Khi về đến nhà chỉ có một mình Hàn Tiêu Ly ở nhà, Tô Hiểu Thần ngó ngang nhìn dọc tìm một vòng cũng không thấy Tô Khiêm Thành, "Mẹ, ba đâu rồi ạ?"
Hàn Tiêu Ly đang khoanh chân ngồi trên sô pha xem ti vi, một bộ phim cổ trang bà biên kịch đang rất nổi tiếng. Giờ phút này bà đang ôm khoai tây miếng cười đến ngã trái ngã phải, nghe vậy quay đầu nhìn cô một cái, "Con tìm ba có chuyện gì thế? Ba con đi thành phố B, chắc phải vài ngày nữa mới có thể trở về."
Tô Hiểu Thần cực kỳ chán nản, vất vả nghĩ rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhưng mà người lại không có ở đây!
Càng chán nản hơn là, trước đó Hàn Tiêu Ly cũng không biết cô sẽ trở về, đã ăn cơm xong ở bên ngoài...
Tô Hiểu Thần nhìn phòng bếp rỗng tuếch, buồn bực không nói lên lời, "Vì sao ngay cả mì ăn liền cũng không có?"
Hàn Tiêu Ly nói rất tự nhiên, "Ba con không cho mẹ ăn. Hơn nữa, bây giờ con chuyển ra bên ngoài ở ba con vừa đi công tác mẹ chỉ có một mình, một người nấu nhiều cơm làm gì? Quan trọng là không ai rửa bát, nên mẹ không mua đồ ăn!"
Tô Hiểu Thần đau lòng muốn chết đi sang nhà cách vách xin cơm.
Cô ấn vài cái lên cái chuông cửa, dì Trương liền đến mở cửa, Tô Hiểu Thần tội nghiệp nhìn dì Trương, " Dì Trương có còn thừa cơm không ạ?"
Dường như dì Trương hơi ngạc nhiên. Tần Noãn Dương bước về phía cửa, hình như là đúng lúc vừa muốn vào phòng bếp, nhân tiện xoay ra xem người bên ngoài là ai, thấy là Tô Hiểu Thần nên khá vui mừng và ngạc nhiên: "Ai, Hiểu Thần, mau vào."
Tiếng nói cô ấy vừa dứt, quay đầu liền đi gọi Tần Chiêu Dương.
Tô Hiểu Thần cảm thấy tốt dọa người QAQ.
Dì Trương lui lại nhường đường cho cô đi vào, "Vừa chuẩn bị ăn cơm, mau vào ăn cùng nhà dì!"
Tô Hiểu Thần lễ phép cảm ơn, vừa đi đến phòng ăn nhìn thấy một nhà nhà họ Tân sum họp, nhất thời cả người cứng ngắc, bỗng nhiên cảm thấy bên tai có chút nhiệt nóng.
Tần Chiêu Dương đứng lên. Vừa về đến nhà anh đã tắm rử, thay đổi bộ quần áo, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng khoan khoái, quần kaki thường.
Tô Hiểu Thần nhìn anh,yết hầu được che cẩn thận tỉ mỉ bởi cúc áo, yên lặng tưởng tượng, "Rất muốn cởi cúc xé áo anh..."
Ngược lại, Tần Chiêu Dương nhìn thấy cô không hề cảm thấy ngạc nhiên, đuổi Tần Noãn Dương ngồi sang ghế khác, kéo ghế cạnh mình rồi gọi cô: "Dì đâu? Dì ăn cơm trước rồi à?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu: "Trong nhà không còn một chút đồ ăn nào. Mẹ em cũng không nấu cơm."
Ngụ ý, thật sự vạn bất đắc dĩ em mới sang xin cơm ăn, không ngờ lại vừa đúng lúc giờ ăn cơm.
Tần Chiêu Dương cũng không để ý, "Muộn hơn một chút thì chỉ có cơm thừa."
Sau khi Tô Hiểu Thần đến, Tần Noãn Dương rất vui vẻ, cười híp mắt, gắp cho cô vài miếng thức ăn, đến khi cô đỏ mặt ăn vào miệng, đen tối nói một câu:"Về sau có phải em phải gọi là chị dâu hay không?"
