Ăn cơm xong, Noãn Dương nhận một cú điện thoại liền đi ra cửa, Tô Hiểu Thần âm thầm nghe trộm có tiếng xe ngoài cửa; ngầm hiểu trong lòng.
Sau khi cô cùng dì Trương dọn dẹp xong phòng bếp đi ra, Tần Chiêu Dương đang nhìn một quyển tạp chí du lịch xuất thần, nghe thấy tiếng bước chân mới quay mặt lại, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Nhiệt độ bên ngoài chênh lệch ngày càng lớn với nhiệt độ trong phòng, cô mặc một cái áo khoác dày, trang bị đủ loại phụ kiện mới theo anh ra ngoài.
Không biết khi nào thì tuyết bắt đầu rơi, dày đặc, anh cầm tay cô giấu ở trong lòng bàn tay, từng bước một chậm rãi đi tới.
Người đi trên đường không nhiều, tốp năm tốp ba, thì cũng là đi rất vội vàng, hai bên ngã tư đường cũng có nhiều cửa hàng đã muốn đóng cửa, bọn họ đi qua, được bao bọc trong ánh đèn neon ấm áp.
Khi đi qua chỗ cửa hàng bán hoa, anh khựng một chút, nhẹ nghiêng đầu nhìn cô, "Anh tặng hoa cho em nhé?"
Tô Hiểu Thần nhướn người qua nhìn cửa hàng hoa ấm áp lắc lắc đầu, "Không thể ăn... Cầm trong tay hơi vướng."
Tần Chiêu Dương nghĩ ngợi cũng thấy đúng, cầm tay cô tiếp tục đi về trước, vô cùng kiên nhẫn.
Tô Hiểu Thần thấy anh cũng không có gì muốn mua, nhưng là cứ cần mẫn đi trên đường như vậy rốt cuộc nghi hoặc hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"
Xa xa chính là một cái màn hình lớn, ánh sáng sáng đến loá mắt, anh hơi híp mắt đi xem, cong khóe miệng cười rộ lên, "Đang cùng em đi dạo phố."
"Vâng." cô sờ sờ mũi, tay bị anh cầm quơ quơ, "Nhưng em không có gì muốn mua."
"Anh bận rộn quá lâu, cũng không có thời gian để đi cùng em, về sau có lẽ vẫn sẽ như vậy, qua hết năm sau anh sẽ càng bận, Tinh Quang muốn thành công ty lớn số một trong giới giải trí, anh phải đi mở rộng địa bàn."
Gió lạnh rét buốt, anh nắm tay của cô hướng trong ngực của mình kéo kéo, "Trước mùng mười anh đều rảnh, mùng ba quá chúng ta đi du lịch đi. Ngay ở vùng bên cạnh, chơi hai ngày vừa đúng lúc trở về họp mặt bạn học."
Tô Hiểu Thần nghiêng đầu nghiêm túc mà quan sát anh một cái; "Có phải anh đã sớm nghĩ xong rồi hay không?"
"Ừ." Tay anh ôm lấy cô; dây dưa cùng một chỗ, "Nghĩ rất lâu."
Tuyết rơi càng lớn hơn, anh hít một hơi thật sâu, rút tay từ trong túi quần ra ngoài sờ sờ mặt cô, "Có lạnh không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Chúng ta trở về đi."
"Ừ."
Trên đường quay về Tô Hiểu Thần có chút trầm mặc, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Tần Chiêu Dương cũng không quấy rầy cô, cứ như vậy dắt cô đi, đèn đường hình hoa của thành phố A vô cùng đẹp, dưới ánh đèn vàng, cây trơ trụi cũng xinh đẹp hấp dẫn, trải dài, hình bóng trùng trùng điệp điệp.
Cô đột nhiên gật gật đầu, "Được thôi, chúng ta cùng đi."
Anh mấp máy môi không nói chuyện, chỉ là nắm tay cô càng chặt thêm chút.
******
Buổi tối đêm trừ tịch – đêm 30 vô cùng vui vẻ, còn đang ăn cơm thì bên ngoài đã có tiếng pháo hoa nổ, cô muốn đi xem bắn pháo hoa, ăn rất nhanh, lấp đầy bụng liền cùng Noãn Dương ở ngoài phòng xem pháo bắn đầy trời.
