Trong sân cây trúc tự sinh sôi nảy nở, xanh xanh hiền hòa, thấp thoáng mùi hương thanh mát, năm này qua năm khác lắng nghe tiếng đọc sách lanh lảnh của học trò.
Lớp học mười người đọc sách, dần dần cao lớn trưởng thành. Quý Huy Hòa vẫn ngồi bên cạnh Quan Mục, thời gian vào học còn sớm, nên có người đang tập viết, có người rung đùi đắc ý đọc sách, một người đã quay sang trái, người kia chắc chắn không quay sang phải.
Từ khi quen biết Quý Huy Hòa, Quan Mục không cần phải...... chạy khắp nơi trong rừng kiếm thịt ăn nữa, bởi vì Quý phu nhân hàng ngày đều kêu người hầu đem trà bánh, thức ăn vặt đến cho Quý Huy Hòa, y đều đặt hết lên bàn Quan Mục. Giờ ngọ quay trở về Quý phủ dùng cơm, còn phải đem theo thực lạp quay lại, trong thực lạp lúc nào cũng đầy đủ các món thịt: thịt kho tàu, thịt băm viên, thịt xào măng,..... tất cả đều vào bụng Quan Mục.
Thường xuyên như thế cho nên khi trổ mã, Quý Huy Hòa trở thành cây gậy trúc, còn Quan Mục lại tròn chắc.
Quan Mục thích nhất là được ăn thịt, cho nên vùi đầu vào ăn không thèm để ý xung quanh. Bên kia Quý Huy Hòa gây náo nhiệt ồn ào, đang cùng một đồng học mới tới giành giựt qua lại cái thực lạp. Người kia gọi là Dương Nguyên Quý, mới chuyển nhà đến đây, tuổi tác lớn hơn các đồng học khác một chút, vóc dáng cao hơn cả cái đầu, nên ánh mắt cũng ngạo nghễ khinh thường nhìn xuống người khác. Quý Huy Hòa mỗi ngày đều đem thức ăn cho Quan Mục, những đồng môn khác nhìn mãi thành quen, còn Dương Nguyên Quý mới đến, trừng mắt xem xét hai ngày, thật không chịu nổi.
“Ngươi như thế nào chỉ đem cho hắn? Trong đây nhiều người như vậy, ngươi không đem ai để vào mắt sao? Nếu ngươi thích làm vui người khác như vậy, ngày mai đều đem thức ăn cho mọi người đi!”
Dương Nguyên Quý nói chuyện thẳng thắn, được hơn phân nửa cái đầu ở đây gật gật tán thành.
Thường nhìn thấy Quý Huy Hòa đem thức ăn cho Quan Mục, đối với những người khác, nếu đại thiếu gia này nhìn thấy cũng sẽ chia cho một ít. Nhưng hoàn toàn không giống được với Quan Mục, được tận Đại thiếu gia hầu hạ, lau mặt rót trà, còn hướng đôi mắt trông mong hỏi hắn có ăn no không. Mọi người trong lòng đều căm tức, nhưng ngại gia cảnh giàu có của Quý phủ, và đứa con độc nhất của Quan tiên sinh, nên không dám làm gì, chẳng qua ăn hơn người khác một ít thịt mà đã không xem ai ra gì.
“Là ta nguyện ý cho hắn ăn, nguyện ý uy hắn, ngươi quản được ta sao!”
Quan Mục nghe Quý Huy Hòa cùng đồng học đấu võ mồm, ung dung cắn khối chân giò hun khói, trong lòng bình thản nói: “Ngu ngốc.”