Miếng khoai tây trong miệng Tô Hiểu Thần chưa kịp nhai, ưsợ tới mức trực tiếp nuốt xuống, kẹt trong cổ họng nghẹn muốn sống muốn chết.
Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, cho cô thêm bát canh, "Không ai tranh với em đâu."
Tô Hiểu Thần: "..."
Từ đầu đến cuối, Trình An An chưa hề nói chuyện, giờ lại nhìn trêu tức ông Tần, nói trắng ra lại dứt khoát: "Đợi có thêm bạn trai Noãn Dương, đến lúc đó là bữa cơm đoàn viên thật sự."
Tần Mặc "ừ" một tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn: "Đến bước nào rồi? Cầu hôn?"
Dường như Tần Chiêu Dương sửng sốt một chút, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Chưa ạ."
"Khi nào cầu hôn nói trước với ba một tiếng, ba tặng cho Tô Khiêm Thành một lễ lớn." Nói xong, ông cũng cười, trong mắt cũng vui vẻ, khóe môi cũng cong lên.
Tần Noãn Dương vin vào chuyện này cổ vũ càng vui vẻ hơn, "Anh trai, anh cố gắng lên!"
Tần Chiêu Dương nghe vậy thoáng ngừng lại, giống như vô tình nhắc tới Đường Trạch Thần, "Đúng thật, không thì em và Đường Trạch Thần lại muốn tiến hành trước anh."
Tần Noãn Dương: "..." Vạch áo cho người xem lưng.
Quả nhiên, Tần Mặc lập tức lạnh lùng, liếc mắt nhìn Tần Noãn Dương, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Tô Hiểu Thần nhất thời không hiểu làm sao, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, cô theo Tần Chiêu Dương trở về phòng, tóm một góc nhỏ ở áo sơ mi anh đi, đến phòng mới hỏi: "Ba anh không thích Đường Trạch Thần sao?"
Tần Chiêu Dương quay đầu nhìn cô một cái, "Tại sao em không quan tâm nhiều đến chuyện ba anh thích em?"
Tô Hiểu Thần thử hỏi: "... Ba anh thích em sao?"
Tần Chiêu Dương lười biếng ngồi vào bên giường, "Vậy sao em không hỏi xem anh có thích em hay không?"
Tô Hiểu Thần: "Anh đủ rồi nhé!"
Tần Chiêu Dương nhếch môi cười khẽ một tiếng, vẫy tay với cô: "Lại đây xem phim với anh."
Tô Hiểu Thần nghĩ nghĩ, nếu về phòng mình chắc chắn là hai mẹ con nhìn nhau, nên liền gật đầu, nói thêm một câu: "Em muốn xem hai phụ đề, chỉ có tiếng Anh xem quá phí não."
Tần Chiêu Dương: "..."
Khi Tư Tư gọi điện thoại đến cô đã rất buồn ngủ, đầu lệch qua trên vai Tần Chiêu Dương híp mắt mắt dòm chỗ nguồn sáng. Đã muốn thu hẹp lại, cô thật sự mệt không chịu nổi, điện thoại cũng không muốn tiếp, cọ vai anh thử hỏi, "Anh nói với mẹ em một tiếng em hôm nay ngủ ở nhà anh có được hay không?"
Tần Chiêu Dương vòng tay qua vai cô kéo cô vào trong ngực mình, để cho cô dựa vào thoải mái hơn chút, ngoài miệng nói: "Phòng khách chưa thu dọn, em ở đây với anh chỉ có thể cùng anh ngủ một cái giường."
Tô Hiểu Thần đang say ngủ lập tức tỉnh hơn một nửa, "Vậy để em về nhà đi."
Tần Chiêu Dương "Ừ" một tiếng, tay lại không rời.
Tô Hiểu Thần lắc hai lần không tránh ra cũng không nguyện ý tốn nhiều sức, cứ như vậy tựa vào trong lòng anh nhắm mắt lại.
Ngọn đèn màu cam rất ấm áp, cô cũng không cảm thấy chói mắt. Trong phòng còn có nhạc phim dịu dàng dễ nghe, cả người cô đều ấm áp, lười biếng cũng trỗi dậy.
