Thẩm Ngôn không hiểu ý tứ của anh trai mình: "Gì ạ?"
Thẩm Thận lại chỉ chỉ ngón tay: "Em mới nói, Triệu Lâm Tô là..."
Thẩm Thận không có cách nào nối liền danh từ kia với Triệu Lâm Tô nổi.
Cứ có cảm giác nói ra miệng sẽ thối nát.
Thẩm Ngôn hiểu ý, thử hỏi lại: "...Vợ?"
Thẩm Thận mặt không đổi sắc hít sâu một hơi.
Đây là cái tình cảnh quái gì vậy?!
Danh từ kia đặt vào con gái thì không cần, lại tìm một người đàn ông về làm vợ?! Thậm chí Triệu Lâm Tô còn cao hơn Thẩm Ngôn, to con hơn Thẩm Ngôn một chút đó!
Nếu như Thẩm Ngôn vốn là gay thì anh chẳng có lời nào để nói, nhưng rõ ràng Thẩm Ngôn đã từng thích con gái mà!
"Ai theo đuổi ai?" Thẩm Thận tiến thêm một bước, ép hỏi.
Thẩm Ngôn do dự một chút vẫn thành thật trả lời: "Cậu ấy theo đuổi em", lại nói thêm: "Nhưng chính em là người đưa ra quyết định thử ở bên nhau".
Biểu cảm của cậu rất thành khẩn, hiển nhiên không hề có chút vết tích nói dối nào.
Thẩm Thận cũng tin tưởng Thẩm Ngôn sẽ không lừa anh.
Thật ra cẩn thận suy nghĩ lại, mỗi lần hai anh em nhắc tới bạn gái, Thẩm Ngôn luôn tỏ ra mất tự nhiên, cậu còn từng hỏi rằng nếu đối tượng của cậu không giống như anh tưởng tượng thì sẽ thế nào.
Lúc đó Thẩm Thận hoàn toàn không nghĩ tới phương diện đó, bởi vì em trai anh luôn thích con gái mà!
Thẩm Thận nghĩ đi nghĩ lại vẫn cho rằng lỗi ở đám mây đen che đỉnh núi kia, nghiến răng nghiến lợi.
"Cho nên chuyện là do nó quyến rũ em?"
"..."
"Anh", Thẩm Ngôn khó chịu phản đối: "Anh có thể đừng nói như thế được không ạ? Chúng em thích nhau, chuyện đó không thể chấp nhận sao?"
Thẩm Thận nghẹn một hơi, lại đi tới đi lui trong phòng khách vài bước.
Anh đưa tay chỉ vào Thẩm Ngôn: "Nó là một thằng đàn ông cao lớn thô kệch như thế, rốt cuộc em xem trọng thứ gì ở nó hả? Nó có điểm nào so sánh được với con gái sao?"
Thẩm Ngôn không hiểu logic của anh trai mình.
Tại sao phải đem Triệu Lâm Tô so sánh với con gái? Đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau mà!
Hơn nữa...
Thẩm Ngôn lên tiếng: "Nhưng trước đây anh còn khen cậu ấy tay nghề khéo léo tâm tư mẫn cảm cơ mà, còn bảo em phải đối xử tốt với cậu ấy nữa".
"Anh khen nó lúc nào?!"
Thẩm Ngôn lập tức xoay người đi vào trong phòng ngủ, Thẩm Thận vừa đi theo cậu vừa nói: "Chạy gì mà chạy? Anh còn chưa hỏi xong đâu!"
"Cái này——"
Thẩm Ngôn mở tủ quần áo, lấy ra chiếc khăn quàng cổ đã cất kỹ, đỏ hồng mắt chỉ cho anh: "Anh nói cậu ấy rất có lòng, muốn em đối xử thật tốt với người ta, anh quên rồi sao?"
Thẩm Thận suýt chút nữa đã nghẹn họng, anh im lặng mất nửa ngày, trong nháy mắt, anh đổ sạch hết những lời khen ngợi hồi trước của mình, đưa ra nghi ngờ: "Cái này chẳng lẽ không phải đồ nó mua về?"
"Đây là khăn quàng cậu ấy tự đan.
Anh còn khen cậu ấy nấu ăn ngon nữa".
"..."
"Anh còn từng nói, chỉ cần em thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích em, hai chúng em có thể hạnh phúc sống bên nhau thì anh sẽ không phản đối".
Thẩm Ngôn siết chặt khăn quàng cổ, trong mắt đã ánh lên ánh lệ: "Anh, anh nói lời mà không giữ lời".
