Lục Tuấn Tự không muốn Kỳ Mộ phải suy nghĩ đến mấy chuyện này nữa, cho nên khi về nhà anh cũng không nhắc, chỉ định sẽ âm thầm giải quyết.
Lúc tan ca đi mua bánh tart, ban đầu Lục Tuấn Tự định mua cả hộp, nhưng rồi lại do dự, với những thứ thích ăn Tiểu Mộ cứ như trẻ con, cứ phải ăn tới khi nào ngán mới thôi, món bánh tart Pastel de Belem này là tân hoan, sợ phải còn khá lâu nữa mới đến lúc ngán, nhưng mua nhiều sợ cậu sẽ bỏ cơm, với lại… Ăn ngọt quá nhiều dễ xót ruột khó chịu. Lục Tuấn Tự rút tay lại, nhờ nhân viên lấy cho mình nửa hộp, một hộp 6 cái nửa hộp 3 cái, làm món khai vị ngọt vừa xinh.
Lúc tính tiền, Lục Tuấn Tự nghĩ tới cảnh vị ấy nhà mìn thấy anh chỉ mua mấy cái như vậy thể nào cũng sẽ chu mỏ hờn dỗi, không kềm được nụ cười dịu dàng, cô thu ngân không nhịn được hỏi: “Anh mua cho bạn gái hả?”
Nghe vậy, nụ cười của Lục Tuấn Tự lại rạng rỡ thêm, nếu Tiểu Mộ mà ở đây nhất định sẽ xù lông lên, ngẫm nghĩ, anh sửa lại: “Không phải bạn gái, là bạn đời.”
“Tình cảm của hai người tốt thật.” Cô thu ngân hâm mộ.
“Cảm ơn.”
Về nhà thì Kỳ Mộ đang xem phim truyền hình, Lục Tuấn Tự đưa bánh cho cậu, quả không ngoài dự đoán, nghe được tiếng cậu lèm bèm, “Lục Tuấn Tự sao anh keo kiệt quá vậy! Mua có tí tẹo, cho mèo ăn cũng đâu tới mức này!”
Thấy Kỳ Mộ giận dỗi, Lục Tuấn Tự không nhịn được, ghẹo cậu: “Nuôi mèo có phiền phức thế này đâu, mèo nó có biết chọn món của đúng cửa hàng nào đó đâu.”
“Vậy anh đi mà nuôi mèo đi =口=!”
Lục Tuấn Tự không chút phiền lòng vì thói quen xù lông tức thời của ai đó, rướn tới hôn lên môi cậu một cái, dỗ dành: “Không nuôi mèo, nuôi mình em thôi đã nhọc nhằn lắm rồi, anh đi nấu đồ ngon cho em ăn nha, Tiểu Mộ nghe lời.”
“Nói cứ như anh không ăn ấy…” Kỳ Mộ quay phắt đầu đi vô cùng ngạo kiều, tay thì đã thoăn thoắt mở hộp bánh. Thấy cậu bắt đầu ăn, Lục Tuấn Tự mới đứng lên vào bếp nấu cơm.
Một lúc sau, Kỳ Mộ mò vào, thấy Lục Tuấn Tự không dùng dao mới yên tâm che mắt anh, rồi bỏ gì đó vào miệng anh.
“…” Ngòn ngọt mềm mềm, không nghĩ cũng biết là bánh tart.
“Cho anh ăn cái cuối cùng, ngày mai mua nhiều một chút~” Mặt kỳ mộ viết rõ anh đã ăn đồ của em rồi anh dám không chịu thử xem, hung dữ nhìn anh, thật ra cậu cũng tiếc lắm, có đúng ba cái, ăn một lần một cái, nhai hai lần là hết rồi… Nhưng vì mục tiêu dụ dỗ Lục Tuấn Tự, cậu vẫn cắn răng cống hiến một cái.
“Ừm.” Lục Tuấn Tự thấy cậu như thế lại mềm lòng, lâu lâu ăn nhiều một chút chắc cũng không sao nhỉ…
Nhận được đáp án mình muốn, Kỳ Mộ hài lòng ra ngoài, về phòng khách tiếp tục xem phim của cậu, nhìn theo bóng lưng người yêu, cả trái tim của Lục Tuấn Tự đầy căng.
