Lục Tuấn Tự, em không biết mình còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh không.
Nhưng anh đã nói vậy, rốt cuộc em vẫn nguyện ý tiếp tục tin tưởng,
vì trong lòng em, những khi anh tuân thủ hứa hẹn vẫn nhiều hơn.
trans: Yu Yin
Lục Tuấn Tự về đến nhà thì đã hơn 12 giờ rồi.
“Đi nấu cơm lẹ đi… Anh lâu lắc quá, em đói sắp chết rồi.” Kỳ Mộ vẫn nằm dài trên sofa, ngước lên nhìn anh một cái, thều thào than vãn.
“Ừm. Lúc nãy công ty bảo hiểm gọi nên anh sẵn tiện đi lấy xe về. Mua đồ ăn vặt cho em đây, em dằn bụng trước đi, cơm xong ngay.” Thấy cậu nổi tính trẻ con, Lục Tuấn Tự lại không nhịn được cười, đưa một chiếc túi trong tay cho Kỳ Mộ, rồi mang mấy thứ còn lại vào bếp.
“Khô bò sao anh không mua loại cay, không cay đâu có ngon!”
“Lục Tuấn Tự anh mua có chút chéo như vầy cho mèo ăn hả!”
Nghe thấy tiếng càm ràm trong phòng khách, Lục Tuấn Tự không trả lời, nhưng ý cười loại ngập trong mắt. Thói quen ăn uống của Kỳ Mộ không được tốt, ăn vặt nhiều sẽ bỏ cơm, cậu không chú ý thì anh phải để tâm một chút, nếu cứ để cậu ăn theo ý mình thì thể nào cũng hỏng bụng.
Đồ ăn vẫn là những thứ chú trọng thanh đạm, tuy Kỳ Mộ không vui nhưng cũng tự hiểu lấy tình trạng bản thân, đành phải ngoan ngoãn ăn.
“Định làm sủi cảo cho em, nhưng gói cái đó lâu quá, hôm nay lại trễ rồi, để lần sau có được không.” Nhận ra ngay suy nghĩ của cậu, Lục Tuấn Tự an ủi.
Kỳ Mộ hầm hừ mấy tiếng xem như trả lời, rồi tiếp tục vùi đầu ăn. Cậu đói thật, khô bò ngon đó, nhưng Lục Tuấn Tự mua có một ít, vừa nhét vào kẽ răng là hết.
Lục Tuấn Tự suy nghĩ xem có nên nói mấy lời cô nàng Tiểu Dược nhờ cho Kỳ Mộ không, thật ra anh không muốn nói, một là sẽ khiến Kỳ Mộ nhớ đến những kí ức không vui, nhưng anh không thể quyết định thay Kỳ Mộ. Chần chừ vài giây, cuối cùng Lục Tuấn Tự quyết định nói cho Kỳ Mộ nghe.
Anh châm chước câu từ, cố gắng thuật lại ý Tiểu Dược một cách uyển chuyển mà vẫn chân thật. Suốt quá trình Kỳ Mộ vẫn bình tĩnh ăn cơm, anh nói xong thì cậu gật đầu, biểu thị đã hiểu, rồi… hết.
Lục Tuấn Tự: “…”
Phản ứng như thế thì quá bình thản rồi! Nhưng Kỳ Mộ không nói gì, Lục Tuấn Tự cũng không dám hỏi, đành phải tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.
Kỳ Mộ ăn xong trước anh, ngồi lại bàn chờ Lục Tuấn Tự ăn tương đối rồi mới lên tiếng: “Lúc nãy em xem lịch sử QQ của anh rồi.”
“… Khụ!” Cậu vừa dứt câu thì Lục Tuấn Tự sặc hột cơm.
Kỳ Mộ câm nín đưa ly nước qua, “Em thấy lịch sử chat của anh với cô bé ấy rồi, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên hết.”