Thật ra năm nào cũng đều như vậy, nhưng Tô Hiểu Thần vẫn vô cùng hưng phấn, trong phòng tiếng hoan hô và cười, cô đứng ở ngoài phòng, chẳng sợ gió lạnh giá rét, ý cười ngập tràn như cũ.
Xe Tần Chiêu Dương vẫn không ngừng tiến trong ga-ra, ở đây sẽ nhìn thấy anh, kéo cốp xe ra lấy ra một bó to pháo sáng cầm đến, "Tô Hiểu Thần, em có thích không?"
Ánh mắt Tô Hiểu Thần sáng lên, mau chóng nhào đến, "A, Anh đã mua cái này, em đang tiếc nuối năm trước quên mua."
Anh "Ừ" một tiếng, đem cái bật lửa cũng đưa tới, "Tự mình đốt?"
Trước đây lúc còn nhỏ, đêm trừ tịch Tô Hiểu Thần sẽ đến cùng bọn họ chơi, Tần Mặc không hút thuốc, trong nhà chỉ có dì Trương chuẩn bị hộp diêm.
Khi đó chỉ có anh ở bên cạnh cho các cô đốt pháo sáng, đốt hết mấy hộp diêm, còn chưa hết hứng thú, Tần Mặc dứt khoát nhờ chú hai đưa tới một thùng lớn.
Trong nhà ông còn có bảo bối tiểu công chúa Tần Tô, mấy thứ đồ chơi này luôn không thể thiếu.
Thời gian nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều thay đổi, nhưng kỳ thật lại là cái gì cũng không thay đổi.
Đêm nay Tô Hiểu Thần rất vui vẻ, nhìn anh đứng ở phía dưới đèn lồng đỏ thẫm cười đến dịu dàng lại thâm tình, không nhịn nổi, trực tiếp ra tay.
Trong tay cầm pháo sáng còn đang cháy, phản chiếu trong mắt cô như là ánh sao đang rơi, tỏa sáng lấp lánh. Cô kiễng chân lên, đi đến gần hôn môi anh, chạm trong nháy mắt, cong môi nở nụ cười.
"Tần Chiêu Dương, em muốn làm như vậy từ rất lâu rồi."
Anh một tay cầm cổ tay của cô hơi kéo cách pháo sáng đang cháy ra xa một chút, một tay ôm lấy eo cô làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Tần Noãn Dương nhìn về bên này một cái; ý cười càng sâu, lấy điện thoại di động ra gửi đến cho người nào đó một tin nhắn, "Năm mới vui vẻ."
Pháo hoa vẫn còn đang nở rộ cao thấp liên tiếp, toàn bộ bầu trời đêm đều được thắp sáng, ánh sáng vạch phá không trung, ngay cả trái tim con người cũng được chiếu sáng.
Bên tai là âm thanh của pháo, cô cảm giác được pháo sáng trong tay đã cháy hết, phát ra âm thanh của điểm cuối cùng ánh sáng chôn vùi trong không khí lạnh lẽ của thành phố A.
Cô vung tay ném ra, giơ tay vòng lấy anh, cổ áo anh mang theo nhiệt độ của anh, ấm áp, tay cô có chút lạnh, ngay cả việc đó cũng không quan tâm không lo lắng, trực tiếp hôn lên.
Tần Chiêu Dương dường như là cười một cái, mang theo cô xoay người, cứ như vậy một bước một đoạn, bọn họ liền từ chỗ sáng chuyển đến góc nhỏ, anh đè lên người cô, hôn đến lại càng thêm sâu.
Đến khi chỗ đó có phản ứng đứng lên, anh khó khăn chịu đựng, chống trán của cô, cứ như vậy bình tĩnh mà ôm cô, hô hấp có hơi nóng, đôi mắt sáng đến kinh người, cứ yên lặng nhìn cô.
Cô hơi thất thần, bên tai dường như nghe thấy tiếng Noãn Dương, lại không biết đang nói cái gì, trong mắt chỉ có anh.
Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Tô Hiểu Thần cảm thấy lúc này Tần Chiêu Dương không làm gì cả, chỉ chuyên tâm nhìn cô như vậy, đôi mắt thâm thúy hiện ra khuôn mặt của cô, đẹp vô cùng.
Cô nhịn không được lại ngẩng đầu lên kề môi hôn anh, hơi thở trong lúc đó đều là mùi vị mát lạnh đặc thù trên người anh.