Dương Nguyên Quý gây náo loạn, hắn chỉ đơn giản muốn lấy thực lạp, bắt y đi phân phát cho mỗi người một ít. Quý Huy Hòa sức lực yếu, vừa động thủ đoạt lại liền bị hắn đánh bay ra ngoài, ngã xuống một cái rầm, Quan Mục đang ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng động. Lau chùi miệng, vỗ vỗ xiêm y đứng lên, nghĩ rằng y chắn chắc sẽ khóc lớn, đang chuẩn bị chạy ra nói với y, không đưa thức ăn thì không cần đưa nữa, dù sau hắn cũng đã ăn no.
Nhưng mà Quý Huy hòa lại không hề khóc, đứng bật dậy, vọt tới trước mặt Dương Nguyên Quý, túm trụ thực lạp, tức giận trừng hắn: “Đây là thức ăn ta đem cho Quan Mục, ngươi không được chiếm lấy, ngươi muốn ăn, ngày mai ta cho người mang đến cho ngươi!”
Dương Nguyên Quý nhìn bộ dạng y được nuông chiều từ bé, không ngờ được lại có dũng khí như vậy, ngoài sửng sốt cũng chỉ sửng sốt.
“Trả cho hắn đi.” Người bên cạnh thấp giọng khuyên giải một câu.
Dương Nguyên Quý cúi đầu nhìn Quý Huy Hòa trước mắt, lại quay đầu nhìn Quan Mục đang tiến vào. Quý Huy Hòa mũi hồng hồng, đôi mắt ngấn nước trừng trừng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay cực kì nghiêm túc. Quan Mục thong thả đi tới, thần khí nhàn nhã, giống như con mèo ăn mỡ chán chê đang liếm mép, đôi mắt to híp lại, có chút không kiên nhẫn. Dương Nguyên Quý không biết vì sao lại cảm thấy lạnh người, đánh một cái rùng mình, bàn tay run lên, đem thực lạp thảy qua Quý Huy Hòa.
Hắn dùng lực rất mạnh, làm cho Quý Huy Hòa ôm thực lạp lại té ngã lần nữa, “ầm” một tiếng vang lên.
“Ngươi tại sao đánh hắn?” Quan Mục cau mày, hai bàn tay nắm chặt, hùng dũng oai vệ che trước mặt Quý Huy Hòa. Lúc còn nhỏ, mỗi ngày hắn đều muốn đánh Quý Huy Hòa, bao năm trôi qua, chưa thực hiện được mong ước. Hôm nay lại bị cái người tên Dương Nguyên Quý này cướp đoạt trước, tức giận đến bốc hỏa, thầm nghĩ muốn cùng hắn so sức lực.
Dương Nguyên Quý mặc dù cao hơn hắn nửa cái đầu, nhưng lại bị khí thế của hắn áp bức, ngượng ngùng hừ hai tiếng, cúi đầu, muốn tìm nơi trốn.
“Quan Mục –.” Quý Huy Hòa đã có chỗ dựa, rốt cục cũng khóc rống lên.
Y mở nắp thực lạp, phát hiện thức ăn rơi vãi lung tung, một dĩa cá Tây Hồ sốt chua ngọt, một dĩa thịt kho tàu, còn có một tô canh chưng mất mấy ngày, đều trộn lẫn với nhau. Vì thế khóc đến lợi hại, một bên liên miên nói: “Quan Mục, cá không có, thịt không có, canh cũng không có.”
“Ta không thích ăn cá.” Quan Mục an ủi.
“Ta sẽ giúp ngươi lựa ra.” Quý Huy Hòa nức nở nói.
Quan Mục cúi đầu nhìn, cũng cảm thấy đáng tiếc, nhìn về phía Dương Nguyên Quý giơ nắm tay, cảnh cáo: “Ngươi nếu dám động vào thịt của ta, liền đi chết đi.”
Dương Nguyên Quý có chút xấu hổ muốn chui xuống đất, cũng có chút sợ hắn, tuy hắn không cao hơn mình, khí lực chắc cũng không lớn bằng mình, như tại sao lại sợ hắn? Cân nhắc một hồi, lại một hồi, Dương Nguyên Quý xấu hổ chỉ vào hai người bọn họ cao giọng nói: “Ngươi cùng hắn so chiều cao xem, ngươi thấp hơn hắn một chút, còn bày đặt làm anh hùng cái gì?”