Buổi tối anh và Kỳ Mộ mỗi người một máy tính ngồi đối diện nhau lên mạng, ai làm chuyện nấy, ngẩng đầu lên là thấy đối phương.
Lục Tuấn Tự mở QQ, định nói chuyện offline với Tô mỹ nhân, avatar của Tô mỹ nhân tắt, anh để lại lời nhắn. Tự Quân: Tiểu Tô, khi nào lên thì gọi anh.
Ai ngờ còn chưa kịp tắt cửa sổ thì bên kia đã sáng lên, tin nhắn nhảy lên lập tức.
Tô mỹ nhân: Em nè ( ⊙o⊙) Sama có chuyện gì vậy?
Tự Quân: Buổi offline ấy, các em đi chơi trước, xong rồi anh mời riêng em với các bạn trong hội, được không?
Tô mỹ nhân: Áo áo sama anh đừng vậy mà! Tụi em đã hẹn thời gian cụ thể rồi QAQ
Tự Quân: …
Tô mỹ nhân: Mà… Sama anh ngại Đinh Tây Tây hả…
Lục Tuấn Tự không trả lời, đánh một dấu chấm qua, nhưng cũng xem như thừa nhận.
.
Tô mỹ nhân: … Em cảm thấy… Tiểu Mộ Mộ không hẹp hòi vậy đâu…
Tự Quân: Không liên quan đến Tiểu Mộ, vấn đề ở anh.
Tô mỹ nhân: TAT…
.
Kỳ Mộ nghi hoặc nhìn Lục Tuấn Tự, liên tục đổi sắc ba bốn lần, bây giờ lại có vẻ bồn chồn lo lắng, Kỳ Mộ thò chân đá lên đùi anh một cái, “Sao vậy? Mặt anh đặc sắc gần bằng màn thay mặt nạ trong kinh kịch rồi.”
Đang định nói không có gì, thấy Kỳ Mộ quan tâm mình như thế, anh lại nuốt ngược vào. Nói ra vẫn hơn, tuy anh rất muốn tự giải quyết, nhưng nếu để vì chuyện này mà có hiểu lần gì xảy ra thì đúng là tai bay vạ gió. Nghĩ vậy rồi Lục Tuấn Tự kể đơn giản mọi chuyện, khi nhắc đến Đinh Tây Tây, anh để ý kĩ sắc mặt Kỳ Mộ, thấy cậu không có gì khác thường mới nói tiếp chuyện mình quyết định không đi.
Kỳ Mộ liếc anh, “Sao không đi?”
“…” Không thể nói vì sợ Kỳ Mộ giận được, Tiểu Mộ nhà anh trước giờ “hiểu chuyện” nhất “rộng lượng” nhất, Lục Tuấn Tự chớp chớp, quyết định không nói gì.
Đá anh thêm cái nữa, Kỳ Mộ cười rạng rỡ, “Sao không đi, đi chứ, nhất định phải đi.” Nói rồi liếc Lục Tuấn Tự một cái, nói sâu xa: “Thật ra em cũng tò mò lắm.”
Tò mò cái gì? Có ngu mới hỏi, kiểu cười của Kỳ Mộ làm anh lạnh sống lưng, anh sáp qua hôn hôn cậu, không dám nhắc cái “tò mò” mà trong lòng hai người đều hiểu nữa. Anh lờ mờ hiểu được suy nghĩ trong lòng Kỳ Mộ, nhưng lại không quá rõ ràng, đúng là anh muốn từ chối, nhưng nếu Kỳ Mộ kiên quyết… Anh cũng đành chiều theo.
Thế là sự kiện offline được quyết định, để Tô mỹ nhân xác định thời gian và nhân số, ngoài ba cô bé trong hội, phía Đinh Tây Tây cũng đi ba người, tổng cộng tám người, Lục Tuấn Tự đặt trước một phòng lớn trong KTV, anh suy nghĩ rất chu đáo, dù sao mọi người cũng chưa quen thân, ăn uống gì đó sẽ rất ngại ngùng, không bằng vào KTV hát hò cả buổi chiều để thoải mái bầu không khí.