Anh cọ cọ chóp mũi cô, nhẹ giọng lại thâm tình, "Tô Hiểu Thần, anh yêu em."
Tô Hiểu Thần ngạc nhiên một chút; nháy chớp chớp mắt, ngơ ngác cười, "Em cũng yêu anh."
Anh cúi đầu cắn nàng một cái, hơi có chút ghét bỏ, "Không chân thành."
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; dán sát mặt anh cọ cọ, "Tần Chiêu Dương, thật ra em từ nhỏ đến lớn cũng chỉ thích mình anh, anh còn muốn chân thành như thế nào?"
"Vậy em có đồng ý gả cho anh hay không?" Anh hạ thấp giọng xuống, dùng một loại âm thanh vô cùng cám dỗ.
Tô Hiểu Thần toàn thân đều run rẩy, chân có chút run, "... Còn, sớm, mà?"
Tần Chiêu Dương cũng không nhắc lại nữa, chỉ đem cô ôm vào trong ngực, sau lưng pháo hoa nở rộ, anh nói, "Không sớm, thích em rất lâu rất lâu."
Tần Chiêu Dương kỳ thật không nghĩ đến với tính cách anh, có một ngày cũng có thể nói chuyện nhu tình mật ý như vậy, mà Tô Hiểu Thần luôn luôn phá vỡ quy tắc của anh, không ngừng làm mới các dấu tích sửa chữa.
Tô Thần Triệt đã từng có chút mê mang hỏi anh, "Cậu cảm thấy đời này sống với một cô gái như vậy, có hay không có chút..." Anh nhíu nhíu mày, có chút hình dung không rõ.
Anh nắm chén rượu, ánh mắt chuyên chú, "Đời này cô ấy cũng chỉ có cậu, cậu cũng hiểu cô ấy hết thảy, tốt hoặc là không tốt, đều là cô ấy. Đời này tôi chỉ có Tô Hiểu Thần, cam tâm tình nguyện."
Một đời nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, có một người trong lòng cùng làm bạn, là chuyện mong muốn lãng mạng xa vời của bao nhiêu người?
Thanh mai trúc mã là một loại cảm tình đơn thuần nhất, không hề có suy nghĩ lợi dụng thiệt hơn.
Hôm Tô Hiểu Thần tiến vào cuộc sống của anh đó; ánh nắng rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp, giống tất cả cuộc sống về sau của anh, có cô bên cạnh, bầu trời luôn luôn ngập tràn trong nắng ấm.
Đêm giao thừa ở thành phố A tiếng đốt pháo không ngừng, sau khi Tô Hiểu Thần từ nhà họ Tần trở về tắm rửa xong liền chui vào trong chăn, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.
Tư Tư đang Online tám chuyện linh tinh cùng cô, đợi sang năm mới.
Đến khi rạng sáng, nghe thấy cửa sổ gõ hai cái, giọng nói anh trong trẻo lại rõ ràng, "Tô Hiểu Thần, năm mới vui vẻ."
Cô co lại ở trong chăn, ấm áp đến cả người đều cười rộ, ấn xuống số điện thoại của anh trực tiếp gọi điện thoại qua, khi kết nối được giọng nói của anh có hơi khàn khàn, "Làm sao vậy?"
"Tần Chiêu Dương, năm mới vui vẻ."
Anh im lặng một chút, nghiến răng nghiến lợi, "Để em theo giúp anh em không giúp, còn nói mệt nhọc, ngày mai đừng để cho anh bắt được em."
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; bổ sung một câu, "Nguyện vọng năm mới của em là năm nào cũng như hôm nay."
Giọng nói cô nhẹ nhàng dịu dàng, còn mang theo ý cười, làm cho lòng anh có chút rạo rực. Cô chỉ nghe thấy bên kia có vài tiếng tạp âm, còn đang khó chịu anh đang làm gì, liền nghe thấy anh hỏi, "Lúc chiều anh bảo em để cửa sổ hé ra một khe hở em có làm không?"
Lúc chiều Tần Chiêu Dương gõ cửa sổ của cô nói hệ thống sưởi trong phòng hoạt động quá mạnh sẽ làm khô da, nói cô mở hé một khe hở không cần đóng quá chặt, hình như cô... Thật sự làm như vậy.