Khi sắp ngủ say nghe anh hỏi, "Hiểu Thần, em có thích anh không?"
Thực ra, nói vấn đề ấp a ấp úng trực tiếp hỏi như thế này không phải là phong cách của Thái Tử gia. Vì thế, cô lại nở nụ cười, gật đầu hai lần: "Thích!"
"Được rồi, đêm nay anh cho em trở về." Anh đột nhiên nở nụ cười, hơi hơi đứng dậy, "Đi thôi, anh đưa em về."
Thiếu chút nữa Tô Hiểu Thần đã ngủ say, khi bị anh kéo lên, đầu óc hơi ngơ ngác: "Thật sự không cho em ngủ cùng anh à?"
"Ảnh hưởng không tốt." Anh đưa tay vuốt ve chóp mũi cô, khi đi tới cửa nói thầm một câu, "Tại sao hôm nay anh lại nhìn em thuận mắt thế nhỉ?"
Đúng lúc Tần Noãn Dương đi ra từ phòng đối diện, cũng thuận tiện tiếp một câu: "Bởi vì t*ng trùng của anh ở trên não!"
Tần Chiêu Dương rất lơ đãng liếc mắt nhìn: "Em nói xem, buổi tối anh và Đường Trạch Thần gọi điện tâm sự hay là nói chuyện trắng đêm với ba tốt hơn?"
Tần Noãn Dương lập tức câm miệng: "Chị dâu đi thong thả, ngày mai lại đến chơi!"
Từ đầu đến cuối Tô Hiểu Thần vẫn luôn cười ngơ ngác, nghe thấy vậy thì giả vờ như chưa nghe gì, nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không nhìn Tần Chiêu Dương và Tần Noãn Dương.
Thực ra, cảnh tượng đưa cô về nhà như vậy từ nhỏ đến lớn đã diễn ra rất nhiều lần. Trước kia Tần Chiêu Dương không nguyện ý xuống lầu đưa cô về, hai nhà cách một con đường như vậy, nói thật, nói là đưa cũng rất ngại ngùng. Nhưng sau này không biết bắt đầu từ khi nào thì Tần Chiêu Dương nhìn thấy cô muốn trở về, chỉ cần là buổi tối, đều sẽ nói một câu, "Em chờ chút, anh đưa em xuống lầu." Sau đó từ chỗ thang lầu nói chuyện đến dưới lầu, lại đến phòng khách, cửa vào, ngoài cửa, cuối cùng là cửa nhà cô.
Hôm nay cũng giống như vạy, phòng khách đã sớm tắt đèn, cả phòng tối đen, chỉ có ngọn đèn ngoài cửa sổ hơi yếu so với đèn đường.
Anh cầm tay cô nắm lấy tay anh, cảm giác phương hướng của cô không tốt, đặc biệt khi không thể thấy vật quả thực là đi một bước có thể đá ngã một hàng ghế, nên cô vừa đi vừa phải sờ chân ghế.
Tần Chiêu Dương lười bật đèn, trực tiếp đữa cô đến cửa mới bật đèn tường, "Ngày mai dậy sớm một chút! Ngủ quên anh sẽ không gọi em!"
Tô Hiểu Thần: "Anh gọi em một câu sẽ chết à? Em đến muộn anh rất vui mừng à?"
Anh và cô cùng nhau thay giày, mở cửa đưa cô ra ngoài, "Đương nhiên vui mừng! Em không được nhìn da thịt đàn ông khác!"
Tô Hiểu Thần nhất thời đầu đầy vạch đen. Con bé Tư Tư kia không biết bị Tần Chiêu Dương mua chuộc lúc nào, trung thành đến việc lớn việc nhỏ đều bị báo lại.
Đối với hiện tượng bại hoại kiểu này, Tô Hiểu Thần phải áp dụng phương pháp mạnh mẽ, dùng sức nặng ép cơ thể nhỏ bé của Tư Tư thành miếng thịt khô. Đương nhiên hành động này quá mức bạo lực, không nên bắt chước.
Sự thật cũng chứng minh, có áp bức tất có phản kháng, hành động này tuyên cáo thất bại.
