Lí Thời trằn trọc cả một đêm, rốt cuộc tới khi mặt trời bắt đầu lên cao đã xuống giường. Lâu rồi không dậy sớm như thế, không ngờ sinh thời cậu còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc.
Lật tấm lịch treo trên tường, ngày hôm nay được khoanh một vòng tròn đỏ thật to, không phải sinh nhật của ai, mà là mùng 9 tháng 1 mà học sinh trung học, tiểu học hận nhất – ngày khai giảng trong truyền thuyết.
Năm ngoái Lí Thời đã tốt nghiệp rồi, khoa văn học Trung Hoa cổ đại. Trước khi tốt nghiệp, cậu đã suy nghĩ thật lâu, trở thành một thầy giáo ngữ văn nhãn nhã vốn là ước mơ của cậu, trước không nói tới một năm có hai lần nghỉ dài hạn, chỉ cần tịch thu sách truyện của học sinh cũng đủ làm cậu vui vẻ. Tiếc rằng trời sinh cậu số làm buôn bán, kỳ thi điểm chuẩn 90 cậu miễn cưỡng lắm mới được 60 điểm, môn tâm lí học giáo dục phải thi lại hai lần mới qua, chứng nhận tư cách giáo viên sống chết không nhận được, đành phải từ bỏ giấc mơ này.
May mà cậu coi như có gia sản, bố mẹ ở dưới lầu mở một cửa hàng bán lẻ sách. Cửa hàng không lớn nhưng địa điểm rất tốt. Ngày xưa dường như để bồi dưỡng tính tình cậu, bố mẹ cố ý mua nhà ở một khu với trường tiểu học, sơ trung, cao trung trọng điểm của tỉnh, cách đó hai đường cái còn có trường đại học, đi về hướng Bắc chưa tới một cây có khu phố buôn bán sầm uất. Lí Thời khi rảnh rỗi thường xuống giúp trông cửa hàng, nói trông, thực chất toàn đọc tiểu thuyết. Giờ cậu tốt nghiệp rồi, bố mẹ cũng lười quản, chạy về quê nhà phía nam tìm một nơi phong cảnh đẹp để dưỡng lão. Nếu không thể làm thầy giáo nhàn rỗi, Lí Thời đơn giản tiếp nhận cửa hàng sách của bố mẹ, mỗi ngày đúng thời gian học sinh đến trường thì mở cửa, cả ngày ngâm mình trong hiệu sách, thỉnh thoảng cũng viết lách một chút, phối kịch chơi chơi, cuộc sống qua đi cũng khá thoải mái.
Lí Thời ung dung xuống lầu, mở cửa hiệu sách sớm, mua một cái bánh mì, chống đầu lười nhác nhìn mấy chiếc xe vận tải nhỏ thỉnh thoảng đi ngang qua cùng mấy đứa sinh viên trường X chắc mới đi ra từ tiệm net, còn mang theo vành mắt đen thui. Lại nói tiếp bọn họ coi như là bạn học, Lí Thời thấy đại học X cái gì cũng tốt, chỉ có cơ sở vật chất hơi tệ, tuy trong phòng ngủ có mạng internet, nhưng mà ngoại trừ thỉnh thoảng có thể vào được trang web trường thì cơ bản chỉ để trang trí. Nhưng vị trí của trường này chiếm ưu thế, không giống các trường khác ở “thành đại học” tít tắp ngoại ô. Không phải nói thành đại học không tốt, chỉ là đi lại không quá tiện, cả đi cả về đều có thể bị xe bus chèn cho thành bánh mì kẹp thịt.
Chờ tới khi Lí Thời ăn xong bánh mì, trên đường rốt cục đông người hơn, các học sinh mặc đồng phục màu sắc khác nhau đều ngáp ngắn ngáp dài, không tình nguyện bước chân tới trường. Những học trò có gia cảnh tốt hầu như đều được người lớn lái xe tới, mà xe riêng nhà họ giờ đậu trước hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng sách nhà mình. Tuy rằng Lí Thời nói mình không thích buôn bán, nhưng theo bố mẹ nhiều năm như vậy, chút suy nghĩ con buôn vẫn phải có. Vì vậy, cậu đặt tạp chí và báo trước cửa hiệu, một buổi sáng cũng bán được không ít.
Kỳ thực mà nói, so với trên mạng, hiện tại báo giấy đã không còn chỗ đứng. Tạp chí càng không cần phải nói, những trang bìa với hình ảnh màu sắc rực rỡ vẫn có người mua, còn báo thì rất ít. Mỗi khi nghĩ tới điểm này, Lí Thời lại yên lặng cảm ơn các vị giáo viên trung học tiểu học, nếu như không có bọn họ lấy báo chí về làm dụng cụ giảng dạy gì đó, đoán chừng mấy tờ báo này không thể bán được.
Xa xa đã nghe thấy tiếng chuông trường học, những chiếc xe đậu trước ngõ cũng đi gần hết, Lí Thời thu thập qua loa nhà một chút, chỉnh lí tốt chỗ tạp chí bị lật loạn, rồi ngồi xuống trước bàn bán hàng, mở máy tính.