Trong lúc cô im lặng, liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng báo bận, còn chưa phản ứng lại, chính là tiếng cửa sổ bị mở ra, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chỗ đó, liền nhìn thấy Tần Chiêu Dương chống bệ cửa sổ nhảy vào.
Tô Hiểu Thần ngây ngốc toàn bộ.
Trong phòng chỉ lóe lên ánh sáng của chiếc đèn bàn, anh chỉ mặc đồ ngủ, thấy cô còn đang ngây ngốc nhìn anh, không chút keo kiệt nào mà hôn cô một cái, đi đến vén chăn nằm lên.
"Anh muốn ngủ ở đây?" Tô Hiểu Thần tròn miệng trợn mắt, cũng thập phần kinh dị, "Mẹ em mấy sáng nay thích hoạt động, sáng sớm sẽ mở cửa đi vào."
Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng sửng sốt, làm sao nghe được cảm giác cô đây là ngầm đồng ý rồi?
Tần Chiêu Dương rất biết điều mà đứng dậy khóa cửa, lần này trở về rất không khách sáo, trực tiếp tắt đèn ấn ngã Tô Hiểu Thần." Gần đây anh cũng thích hoạt động, thức dậy vô cùng sớm."
Trong lúc nói chuyện, anh đã muốn phủ lên, nghiêm túc hôn cô, mười ngón đan xen nhau, "Nếu hi vọng năm nào cũng có hôm nay, hôm nay anh biết nên làm chuyện gì, để cho mỗi ngày của em đều hết sức có ý nghĩa."
Tô Hiểu Thần giãy giụa phản kháng không có tác dụng gì, bị anh đè ở dưới thân hôn rất dịu dàng, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng, "Anh làm nhẹ thôi."
Anh hừ một tiếng, động tác lại dịu dàng hơn, hôn vào cổ cô, lên trên xương quai xanh, hơi nóng, "Hình như cách rất lâu..."
Tô Hiểu Thần đã có chút phân biệt không nổi phương hướng, nghĩ một hồi mới nghĩ ra anh nói cái gì... Quả thực cách lần đầu tiên rất lâu, khụ khụ.
Ăn cơm xong, Noãn Dương nhận một cú điện thoại liền đi ra cửa, Tô Hiểu Thần âm thầm nghe trộm có tiếng xe ngoài cửa; ngầm hiểu trong lòng.
Sau khi cô cùng dì Trương dọn dẹp xong phòng bếp đi ra, Tần Chiêu Dương đang nhìn một quyển tạp chí du lịch xuất thần, nghe thấy tiếng bước chân mới quay mặt lại, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Nhiệt độ bên ngoài chênh lệch ngày càng lớn với nhiệt độ trong phòng, cô mặc một cái áo khoác dày, trang bị đủ loại phụ kiện mới theo anh ra ngoài.
Không biết khi nào thì tuyết bắt đầu rơi, dày đặc, anh cầm tay cô giấu ở trong lòng bàn tay, từng bước một chậm rãi đi tới.
Người đi trên đường không nhiều, tốp năm tốp ba, thì cũng là đi rất vội vàng, hai bên ngã tư đường cũng có nhiều cửa hàng đã muốn đóng cửa, bọn họ đi qua, được bao bọc trong ánh đèn neon ấm áp.
Khi đi qua chỗ cửa hàng bán hoa, anh khựng một chút, nhẹ nghiêng đầu nhìn cô, "Anh tặng hoa cho em nhé?"
Tô Hiểu Thần nhướn người qua nhìn cửa hàng hoa ấm áp lắc lắc đầu, "Không thể ăn... Cầm trong tay hơi vướng."
Tần Chiêu Dương nghĩ ngợi cũng thấy đúng, cầm tay cô tiếp tục đi về trước, vô cùng kiên nhẫn.
Tô Hiểu Thần thấy anh cũng không có gì muốn mua, nhưng là cứ cần mẫn đi trên đường như vậy rốt cuộc nghi hoặc hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"
Xa xa chính là một cái màn hình lớn, ánh sáng sáng đến loá mắt, anh hơi híp mắt đi xem, cong khóe miệng cười rộ lên, "Đang cùng em đi dạo phố."
"Vâng." cô sờ sờ mũi, tay bị anh cầm quơ quơ, "Nhưng em không có gì muốn mua."