Lục Tuấn Tự: “…” Chợt nhớ ra chuyện gì, đang định nói thì Kỳ Mộ giành trước: “Em xem cả lịch sử chat của anh và Đinh Tây Tây đó rồi.” Nói rồi cậu ngẫm nghĩ, bổ sung thêm: “Từ đầu tới cuối.”
Lục Tuấn Tự: “… = =”
Anh không biết phải dùng vẻ mặt nào để biểu đạt tâm trạng mình lúc này nữa.
Kỳ Mộ quan sát sắc mặt anh, khai báo rất thành khẩn: “Em không cố ý đâu, em ngồi vào máy thì thấy Đinh Tây Tây nhắn tin cho anh, cậu ta nói anh là người tốt…”
Lục Tuấn Tự cảm thấy mình nên giải thích gì đó, nhưng với tình hình này anh… “Tiểu Mộ…”
Xem xong em tiện tay lật xem những người anh liên hệ gần đây, thì thấy đoạn chat của anh với cô bé ấy… Thật sự chỉ là tiện tay thôi… Không có cố ý.”
Lục Tuấn Tự nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Kỳ Mộ, tâm trạng phức tạp vô cùng, theo lý mà nói anh nên giải thích, nhưng trong tình trạng này anh lại cahửng nói được gì. Đương nhiên anh không giận Kỳ Mộ xem lịch sử của anh, chỉ là… Được rồi, nói trắng ra là anh vẫn sợ Kỳ Mộ giận.
Quan sát kĩ sắc mặt Kỳ Mộ, thấy cậu rất thản nhiên không có vẻ giả vờ mới dè dặt hỏi: “Tiểu Mộ, em không giận chứ?”
Thấy anh hỏi, Kỳ Mộ tự cười một cái, nói: “Không đến mức giận, chỉ cảm thấy hơi phức tạp. Lịch sử chat của anh với em còn không nhiều đến thế.”
Kỳ Mộ nói xong câu này lại tự kì thị mình một chút, miệng cứ nói không để bụng mà thật ra vẫn để tâm, giải vờ rộng lượng gì chứ.
Lục Tuấn Tự thì chỉ thấy Kỳ Mộ cười một cái lại làm anh đau lòng thêm một chút, trong lúc này, ngoài tiếng xin lỗi bất lực ra, những câu từ khác đều trống rỗng vô dụng, mà anh thì đến tiếng xin lỗi cũng không nói nổi.
Thậm chí anh còn không có gì để giải thích, là lỗi của anh. Dù Kỳ Mộ tha tưhs cho anh, nhưng vết thương vẫn để lại dấu vết, không phải khua môi múa mép là có thể xóa bỏ.
Bầu không khí chợt trầm xuống, Lục Tuấn Tự muốn nói gì lại không dám, vẻ mặt vừa chán nản vừa đau lòng.
Kỳ Mộ đưng lên phá bỏ sự im lặng trước, bắt đầu dọn chén bát, “Đã qua rồi, không nói nữa. Giúp em dọn dẹp đi, anh nấu cơm rồi, em rửa chén.”
Lục Tuấn Tự dọn chén vào bếp giúp cậu, khi Kỳ Mộ đang định vặn vòi nước thì anh ngăn lại, “Để anh rửa, em nghi ngơi đi.”
Không tranh với anh, Kỳ Mộ dự định ra lau bà rồi quét nhà, chợt liếc thấy chiếc tạp dề trên tường, liền tiện tay đeo vào cho Lục Tuấn Tự, “Đừng để ướt đồ.”
“Ừm.” Lục Tuấn Tự đáp, trái tim nặng trịch khó chịu.
Mình đúng là thằng khốn, khí nói chuyện với Đinh Tây Tây, sao không biết nhớ đến Kỳ Mộ.
…
Thật ra sao mà không nghĩ tới được, chỉ là tiềm thức của anh cứ tự nói với mình chỉ là đùa thôi, không phải thật, cho nên không sao cả. Nhưng càng đùa càng quá, anh suýt chút để mất đi người mình yêu.
