Khi trường học khai mạc đại hội thể dục thể thao, Tô Hiểu Thần bị ủy viên thể dục lớp mười một vô lương tâm giật dây lừa gạt Tần Chiêu Dương đi tham gia thi đấu.
Cô cả một tối tự học đều không thể chuyên tâm nổi, sau đó còn vụng trộm truyền cho cậu tờ giấy, "Các bạn ban ủy viên thể dục nói thân thể anh rất mạnh mẽ, không thích hợp chạy dài mà thích hợp chạy cự li ngắn."
Tần Chiêu Dương thấy tờ giấy nhỏ thì hơi liếc liếc mắt nhìn, ngay cả trả lời cũng lười, trực tiếp kẹp vào cuốn sách.
Tô Hiểu Thần chưa từ bỏ ý định, lại truyền một tờ đưa tới " Bỏ qua môn cử tạ sao? Cái này không cần đến kỹ thuật, em cảm thấy anh đơn giản nhắm hai mắt cũng có thể lấy vị trí thứ nhất."
Lúc này Tần Chiêu Dương cẩn thận nhìn thoáng qua, lại im lặng không lên tiếng nhét vào cuốn sách ấy.
Tô Hiểu Thần lúc này yên tĩnh chút ít, lại len lén viết một tờ "Lúc lớp cần, nên nhiệt tình tham gia! Không thể để lãng phí sức khoẻ tốt của anh."
Liên tục bị làm phiền ba lần, Tần Chiêu Dương rốt cuộc không hề thờ ơ, quay đầu liếc liếc mắt nhìn cô, quay lại nói cô một câu, "Anh ở trong mắt em đều là ưu điểm sao?"
Tô Hiểu Thần trong lòng suy nghĩ đúng như vậy, thật lưu loát hạ bút thừa nhận, "Đó là đương nhiên rồi, những ưu điểm của anh trực tiếp làm mù hai mắt em luôn!"
Tần Chiêu Dương sau khi tiếp nhận tờ giấy nhìn rất lâu, sau đó nhếch nhếch môi cười, ý tứ cảnh cáo nhìn cô một cái, lập tức đọc sách đi.
Tô Hiểu Thần bị cậu cảnh cáo cũng không dám tái phạm nữa, cầm sách lên cười một cái, rồi nghiêm túc quay lại ôn tập.
Thành tích trung học của Tô Hiểu Thần ngày càng tiến bộ, ngược lại một chút cũng không nhìn ra bóng dáng học hành kém cỏi trước kia. Ngẫu nhiên gặp phải đề mục không biết làm, chỉ cần mang đến trước mặt Tần Chiêu Dương, cậu tùy tiện nhắc nhở vài điểm cho cô thì vấn đề gì cũng đều được giải thích rõ ràng hết...
Tô Hiểu Thần đối với cậu vừa sùng bái, phục sát đất, vừa ghen tị đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đợi đến lúc tan học, cô ngồi ở ghế sau liên tục lải nhải ích lợi của việc cậu tham gia cuộc thi, khổ nỗi chủ nhân lặng yên không một tiếng động, một chút tin tức cũng không lộ ra.
Tần Chiêu Dương thật sự không thích tham gia hoạt động tập thể, nhất là loại hoạt động hao tổn sức lực mà không được việc gì, còn làm cho người đầy mồ hôi khó ngửi.
Không cần phải nhắc đến tình cảm bạn bè, vinh quang của lớp học, những thứ này ở trong mắt cậu còn chẳng hứng thú bằng một đầu ngón tay của Tô Hiểu Thần.
Vì vậy Tần Chiêu Dương quyết đoán từ chối.
Nhưng mà Tần Chiêu Dương không có hứng thú, không có nghĩa là Tô Hiểu Thần cũng không có hứng thú, cô luôn luôn cực kỳ yêu thích mấy hoạt động kiểu này.
Tần Chiêu Dương lại ngay cả đại hội thể dục thể thao cũng lười tham gia, trong kì đại hội thể dục thể thao cậu đều nghỉ... Suốt ba ngày không đến trường học, đừng nói tham gia, ngay cả thái độ cổ vũ cũng không thèm lộ ra chút nào.