Dựa theo tình huống này, Tô Hiểu Thần lập tức áp dụng phương pháp hấp dẫn bằng đồ ăn vặt! Mua một đống ăn, hơn nữa mỗi lần đưa đồ ăn vặt đều trình ra thẻ hội viên.
Kết quả chính là hai người kia được ăn nhưng đều vô ơn vô nghĩa, vì thế cô tức giận đến véo mạnh tay Tư Tư, khiến cho mấy lạng thịt vừa ăn được bỗng chốc tiêu tan.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, xóa trong máy tính của Tư Tư một đống phim gay! Một đống truyện tranh! Một đống trò chơi! Một đống văn kiện!
Tư Tư ôm máy tính khóc một tuần sau, trực tiếp đi cáo trạng, ở trước mặt Thái Tử gia khóc lóc đến than thở, còn đem chuyện cô thích nhìn da thịt đàn ông nói ra hết sạch...
Sau đó Tô Hiểu Thần có được một đêm vô cùng thê thảm, dùng ngôn ngữ của ngôn tình nói chính là, một đêm đen tối và bão tố, hai mắt cô rưng rưng, ngưng mắt thâm tình nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngông cuồng trước mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự muốn làm như vậy sao?"
Người đàn ông cau mày, nói chắc như đinh đóng cột, "Tất nhiên."
Cô gái yếu ớt lau nước mắt —— sau đó một phen kéo ngăn kéo ra lấy ra giấy bút, viết cả đêm "Không thể ăn trong bát nhìn trong nồi, một chút thịt về sau sẽ biến thành tảng thịt heo mỡ."
Quả thực là thảm kịch nhân gian, cách một ngày dung nhan tiều tụy đỉnh đầu như ổ chim thì người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngông cuồng còn cau mày hỏi một câu, "Bây giờ em còn có muốn ăn trong bát nhìn trong nồi nữa không?"
Tô Hiểu Thần: "..." A, không dám?
Nghĩ như vậy, Tần Chiêu Dương đã đưa cô đến cửa, "Vào đi thôi."
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, không chút lưu luyến xoay người rời đi, lúc này Tần Chiêu Dương lại mất hứng, "Tại sao anh bảo em đi là em bước đi ngay được."
Tô Hiểu Thần có chút không hiểu, "Không phải anh bảo em vào đi hay sao?"
Vẻ mặt Tần Chiêu Dương tối tăm nhìn cô, không để ý tới cô, khó có lúc tràn ngập nhu tình như đêm nay, lại tạt cho anh một gáo nước lạnh.
Tô Hiểu Thần nếu là biết anh nghĩ như vậy, dự tính gân cốt cả người đều muốn động đậy, này nhá, mỗi lần khi cô đang tràn ngập tình cảm thì ai là người phá hư không khí!!!!
Là ai! Nói mau!!!
Hàn Tiêu Ly còn chờ ở dưới lầu, thấy cô trở lại, lúc này mới thu dọn chuẩn bị lên lầu, "Con mà không trở về mẹ nghĩ là con muốn ngủ lại nhà Chiêu Dương kia."
Tô Hiểu Thần chột dạ, vừa định giải thích một chút, Hàn Tiêu Ly đã thờ ơ đi lên lầu...
Tô Hiểu Thần không kịp mở miệng buồn bực, đây có thật là mẹ đẻ không?
Nghĩ như vậy, cô lấy ra di động vừa định cho ba đại nhân đang ở thành phố B xa xôi mách tội, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tư Tư, nghĩ nghĩ, vẫn nên chờ ba trở về.
Cứ như thế... Xảy ra chuyện lớn!
Tư Tư thanh âm rất lạnh lẽo, cô nói, "Cậu nhanh chóng lên mạng, diễn đàn của trường mình, link của các bài đứng đầu, sau đó mở ra xem. Tớ không nói với Tần thiếu, cậu nhanh chóng đi xem xem."
Tô Hiểu Thần còn trong trạng thái có chút không rõ, "Link gì?"
TưTư trầm mặc một chút, mới hỏi: "Hiểu Thần, có phải cậu đắc tội người nào haykhông?"