Người yêu, là xuất phát từ tình yêu, ràng buộc bởi trái tim, là người sẽ bầu bạn cả đời do tự bản thân chọn lựa. Dù không thể luôn nhớ trong đầu mọi giây mọi phút, nhưng với những thứ liên quan đến ái tình, phải nghĩ đến người đó mới đúng. Có phải đã được sống an vui quá lâu, phải làm gì đó kích thích, khảng định lại sự tồn tại cảu mình, phá hỏng cuộc sống bình yên mới cam tâm?
Bây giờ, giông bão tuy đã lặng, nhưng nứt gãy còn đó, tuy chỉ là một vết rất nông thôi, nhưng vẫn sẽ luôn tồn tại.
Anh ở rất gần Kỳ Mộ, nhưng không thể thân mật không khoảng cách như trước nữa. Cự ly ấy, do một tay anh tạo thành.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, anh thà mất đi tất cả, chỉ để có một cơ hội trở về quá khứ, về trước khi mọi chuyện xảy ra, tránh đi mọi tổn thương, chỉ cho Tiểu Mộ của anh một đời yên ổn vô tư.
Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, trái tim đã bị thương cũng không thể lành lặn chỉ với vài câu xin lỗi dễ nghe. Dù Lục Tuấn Tự đã dự định sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bồi thường cho Kỳ Mộ, nhưng nếu có thể, anh vẫn hy vọng tổn thương chưa từng tồn tại. Tuy anh biết Kỳ Mộ đã tha thứ, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân.
Vì một phút hồ đồ, mà thiếu chút để mất người quý giá nhất trên đời.
Trong lòng cay đắng vô cùng, nhưng khuôn mặt lại không thay đổi mấy. Lục Tuấn Tự rửa chén xong đi ra thì thấy Kỳ Mộ đang quét nhà.
Lục Tuấn Tự bước đến, đứng sau lưng Kỳ Mộ ôm ghì cậu vào lòng, vùi đầu vòa hõm cổ cậu, thì thầm: “Tiểu Mộ, đừng tính toán với anh, để anh chậm rãi bồi thường cho em, có được không? Anh biết chuyện này sẽ không trôi qua dễ dàng, anh nói xin lỗi bao nhiêu lần cũng vô dụng, sau này anh sẽ không nói nữa. Nếu khó chịu em cứ đánh anh, mắng anh, nổi giận với anh cũng được, em đừng để trong lòng không nói.” Giọng Lục Tuấn Tự khàn đi, đầy khẩn cầu.
Cảm nhận được hơi ấm sau lưng, Kỳ Mộ dừng tay, cậu lẳng lặng nghe Lục Tuấn Tự nói hết, “ừm” một tiếng rồi nói: “Được rồi, em biết rồi.”
Lục Tuấn Tự, em không biết mình còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh không. Nhưng anh đã nói vậy, rốt cuộc em vẫn nguyện ý tiếp tục tin tưởng, vì trong lòng em, những khi anh tuân thủ hứa hẹn vẫn nhiều hơn.
Lục Tuấn Tự siết chặt tay, ngực dán sát lưng Kỳ Mộ. Anh ôm rất chặt, như trong lòng anh bây gờ, là cả thế giới vậy.
“Tiểu Mộ, mai mình về thăm ba mẹ nhé? Nhân lúc em còn ở đây, em với anh về nhà một chuyến, để ba mẹ không phải lo lắng.”
Kỳ Mộ nhớ đến cuộc điện thoại của mẹ Lục, cong môi cười cười, “Ừ, nhưng anh để em quét nhà xong đã chứ?”
“Để anh, em nghỉ đi.” Đè cậu xuống sofa với nửa phần ép buộc, Lục Tuấn Tự cầm chổi, đôi mắt ướt nước đầu yêu thương không thể kềm né.
Bị ánh mắt anh làm tê rần, Kỳ Mộ hơi mất tự nhiên, cậu xoay mặt đi, nói để che giấu, “Lục Tuấn Tự, ánh mắt anh nhìn buồn nôn quá đi!”
Lục Tuấn Tự thấy cậu như thế, không khỏi khẽ cười, giọng khàn khàn lại vui vẻ, gợi cảm không thể tả, “Sao vậy? Tiểu Mộ không thích à?”