Tô Hiểu Thần bám riết không tha bắt cậu tham gia, cậu mới cố gắng có mặt.
Ừ... Đúng là có tham dự, nhưng mà hình như đứng sai đội hình?
Tần Chiêu Dương tuyệt đối không phát hiện ra điều này, cậu ngồi trong trong đội ngũ của lớp mười nhìn cảnh Tô Hiểu Thần bận tới bận lui giống y hệt con quay, bản thân thì cúi đầu chơi trò chơi. Có đôi khi nhàm chán lại thuận tay mở túi sách của Tô Hiểu Thần lấy vài quả quýt ăn.
Chờ khi Tô Hiểu Thần khát nước trở về tìm quýt, chỉ có thể nhìn thấy tất cả vỏ quýt còn lại đều nằm trên tay Tần Chiêu Dương.
Tô Hiểu Thần buổi sáng luôn luôn bận rộn, vội vàng chạy tới chạy lui ở bên cạnh đài chủ tịch. Buổi chiều có thêm người tới giúp đỡ, cô cũng không ngốc nghếch muốn ra ngoài phơi nắng, thường cùng Tần Chiêu Dương ngồi dưới cây đại thụ hóng mát, thi thoảng nghe radio thông báo thì ngẩng đầu xem một chút.
Từ lúc Tô Hiểu Thần bắt đầu học quân sự, tin đồn về Tần Chiêu Dương và cô không có một ngày yên ổn, Tô Hiểu Thần theo thói quen ngược lại coi như không có việc gì, ngẫu nhiên nghe người khác nhắc đến cũng chỉ cười mà cho qua, chưa bao giờ để ý.
Tô Hiểu Thần cũng có đôi lúc nghĩ ngợi, nếu một ngày kia bên cạnh Tần Chiêu Dương xuất hiện một cô gái khác, vậy tất cả mọi thứ sẽ đều biến thành của cô ấy, có phải cô sẽ cảm thấy không quen thuộc không.
Nghĩ ngợi một chút liền thấy buồn bã, Tần Chiêu Dương đối với cô không tính là tốt, nhưng cậu thủy chung vẫn là người bạn cùng cô trưởng thành, có nhiều kỉ niệm trong cuộc đời cô, chiếm chỗ sâu nhất trong ký ức của cô.
Nếu một ngày kia thật sự cậu càng lúc càng xa, cô biết bản thân mình chẳng còn một chút cơ hội nào nữa.
Nhưng cho dù là như thế, cô cũng không dám nói cho cậu biết, mình rất thích cậu. Từ khi cô có ý thức, đã bắt đầu thích rồi.
Nghĩ như vậy, cô xốc quyển sách lên che mặt, quoảnh đầu nhìn của Tần Chiêu Dương bên cạnh đang dồn toàn bộ lực chú ý lên chiếc điện thoại di động.
"Tần Chiêu Dương, nếu về sau anh có bạn gái có phải anh sẽ không chơi cùng em nữa không?"
Tần Chiêu Dương miễn cưỡng nâng lên mắt nhìn cô, "Đoán mò cái gì đấy."
Tô Hiểu Thần vẫn có chút không yên lòng, "Anh đừng có bạn gái thì đem bạn bè tốt vứt sang một bên nhé, không thì lúc đấy em sẽ đến mách Noãn Dương."
Tần Chiêu Dương dứt khoát đem di động trong tay thu lại, chậm rãi nheo mắt, "Em hi vọng anh có bạn gái như vậy sao?"
Tô Hiểu Thần nhanh chóng lắc đầu, "Không hi vọng." Có bạn gái sẽ không còn là của cô nữa.
Tần Chiêu Dương lúc này mới hơi hơi vừa lòng, bấm tay gõ gõ đầu của cô "Đầu óc vốn không thông minh, đừng để cho những ý tưởng không có dinh dưỡng đó chiếm chỗ."
Tô Hiểu Thần: "..."
