Tỉnh dậy, trời đã tối rồi, xa xa ngoài cửa sổ có vô số ánh sao trên bầu trời.
Vị trí bên cạnh còn có chút hơi ấm, nghĩ rằng anh mới rời giường không lâu, cô dụi dụi mắt bò dậy, vừa mở cửa đã ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, men theo mùi hương đi qua, liền nhìn thấy Tần Chiêu Dương mặc quần áo ở nhà đang đứng trước lò vi sóng hâm nóng thức ăn.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn sang.
Tô Hiểu Thần vừa tỉnh ngủ nên ý thức còn có chút mông lung, cứ để chân trần như vậy đứng trên sàn nhà.
Tần Chiêu Dương gọi cô vài tiếng, cô cũng không trả lời, dựa vào góc tường nhìn anh, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, chạy tới ôm anh từ sau lưng.
Tần Chiêu Dương bị cô túm chặt ngang eo, cúi đầu xuống nhìn, liền nhìn thấy vòng tay trắng trắng mềm mềm để ở ngang hông của mình.
Lò vi sóng còn đang hoạt động, phát ra tiếng ong ong nhẹ nhẹ, phía trước lóe lên một ánh đèn vàng nhỏ, có thể mơ hồ mà nhìn thấy cái bát đang xoay chuyển bên trong.
Cô còn chưa ngủ đủ, rũ mắt cọ cọ vài cái ở trên lưng anh, nhẹ giọng hỏi: " Lần này anh trở về bao lâu?"
"Lần này chắc phải đi một thời gian dài, phải chạy qua chạy lại giữa hai thành phố." Anh xoay người, đem cô kéo vào trong ngực, "Không muốn anh đi?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, lại gật đầu, trong tiếng máy hoạt động "Ong ong", cô hừ nhẹ nhỏ giọng nói: "Em ghét nhất là anh đi công tác, đi rõ là lâu."
Anh nghe không rõ, nhưng đủ để nghe thấy, hơi sững sờ, lập tức đưa ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn trên trán cô.
Tô Hiểu Thần cúi thấp đầu, ngón tay vòng quanh nghịch góc áo anh, một hồi lâu mới hỏi: "Vậy ngày em tốt nghiệp anh nhất định phải đến nhé, được không?"
Tần Chiêu Dương ôm lấy mặt cô cẩn thận nhìn nhìn, trong ánh mắt của cô mang nét ủy khuất, lại mang chút cảm xúc chẳng thể nói rõ, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên mặt cô, hôn đến cuối cùng cũng không biết là an ủi cô hay là đang thỏa mãn chính mình, đôi môi mềm mại cọ mặt cô, vừa hôn nhẹ vừa nói: "Được; nhất định anh sẽ đến."
Vừa dứt lời, lò vi sóng cũng hết giờ, tiếng "Đinh" liền dừng ở âm cuối của anh.
Tô Hiểu Thần ngửi mùi thơm, đói bụng, cũng không ngoan ngoãn để anh bế hôn, chạy loanh quanh muốn dọn cơm.
Tần Chiêu Dương đối với việc xuống bếp thật sự không có thiên phú, ngoại trừ thao tác đơn giản như dùng lò vi sóng, hoặc nấu cơm bằng nồi cơm điện, thì còn lại một chút cũng không biết.
Cho nên buổi tối anh tự mình xuống bếp chỉ có một bát canh trứng gà ngọt lớn.
Cách làm tương đối đơn giản, khủng bố một chút cũng không ảnh hưởng đến hương vị của thành phẩm... Cho nên rất được Thái Tử gia ưu ái.
Tô Hiểu Thần đói bụng rồi cũng không kén ăn, sau khi chia một nửa cho anh, ôm chén lớn liền ăn luôn, sau khi ăn xong thời gian cũng đã không còn sớm, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, lập tức cực kỳ hoảng sợ.
"Xong rồi xong rồi..." Vừa nói vào xong thì nhanh như thỏ trực tiếp nhảy lên phòng.
Tần Chiêu Dương thấy dáng vẻ hấp ta hấp tấp của cô, nhướn mày, thuận tay thu dọn bát đũa một chút, anh thu dọn xong vào đến thư phòng thì Tô Hiểu Thần đang gõ bàn phím, anh vòng ra sau lưng nhìn thoáng qua.
