâm Tô trong nhà bếp, lòng tự thầm thì không phải người này đã thật sự ghen tuông rồi đấy chứ?
Nhưng đây lại là chuyện xảy ra từ hai năm trước, chắc là sẽ không ghen đâu nhỉ, hơn nữa nhìn qua thì Triệu Lâm Tô không giống loại người biết ghen.
Cậu cũng không nói chuyện gì với Đường Di, chỉ là đơn giản tiện tay giúp chị ấy một chút.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
"Tao không ghen với Đường Di."
Chờ một chút, Thẩm Ngôn tạm dừng hình ảnh trong đầu một hồi, sau đó cậu cố gắng nghĩ kỹ lại.
Nhớ ra rồi!
Trước ngày lễ tình nhân, cậu cho rằng Triệu Lâm Tô muốn làm, quần cũng đã định cởi ra, ai ngờ Triệu Lâm Tô lại từ chối.
Hình như lần đó hắn đã nhắc đến chuyện Thẩm Ngôn thích con gái, Triệu Lâm Tô nói rằng hắn không ghen.
Thời gian đã trôi qua gần hai tháng, trí nhớ Thẩm Ngôn không còn rõ ràng, nhưng những lời này chắc chắn Triệu Lâm Tô đã từng nói ra, hơn nữa lúc nói hắn còn rất nghiêm túc.
Trong lòng Thẩm Ngôn thoáng thở phào, cậu lớn tiếng gọi: "Làm xong rồi thì cùng ra xem phim nhé——"
"Được".
Triệu Lâm Tô cao giọng trả lời.
Thẩm Ngôn thả lỏng cơ thể ngồi trên ghế sofa, yên lòng gật đầu.
Xem hết một phần ba bộ phim, Triệu Lâm Tô ra khỏi nhà bếp, Thẩm Ngôn hỏi: "Xong rồi à?"
"Ừ, đang xem gì thế?"
"Phim kinh dị, mày có xem không?"
"Kinh dị cỡ nào?" Triệu Lâm Tô ngồi xuống bên cạnh cậu, rất tự nhiên vòng tay ôm eo cậu: "Có đủ để mày khóc lóc trốn vào ngực tao không?"
Thẩm Ngôn cười ha ha, cũng vươn tay ôm eo hắn: "Ai khóc lóc trốn vào ngực ai còn chưa biết đâu".
Bầu không khí vẫn y như bình thường, Thẩm Ngôn đem khúc nhạc dạo ném ra sau đầu.
Bộ phim hoàn toàn bình thường không hề có cảnh tượng cậu cảm thấy kinh dị, chỉ là hơi nhiều cảnh máu me đầy đất còn đi kèm cả những âm thanh gây giật mình, Thẩm Ngôn xem phim, ghét bỏ "xì" khá nhiều lần.
"Không hay thì đừng xem nữa", Triệu Lâm Tô nói.
Thẩm Ngôn vẫn chăm chú nhìn cảnh trong phim: "Không được, đã xem thì phải xem cho hết, không thì tao cứ cảm thấy như có kiến đang bò trên người mình ấy".
Triệu Lâm Tô không nói gì, lòng bàn tay vuốt ve bên sườn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn hơi nhột, né người ra một chút: "Đừng sờ, nhột".
Bàn tay hơi dừng lại, Triệu Lâm Tô rút tay về, điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục xem bộ phim kinh dị nhàm chán này cùng Thẩm Ngôn.
Phim chiếu hết, Thẩm Ngôn thẳng thừng chê phim rác.
"Ban đầu xem thấy không hay thì nên bỏ qua".
Triệu Lâm Tô nói.
Thẩm Ngôn trả lời: "Làm chuyện gì cũng phải có khởi đầu và kết thúc, nếu không biết được kết cục sẽ càng khó chịu hơn.
Không được không được, tao phải đi chơi game để lấy lại tâm tình".
Chân dài nhấc xuống khỏi ghế sofa, Thẩm Ngôn còn chưa ngồi được dậy đã bị Triệu Lâm Tô ngồi ở phía sau giữ chặt lại.
Cậu ngửa đầu, Triệu Lâm Tô đang mỉm cười nhìn cậu: "Cũng có thể làm chút chuyện khác để thay đổi tâm tình".