"Anh bận rộn quá lâu, cũng không có thời gian để đi cùng em, về sau có lẽ vẫn sẽ như vậy, qua hết năm sau anh sẽ càng bận, Tinh Quang muốn thành công ty lớn số một trong giới giải trí, anh phải đi mở rộng địa bàn."
Gió lạnh rét buốt, anh nắm tay của cô hướng trong ngực của mình kéo kéo, "Trước mùng mười anh đều rảnh, mùng ba quá chúng ta đi du lịch đi. Ngay ở vùng bên cạnh, chơi hai ngày vừa đúng lúc trở về họp mặt bạn học."
Tô Hiểu Thần nghiêng đầu nghiêm túc mà quan sát anh một cái; "Có phải anh đã sớm nghĩ xong rồi hay không?"
"Ừ." Tay anh ôm lấy cô; dây dưa cùng một chỗ, "Nghĩ rất lâu."
Tuyết rơi càng lớn hơn, anh hít một hơi thật sâu, rút tay từ trong túi quần ra ngoài sờ sờ mặt cô, "Có lạnh không?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Chúng ta trở về đi."
"Ừ."
Trên đường quay về Tô Hiểu Thần có chút trầm mặc, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Tần Chiêu Dương cũng không quấy rầy cô, cứ như vậy dắt cô đi, đèn đường hình hoa của thành phố A vô cùng đẹp, dưới ánh đèn vàng, cây trơ trụi cũng xinh đẹp hấp dẫn, trải dài, hình bóng trùng trùng điệp điệp.
Cô đột nhiên gật gật đầu, "Được thôi, chúng ta cùng đi."
Anh mấp máy môi không nói chuyện, chỉ là nắm tay cô càng chặt thêm chút.
Buổi tối đêm trừ tịch – đêm vô cùng vui vẻ, còn đang ăn cơm thì bên ngoài đã có tiếng pháo hoa nổ, cô muốn đi xem bắn pháo hoa, ăn rất nhanh, lấp đầy bụng liền cùng Noãn Dương ở ngoài phòng xem pháo bắn đầy trời.
Thật ra năm nào cũng đều như vậy, nhưng Tô Hiểu Thần vẫn vô cùng hưng phấn, trong phòng tiếng hoan hô và cười, cô đứng ở ngoài phòng, chẳng sợ gió lạnh giá rét, ý cười ngập tràn như cũ.
Xe Tần Chiêu Dương vẫn không ngừng tiến trong ga-ra, ở đây sẽ nhìn thấy anh, kéo cốp xe ra lấy ra một bó to pháo sáng cầm đến, "Tô Hiểu Thần, em có thích không?"
Ánh mắt Tô Hiểu Thần sáng lên, mau chóng nhào đến, "A, Anh đã mua cái này, em đang tiếc nuối năm trước quên mua."
Anh "Ừ" một tiếng, đem cái bật lửa cũng đưa tới, "Tự mình đốt?"
Trước đây lúc còn nhỏ, đêm trừ tịch Tô Hiểu Thần sẽ đến cùng bọn họ chơi, Tần Mặc không hút thuốc, trong nhà chỉ có dì Trương chuẩn bị hộp diêm.
Khi đó chỉ có anh ở bên cạnh cho các cô đốt pháo sáng, đốt hết mấy hộp diêm, còn chưa hết hứng thú, Tần Mặc dứt khoát nhờ chú hai đưa tới một thùng lớn.
Trong nhà ông còn có bảo bối tiểu công chúa Tần Tô, mấy thứ đồ chơi này luôn không thể thiếu.
Thời gian nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều thay đổi, nhưng kỳ thật lại là cái gì cũng không thay đổi.
Đêm nay Tô Hiểu Thần rất vui vẻ, nhìn anh đứng ở phía dưới đèn lồng đỏ thẫm cười đến dịu dàng lại thâm tình, không nhịn nổi, trực tiếp ra tay.
Trong tay cầm pháo sáng còn đang cháy, phản chiếu trong mắt cô như là ánh sao đang rơi, tỏa sáng lấp lánh. Cô kiễng chân lên, đi đến gần hôn môi anh, chạm trong nháy mắt, cong môi nở nụ cười.
"Tần Chiêu Dương, em muốn làm như vậy từ rất lâu rồi."