Thẩm Thận vừa giận dữ vừa không biết nên bùng lửa giận ở chỗ nào.
Đạo lý thì đúng như vậy.
Nhưng anh chỉ cần nghĩ tới chuyện đối tượng yêu đương của em trai mình là một người đàn ông, cơn giận của anh liền bốc lên đến mấy trượng.
Thẩm Thận miễn cưỡng nhịn cơn giận xuống, xua xua tay: "Bỏ món đồ kia xuống".
Thẩm Ngôn gấp khăn quàng cổ, cất kỹ thêm lần nữa.
Thẩm Thận quay lưng đi hít sâu mấy hơi, anh vẫn không thể nào hiểu nổi.
Anh lại quay đầu đánh giá Thẩm Ngôn, trầm giọng hỏi: "Nó theo đuổi em em liền chấp nhận ngay? Do chính bản thân em đã có khuynh hướng về phương diện này hay do nó dụ dỗ em?"
Thẩm Ngôn đóng cửa tủ quần áo, bàn tay nắm chặt tay nắm tủ, ngước mắt lên hỏi ngược lại: "Anh, trong mắt anh em ngốc như thế sao?"
"Em không ngốc, em chỉ quá mềm lòng!"
Thẩm Thận tự nhận mình hiểu rất rõ đứa em trai một tay anh nuôi nấng này.
"Nó là người bạn tốt nhất của em, hai đứa có tình cảm hơn mười năm trời, mà em thì là kẻ hết lần này đến lần khác luôn trân trọng tình cảm.
Vì không muốn mất đi người bạn là nó, đối mặt với sự theo đuổi của nó, rất có thể em sẽ đưa ra một số lựa chọn không thật lòng với chính mình".
Thẩm Thận phẫn nộ: "Đây chính là một loại hình bắt cóc tình cảm!"
Thẩm Ngôn buông tay xuống, đến trước mặt anh trai, đứng thẳng tắp nghiêm trang: "Em thích cậu ấy, thật sự thích cậu ấy, không hề có bất cứ yếu tố nào khác xen vào.
Em hiểu tình cảm của bản thân em, cũng biết em đang làm những gì".
"Anh, anh còn nhớ bạn học tặng quả táo cho em nhân dịp Giáng Sinh năm đó chứ?"
"...!Tất nhiên rồi!", Thẩm Thận đáp: "Đó là một cô gái!"
"Vâng, đó là một cô gái.
Mối quan hệ của em và bạn ấy không tồi, chúng em cũng là bạn.
Khi em bị ốm bạn ấy chủ động đến nhà mình thăm em, còn tặng táo cho em nữa.
Em biết bạn ấy có ý gì nhưng em luôn lảng tránh.
Anh, không phải ai theo đuổi em, em cũng sẽ chấp nhận".
"Thế nhưng Triệu Lâm Tô khác họ, lúc cậu ấy thổ lộ với em, em cảm thấy rất chua xót rất đau lòng.
Anh, cậu ấy nói cậu ấy thích em, em lại cảm thấy đau lòng, anh có hiểu ý em không?"
Thẩm Thận khẽ chớp mắt, hơi thở dần bình tĩnh hơn nhưng gương mặt anh vẫn nghiêm nghị như cũ.
"Sau khi hai chúng em yêu đương với nhau, có rất nhiều lúc em suy nghĩ, nếu như cậu ấy là con gái, có lẽ hai chúng em đã ở bên nhau từ lâu rồi".
"Em chưa từng có cảm giác như thế với bất cứ chàng trai hay cô gái nào.
Hai chúng em ở bên cạnh nhau rất vui vẻ, rất thoải mái.
Chúng em hiểu nhau, tâm hồn hòa hợp.
Trên thế gian này em thật sự không thể tìm ra được bất kỳ người nào khác mang đến cho em cảm giác ấy".
Thẩm Ngôn mím môi: "Cho nên dù Triệu Lâm Tô là con trai em cũng thích".
Thẩm Thận lẳng lặng nhìn Thẩm Ngôn, anh lạnh lùng hỏi: "Ý của em là, em chỉ thích một thằng đàn ông tên Triệu Lâm Tô này?"
Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút, vững vàng gật đầu.
Chính xác mà nói, cậu chỉ thích mình Triệu Lâm Tô, những người khác mặc kệ là nam hay nữ đều đã bị loại trừ ra khỏi thế giới tình cảm của cậu.
