Hai người đứng giằng co ngoài ban công hồi lâu, Thẩm Bác Diễn muốn quay về phòng, không muốn nghe Lục Lăng Hằng nói mấy lời vô vị nữa, nhưng Lục Lăng Hằng lại giữ tay hắn nhất quyết không chịu buông: “Thẩm Bác Diễn!”
“Quân Càn,” Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói, “Em hãy nghe anh nói, chuyện này…”
“Em không cần nghe anh nói.” Lục Lăng Hằng nói, “Anh hãy trả lời câu hỏi của em đi. Có phải anh nhất định phải dùng đến số tiền này không?”
“Anh..”
“Phải hay không phải?”
“….Phải.”
“Anh có cách nào kiếm được tiền không?”
“Sẽ có cách.”
“Anh còn thời gian không?”
“….”
“Em hỏi anh một câu cuối cùng.”
“.. Câu gì?”
Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, nhìn hắn đăm đăm, từ từ nói: “Nếu hôm nay người gặp phải chuyện này là em, em cần số tiền này, nếu không có số tiền này em sẽ phá sản, sẽ thân bại danh liệt, còn có thể ra tòa án kinh tế, mà anh có năng lực cho em vay số tiền này, điều kiện chỉ là anh sẽ phải làm việc vất vả một chút, phải nhận một số công việc anh không thích, mà nếu em không thể trả hết số tiền này thì anh sẽ phải trả cho em — đúng, đây là những chuyện mạo hiểm anh có thể gặp phải. Liệu anh có giúp em hay không?”
Bờ môi Thẩm Bác Diễn run run, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng.
“Sau đó, bởi vì anh không tận lực giúp đỡ em, em phá sản, em mất hết tài sản, em vô cùng nghèo khổ, mà anh tiếp tục ăn sung mặc sướng, ngày ngày an ổn…” Lục Lăng Hằng nhẹ giọng nói, “Liệu anh.. có thể yên lòng không?”
Thẩm Bác Diễn mở to mắt. Nếu như Lục Lăng Hằng gặp khó khăn, nhất định hắn sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức, hắn yêu Lục Lăng Hằng, muốn cho anh những gì tốt đẹp nhất. Nhưng cũng bởi hắn yêu Lục Lăng Hằng, nên mới không muốn Lục Lăng Hằng phải gánh một phần khó khăn. Nhưng hắn không ngờ, lúc này đã không còn là hắn đơn phương Lục Lăng Hằng nữa, là hai người họ yêu nhau. Hai trái tim tương thân tương ái, cùng hưởng vinh hoa, cùng đồng cam cộng khổ, nếu chỉ có thể đồng cam nhưng không cộng khổ, liệu có thể làm người yêu cả đời sao?
“Đừng ích kỷ như thế, Thẩm Bác Diễn.” Lục Lăng Hằng nói, “Em biết, anh không muốn em chịu khổ, không muốn em chịu áp lực, nhưng anh lại đưa gánh nặng tâm lý cho em. Cảm giác thấy chết mà không cứu, lẽ nào tốt hơn so với nợ nần ngân hàng sao?”
Thẩm Bác Diễn càng không còn lời nào để nói. Lòng người cũng là máu là thịt.
Lục Lăng Hằng tiến lên trước, dịu dàng ôm lấy hắn, “Không bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi đi, em làm người đảm bảo vay tiền ngân hàng cho anh, tính ra ngang với toàn bộ cổ phần công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình của anh, sao, vậy được không? Cũng không phải em không có đòi hỏi gì, em cần tài nguyên, cần nền tảng, cần ekip bán mạng cho em, vậy không còn là em bỏ công toi rồi nhé? Em giúp anh quay quảng cáo còn thu phí lớn nữa!”
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn trở tay ôm lấy Lục Lăng Hằng, dùng hết sức hận không thể hòa anh vào lòng mình. Công ty đầu tư với hắn mà nói, không chỉ là tiền bạc, mà là tài nguyên, là nền tảng, để bảo vệ nền tảng này, hắn còn có hy vọng trở mình.
Thẩm Bác Diễn luồn tay vào tóc Lục Lăng Hằng, mang theo tình yêu thương nồng nàn, không ngừng nỉ non tên anh: “Quân Càn, Quân Càn…”
Lục Lăng Hằng biết cuối cùng hắn cũng suy nghĩ thông suốt, nở nụ cười, vỗ vỗ vai hắn: “Đừng hút thuốc nữa, quay về ngủ đi.”
Thẩm Bác Diễn không nói gì cả, mang theo hơi thở nồng mùi thuốc lá mà ra sức hôn Lục Lăng Hằng, hận không thể nuốt sạch anh vào bụng.