Thẩm Ngôn: "..."
À, đúng vậy, bọn họ vốn định đi siêu thị xong trở về làm chuyện +.
Bởi vì tình cờ gặp được Đường Di nên Thẩm Ngôn đã hơi xấu hổ, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Khi nhớ lại cậu vẫn hơi xấu hổ, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái không còn tâm trạng làm chuyện +.
Thẩm Ngôn nhìn đôi mắt mang theo tươi cười của Triệu Lâm Tô, bờ môi giật giật.
Cậu còn chưa nói câu gì, Triệu Lâm Tô đã hôn xuống, chuồn chuồn lướt nước một cái thoáng qua: "Chọc mày thôi, đi chơi game đi".
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng thở phào: "Cùng chơi nhé?"
"Ừ".
Hai người họ chơi game online đến chạng vạng, sau khi kết thúc một ván, Thẩm Ngôn đói bụng.
Triệu Lâm Tô nói hắn sẽ đi nấu cơm, Thẩm Ngôn bảo: "Tao ra giúp mày một tay."
"Không cần đâu", Triệu Lâm Tô thả chuột: "Mày chơi thêm một ván nữa là vừa kịp lúc ăn cơm".
Thẩm Ngôn cầm con chuột ngẩng đầu lên, do dự một hồi cuối cùng cậu vẫn quyết định đứng dậy: "Tao ra giúp mày đi.
Mày phải nấu cơm còn tao lại ngồi chơi game, cứ cảm thấy không tốt cho lắm".
Triệu Lâm Tô liếc cậu, kéo cái ghế Thẩm Ngôn đang ngồi tới, hôn cậu một cái: "Sao hôm nay lại ngoan thế này?"
Thẩm Ngôn: "...!Mày cút đi".
Triệu Lâm Tô vừa cười vừa ôm eo Thẩm Ngôn kéo dậy, hai người họ đi ra ngoài như hai đứa trẻ sinh đôi.
Triệu Lâm Tô đi được một bước lại hôn Thẩm Ngôn một cái, hôn đến độ Thẩm Ngôn cười không ngừng: "Mày là chim gõ kiến đấy hả?"
"Mày là khúc gỗ sao?"
"Ha, chuyện ít người biết được, thứ chim gõ kiến gõ là cây".
"Còn có chuyện ít người biết hơn nữa", chóp mũi Triệu Lâm Tô cọ vào chóp mũi Thẩm Ngôn: "Có đôi khi chim gõ kiến cũng sẽ làm tổn thương đến cây cối".
Thẩm Ngôn dừng bước chân, sắc mặt cứng đờ trong chớp mắt.
Cậu nhìn sang phía Triệu Lâm Tô, con ngươi hắn đen kịt, chợt lóe lên nét cười nhàn nhạt: "Đùa chút thôi".
"...!Ha ha".
Thẩm Ngôn cười cười phối hợp.
Cảm giác bầu không khí có một chỗ nào đó là lạ.
Thẩm Ngôn suy đi ngẫm lại, lúc ăn cơm vẫn đơn giản giải thích qua chút chuyện buổi chiều: "Hiện giờ tao với Đường Di đã không còn gì nữa, chỉ tiện tay giúp chị ấy một chút thôi".
Triệu Lâm Tô nâng mi, đôi mắt dưới hàng lông mi ngắn rậm sâu thẳm: "Tao biết".
Thẩm Ngôn gật đầu, không biết có phải mình đã nói ra điều gì đó dư thừa rồi hay không.
Cậu ngậm đũa, lại gật đầu: "Vậy thì tốt rồi".
Cậu đã tỏ rõ thái độ, Triệu Lâm Tô không nói gì, Thẩm Ngôn cũng không biết mình nên làm gì thêm nữa.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Ngôn đi rửa bát.
Triệu Lâm Tô ở bên ngoài thu dọn bàn.
Thẩm Ngôn thò đầu ra ngoài, chỉ chốc lát sau Triệu Lâm Tô đã đi vào, đến bên bồn rửa bát đĩa cùng Thẩm Ngôn.
Dòng nước chảy ào ào, hai người yên lặng rửa bát.