Âm cuối lên cao, có chút trêu chọc. Kỳ Mộ yếu đuối nhất trước âm thanh này, mặt nóng bừng lên, cậu không dám nhìn Lục Tuấn Tự, mắt đảo láo liên trong phòng, nhưng vẫn cứng miệng: “Thích tiên sư anh!”
Kỳ Mộ như thế này khiến Lục Tuấn Tự cảm thấy quen thuộc khôn tả, anh nhếch môi cười, càng lúc càng rõ, “Tiểu Mộ, anh đâu có tiên sư nào, nhưng mà nếu có thì thật ra em thích đệ tử của tiên sư anh nhỉ.”
“… Lục Tuấn Tự, anh tự kỉ vừa thôi! Đi quét nành mau không được lười biếng!”
“Nào, Tiểu Mộ, thơm anh một cái anh đi ngay.” Lục Tuấn Tự ăn vạ.
“= 口 =! Không đi thì thôi! Anh không đi thì em đi!”
Thấy Kỳ Mộ săp xù lông, Lục Tuấn Tự vội vuốt ve, “Anh đi anh đi, em không thơm anh, anh thơm em cũng được.” Nói rồi hôn lên trán Kỳ Mộ một cái, “Được rồi, anh đi quét nhà.”
Kỳ Mộ: “… Lục Tuấn Tự da mặt anh càng lúc càng dày rồi!”
“Mặt dày thì mới thả dê em được chứ” Lục Tuấn Tự ngoái đầu cười với cậu, làm Kỳ Mộ hận không thể cầm búa gõ rụng răng anh.
Đã nói là về nhà, nhưng cũng phải thông báo cho ba mẹ trước. Lục Tuấn Tự và Kỳ Mộ lần lượt cho ba mẹ thông báo, mẹ Lục và mẹ Kỳ mắng tới tấp hai thằng oắt con không lương tâm lẽ ra phải về từ lâu rồi chứ!
Miệng mắng hai người không lương tâm, nhưng Kỳ Mộ biết, chắc chắn sẽ có một bàn đầy ắp đồ ăn chờ hai người về. Nhớ đến tay nghề của mẹ, không thể không thừa nhận, thật đúng là… có chút nhớ mong.
Người làm cha mẹ trên cả thế giới này, đều có cùng suy nghĩ, chỉ hận không thể mang hết những thứ tốt nhất cảu mình ra cho con cái.
Cả một buổi chiều, hai người chẳng đi đâu, trốn trong nhà xem đĩa cả buổi, từ phim kinh dị đến hành động đến điệp viên rồi đến đấu đá thương trường, mặc kệ đã xem hay chưa, chỉ ngồi sát vào nhau, thì chẳng có gì là chán cả.
Lục Tuấn Tự xem phim mà chẳng tập trung gì cả, anh bận phân tâm vào Kỳ Mộ đang gối trên đùi anh xem phim, nhìn bao nhiêu cũng không đủ, nhớ đến vẻ mặt Kỳ Mộ vừa rồi, trái tim anh lại tê buốt.
May mà người này vẫn còn bên cạnh anh. Cho anh cơ hội dùng cả đời để bù đắp sai lầm.
Như nhận thấy ánh mắt anh, người ta nghiêng đầu liếc anh một cái, trong đôi mắt đẹp hãy còn nụ cười chưa dứt, “Sao vậy?”
Lục Tuấn Tự cười, “Không có gì, chỉ nhìn em thôi.”
Bất lực đảo mắt một cái, người này định ăn buồn nôn thay cơm à! Kỳ Mộ không thèm nhìn đến anh nữa, tiếp tục dấn thân vào tình tiết gay cấn củabộ phim.
Nhìn khuôn mặt ấm áp vô ngần của Kỳ Mộ dưới ánh mặt trời, Lục Tuấn Tự hoảng hốt nghĩ, nếu thời gian bỗng ngừng trôi, vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, cũng rất tốt.