Quan Mục giật mình, quay đầu lại nhìn Quý Huy Hòa đang ở phía sau, y lảo đảo đứng lên, nhìn sơ qua một chút, chiều cao so với chính mình không sai biệt lắm. Nhưng rốt cuộc nhiều hay ít? Quan Mục lôi kéo Quý Huy Hòa chạy vào sân trúc phía sau, thực lạp trong tay Quý Huy Hòa phát ra tiếng loảng xoảng, quá ồn ào nên bắt y quăng nó đi. Chạy tới nơi, nhìn xem bốn bề vắng lặng, ép Quý Huy Hòa lên thân trúc trước mặt.
“Quan Mục.” Quý Huy Hòa nhẹ giọng kêu lên.
“Đứng thẳng.” Quan Mục giọng điệu nghiêm túc, mặt không biểu cảm giống như đang mắc chứng mặt than của y.
Quý Huy Hòa nghe lời thẳng chân ưỡn ngực, thẳng tắp dựa vào thân cây trúc, nhìn hắn đưa bàn tay lên đỉnh đầu của mình, lấy ra con dao khắc một cái lên. Lôi Quý Huy Hòa ra, chính mình tựa vào ngay chỗ đó, đang tính đo chiều cao, nghĩ nghĩ, bắt y xoay người sang chỗ khác, không được nhìn lén.
Quý Huy Hóa nắm lấy đầu ngón tay, nghe sau lưng phát ra động tĩnh rất nhỏ, rồi dần dần không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa. Không biết hắn đang làm cái chuyện cổ quái gì, có chút vò đầu bức tai.
“Quan Mục?”
Quý Huy Hòa giật giật khóe miệng, suýt chút nữa liền kêu Trung Lang.
Quan Mục giống như biết y sắp thất hứa quay lại, liền một tay chụp lấy đầu vai y, một tay ôm lấy cổ, kéo y xoay người lại. Hai người mặt đối mặt, chóp mũi cọ vào nhau, ngực bụng đều dính chung một chỗ. Quý Huy Hòa lộ ra khuôn mặt ngây ngốc, không rõ chuyện gì, Quan Mục duỗi thẳng một tay, ở đỉnh đầu hai người so qua so lại.
Lại ngừng một khắc sau, tiếp tục xoay người y lần nữa, lưng chạm lưng, so tới so lui.
“Bán tấc.”
“Ta cao hơn ngươi?”
“Nói nữa liền đánh ngươi.” Quan Mục đau buồn, đứng bất động, yên lặng thu hồi tiểu đao, liếc mắt nhìn vết khắc trên thân trúc một lần nữa, phất tay áo bỏ đi.
Quý Huy Hòa chạy đuổi theo hắn, không rõ vì sao hắn sầu não, Quan Mục cắn chết cũng không chịu nói, nhiều nhất chỉ lầm bầm hai tiếng, làm cho Quý Huy Hòa cảm thấy khổ sở. Hai người một trước một sau trở về học đường, thấy Dương Nguyên Quý một mình ngồi xổm dưới đất, thu thập thức ăn chén dĩa bị rớt ra khỏi thực lạp, là do Quan tiên sinh bắt hắn làm.
Quan Mục hờ hững nghiêng đầu, dời bước đi ngang qua, tay áo phất phất rất xuất trần. Quý Huy Hòa cúi đầu nhìn Dương Nguyên Quý, lưỡng lự xem có nên giúp đỡ hắn hay không, ngẩng đầu nhìn Quan Mục, cũng muốn đuổi theo hắn, một phen do dự nhăn nhó, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Quan tiên sinh ngồi trong phòng nhìn ra, vuốt râu khó hiểu, hai cái đứa nhỏ này thật cổ quái, hễ một người thanh tĩnh thì người kia sẽ khó chịu?