Lật tấm lịch treo trên tường, ngày hôm nay được khoanh một vòng tròn đỏ thật to, không phải sinh nhật của ai, mà là mùng 9 tháng 1 mà học sinh trung học, tiểu học hận nhất – ngày khai giảng trong truyền thuyết.
Năm ngoái Lí Thời đã tốt nghiệp rồi, khoa văn học Trung Hoa cổ đại. Trước khi tốt nghiệp, cậu đã suy nghĩ thật lâu, trở thành một thầy giáo ngữ văn nhãn nhã vốn là ước mơ của cậu, trước không nói tới một năm có hai lần nghỉ dài hạn, chỉ cần tịch thu sách truyện của học sinh cũng đủ làm cậu vui vẻ. Tiếc rằng trời sinh cậu số làm buôn bán, kỳ thi điểm chuẩn 90 cậu miễn cưỡng lắm mới được 60 điểm, môn tâm lí học giáo dục phải thi lại hai lần mới qua, chứng nhận tư cách giáo viên sống chết không nhận được, đành phải từ bỏ giấc mơ này.
May mà cậu coi như có gia sản, bố mẹ ở dưới lầu mở một cửa hàng bán lẻ sách. Cửa hàng không lớn nhưng địa điểm rất tốt. Ngày xưa dường như để bồi dưỡng tính tình cậu, bố mẹ cố ý mua nhà ở một khu với trường tiểu học, sơ trung, cao trung trọng điểm của tỉnh, cách đó hai đường cái còn có trường đại học, đi về hướng Bắc chưa tới một cây có khu phố buôn bán sầm uất. Lí Thời khi rảnh rỗi thường xuống giúp trông cửa hàng, nói trông, thực chất toàn đọc tiểu thuyết. Giờ cậu tốt nghiệp rồi, bố mẹ cũng lười quản, chạy về quê nhà phía nam tìm một nơi phong cảnh đẹp để dưỡng lão. Nếu không thể làm thầy giáo nhàn rỗi, Lí Thời đơn giản tiếp nhận cửa hàng sách của bố mẹ, mỗi ngày đúng thời gian học sinh đến trường thì mở cửa, cả ngày ngâm mình trong hiệu sách, thỉnh thoảng cũng viết lách một chút, phối kịch chơi chơi, cuộc sống qua đi cũng khá thoải mái.
Lí Thời ung dung xuống lầu, mở cửa hiệu sách sớm, mua một cái bánh mì, chống đầu lười nhác nhìn mấy chiếc xe vận tải nhỏ thỉnh thoảng đi ngang qua cùng mấy đứa sinh viên trường X chắc mới đi ra từ tiệm net, còn mang theo vành mắt đen thui. Lại nói tiếp bọn họ coi như là bạn học, Lí Thời thấy đại học X cái gì cũng tốt, chỉ có cơ sở vật chất hơi tệ, tuy trong phòng ngủ có mạng internet, nhưng mà ngoại trừ thỉnh thoảng có thể vào được trang web trường thì cơ bản chỉ để trang trí. Nhưng vị trí của trường này chiếm ưu thế, không giống các trường khác ở “thành đại học” tít tắp ngoại ô. Không phải nói thành đại học không tốt, chỉ là đi lại không quá tiện, cả đi cả về đều có thể bị xe bus chèn cho thành bánh mì kẹp thịt.
Chờ tới khi Lí Thời ăn xong bánh mì, trên đường rốt cục đông người hơn, các học sinh mặc đồng phục màu sắc khác nhau đều ngáp ngắn ngáp dài, không tình nguyện bước chân tới trường. Những học trò có gia cảnh tốt hầu như đều được người lớn lái xe tới, mà xe riêng nhà họ giờ đậu trước hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng sách nhà mình. Tuy rằng Lí Thời nói mình không thích buôn bán, nhưng theo bố mẹ nhiều năm như vậy, chút suy nghĩ con buôn vẫn phải có. Vì vậy, cậu đặt tạp chí và báo trước cửa hiệu, một buổi sáng cũng bán được không ít.
Kỳ thực mà nói, so với trên mạng, hiện tại báo giấy đã không còn chỗ đứng. Tạp chí càng không cần phải nói, những trang bìa với hình ảnh màu sắc rực rỡ vẫn có người mua, còn báo thì rất ít. Mỗi khi nghĩ tới điểm này, Lí Thời lại yên lặng cảm ơn các vị giáo viên trung học tiểu học, nếu như không có bọn họ lấy báo chí về làm dụng cụ giảng dạy gì đó, đoán chừng mấy tờ báo này không thể bán được.
Xa xa đã nghe thấy tiếng chuông trường học, những chiếc xe đậu trước ngõ cũng đi gần hết, Lí Thời thu thập qua loa nhà một chút, chỉnh lí tốt chỗ tạp chí bị lật loạn, rồi ngồi xuống trước bàn bán hàng, mở máy tính.