Lục Tuấn Tự, em không biết mình còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh không.
Nhưng anh đã nói vậy, rốt cuộc em vẫn nguyện ý tiếp tục tin tưởng,
vì trong lòng em, những khi anh tuân thủ hứa hẹn vẫn nhiều hơn.
trans: Yu Yin
Lục Tuấn Tự về đến nhà thì đã hơn giờ rồi.
“Đi nấu cơm lẹ đi… Anh lâu lắc quá, em đói sắp chết rồi.” Kỳ Mộ vẫn nằm dài trên sofa, ngước lên nhìn anh một cái, thều thào than vãn.
“Ừm. Lúc nãy công ty bảo hiểm gọi nên anh sẵn tiện đi lấy xe về. Mua đồ ăn vặt cho em đây, em dằn bụng trước đi, cơm xong ngay.” Thấy cậu nổi tính trẻ con, Lục Tuấn Tự lại không nhịn được cười, đưa một chiếc túi trong tay cho Kỳ Mộ, rồi mang mấy thứ còn lại vào bếp.
“Khô bò sao anh không mua loại cay, không cay đâu có ngon!”
“Lục Tuấn Tự anh mua có chút chéo như vầy cho mèo ăn hả!”
Nghe thấy tiếng càm ràm trong phòng khách, Lục Tuấn Tự không trả lời, nhưng ý cười loại ngập trong mắt. Thói quen ăn uống của Kỳ Mộ không được tốt, ăn vặt nhiều sẽ bỏ cơm, cậu không chú ý thì anh phải để tâm một chút, nếu cứ để cậu ăn theo ý mình thì thể nào cũng hỏng bụng.
Đồ ăn vẫn là những thứ chú trọng thanh đạm, tuy Kỳ Mộ không vui nhưng cũng tự hiểu lấy tình trạng bản thân, đành phải ngoan ngoãn ăn.
“Định làm sủi cảo cho em, nhưng gói cái đó lâu quá, hôm nay lại trễ rồi, để lần sau có được không.” Nhận ra ngay suy nghĩ của cậu, Lục Tuấn Tự an ủi.
Kỳ Mộ hầm hừ mấy tiếng xem như trả lời, rồi tiếp tục vùi đầu ăn. Cậu đói thật, khô bò ngon đó, nhưng Lục Tuấn Tự mua có một ít, vừa nhét vào kẽ răng là hết.
Lục Tuấn Tự suy nghĩ xem có nên nói mấy lời cô nàng Tiểu Dược nhờ cho Kỳ Mộ không, thật ra anh không muốn nói, một là sẽ khiến Kỳ Mộ nhớ đến những kí ức không vui, nhưng anh không thể quyết định thay Kỳ Mộ. Chần chừ vài giây, cuối cùng Lục Tuấn Tự quyết định nói cho Kỳ Mộ nghe.
Anh châm chước câu từ, cố gắng thuật lại ý Tiểu Dược một cách uyển chuyển mà vẫn chân thật. Suốt quá trình Kỳ Mộ vẫn bình tĩnh ăn cơm, anh nói xong thì cậu gật đầu, biểu thị đã hiểu, rồi… hết.
Lục Tuấn Tự: “…”
Phản ứng như thế thì quá bình thản rồi! Nhưng Kỳ Mộ không nói gì, Lục Tuấn Tự cũng không dám hỏi, đành phải tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.
Kỳ Mộ ăn xong trước anh, ngồi lại bàn chờ Lục Tuấn Tự ăn tương đối rồi mới lên tiếng: “Lúc nãy em xem lịch sử QQ của anh rồi.”
“… Khụ!” Cậu vừa dứt câu thì Lục Tuấn Tự sặc hột cơm.
Kỳ Mộ câm nín đưa ly nước qua, “Em thấy lịch sử chat của anh với cô bé ấy rồi, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên hết.”
Lục Tuấn Tự: “…” Chợt nhớ ra chuyện gì, đang định nói thì Kỳ Mộ giành trước: “Em xem cả lịch sử chat của anh và Đinh Tây Tây đó rồi.” Nói rồi cậu ngẫm nghĩ, bổ sung thêm: “Từ đầu tới cuối.”