Khi về đến nhà chỉ có một mình Hàn Tiêu Ly ở nhà, Tô Hiểu Thần ngó ngang nhìn dọc tìm một vòng cũng không thấy Tô Khiêm Thành, "Mẹ, ba đâu rồi ạ?"
Hàn Tiêu Ly đang khoanh chân ngồi trên sô pha xem ti vi, một bộ phim cổ trang bà biên kịch đang rất nổi tiếng. Giờ phút này bà đang ôm khoai tây miếng cười đến ngã trái ngã phải, nghe vậy quay đầu nhìn cô một cái, "Con tìm ba có chuyện gì thế? Ba con đi thành phố B, chắc phải vài ngày nữa mới có thể trở về."
Tô Hiểu Thần cực kỳ chán nản, vất vả nghĩ rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhưng mà người lại không có ở đây!
Càng chán nản hơn là, trước đó Hàn Tiêu Ly cũng không biết cô sẽ trở về, đã ăn cơm xong ở bên ngoài...
Tô Hiểu Thần nhìn phòng bếp rỗng tuếch, buồn bực không nói lên lời, "Vì sao ngay cả mì ăn liền cũng không có?"
Hàn Tiêu Ly nói rất tự nhiên, "Ba con không cho mẹ ăn. Hơn nữa, bây giờ con chuyển ra bên ngoài ở ba con vừa đi công tác mẹ chỉ có một mình, một người nấu nhiều cơm làm gì? Quan trọng là không ai rửa bát, nên mẹ không mua đồ ăn!"
Tô Hiểu Thần đau lòng muốn chết đi sang nhà cách vách xin cơm.
Cô ấn vài cái lên cái chuông cửa, dì Trương liền đến mở cửa, Tô Hiểu Thần tội nghiệp nhìn dì Trương, " Dì Trương có còn thừa cơm không ạ?"
Dường như dì Trương hơi ngạc nhiên. Tần Noãn Dương bước về phía cửa, hình như là đúng lúc vừa muốn vào phòng bếp, nhân tiện xoay ra xem người bên ngoài là ai, thấy là Tô Hiểu Thần nên khá vui mừng và ngạc nhiên: "Ai, Hiểu Thần, mau vào."
Tiếng nói cô ấy vừa dứt, quay đầu liền đi gọi Tần Chiêu Dương.
Tô Hiểu Thần cảm thấy tốt dọa người QAQ.
Dì Trương lui lại nhường đường cho cô đi vào, "Vừa chuẩn bị ăn cơm, mau vào ăn cùng nhà dì!"
Tô Hiểu Thần lễ phép cảm ơn, vừa đi đến phòng ăn nhìn thấy một nhà nhà họ Tân sum họp, nhất thời cả người cứng ngắc, bỗng nhiên cảm thấy bên tai có chút nhiệt nóng.
Tần Chiêu Dương đứng lên. Vừa về đến nhà anh đã tắm rử, thay đổi bộ quần áo, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng khoan khoái, quần kaki thường.
Tô Hiểu Thần nhìn anh,yết hầu được che cẩn thận tỉ mỉ bởi cúc áo, yên lặng tưởng tượng, "Rất muốn cởi cúc xé áo anh..."
Ngược lại, Tần Chiêu Dương nhìn thấy cô không hề cảm thấy ngạc nhiên, đuổi Tần Noãn Dương ngồi sang ghế khác, kéo ghế cạnh mình rồi gọi cô: "Dì đâu? Dì ăn cơm trước rồi à?"
Tô Hiểu Thần gật gật đầu: "Trong nhà không còn một chút đồ ăn nào. Mẹ em cũng không nấu cơm."
Ngụ ý, thật sự vạn bất đắc dĩ em mới sang xin cơm ăn, không ngờ lại vừa đúng lúc giờ ăn cơm.
Tần Chiêu Dương cũng không để ý, "Muộn hơn một chút thì chỉ có cơm thừa."
Sau khi Tô Hiểu Thần đến, Tần Noãn Dương rất vui vẻ, cười híp mắt, gắp cho cô vài miếng thức ăn, đến khi cô đỏ mặt ăn vào miệng, đen tối nói một câu:"Về sau có phải em phải gọi là chị dâu hay không?"