Hẹn vào chiều thứ bảy, đường kẹt xe, Lục Tuấn Tự và Kỳ Mộ đến trễ nửa tiếng, khi hai người đến, trong phòng đã có người rồi, hơn nữa còn không ít người. Bốn cô gái, một mặc áo thun trắng in hình Ace trong Vua hải tặc, một mặc váy caro, một mặc váy kiểu bohemian, còn một mặc… đồng phục… Còn một nam sinh, áo ngắn tay với quần jeans rất gọn gàng, mắt to tròn, trông rất trầm tính, Kỳ Mộ không biết, nhưng Lục Tuấn Tự biết…
Hai người còn chưa kịp chào hỏi thì cô bé mặc áo Ace đã đứng lên vẫy tay, bấm ngưng bài đang hát, hưng phấn nói: “Cuối cùng Tự Quân sama và tiểu thụ cũng đến rồi! Hai người khoan nói, để em đoán ai là ai!”
Lục Tuấn Tự cười nhẹ, gật đầu đồng ý, rồi kéo Kỳ Mộ ngồi xuống, chờ cô bé kia phân biệt hai người.
Cô bé mặc váy caro cũng đứng lên, chạy đến giành nói: “Rõ thế còn gì, chiều cao quyết định công thụ! Cho nên áo thun xám là Tự Quân sama không sai được, em đoán đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại vô cùng khẳng định.
… Bây giờ con gái tinh mắt thế cơ à! Kỳ Mộ sầu muộn nói: “Anh ấy chỉ cao hơn tôi có 3 cm thôi, thấy rõ vậy à?”
“Quả nhiên đoán trúng ha ha ha ha!” Co bé váy caro chống eo cười rồ, còn không quên khoe: “Tiểu Tô Tô xem tui thông minh chưa~ Chiều cao quyết định công thụ đúng là chân lý mà~”
Cô áo thun, cũng chính là Tô mỹ nhân rất bất lực, tỏ rõ không muốn trả lời, ngay lúc ấy, cô bé đồng phục không quá nổi bật mặt vô cảm lên tiếng: “Vậy Thiên Chân và Tiểu Ca thì sao?”
“… Cặp đó là ngoại lệ!” Váy caro lập tức không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói tiếp: “Sama, em là Tuyệt Sắc! Cầu chữ kí cần chụp chung!”
Cô bé đồng phục lại lẳng lặng chêm một câu: “Em là A Bạc siêu vô hình.”
… Nhìn bộ đồng phục chỉnh tề của cô, Kỳ Mộ đặc biệt muốn nói em gái ngoan mau đi học thêm đi…
Ngay lúc ấy, cửa phòng mở ra, một cô gái tóc ngắn vừa vẫy nước trên tay vừa bước vào, thấy có thêm hai người lập tức cười nói: “Cuối cùng Tự Quân sama cũng đến rồi, Tây Tây chờ anh lâu lắm rồi đó.”
Cô nàng vừa dứt lời thì bầu không khí sôi nổi lặng xuống, giọng điệu cô nàng kì quái thấy rõ, hơn nữa vừa mở miệng đã trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Kỳ Mộ.
Đinh Tây Tây vẫn chưa nói câu nào từ khi bọn họ vào bị câu nói này của cô nàng làm xấu hổ vô cùng, vội xua tay: “Không, không có, Trái Cây đừng nói vậy…”
Cô gái mặc váy Bohemian kéo Trái Cây một cái, vội hòa giải, “Bọn em cũng đến được một lúc rồi, Tự Quân sama, em là Lá Cây, đây là Trái Cây, tụi em thích giọng anh từ lâu lắm rồi rồi.”
Lục Tuấn Tự gật đầu, lịch sự nói: “Chào các em.” Rồi choàng tay lên vai Kỳ Mộ giới thiệu: “Đây là người yêu của anh, Kỳ Mộ.”
Kỳ Mộ bình thản nắm lấy bàn tay trên vai, kéo xuống để lên bàn, lấy hộp lắc xí ngầu dằn lên, “Không được nhúc nhích.”
