Thẩm Bác Diễn không nhìn anh đến một cái: “Đi tìm một chỗ tâm sự.”
Thẩm Bác Diễn muốn cùng Lục Lăng Hằng nói chuyện về Lục Quân Càn, vậy nên Lục Lăng Hằng cho Tiền Duyệt về trước, còn anh thì lên xe Thẩm Bác Diễn. Lục Lăng Hằng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, giờ đã là một giờ chiều, anh còn chưa ăn trưa, có lẽ Thẩm Bác Diễn sẽ dẫn anh đi ăn rồi cùng nói chuyện.
Nhưng mà nửa giờ sau, xe lái vào trong một tiểu khu xa hoa.
Lục Lăng Hằng ngạc nhiên nói: “Sao anh lại đưa tôi tới nhà anh?”
Thẩm Bác Diễn liếc mắt nhìn anh một cái: “Sao cậu biết đây là nhà tôi?”
Lục Lăng Hằng cười gượng: “Tôi đoán.” Đương nhiên anh biết Thẩm Bác Diễn có nhà ở đây, mấy năm trước có một lần nhà của anh bị đám săn ảnh chụp được phát tán ra ngoài, để trốn đám săn ảnh anh phải tới nhà Thẩm Bác Diễn ở nửa tháng.
Xe dừng ở dưới lầu, Thẩm Bác Diễn xuống xe ôm hộp đồ đặt ở ghế phía sau. Nhà ở đây khóa bằng mật mã, đi tới cửa, hai tay Thẩm Bác Diễn đang ôm đồ không tiện mở, Lục Lăng Hằng theo thói quen đi lên trước ấn mật mã.
Thẩm Bác Diễn vô cùng kinh hãi, không thể tin nhìn theo bàn tay cậu ta, ngón tay kia hướng chính xác số đầu tiên! Sao người này lại như chủ nhân ở đây vậy? Sao cậu ta lại biết mật mã nhà mình?!
Ngay lúc ngón tay Lục Lăng Hằng sắp chạm xuống bàn phím, anh giật mình một cái, đột nhiên nhớ ra thân phận hiện tại của mình. Anh quay đầu lại giả ngu: “Thẩm tổng, mật mã là gì vậy?”
Thẩm Bác Diễn nhíu mày thật sâu, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Lục Lăng Hằng cười gượng lập tức thối lui, len lén lau mồ hôi lạnh. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị lộ!
Cuối cùng Thẩm Bác Diễn đành phải đưa hộp đồ trong lòng ra cho Lục Lăng Hằng, sợ cậu ta làm hỏng đồ, hắn hung tợn dặn dò: “Cẩn thận một chút!”
Lục Lăng Hằng không nói gì nhận lấy hộp đồ.
Thẩm Bác Diễn ấn mật mã, Lục Lăng Hằng đứng phía sau hắn ta trợn trắng mắt nhìn. Không phải là năm sinh sao? Lại nói, hai người họ sinh cùng một năm với nhau.
Mở cửa ra, chuyện đầu tiên Thẩm Bác Diễn làm là vội vàng đoạt lấy hộp đồ từ trong tay Lục Lăng Hằng, đề phòng bộ dạng lưu manh kia của Lục Lăng Hằng sẽ trộm đồ bên trong đi.
Vào nhà, Thẩm Bác Diễn lạnh lạnh lùng lùng bảo Lục Lăng Hằng ngồi xuống, vào phòng cất hộp đồ xong mới đi ra ngoài, ngồi xuống liền mở miệng hỏi: “Nói chuyện của Quân Càn đi.”
Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật. Nhớ năm đó anh tới nhà Thẩm Bác Diễn làm khách, mông còn chưa chạm hẳn xuống ghế Thẩm Tiểu Cẩu đã hớn ha hớn hở bưng cốc nước mật ong tới, cũng bởi anh thích uống nước ngọt. Giờ thì ngay cả một cốc nước lạnh cũng không có nữa.
Lục Lăng Hằng hỏi: “Thẩm tổng, cái hộp anh mang về kia….”
“Yên tâm đi.” Thẩm Bác Diễn nở nụ cười châm chọc, “Bên trong không có gì đáng tiền đâu.”
Lục Lăng Hằng ngẩn ra. Đương nhiên anh biết bên trong không có vật gì đáng tiền, ban nãy anh đã thấy cả rồi. Nhưng cái câu ‘yên tâm đi’ kia của Thẩm Bác Diễn là có ý gì?!