Miếng khoai tây trong miệng Tô Hiểu Thần chưa kịp nhai, ưsợ tới mức trực tiếp nuốt xuống, kẹt trong cổ họng nghẹn muốn sống muốn chết.
Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, cho cô thêm bát canh, "Không ai tranh với em đâu."
Tô Hiểu Thần: "..."
Từ đầu đến cuối, Trình An An chưa hề nói chuyện, giờ lại nhìn trêu tức ông Tần, nói trắng ra lại dứt khoát: "Đợi có thêm bạn trai Noãn Dương, đến lúc đó là bữa cơm đoàn viên thật sự."
Tần Mặc "ừ" một tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn: "Đến bước nào rồi? Cầu hôn?"
Dường như Tần Chiêu Dương sửng sốt một chút, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Chưa ạ."
"Khi nào cầu hôn nói trước với ba một tiếng, ba tặng cho Tô Khiêm Thành một lễ lớn." Nói xong, ông cũng cười, trong mắt cũng vui vẻ, khóe môi cũng cong lên.
Tần Noãn Dương vin vào chuyện này cổ vũ càng vui vẻ hơn, "Anh trai, anh cố gắng lên!"
Tần Chiêu Dương nghe vậy thoáng ngừng lại, giống như vô tình nhắc tới Đường Trạch Thần, "Đúng thật, không thì em và Đường Trạch Thần lại muốn tiến hành trước anh."
Tần Noãn Dương: "..." Vạch áo cho người xem lưng.
Quả nhiên, Tần Mặc lập tức lạnh lùng, liếc mắt nhìn Tần Noãn Dương, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Tô Hiểu Thần nhất thời không hiểu làm sao, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, cô theo Tần Chiêu Dương trở về phòng, tóm một góc nhỏ ở áo sơ mi anh đi, đến phòng mới hỏi: "Ba anh không thích Đường Trạch Thần sao?"
Tần Chiêu Dương quay đầu nhìn cô một cái, "Tại sao em không quan tâm nhiều đến chuyện ba anh thích em?"
Tô Hiểu Thần thử hỏi: "... Ba anh thích em sao?"
Tần Chiêu Dương lười biếng ngồi vào bên giường, "Vậy sao em không hỏi xem anh có thích em hay không?"
Tô Hiểu Thần: "Anh đủ rồi nhé!"
Tần Chiêu Dương nhếch môi cười khẽ một tiếng, vẫy tay với cô: "Lại đây xem phim với anh."
Tô Hiểu Thần nghĩ nghĩ, nếu về phòng mình chắc chắn là hai mẹ con nhìn nhau, nên liền gật đầu, nói thêm một câu: "Em muốn xem hai phụ đề, chỉ có tiếng Anh xem quá phí não."
Tần Chiêu Dương: "..."
Khi Tư Tư gọi điện thoại đến cô đã rất buồn ngủ, đầu lệch qua trên vai Tần Chiêu Dương híp mắt mắt dòm chỗ nguồn sáng. Đã muốn thu hẹp lại, cô thật sự mệt không chịu nổi, điện thoại cũng không muốn tiếp, cọ vai anh thử hỏi, "Anh nói với mẹ em một tiếng em hôm nay ngủ ở nhà anh có được hay không?"
Tần Chiêu Dương vòng tay qua vai cô kéo cô vào trong ngực mình, để cho cô dựa vào thoải mái hơn chút, ngoài miệng nói: "Phòng khách chưa thu dọn, em ở đây với anh chỉ có thể cùng anh ngủ một cái giường."
Tô Hiểu Thần đang say ngủ lập tức tỉnh hơn một nửa, "Vậy để em về nhà đi."
Tần Chiêu Dương "Ừ" một tiếng, tay lại không rời.
Tô Hiểu Thần lắc hai lần không tránh ra cũng không nguyện ý tốn nhiều sức, cứ như vậy tựa vào trong lòng anh nhắm mắt lại.
Ngọn đèn màu cam rất ấm áp, cô cũng không cảm thấy chói mắt. Trong phòng còn có nhạc phim dịu dàng dễ nghe, cả người cô đều ấm áp, lười biếng cũng trỗi dậy.