Cô đang hết sức chăm chú lắng nghe đối phương đặt yêu cầu với cô, anh chỉ liếc mắt một cái liền dời mắt đi, ôm máy vi tính xách tay của mình ngay cách đó không xa đến ghế sô pha ngồi xuống.
Khi Tô Hiểu Thần tắt máy vi tính anh mới chỉ xử lý công việc được một nửa, anh nhìn đồng hồ, đem công việc còn lại để lại đến ngày mai, cũng tắt máy vi tính cùng cô về phòng.
Tháng 5 khí trời đã có chút nóng, kỳ thật tháng 5 là cái tháng rất bất tiện, lúc nóng lúc lạnh, khí trời âm tình bất định.
Nếu trời mưa thì sẽ lạnh, tự nhiên mà xuất hiện trời nắng thì sẽ lại nóng nực bức bối như mùa hè.
Tô Hiểu Thần nghĩ... Tháng 5 mà mở điều hòa là kẻ có bệnh, mà không mở điều hòa lại mắc bệnh của xà tinh. (rắn là loài máu lạnh nên đặc biệt ưa nóng)
Tần Chiêu Dương mở cửa sổ thông gió, từ lần trước sau khi Tô Hiểu Thần chuyển ra ngoài, anh cũng ít đến nơi này, càng ngày càng bận rộn ngay cả thời gian ghé qua một chút cũng không có, trực tiếp ở lại công ty.
Hơi rảnh một chút lại chạy đến Đế Tước Gia, cũng chẳng lo không gặp được cô, chỉ cần biết cô ở ngay bên cạnh cách một bức tường, dường như anh có thể an tâm hơn nhiều.
Cho nên nơi này chỉ là ngẫu nhiên mỗi khi anh đi xã giao không thể trở về sẽ ghé lại, hoặc là thời gian quá muộn mới đến ở tạm, sau chuyến công tác này, nơi này đã lâu không có hơi người, ngay cả không khí cũng có chút ẩm mốc.
Anh vội vã trở về, ngoại trừ ngủ ở trên máy bay, trong vòng một tuần lễ trước khi trở về thời gian ngủ mỗi ngày chỉ có 5 tiếng đồng hồ.
Vừa rồi lại tiêu hao thể lực lớn như vậy, đến lúc này rốt cuộc cũng mệt mỏi liền ôm cô lên giường nghỉ ngơi.
Tô Hiểu Thần thật ra cũng không quan tâm anh sẽ đi đâu, sau khi cô vẽ xong nghỉ ngơi một chút, thời gian rảnh rỗi còn phải chuẩn bị bảo vệ luận văn.
Lúc này Tô Hiểu Thần mới thể nghiệm được tầm quan trọng của gia thế, trong khi Tư Tư đang đi khắp nơi tìm công việc chuẩn bị bước vào xã hội, cô còn có thừa thời gian đi làm việc cô muốn làm, căn bản không cần lo lắng vì công việc.
Cho nên có đôi khi Tư Tư trong lòng không phục liền bóp yêu cô hoặc đòi chèn ép cô...
Về phần trưởng phòng kí túc và lão Nhị lại tính toán trở về quê phát triển, cho nên năm thứ tư cũng rất nhẹ nhàng, ngẫu nhiên ra ngoài tụ tập, tận tình hưởng thụ cuộc sống.
Tô Hiểu Thần có đôi khi khôi phục lại tinh thần nhìn đồng hồ, đều muốn khóc.
Trước đây cảm thấy bốn năm rất dài, hiện giờ lại cảm thấy thời gian quá ngắn, thanh xuân nháy mắt trôi qua, mang đi quãng thời gian đại học của cô.
Nhắc đến mảnh đất an lành cuối cùng trước khi tiến vào xã hội, không có gì hơn khoảng thời gian đại học, tuy rằng nơi này cũng là một xã hội thu nhỏ, nhưng xét cho cùng so với xã hội hiểm ác bên ngoài thì thuần lương hơn rất nhiều.
Tô Hiểu Thần lăn lông lốc vài vòng trong ngực anh cũng không ngủ được, ôm lấy cổ anh nhẹ giọng hỏi, "Tần Chiêu Dương, anh còn nhớ được lần đầu tiên em đeo khăn quàng đỏ là anh đeo cho em không?"