Cô xoay quay đầu, đưa mắt nhìn theo tiếng hét rung trời phía xa sân thể dục, thời đại toàn dân yêu đương cuồng nhiệt, nói cô đừng nghĩ nhiều —— làm sao có khả năng?
Nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu buồn bực, xoa xoa tay than thở"Ai, đại ngu ngốc."
Tần Chiêu Dương không nghe rõ, nhưng cậu cũng lười hỏi, nhìn cô cúi đầu xuống lộ ra khoảng cổ lớn trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm.
******
Buổi chiều lúc đại hội thể dục thể thao chấm dứt Tần Chiêu Dương liền nói có chuyện phải về nhà trước, để cho Tô Hiểu Thần tự mình nghĩ cách đi về,
Tô Hiểu Thần gặm táo vẻ mặt trách móc, nhưng buổi tối cô lập tức lấy lại tinh thần.
Bởi vì trong phòng Tần Chiêu Dương có thêm một cái kính thiên văn!
Cô ngay cả xuống lầu cũng không muốn, vịn cửa sổ trực tiếp bò qua.
Tần Chiêu Dương cầm tay của cô để cô vịn nhảy xuống cửa sổ, nhìn trên cửa sổ dấu chân đen xì liền đau đầu, "Đợi lát nữa em phải lau sạch sẽ đó."
Tô Hiểu Thần không đếm xỉa tới cậu, mắt chớp chớp sờ soạng cái kính thiên văn, quay đầu cười tủm tỉm nhìn cậu hỏi, "Sao lại đột nhiên mua kính viễn vọng thế?"
Tần Chiêu Dương ngồi ở bên cửa sổ cầm giấy giới thiệu xem, mày hơi hơi nhíu lại, " quà ba anh tặng sinh nhật 18 tuổi."
Tô Hiểu Thần nhất thời cũng nhớ ra, còn vài ngày nữa, chính là sinh nhật Tần Chiêu Dương và Tần Noãn Dương, lần này là sinh nhật 18 tuổi.
Tần Chiêu Dương thấy cô nhíu nhíu mày mày, hiển nhiên là trong lòng vẫn ghi nhớ, lúc này mới nhếch môi nở nụ cười.
Nhưng Tô Hiểu Thần buồn bực ròng rã mấy ngày, mỗi lần nhìn Tần Chiêu Dương đều là một dáng vẻ hết sức đau khổ, cuối cùng vẫn dứt khoát đến trước mặt cậu hỏi, "Anh muốn cái gì thì nói cho em biết được không?"
Tần Chiêu Dương nâng ngón tay lên gõ vào trán cô, nhướn mày giáo huấn: Thái độ không chân thành."
Tô Hiểu Thần: "..." Cô đã chân thành đến mức cơm nước không màng rồi đấy nhé!
Sinh nhật 18 tuổi của Tần Chiêu Dương rất nhanh đã tới, nhưng tận một ngày trước khi sinh nhật, cô định tặng cái gì cho cậu cũng chưa có chút ý tưởng nào.
Tần Chiêu Dương đêm đó đã ngủ rồi, Tô Hiểu Thần lại mang vẻ mặt tiều tụy đến gõ cửa sổ của cậu."Tần Chiêu Dương, đêm nay em ngủ chung với anh nhé..."
Thái Tử gia đang buồn ngủ cũng bị cô làm cho tỉnh lại, "Em nói cái gì?"
Tô Hiểu Thần nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không ổn, ủ rũ đóng cửa sổ.
Ngược lại là Tần Chiêu Dương bị chấn động khiến cậu khó chịu cả đêm không ngủ ngon giấc.
Tô Hiểu Thần nhớ lại một chút xem năm ngoái mình đã tặng quà gì, lại xem năm vừa rồi Tần Chiêu Dương tặng quà gì cho cô... Phát hiện hoàn toàn không thể lấy được chút kinh nghiệm nào, sau đó lại càng buồn bã.
Nhưng sáng sớm khi cô tỉnh dậy, lại nảy ra ý tưởng theo Hàn Tiêu Ly nghiêm túc chăm chỉ học nấu mì trường thọ.