Anh một tay cầm cổ tay của cô hơi kéo cách pháo sáng đang cháy ra xa một chút, một tay ôm lấy eo cô làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Tần Noãn Dương nhìn về bên này một cái; ý cười càng sâu, lấy điện thoại di động ra gửi đến cho người nào đó một tin nhắn, "Năm mới vui vẻ."
Pháo hoa vẫn còn đang nở rộ cao thấp liên tiếp, toàn bộ bầu trời đêm đều được thắp sáng, ánh sáng vạch phá không trung, ngay cả trái tim con người cũng được chiếu sáng.
Bên tai là âm thanh của pháo, cô cảm giác được pháo sáng trong tay đã cháy hết, phát ra âm thanh của điểm cuối cùng ánh sáng chôn vùi trong không khí lạnh lẽ của thành phố A.
Cô vung tay ném ra, giơ tay vòng lấy anh, cổ áo anh mang theo nhiệt độ của anh, ấm áp, tay cô có chút lạnh, ngay cả việc đó cũng không quan tâm không lo lắng, trực tiếp hôn lên.
Tần Chiêu Dương dường như là cười một cái, mang theo cô xoay người, cứ như vậy một bước một đoạn, bọn họ liền từ chỗ sáng chuyển đến góc nhỏ, anh đè lên người cô, hôn đến lại càng thêm sâu.
Đến khi chỗ đó có phản ứng đứng lên, anh khó khăn chịu đựng, chống trán của cô, cứ như vậy bình tĩnh mà ôm cô, hô hấp có hơi nóng, đôi mắt sáng đến kinh người, cứ yên lặng nhìn cô.
Cô hơi thất thần, bên tai dường như nghe thấy tiếng Noãn Dương, lại không biết đang nói cái gì, trong mắt chỉ có anh.
Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Tô Hiểu Thần cảm thấy lúc này Tần Chiêu Dương không làm gì cả, chỉ chuyên tâm nhìn cô như vậy, đôi mắt thâm thúy hiện ra khuôn mặt của cô, đẹp vô cùng.
Cô nhịn không được lại ngẩng đầu lên kề môi hôn anh, hơi thở trong lúc đó đều là mùi vị mát lạnh đặc thù trên người anh.
Anh cọ cọ chóp mũi cô, nhẹ giọng lại thâm tình, "Tô Hiểu Thần, anh yêu em."
Tô Hiểu Thần ngạc nhiên một chút; nháy chớp chớp mắt, ngơ ngác cười, "Em cũng yêu anh."
Anh cúi đầu cắn nàng một cái, hơi có chút ghét bỏ, "Không chân thành."
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; dán sát mặt anh cọ cọ, "Tần Chiêu Dương, thật ra em từ nhỏ đến lớn cũng chỉ thích mình anh, anh còn muốn chân thành như thế nào?"
"Vậy em có đồng ý gả cho anh hay không?" Anh hạ thấp giọng xuống, dùng một loại âm thanh vô cùng cám dỗ.
Tô Hiểu Thần toàn thân đều run rẩy, chân có chút run, "... Còn, sớm, mà?"
Tần Chiêu Dương cũng không nhắc lại nữa, chỉ đem cô ôm vào trong ngực, sau lưng pháo hoa nở rộ, anh nói, "Không sớm, thích em rất lâu rất lâu."
Tần Chiêu Dương kỳ thật không nghĩ đến với tính cách anh, có một ngày cũng có thể nói chuyện nhu tình mật ý như vậy, mà Tô Hiểu Thần luôn luôn phá vỡ quy tắc của anh, không ngừng làm mới các dấu tích sửa chữa.
Tô Thần Triệt đã từng có chút mê mang hỏi anh, "Cậu cảm thấy đời này sống với một cô gái như vậy, có hay không có chút..." Anh nhíu nhíu mày, có chút hình dung không rõ.
Anh nắm chén rượu, ánh mắt chuyên chú, "Đời này cô ấy cũng chỉ có cậu, cậu cũng hiểu cô ấy hết thảy, tốt hoặc là không tốt, đều là cô ấy. Đời này tôi chỉ có Tô Hiểu Thần, cam tâm tình nguyện."
Một đời nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, có một người trong lòng cùng làm bạn, là chuyện mong muốn lãng mạng xa vời của bao nhiêu người?