Lục Tuấn Tự: “… = =”
Anh không biết phải dùng vẻ mặt nào để biểu đạt tâm trạng mình lúc này nữa.
Kỳ Mộ quan sát sắc mặt anh, khai báo rất thành khẩn: “Em không cố ý đâu, em ngồi vào máy thì thấy Đinh Tây Tây nhắn tin cho anh, cậu ta nói anh là người tốt…”
Lục Tuấn Tự cảm thấy mình nên giải thích gì đó, nhưng với tình hình này anh… “Tiểu Mộ…”
Xem xong em tiện tay lật xem những người anh liên hệ gần đây, thì thấy đoạn chat của anh với cô bé ấy… Thật sự chỉ là tiện tay thôi… Không có cố ý.”
Lục Tuấn Tự nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Kỳ Mộ, tâm trạng phức tạp vô cùng, theo lý mà nói anh nên giải thích, nhưng trong tình trạng này anh lại cahửng nói được gì. Đương nhiên anh không giận Kỳ Mộ xem lịch sử của anh, chỉ là… Được rồi, nói trắng ra là anh vẫn sợ Kỳ Mộ giận.
Quan sát kĩ sắc mặt Kỳ Mộ, thấy cậu rất thản nhiên không có vẻ giả vờ mới dè dặt hỏi: “Tiểu Mộ, em không giận chứ?”
Thấy anh hỏi, Kỳ Mộ tự cười một cái, nói: “Không đến mức giận, chỉ cảm thấy hơi phức tạp. Lịch sử chat của anh với em còn không nhiều đến thế.”
Kỳ Mộ nói xong câu này lại tự kì thị mình một chút, miệng cứ nói không để bụng mà thật ra vẫn để tâm, giải vờ rộng lượng gì chứ.
Lục Tuấn Tự thì chỉ thấy Kỳ Mộ cười một cái lại làm anh đau lòng thêm một chút, trong lúc này, ngoài tiếng xin lỗi bất lực ra, những câu từ khác đều trống rỗng vô dụng, mà anh thì đến tiếng xin lỗi cũng không nói nổi.
Thậm chí anh còn không có gì để giải thích, là lỗi của anh. Dù Kỳ Mộ tha tưhs cho anh, nhưng vết thương vẫn để lại dấu vết, không phải khua môi múa mép là có thể xóa bỏ.
Bầu không khí chợt trầm xuống, Lục Tuấn Tự muốn nói gì lại không dám, vẻ mặt vừa chán nản vừa đau lòng.
Kỳ Mộ đưng lên phá bỏ sự im lặng trước, bắt đầu dọn chén bát, “Đã qua rồi, không nói nữa. Giúp em dọn dẹp đi, anh nấu cơm rồi, em rửa chén.”
Lục Tuấn Tự dọn chén vào bếp giúp cậu, khi Kỳ Mộ đang định vặn vòi nước thì anh ngăn lại, “Để anh rửa, em nghi ngơi đi.”
Không tranh với anh, Kỳ Mộ dự định ra lau bà rồi quét nhà, chợt liếc thấy chiếc tạp dề trên tường, liền tiện tay đeo vào cho Lục Tuấn Tự, “Đừng để ướt đồ.”
“Ừm.” Lục Tuấn Tự đáp, trái tim nặng trịch khó chịu.
Mình đúng là thằng khốn, khí nói chuyện với Đinh Tây Tây, sao không biết nhớ đến Kỳ Mộ.
…
Thật ra sao mà không nghĩ tới được, chỉ là tiềm thức của anh cứ tự nói với mình chỉ là đùa thôi, không phải thật, cho nên không sao cả. Nhưng càng đùa càng quá, anh suýt chút để mất đi người mình yêu.