Sau đó Tô Hiểu Thần phát hiện bản thân trừ bỏ có tài năng thiên phú đối với vẽ tranh thì nấu ăn cũng có năng khiếu nhất định, trưa hôm đó cô cao hứng phấn chấn đi tới phòng bếp ở nhà Tần Chiêu Dương, nấu cho anh một bát mì trường thọ.
Tần Chiêu Dương vẫn đứng ở cửa phòng bếp xem, thấy cô luống cuống tay chân dáng vẻ lại đâu vào đấy, đột nhiên nở nụ cười.
"Tô Hiểu Thần."
Tô Hiểu Thần đang nhìn chằm chằm vắt mì trong nồi cũng không quay đầu lại, đương nhiên cũng không nhìn thấy trong đáy mắt cậu thiếu niên dựa ở cửa là dịu dàng đến thế nào.
Tô Hiểu Thần thử nghiệm ở nhà vài lần, nấu xong để Tô Khiêm Thành trực tiếp thử qua hai bát cho đến khi ba công nhận tài năng.
Cô bắt đầu tỉ mỉ tinh tế thả hành thái vào nồi, cẩn thận múc vào trong bát.
Nồi hơi nặng một chút, cô cầm trong tay cũng có chút không ổn, cậu nhìn một hồi, vài bước tiến lên cầm tay của cô cùng giữ cái nồi ổn định.
Trái tim Tô Hiểu Thần chợt run run, chỉ cảm thấy mặt bị hơi nước lượn lờ xông lên hơi hơi nóng.
Lúc Tần Chiêu Dương ăn mì, cô an vị ở một bên xem, còn một bên thẳng lưng hướng về phía mì trường thọ thầm cầu khấn.
Tần Chiêu Dương vểnh khóe môi nghe, lại nhịn không được cười.
Cô gái ngồi trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, vẻ mặt nghiêm túc lại chăm chú, một đôi con ngươi sáng như tinh tú, làm cho cậu trong nháy mắt hơi thất thần.
Cậu cầm chiếc đũa gắp mì lên, chỉ cảm thấy đó là mỹ vị mình chưa bao giờ được nếm thử.
Về sau hàng năm sinh nhật đều được ăn một chén mì trường thọ như thế, ý tưởng này dường như rất tốt.
Cậu cong cong khóe mắt, cuối cùng cười thành tiếng, thanh âm trong trẻo của cô cũng đúng lúc vang lên, nhìn cậu nở nụ cười.
******
Thời gian nhàn hạ của lớp mười cứ vội vàng mà qua như vậy.
Thời gian nghỉ hè, Tần Chiêu Dương bay một chuyến sang Mỹ, ở lại bên đó một tháng, lúc trở về tặng cho Tô Hiểu Thần không ít quà tặng.
Cô ngồi ở trên sàn nhà nhà Tần Chiêu Dương mở quà thì nghe thấy Tần Chiêu Dương hỏi cô, "Lớp mười một chọn khoa vẫn chọn khoa tự nhiên à?"
Vấn đề này cô đã đau đầu lâu rồi.
Cô chọn khoa thật sự rất nặng nề, nếu học khoa tự nhiên chắc chắn sẽ phải cố hết sức, tuy rằng cô có kiến thức cơ bản không hẳn là quá yếu kém, cắn răng cố gắng cũng có thể đuổi kịp, nhưng dù sao cô cũng biết năng lực của bản thân, nhất thời cũng hơi do dự.
Tần Chiêu Dương đoán được ý của cô, thản nhiên nói: " khoa xã hội đi."
Tô Hiểu Thần quay đầu nhìn cậu, cậu lại chưa từng ngẩng đầu, chỉ lặp lại một lần, "Đăng kí khoa xã hội đi."
Tô Hiểu Thần đột nhiên hơi kỳ lạ, quà tặng cũng không thèm để ý nữa chạy ra khỏi nhà.
TầnChiêu Dương không biết tại sao cô lại nổi giận, cau mày đi đến bên cửa sổ, liềnthấy cô một đường chạy trở về nhà. Chờ giây lát, cũng không đợi được cô lên lầu,mắt lại nhìn quà tặng dưới đất, chân mày nhíu chặt hơn.