Anh đã rất buồn ngủ rồi, nghe thấy giọng nói của cô, tuy rằng có chút mệt mỏi vẫn tỉnh ngủ, cứ như vậy ôm cô rồi cọ cọ vào cổ cô, miễn cưỡng tỉnh táo một chút; "Anh nhớ."
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, ép tới thật thấp, âm thanh rất ôn nhuận, tiếng nói lại rất mát lạnh trầm thấp.
Cô nắm lấy ngón tay thon dài của anh đan xen bàn tay của mình vào, ngón tay củaTần Chiêu Dương rất đẹp, so với tay cô lớn hơn rất nhiều, nắm tay cô như vậy làm bàn tay cô lại vô cùng thon dài đẹp đẽ.
Cô nhờ vào ánh đèn của toà cao ốc cách đó không xa nhìn bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, nhìn không rõ hoa văn, nhưng lại có thể nhìn rõ hình dáng.
Cô có thể nhớ kỹ mọi chuyện từ khi bắt đầu quen biết Tần Chiêu Dương, đôi tay này cũng nắm từ nhỏ đến lớn; nhưng hôm nay, đây đã là một đôi tay đàn ông trưởng thành đầy sức quyến rũ, cô đã trải qua thời gian dậy thì, chậm rãi lớn lên.
Nhưng đôi tay này, vẫn nắm như cũ, chẳng sợ thời gian tàn nhẫn, cũng không in hằn chút đổi thay.
Cô nhớ rất rõ năm ấy khi đeo khăn quàng đỏ, anh làm đại biểu đứng ở trên bục giảng của trường học diễn thuyết, trên mặt không có biểu cảm gì, âm thanh cũng còn non nớt, nhưng chính loại cảm giác không nói nên lời, làm cho cô không thể dời mắt, cảm thấy cậu thiếu niên này xinh xắn nhã nhặn, bộ dạng rất đẹp.
Nhiều năm về sau, ví như hiện tại, Tô Hiểu Thần nghĩ lại khi đó vẫn cảm thán, quả nhiên lớn lên đẹp trai thật sự rất quan trọng, nếu như khi đó bộ dạng của Tần Chiêu Dương cũng giống như Nhị Cẩu Tử bạn cô, hiện giờ cô chắc chắn cũng chẳng biết cái gì gọi là lãnh diễm cao quý.
Mấy chục năm trôi qua, cô nhớ như in dáng vẻ anh tự tay đeo khăn quàng đỏ lên cho cô, cúi đầu xuống, hạ mắt, khóe môi hơi cười, đẹp mắt đến không thể nhịn được.
Trên người dường như còn có mùi thơm nhàn nhạt, thời gian quá xa đã quên mất là loại xà phòng nào...
Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền thì thầm một câu, "Nhiều người như vậy, lại là anh đeo khăn quàng đỏ cho em, anh nói xem có đúng là duyên phận hay không?"
Tần Chiêu Dương nhếch nhếch khóe môi, xấu tính kẹp chặt ngón tay, kẹp đến đốt ngón tay căng lên một trận, làm cô đau đến kêu lên "A A A".
Cơn oán khí buồn ngủ mà không thể ngủ của Tần Chiêu Dương rốt cuộc giảm bớt một chút, giữ vững tinh thần cùng cô nói chuyện, "Ai nói là duyên phận? Vốn là anh phải dẫn đội đi vào trong cho các em trong lớp tự sắp xếp, nhưng mà em vừa nhìn đã thấy ngốc như vậy, anh liền tự quyết định dừng lại trước mặt em."
Tô Hiểu Thần biến đổi sắc mặt đến mấy lần, rốt cuộc bình tĩnh, "Anh thích người ngốc."
"Khẩu vị anh rất độc đáo đúng không? Bằng không cũng sẽ không nhìn trúng em..." Anh rầu rĩ nở nụ cười.
Tô Hiểu Thần cảm thấy nên nói sang chuyện khác, bằng không đêm nay cô lại buồn bực đến ngủ không được.
Tần Chiêu Dương dường như nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi cô, "Nghĩ kỹ tốt nghiệp muốn làm gì chưa?"