Khi sắp ngủ say nghe anh hỏi, "Hiểu Thần, em có thích anh không?"
Thực ra, nói vấn đề ấp a ấp úng trực tiếp hỏi như thế này không phải là phong cách của Thái Tử gia. Vì thế, cô lại nở nụ cười, gật đầu hai lần: "Thích!"
"Được rồi, đêm nay anh cho em trở về." Anh đột nhiên nở nụ cười, hơi hơi đứng dậy, "Đi thôi, anh đưa em về."
Thiếu chút nữa Tô Hiểu Thần đã ngủ say, khi bị anh kéo lên, đầu óc hơi ngơ ngác: "Thật sự không cho em ngủ cùng anh à?"
"Ảnh hưởng không tốt." Anh đưa tay vuốt ve chóp mũi cô, khi đi tới cửa nói thầm một câu, "Tại sao hôm nay anh lại nhìn em thuận mắt thế nhỉ?"
Đúng lúc Tần Noãn Dương đi ra từ phòng đối diện, cũng thuận tiện tiếp một câu: "Bởi vì tng trùng của anh ở trên não!"
Tần Chiêu Dương rất lơ đãng liếc mắt nhìn: "Em nói xem, buổi tối anh và Đường Trạch Thần gọi điện tâm sự hay là nói chuyện trắng đêm với ba tốt hơn?"
Tần Noãn Dương lập tức câm miệng: "Chị dâu đi thong thả, ngày mai lại đến chơi!"
Từ đầu đến cuối Tô Hiểu Thần vẫn luôn cười ngơ ngác, nghe thấy vậy thì giả vờ như chưa nghe gì, nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không nhìn Tần Chiêu Dương và Tần Noãn Dương.
Thực ra, cảnh tượng đưa cô về nhà như vậy từ nhỏ đến lớn đã diễn ra rất nhiều lần. Trước kia Tần Chiêu Dương không nguyện ý xuống lầu đưa cô về, hai nhà cách một con đường như vậy, nói thật, nói là đưa cũng rất ngại ngùng. Nhưng sau này không biết bắt đầu từ khi nào thì Tần Chiêu Dương nhìn thấy cô muốn trở về, chỉ cần là buổi tối, đều sẽ nói một câu, "Em chờ chút, anh đưa em xuống lầu." Sau đó từ chỗ thang lầu nói chuyện đến dưới lầu, lại đến phòng khách, cửa vào, ngoài cửa, cuối cùng là cửa nhà cô.
Hôm nay cũng giống như vạy, phòng khách đã sớm tắt đèn, cả phòng tối đen, chỉ có ngọn đèn ngoài cửa sổ hơi yếu so với đèn đường.
Anh cầm tay cô nắm lấy tay anh, cảm giác phương hướng của cô không tốt, đặc biệt khi không thể thấy vật quả thực là đi một bước có thể đá ngã một hàng ghế, nên cô vừa đi vừa phải sờ chân ghế.
Tần Chiêu Dương lười bật đèn, trực tiếp đữa cô đến cửa mới bật đèn tường, "Ngày mai dậy sớm một chút! Ngủ quên anh sẽ không gọi em!"
Tô Hiểu Thần: "Anh gọi em một câu sẽ chết à? Em đến muộn anh rất vui mừng à?"
Anh và cô cùng nhau thay giày, mở cửa đưa cô ra ngoài, "Đương nhiên vui mừng! Em không được nhìn da thịt đàn ông khác!"
Tô Hiểu Thần nhất thời đầu đầy vạch đen. Con bé Tư Tư kia không biết bị Tần Chiêu Dương mua chuộc lúc nào, trung thành đến việc lớn việc nhỏ đều bị báo lại.
Đối với hiện tượng bại hoại kiểu này, Tô Hiểu Thần phải áp dụng phương pháp mạnh mẽ, dùng sức nặng ép cơ thể nhỏ bé của Tư Tư thành miếng thịt khô. Đương nhiên hành động này quá mức bạo lực, không nên bắt chước.
Sự thật cũng chứng minh, có áp bức tất có phản kháng, hành động này tuyên cáo thất bại.