Lục Tuấn Tự: “…”
Anh ai oán gọi: “Tiểu Mộ…”
Kỳ Mộ không thèm đếm xỉa, gọi phục vụ vào kêu thêm bia và đồ ăn vặt, Lục Tuấn Tự ngồi cạnh Kỳ Mộ, phục vụ thấy anh như thế thì vẻ mặt lập tức nghẹn cười, Lục Tuấn Tự nhìn Kỳ Mộ rất tội nghiệp, Kỳ Mộ lại chẳng nhìn anh lấy một cái, khi phục vụ đi rồi mới gọi đám người mặt đã thành =口= xung quanh: “Đừng khách sáo nha, mau hát đi, tiền thuê nguyên buổi đắt lắm đó, không hát cho đủ sẽ lỗ đó.”
Nói rồi bấm máy chiếu trên bức tường sau lưng, giai điệu “Như là tình yêu” lập tức vang vọng khắp phòng.
Tô mỹ nhân che mắt kêu gào, “Nhất định là em mở mắt sai cách rồi…”
Tuyệt Sắc đè tay lên váy, kích động mà rối rắm: “Má ơi đôi này moe đến độ tui muốn bắt chước Mã Nhĩ Thái Nhược Hi bụm váy luôn hức hức hức.”
“… Bụm váy là Marilyn Monroe cơ mà?” Khuôn mặt vô cảm của A Bạc có vẻ nghi hoặc.
“Như nhau thôi, họ Ma hết mà!” Tuyệt Sắc vẫn cứng miệng như xưa.
K nhìn cô một cái, gật đầu sáng tỏ, “Ừm, thì ra cô là em gái của Mã Nhĩ Thái Nhược Hi, Mã Nhĩ Thái Nhược Trí.”
Tuyệt Sắc: “=口=!”
“Phụt!” Nhiều người bật cười thành tiếng, câu đùa này làm bầu không khí trong phòng dịu xuống, mọi người không căng thẳng như trước nữa, có người ngập ngừng cầm micro lên hát theo tiếng nhạc.
Là cô gái tên Lá Cây, nghe vài câu, Kỳ Mộ nhận xét trong đầu, ừm, giọng không tệ. Cậu nghiêng đầu nói nhỏ với Lục Tuấn Tự: “Mỏi tay không?”
Lục Tuấn Tự vừa định gật đầu thì Kỳ Mộ ôm lấy túi bắp rang trên bàn, đút cho Lục Tuấn Tự, còn nói: “Thật ra em không giận, chỉ hơi nghèn nghẹn trong lòng thôi.”
Giọng nói thấm cô đơn của Kỳ Mộ đâm thẳng vào tim Lục Tuấn Tự, anh lập tức không nói ra lời, vừa đau lòng vừa hối hận, “Tiểu Mộ, xin lỗi. Sau này anh sẽ không làm em khó chịu nữa.”
Kỳ Mộ ừm một tiếng, cho thêm mấy hạt bắp vào miệng rồi đặt túi bắp lại trên bàn, liếc bàn tay vẫn đang nằm dưới hộp xí ngầu của Lục Tuấn Tự, nói: “Vậy anh phải giữa vững nha, đừng để rớt đó.”
Lục Tuấn Tự ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói gì nữa, Kỳ Mộ đứng lên, đi tới chỗ máy chọn bài nằm trong cùng, Tuyệt Sắc và Tô mỹ nhân đang ngồi sát cửa, Lá Cây và Trái Cây ngồi giữa, cách chỗ trong cùng một khoảng, bên đó chỉ có một người, Đinh Tây Tây… Khụ… Tới gần mới nhận ra em gái đồng phục A Bạc cũng ngồi bên đó, thấy cậu qua, A Bạc đứng lên vô cùng bình tĩnh, “Em vào toilet.”
… Con gái bây giờ ai cũng tự giác thế à! Kỳ Mộ nghiêng người cho cô đi qua, rồi cười cười với Đinh Tây Tây: “Làm phiền cậu tránh qua một chút, tôi chọn bài~”
__________________________
Lý do Gian Phu mỏi tay, cái hộp lắc xí ngầu nó rất là nhẹ, đế tròn tròn nữa, cho nên phải gồng lên giữ thăng bằng thì nó mới không rớt được. Kỳ Mộ làm tốt lắm!