Sau khi cha qua đời, hắn vẫn sống lơ lửng như vậy, đau khổ cũng lơ lửng, mệt mỏi cũng lơ lửng. Không phải hắn không mệt không khổ, mà là dưới chân hắn như được đệm lớp bông mềm, cảm giác lửng lơ trôi nổi, cảm giác thế giới này không chân thực. Người anh trai mà hắn vẫn kính yêu đột nhiên lật mặt, cuộc sống an nhàn phú quý bị thay đổi hoàn toàn.. Nhưng lúc này đây, đột nhiên hắn cảm thấy chân mình chạm đất. Nhân tình nóng lạnh, đều chân chân thật thật.
Ngày hôm sau, Lục Lăng Hằng mang hai chai rượu đi tới nhà Mã Du. Những người làm trong giới giải trí sinh hoạt đều không có quy luật gì, Mã Du ngủ mãi tới trưa thì bị tiếng chuông cửa đánh thức, mở cửa ra trông thấy Lục Lăng Hằng đứng bên ngoài, không khỏi ngẩn người: “Lục Lăng Hằng, sao cậu lại ở đây?”
Mã Du là một người rất chú trọng đời tư cá nhân, anh lại là đồng tính, ngoài bạn bè thân thiết ra, anh chưa từng tiết lộ địa chỉ nhà mình cho người khác, cũng không dẫn ai về nhà. Sao Lục Lăng Hằng lại biết địa chỉ nhà anh?
Lục Lăng Hằng giơ chai rượu lên: “Lão Du, lâu rồi không uống với nhau.” Trong tay anh là chai rượu vang mà Mã Du thích nhất.
Một câu này khiến Mã Du có hơi thất thần. Lão Du, đây là cách gọi của riêng Lục Quân Càn, sau khi Lục Quân Càn qua đời, hầu như không ai gọi anh như vậy, thi thoảng Lục Lăng Hằng buột miệng gọi như thế, tuy anh thấy kì quái trong lòng, nhưng chỉ cho rằng Lục Lăng Hằng bị ảnh hưởng bởi Lục Quân Càn. Sau khi Lục Lăng Hằng lấy lại tinh thần, hầu như đều quy củ gọi anh một tiếng anh Mã. Lúc này đây nghe tiếng gọi “Lão Du” anh cảm thấy thân thuộc không gì sánh bằng, trong thoáng chốc không rõ người đứng trước mặt mình là Lục Lăng Hằng hay Lục Quân Càn.
“Tôi có thể vào không?” Lục Lăng Hằng quơ quơ tay trước mặt Mã Du.
Nếu đổi là người khác, không mời mà mang rượu tới như này, hiển nhiên Mã Du sẽ làm mặt lạnh mà chặn người ta ngoài cửa. Nhưng không biết bữa nay chưa tỉnh mộng hay là cảm giác cố nhân thân thuộc khiến anh thất thần, không tự chủ mà nghiêng người ra nhường vị trí.
Lục Lăng Hằng đi thẳng vào phòng khách, hoàn toàn không có chút tự giác mình là khách nào, anh đặt rượu xuống bàn kính, lại quen cửa quen nẻo mà lấy hai ly thủy tinh trong ngăn tủ ra, thấy Mã Du còn đang đứng ngớ ra ngoài cửa, anh bày ra tư thế như chủ nhân: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Có phải lão Tạ lại đi công tác rồi không?” —— Lão Tạ là người yêu của Mã Du.
Mã Du thấy Lục Lăng Hằng đi lại trong nhà mình không chút khách khí nào, bắt đầu nổi giận. Anh không hiểu Lục Lăng Hằng trúng tà gì, không nói tới chuyện không mời mà tới, mà còn làm bộ dạng rất quen thuộc, tùy tiện đi tới đi lui trong nhà anh. Nhưng lời nói của Lục Lăng Hằng khiến anh mê man. Chuyện của anh và lão Tạ chỉ vài người bạn tốt trong giới biết được, anh chưa từng nói cho Lục Lăng Hằng.
Phản ứng của Mã Du đều nằm trong dự liệu của Lục Lăng Hằng, anh tự ý tìm trong ngăn kéo dụng cụ mở nắp chai, đoạn rót rượu vào hai ly: “Tôi nhớ lúc tôi quay bộ phim đầu tiên, nữ chính đã nổi từ trước, bình thường thích làm màu, có một lần cô ta gắt lên không phối hợp quay, hại tôi phải ngâm nước sông lạnh như băng mười mấy tiếng liền. Quay xong tôi nổi lên, cô ta muốn tạo scandal với tôi, bên báo chí tìm ông xác nhận, ông chỉ đáp hai chữ ha ha, làm bao nhiêu báo giật title, hại cả ekip giận chết khiếp.”