Dựa theo tình huống này, Tô Hiểu Thần lập tức áp dụng phương pháp hấp dẫn bằng đồ ăn vặt! Mua một đống ăn, hơn nữa mỗi lần đưa đồ ăn vặt đều trình ra thẻ hội viên.
Kết quả chính là hai người kia được ăn nhưng đều vô ơn vô nghĩa, vì thế cô tức giận đến véo mạnh tay Tư Tư, khiến cho mấy lạng thịt vừa ăn được bỗng chốc tiêu tan.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, xóa trong máy tính của Tư Tư một đống phim gay! Một đống truyện tranh! Một đống trò chơi! Một đống văn kiện!
Tư Tư ôm máy tính khóc một tuần sau, trực tiếp đi cáo trạng, ở trước mặt Thái Tử gia khóc lóc đến than thở, còn đem chuyện cô thích nhìn da thịt đàn ông nói ra hết sạch...
Sau đó Tô Hiểu Thần có được một đêm vô cùng thê thảm, dùng ngôn ngữ của ngôn tình nói chính là, một đêm đen tối và bão tố, hai mắt cô rưng rưng, ngưng mắt thâm tình nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngông cuồng trước mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự muốn làm như vậy sao?"
Người đàn ông cau mày, nói chắc như đinh đóng cột, "Tất nhiên."
Cô gái yếu ớt lau nước mắt —— sau đó một phen kéo ngăn kéo ra lấy ra giấy bút, viết cả đêm "Không thể ăn trong bát nhìn trong nồi, một chút thịt về sau sẽ biến thành tảng thịt heo mỡ."
Quả thực là thảm kịch nhân gian, cách một ngày dung nhan tiều tụy đỉnh đầu như ổ chim thì người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngông cuồng còn cau mày hỏi một câu, "Bây giờ em còn có muốn ăn trong bát nhìn trong nồi nữa không?"
Tô Hiểu Thần: "..." A, không dám?
Nghĩ như vậy, Tần Chiêu Dương đã đưa cô đến cửa, "Vào đi thôi."
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, không chút lưu luyến xoay người rời đi, lúc này Tần Chiêu Dương lại mất hứng, "Tại sao anh bảo em đi là em bước đi ngay được."
Tô Hiểu Thần có chút không hiểu, "Không phải anh bảo em vào đi hay sao?"
Vẻ mặt Tần Chiêu Dương tối tăm nhìn cô, không để ý tới cô, khó có lúc tràn ngập nhu tình như đêm nay, lại tạt cho anh một gáo nước lạnh.
Tô Hiểu Thần nếu là biết anh nghĩ như vậy, dự tính gân cốt cả người đều muốn động đậy, này nhá, mỗi lần khi cô đang tràn ngập tình cảm thì ai là người phá hư không khí!!!!
Là ai! Nói mau!!!
Hàn Tiêu Ly còn chờ ở dưới lầu, thấy cô trở lại, lúc này mới thu dọn chuẩn bị lên lầu, "Con mà không trở về mẹ nghĩ là con muốn ngủ lại nhà Chiêu Dương kia."
Tô Hiểu Thần chột dạ, vừa định giải thích một chút, Hàn Tiêu Ly đã thờ ơ đi lên lầu...
Tô Hiểu Thần không kịp mở miệng buồn bực, đây có thật là mẹ đẻ không?
Nghĩ như vậy, cô lấy ra di động vừa định cho ba đại nhân đang ở thành phố B xa xôi mách tội, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tư Tư, nghĩ nghĩ, vẫn nên chờ ba trở về.
Cứ như thế... Xảy ra chuyện lớn!
Tư Tư thanh âm rất lạnh lẽo, cô nói, "Cậu nhanh chóng lên mạng, diễn đàn của trường mình, link của các bài đứng đầu, sau đó mở ra xem. Tớ không nói với Tần thiếu, cậu nhanh chóng đi xem xem."
Tô Hiểu Thần còn trong trạng thái có chút không rõ, "Link gì?"
TưTư trầm mặc một chút, mới hỏi: "Hiểu Thần, có phải cậu đắc tội người nào haykhông?"