Lục Tuấn Tự không muốn Kỳ Mộ phải suy nghĩ đến mấy chuyện này nữa, cho nên khi về nhà anh cũng không nhắc, chỉ định sẽ âm thầm giải quyết.
Lúc tan ca đi mua bánh tart, ban đầu Lục Tuấn Tự định mua cả hộp, nhưng rồi lại do dự, với những thứ thích ăn Tiểu Mộ cứ như trẻ con, cứ phải ăn tới khi nào ngán mới thôi, món bánh tart Pastel de Belem này là tân hoan, sợ phải còn khá lâu nữa mới đến lúc ngán, nhưng mua nhiều sợ cậu sẽ bỏ cơm, với lại… Ăn ngọt quá nhiều dễ xót ruột khó chịu. Lục Tuấn Tự rút tay lại, nhờ nhân viên lấy cho mình nửa hộp, một hộp cái nửa hộp cái, làm món khai vị ngọt vừa xinh.
Lúc tính tiền, Lục Tuấn Tự nghĩ tới cảnh vị ấy nhà mìn thấy anh chỉ mua mấy cái như vậy thể nào cũng sẽ chu mỏ hờn dỗi, không kềm được nụ cười dịu dàng, cô thu ngân không nhịn được hỏi: “Anh mua cho bạn gái hả?”
Nghe vậy, nụ cười của Lục Tuấn Tự lại rạng rỡ thêm, nếu Tiểu Mộ mà ở đây nhất định sẽ xù lông lên, ngẫm nghĩ, anh sửa lại: “Không phải bạn gái, là bạn đời.”
“Tình cảm của hai người tốt thật.” Cô thu ngân hâm mộ.
“Cảm ơn.”
Về nhà thì Kỳ Mộ đang xem phim truyền hình, Lục Tuấn Tự đưa bánh cho cậu, quả không ngoài dự đoán, nghe được tiếng cậu lèm bèm, “Lục Tuấn Tự sao anh keo kiệt quá vậy! Mua có tí tẹo, cho mèo ăn cũng đâu tới mức này!”
Thấy Kỳ Mộ giận dỗi, Lục Tuấn Tự không nhịn được, ghẹo cậu: “Nuôi mèo có phiền phức thế này đâu, mèo nó có biết chọn món của đúng cửa hàng nào đó đâu.”
“Vậy anh đi mà nuôi mèo đi =口=!”
Lục Tuấn Tự không chút phiền lòng vì thói quen xù lông tức thời của ai đó, rướn tới hôn lên môi cậu một cái, dỗ dành: “Không nuôi mèo, nuôi mình em thôi đã nhọc nhằn lắm rồi, anh đi nấu đồ ngon cho em ăn nha, Tiểu Mộ nghe lời.”
“Nói cứ như anh không ăn ấy…” Kỳ Mộ quay phắt đầu đi vô cùng ngạo kiều, tay thì đã thoăn thoắt mở hộp bánh. Thấy cậu bắt đầu ăn, Lục Tuấn Tự mới đứng lên vào bếp nấu cơm.
Một lúc sau, Kỳ Mộ mò vào, thấy Lục Tuấn Tự không dùng dao mới yên tâm che mắt anh, rồi bỏ gì đó vào miệng anh.
“…” Ngòn ngọt mềm mềm, không nghĩ cũng biết là bánh tart.
“Cho anh ăn cái cuối cùng, ngày mai mua nhiều một chút~” Mặt kỳ mộ viết rõ anh đã ăn đồ của em rồi anh dám không chịu thử xem, hung dữ nhìn anh, thật ra cậu cũng tiếc lắm, có đúng ba cái, ăn một lần một cái, nhai hai lần là hết rồi… Nhưng vì mục tiêu dụ dỗ Lục Tuấn Tự, cậu vẫn cắn răng cống hiến một cái.
“Ừm.” Lục Tuấn Tự thấy cậu như thế lại mềm lòng, lâu lâu ăn nhiều một chút chắc cũng không sao nhỉ…
Nhận được đáp án mình muốn, Kỳ Mộ hài lòng ra ngoài, về phòng khách tiếp tục xem phim của cậu, nhìn theo bóng lưng người yêu, cả trái tim của Lục Tuấn Tự đầy căng.
