có lẽ nỗi đau thật sự của nó không phải là những trận trêu đùa làm nó tốn bao nhiêu bộ tóc giả cũng không phải là những lần bị đổ bột mì lên đầu hay làm hỏng chiếc xe đạp cà tàn của nó mà là vì nó đã bị phản bội, hiểu nhầm cái người mà nó tin tưởng thì lại cho nó 1 câu trả lời bằng 1 hành động cười mặc kệ cho người khác trêu đùa, hùa theo trò đùa đó. Bạn bè học cùng nó từ hồi lớp 6 thân thiết cũng im lặng không điếm xỉa gì đến nó.
từ hôm qua đến giờ nó tự hỏi sao bọn họ thay đổi nhiều đến thế?? cụ thể là: chạy lại hỏi han: Sao cậu phải che đi bộ mặt xinh đẹp làm gì? ăn gì chưa, bọn mình cùng xuống căn tin ăn nhé!
Lindy: *chạy đến bên Kin* anh à ! em là lớp trưởng của lớp Maili đang học đó! anh không phải lo đâu bạn ý rất hòa đồng với các bạn chỉ là hơi nhút nhát tí thui! em sẽ giúp đỡ bạn ý ạ.
Linda: * đứng cạnh nó* bây giờ thì cậu là hiểu trưởng sao??
Nó: liên quan tới cậu à, tránh xa tôi ra!!
Linda: tớ làm gì cậu chưa sao cậu đối xử với tớ như vậy? anh cậu sẽ không vui đâu. Đúng không anh Kin?
Kin: không tôi sẽ vui đấy!
Buổi học nhanh chóng kết thúc. Một mình nó đi về căn hộ của mình.
*tự nhiên mở cửa mà không cần chìa khóa*
NÓ: nghĩ thầm :What?? sao cửa lại mở được, không lẽ có trộm sao?
* Đột nhiên cửa mở ra*
NÓ hét A.....A.....a.....a!
Jin: ê mày bị khùng hả?? CÂM NHANH ĐIẾC TAI QUÁ!!
nó nghĩ thầm: a giọng này quen quen thì phải.
JIn: bà mở mắt ra nhanh.
Nó; JIN* chạy đến ôm JIn* tui nhớ ông quá trời lun!
Jin: tui xin lỗi về muộn quá.
nó: bọn kia đâu??
có lẽ nỗi đau thật sự của nó không phải là những trận trêu đùa làm nó tốn bao nhiêu bộ tóc giả cũng không phải là những lần bị đổ bột mì lên đầu hay làm hỏng chiếc xe đạp cà tàn của nó mà là vì nó đã bị phản bội, hiểu nhầm cái người mà nó tin tưởng thì lại cho nó câu trả lời bằng hành động cười mặc kệ cho người khác trêu đùa, hùa theo trò đùa đó. Bạn bè học cùng nó từ hồi lớp thân thiết cũng im lặng không điếm xỉa gì đến nó.
từ hôm qua đến giờ nó tự hỏi sao bọn họ thay đổi nhiều đến thế?? cụ thể là: chạy lại hỏi han: Sao cậu phải che đi bộ mặt xinh đẹp làm gì? ăn gì chưa, bọn mình cùng xuống căn tin ăn nhé!
Lindy: chạy đến bên Kin anh à ! em là lớp trưởng của lớp Maili đang học đó! anh không phải lo đâu bạn ý rất hòa đồng với các bạn chỉ là hơi nhút nhát tí thui! em sẽ giúp đỡ bạn ý ạ.
Linda: đứng cạnh nó bây giờ thì cậu là hiểu trưởng sao??
Nó: liên quan tới cậu à, tránh xa tôi ra!!
Linda: tớ làm gì cậu chưa sao cậu đối xử với tớ như vậy? anh cậu sẽ không vui đâu. Đúng không anh Kin?
Kin: không tôi sẽ vui đấy!
Buổi học nhanh chóng kết thúc. Một mình nó đi về căn hộ của mình.
tự nhiên mở cửa mà không cần chìa khóa
NÓ: nghĩ thầm :What?? sao cửa lại mở được, không lẽ có trộm sao?
Đột nhiên cửa mở ra
NÓ hét A.....A.....a.....a!
Jin: ê mày bị khùng hả?? CÂM NHANH ĐIẾC TAI QUÁ!!
nó nghĩ thầm: a giọng này quen quen thì phải.
JIn: bà mở mắt ra nhanh.
Nó; JIN chạy đến ôm JIn tui nhớ ông quá trời lun!
Jin: tui xin lỗi về muộn quá.
nó: bọn kia đâu??