Trong lòng Thẩm Ngôn có cảm giác kỳ quái không thể nói ra câu, cậu chần chờ lên tiếng: "Tối nay tao...!Mày có muốn tao ở lại không?"
Bàn tay Triệu Lâm Tô thoáng sững lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nhìn hắn, dáng vẻ, ánh mắt hơi thấp thỏm.
"Mày muốn về à?" Triệu Lâm Tô hỏi.
"...!Không phải".
"Vậy thì ở lại đi".
"Ồ..."
Thẩm Ngôn vẫn ở lại, nhưng hai người không làm chuyện +, chỉ đơn thuần ngủ chung một chỗ, trao nhận hai nụ hôn.
Nụ hôn của Triệu Lâm Tô rất dịu dàng, nó đã làm giảm đi chút cảm giác quái dị trong lòng của Thẩm Ngôn.
"Ngủ đi".
Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng nói.
"Ừ".
Thẩm Ngôn tiến lại hôn lên môi Triệu Lâm Tô: "Ngủ ngon".
"Ngủ ngon".
Chắc là ngủ một giấc dậy sẽ ổn hơn.
Thẩm Ngôn mang theo suy nghĩ như thế ở trong đầu, nhanh chóng thiếp đi.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, nhiệt độ cao hơn độ C.
Thẩm Ngôn vừa chê nhiệt độ tăng quá nhanh, vừa nhận chiếc áo phông Triệu Lâm Tô đang đưa tới.
Áo phông là áo của Triệu Lâm Tô, hình dáng cơ thể hai người họ chênh lệch không nhiều.
Anh trai cậu đã đi công tác, Thẩm Ngôn không còn gánh nặng tâm lý gì cứ thế mặc vào.
Cậu liếc mắt nhìn ln đỉnh đầu của Triệu Lâm Tô, ờ, vẫn là hình dạng rất kinh khủng, cũng chính là hình dạng bình thường ở giai đoạn hiện nay.
"Đã đến mùa xuân rồi, đương nhiên thời tiết sẽ nóng hơn".
"Cũng đúng".
Thẩm Ngôn xuống giường, lê dép đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cậu liền tặng cho Triệu Lâm Tô một nụ hôn có mùi bạc hà: "Hôn chào buổi sáng này, thế nào? Đã đủ lòng thành chưa?"
Gương mặt cậu tươi cười xán lạn, Triệu Lâm Tô đưa tay sửa sang lại phần tóc ngắn lộn xộn trước trán của cậu.
Hắn cúi đầu mút nhẹ cánh môi cậu: "Lòng thành rất đầy đủ, có thể cung cấp hàng ngày được không?"
"Ha ha, đừng nghĩ đẹp quá thế!"
Hai người họ ăn xong bữa sáng ở trong nhà, cùng nhau ra ngoài lên xe.
Trên đường đi họ vừa nói vừa cười, Thẩm Ngôn cảm thấy biện pháp "ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ ổn" này cuối cùng cũng có hiệu lực được một lần.
Vào trong phòng học ngồi xuống, ngay lúc họ còn đang nói chuyện thì có người đi tới: "Thẩm Ngôn, Triệu Lâm Tô, có người tìm".
Đường Di nói lời giữ lời, thật sự mang cà phê tới.
"Hôm qua rất cảm ơn các em, nếu như không gặp được hai em thì chị đã không biết phải làm như thế nào".
"Không cần cảm ơn đâu ạ, chỉ là tiện tay giúp đỡ, vừa lúc gặp gỡ thôi chị".
Thẩm Ngôn cười nói.
"Đáng tiếc chị không cùng chuyên ngành với các em".
Đường Di mỉm cười, "Không thì chị đã có cơ hội lên lớp giảng dạy cho các em rồi".
"Ha ha, thế ạ?"
Đường Di nói: "Phòng làm việc hiện giờ của chị được sắp xếp ở bên chỗ thầy Lương của các em đấy".
Chị chỉ về một phương hướng ở phía đằng sau: "Có việc gì có thể tới tìm chị".
Mái tóc mềm mại đung đưa theo hành động của chị, một mùi hương thơm ngát từ trong không khí lan tràn tới.
Chị cười nói: "Đương nhiên không có việc gì cũng hoan nghênh các em tới chơi".
"Được, em sẽ tới ạ".
"Tạm biệt".