Tô Hiểu Thần lúc trước đã từng đề cập với anh, muốn làm họa sĩ, hiện giờ xem ra cô dường như đang đi theo con đường này, nhưng anh vẫn muốn hỏi xem quyết định của cô và hướng đi.
Bọn họ từ nhỏ không cần lo lắng vì cuộc sống, tự nhiên có lợi có hại, như anh, trên người gánh vách trách nhiệm vô cùng nặng nề; không chỉ vì Tần gia, cũng vì em gái duy nhất Tần Noãn Dương.
Anh đảm đương trách nhiệm chính là để cho cô có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn.
Mà Tô Hiểu Thần cũng vậy, Tô gia là gia tộc lớn không cần cô bận tâm gánh vác, Tô Khiêm Thành cũng tự có hướng phát triển của công ty, cô đồng ý tiếp nhận thì tiếp nhận, không đồng ý thì làm nghề tự do, thậm chí không làm việc cũng hoàn toàn có thể.
Tô Hiểu Thần suy nghĩ kỹ một hồi mới nói, "Kỳ thật em còn chưa nghĩ kỹ, sau khi tốt nghiệp en sẽ nói cho anh biết sau."
Anh giơ tay xoa bóp đầu cô, "Nếu mà nghĩ không thông cứ tới hỏi anh, tuy rằng anh bận, nhưng chỉ cần là chuyện của em, luôn ưu tiên xử lý hàng đầu."
Giọng anh du dương, ngay ở bên tai cô, giữa tình nhân ban đêm nhẹ giọng nỉ non thật sự kích động lòng người, trong lòng cô mềm nhũn, ấm áp.
Cô cuộn trong ngực anh, thật lâu đột nhiên ngẩng đầu lên hôn trên môi anh một cái."Chiêu Dương."
"Ừ." Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp một tiếng, trên môi xúc cảm mềm mại, anh hơi cong môi, ngón tay vuốt ve sống lưng mềm mại của cô.
"Anhmau chóng xong việc, sau đó ở bên em được không?" Ngón tay cô ấn một cái khôngnhẹ không nặng trên ngực anh, "Sau đó anh cầu hôn em, em nhất định đồng ý."
Tỉnh dậy, trời đã tối rồi, xa xa ngoài cửa sổ có vô số ánh sao trên bầu trời.
Vị trí bên cạnh còn có chút hơi ấm, nghĩ rằng anh mới rời giường không lâu, cô dụi dụi mắt bò dậy, vừa mở cửa đã ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, men theo mùi hương đi qua, liền nhìn thấy Tần Chiêu Dương mặc quần áo ở nhà đang đứng trước lò vi sóng hâm nóng thức ăn.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn sang.
Tô Hiểu Thần vừa tỉnh ngủ nên ý thức còn có chút mông lung, cứ để chân trần như vậy đứng trên sàn nhà.
Tần Chiêu Dương gọi cô vài tiếng, cô cũng không trả lời, dựa vào góc tường nhìn anh, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, chạy tới ôm anh từ sau lưng.
Tần Chiêu Dương bị cô túm chặt ngang eo, cúi đầu xuống nhìn, liền nhìn thấy vòng tay trắng trắng mềm mềm để ở ngang hông của mình.
Lò vi sóng còn đang hoạt động, phát ra tiếng ong ong nhẹ nhẹ, phía trước lóe lên một ánh đèn vàng nhỏ, có thể mơ hồ mà nhìn thấy cái bát đang xoay chuyển bên trong.
Cô còn chưa ngủ đủ, rũ mắt cọ cọ vài cái ở trên lưng anh, nhẹ giọng hỏi: " Lần này anh trở về bao lâu?"
"Lần này chắc phải đi một thời gian dài, phải chạy qua chạy lại giữa hai thành phố." Anh xoay người, đem cô kéo vào trong ngực, "Không muốn anh đi?"
Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, lại gật đầu, trong tiếng máy hoạt động "Ong ong", cô hừ nhẹ nhỏ giọng nói: "Em ghét nhất là anh đi công tác, đi rõ là lâu."
Anh nghe không rõ, nhưng đủ để nghe thấy, hơi sững sờ, lập tức đưa ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn trên trán cô.
