Thị trấn Thông Hòa thuộc nội địa tỉnh Huy Châu, gần núi Thanh Sơn, dãy núi trải dài nhưng không cao, phần đông đều là những nhà buôn bán. Trong ngày này, toàn bộ quý phủ của Quý lão gia đang chờ đợi một đứa bé sắp được sinh ra, đây là một chuyện vui mừng, nhưng mà Quý phu nhân trằn trọc rên rĩ từ tận trưa đến bây giờ đã là giờ Dậu [5 giờ chiều], cắn chặt cái khăn liều mình dùng sức, vẫn không sinh được.
Quý lão gia ở trước cửa phòng đi qua đi lại, xoa xoa tay không ngừng lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa sinh? Như thế nào lại không sinh được? Hay là thai chết.”
Bà đỡ cuốn quýt chạy ngang qua vừa vặn nghe thấy được, hừ một tiếng, chắp tay vái lạy tượng Phật Quan Âm Tống Tử[*], miệng không ngừng niệm, đại cát đại lợi, nói bậy đừng trách. Quay đầu nén giận nhìn Quý lão gia, lời này như thế nào mà nói được? Không sợ đứa nhỏ sau khi sinh ra liền gặp điềm xấu sao?
Quý lão gia trong lòng lo sợ, đánh một cái rùng mình, bên tai truyền đến một tiếng hét muốn tê tâm liệt phế của Quý phu nhân, nha hoàn lập tức mở cửa bẩm báo với hắn: “Chúc mừng lão gia! Phu nhân đã sinh được rồi!”
Sinh con trai, liền cấp một cái tên, gọi là Quý Huy Hòa.
Quý lão gia nói: “Đất sinh người tài, đất sinh người tài, liền lấy địa danh đặt danh xưng, tương lai tất có tiền đồ.”
Tương lai như thế nào không cần nói đến, đứa bé vừa sinh ra phấn đô đô nhỏ xíu mặt nhăn, gặp phải một sự tình khó xử, y không khóc. Bà đỡ vỗ vỗ ngực y mấy cái, đã thuận khí, nhưng vẫn không hề khóc. Quý lão gia thở dài, Quý phu nhân chỉ lo lau nước mắt. Bà đở cũng hết cách, bóp lấy cái miệng y, hung tợn thúc giục nói: “Ngươi khóc cho ta, mau khóc liền a! Rõ ràng hô hấp bình thường, như thế nào khóc một tiếng cũng không?”
Đứa bé nằm trong tấm khăn lớn bị gây sức ép một hồi, cảm thấy bất mãn, bĩu môi, bình tĩnh phát ra một tiếng.
“Hừ.”
Quý phu nhân cắn khăn khóc nức nở, như thế nào lại sinh ra một cục đá cứng đầu như vậy a. Quý lão gia thì rất hài lòng, nhìn Quý Huy Hòa cười ha hả, đứa con này của hắn thật kỳ tài, vừa sinh liền có thể nói chuyện.
Thời gian trôi qua, Quý Huy Hòa chậm rãi lớn lên, khuôn mặt nhăn nhúm từ từ giãn ra thanh tú, đôi mắt tròn đen láy, miệng hồng đào, bộ dáng đáng yêu không thể tả. Quý phu nhân nhìn thấy rất vui mừng, có đôi khi quên mất sầu não. Quý Huy Hòa vẫn một mực không khóc, đói bụng liền kêu to một tiếng, đi tiểu cũng kêu to một tiếng, chưa từng chảy qua một giọt nước mắt nào.
Cho dù không khóc, y cũng không cười. Khuôn mặt cho tới bây giờ không biểu lộ thần sắc, chỉ đơn giản là nhăn nhó hoặc trừng mắt.
Thỉnh nhiều danh y xem qua, ai cũng nói là mắc phải căn bệnh mặt than, dùng bao nhiêu thuốc, đâm bao nhiêu kim châm cũng không có hiệu quả. Quý phu nhân khóc lớn, Quý lão gia nhớ tới lúc sinh hạ hắn đã hồ ngôn loạn ngữ, biết vậy chẳng nên nói. Sau đó vẫn mời không ít danh y giang hồ, thuật sĩ thiên môn đến phủ, cho dù mất bao nhiêu ngân lượng cũng phải nghĩ ra biện pháp để chữa trị hết căn bệnh mặt than này. Mấy năm nay, những vị khách kỳ quái tới cửa nhiều vô số, thử qua trăm ngàn phương pháp cổ quái. Làm cho đứa nhỏ ấy, ngay cả mở miệng nói chuyện so với những người bạn cùng trang lứa khác cũng thâm trầm hơn rất nhiều.