Đường Di vẫy tay: "Lên lớp học hành vui vẻ nhé".
"Dạ vâng".
Thẩm Ngôn giơ cốc cà phê trong tay lên: "Cảm ơn cà phê của đàn chị".
Đường Di đi rồi, Thẩm Ngôn nhìn theo bóng lưng chị thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ quá trình vừa rồi Triệu Lâm Tô không nói bất kỳ một câu nào khiến cho tâm sự trong lòng cậu lại xuất hiện.
Cậu quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô tiếp xúc với ánh mắt của cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như hoàn toàn không có chuyện gì.
Hai người vào trong phòng học.
Thẩm Ngôn vừa ngồi xuống đã bị bạn học ở hàng ghế phía trước hỏi: "Hóa ra bạn gái của mày chính là đàn chị Đường?! Mày cũng lợi hại quá, chắc hẳn chị ấy mới về nước chưa lâu nhỉ?!"
"Không phải không phải", Thẩm Ngôn vội vàng giải thích: "Bạn gái tao không phải là chị ấy, chỉ là hôm qua tình cờ gặp gỡ giúp đỡ chị ấy chút việc.
Đàn chị khách khí quá, hôm nay tới cảm ơn bọn tao một chút thôi".
"Thế à".
Bạn học ngồi phía trước hình như hơi thất vọng, có lẽ vì hóng phải dưa bở: "Vậy đến cùng bạn gái của mày là người nào?"
"..."
Thẩm Ngôn không trả lời, cậu cười cười, nghiêng mặt liếc sang phía Triệu Lâm Tô.
Sắc mặt Triệu Lâm Tô lạnh nhạt, cà phê đặt ở trên bàn, ngón tay đang cầm một cây bút.
Tan học, hai người ăn cơm trong nhà ăn trường.
Cơm nước xong xuôi họ đi tới bãi đỗ xe.
Thẩm Ngôn cầm sách trong tay, tầm mắt trông thấy góc khuất quen thuộc.
Nơi đó là góc chết của camera giám sát, cậu kéo tay Triệu Lâm Tô, túm người tới nơi đó.
"Này", Thẩm Ngôn chống cánh tay lên tường, hơi khó chịu nhíu mày lại: "Sao tao cứ cảm thấy mày hơi kỳ quái, không phải đã thẳng thắn nói chuyện với nhau rồi à? Tao hỏi mày này, mày có đang ghen không đấy?"
Triệu Lâm Tô yên lặng một lát, thoải mái cất lời: "Có".
Thẩm Ngôn: "..."
Thẩm Ngôn bị nghẹn lời: "Không phải mày từng bảo mày không ghen tuông với Đường Di hả?"
"Tao giả bộ mình rộng lượng đấy".
"..."
Mẹ kiếp, mày còn giả bộ cả cái này?
Thẩm Ngôn không nhịn được, bật cười: "Đó đều đã là chuyện của quá khứ, hơn nữa tao cũng đã nói với mày rồi, hiện giờ tao không còn tình cảm gì với chị ấy".
Triệu Lâm Tô nhìn dáng vẻ buồn cười của Thẩm Ngôn, muốn đem lời định nói nhịn trở về, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn tự khống chế được mình: "Thẩm Ngôn, mày không hiểu, có đôi khi đứng trước mặt mày tao luôn cảm thấy mình không hề tự tin..."
Thẩm Ngôn đang nghĩ chuyện Triệu Lâm Tô ghen tuông thật buồn cười, bất ngờ nghe được câu nói này của hắn, cậu hơi sững sờ.
Một người kiêu ngạo như Triệu Lâm Tô khi đứng trước mặt cậu lại không tự tin sao?
"Hả?" Thẩm Ngôn kinh ngạc lên tiếng, cậu nhìn nét mặt của Triệu Lâm Tô, khó có thể tưởng tượng dáng vẻ không tự tin của hắn: "Tại sao?"
Triệu Lâm Tô bình tĩnh nhẫn nại đáp lời: "Bởi vì tao thích mày".
"Chuyện này thì có liên quan gì chứ?" Thẩm Ngôn thốt lên.
Cậu hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác, cậu chỉ cảm thấy câu "không tự tin" kia của Triệu Lâm Tô là lời nói quá, thuận miệng hỏi lại một câu như vậy.