"Vâng, em chỉ thích cậu ấy".
Theo chiếc xe ô tô đi vào trong khu chung cư, Triệu Lâm Tô dừng xe ở gần khu vực hành lang, hắn nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ xe, trái tim lơ lửng giữa không trung không lên không xuống được.
Không biết im lặng đợi đến bao nhiêu lâu, hắn trông thấy Thẩm Thận từ trong hành lang bước ra ngoài.
Trái tim khẽ nhảy lên, Triệu Lâm Tô đẩy cửa xuống xe.
Lúc ra tay Thẩm Thận đang đầy một bụng giận dữ, không hề bình tĩnh.
Hiện giờ nhìn kỹ gương mặt của Triệu Lâm Tô, xương gò má tím xanh một mảng, anh cũng thừa nhận ban nãy anh đã ra tay hơi nặng.
"Anh Thận".
Thái độ Triệu Lâm Tô vẫn như ban đầu, rất kính cẩn.
"Lên xe anh nói chuyện".
"Vâng".
Thẩm Thận quay người đi, Triệu Lâm Tô đuổi theo sau, hai người họ một trái một phải lên xe của Thẩm Thận.
"Ở bên nhau từ bao giờ?" Thẩm Thận cố giữ giọng điệu thật nhẹ nhàng.
"Năm trước ạ".
"Trước Thẩm Ngôn, em đã từng có đối tượng yêu đương nào chưa?"
"Không có".
Triệu Lâm Tô nói thêm: "Chỉ có mình cậu ấy".
Thẩm Thận nhìn về phía trước, không động đậy.
"Rung động thì sao, thầm mến ai đó chẳng hạn? Nam hay nữ cũng được".
"Không có ạ, chỉ có Thẩm Ngôn".
"..."
"Nhưng Thẩm Ngôn đã từng thích con gái", Thẩm Thận sắc bén chỉ ra.
"Em biết", Triệu Lâm Tô nói: "Em từng đi gửi thư tình với cậu ấy, còn đưa cậu ấy về tận nhà".
Thẩm Thận quay sang nhìn hắn, mày nhíu lại: "Lúc đó em đã thích thằng bé?"
"Năm cuối trung học cơ sở đã thích ạ".
"..."
Giỏi, giỏi lắm.
Thẩm Thận nổi cơn giận dữ, anh một mực xem Triệu Lâm Tô là người bạn tốt nhất của Thẩm Ngôn, hóa ra chính anh đã lầm!
"Em có biết mình làm thế là vô đạo đức không hả?"
Thẩm Thận gằn từng chữ một: "Em đang kéo Thẩm Ngôn vào một con đường nó vốn không nên đi".
Triệu Lâm Tô im lặng một lát, nhìn thẳng vào hai mắt đầy giận dữ của Thẩm Thận, đáp: "Vâng".
Đống lửa lớn bồi hồi trong ngực Thẩm Thận, anh chậm rãi gật đầu: "Dám thừa nhận, coi như vẫn còn là đàn ông".
Triệu Lâm Tô tiếp tục im lặng.
Trước mặt Thẩm Thận – người anh trai thân thiết nhất của Thẩm Ngôn, một người ngoài cho dù yêu cậu tha thiết thế nào đi chăng nữa dù nói ra lời gì cũng chỉ là lời lẽ màu mè hoa mỹ tự trang điểm cho bản thân.
Thẩm Ngôn vốn có thể đi một con đường bình thường.
Nhưng hắn đã không thể kiểm soát được tình cảm của mình.
Hắn thích cậu.
Đây là chuyện ích kỷ nhất hắn từng làm với cậu.
"Anh Thận", Triệu Lâm Tô bình tĩnh nói: "Em yêu Thẩm Ngôn".
"..."
"Em yêu nó cho nên em dụ dỗ nó đi theo con đường như vậy?" Ánh mắt Thẩm Thận sắc nhọn nhìn hắn chằm chằm: "Em nói đó là yêu sao!"
Triệu Lâm Tô chỉnh lại nét mặt thật nghiêm túc.
Hôm nay hắn không có ý định chống lại Thẩm Thận, làm thế quá mất lý trí, cũng không có lợi cho chuyện giải quyết vấn đề.
Nhưng hắn không muốn Thẩm Thận hiểu lầm mối quan hệ của hai người bọn họ, nhất là khiến anh sinh ra hiểu lầm với Thẩm Ngôn.
