- Có phải lọt lưới tình rồi không?
- Ai nói thế?
- Tớ nói, thấy cái dáng vẻ của cậu là biết.
- Tớ thế nào?
- Hê hê, cái kiểu lọt lưới tình yêu.
- Logic kiểu luẩn quẩn?
- Không phải logic kiểu luẩn quẩn mà dựa vào bằng chứng xác thực.
Thực sự cô vẫn không biết rốt cuộc mình có dáng vẻ gì, có điểm gì khác trước, nhưng Viên Dật chưa bao giờ lừa cô, cho nên cô tin mình thật sự có sự thay đổi gì đó, đã để lộ ra bí mật của trái tim. Cô nói với vẻ xấu hổ:
- Cũng chẳng phải lọt lưới tình gì, chỉ gặp lại người bạn cũ hồi nhỏ thôi.
- Hồi nhỏ? Nhỏ bằng chừng nào?
Cô kể sơ qua lại chuyện giữa cô và Vệ Quốc hồi nhỏ, Viên Dật nói:
- Á? Cậu còn có cả chuyện trúc mã thanh mai giật gân thế hả? Sao không nghe thấy cậu kể nhỉ?
- Trước đây chẳng bao giờ nghĩ sẽ còn gặp lại.
- Sao có thể ngờ được chứ? Trung Quốc chỉ lớn bằng từng đó, họ Doãn thì cũng nhiều bằng đó, nếu cậu thật sự muốn tìm thì sao không thể tìm thấy?
- Trước đây mình cũng không biết anh ấy họ Doãn.
- Nhưng mẹ cậu chắc chắn biết.
- Mẹ mình chưa bao giờ nhắc đến bác sĩ quan đó với họ Doãn trước mặt mình, chỉ gọi là ông sĩ quan thôi.
- Đó là vì mẹ cậu thích ông sĩ quan, một người mà yêu người khác thì sẽ không gọi tên của người đó.
- Không phải thế, mẹ mình hận ông sĩ quan đó.
- Tình yêu và niềm thù hận đan xen nhau!
Viên Dật lắc lắc cái đầu gật gù đắc ý nói:
- Quá lãng mạn! Quá lãng mạn! Tớ nói đúng không? Cậu đã không yêu thì thôi chứ một khi đã yêu thì chỉ có sống chết. Giờ có phải là có cảm giác sống chết đó không?
Cô không trả lời được, chỉ tủm tỉm cười.
Viên Dật nói:
- Cái anh Vệ Quốc này chắc chắn cậu phải tóm chặt, không thể để anh ta chuồn mất. Hay lắm, hai người có bao nhiêu chuyện để nói, ôn lại những chuyện khi còn mặc quần thủng đít, chắc chắn sẽ khiến anh ta xúc động phát ngất.
Sau khi nghe chuyện xong Điền Lệ Hà đề nghị:
- Có cần bảo bố Vương Phong thăm dò hộ không?
Cô sững ra:
- Thăm dò cái gì?
- Thăm dò xem cái anh chàng Doãn Vệ Quốc đó thế nào.
Cô từ chối liên hồi:
- Không cần, không cần, chuyện chưa đâu vào đâu.
- Chính vì chưa đâu vào đâu nên mới cần thăm dò, nếu đã thành chuyện rồi thì mới thăm dò thì có tác dụng gì?
Cô vẫn không chịu:
- Thật sự không cần bố Vương Phong đi thăm dò đâu, cứ để tớ từ từ tìm hiểu đi.
- Ít nhất cần hỏi xem anh ta đã kết hôn hay chưa?
- Chắc anh ta vẫn chưa kết hôn.
- Anh ta nói với cậu như vậy?
- Không phải, là tớ đoán thế, bởi vì lúc tớ hỏi nhà anh ấy không có ai đợi anh ấy à thì anh nói nhà không có ai cả, hơn nữa anh ấy ở khu kí túc xá cho giáo viên nam độc thân.
- Ừ! Anh ta có thể chưa kết hôn, nhưng đã có bạn gái chưa? Cậu hỏi chưa?
- Sao hỏi thế được? Chúng tớ có phải đang yêu nhau đâu, sao tớ dám hỏi anh ấy có bạn gái hay chưa?
Viên Dật cũng không tán thành cách nhờ người thăm dò.