Buổi tối anh và Kỳ Mộ mỗi người một máy tính ngồi đối diện nhau lên mạng, ai làm chuyện nấy, ngẩng đầu lên là thấy đối phương.
Lục Tuấn Tự mở QQ, định nói chuyện offline với Tô mỹ nhân, avatar của Tô mỹ nhân tắt, anh để lại lời nhắn. Tự Quân: Tiểu Tô, khi nào lên thì gọi anh.
Ai ngờ còn chưa kịp tắt cửa sổ thì bên kia đã sáng lên, tin nhắn nhảy lên lập tức.
Tô mỹ nhân: Em nè ( ⊙o⊙) Sama có chuyện gì vậy?
Tự Quân: Buổi offline ấy, các em đi chơi trước, xong rồi anh mời riêng em với các bạn trong hội, được không?
Tô mỹ nhân: Áo áo sama anh đừng vậy mà! Tụi em đã hẹn thời gian cụ thể rồi QAQ
Tự Quân: …
Tô mỹ nhân: Mà… Sama anh ngại Đinh Tây Tây hả…
Lục Tuấn Tự không trả lời, đánh một dấu chấm qua, nhưng cũng xem như thừa nhận.
.
Tô mỹ nhân: … Em cảm thấy… Tiểu Mộ Mộ không hẹp hòi vậy đâu…
Tự Quân: Không liên quan đến Tiểu Mộ, vấn đề ở anh.
Tô mỹ nhân: TAT…
.
Kỳ Mộ nghi hoặc nhìn Lục Tuấn Tự, liên tục đổi sắc ba bốn lần, bây giờ lại có vẻ bồn chồn lo lắng, Kỳ Mộ thò chân đá lên đùi anh một cái, “Sao vậy? Mặt anh đặc sắc gần bằng màn thay mặt nạ trong kinh kịch rồi.”
Đang định nói không có gì, thấy Kỳ Mộ quan tâm mình như thế, anh lại nuốt ngược vào. Nói ra vẫn hơn, tuy anh rất muốn tự giải quyết, nhưng nếu để vì chuyện này mà có hiểu lần gì xảy ra thì đúng là tai bay vạ gió. Nghĩ vậy rồi Lục Tuấn Tự kể đơn giản mọi chuyện, khi nhắc đến Đinh Tây Tây, anh để ý kĩ sắc mặt Kỳ Mộ, thấy cậu không có gì khác thường mới nói tiếp chuyện mình quyết định không đi.
Kỳ Mộ liếc anh, “Sao không đi?”
“…” Không thể nói vì sợ Kỳ Mộ giận được, Tiểu Mộ nhà anh trước giờ “hiểu chuyện” nhất “rộng lượng” nhất, Lục Tuấn Tự chớp chớp, quyết định không nói gì.
Đá anh thêm cái nữa, Kỳ Mộ cười rạng rỡ, “Sao không đi, đi chứ, nhất định phải đi.” Nói rồi liếc Lục Tuấn Tự một cái, nói sâu xa: “Thật ra em cũng tò mò lắm.”
Tò mò cái gì? Có ngu mới hỏi, kiểu cười của Kỳ Mộ làm anh lạnh sống lưng, anh sáp qua hôn hôn cậu, không dám nhắc cái “tò mò” mà trong lòng hai người đều hiểu nữa. Anh lờ mờ hiểu được suy nghĩ trong lòng Kỳ Mộ, nhưng lại không quá rõ ràng, đúng là anh muốn từ chối, nhưng nếu Kỳ Mộ kiên quyết… Anh cũng đành chiều theo.
Thế là sự kiện offline được quyết định, để Tô mỹ nhân xác định thời gian và nhân số, ngoài ba cô bé trong hội, phía Đinh Tây Tây cũng đi ba người, tổng cộng tám người, Lục Tuấn Tự đặt trước một phòng lớn trong KTV, anh suy nghĩ rất chu đáo, dù sao mọi người cũng chưa quen thân, ăn uống gì đó sẽ rất ngại ngùng, không bằng vào KTV hát hò cả buổi chiều để thoải mái bầu không khí.