Thẳng đến năm Quý Huy Hòa chín tuổi, quý phủ tiếp đón một vị khách, từ huyện Huy Châu đến, là đường huynh bà con xa với Quý Huy Hòa, tên là Quý Hiển Thạch. Vị đường huynh này đã qua tuổi hai mươi, sớm đi theo con đường kinh doanh của gia tộc, vào Nam ra Bắc, cho nên kiến thức khá rộng.
Quý Hiển Thạch bước vào trong phủ, nhìn thấy Quý Huy Hòa đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đầy ngân châm, giống như con nhím nhỏ.
Quý Hiển Thạch bị một màn này hù cho nhảy dựng, vội vàng hỏi Quý lão gia. Nghe được ngọn nguồn câu chuyện, cười nói: “Thúc phụ quả thật không nên làm như vậy, đây chỉ là đứa nhỏ, thúc bắt hắn cả ngày buồn bã ngồi trong nhà uống thuốc châm cứu, hắn như thế nào cười được?”
Quý lão gia khiêm tốn thỉnh giáo, Quý Hiển Thạch cũng ôm đồm chấp nhận, chỉ cần Quý lão gia đem Quý Huy Hòa giao cho chính mình.
Vì thế nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Quý Huy Hòa, mang y ra khỏi cửa phủ. Trừ bỏ những lần đi mua thuốc, đây cũng là lần đầu tiên Quý Huy Hòa xuất môn, không có tọa kiệu, không có phụ thân cùng phụ mẫu đi theo. Y nắm chặt lấy tay Quý Hiển Thạch, nhìn người trên đường đi tới đi lui, chớp mắt mấy cái.
Quý Hiển Thạch cúi đầu cười với y, ngôn ngữ nói ôn hòa: “Ngươi muốn nhìn cái gì, muốn ngoạn cái gì, hay muốn làm cái gì, cứ việc nói với ta, ta sẽ cho ngươi làm tất cả.”
Quý Huy Hòa suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không có muốn cái gì.
Quý Hiển Thạch nắm tay y vào phố xá, mua cho y rất nhiều đồ vật, mứt hoa quả, búp bê bằng vải, những con vật làm bằng đường, mặt nhân, con diều, xúc cúc..... Đem tất cả nhét vào lòng ngực, y chỉ biết ôm liền ôm, không nói, cũng không cười. Quý hiển Thạch dẫn y đến đầu phố xem kịch táo quân, đến trà lâu nghe tấu khúc, đến ngõ hẻm xem chọi gà, xem xiếc ảo thuật nâng tảng đá lớn,..... Bất luận thấy hay không thấy, bất luận vui hay không vui, Quý Huy Hòa vẫn hé ra khuôn mặt nộn nộn bất phong bất động.
Cuối cùng hết nơi để đi, đành phải mang y cưỡi ngựa ra bên ngoài thôn trấn, chạy vào trong rừng vui chơi một chuyến.
Gió thổi vù vù, Quý Huy Hòa ngẩng đầu nhìn thấy từng cụm mây trắng, nhìn thấy xung quanh đầy cây cỏ, trên đầu còn vướng những chiếc lá. Y híp mắt, trong ánh mắt phát ra hào quang, miệng chậm rãi nâng lên, bình tĩnh phát ra một tiếng.
“A.”
Quý Hiển Thạch quả thật không chịu nổi.
Cùng đứa nhỏ này ra ngoài chơi hết ba ngày, sớm đi tối về, cẩn trọng hầu hạ, kết quả chỉ có một tiếng như vậy. Hắn giữ chặt dây cương dừng ngựa lại, hai cánh tay ôm lấy y chạy vào trong rừng, chạy đến một dòng sông bắt nguồn từ trên núi chảy xuống, đá đều bám rêu xanh.
Quý Hiển Thạch đứng trên bờ, cánh tay duỗi ra, đem y giơ giơ trên mặt nước. Chọc y cười không được, thì dọa y khóc cũng là cách để chữa bệnh đi.
“Ta buông tay, ta buông tay thật đó nha.” Qúy Hiển Thạch lớn tiếng hù dọa y, hô cỡ bảy tám tiếng, Quý Huy Hòa cũng bất vi sở động, thật ra cánh tay của hắn cũng quá mỏi, mắt thấy y vẫn không cử động. Trong lòng Quý Hiển Thạch không khỏi cảm thán, quả nhiên hết thuốc chữa.