Tô Hiểu Thần cúi thấp đầu, ngón tay vòng quanh nghịch góc áo anh, một hồi lâu mới hỏi: "Vậy ngày em tốt nghiệp anh nhất định phải đến nhé, được không?"
Tần Chiêu Dương ôm lấy mặt cô cẩn thận nhìn nhìn, trong ánh mắt của cô mang nét ủy khuất, lại mang chút cảm xúc chẳng thể nói rõ, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên mặt cô, hôn đến cuối cùng cũng không biết là an ủi cô hay là đang thỏa mãn chính mình, đôi môi mềm mại cọ mặt cô, vừa hôn nhẹ vừa nói: "Được; nhất định anh sẽ đến."
Vừa dứt lời, lò vi sóng cũng hết giờ, tiếng "Đinh" liền dừng ở âm cuối của anh.
Tô Hiểu Thần ngửi mùi thơm, đói bụng, cũng không ngoan ngoãn để anh bế hôn, chạy loanh quanh muốn dọn cơm.
Tần Chiêu Dương đối với việc xuống bếp thật sự không có thiên phú, ngoại trừ thao tác đơn giản như dùng lò vi sóng, hoặc nấu cơm bằng nồi cơm điện, thì còn lại một chút cũng không biết.
Cho nên buổi tối anh tự mình xuống bếp chỉ có một bát canh trứng gà ngọt lớn.
Cách làm tương đối đơn giản, khủng bố một chút cũng không ảnh hưởng đến hương vị của thành phẩm... Cho nên rất được Thái Tử gia ưu ái.
Tô Hiểu Thần đói bụng rồi cũng không kén ăn, sau khi chia một nửa cho anh, ôm chén lớn liền ăn luôn, sau khi ăn xong thời gian cũng đã không còn sớm, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, lập tức cực kỳ hoảng sợ.
"Xong rồi xong rồi..." Vừa nói vào xong thì nhanh như thỏ trực tiếp nhảy lên phòng.
Tần Chiêu Dương thấy dáng vẻ hấp ta hấp tấp của cô, nhướn mày, thuận tay thu dọn bát đũa một chút, anh thu dọn xong vào đến thư phòng thì Tô Hiểu Thần đang gõ bàn phím, anh vòng ra sau lưng nhìn thoáng qua.
Cô đang hết sức chăm chú lắng nghe đối phương đặt yêu cầu với cô, anh chỉ liếc mắt một cái liền dời mắt đi, ôm máy vi tính xách tay của mình ngay cách đó không xa đến ghế sô pha ngồi xuống.
Khi Tô Hiểu Thần tắt máy vi tính anh mới chỉ xử lý công việc được một nửa, anh nhìn đồng hồ, đem công việc còn lại để lại đến ngày mai, cũng tắt máy vi tính cùng cô về phòng.
Tháng khí trời đã có chút nóng, kỳ thật tháng là cái tháng rất bất tiện, lúc nóng lúc lạnh, khí trời âm tình bất định.
Nếu trời mưa thì sẽ lạnh, tự nhiên mà xuất hiện trời nắng thì sẽ lại nóng nực bức bối như mùa hè.
Tô Hiểu Thần nghĩ... Tháng mà mở điều hòa là kẻ có bệnh, mà không mở điều hòa lại mắc bệnh của xà tinh. (rắn là loài máu lạnh nên đặc biệt ưa nóng)
Tần Chiêu Dương mở cửa sổ thông gió, từ lần trước sau khi Tô Hiểu Thần chuyển ra ngoài, anh cũng ít đến nơi này, càng ngày càng bận rộn ngay cả thời gian ghé qua một chút cũng không có, trực tiếp ở lại công ty.
Hơi rảnh một chút lại chạy đến Đế Tước Gia, cũng chẳng lo không gặp được cô, chỉ cần biết cô ở ngay bên cạnh cách một bức tường, dường như anh có thể an tâm hơn nhiều.
Cho nên nơi này chỉ là ngẫu nhiên mỗi khi anh đi xã giao không thể trở về sẽ ghé lại, hoặc là thời gian quá muộn mới đến ở tạm, sau chuyến công tác này, nơi này đã lâu không có hơi người, ngay cả không khí cũng có chút ẩm mốc.