Lớp học mười người đọc sách, dần dần cao lớn trưởng thành. Quý Huy Hòa vẫn ngồi bên cạnh Quan Mục, thời gian vào học còn sớm, nên có người đang tập viết, có người rung đùi đắc ý đọc sách, một người đã quay sang trái, người kia chắc chắn không quay sang phải.
Từ khi quen biết Quý Huy Hòa, Quan Mục không cần phải...... chạy khắp nơi trong rừng kiếm thịt ăn nữa, bởi vì Quý phu nhân hàng ngày đều kêu người hầu đem trà bánh, thức ăn vặt đến cho Quý Huy Hòa, y đều đặt hết lên bàn Quan Mục. Giờ ngọ quay trở về Quý phủ dùng cơm, còn phải đem theo thực lạp quay lại, trong thực lạp lúc nào cũng đầy đủ các món thịt: thịt kho tàu, thịt băm viên, thịt xào măng,..... tất cả đều vào bụng Quan Mục.
Thường xuyên như thế cho nên khi trổ mã, Quý Huy Hòa trở thành cây gậy trúc, còn Quan Mục lại tròn chắc.
Quan Mục thích nhất là được ăn thịt, cho nên vùi đầu vào ăn không thèm để ý xung quanh. Bên kia Quý Huy Hòa gây náo nhiệt ồn ào, đang cùng một đồng học mới tới giành giựt qua lại cái thực lạp. Người kia gọi là Dương Nguyên Quý, mới chuyển nhà đến đây, tuổi tác lớn hơn các đồng học khác một chút, vóc dáng cao hơn cả cái đầu, nên ánh mắt cũng ngạo nghễ khinh thường nhìn xuống người khác. Quý Huy Hòa mỗi ngày đều đem thức ăn cho Quan Mục, những đồng môn khác nhìn mãi thành quen, còn Dương Nguyên Quý mới đến, trừng mắt xem xét hai ngày, thật không chịu nổi.
“Ngươi như thế nào chỉ đem cho hắn? Trong đây nhiều người như vậy, ngươi không đem ai để vào mắt sao? Nếu ngươi thích làm vui người khác như vậy, ngày mai đều đem thức ăn cho mọi người đi!”
Dương Nguyên Quý nói chuyện thẳng thắn, được hơn phân nửa cái đầu ở đây gật gật tán thành.
Thường nhìn thấy Quý Huy Hòa đem thức ăn cho Quan Mục, đối với những người khác, nếu đại thiếu gia này nhìn thấy cũng sẽ chia cho một ít. Nhưng hoàn toàn không giống được với Quan Mục, được tận Đại thiếu gia hầu hạ, lau mặt rót trà, còn hướng đôi mắt trông mong hỏi hắn có ăn no không. Mọi người trong lòng đều căm tức, nhưng ngại gia cảnh giàu có của Quý phủ, và đứa con độc nhất của Quan tiên sinh, nên không dám làm gì, chẳng qua ăn hơn người khác một ít thịt mà đã không xem ai ra gì.
“Là ta nguyện ý cho hắn ăn, nguyện ý uy hắn, ngươi quản được ta sao!”
Quan Mục nghe Quý Huy Hòa cùng đồng học đấu võ mồm, ung dung cắn khối chân giò hun khói, trong lòng bình thản nói: “Ngu ngốc.”
Dương Nguyên Quý gây náo loạn, hắn chỉ đơn giản muốn lấy thực lạp, bắt y đi phân phát cho mỗi người một ít. Quý Huy Hòa sức lực yếu, vừa động thủ đoạt lại liền bị hắn đánh bay ra ngoài, ngã xuống một cái rầm, Quan Mục đang ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng động. Lau chùi miệng, vỗ vỗ xiêm y đứng lên, nghĩ rằng y chắn chắc sẽ khóc lớn, đang chuẩn bị chạy ra nói với y, không đưa thức ăn thì không cần đưa nữa, dù sau hắn cũng đã ăn no.