Khi trường học khai mạc đại hội thể dục thể thao, Tô Hiểu Thần bị ủy viên thể dục lớp mười một vô lương tâm giật dây lừa gạt Tần Chiêu Dương đi tham gia thi đấu.
Cô cả một tối tự học đều không thể chuyên tâm nổi, sau đó còn vụng trộm truyền cho cậu tờ giấy, "Các bạn ban ủy viên thể dục nói thân thể anh rất mạnh mẽ, không thích hợp chạy dài mà thích hợp chạy cự li ngắn."
Tần Chiêu Dương thấy tờ giấy nhỏ thì hơi liếc liếc mắt nhìn, ngay cả trả lời cũng lười, trực tiếp kẹp vào cuốn sách.
Tô Hiểu Thần chưa từ bỏ ý định, lại truyền một tờ đưa tới " Bỏ qua môn cử tạ sao? Cái này không cần đến kỹ thuật, em cảm thấy anh đơn giản nhắm hai mắt cũng có thể lấy vị trí thứ nhất."
Lúc này Tần Chiêu Dương cẩn thận nhìn thoáng qua, lại im lặng không lên tiếng nhét vào cuốn sách ấy.
Tô Hiểu Thần lúc này yên tĩnh chút ít, lại len lén viết một tờ "Lúc lớp cần, nên nhiệt tình tham gia! Không thể để lãng phí sức khoẻ tốt của anh."
Liên tục bị làm phiền ba lần, Tần Chiêu Dương rốt cuộc không hề thờ ơ, quay đầu liếc liếc mắt nhìn cô, quay lại nói cô một câu, "Anh ở trong mắt em đều là ưu điểm sao?"
Tô Hiểu Thần trong lòng suy nghĩ đúng như vậy, thật lưu loát hạ bút thừa nhận, "Đó là đương nhiên rồi, những ưu điểm của anh trực tiếp làm mù hai mắt em luôn!"
Tần Chiêu Dương sau khi tiếp nhận tờ giấy nhìn rất lâu, sau đó nhếch nhếch môi cười, ý tứ cảnh cáo nhìn cô một cái, lập tức đọc sách đi.
Tô Hiểu Thần bị cậu cảnh cáo cũng không dám tái phạm nữa, cầm sách lên cười một cái, rồi nghiêm túc quay lại ôn tập.
Thành tích trung học của Tô Hiểu Thần ngày càng tiến bộ, ngược lại một chút cũng không nhìn ra bóng dáng học hành kém cỏi trước kia. Ngẫu nhiên gặp phải đề mục không biết làm, chỉ cần mang đến trước mặt Tần Chiêu Dương, cậu tùy tiện nhắc nhở vài điểm cho cô thì vấn đề gì cũng đều được giải thích rõ ràng hết...
Tô Hiểu Thần đối với cậu vừa sùng bái, phục sát đất, vừa ghen tị đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đợi đến lúc tan học, cô ngồi ở ghế sau liên tục lải nhải ích lợi của việc cậu tham gia cuộc thi, khổ nỗi chủ nhân lặng yên không một tiếng động, một chút tin tức cũng không lộ ra.
Tần Chiêu Dương thật sự không thích tham gia hoạt động tập thể, nhất là loại hoạt động hao tổn sức lực mà không được việc gì, còn làm cho người đầy mồ hôi khó ngửi.
Không cần phải nhắc đến tình cảm bạn bè, vinh quang của lớp học, những thứ này ở trong mắt cậu còn chẳng hứng thú bằng một đầu ngón tay của Tô Hiểu Thần.
Vì vậy Tần Chiêu Dương quyết đoán từ chối.
Nhưng mà Tần Chiêu Dương không có hứng thú, không có nghĩa là Tô Hiểu Thần cũng không có hứng thú, cô luôn luôn cực kỳ yêu thích mấy hoạt động kiểu này.
Tần Chiêu Dương lại ngay cả đại hội thể dục thể thao cũng lười tham gia, trong kì đại hội thể dục thể thao cậu đều nghỉ... Suốt ba ngày không đến trường học, đừng nói tham gia, ngay cả thái độ cổ vũ cũng không thèm lộ ra chút nào.