Anh vội vã trở về, ngoại trừ ngủ ở trên máy bay, trong vòng một tuần lễ trước khi trở về thời gian ngủ mỗi ngày chỉ có tiếng đồng hồ.
Vừa rồi lại tiêu hao thể lực lớn như vậy, đến lúc này rốt cuộc cũng mệt mỏi liền ôm cô lên giường nghỉ ngơi.
Tô Hiểu Thần thật ra cũng không quan tâm anh sẽ đi đâu, sau khi cô vẽ xong nghỉ ngơi một chút, thời gian rảnh rỗi còn phải chuẩn bị bảo vệ luận văn.
Lúc này Tô Hiểu Thần mới thể nghiệm được tầm quan trọng của gia thế, trong khi Tư Tư đang đi khắp nơi tìm công việc chuẩn bị bước vào xã hội, cô còn có thừa thời gian đi làm việc cô muốn làm, căn bản không cần lo lắng vì công việc.
Cho nên có đôi khi Tư Tư trong lòng không phục liền bóp yêu cô hoặc đòi chèn ép cô...
Về phần trưởng phòng kí túc và lão Nhị lại tính toán trở về quê phát triển, cho nên năm thứ tư cũng rất nhẹ nhàng, ngẫu nhiên ra ngoài tụ tập, tận tình hưởng thụ cuộc sống.
Tô Hiểu Thần có đôi khi khôi phục lại tinh thần nhìn đồng hồ, đều muốn khóc.
Trước đây cảm thấy bốn năm rất dài, hiện giờ lại cảm thấy thời gian quá ngắn, thanh xuân nháy mắt trôi qua, mang đi quãng thời gian đại học của cô.
Nhắc đến mảnh đất an lành cuối cùng trước khi tiến vào xã hội, không có gì hơn khoảng thời gian đại học, tuy rằng nơi này cũng là một xã hội thu nhỏ, nhưng xét cho cùng so với xã hội hiểm ác bên ngoài thì thuần lương hơn rất nhiều.
Tô Hiểu Thần lăn lông lốc vài vòng trong ngực anh cũng không ngủ được, ôm lấy cổ anh nhẹ giọng hỏi, "Tần Chiêu Dương, anh còn nhớ được lần đầu tiên em đeo khăn quàng đỏ là anh đeo cho em không?"
Anh đã rất buồn ngủ rồi, nghe thấy giọng nói của cô, tuy rằng có chút mệt mỏi vẫn tỉnh ngủ, cứ như vậy ôm cô rồi cọ cọ vào cổ cô, miễn cưỡng tỉnh táo một chút; "Anh nhớ."
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, ép tới thật thấp, âm thanh rất ôn nhuận, tiếng nói lại rất mát lạnh trầm thấp.
Cô nắm lấy ngón tay thon dài của anh đan xen bàn tay của mình vào, ngón tay củaTần Chiêu Dương rất đẹp, so với tay cô lớn hơn rất nhiều, nắm tay cô như vậy làm bàn tay cô lại vô cùng thon dài đẹp đẽ.
Cô nhờ vào ánh đèn của toà cao ốc cách đó không xa nhìn bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, nhìn không rõ hoa văn, nhưng lại có thể nhìn rõ hình dáng.
Cô có thể nhớ kỹ mọi chuyện từ khi bắt đầu quen biết Tần Chiêu Dương, đôi tay này cũng nắm từ nhỏ đến lớn; nhưng hôm nay, đây đã là một đôi tay đàn ông trưởng thành đầy sức quyến rũ, cô đã trải qua thời gian dậy thì, chậm rãi lớn lên.
Nhưng đôi tay này, vẫn nắm như cũ, chẳng sợ thời gian tàn nhẫn, cũng không in hằn chút đổi thay.
Cô nhớ rất rõ năm ấy khi đeo khăn quàng đỏ, anh làm đại biểu đứng ở trên bục giảng của trường học diễn thuyết, trên mặt không có biểu cảm gì, âm thanh cũng còn non nớt, nhưng chính loại cảm giác không nói nên lời, làm cho cô không thể dời mắt, cảm thấy cậu thiếu niên này xinh xắn nhã nhặn, bộ dạng rất đẹp.