Nhưng mà Quý Huy hòa lại không hề khóc, đứng bật dậy, vọt tới trước mặt Dương Nguyên Quý, túm trụ thực lạp, tức giận trừng hắn: “Đây là thức ăn ta đem cho Quan Mục, ngươi không được chiếm lấy, ngươi muốn ăn, ngày mai ta cho người mang đến cho ngươi!”
Dương Nguyên Quý nhìn bộ dạng y được nuông chiều từ bé, không ngờ được lại có dũng khí như vậy, ngoài sửng sốt cũng chỉ sửng sốt.
“Trả cho hắn đi.” Người bên cạnh thấp giọng khuyên giải một câu.
Dương Nguyên Quý cúi đầu nhìn Quý Huy Hòa trước mắt, lại quay đầu nhìn Quan Mục đang tiến vào. Quý Huy Hòa mũi hồng hồng, đôi mắt ngấn nước trừng trừng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay cực kì nghiêm túc. Quan Mục thong thả đi tới, thần khí nhàn nhã, giống như con mèo ăn mỡ chán chê đang liếm mép, đôi mắt to híp lại, có chút không kiên nhẫn. Dương Nguyên Quý không biết vì sao lại cảm thấy lạnh người, đánh một cái rùng mình, bàn tay run lên, đem thực lạp thảy qua Quý Huy Hòa.
Hắn dùng lực rất mạnh, làm cho Quý Huy Hòa ôm thực lạp lại té ngã lần nữa, “ầm” một tiếng vang lên.
“Ngươi tại sao đánh hắn?” Quan Mục cau mày, hai bàn tay nắm chặt, hùng dũng oai vệ che trước mặt Quý Huy Hòa. Lúc còn nhỏ, mỗi ngày hắn đều muốn đánh Quý Huy Hòa, bao năm trôi qua, chưa thực hiện được mong ước. Hôm nay lại bị cái người tên Dương Nguyên Quý này cướp đoạt trước, tức giận đến bốc hỏa, thầm nghĩ muốn cùng hắn so sức lực.
Dương Nguyên Quý mặc dù cao hơn hắn nửa cái đầu, nhưng lại bị khí thế của hắn áp bức, ngượng ngùng hừ hai tiếng, cúi đầu, muốn tìm nơi trốn.
“Quan Mục –.” Quý Huy Hòa đã có chỗ dựa, rốt cục cũng khóc rống lên.
Y mở nắp thực lạp, phát hiện thức ăn rơi vãi lung tung, một dĩa cá Tây Hồ sốt chua ngọt, một dĩa thịt kho tàu, còn có một tô canh chưng mất mấy ngày, đều trộn lẫn với nhau. Vì thế khóc đến lợi hại, một bên liên miên nói: “Quan Mục, cá không có, thịt không có, canh cũng không có.”
“Ta không thích ăn cá.” Quan Mục an ủi.
“Ta sẽ giúp ngươi lựa ra.” Quý Huy Hòa nức nở nói.
Quan Mục cúi đầu nhìn, cũng cảm thấy đáng tiếc, nhìn về phía Dương Nguyên Quý giơ nắm tay, cảnh cáo: “Ngươi nếu dám động vào thịt của ta, liền đi chết đi.”
Dương Nguyên Quý có chút xấu hổ muốn chui xuống đất, cũng có chút sợ hắn, tuy hắn không cao hơn mình, khí lực chắc cũng không lớn bằng mình, như tại sao lại sợ hắn? Cân nhắc một hồi, lại một hồi, Dương Nguyên Quý xấu hổ chỉ vào hai người bọn họ cao giọng nói: “Ngươi cùng hắn so chiều cao xem, ngươi thấp hơn hắn một chút, còn bày đặt làm anh hùng cái gì?”