Tô Hiểu Thần bám riết không tha bắt cậu tham gia, cậu mới cố gắng có mặt.
Ừ... Đúng là có tham dự, nhưng mà hình như đứng sai đội hình?
Tần Chiêu Dương tuyệt đối không phát hiện ra điều này, cậu ngồi trong trong đội ngũ của lớp mười nhìn cảnh Tô Hiểu Thần bận tới bận lui giống y hệt con quay, bản thân thì cúi đầu chơi trò chơi. Có đôi khi nhàm chán lại thuận tay mở túi sách của Tô Hiểu Thần lấy vài quả quýt ăn.
Chờ khi Tô Hiểu Thần khát nước trở về tìm quýt, chỉ có thể nhìn thấy tất cả vỏ quýt còn lại đều nằm trên tay Tần Chiêu Dương.
Tô Hiểu Thần buổi sáng luôn luôn bận rộn, vội vàng chạy tới chạy lui ở bên cạnh đài chủ tịch. Buổi chiều có thêm người tới giúp đỡ, cô cũng không ngốc nghếch muốn ra ngoài phơi nắng, thường cùng Tần Chiêu Dương ngồi dưới cây đại thụ hóng mát, thi thoảng nghe radio thông báo thì ngẩng đầu xem một chút.
Từ lúc Tô Hiểu Thần bắt đầu học quân sự, tin đồn về Tần Chiêu Dương và cô không có một ngày yên ổn, Tô Hiểu Thần theo thói quen ngược lại coi như không có việc gì, ngẫu nhiên nghe người khác nhắc đến cũng chỉ cười mà cho qua, chưa bao giờ để ý.
Tô Hiểu Thần cũng có đôi lúc nghĩ ngợi, nếu một ngày kia bên cạnh Tần Chiêu Dương xuất hiện một cô gái khác, vậy tất cả mọi thứ sẽ đều biến thành của cô ấy, có phải cô sẽ cảm thấy không quen thuộc không.
Nghĩ ngợi một chút liền thấy buồn bã, Tần Chiêu Dương đối với cô không tính là tốt, nhưng cậu thủy chung vẫn là người bạn cùng cô trưởng thành, có nhiều kỉ niệm trong cuộc đời cô, chiếm chỗ sâu nhất trong ký ức của cô.
Nếu một ngày kia thật sự cậu càng lúc càng xa, cô biết bản thân mình chẳng còn một chút cơ hội nào nữa.
Nhưng cho dù là như thế, cô cũng không dám nói cho cậu biết, mình rất thích cậu. Từ khi cô có ý thức, đã bắt đầu thích rồi.
Nghĩ như vậy, cô xốc quyển sách lên che mặt, quoảnh đầu nhìn của Tần Chiêu Dương bên cạnh đang dồn toàn bộ lực chú ý lên chiếc điện thoại di động.
"Tần Chiêu Dương, nếu về sau anh có bạn gái có phải anh sẽ không chơi cùng em nữa không?"
Tần Chiêu Dương miễn cưỡng nâng lên mắt nhìn cô, "Đoán mò cái gì đấy."
Tô Hiểu Thần vẫn có chút không yên lòng, "Anh đừng có bạn gái thì đem bạn bè tốt vứt sang một bên nhé, không thì lúc đấy em sẽ đến mách Noãn Dương."
Tần Chiêu Dương dứt khoát đem di động trong tay thu lại, chậm rãi nheo mắt, "Em hi vọng anh có bạn gái như vậy sao?"
Tô Hiểu Thần nhanh chóng lắc đầu, "Không hi vọng." Có bạn gái sẽ không còn là của cô nữa.
Tần Chiêu Dương lúc này mới hơi hơi vừa lòng, bấm tay gõ gõ đầu của cô "Đầu óc vốn không thông minh, đừng để cho những ý tưởng không có dinh dưỡng đó chiếm chỗ."
Tô Hiểu Thần: "..."