Mã Du không thể tin nhìn Lục Lăng Hằng. Lời Lục Lăng Hằng nói, là kỷ niệm của anh với Lục Quân Càn.
“Sau khi debut, lần đầu tiên tôi nằm viện ông thức trắng đêm không ngủ ở bệnh viện chăm sóc tôi; lần đầu tiên tôi bị người ta bắt nạt ông xắn tay áo giúp tôi xử lý; lần đầu tiên tôi gặp rắc rối ông giúp tôi thu dọn hỗn loạn; lần đầu tiên tôi yêu đương ông giúp tôi che giấu với công ty và báo chí..” Lục Lăng Hằng uống một ngụm rượu, cười nói, “Lần đầu tiên ông với lão Tạ mài súng cướp cò, tôi giúp ông mua áo mưa.”
Mã Du nghe mà rợn tóc gáy. Nếu như nói chuyện này là Lục Quân Càn nói cho Lục Lăng Hằng, thì mấy chuyện này quá riêng tư, trừ phi chính bản thân là đương sự ra, không ai biết cả. Nhưng Lục Quân Càn không phải người thích ngồi lê đôi mách, đừng nói là em họ, có là em ruột cũng không có khả năng kể chuyện của người khác như này!
Mã Du dè dặt quan sát Lục Lăng Hằng, muốn tới gần, nhưng lại không dám tới gần, lầm bầm nói: “Thấy quỷ.”
Lục Lăng Hằng quơ quơ ly rượu chân dài: “Lão Du, nếu tôi là ma, ông nghĩ tôi có hại ông không?”
Những lời này khiến Mã Du đứng ngây ra tại chỗ. Ba giây sau, anh không đếm xỉa gì nữa mà tiến lên trước ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Hằng, nhìn đăm đăm: “Rốt cuộc cậu là…”
Lục Lăng Hằng bình tĩnh nói: “Tôi là Lục Quân Càn.”
Anh bắt đầu kể từ chuyện sau khi mình gặp chuyện không may rồi sống lại trên người Lục Lăng Hằng, mãi cho tới chuyện gần đây phát hiện cái chết của mình là có ẩn tình, rồi chuyện Thẩm Thanh Dư che giấu dã tâm mà bày mưu tính kế hãm hại Thẩm Bác Diễn,.. kể toàn bộ ra cho Mã Du. Hai người ngồi từ buổi trưa cho tới khi trời tối đen, cuối cùng Mã Du cũng chấp nhận chuyện không tưởng xảy ra trên người Lục Lăng Hằng.
Lục Lăng Hằng uống cạn rượu trong ly, nặng nề thở dài: “Lão Du… Tôi cần ông giúp tôi.”
Mã Du im lặng thật lâu, đột nhiên đấm mạnh vào vai anh. Lục Lăng Hằng không kịp đề phòng mà ngã xuống đất, Mã Du xông tới kéo cổ áo anh. Lục Lăng Hằng có thể nhìn thấy ngọn lửa đang rực cháy hừng hực trong đôi mắt của Mã Du.
“Lục Quân Càn!” Mã Du gằn từng chữ một, “Rốt cuộc ông coi tôi là cái gì?”
Lục Lăng Hằng ngạc nhiên nhìn anh.
“Tại sao chuyện qua lâu như vậy rồi mà bây giờ ông mới nói cho tôi biết? Rốt cuộc ông có coi tôi là bạn bè không?”
Khoang mũi Lục Lăng Hằng chua xót, không cầm được mà lấy tay che mắt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi.. Lão Du… Xin lỗi.”
Anh vẫn không dám nói, chuyện khó thể tưởng tượng như vậy, cho dù là người thân cận nhất, anh cũng không dám nói ra. Ngay từ đầu không nói gì, sau này dần mất đi cơ hội lên tiếng. Mà bây giờ, anh nhất định phải nhờ tới Mã Du giúp. Giờ muốn làm người bảo lãnh cho Thẩm Bác Diễn, anh phải nhận được hợp đồng làm đại diện.
Lục Lăng Hằng và Mã Du hò hét mãi tới tận đêm khuya, cuối cùng, cả hai uống đến mức hai mắt đỏ au. Mã Du không ngừng khuyên Lục Lăng Hằng đừng dính vào chuyện này, không chỉ vì nợ ngân hàng rất mạo hiểm, mà còn để vay được số tiền này, anh phải nhận rất nhiều quảng cáo, ảnh hưởng tới giá trị thương mại của mình, ngay cả khi thuận buồm xuôi gió cũng ảnh hưởng tới sự nghiệp.
Lục Lăng Hằng giúp anh rót đầy rượu, hỏi anh một câu: “Nếu lão Tạ gặp chuyện này, ông sẽ làm gì?”