Đang muốn xoay người lại đặt y xuống đất, bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng động, một bóng dáng đen tuyền xuất hiện, còn mang theo hương thịt nướng cháy khét. Quý Hiển Thạch sợ gặp phải kẻ xấu, thân thủ sờ bên hông lôi ra cây chủy thủ. Khi giơ chủy thủ lên trước mặt mới nhớ ra, bàn tay ôm Quý Hòa giờ trống rỗng. Lại nhìn thấy từ trong rừng đi ra cũng là một đứa nhỏ choai choai, trong tay cầm một nhánh cây, trên đỉnh còn có một đồ vật gì đó đen thui khét lẹt.
Quý Hiển Thạch kêu một tiếng oan uổng, cuống quýt quay lại tìm kiếm Quý Huy Hòa, y có xảy ra chuyện gì không hay, thúc phụ chỉ sợ liều mạng với mình.
Quý Huy Hòa lõm bõm trong nước, cũng may gần bờ nên nước không sâu, nhưng do bị ngã nên ngồi giữa sông, cả người y ướt đẫm. Quý Hiển Thạch ngồi trên bờ, cố sức vớt y lên, y lại ngốc lăng ngồi bất động, không biết là do nước lạnh hay là người lạnh.
“Ngươi không được đụng đến hắn!” Một tiếng la trong trẻo vang lên, đứa nhỏ từ trong rừng chạy ra, hai tay nắm lấy nhánh cây đánh tới, kêu hắn cút đi ngay. Tận mắt chứng kiến Quý Hiển Thạch quăng Quý Huy Hòa xuống sông, đương nhiên phải là người xấu. Quý Hiển Thạch nhất thời không thể biện bạch, mặc cho nhánh cây loạn đánh lên người. Đứa nhỏ kia ghé vào bờ sông, đưa nhánh cây vươn ra, tới trước mặt Quý Huy Hòa.
Quý Huy Hòa mặt mày đều ướt đẫm, từng giọt từng giọt chảy xuống, dùng sức chớp mắt mới thấy rõ ràng phía trước nhánh cây quơ quơ trước mặt có một vật đen thui, giống như miếng thịt nướng khét. Từ nhánh cây nhìn xuống liền thấy một người, chưa từng gặp qua.
Đứa nhỏ kia chắc cũng xấp xỉ tuổi với y, mặc bố y màu lam bình thường, tay áo kéo cao cao, lộ ra cánh tay chắc nịch. Khuôn mặt cũng hơi tròn, mặt mày cũng tính là xinh đẹp, mũi miệng thanh tú, cộng thêm ý tứ ôn hòa hiền hậu. Khuôn mặt cho dù đẹp, nhưng vẻ mặt cũng có chút không kiên nhẫn, bàn tay cầm nhánh cây lắc lắc: “Rốt cuộc ngươi có bắt lấy không?”
“Nga.” Quý Huy Hòa cuống quýt đứng lên, chộp lấy nhánh cây.
Trên đầu nhánh cây chính là miếng thịt nướng, cho nên, tay Quý Huy Hòa nắm chính là miếng thịt kia. Đứa nhỏ trên bờ dùng sức lôi kéo, Quý Huy Hòa có cảm giác cái tay buông lỏng, cả thân người cùng miếng thịt ngã xuống nước, khuôn mặt hướng lên trời. Nước vào lỗ tai, nên mơ hồ nghe thấy trên bờ có tiếng kêu thảm thiết: “Miếng – thịt – của – ta.”
Quý Huy Hòa khóe miệng giật giật nhẹ, a một tiếng cười rộ lên.
Quý Hiển Thạch mở to hai mắt nhìn qua, thật sự, đó là tiếng cười thật sự. Quý Huy Hòa từ trong nước đứng lên, loạng choạng bước đi, trên bờ có người vươn cánh tay lại chỗ y đòi thịt. Quý Huy Hòa vui vẻ cười ha ha nhìn, một tay chỉ vào hắn, sau đó liền cười ha ha ha không ngừng, đã không cười thì thôi, một khi cười liền cười không dứt được, cười đến lộ ra khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn như đóa hoa.
“Đừng cười nữa.” Quý Hiển Thạch mắng y.
“Đánh ngươi a.” Đứa nhỏ kia quát nạt y.
Quý Huy Hòa vẫn nhịn không được, tiếng cười rộn ràng vang trên mặt nước, vào trong rừng sâu, giống như đã tích lũy nhiều năm, ở lúc này đây bùng phát.