Cô xoay quay đầu, đưa mắt nhìn theo tiếng hét rung trời phía xa sân thể dục, thời đại toàn dân yêu đương cuồng nhiệt, nói cô đừng nghĩ nhiều —— làm sao có khả năng?
Nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu buồn bực, xoa xoa tay than thở"Ai, đại ngu ngốc."
Tần Chiêu Dương không nghe rõ, nhưng cậu cũng lười hỏi, nhìn cô cúi đầu xuống lộ ra khoảng cổ lớn trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm.
Buổi chiều lúc đại hội thể dục thể thao chấm dứt Tần Chiêu Dương liền nói có chuyện phải về nhà trước, để cho Tô Hiểu Thần tự mình nghĩ cách đi về,
Tô Hiểu Thần gặm táo vẻ mặt trách móc, nhưng buổi tối cô lập tức lấy lại tinh thần.
Bởi vì trong phòng Tần Chiêu Dương có thêm một cái kính thiên văn!
Cô ngay cả xuống lầu cũng không muốn, vịn cửa sổ trực tiếp bò qua.
Tần Chiêu Dương cầm tay của cô để cô vịn nhảy xuống cửa sổ, nhìn trên cửa sổ dấu chân đen xì liền đau đầu, "Đợi lát nữa em phải lau sạch sẽ đó."
Tô Hiểu Thần không đếm xỉa tới cậu, mắt chớp chớp sờ soạng cái kính thiên văn, quay đầu cười tủm tỉm nhìn cậu hỏi, "Sao lại đột nhiên mua kính viễn vọng thế?"
Tần Chiêu Dương ngồi ở bên cửa sổ cầm giấy giới thiệu xem, mày hơi hơi nhíu lại, " quà ba anh tặng sinh nhật tuổi."
Tô Hiểu Thần nhất thời cũng nhớ ra, còn vài ngày nữa, chính là sinh nhật Tần Chiêu Dương và Tần Noãn Dương, lần này là sinh nhật tuổi.
Tần Chiêu Dương thấy cô nhíu nhíu mày mày, hiển nhiên là trong lòng vẫn ghi nhớ, lúc này mới nhếch môi nở nụ cười.
Nhưng Tô Hiểu Thần buồn bực ròng rã mấy ngày, mỗi lần nhìn Tần Chiêu Dương đều là một dáng vẻ hết sức đau khổ, cuối cùng vẫn dứt khoát đến trước mặt cậu hỏi, "Anh muốn cái gì thì nói cho em biết được không?"
Tần Chiêu Dương nâng ngón tay lên gõ vào trán cô, nhướn mày giáo huấn: Thái độ không chân thành."
Tô Hiểu Thần: "..." Cô đã chân thành đến mức cơm nước không màng rồi đấy nhé!
Sinh nhật tuổi của Tần Chiêu Dương rất nhanh đã tới, nhưng tận một ngày trước khi sinh nhật, cô định tặng cái gì cho cậu cũng chưa có chút ý tưởng nào.
Tần Chiêu Dương đêm đó đã ngủ rồi, Tô Hiểu Thần lại mang vẻ mặt tiều tụy đến gõ cửa sổ của cậu."Tần Chiêu Dương, đêm nay em ngủ chung với anh nhé..."
Thái Tử gia đang buồn ngủ cũng bị cô làm cho tỉnh lại, "Em nói cái gì?"
Tô Hiểu Thần nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không ổn, ủ rũ đóng cửa sổ.
Ngược lại là Tần Chiêu Dương bị chấn động khiến cậu khó chịu cả đêm không ngủ ngon giấc.
Tô Hiểu Thần nhớ lại một chút xem năm ngoái mình đã tặng quà gì, lại xem năm vừa rồi Tần Chiêu Dương tặng quà gì cho cô... Phát hiện hoàn toàn không thể lấy được chút kinh nghiệm nào, sau đó lại càng buồn bã.
Nhưng sáng sớm khi cô tỉnh dậy, lại nảy ra ý tưởng theo Hàn Tiêu Ly nghiêm túc chăm chỉ học nấu mì trường thọ.