Câu này vừa thốt lên, sắc mặt Triệu Lâm Tô chậm rãi thay đổi.
Đến tận ngày hôm nay Thẩm Ngôn cũng chưa bao giờ từng nhìn thấy biểu cảm lạnh như băng đến vậy của Triệu Lâm Tô.
Trong con ngươi đen nhánh ngưng đọng cảm giác đau đớn mãnh liệt như thực thể, chớp mắt ấy, thậm chí chính Thẩm Ngôn cũng cảm thấy mình bị nó đâm vào làm tổn thương.
"À", Thẩm Ngôn chậm chạp phát hiện ra tình cảnh hiện tại, cậu cũng không biết mình đã nói sai điều gì, chỉ giải thích theo bản năng: "Tao không có ý gì khác đâu".
Triệu Lâm Tô quay mặt rời đi.
Triệu Lâm Tô đi rất nhanh, vạt áo tung bay, không hề quay đầu lại.
Thẩm Ngôn ngây người đứng im tại chỗ, một hồi lâu sau mới quay đầu nhìn sang, bóng dáng Triệu Lâm Tô đã không còn trong tầm mắt.
Thẩm Ngôn vội vàng đi tới bãi đỗ xe tìm người.
Xe vẫn còn ở đó, Triệu Lâm Tô thì không.
Cậu gọi điện thoại, Triệu Lâm Tô không nghe máy.
Thẩm Ngôn hơi bối rối.
Hai người bọn họ đang...!cãi nhau đấy sao?
Thẩm Ngôn một mình đứng ở bãi đỗ xe, đầu óc rối loạn.
Ngày hôm qua sau khi tình cờ gặp gỡ Đường Di, Triệu Lâm Tô không hề nói gì.
Hôm nay hắn lại tỏ ra giận dỗi cậu, vậy nên thứ chọc giận Triệu Lâm Tô là câu nói "Chuyện này thì có liên quan gì chứ?" ban nãy của cậu?
Vừa rồi khi trao đổi vấn đề này với Triệu Lâm Tô, cậu vẫn luôn có chút cảm giác thú vị khi gặp tình cảnh Triệu Lâm Tô ghen tuông.
Có lẽ Triệu Lâm Tô cũng cảm nhận được thái độ này của cậu, sau đó cảm thấy cậu đã không tôn trọng hắn?
Thẩm Ngôn đứng đợi bên xe một hồi nhưng vẫn không đợi được người, cậu nghĩ không biết có phải Triệu Lâm Tô đã giận quá nên bắt taxi về trước rồi không.
Thế là cậu vội vàng ra khỏi cổng trường bắt taxi quay về khu chung cư hắn ở.
Về chung cư, không tìm được người.
Thẩm Ngôn nhìn xuống điện thoại di động.
Cậu gọi điện thoại cho Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô không nghe máy, sau đó hắn cũng không gọi lại cho cậu.
Không nhận điện thoại cũng không gọi lại chứng tỏ hắn có ý tạm thời không muốn nói chuyện với cậu nữa sao?
Cậu có nên gửi một lời xin lỗi qua wechat không nhỉ? Thế nhưng đến tận bây giờ Thẩm Ngôn vẫn hơi mờ mịt, cậu không biết rốt cuộc Triệu Lâm Tô đang tức giận chuyện gì.
Cậu cẩn thận suy nghĩ lại, đột nhiên Thẩm Ngôn phát hiện ra sau khi trở thành bạn bè với nhau hình như đây là lần đầu tiên Triệu Lâm Tô thật sự giận dữ với cậu.
Đợi trước cửa căn nhà chung cư một hồi, cảm thấy đợi tiếp cũng không có ý nghĩa, Thẩm Ngôn xuống tầng bắt taxi thêm lần nữa, báo địa chỉ khu chung cư mình ở.
Trên xe, Thẩm Ngôn mặt ủ mày chau, cậu cảm thấy cậu và Triệu Lâm Tô đang có chút ít vấn đề, mà bởi vì mối quan hệ của hai người họ đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nên vấn đề ở giữa mới bị bỏ qua mà thôi.
Thẩm Ngôn nghĩ thầm, có lẽ trong lòng Triệu Lâm Tô có chút cảm giác không an toàn.