“Phải rồi, trong tay cậu có đồ gì Quân Càn để lại không? Đồ cậu ấy cho cậu, đồ cậu ấy đã dùng qua, đều được cả.”
“Hở?”
“Cậu cứ ra giá đi, tôi mua.”
Lần này đến cả da mặt Lục Lăng Hằng cũng co rút theo. Thẩm Tiểu Cẩu có ý gì đây?! Thu mua di vật của mình để sưu tầm? Cái hộp đồ kia hắn ta cũng mua lại từ công ty sao?!
Lục Lăng Hằng biết trên đời có nhiều người hay đi thu thập di vật của sao để bán kiếm lời, giờ trên mạng cũng có rất nhiều người bán đồ đạc, quần áo Lục Quân Càn hồi còn sống đã dùng qua với giá cắt cổ, nhưng khẳng định đây không phải mục đích của Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn không phải người quan tâm tới tiền. Cho nên mục đích của hắn chỉ đơn thuần dừng lại ở sưu tầm? Tưởng nhớ người đã mất?
“Có hay không?” Thẩm Bác Diễn thấy Lục Lăng Hằng chậm chạp không nói gì, mất kiên nhẫn thúc giục.
“À… Để tôi về nhà xem một chút. Anh thu thập làm gì?”
Thẩm Bác Diễn lại càng mất kiên nhẫn thêm: “Chuyện không liên quan tới cậu thì cậu đừng hỏi. Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.”
“…..” Lục Lăng Hằng cố nén xung động muốn trợn trắng mắt. Lần này không nói ‘mắc mớ gì tới cậu’ mà nhảy sang trò khách khí sao? Anh giai, anh ‘dám’ không bá đạo nữa à?
Căn bản Thẩm Bác Diễn không quan tâm tới thái độ của Lục Lăng Hằng: “Anh trai cậu thật sự từng nói muốn hai chúng ta trở thành bạn bè? Nói khi nào?”
Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút, đáp: “Nói nhiều lần rồi, chỉ là anh ấy bận quá, vẫn không có cơ hội.”
Thẩm Bác Diễn nhíu mày. Lúc Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn gặp nhau Lục Quân Càn có giới thiệu hai người qua một chút, nhưng cũng chỉ giới thiệu tên mà thôi. Lục Quân Càn quá bận rộn, hiếm có dịp ba người chạm mặt, không sắp xếp được thời gian cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon. Hai năm qua, thật ra Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng đã gặp nhau mấy lần, nhưng không có Lục Quân Càn giật dây bắc cầu, hai người họ ngay cả một câu cũng không nói với nhau, giao tình không có gì đáng nói.
Thẩm Bác Diễn trầm mặc một hồi: “Cậu nói dối.”
Lục Lăng Hằng: “….?”
Thẩm Bác Diễn dùng ánh mắt xa cách quan sát Lục Lăng Hằng: “Anh họ cậu nói hai người căn bản không thân nhau.”
Lục Lăng Hằng: “….” Cái này gọi là lấy đá tự đập chân mình đúng không?! Năm ấy lúc Thẩm Bác Diễn biết Lục Quân Càn có một cậu em họ, hắn tỏ ra vô cùng hứng thú với Lục Lăng Hằng, liên tục quấn lấy Lục Quân Càn hỏi xem em họ anh là người thế nào, có dễ ở chung không, có sở thích gì không, khiến Lục Quân Càn hoài nghi không biết có phải Thẩm Bác Diễn có ý với Lục Lăng Hằng hay không. Khi đó Lục Quân Càn có chút khó chịu, hơn nữa khi ấy anh và cái cậu em họ Lục Lăng Hằng này thật sự không thân thiết, cho nên mới nói chỉ là cậu em họ hàng xa hồi nhỏ từng gặp mấy lần, bởi là họ hàng nên mới chiếu cố, nếu Thẩm Bác Diễn thấy hứng thú thì tự đi tìm hiểu. Không ngờ sau khi nói xong câu đó, Thẩm Bác Diễn hoàn toàn mất hết hứng thú với Lục Lăng Hằng, cũng không nhắc gì thêm về cậu ấy nữa.
Nhưng lúc này đây Lục Lăng Hằng chỉ có thể phùng má giả làm người mập: “Sao lại không thân được, anh ấy là anh họ tôi mà, bên cạnh anh ấy có mỗi tôi là họ hàng thân thích.”
Thẩm Bác Diễn cười nhạo: “Cho nên bây giờ cậu tự cho mình là người thân nhất của Quân Càn, mượn danh khoác lác khắp nơi?”