Hết chương 1
[*] Bồ tát Quan Âm tay bồng một đứa trẻ, gọi là Quan Âm tống tử, vì người ta quan niệm rằng người nào hiếm con mà thành tâm niệm danh hiệu của Ngài đều được như sở nguyện
Quý lão gia ở trước cửa phòng đi qua đi lại, xoa xoa tay không ngừng lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa sinh? Như thế nào lại không sinh được? Hay là thai chết.”
Bà đỡ cuốn quýt chạy ngang qua vừa vặn nghe thấy được, hừ một tiếng, chắp tay vái lạy tượng Phật Quan Âm Tống Tử[*], miệng không ngừng niệm, đại cát đại lợi, nói bậy đừng trách. Quay đầu nén giận nhìn Quý lão gia, lời này như thế nào mà nói được? Không sợ đứa nhỏ sau khi sinh ra liền gặp điềm xấu sao?
Quý lão gia trong lòng lo sợ, đánh một cái rùng mình, bên tai truyền đến một tiếng hét muốn tê tâm liệt phế của Quý phu nhân, nha hoàn lập tức mở cửa bẩm báo với hắn: “Chúc mừng lão gia! Phu nhân đã sinh được rồi!”
Sinh con trai, liền cấp một cái tên, gọi là Quý Huy Hòa.
Quý lão gia nói: “Đất sinh người tài, đất sinh người tài, liền lấy địa danh đặt danh xưng, tương lai tất có tiền đồ.”
Tương lai như thế nào không cần nói đến, đứa bé vừa sinh ra phấn đô đô nhỏ xíu mặt nhăn, gặp phải một sự tình khó xử, y không khóc. Bà đỡ vỗ vỗ ngực y mấy cái, đã thuận khí, nhưng vẫn không hề khóc. Quý lão gia thở dài, Quý phu nhân chỉ lo lau nước mắt. Bà đở cũng hết cách, bóp lấy cái miệng y, hung tợn thúc giục nói: “Ngươi khóc cho ta, mau khóc liền a! Rõ ràng hô hấp bình thường, như thế nào khóc một tiếng cũng không?”
Đứa bé nằm trong tấm khăn lớn bị gây sức ép một hồi, cảm thấy bất mãn, bĩu môi, bình tĩnh phát ra một tiếng.
“Hừ.”
Quý phu nhân cắn khăn khóc nức nở, như thế nào lại sinh ra một cục đá cứng đầu như vậy a. Quý lão gia thì rất hài lòng, nhìn Quý Huy Hòa cười ha hả, đứa con này của hắn thật kỳ tài, vừa sinh liền có thể nói chuyện.
Thời gian trôi qua, Quý Huy Hòa chậm rãi lớn lên, khuôn mặt nhăn nhúm từ từ giãn ra thanh tú, đôi mắt tròn đen láy, miệng hồng đào, bộ dáng đáng yêu không thể tả. Quý phu nhân nhìn thấy rất vui mừng, có đôi khi quên mất sầu não. Quý Huy Hòa vẫn một mực không khóc, đói bụng liền kêu to một tiếng, đi tiểu cũng kêu to một tiếng, chưa từng chảy qua một giọt nước mắt nào.
Cho dù không khóc, y cũng không cười. Khuôn mặt cho tới bây giờ không biểu lộ thần sắc, chỉ đơn giản là nhăn nhó hoặc trừng mắt.
Thỉnh nhiều danh y xem qua, ai cũng nói là mắc phải căn bệnh mặt than, dùng bao nhiêu thuốc, đâm bao nhiêu kim châm cũng không có hiệu quả. Quý phu nhân khóc lớn, Quý lão gia nhớ tới lúc sinh hạ hắn đã hồ ngôn loạn ngữ, biết vậy chẳng nên nói. Sau đó vẫn mời không ít danh y giang hồ, thuật sĩ thiên môn đến phủ, cho dù mất bao nhiêu ngân lượng cũng phải nghĩ ra biện pháp để chữa trị hết căn bệnh mặt than này. Mấy năm nay, những vị khách kỳ quái tới cửa nhiều vô số, thử qua trăm ngàn phương pháp cổ quái. Làm cho đứa nhỏ ấy, ngay cả mở miệng nói chuyện so với những người bạn cùng trang lứa khác cũng thâm trầm hơn rất nhiều.