Dù sao cậu cũng đã từng thích con gái, mà cậu lại không chịu bước một bước chân chân chính ra ngoài.
Hai người họ ở bên cạnh nhau, trong mối quan hệ của bọn họ hình như Triệu Lâm Tô phải trả giá nhiều hơn cậu một chút.
Kế hoạch hẹn hò do Triệu Lâm Tô lo liệu, đồ ăn do Triệu Lâm Tô nấu, thỉnh thoảng khi cậu qua đêm ở chỗ Triệu Lâm Tô quần áo cũng đều do hắn giặt.
Thẩm Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy dường như những việc mình làm có phải hay không là đã quá ít?
Có lẽ do Triệu Lâm Tô thích cậu trước, có lẽ trong tiềm thức của cậu, cậu luôn lơ đãng cho rằng mình yêu đương với Triệu Lâm Tô là do chính mình đã "hi sinh", cho nên đôi khi cậu sẽ hưởng thụ sự chăm lo tốt đẹp của Triệu Lâm Tô đối với mình như lẽ đương nhiên...
Thẩm Ngôn mím chặt môi, lông mày nhíu thật sâu.
Trong lòng cậu vô cùng rối bời, rối đến độ không thể vuốt ra nổi một đầu sợi chỉ đơn.
Xuống xe, cậu cúi đầu uể oải đi vào trong khu chung cư, trong lòng tự nhủ, lát nữa cậu vẫn nên gọi thêm vài cuộc điện thoại, không chừng Triệu Lâm Tô còn đang đợi cậu dỗ dành.
Bước chân dừng lại trên hành lang.
Triệu Lâm Tô đang đứng dưới tầng tòa nhà của bọn họ, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn nghiêng mặt lẳng lặng nhìn cậu.
Thẩm Ngôn hơi ngẩn ngơ, cũng kịp thời phản ứng lại.
"Xin lỗi".
"Xin lỗi".
Hai bên gần như đồng thời cùng thốt ra.
Không biết tại vì sao nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương lời xin lỗi liền tự nhiên cất lên trước, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thẩm Ngôn nói xong liền vội vàng tiến về phía trước: "Tao về chung cư của mày mà không thấy mày đâu, sao lại tới đây rồi?"
Triệu Lâm Tô cau mày, dáng vẻ trông qua có chút hối hận: "Tao nghĩ chắc hẳn mày sẽ trở về nhà".
"Đi lên rồi nói tiếp".
Thẩm Ngôn nói.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua tầng dưới, muốn nói chuyện cũng không tiện.
Hai người đi vào trong thang máy.
Lòng Thẩm Ngôn vẫn hơi rối loạn, đợi lát nữa cậu nên nói như thế nào đây.
Cậu nên nói cậu đã hoàn toàn không còn cảm giác với Đường Di, hiện giờ chỉ thích Triệu Lâm Tô? Hay là cậu nên nói Triệu Lâm Tô đừng mất tự tin bởi vì hắn thích cậu, cậu luôn cảm thấy hắn vô cùng ưu tú? Hay là trước tiên cậu nên hỏi rõ rốt cuộc Triệu Lâm Tô đang tức giận về chuyện gì?
Suy nghĩ của Thẩm Ngôn rất hỗn loạn, cậu lần tìm chìa khóa mở cửa ra.
Triệu Lâm Tô đi vào.
Cửa đóng lại, Thẩm Ngôn bỏ chìa khóa và balo xuống: "Tao..."
Triệu Lâm Tô ôm eo cậu, không nói thêm một lời nào, nghiêng mặt hôn cậu.
Đôi môi nặng nề đè lên môi của Thẩm Ngôn, hình như hắn muốn chuyển tâm tình của hắn sang cậu thông qua phương thức như thế.
Hai đôi môi ướt át quấn lấy nhau, càng hôn càng sâu.
Vòng eo của Thẩm Ngôn bị đỡ cao lên, cậu vô thức vươn tay, rất tự nhiên ôm lấy cổ Triệu Lâm Tô, nghiêng gương mặt sang một góc độ khác hôn đáp lại.
Cậu cũng muốn sử dụng phương thức này để trả lời Triệu Lâm Tô, cậu thích hắn, cậu không hy vọng hắn ghen tuông buồn bã.