"Anh Thận, em thừa nhận em thích Thẩm Ngôn trước, em cũng là người theo đuổi cậu ấy, nhưng nếu anh nói dụ dỗ, em lại không đồng tình.
Thẩm Ngôn có năng lực tự phán đoán của bản thân, cậu ấy hoàn toàn có thể phân biệt được tình bạn và tình yêu, cậu ấy cũng biết mình muốn gì".
Triệu Lâm Tô nói: "Thẩm Ngôn, cậu ấy cũng yêu em".
Lồng ngực Thẩm Thận phập phồng mạnh thêm.
Lời nói của hai cậu trai gần như y hệt.
Hoặc là đã thông đồng khẩu cung, hoặc là...
Anh quay mặt đi nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhanh chóng quay đầu.
Ngón tay anh bóp hai cái lên huyệt Thái dương, chuyện xảy ra quá đột ngột đến giờ anh vẫn chưa có cách nào sắp xếp suy nghĩ hợp lý, chỉ có thể vỗ mạnh tay lái, mắng lời thô tục.
Thẩm Ngôn đứng trên ban công nhìn xuống, nhà họ ở quá cao, cậu không nhìn rõ thứ gì.
Chỉ thấy hai người lên xe.
Một lúc lâu sau cả hai cùng xuống xe, cậu căng thẳng nhìn xuống, phát hiện cả hai đang đi vào trong hành lang.
Cậu nhanh chóng xoay người chạy về phòng khách mở cửa ra.
Cửa nhà mở, Thẩm Ngôn nhìn số tầng hiển thị trên thang máy đang tăng dần, trái tim cũng tăng tốc theo từng chút từng chút một.
Cửa thang máy mở.
Sắc mặt anh trai cậu nghiêm nghị, Triệu Lâm Tô vác gương mặt bị thương mỉm cười với cậu.
Thẩm Ngôn không dám hỏi han, vịn cánh cửa nhìn anh trai và Triệu Lâm Tô một trước một sau vào nhà.
Thẩm Thận đi vào trong phòng ngủ bê hộp thuốc ra đặt lên bàn trà: "Tự xử lý đi".
"Cảm ơn anh Thận".
Thẩm Thận không nói một lời, xoay người đi về trong phòng ngủ.
Thẩm Ngôn đứng trong phòng khách, chưa hiểu được ý tứ của anh trai mình.
Cậu nhìn về phía Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô cười cười, nghiêng nghiêng mặt về phía phòng ngủ.
Thẩm Ngôn gật đầu với hắn, chỉ xuống hộp thuốc, quay người theo chân anh trai đi vào trong phòng.
Cửa phòng khép hờ, Thẩm Ngôn đẩy cửa ra, anh trai cậu đang đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với cửa phòng.
"Anh..."
"Đóng cửa".
Thẩm Ngôn đóng cửa, lê bước chân sang từng chút xíu một.
Sau khi anh trai xuống tầng, cảm xúc kích động của cậu cũng lạnh xuống một chút: "Em xin lỗi", Thẩm Ngôn cúi thấp đầu xuống, nói: "Anh, anh đừng nóng giận".
Thẩm Thận quay đầu.
Em trai anh ngoan ngoãn từ nhỏ đến giờ, gần như chưa từng phạm phải sai lầm, dáng vẻ hoảng hốt bất an như đã làm chuyện sai như thế này cũng là lần đầu anh thấy.
Nhưng trên thực tế cậu không hề làm sai bất cứ chuyện gì.
Trái tim Thẩm Thận hơi nhói đau.
Thật ra lời của Thẩm Ngôn có vài chỗ đã nói đúng.
Sau khi bố mẹ bất ngờ qua đời, anh luôn rất sợ hãi.
Anh sợ một ngày nào đó lỡ đâu chính anh cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em trai anh lẻ loi một mình sẽ sống thế nào.
Thế nên anh liều mạng tích góp tiền bạc chỉ hy vọng có thể trải cho em trai một con đường rộng mở.
Anh không ngờ em trai anh lại đột ngột rẽ ngoặt vào một con đường khác.
Anh không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào.
Bàn tay nhét trong túi hơi co lại.
Cho nên hiện giờ anh có nên liều mạng ép buộc em trai, kéo thằng bé quay trở về con đường anh đã trải sẵn cho nó hay không?
Thẩm Thận hít sâu một hơi, đi tới gần, đưa tay ấn lên gáy Thẩm Ngôn.
Anh dùng sức đè lên gáy cậu, hai anh em khẽ chạm trán vào nhau, xương thịt thân tình dòng máu cùng gốc.