“Mượn danh khoác lác?” Lục Lăng Hằng không thích cách dùng từ này một chút nào, “Tôi mượn danh khoác lác khi nào?”
“Lấy thân phận em họ Quân Càn để tiến cử bản thân với đạo diễn, có phải cậu nói với đạo diễn có thể dùng cách này để đi lôi kéo đầu tư? Cậu còn lên weibo bịa đặt về Quân Càn để thu hút sự chú ý…”
Lục Lăng Hằng ù ù cạc cạc không hiểu gì: “Lôi kéo đầu tư cái gì cơ? Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi bịa đặt chuyện gì?”
“Cái gì mà hy vọng mọi người có thể sống một cách quang minh chính đại, là Quân Càn nói với cậu sao?” Thẩm Bác Diễn cười nhạt, “Quân Càn sẽ nói mấy lời này với em họ mình sao? Tôi, không, tin!”
Lục Lăng Hằng chột dạ híp mắt một cái. Đúng vậy, tuy rằng anh luôn cố gắng hướng tới công chúng hình ảnh một chàng trai ngay thẳng, nhưng không đời nào anh lại nói với em họ mình mấy lời này, có ai ăn no dửng mỡ tự nhiên đi nói với chị em nhà mình rằng mong tất cả mọi người trên đời này sống khoan dung độ lượng ngay thẳng chính trực, anh có bị Mary Sue nhập quái đâu!!
“Cậu còn bắt chước cách ký tên của Quân Càn, bắt chước dáng vẻ và khẩu khí, sao, muốn bắt chước cậu ấy để nổi tiếng à?” Thẩm Bác Diễn dùng ánh mắt khinh thường nhìn liếc qua, gằn từng chữ một, “Dựa, vào, cậu?”
Tim Lục Lăng Hằng nhói lên. Bắt chước cách ký tên… Hắn thấy sao? Dáng vẻ và khẩu khí… Rất giống sao? Thẩm Bác Diễn nhận ra rồi? Anh lại nhớ tới lần ấy Thẩm Bác Diễn liếc mắt đã nhận ra vai diễn của mình, căng thẳng nuốt nước miếng, dè dè dặt dặt hỏi: “Tôi thì làm sao?”
Thẩm Bác Diễn dựng ngón út lên, cười nhạo nói: “Cậu, từ trong ra ngoài, so ra còn không bằng một ngón cái của Quân Càn! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu lại lợi dụng Quân Càn nữa, từ nay về sau, tôi đảm bảo cậu không nhận được kịch bản, không có được hợp đồng quảng cáo, từ bỏ giấc mơ làm diễn viên đi!!”
Lục Lăng Hằng cả giận nói: “Dựa vào đâu cơ chứ!!”
“Dựa vào đâu á?” Hai tay Thẩm Bác Diễn đặt trên sô pha, chân bắt chéo rung đùi, “Dựa vào tôi có tiền, tôi thích thế.”
Lục Lăng Hằng: “…..”
Cuối cùng hôm anh đã được lãnh ngộ cái gọi là có tiền tùy hứng! Nhưng diễn viên là công việc anh ưa thích nhất, mặc kệ Thẩm Bác Diễn làm vậy là vì cái gì, đổi sang bất cứ kẻ nào khác sỉ nhục ức hiếp mình như vậy anh cũng sẽ tức giận. Anh nhỏ giọng mắng: “Thất tâm phong!!”
“Cậu nói cái gì?” Thẩm Bác Diễn nhíu mày: “Cậu đang chửi tôi sao?”
Lục Lăng Hằng không lên tiếng.
Thẩm Bác Diễn cười nhạt, khinh thường nói: “Muốn chửi thì chửi đi, lời của cậu vào tai này lại ra tai kia thôi, không tin bản lĩnh của tôi thì có thể thử một chút!”
Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Lục Quân Càn. Anh ghét bộ dạng hung hăng phách lối này của Thẩm Bác Diễn, anh ghét bản thân mình nhỏ bé yếu ớt không có sức đánh trả, anh ghét mình còn chưa kịp cố gắng đã bị người khác cướp mất cơ hội, thế là anh kìm lòng chẳng đậu mà lên tiếng: “Thẩm Bác Diễn, anh rất thân với anh họ tôi sao? Anh dựa vào đâu mà nói tôi không thân quen với anh ấy? Anh dựa vào đâu mà nói tôi lợi dụng anh ấy? Anh nói tôi dựa hơi anh ấy, không phải anh cũng đang dựa hơi anh ấy hay sao? Anh hiểu anh ấy lắm à? Lẽ nào anh ấy nghĩ gì cũng nói cho anh?”