Người yêu, là xuất phát từ tình yêu, ràng buộc bởi trái tim, là người sẽ bầu bạn cả đời do tự bản thân chọn lựa. Dù không thể luôn nhớ trong đầu mọi giây mọi phút, nhưng với những thứ liên quan đến ái tình, phải nghĩ đến người đó mới đúng. Có phải đã được sống an vui quá lâu, phải làm gì đó kích thích, khảng định lại sự tồn tại cảu mình, phá hỏng cuộc sống bình yên mới cam tâm?
Bây giờ, giông bão tuy đã lặng, nhưng nứt gãy còn đó, tuy chỉ là một vết rất nông thôi, nhưng vẫn sẽ luôn tồn tại.
Anh ở rất gần Kỳ Mộ, nhưng không thể thân mật không khoảng cách như trước nữa. Cự ly ấy, do một tay anh tạo thành.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, anh thà mất đi tất cả, chỉ để có một cơ hội trở về quá khứ, về trước khi mọi chuyện xảy ra, tránh đi mọi tổn thương, chỉ cho Tiểu Mộ của anh một đời yên ổn vô tư.
Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, trái tim đã bị thương cũng không thể lành lặn chỉ với vài câu xin lỗi dễ nghe. Dù Lục Tuấn Tự đã dự định sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bồi thường cho Kỳ Mộ, nhưng nếu có thể, anh vẫn hy vọng tổn thương chưa từng tồn tại. Tuy anh biết Kỳ Mộ đã tha thứ, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân.
Vì một phút hồ đồ, mà thiếu chút để mất người quý giá nhất trên đời.
Trong lòng cay đắng vô cùng, nhưng khuôn mặt lại không thay đổi mấy. Lục Tuấn Tự rửa chén xong đi ra thì thấy Kỳ Mộ đang quét nhà.
Lục Tuấn Tự bước đến, đứng sau lưng Kỳ Mộ ôm ghì cậu vào lòng, vùi đầu vòa hõm cổ cậu, thì thầm: “Tiểu Mộ, đừng tính toán với anh, để anh chậm rãi bồi thường cho em, có được không? Anh biết chuyện này sẽ không trôi qua dễ dàng, anh nói xin lỗi bao nhiêu lần cũng vô dụng, sau này anh sẽ không nói nữa. Nếu khó chịu em cứ đánh anh, mắng anh, nổi giận với anh cũng được, em đừng để trong lòng không nói.” Giọng Lục Tuấn Tự khàn đi, đầy khẩn cầu.
Cảm nhận được hơi ấm sau lưng, Kỳ Mộ dừng tay, cậu lẳng lặng nghe Lục Tuấn Tự nói hết, “ừm” một tiếng rồi nói: “Được rồi, em biết rồi.”
Lục Tuấn Tự, em không biết mình còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh không. Nhưng anh đã nói vậy, rốt cuộc em vẫn nguyện ý tiếp tục tin tưởng, vì trong lòng em, những khi anh tuân thủ hứa hẹn vẫn nhiều hơn.
Lục Tuấn Tự siết chặt tay, ngực dán sát lưng Kỳ Mộ. Anh ôm rất chặt, như trong lòng anh bây gờ, là cả thế giới vậy.
“Tiểu Mộ, mai mình về thăm ba mẹ nhé? Nhân lúc em còn ở đây, em với anh về nhà một chuyến, để ba mẹ không phải lo lắng.”
Kỳ Mộ nhớ đến cuộc điện thoại của mẹ Lục, cong môi cười cười, “Ừ, nhưng anh để em quét nhà xong đã chứ?”
“Để anh, em nghỉ đi.” Đè cậu xuống sofa với nửa phần ép buộc, Lục Tuấn Tự cầm chổi, đôi mắt ướt nước đầu yêu thương không thể kềm né.
Bị ánh mắt anh làm tê rần, Kỳ Mộ hơi mất tự nhiên, cậu xoay mặt đi, nói để che giấu, “Lục Tuấn Tự, ánh mắt anh nhìn buồn nôn quá đi!”
Lục Tuấn Tự thấy cậu như thế, không khỏi khẽ cười, giọng khàn khàn lại vui vẻ, gợi cảm không thể tả, “Sao vậy? Tiểu Mộ không thích à?”