- Thăm dò cái gì? Nhờ người thăm dò không có cảm giác thú vị bằng mình tự tìm hiểu, hơn nữa nếu anh ấy biết cậu đang ngầm nhờ người điều tra thì chắc chắn sẽ không vui.
Cô nghĩ cũng chẳng cần phải thăm dò, từ nhỏ cô đã quen Vệ Quốc, đã biết nhau mấy chục năm, lẽ nào lại không hiểu anh hơn mấy người bạn đồng nghiệp chỉ mới biết anh vài năm sao? Cô kiên quyết không để Điền Lệ Hà nhờ người thăm dò, bắt Điền Lệ Hà phải hứa thì mới yên tâm.
Cô với Vệ Quốc ra ngoài ăn với nhau mấy lần, cũng chỉ phát triển đến mức nắm tay nhau, cô cảm thấy rất lạ, bời vì nghe bọn Viên Dật nói, đàn ông trong giai đoạn yêu đương rất vội vàng muốn tiến tới, quen nhau rồi thì muốn nắm tay; nắm tay rồi thì muốn hôn; hôn rồi thì muốn ôm; ôm rồi thì muốn vuốt ve; vuốt ve rồi thì muốn lên giường; lên giường rồi thì muốn ân ái, ân ái rồi thì không muốn quay lại mấy giai đoạn trước nữa, chỉ luôn nghĩ đến ân ái, làm tình thôi.
Nhưng tại sao Vệ Quốc lại không như vậy? Anh đã quen rồi thì muốn nắm tay; nắm tay rồi vẫn muốn nắm tay; rồi chỉ dừng lại ở nắm tay, nắm tay, nắm tay…
Còn bản thân cô thì lại khá giống với đàn ông mà Viên Dật miêu tả, quen nhau rồi thì muốn nắm tay; nắm tay rồi thì muốn ôm ấp, nhưng lại bị kẹt ở giai đoạn nắm tay.
Hai người bạn cùng phòng được coi là kẻ từng trải, đều từng cảnh cáo cô: ở mỗi bước đều phải duy trì ít nhất một tháng, tháng này nắm tay thì chỉ có thể nắm tay, đợi đến sang tháng sau mới có thể cho anh ta ôm. Như vậy vẫn còn là nhanh, chứ trước đây mỗi bước cũng phải mất thời gian khoảng một năm.
Tại sao? Bởi vì tốc độ yêu đương của đàn ông chỉ có thể tiến về phía trước, không thể tụt lùi, nếu bạn đột nhiên để cho anh ta tiến tới giai đoạn ân ái luôn vậy thì anh ta sẽ không còn động lực ân cần với mình nữa.
©STENT
Nhưng cô thật sự muốn tiến nhanh hơn, muốn được anh ôm vào lòng, giống như mấy đôi tình nhân trong công viên, như keo với sơn vậy.
Đến lần sau ra ngoài ăn cơm, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch xúc tiến của mình. Ngồi phía sau xe anh, để anh đạp một đoạn cô liền giang một tay ôm lấy eo anh.
Xe anh đột nhiên bị chệnh choạng lạng từ phía bên phải đường sang phía bên trái đường, suýt chút nữa thì đâm vào cây, anh vội giữ chặt cái ghi đông, lái xe từ phía bên trái đường trở lại bên phải đường.
Cô cố tình hỏi nguyên nhân:
- Sao thế? Sao anh lại suýt đâm vào cây thế?
Anh không trả lời, cố ý đi ngoằn ngoèo kiểu chữ chi.
Cô biết anh đang ngụy trang, bất giác thầm cười trong bụng, xem ra vẫn là một kẻ non nớt.
Một lát sau cô mạnh bạo ôm cả hai tay vào eo anh, lần này anh không bị đâm cây nữa, nhưng cô cảm thấy anh rất căng thẳng, các cơ bụng đều căng cứng lên.
Cô rất hài lòng với kết quả này, anh càng căng thẳng thì càng chứng tỏ anh càng là người mới.
Cứ ôm như vậy đi được một lát thì anh lấy tay trái của mình, gỡ tay trái của cô ra, cô nhạy cảm buông cánh tay ôm anh ra, và cũng hơi giận.