Thẩm Thận cứng đờ nặn ra một lời từ trong kẽ răng: "Anh nên xin lỗi em mới đúng."
Thẩm Ngôn đột ngột ngẩng mặt lên.
Thẩm Thận nhìn cậu, tròng mắt đỏ hoe: "Dọa em sợ rồi à?"
"..."
Thẩm Ngôn không hiểu tại sao ban nãy anh trai cậu tức giận như thế cậu vẫn nhịn được, nhưng khi anh trai mới vừa tỏ thái độ thỏa hiệp, cậu liền không nhịn nổi nữa.
Hốc mắt của cậu tràn đầy chất lỏng ấm áp, Thẩm Ngôn nhẹ nhàng lắc lắc cái trán đang tựa vào trán anh trai: "Không ạ, em biết anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em".
Thẩm Thận lại ấn xuống gáy cậu, mắt anh cũng nhòe lệ, trái tim rối bời, "Em ra ngoài trước đi, để anh yên tĩnh một mình".
Anh buông tay ra, nhanh chóng quay lưng lại, không muốn em trai thấy mình rơi nước mắt.
Thẩm Ngôn rời phòng đóng cửa lại đứng trước cửa phòng một lúc lâu.
Lúc cậu quay đầu về sau đã thấy Triệu Lâm Tô đang đứng trước sofa nhìn cậu.
Thẩm Ngôn đi tới bên, bảo: "Anh tao nói anh ấy muốn ở một mình".
Triệu Lâm Tô gật đầu.
Hai người yên lặng đối mặt với nhau, cũng không biết cảm xúc hiện tại đã thành thế nào, chỉ cùng cười khổ một cái.
"Đau không?" Thẩm Ngôn nhỏ giọng hỏi.
"Không sao đâu", Triệu Lâm Tô đáp: "Chỉ là chút vết thương ngoài da thôi".
"Bôi thuốc chưa?"
"Về rồi tính".
"Vẫn nên bôi thuốc đi, ngồi xuống, tao giúp mày".
"Đừng, lỡ đâu anh Thận trông thấy sẽ càng giận hơn".
Thẩm Ngôn khẽ thở dài, cậu nâng mắt nhìn Triệu Lâm Tô, vết thương trên má hắn không hiểu sao lại trông rất quen thuộc.
Cậu cố cười cười, bảo: "Sao lại ở chỗ này nữa rồi?"
Triệu Lâm Tô cũng cười: "Trước lạ sau quen".
"Xin lỗi, tao không ngờ anh tao lại đánh mày".
Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày, trong mắt toát ra nỗi đau lòng.
"Không cần xin lỗi, tao đã sớm chuẩn bị cho trận đòn đột ngột này rồi".
"..."
Thẩm Ngôn nói: "...!Tao vẫn cho rằng anh trai tao thích mày".
"Bởi vì lúc đó tao là bạn của mày", Triệu Lâm Tô lạnh nhạt nói: "Hiện giờ thân phận tao đã khác biệt, thái độ của anh Thận với tao đương nhiên cũng sẽ khác.
Anh Thận bớt giận chưa?"
"Tao cảm thấy đã bớt chút rồi".
"Anh ấy tức giận với tao, không giận mày".
Triệu Lâm Tô vuốt khẽ mái tóc của Thẩm Ngôn: "Anh ấy rất yêu mày, nhưng anh ấy cần chút thời gian".
Thẩm Ngôn "Ừ" một tiếng.
Cậu cúi đầu nhìn mũi giày, sau đó ngẩng đầu lên nói lời chắc chắn: "Mày yên tâm, tao sẽ không làm Trần Thế Mỹ đâu".
Khóe môi Triệu Lâm Tô cong cong, độ cong đường cung này của hắn hơi lớn, động phải miệng vết thương bên trong.
Hắn hơi nhăn nhó một thoáng, khẽ bảo: "Không sao, nếu mày là Trần Thế Mỹ thì tao sẽ làm Vương Bảo Xuyến, một mực chờ đợi mày".
() Trần Thế Mỹ: Nhân vật trong kinh kịch dân gian Trung Quốc gắn liền với giai thoại xử án của Bao Công, là thư sinh nghèo bỏ vợ bỏ con lấy công chúa.
Vương Bảo Xuyến: Con gái thứ ba của Tế tướng Vương Vân triều Đại Đường, không nghe lời cha mẹ quyết lấy chàng trai nghèo Tiết Bình Quý.