Âm cuối lên cao, có chút trêu chọc. Kỳ Mộ yếu đuối nhất trước âm thanh này, mặt nóng bừng lên, cậu không dám nhìn Lục Tuấn Tự, mắt đảo láo liên trong phòng, nhưng vẫn cứng miệng: “Thích tiên sư anh!”
Kỳ Mộ như thế này khiến Lục Tuấn Tự cảm thấy quen thuộc khôn tả, anh nhếch môi cười, càng lúc càng rõ, “Tiểu Mộ, anh đâu có tiên sư nào, nhưng mà nếu có thì thật ra em thích đệ tử của tiên sư anh nhỉ.”
“… Lục Tuấn Tự, anh tự kỉ vừa thôi! Đi quét nành mau không được lười biếng!”
“Nào, Tiểu Mộ, thơm anh một cái anh đi ngay.” Lục Tuấn Tự ăn vạ.
“= 口 =! Không đi thì thôi! Anh không đi thì em đi!”
Thấy Kỳ Mộ săp xù lông, Lục Tuấn Tự vội vuốt ve, “Anh đi anh đi, em không thơm anh, anh thơm em cũng được.” Nói rồi hôn lên trán Kỳ Mộ một cái, “Được rồi, anh đi quét nhà.”
Kỳ Mộ: “… Lục Tuấn Tự da mặt anh càng lúc càng dày rồi!”
“Mặt dày thì mới thả dê em được chứ” Lục Tuấn Tự ngoái đầu cười với cậu, làm Kỳ Mộ hận không thể cầm búa gõ rụng răng anh.
Đã nói là về nhà, nhưng cũng phải thông báo cho ba mẹ trước. Lục Tuấn Tự và Kỳ Mộ lần lượt cho ba mẹ thông báo, mẹ Lục và mẹ Kỳ mắng tới tấp hai thằng oắt con không lương tâm lẽ ra phải về từ lâu rồi chứ!
Miệng mắng hai người không lương tâm, nhưng Kỳ Mộ biết, chắc chắn sẽ có một bàn đầy ắp đồ ăn chờ hai người về. Nhớ đến tay nghề của mẹ, không thể không thừa nhận, thật đúng là… có chút nhớ mong.
Người làm cha mẹ trên cả thế giới này, đều có cùng suy nghĩ, chỉ hận không thể mang hết những thứ tốt nhất cảu mình ra cho con cái.
Cả một buổi chiều, hai người chẳng đi đâu, trốn trong nhà xem đĩa cả buổi, từ phim kinh dị đến hành động đến điệp viên rồi đến đấu đá thương trường, mặc kệ đã xem hay chưa, chỉ ngồi sát vào nhau, thì chẳng có gì là chán cả.
Lục Tuấn Tự xem phim mà chẳng tập trung gì cả, anh bận phân tâm vào Kỳ Mộ đang gối trên đùi anh xem phim, nhìn bao nhiêu cũng không đủ, nhớ đến vẻ mặt Kỳ Mộ vừa rồi, trái tim anh lại tê buốt.
May mà người này vẫn còn bên cạnh anh. Cho anh cơ hội dùng cả đời để bù đắp sai lầm.
Như nhận thấy ánh mắt anh, người ta nghiêng đầu liếc anh một cái, trong đôi mắt đẹp hãy còn nụ cười chưa dứt, “Sao vậy?”
Lục Tuấn Tự cười, “Không có gì, chỉ nhìn em thôi.”
Bất lực đảo mắt một cái, người này định ăn buồn nôn thay cơm à! Kỳ Mộ không thèm nhìn đến anh nữa, tiếp tục dấn thân vào tình tiết gay cấn củabộ phim.
Nhìn khuôn mặt ấm áp vô ngần của Kỳ Mộ dưới ánh mặt trời, Lục Tuấn Tự hoảng hốt nghĩ, nếu thời gian bỗng ngừng trôi, vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, cũng rất tốt.