Quan Mục giật mình, quay đầu lại nhìn Quý Huy Hòa đang ở phía sau, y lảo đảo đứng lên, nhìn sơ qua một chút, chiều cao so với chính mình không sai biệt lắm. Nhưng rốt cuộc nhiều hay ít? Quan Mục lôi kéo Quý Huy Hòa chạy vào sân trúc phía sau, thực lạp trong tay Quý Huy Hòa phát ra tiếng loảng xoảng, quá ồn ào nên bắt y quăng nó đi. Chạy tới nơi, nhìn xem bốn bề vắng lặng, ép Quý Huy Hòa lên thân trúc trước mặt.
“Quan Mục.” Quý Huy Hòa nhẹ giọng kêu lên.
“Đứng thẳng.” Quan Mục giọng điệu nghiêm túc, mặt không biểu cảm giống như đang mắc chứng mặt than của y.
Quý Huy Hòa nghe lời thẳng chân ưỡn ngực, thẳng tắp dựa vào thân cây trúc, nhìn hắn đưa bàn tay lên đỉnh đầu của mình, lấy ra con dao khắc một cái lên. Lôi Quý Huy Hòa ra, chính mình tựa vào ngay chỗ đó, đang tính đo chiều cao, nghĩ nghĩ, bắt y xoay người sang chỗ khác, không được nhìn lén.
Quý Huy Hóa nắm lấy đầu ngón tay, nghe sau lưng phát ra động tĩnh rất nhỏ, rồi dần dần không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa. Không biết hắn đang làm cái chuyện cổ quái gì, có chút vò đầu bức tai.
“Quan Mục?”
Quý Huy Hòa giật giật khóe miệng, suýt chút nữa liền kêu Trung Lang.
Quan Mục giống như biết y sắp thất hứa quay lại, liền một tay chụp lấy đầu vai y, một tay ôm lấy cổ, kéo y xoay người lại. Hai người mặt đối mặt, chóp mũi cọ vào nhau, ngực bụng đều dính chung một chỗ. Quý Huy Hòa lộ ra khuôn mặt ngây ngốc, không rõ chuyện gì, Quan Mục duỗi thẳng một tay, ở đỉnh đầu hai người so qua so lại.
Lại ngừng một khắc sau, tiếp tục xoay người y lần nữa, lưng chạm lưng, so tới so lui.
“Bán tấc.”
“Ta cao hơn ngươi?”
“Nói nữa liền đánh ngươi.” Quan Mục đau buồn, đứng bất động, yên lặng thu hồi tiểu đao, liếc mắt nhìn vết khắc trên thân trúc một lần nữa, phất tay áo bỏ đi.
Quý Huy Hòa chạy đuổi theo hắn, không rõ vì sao hắn sầu não, Quan Mục cắn chết cũng không chịu nói, nhiều nhất chỉ lầm bầm hai tiếng, làm cho Quý Huy Hòa cảm thấy khổ sở. Hai người một trước một sau trở về học đường, thấy Dương Nguyên Quý một mình ngồi xổm dưới đất, thu thập thức ăn chén dĩa bị rớt ra khỏi thực lạp, là do Quan tiên sinh bắt hắn làm.
Quan Mục hờ hững nghiêng đầu, dời bước đi ngang qua, tay áo phất phất rất xuất trần. Quý Huy Hòa cúi đầu nhìn Dương Nguyên Quý, lưỡng lự xem có nên giúp đỡ hắn hay không, ngẩng đầu nhìn Quan Mục, cũng muốn đuổi theo hắn, một phen do dự nhăn nhó, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Quan tiên sinh ngồi trong phòng nhìn ra, vuốt râu khó hiểu, hai cái đứa nhỏ này thật cổ quái, hễ một người thanh tĩnh thì người kia sẽ khó chịu?