Sau này Tiết Bình Quý rời khỏi nàng lên kinh dự thi, dẫn quân ra sa trường.
Vương Bảo Xuyến vẫn một lòng chờ đợi chàng, cuối cùng khi chàng trở thành đại tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách đã quay về đón vợ mình.
"Nói bậy gì đó", Thẩm Ngôn không nhịn được cười, "Hai người này có cùng thế giới đâu".
Triệu Lâm Tô đáp: "Tình yêu đích thực có thể vượt qua mọi khoảng cách".
Hắn nhíu mày, chọc ghẹo: "Lâu lắm không gặp anh Thận, hôm nay gặp anh ấy, tao đã hoảng sợ hết hồn thật đấy."
Ban đầu Thẩm Ngôn còn chưa kịp hiểu ra ý trong lời nói của hắn, đầu cậu hiện giờ vẫn còn hỗn loạn, tốc độ suy nghĩ tương độ chậm.
Chờ khi cậu hiểu được ra, lại nhìn thấy sự trêu đùa trong mắt Triệu Lâm Tô, cậu không nhịn được nữa, bật cười.
Thẩm Ngôn vỗ vai Triệu Lâm Tô, cố bảo vệ sự riêng tư của anh trai mình: "Mày đừng nhìn loạn".
Triệu Lâm Tô "á" một tiếng, sắc mặt Thẩm Ngôn lập tức thay đổi: "Sao thế, chạm vào vết thương của mày rồi à?"
"Hình như thế".
"Tao xem một chút!"
Thẩm Ngôn vội la lên.
Triệu Lâm Tô cười: "Đùa mày thôi".
"Mày có bệnh hả, bây giờ còn có tâm trạng đùa giỡn——"
"Anh Thận đã nói gì với mày?"
"Nói tao bị mày lừa".
"Không đến mức đó chứ".
"Tao thấy lời của anh tao hơi có lý rồi đấy".
"Oan uổng quá, hay là tao vào trong phòng bày tỏ lòng trung thành cho anh Thận xem nha?"
"Mày dẹp đi, mày còn định bị đánh ở đâu nữa hả? Lúc ở trong xe anh tao đã nói gì với mày?"
"Không nói gì, chỉ bảo mày đáng yêu thôi".
"Cút".
"..."
Thẩm Thận tựa vào khe cửa nhìn bầu không khí u ám quanh người Thẩm Ngôn chậm rãi tan đi dưới nụ cười và ánh mắt chăm chú của Triệu Lâm Tô.
Hai cậu trai cách nhau một khoảng, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, không hề có bất cứ hành động thân mật nào nhưng bầu không khí giữa họ rõ ràng rất ngọt ngào ấm áp.
Bàn tay trên cửa trượt xuống, anh xoay người ngồi xuống giường, quơ tay cầm lấy khung ảnh ở đầu giường.
Một gia đình bốn người hạnh phúc mỹ mãn.
Thở dài một hơi, rời khỏi phòng.
Thẩm Thận nói lời xin lỗi với Triệu Lâm Tô dù cho lời lẽ của anh rất cứng nhắc.
Triệu Lâm Tô liên tục nói không sao, Thẩm Thận xua xua tay, nhíu mày, vẫn không muốn nghe hắn nói chuyện.
"Thẩm Ngôn, em đã lớn rồi, trưởng thành rồi, đã trở thành một người lớn.
Em có quyền tự do lựa chọn của bản thân".
Thẩm Thận nhìn Thẩm Ngôn đang lo lắng không thôi, chậm rãi nói: "Anh tôn trọng sự lựa chọn của em".
Thẩm Ngôn sững sờ trong thoáng chốc, lập tức nhào lên: "Cảm ơn anh——"
Thẩm Thận ôm lấy cậu, lại khó chịu lườm sang chỗ Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô ngoan ngoãn cung kính gật đầu với anh.
Thẩm Thận nén giận lườm lườm, lý trí nói với anh anh nên chấp nhận nhưng tình cảm lại bảo để thằng Triệu Lâm Tô này làm vợ của em trai anh, nhìn thế nào anh cũng vẫn khó chịu!
Nhưng anh nào có cách gì đâu.
Em trai anh thích người ta.
Thẩm Thận vươn tay sờ sờ phần tóc mềm mại sau gáy của Thẩm Ngôn, ánh mắt lo lắng dần dịu dàng mềm nhũn.
...!vậy thì anh chỉ có thể đầu hàng..