Đi được một lát anh lại vươn tay trái ra sau, hình như đang tìm cái gì đó. Cô đưa tay trái của mình cho anh, anh nắm lấy tay cô, vòng vào eo mình.
Cô không giận nữa, vòng cả tay phải ôm anh, hai tay ôm lấy eo anh, đầu tựa vào lưng anh, cảm giác như say say.
Nhưng cô thật sự không muốn mất một tháng cho giai đoạn ôm này, cô muốn đẩy nhanh tới giai đoạn hôn, để ôm và hôn vào cùng một giai đoạn, không được sao? Sao có thể ôm thôi mà lại không hôn được? Đó chẳng phải giống như ăn cơm mà không ăn thức ăn sao, nhạt nhẽo vô cùng? Hơn nữa cô quen biết anh từ nhỏ, rất nhiều năm trước anh đã từng ôm cô, vậy cũng như giai đoạn ôm của cô đã dừng lại một thời gian rất dài, có thể tiến tới giai đoạn hôn nhau?
Lần đó họ đến sở thú, không phải cuối tuần, trời thì âm u, nhìn là biết sẽ có mưa, cho nên người đi chơi không nhiều, hầu hết đều là khách du lịch nước ngoài, chắc vì bị giới hạn về lịch trình trong vòng mấy ngày phải đi một lượt các điểm thắng cảnh của thành phố G, nên thời tiết dù không đẹp thì cũng vẫn phải đến.
Hai người họ đi lòng vòng chỗ này, loanh quanh đến chỗ kia, kỳ thực chẳng có tâm trạng nào để ngắm mấy con thú, chỉ là để tìm chỗ ngồi cùng nhau mà thôi. Lúc qua chỗ núi khỉ thì trời đổ mưa, các khách du lịch đều chạy đi trú mưa, chỉ còn hai bọn họ đứng trước núi khỉ.
Cô không mang ô, nhưng anh thì có mang một chiếc áo mưa mỏng, anh đưa cô áo mưa mặt vào, còn mình định đứng dầm mưa như vậy. Cô giũ cái áo mưa ra, anh đón lấy cái áo mưa mặc vào người, còn cô trốn dưới nách anh để tránh mưa.
Cô len lỏi dưới nách anh, đứng phía trước mặt anh, anh mở rộng áo mưa để che cho cô, hai người áp sát vào nhau.
Đến loài khỉ cũng biết trú mưa, một vài con trú vào trong mấy cái động trên núi khỉ, còn có con trú vào dưới chân cầu trên núi, chỉ có một con khỉ mẹ không có chỗ trú mưa, cứ ngồi trên núi chịu trận. Con khỉ mẹ ôm con khỉ con vào lòng, lưng khòng khòng xuống che mưa cho chú khỉ con.
Cô xúc động nói:
- Nhìn kìa, đến khỉ mẹ cũng biết bảo vệ khỉ con, thảo nào nói những đứa trẻ có mẹ cũng giống như bảo bối vậy!
Anh không lên tiếng.
Cô quay mặt lại, nhìn thấy trên mặt anh có rất nhiều nước, không biết là nước mưa hay là nước mắt. Cô nhớ lại khi còn nhỏ anh không có mẹ, liền vội xin lỗi:
- Em xin lỗi, xin lỗi, em không nên nói thế.
Anh quay mặt cô đi, để phía sau đầu cô đối diện với mặt anh.
Cô hỏi:
- Tại sao không cho em nhìn anh?
Anh không trả lời, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng nghẹn của anh, và cả tiếng mũi nghẹn nghẹt.
Cô quay người lại, lần này có thể chắc chắn là anh đang khóc. Cô thanh minh:
- Em đã nói xin lỗi rồi mà.
Anh không trả lời câu hỏi mà lại hỏi ngược lại:
- Thật sự anh muốn cứ đứng thế này mãi.
- Em cũng vậy.
Mặc dù họ chưa đứng được mãi mãi nhưng đứng với nhau rất lâu như vậy, lưu luyến không muốn về trường.
Lúc sắp về đến trường, trời lại mưa, họ không kịp mặc áo mưa, chỗ quần áo vừa khô lại bị ướt sũng hết.
Đến dưới khu nhà anh ở, anh nói:
- Giờ đang mưa rất to, đến chỗ anh trú mưa đi đã.