Nhiều năm về sau, ví như hiện tại, Tô Hiểu Thần nghĩ lại khi đó vẫn cảm thán, quả nhiên lớn lên đẹp trai thật sự rất quan trọng, nếu như khi đó bộ dạng của Tần Chiêu Dương cũng giống như Nhị Cẩu Tử bạn cô, hiện giờ cô chắc chắn cũng chẳng biết cái gì gọi là lãnh diễm cao quý.
Mấy chục năm trôi qua, cô nhớ như in dáng vẻ anh tự tay đeo khăn quàng đỏ lên cho cô, cúi đầu xuống, hạ mắt, khóe môi hơi cười, đẹp mắt đến không thể nhịn được.
Trên người dường như còn có mùi thơm nhàn nhạt, thời gian quá xa đã quên mất là loại xà phòng nào...
Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền thì thầm một câu, "Nhiều người như vậy, lại là anh đeo khăn quàng đỏ cho em, anh nói xem có đúng là duyên phận hay không?"
Tần Chiêu Dương nhếch nhếch khóe môi, xấu tính kẹp chặt ngón tay, kẹp đến đốt ngón tay căng lên một trận, làm cô đau đến kêu lên "A A A".
Cơn oán khí buồn ngủ mà không thể ngủ của Tần Chiêu Dương rốt cuộc giảm bớt một chút, giữ vững tinh thần cùng cô nói chuyện, "Ai nói là duyên phận? Vốn là anh phải dẫn đội đi vào trong cho các em trong lớp tự sắp xếp, nhưng mà em vừa nhìn đã thấy ngốc như vậy, anh liền tự quyết định dừng lại trước mặt em."
Tô Hiểu Thần biến đổi sắc mặt đến mấy lần, rốt cuộc bình tĩnh, "Anh thích người ngốc."
"Khẩu vị anh rất độc đáo đúng không? Bằng không cũng sẽ không nhìn trúng em..." Anh rầu rĩ nở nụ cười.
Tô Hiểu Thần cảm thấy nên nói sang chuyện khác, bằng không đêm nay cô lại buồn bực đến ngủ không được.
Tần Chiêu Dương dường như nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi cô, "Nghĩ kỹ tốt nghiệp muốn làm gì chưa?"
Tô Hiểu Thần lúc trước đã từng đề cập với anh, muốn làm họa sĩ, hiện giờ xem ra cô dường như đang đi theo con đường này, nhưng anh vẫn muốn hỏi xem quyết định của cô và hướng đi.
Bọn họ từ nhỏ không cần lo lắng vì cuộc sống, tự nhiên có lợi có hại, như anh, trên người gánh vách trách nhiệm vô cùng nặng nề; không chỉ vì Tần gia, cũng vì em gái duy nhất Tần Noãn Dương.
Anh đảm đương trách nhiệm chính là để cho cô có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn.
Mà Tô Hiểu Thần cũng vậy, Tô gia là gia tộc lớn không cần cô bận tâm gánh vác, Tô Khiêm Thành cũng tự có hướng phát triển của công ty, cô đồng ý tiếp nhận thì tiếp nhận, không đồng ý thì làm nghề tự do, thậm chí không làm việc cũng hoàn toàn có thể.
Tô Hiểu Thần suy nghĩ kỹ một hồi mới nói, "Kỳ thật em còn chưa nghĩ kỹ, sau khi tốt nghiệp en sẽ nói cho anh biết sau."
Anh giơ tay xoa bóp đầu cô, "Nếu mà nghĩ không thông cứ tới hỏi anh, tuy rằng anh bận, nhưng chỉ cần là chuyện của em, luôn ưu tiên xử lý hàng đầu."
Giọng anh du dương, ngay ở bên tai cô, giữa tình nhân ban đêm nhẹ giọng nỉ non thật sự kích động lòng người, trong lòng cô mềm nhũn, ấm áp.
Cô cuộn trong ngực anh, thật lâu đột nhiên ngẩng đầu lên hôn trên môi anh một cái."Chiêu Dương."
"Ừ." Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp một tiếng, trên môi xúc cảm mềm mại, anh hơi cong môi, ngón tay vuốt ve sống lưng mềm mại của cô.
"Anhmau chóng xong việc, sau đó ở bên em được không?" Ngón tay cô ấn một cái khôngnhẹ không nặng trên ngực anh, "Sau đó anh cầu hôn em, em nhất định đồng ý."