Thẳng đến năm Quý Huy Hòa chín tuổi, quý phủ tiếp đón một vị khách, từ huyện Huy Châu đến, là đường huynh bà con xa với Quý Huy Hòa, tên là Quý Hiển Thạch. Vị đường huynh này đã qua tuổi hai mươi, sớm đi theo con đường kinh doanh của gia tộc, vào Nam ra Bắc, cho nên kiến thức khá rộng.
Quý Hiển Thạch bước vào trong phủ, nhìn thấy Quý Huy Hòa đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đầy ngân châm, giống như con nhím nhỏ.
Quý Hiển Thạch bị một màn này hù cho nhảy dựng, vội vàng hỏi Quý lão gia. Nghe được ngọn nguồn câu chuyện, cười nói: “Thúc phụ quả thật không nên làm như vậy, đây chỉ là đứa nhỏ, thúc bắt hắn cả ngày buồn bã ngồi trong nhà uống thuốc châm cứu, hắn như thế nào cười được?”
Quý lão gia khiêm tốn thỉnh giáo, Quý Hiển Thạch cũng ôm đồm chấp nhận, chỉ cần Quý lão gia đem Quý Huy Hòa giao cho chính mình.
Vì thế nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Quý Huy Hòa, mang y ra khỏi cửa phủ. Trừ bỏ những lần đi mua thuốc, đây cũng là lần đầu tiên Quý Huy Hòa xuất môn, không có tọa kiệu, không có phụ thân cùng phụ mẫu đi theo. Y nắm chặt lấy tay Quý Hiển Thạch, nhìn người trên đường đi tới đi lui, chớp mắt mấy cái.
Quý Hiển Thạch cúi đầu cười với y, ngôn ngữ nói ôn hòa: “Ngươi muốn nhìn cái gì, muốn ngoạn cái gì, hay muốn làm cái gì, cứ việc nói với ta, ta sẽ cho ngươi làm tất cả.”
Quý Huy Hòa suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không có muốn cái gì.
Quý Hiển Thạch nắm tay y vào phố xá, mua cho y rất nhiều đồ vật, mứt hoa quả, búp bê bằng vải, những con vật làm bằng đường, mặt nhân, con diều, xúc cúc..... Đem tất cả nhét vào lòng ngực, y chỉ biết ôm liền ôm, không nói, cũng không cười. Quý hiển Thạch dẫn y đến đầu phố xem kịch táo quân, đến trà lâu nghe tấu khúc, đến ngõ hẻm xem chọi gà, xem xiếc ảo thuật nâng tảng đá lớn,..... Bất luận thấy hay không thấy, bất luận vui hay không vui, Quý Huy Hòa vẫn hé ra khuôn mặt nộn nộn bất phong bất động.
Cuối cùng hết nơi để đi, đành phải mang y cưỡi ngựa ra bên ngoài thôn trấn, chạy vào trong rừng vui chơi một chuyến.
Gió thổi vù vù, Quý Huy Hòa ngẩng đầu nhìn thấy từng cụm mây trắng, nhìn thấy xung quanh đầy cây cỏ, trên đầu còn vướng những chiếc lá. Y híp mắt, trong ánh mắt phát ra hào quang, miệng chậm rãi nâng lên, bình tĩnh phát ra một tiếng.
“A.”
Quý Hiển Thạch quả thật không chịu nổi.
Cùng đứa nhỏ này ra ngoài chơi hết ba ngày, sớm đi tối về, cẩn trọng hầu hạ, kết quả chỉ có một tiếng như vậy. Hắn giữ chặt dây cương dừng ngựa lại, hai cánh tay ôm lấy y chạy vào trong rừng, chạy đến một dòng sông bắt nguồn từ trên núi chảy xuống, đá đều bám rêu xanh.
Quý Hiển Thạch đứng trên bờ, cánh tay duỗi ra, đem y giơ giơ trên mặt nước. Chọc y cười không được, thì dọa y khóc cũng là cách để chữa bệnh đi.
“Ta buông tay, ta buông tay thật đó nha.” Qúy Hiển Thạch lớn tiếng hù dọa y, hô cỡ bảy tám tiếng, Quý Huy Hòa cũng bất vi sở động, thật ra cánh tay của hắn cũng quá mỏi, mắt thấy y vẫn không cử động. Trong lòng Quý Hiển Thạch không khỏi cảm thán, quả nhiên hết thuốc chữa.