Cô đang chỉ mong như thế, liền lập tức đi theo anh lên phòng.
Trong phòng của anh chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn viết và một cái ti vi, rất nhỏ, lại thêm hai cái tủ sách. Đồ đạc không nhiều nhưng vì phòng rất nhỏ nên trông khá ngột ngạt.
Anh cầm cái phích nước đổ nước nóng vào chậu rửa mặt, rồi lại lấy một ít nước lạnh từ cái thùng nước đổ vào chậu, sau đó tìm một cái áo sơ mi của mình, một cái quần lót và một cái quần dài đưa cho cô:
- Anh đi lấy cơm, em lau người đi, rồi thay quần áo khô vào kẻo bị cảm lạnh.
Sau khi anh đi cô lau qua người, thay cái áo sơ mi và cái quần lót của anh vào, nhưng không mặc được cái quần dài vì nó quá dài. Cái áo sơ mi của anh rất dài có thể che qua cái quần lót, giống như cái váy ngắn vậy, không mặc quần dài cũng được.
Một lát sau anh quay lại, đặt chỗ cơm lấy về trên bàn, cầm chỗ quần áo ướt cô vừa thay ra mắc vào mắc áo rồi treo lên chỗ cửa sổ thông khí trên cánh cửa ra vào.
Hai người ngồi xuống ăn cơm tối, đang ăn thì có người gõ cửa, anh ra mở cửa, nhưng chỉ mở hé một chút và hỏi:
- Thầy Triệu, tìm tôi có việc?
- Xin anh củ gừng.
Anh lấy củ gừng đưa cho thầy Triệu, đóng cửa lại, quay lại bàn tiếp tục ăn cơm, chỗ thịt nạc trong món ăn anh đều gắp hết cho cô, còn ăn hết chỗ rau cải thảo cô không ăn.
Ăn cơm xong anh đi rửa bát, rồi quay lại với một quyển sách, ngồi xuống cái bàn trước mặt và bắt đầu đọc.
Cô uể oải:
- Anh bận lắm à? Nếu anh bận quá thì cứ bảo em để em về.
- Vẫn còn đang mưa, em về đâu?
- Vậy thì em cần anh phải nói chuyện với em.
- Thì anh đang ở đây thôi.
- Không có, anh đang đọc sách.
Anh cười một cái rồi vẫn cúi đầu xuống xem sách.
Cô xuống giường chạy ra sau lưng anh, ôm lấy cổ anh:
- Anh đang xem gì vậy?
- Bản thân anh cũng không biết anh đang xem cái gì.
Cô áp mặt mình vào má anh, cảm thấy chỗ huyệt thái dương của anh nhô lên rất rõ. Anh vươn một tay ra, vòng ra sau sờ sờ đùi cô:
- Ái chà, lạnh đấy, quần dài cũng không mặc, mau lên giường đi cẩn thận kẻo bị cảm!
Cô quay lại giường, kéo cái chăn đắp lên đùi rồi nói với anh:
- Tối nay em không về nữa, ngủ lại chỗ anh được không?
Anh có vẻ hơi khó nói:
- Nhưng chỗ khu nhà anh ở không có nhà vệ sinh nữ, nếu em cần đi thì lại phải chạy sang khu dành cho giáo viên nữ.
- Ở đâu?
- Là cái nhà bên trái.
- Có thể dùng nhà vệ sinh nam của khu nhà anh, anh giúp em trông chừng bên ngoài.
Mặt anh khó đăm đăm, cô nói luôn:
- Thôi em sang bên khu nhà giáo viên nữ cũng được, rất gần.
Anh đề nghị:
- Nếu em không muốn đi xa như vậy thì anh có thể tìm cho em cái chậu.
- Không cần, không cần, em tranh thủ trời chưa tối hẳn sang chỗ nhà giáo viên nữ đi một cái. Anh giúp em rút cái váy xuống.
Cô mặc cái váy mới hơi khô của mình ra bên ngoài cái áo sơ mi của anh, chạy sang chỗ nhà vệ sinh nữ của khu giáo viên nữ, rồi một lát chạy về, cởi váy ra, anh lại giúp cô móc cái váy vào mắc rồi phơi lên chỗ cửa sổ như cũ.