Thanh mai trúc mã là một loại cảm tình đơn thuần nhất, không hề có suy nghĩ lợi dụng thiệt hơn.
Hôm Tô Hiểu Thần tiến vào cuộc sống của anh đó; ánh nắng rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp, giống tất cả cuộc sống về sau của anh, có cô bên cạnh, bầu trời luôn luôn ngập tràn trong nắng ấm.
Đêm giao thừa ở thành phố A tiếng đốt pháo không ngừng, sau khi Tô Hiểu Thần từ nhà họ Tần trở về tắm rửa xong liền chui vào trong chăn, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.
Tư Tư đang Online tám chuyện linh tinh cùng cô, đợi sang năm mới.
Đến khi rạng sáng, nghe thấy cửa sổ gõ hai cái, giọng nói anh trong trẻo lại rõ ràng, "Tô Hiểu Thần, năm mới vui vẻ."
Cô co lại ở trong chăn, ấm áp đến cả người đều cười rộ, ấn xuống số điện thoại của anh trực tiếp gọi điện thoại qua, khi kết nối được giọng nói của anh có hơi khàn khàn, "Làm sao vậy?"
"Tần Chiêu Dương, năm mới vui vẻ."
Anh im lặng một chút, nghiến răng nghiến lợi, "Để em theo giúp anh em không giúp, còn nói mệt nhọc, ngày mai đừng để cho anh bắt được em."
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; bổ sung một câu, "Nguyện vọng năm mới của em là năm nào cũng như hôm nay."
Giọng nói cô nhẹ nhàng dịu dàng, còn mang theo ý cười, làm cho lòng anh có chút rạo rực. Cô chỉ nghe thấy bên kia có vài tiếng tạp âm, còn đang khó chịu anh đang làm gì, liền nghe thấy anh hỏi, "Lúc chiều anh bảo em để cửa sổ hé ra một khe hở em có làm không?"
Lúc chiều Tần Chiêu Dương gõ cửa sổ của cô nói hệ thống sưởi trong phòng hoạt động quá mạnh sẽ làm khô da, nói cô mở hé một khe hở không cần đóng quá chặt, hình như cô... Thật sự làm như vậy.
Trong lúc cô im lặng, liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng báo bận, còn chưa phản ứng lại, chính là tiếng cửa sổ bị mở ra, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chỗ đó, liền nhìn thấy Tần Chiêu Dương chống bệ cửa sổ nhảy vào.
Tô Hiểu Thần ngây ngốc toàn bộ.
Trong phòng chỉ lóe lên ánh sáng của chiếc đèn bàn, anh chỉ mặc đồ ngủ, thấy cô còn đang ngây ngốc nhìn anh, không chút keo kiệt nào mà hôn cô một cái, đi đến vén chăn nằm lên.
"Anh muốn ngủ ở đây?" Tô Hiểu Thần tròn miệng trợn mắt, cũng thập phần kinh dị, "Mẹ em mấy sáng nay thích hoạt động, sáng sớm sẽ mở cửa đi vào."
Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng sửng sốt, làm sao nghe được cảm giác cô đây là ngầm đồng ý rồi?
Tần Chiêu Dương rất biết điều mà đứng dậy khóa cửa, lần này trở về rất không khách sáo, trực tiếp tắt đèn ấn ngã Tô Hiểu Thần." Gần đây anh cũng thích hoạt động, thức dậy vô cùng sớm."
Trong lúc nói chuyện, anh đã muốn phủ lên, nghiêm túc hôn cô, mười ngón đan xen nhau, "Nếu hi vọng năm nào cũng có hôm nay, hôm nay anh biết nên làm chuyện gì, để cho mỗi ngày của em đều hết sức có ý nghĩa."
Tô Hiểu Thần giãy giụa phản kháng không có tác dụng gì, bị anh đè ở dưới thân hôn rất dịu dàng, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng, "Anh làm nhẹ thôi."
Anh hừ một tiếng, động tác lại dịu dàng hơn, hôn vào cổ cô, lên trên xương quai xanh, hơi nóng, "Hình như cách rất lâu..."
Tô Hiểu Thần đã có chút phân biệt không nổi phương hướng, nghĩ một hồi mới nghĩ ra anh nói cái gì... Quả thực cách lần đầu tiên rất lâu, khụ khụ.