Hẹn vào chiều thứ bảy, đường kẹt xe, Lục Tuấn Tự và Kỳ Mộ đến trễ nửa tiếng, khi hai người đến, trong phòng đã có người rồi, hơn nữa còn không ít người. Bốn cô gái, một mặc áo thun trắng in hình Ace trong Vua hải tặc, một mặc váy caro, một mặc váy kiểu bohemian, còn một mặc… đồng phục… Còn một nam sinh, áo ngắn tay với quần jeans rất gọn gàng, mắt to tròn, trông rất trầm tính, Kỳ Mộ không biết, nhưng Lục Tuấn Tự biết…
Hai người còn chưa kịp chào hỏi thì cô bé mặc áo Ace đã đứng lên vẫy tay, bấm ngưng bài đang hát, hưng phấn nói: “Cuối cùng Tự Quân sama và tiểu thụ cũng đến rồi! Hai người khoan nói, để em đoán ai là ai!”
Lục Tuấn Tự cười nhẹ, gật đầu đồng ý, rồi kéo Kỳ Mộ ngồi xuống, chờ cô bé kia phân biệt hai người.
Cô bé mặc váy caro cũng đứng lên, chạy đến giành nói: “Rõ thế còn gì, chiều cao quyết định công thụ! Cho nên áo thun xám là Tự Quân sama không sai được, em đoán đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại vô cùng khẳng định.
… Bây giờ con gái tinh mắt thế cơ à! Kỳ Mộ sầu muộn nói: “Anh ấy chỉ cao hơn tôi có cm thôi, thấy rõ vậy à?”
“Quả nhiên đoán trúng ha ha ha ha!” Co bé váy caro chống eo cười rồ, còn không quên khoe: “Tiểu Tô Tô xem tui thông minh chưa~ Chiều cao quyết định công thụ đúng là chân lý mà~”
Cô áo thun, cũng chính là Tô mỹ nhân rất bất lực, tỏ rõ không muốn trả lời, ngay lúc ấy, cô bé đồng phục không quá nổi bật mặt vô cảm lên tiếng: “Vậy Thiên Chân và Tiểu Ca thì sao?”
“… Cặp đó là ngoại lệ!” Váy caro lập tức không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói tiếp: “Sama, em là Tuyệt Sắc! Cầu chữ kí cần chụp chung!”
Cô bé đồng phục lại lẳng lặng chêm một câu: “Em là A Bạc siêu vô hình.”
… Nhìn bộ đồng phục chỉnh tề của cô, Kỳ Mộ đặc biệt muốn nói em gái ngoan mau đi học thêm đi…
Ngay lúc ấy, cửa phòng mở ra, một cô gái tóc ngắn vừa vẫy nước trên tay vừa bước vào, thấy có thêm hai người lập tức cười nói: “Cuối cùng Tự Quân sama cũng đến rồi, Tây Tây chờ anh lâu lắm rồi đó.”
Cô nàng vừa dứt lời thì bầu không khí sôi nổi lặng xuống, giọng điệu cô nàng kì quái thấy rõ, hơn nữa vừa mở miệng đã trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Kỳ Mộ.
Đinh Tây Tây vẫn chưa nói câu nào từ khi bọn họ vào bị câu nói này của cô nàng làm xấu hổ vô cùng, vội xua tay: “Không, không có, Trái Cây đừng nói vậy…”
Cô gái mặc váy Bohemian kéo Trái Cây một cái, vội hòa giải, “Bọn em cũng đến được một lúc rồi, Tự Quân sama, em là Lá Cây, đây là Trái Cây, tụi em thích giọng anh từ lâu lắm rồi rồi.”
Lục Tuấn Tự gật đầu, lịch sự nói: “Chào các em.” Rồi choàng tay lên vai Kỳ Mộ giới thiệu: “Đây là người yêu của anh, Kỳ Mộ.”
Kỳ Mộ bình thản nắm lấy bàn tay trên vai, kéo xuống để lên bàn, lấy hộp lắc xí ngầu dằn lên, “Không được nhúc nhích.”