Sau đó Tô Hiểu Thần phát hiện bản thân trừ bỏ có tài năng thiên phú đối với vẽ tranh thì nấu ăn cũng có năng khiếu nhất định, trưa hôm đó cô cao hứng phấn chấn đi tới phòng bếp ở nhà Tần Chiêu Dương, nấu cho anh một bát mì trường thọ.
Tần Chiêu Dương vẫn đứng ở cửa phòng bếp xem, thấy cô luống cuống tay chân dáng vẻ lại đâu vào đấy, đột nhiên nở nụ cười.
"Tô Hiểu Thần."
Tô Hiểu Thần đang nhìn chằm chằm vắt mì trong nồi cũng không quay đầu lại, đương nhiên cũng không nhìn thấy trong đáy mắt cậu thiếu niên dựa ở cửa là dịu dàng đến thế nào.
Tô Hiểu Thần thử nghiệm ở nhà vài lần, nấu xong để Tô Khiêm Thành trực tiếp thử qua hai bát cho đến khi ba công nhận tài năng.
Cô bắt đầu tỉ mỉ tinh tế thả hành thái vào nồi, cẩn thận múc vào trong bát.
Nồi hơi nặng một chút, cô cầm trong tay cũng có chút không ổn, cậu nhìn một hồi, vài bước tiến lên cầm tay của cô cùng giữ cái nồi ổn định.
Trái tim Tô Hiểu Thần chợt run run, chỉ cảm thấy mặt bị hơi nước lượn lờ xông lên hơi hơi nóng.
Lúc Tần Chiêu Dương ăn mì, cô an vị ở một bên xem, còn một bên thẳng lưng hướng về phía mì trường thọ thầm cầu khấn.
Tần Chiêu Dương vểnh khóe môi nghe, lại nhịn không được cười.
Cô gái ngồi trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, vẻ mặt nghiêm túc lại chăm chú, một đôi con ngươi sáng như tinh tú, làm cho cậu trong nháy mắt hơi thất thần.
Cậu cầm chiếc đũa gắp mì lên, chỉ cảm thấy đó là mỹ vị mình chưa bao giờ được nếm thử.
Về sau hàng năm sinh nhật đều được ăn một chén mì trường thọ như thế, ý tưởng này dường như rất tốt.
Cậu cong cong khóe mắt, cuối cùng cười thành tiếng, thanh âm trong trẻo của cô cũng đúng lúc vang lên, nhìn cậu nở nụ cười.
Thời gian nhàn hạ của lớp mười cứ vội vàng mà qua như vậy.
Thời gian nghỉ hè, Tần Chiêu Dương bay một chuyến sang Mỹ, ở lại bên đó một tháng, lúc trở về tặng cho Tô Hiểu Thần không ít quà tặng.
Cô ngồi ở trên sàn nhà nhà Tần Chiêu Dương mở quà thì nghe thấy Tần Chiêu Dương hỏi cô, "Lớp mười một chọn khoa vẫn chọn khoa tự nhiên à?"
Vấn đề này cô đã đau đầu lâu rồi.
Cô chọn khoa thật sự rất nặng nề, nếu học khoa tự nhiên chắc chắn sẽ phải cố hết sức, tuy rằng cô có kiến thức cơ bản không hẳn là quá yếu kém, cắn răng cố gắng cũng có thể đuổi kịp, nhưng dù sao cô cũng biết năng lực của bản thân, nhất thời cũng hơi do dự.
Tần Chiêu Dương đoán được ý của cô, thản nhiên nói: " khoa xã hội đi."
Tô Hiểu Thần quay đầu nhìn cậu, cậu lại chưa từng ngẩng đầu, chỉ lặp lại một lần, "Đăng kí khoa xã hội đi."
Tô Hiểu Thần đột nhiên hơi kỳ lạ, quà tặng cũng không thèm để ý nữa chạy ra khỏi nhà.
TầnChiêu Dương không biết tại sao cô lại nổi giận, cau mày đi đến bên cửa sổ, liềnthấy cô một đường chạy trở về nhà. Chờ giây lát, cũng không đợi được cô lên lầu,mắt lại nhìn quà tặng dưới đất, chân mày nhíu chặt hơn.