Ánh mắt Thẩm Bác Diễn trở nên nghiêm túc: “Cậu nói cái gì?”
“Ờ đúng, anh có tiền, anh có ông bố giàu có, cho nên anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, người khác trăm cay nghìn đắng mới có được, anh chỉ cần phẩy tay là có. Anh thích gì thì anh giữ khư khư trong tay mình, chưa bao giờ hỏi xem người ta cảm thấy thế nào! Anh khiến anh tôi áp lực lắm anh biết không?” Lục Lăng Hằng châm chọc nói, “Thẩm tổng?”
Cũng không phải Lục Quân Càn không thích Thẩm Bác Diễn, ai lại không thích người một lòng đối tốt với mình chứ, nhưng cảm nhận của anh về Thẩm Bác Diễn cũng rất phức tạp. Thẩm Bác Diễn ăn chơi trác táng có tiếng, bởi trên danh nghĩa hắn có một chức trong ban giám đốc công ty gia đình, cho nên người khác một điều “Thẩm tổng” hai điều “Thẩm tổng”, nhưng căn bản hắn không quản chuyện của công ty. Mãi mấy năm này hắn mới bắt đầu quản lý tài vụ để đầu tư, nhưng cũng đều bởi vì Lục Quân Càn. Lục Quân Càn đóng phim hắn đầu tư, Lục Quân Càn muốn mở nhà hàng hắn góp cổ phần, Lục Quân Càn làm gì hắn cũng bám theo sau làm cái đó. Thẩm Bác Diễn chẳng lo nguy hiểm lỗ vốn, hắn chẳng quan tâm đến gì cả, chỉ biết có vung tiền, bởi hắn vung tiền cho Lục Quân Càn, số cổ phần của hắn cũng nhiều hơn Lục Quân Càn, cho nên hắn vĩnh viễn là “ông chủ” của Lục Quân Càn.
Hắn mặc sức vung tay, quả thực đã làm rất nhiều việc tốt cho Lục Quân Càn, nhưng ngược lại cũng tạo không ít áp lực cho anh. Trong giới giải trí mọi người đều xì xào bàn tán rằng Lục Quân Càn là ‘tiểu bạch kiểm’ mà Thẩm nhị thiếu gia bao nuôi, bởi có kim chủ có tiền nên anh mới có địa vị như bây giờ. Bao năm qua anh khổ cực nhiều như vậy, miệt mài làm việc chẳng có mấy ngày nghỉ, cuối cùng trong mắt người ta lại là ‘Bán mông’ cho kẻ khác!
Bạn đang �
Thậm chí có một lần, vất vả lắm anh mới có dịp gặp gỡ một vị đạo diễn phim nghệ thuật nổi tiếng thế giới, hy vọng có thể đóng một bộ phim nghệ thuật, không ngờ vị đạo diễn kia nghe được tin đồn hành lang về anh, lạnh lùng nói một câu “Tôi chỉ dùng những diễn viên có thực lực một lòng vì nghệ thuật chứ không cần một bình hoa, càng không cần các nhà đầu tư lấy tiền ra để khoa tay múa chân thay đổi kịch bản” để đuổi anh đi! Cũng bởi vì trước đó có một bộ phim Thẩm Bác Diễn ỷ vào mình là nhà đầu tư, lấy lý do sức khỏe Lục Quân Càn không tốt để đạo diễn bỏ cảnh thăng hoa tình cảm ‘giường chiếu’ đi!
Đúng là vận khí anh rất tốt, nhưng anh cũng tự thấy mình đã cống hiến hết lòng, xứng đáng với những gì anh nhận được. Bị người ta chỉ trích vô lý và chịu nhiều áp lực tai tiếng như vậy, không phải đều là do Thẩm Bác Diễn ‘ban tặng’ hay sao?!
Lục Lăng Hằng phát tiết lửa giận trong lòng xong, đến khi tỉnh táo lại, không khỏi hối hận mình đã thất thố. Anh cứ ngỡ Thẩm Bác Diễn sẽ phát hỏa, nhưng không. Thoạt đầu vẻ mặt hắn khiếp sợ, sau đó dại ra, cả người như bị mây đen bao phủ, khí thế vênh váo hung hăng ban nãy cũng bị rút sạch, chỉ vài giây mà tiều tụy không ít.
Thẩm Bác Diễn run giọng hỏi: “Những lời cậu vừa nói, là Quân Càn nói cho cậu sao?”