Cô trở lại giường, vỗ vỗ vào giường gọi anh:
- Đến đây với em.
Anh cố mím chặt môi, đến nỗi trên mặt xuất hiện hay nếp nhăn, sau đó không chút do dự nói:
- Được, để anh đến với em.
Anh ngồi bên cạnh giường, đầu tựa vào tường, một chân để trên giường còn chân kia giẫm xuống đất.
Cô lùi lùi vào trong kéo anh:
- Lên đây.
Anh dịch nửa phần thân trên của mình vào một chút, nhưng nửa thân dưới vẫn giữ tư thế vừa nãy. Cô quàng lấy cổ anh, kéo vào lòng cô, cả người anh bị gập lại thành chữ số “7”.
Anh giữ tư thế đó một lát thì đột nhiên lăn người qua, ép cô xuống:
- Đồ nghịch ngợm, rốt cuộc em muốn làm gì? Hử? Anh hỏi em đấy.
Cô không nói, há mồm hôn anh. Anh hôn lại, một nụ hôn rất sâu rất dài, khiến máu trong người cô bốc lên, toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn anh xâm chiếm cơ thể mình. Nhưng anh lại chống tay dậy, nửa người trên rời khỏi cơ thể cô. Cô vươn hai tay ra cuộn áo trên người anh lên, lộ ra cả bộ ngực không còn giơ xương nữa.
Cô đợi anh cũng làm tương tự, nhưng anh không làm gì mà chỉ dùng hai tay chống lên và thở hổn hển.
Cô kéo anh xuống, anh thoát ra, ngồi dậy ra khỏi giường, đổ nước lạnh vào cái chậu, dùng tay vốc nước lên mặt, miệng và phun phì phì.
Cô hỏi:
- Anh sao vậy?
- Không có gì.
Anh rửa mặt một lúc rồi bưng chậu nước đổ đi, sau khi quay lại với cái váy của cô trên chỗ cửa sổ xuống nói:
- Bên ngoài hết mưa rồi.
Cô tức giận, giật lại cái váy mới nửa khô nửa ướt trong tay anh, nói:
- Anh muốn đuổi em thì cứ nói thẳng.
Anh không nói gì, hơi chút rụt rè nhìn cô.
Cô cởi áo sơ mi của anh trước mặt anh, nhưng không cởi cái quần lót anh cho mượn, cô mặc cái váy của mình vào, cuộn cái quần lót của mình lại thành một cuộn rồi nhét vào trong túi xách, bừng bừng đi ra.
Anh cứ lặng lẽ theo sau cô, cho đến chỗ không có người mới gọi phía sau:
- Kim Kim, đừng giận.
Cô lờ anh đi. Mấy bước chân là anh đuổi kịp cô, túm lấy cô, kéo vào lòng mình:
- Kim Kim, đừng giận nữa, anh không muốn làm em giận, hãy nói cho anh biết em không giận anh chứ.
Cô muốn giận dỗi thoát ra, nhưng anh ôm cô quá chặt cho không thể thoát ra.
Anh cúi đầu xuống hôn cô, cô liền tha thứ cho anh. Anh yêu cô, anh cũng muốn làm như vậy, nhưng anh không làm là vì anh nghĩ cho cô, bảo vệ cô, nếu là một thằng đàn ông xấu thì khi đã đóng cửa vào liệu có không xơi không? Cho dù có yêu hay không thì cũng xơi đã rồi tính sau, còn như anh không xơi như vậy thì mới thật là vì yêu cô, nghĩ cho cô.
Hai người hôn nhau rất lâu, khiến cả hai đều thở dồn dập, sau đó cứ ôm nhau đứng trong bóng tối như vậy, vừa không nói gì mà cũng chẳng động đậy gì, rất lâu rất lâu. Cho đến tận hơn mười giờ có mới nói:
- Khu nhà em ở mười một giờ đóng cửa rồi.
Anh nói giọng khàn khàn:
- Em về đi, không về thì lại không vào được phòng đâu.
Cô quyến luyến tạm biệt anh:
- Vậy em về đây.
- Ừ, chúc ngủ ngon.
Cô đi được một đoạn thì quay lại nhìn anh, anh vẫn đứng đó, nhìn thấy cô quay đầu thì giơ tay vẫy vẫy cô, gửi cô một nụ hôn gió.