Những lời này khiến Mã Du im lặng hồi lâu.
Không khí trong phòng như đông đặc, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Mã Du cầm chai rượu còn dư lên tu một hơi cạn sạch, nặng nề đặt chai xuống bàn: “Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi dẫn ông đi ký hợp đồng.”
Nhất thời Lục Lăng Hằng thở phào nhẹ nhõm, cả người vô lực mà dựa vào sô pha: “Cảm ơn ông.. Lão Du.”
“Giờ nói cảm ơn vẫn còn sớm.” Mã Du trợn mắt trừng anh, “Ông, cái đồ khốn này, nếu không tới chết không biết có tìm tới tôi không?” Dừng một chút, thở thật dài, sau đó dịch tới ôm vai Lục Lăng Hằng, “Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp.. cứ tới tìm tôi.”
Mã Du là tổng giám của công ty quản lý, nắm giữ quyền sinh quyền sát và công việc quản lý nghệ sĩ trong công ty. Qua được cửa ải này, Lục Lăng Hằng ký một lúc bảy hợp đồng quảng cáo, chỉ cần có nhãn hiệu tìm tới, mặc kệ là công ty lớn hay nhỏ, cũng không quan tâm sản phẩm cao cấp hay bình dân, chỉ cần cho đủ tiền anh liền nhận. Lấy được hợp đồng quảng cáo, Lục Lăng Hằng lập tức dẫn theo Thẩm Bác Diễn đi tới ngân hàng lo liệu thủ tục cho vay.
Lục Lăng Hằng dựa vào thương hiệu đại diện mà làm đảm bảo cho Thẩm Bác Diễn, thuận lợi vay ngân hàng hơn năm mươi triệu, kịp để Thẩm Bác Diễn nộp tiền bổ sung trước hạn chót. Mà số tiền anh được ứng trước từ công ty quảng cáo cũng đủ để quay bổ sung “Bảo nhi”.
Thẩm Bác Diễn lái xe đưa Lục Lăng Hằng về nhà, mấy ngày rồi tâm tình Lục Lăng Hằng trĩu nặng, giờ làm xong thủ tục vay, tâm tình thả lỏng hơn nhiều. Anh mở radio trên xe, bật bài “Mộng tưởng” mà Thẩm Bác Diễn viết cho anh.
“Dù cho thế giới đổi thay / Chỉ cần em còn ở bên cạnh / Anh sẽ giương đôi cánh bay lượn / Tương lai chính là phần thưởng….”
Lục Lăng Hằng khe khẽ hát theo điệu nhạc, qua gương chiếu hậu, anh thấy chân mày Thẩm Bác Diễn hơi nhíu lại, lấy được tiền vay cũng không khiến hắn an tâm hơn chút nào. Dù sao cũng chỉ mới giải quyết được cửa ải trước mặt, còn chưa phải thắng lợi cuối cùng, tình hình tiếp theo thế nào, vẫn còn rất mờ mịt.
Lục Lăng Hằng cũng không nói bất cứ lời an ủi nào, chỉ vươn tay xoa xoa mi tâm Thẩm Bác Diễn.
Ngón tay anh như mang theo ma lực thần kỳ, vừa chạm vào Thẩm Bác Diễn, chân mày hắn lập tức giãn ra.
Để bầu không khí thoải mái hơn một chút, Lục Lăng Hằng cố ý trêu hắn: “Anh cũng không cần phải cảm động đâu, coi như em mua dăm ba chục năm đời anh, giặt quần áo nấu cơm trải chăn gối bưng trà rót nước..”Anh nhìn bụng Thẩm Bác Diễn một chút, hừ một tiếng: “Tiếc là.. bụng anh chẳng có ích gì, bằng không.. còn phải sinh em bé cho em nữa.”
Xe lái vào bãi đậu, Thẩm Bác Diễn cởi dây an toàn ra, nhưng không mở cửa xuống xe mà nghiêng người quay sang nắm lấy tay Lục Lăng Hằng, đè anh vào lưng ghế.
Lục Lăng Hằng nhướn mày.
Thẩm Bác Diễn nhìn vào đôi mắt anh, như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất. Hắn không nói cảm ơn, chỉ hỏi Lục Lăng Hằng: “Em có biết giờ anh đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
“Anh muốn ăn sạch em!” Thẩm Bác Diễn cúi đầu cắn cổ Lục Lăng Hằng, dùng phương thức bản năng nhất để biểu đạt cảm giác yêu thương cảm kích từ sâu tận xương tủy của hắn: “Quân Càn, anh muốn dốc sức, dốc sức ăn sạch em, làm em muốn chết muốn sống, cả đời này cũng không quên được!”