Đang muốn xoay người lại đặt y xuống đất, bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng động, một bóng dáng đen tuyền xuất hiện, còn mang theo hương thịt nướng cháy khét. Quý Hiển Thạch sợ gặp phải kẻ xấu, thân thủ sờ bên hông lôi ra cây chủy thủ. Khi giơ chủy thủ lên trước mặt mới nhớ ra, bàn tay ôm Quý Hòa giờ trống rỗng. Lại nhìn thấy từ trong rừng đi ra cũng là một đứa nhỏ choai choai, trong tay cầm một nhánh cây, trên đỉnh còn có một đồ vật gì đó đen thui khét lẹt.
Quý Hiển Thạch kêu một tiếng oan uổng, cuống quýt quay lại tìm kiếm Quý Huy Hòa, y có xảy ra chuyện gì không hay, thúc phụ chỉ sợ liều mạng với mình.
Quý Huy Hòa lõm bõm trong nước, cũng may gần bờ nên nước không sâu, nhưng do bị ngã nên ngồi giữa sông, cả người y ướt đẫm. Quý Hiển Thạch ngồi trên bờ, cố sức vớt y lên, y lại ngốc lăng ngồi bất động, không biết là do nước lạnh hay là người lạnh.
“Ngươi không được đụng đến hắn!” Một tiếng la trong trẻo vang lên, đứa nhỏ từ trong rừng chạy ra, hai tay nắm lấy nhánh cây đánh tới, kêu hắn cút đi ngay. Tận mắt chứng kiến Quý Hiển Thạch quăng Quý Huy Hòa xuống sông, đương nhiên phải là người xấu. Quý Hiển Thạch nhất thời không thể biện bạch, mặc cho nhánh cây loạn đánh lên người. Đứa nhỏ kia ghé vào bờ sông, đưa nhánh cây vươn ra, tới trước mặt Quý Huy Hòa.
Quý Huy Hòa mặt mày đều ướt đẫm, từng giọt từng giọt chảy xuống, dùng sức chớp mắt mới thấy rõ ràng phía trước nhánh cây quơ quơ trước mặt có một vật đen thui, giống như miếng thịt nướng khét. Từ nhánh cây nhìn xuống liền thấy một người, chưa từng gặp qua.
Đứa nhỏ kia chắc cũng xấp xỉ tuổi với y, mặc bố y màu lam bình thường, tay áo kéo cao cao, lộ ra cánh tay chắc nịch. Khuôn mặt cũng hơi tròn, mặt mày cũng tính là xinh đẹp, mũi miệng thanh tú, cộng thêm ý tứ ôn hòa hiền hậu. Khuôn mặt cho dù đẹp, nhưng vẻ mặt cũng có chút không kiên nhẫn, bàn tay cầm nhánh cây lắc lắc: “Rốt cuộc ngươi có bắt lấy không?”
“Nga.” Quý Huy Hòa cuống quýt đứng lên, chộp lấy nhánh cây.
Trên đầu nhánh cây chính là miếng thịt nướng, cho nên, tay Quý Huy Hòa nắm chính là miếng thịt kia. Đứa nhỏ trên bờ dùng sức lôi kéo, Quý Huy Hòa có cảm giác cái tay buông lỏng, cả thân người cùng miếng thịt ngã xuống nước, khuôn mặt hướng lên trời. Nước vào lỗ tai, nên mơ hồ nghe thấy trên bờ có tiếng kêu thảm thiết: “Miếng – thịt – của – ta.”
Quý Huy Hòa khóe miệng giật giật nhẹ, a một tiếng cười rộ lên.
Quý Hiển Thạch mở to hai mắt nhìn qua, thật sự, đó là tiếng cười thật sự. Quý Huy Hòa từ trong nước đứng lên, loạng choạng bước đi, trên bờ có người vươn cánh tay lại chỗ y đòi thịt. Quý Huy Hòa vui vẻ cười ha ha nhìn, một tay chỉ vào hắn, sau đó liền cười ha ha ha không ngừng, đã không cười thì thôi, một khi cười liền cười không dứt được, cười đến lộ ra khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn như đóa hoa.
“Đừng cười nữa.” Quý Hiển Thạch mắng y.
“Đánh ngươi a.” Đứa nhỏ kia quát nạt y.
Quý Huy Hòa vẫn nhịn không được, tiếng cười rộn ràng vang trên mặt nước, vào trong rừng sâu, giống như đã tích lũy nhiều năm, ở lúc này đây bùng phát.
Hết chương 1
[*] Bồ tát Quan Âm tay bồng một đứa trẻ, gọi là Quan Âm tống tử, vì người ta quan niệm rằng người nào hiếm con mà thành tâm niệm danh hiệu của Ngài đều được như sở nguyện