Lục Tuấn Tự: “…”
Anh ai oán gọi: “Tiểu Mộ…”
Kỳ Mộ không thèm đếm xỉa, gọi phục vụ vào kêu thêm bia và đồ ăn vặt, Lục Tuấn Tự ngồi cạnh Kỳ Mộ, phục vụ thấy anh như thế thì vẻ mặt lập tức nghẹn cười, Lục Tuấn Tự nhìn Kỳ Mộ rất tội nghiệp, Kỳ Mộ lại chẳng nhìn anh lấy một cái, khi phục vụ đi rồi mới gọi đám người mặt đã thành =口= xung quanh: “Đừng khách sáo nha, mau hát đi, tiền thuê nguyên buổi đắt lắm đó, không hát cho đủ sẽ lỗ đó.”
Nói rồi bấm máy chiếu trên bức tường sau lưng, giai điệu “Như là tình yêu” lập tức vang vọng khắp phòng.
Tô mỹ nhân che mắt kêu gào, “Nhất định là em mở mắt sai cách rồi…”
Tuyệt Sắc đè tay lên váy, kích động mà rối rắm: “Má ơi đôi này moe đến độ tui muốn bắt chước Mã Nhĩ Thái Nhược Hi bụm váy luôn hức hức hức.”
“… Bụm váy là Marilyn Monroe cơ mà?” Khuôn mặt vô cảm của A Bạc có vẻ nghi hoặc.
“Như nhau thôi, họ Ma hết mà!” Tuyệt Sắc vẫn cứng miệng như xưa.
K nhìn cô một cái, gật đầu sáng tỏ, “Ừm, thì ra cô là em gái của Mã Nhĩ Thái Nhược Hi, Mã Nhĩ Thái Nhược Trí.”
Tuyệt Sắc: “=口=!”
“Phụt!” Nhiều người bật cười thành tiếng, câu đùa này làm bầu không khí trong phòng dịu xuống, mọi người không căng thẳng như trước nữa, có người ngập ngừng cầm micro lên hát theo tiếng nhạc.
Là cô gái tên Lá Cây, nghe vài câu, Kỳ Mộ nhận xét trong đầu, ừm, giọng không tệ. Cậu nghiêng đầu nói nhỏ với Lục Tuấn Tự: “Mỏi tay không?”
Lục Tuấn Tự vừa định gật đầu thì Kỳ Mộ ôm lấy túi bắp rang trên bàn, đút cho Lục Tuấn Tự, còn nói: “Thật ra em không giận, chỉ hơi nghèn nghẹn trong lòng thôi.”
Giọng nói thấm cô đơn của Kỳ Mộ đâm thẳng vào tim Lục Tuấn Tự, anh lập tức không nói ra lời, vừa đau lòng vừa hối hận, “Tiểu Mộ, xin lỗi. Sau này anh sẽ không làm em khó chịu nữa.”
Kỳ Mộ ừm một tiếng, cho thêm mấy hạt bắp vào miệng rồi đặt túi bắp lại trên bàn, liếc bàn tay vẫn đang nằm dưới hộp xí ngầu của Lục Tuấn Tự, nói: “Vậy anh phải giữa vững nha, đừng để rớt đó.”
Lục Tuấn Tự ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói gì nữa, Kỳ Mộ đứng lên, đi tới chỗ máy chọn bài nằm trong cùng, Tuyệt Sắc và Tô mỹ nhân đang ngồi sát cửa, Lá Cây và Trái Cây ngồi giữa, cách chỗ trong cùng một khoảng, bên đó chỉ có một người, Đinh Tây Tây… Khụ… Tới gần mới nhận ra em gái đồng phục A Bạc cũng ngồi bên đó, thấy cậu qua, A Bạc đứng lên vô cùng bình tĩnh, “Em vào toilet.”
… Con gái bây giờ ai cũng tự giác thế à! Kỳ Mộ nghiêng người cho cô đi qua, rồi cười cười với Đinh Tây Tây: “Làm phiền cậu tránh qua một chút, tôi chọn bài~”
__________________________
Lý do Gian Phu mỏi tay, cái hộp lắc xí ngầu nó rất là nhẹ, đế tròn tròn nữa, cho nên phải gồng lên giữ thăng bằng thì nó mới không rớt được. Kỳ Mộ làm tốt lắm!