Hơi thở khó nhọc, hai người lẳng lặng ôm nhau ngay trước cửa ra vào.
Thẩm Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Sao lại giận?"
"..."
"Tao tự giận chính mình", Triệu Lâm Tô thì thầm đáp lời cậu: "Là do tao đã không kiểm soát tốt cảm xúc của chính mình, xin lỗi, là lỗi của tao".
"Đừng vội phân chia đúng sai, hai người yêu đương với nhau phân đúng sai cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mày có suy nghĩ cảm xúc như thế nào?" Thẩm Ngôn có chút khó hiểu nhưng hình như cũng hơi hiểu ra: "Nói cho tao nghe nhé, có được không?"
"Ghen tuông, lo sợ, hay là gì khác?"
Triệu Lâm Tô hơi nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Thẩm Ngôn.
Trong mắt Thẩm Ngôn tràn ngập hoang mang, giống như cậu thật sự không rõ tại sao hắn lại làm như thế.
Đúng, Thẩm Ngôn không hiểu được, hắn cũng luôn một mực không muốn để cho Thẩm Ngôn biết, hắn sợ mình dọa cậu, hắn sợ mình mang đến áp lực cho cậu, hắn sợ Thẩm Ngôn sẽ đột ngột quay đầu...! Cái gì cũng khiến hắn sợ hãi, cho dù chỉ là một trận gió một đám mây một cơn mưa cũng khiến hắn sợ.
Hắn lo được lo mất như vậy nhưng vẫn cứ phải giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Thẩm Ngôn, tao rất mâu thuẫn".
Triệu Lâm Tô chậm rãi lên tiếng, dòng cảm xúc giống như thủy ngân nhỏ giọt ra ngoài.
"Mâu thuẫn?" Thẩm Ngôn vẫn không hiểu.
"Tao muốn mày biết được tao thích mày đến mức nào, nhưng lại không dám để cho mày biết rốt cuộc tao thích mày bao nhiêu.
Tao rất mâu thuẫn".
Thẩm Ngôn càng nghe càng mơ hồ: "Tao biết mà, tao biết mày thích tao.
Mày thích tao rất nhiều, tao hiểu."
Triệu Lâm Tô cười cười.
Thẩm Ngôn cảm thấy nụ cười này của Triệu Lâm Tô hơi chua chát.
Cậu đã nói cậu biết Triệu Lâm Tô thích cậu, Triệu Lâm Tô đã thổ lộ với cậu, cậu cũng chấp nhận lời thổ lộ đó.
Cho nên rốt cuộc còn có vấn đề gì? Thẩm Ngôn dùng ánh mắt chăm chú hỏi thăm Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô đón nhận ánh mắt dò hỏi của Thẩm Ngôn, nhẹ giọng mở miệng.
Giọng điệu của hắn bằng phẳng, biểu cảm cũng cực kỳ bình thường.
Nhiều năm trôi qua như thế hắn đã quen dùng trạng thái này để đối mặt với Thẩm Ngôn, cho nên hắn thoải mái tự nhiên bày tỏ ra, không hề gặp phải khó khăn nào.
"Thẩm Ngôn, tao thích mày.
Mày nói mày biết tao rất thích mày, nhưng chính bản thân tao cũng không rõ rốt cuộc tao thích mày đến bao nhiêu".
"Trước kia tao cũng từng tự hỏi mình vì sao tao lại thích một người không hề có hy vọng, tao có thể kiên trì với tình cảm đấy bao nhiêu lâu? Một năm, hai năm, ba năm...!Tao cũng từng nghĩ một ngày nào đó chắc hẳn sẽ từ bỏ được, nhưng sau đó tao phát hiện ra chuyện tao thích mày không phải một chuyện cần sự kiên trì của tao, nó dường như đã trở nên tự nhiên giống như hơi thở vậy".
"Con người có cần kiên trì hô hấp không?" Triệu Lâm Tô nhìn Thẩm Ngôn, sóng mắt như nước, yên tĩnh mà sâu thẳm.
Hắn nói với Thẩm Ngôn kiến thức cơ bản nhất trên thế giới này: "Con người chỉ cần còn sống thì vẫn sẽ thở"..