Lục Lăng Hằng cười khổ, nép một bên cửa đợi hắn vào trong phòng: “Tôi không sao, Tiền Duyệt nói cho anh biết?”
“Hôm nay cậu không tới thử vai.” Thẩm Bác Diễn cau mày nhìn anh chòng chọc, “Trợ lý cậu gọi tới báo cậu bị bệnh.” Hôm nay có buổi thử vai, Thẩm Bác Diễn làm nhà đầu tư, cũng muốn cùng tham dự, vốn là hắn rất mong chờ biểu tình đặc sắc của Lục Lăng Hằng khi thấy hắn cũng tới xem buổi thử vai, không ngờ Lục Lăng Hằng lại không tới.
“Gọi điện thoại cho cậu cậu còn tắt máy!” Thẩm Bác Diễn giận dữ nói, “Tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì! Trông cậu đâu có giống bị bệnh đâu, thế đã đi viện chưa?”
Nếu Lục Lăng Hằng chú ý nhất định sẽ thấy bộ dạng Thẩm Bác Diễn bây giờ rất giống bộ dạng Thẩm Tiểu Cẩu trước kia, chứ không phải Thẩm nhị thiếu gia mặt lạnh đăm đăm hở ra là “Mắc mớ gì tới cậu”, “Liên quan gì tới tôi”. Nhưng giờ anh chẳng có tâm trí đâu mà chú ý tới chuyện này: “Tôi đỡ rồi, phiền anh đi chuyến này rồi!”
Thẩm Bác Diễn thấy tâm trạng Lục Lăng Hằng có vẻ không tốt, nhưng Lục Lăng Hằng không có ý giãi bày cho hắn biết, đúng là tự đi làm bẽ mặt mình mà.
Thẩm Bác Diễn suy tính nửa ngày xem có nên thức thời mà đi về không, đột nhiên điện thoại hắn đổ chuông. Hắn bắt máy, còn chưa nghe được mấy câu đã biến sắc: “Cái gì?”
Hắn nhanh chóng cúp máy, nghiêm túc hỏi Lục Quân Càn: “Máy tính ở đâu, cho tôi mượn lên mạng.”
Lục Lăng Hằng không hiểu gì, nhưng thấy bộ dạng hắn có vẻ như là có việc quan trọng, liền dẫn hắn tới thư phòng.
Thẩm Bác Diễn bật máy tính lên, điều đầu tiên làm là lên weibo, sau đó tìm tên “Lục Quân” trong khung tìm kiếm, dưới ánh mắt ngạc nhiên chăm chú của Lục Lăng Hằng mà mở trang cá nhân của Lục Quân ra.
Trưa hôm nay, Lục Quân lên weibo lấy thân phận “cha của Lục Quân Càn” để được weibo chứng thực thân phận, trên tường nhà ông ta có một weibo ——
“Làm một người cha, tôi muốn đòi lại công đạo cho con trai mình – Lục Quân Càn.”
Tuy rằng weibo này rất ngắn, nhưng đã gây kích động mạnh, tuy không nói gì, nhưng lại như vừa tiết lộ một tin rất động trời. Chỉ với chứng thực weibo này, mới vài giờ ngắn ngủi, Lục Quân đã có hơn mười vạn người theo dõi và hơn mười vạn trích dẫn bình luận, một loạt thuyết âm mưu được phỏng đoán, tin tức lan rộng trên weibo cũng như các diễn đàn mạng.
Lục Lăng Hằng âm thầm siết chặt tay. Lục Quân vốn định xúi giục anh để lôi kéo dư luận, dù sao anh cũng là người của công ty giải trí Tinh Tinh, nếu anh có thể tự đứng ra xác nhận công ty lòng dạ hiểm độc, chuyện quản lý bụng dạ độc ác ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản sẽ càng có sức thuyết phục hơn, nhưng anh không lung lay, vì vậy Lục Quân đành phải tự mình ra trận, lấy thân phận “cha” mà lôi kéo dư luận, có lẽ tính thuyết phục sẽ ít hơn, nhưng trái lại càng gây kích động mạnh!
Thẩm Bác Diễn quyết định lấy điện thoại ra gọi.
“Trước tiên cậu khóa tài khoản của ông ta lại..! Gì mà không tốt, không cần biết cậu dùng cách gì, cứ khóa tài khoản lại đã! Có thể cầm chân không cho ông ta đăng linh tinh được bao lâu thì hay bấy lâu!”
Lục Lăng Hằng giật mình hỏi: “Anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Thẩm Bác Diễn cất điện thoại, có vẻ rất bực bội: “Một người bạn làm việc ở weibo. Tôi bảo họ tạm khóa tài khoản của Lục Quân lại.”
Lục Lăng Hằng thấy hắn không chút khách khí gọi thẳng tên Lục Quân, tựa hồ sớm đã có bất mãn với người này. Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao phải làm vậy?”
Thẩm Bác Diễn hỏi ngược lại: “Cậu biết chuyện Lục Quân muốn kiện Mã Du và quỹ công tử ra tòa không?”
Lục Lăng Hằng lặng lẽ gật đầu.
“Lục Quân đúng là muốn tiền tới điên rồi!” Thẩm Bác Diễn kết luận, “Ông ta đang định lôi kéo dư luận, đúng là tật xấu không đổi!”
Lục Lăng Hằng giật mình: “Anh biết ông ấy là hạng người gì sao?”
“Biết.” Thẩm Bác Diễn khó chịu nói, “Con bạc coi con trai như gà đẻ trứng vàng!”
Nhất thời Lục Lăng Hằng không biết nên phản ứng sao cho phải. Ngay cả Thẩm Bác Diễn cũng đã biết, hóa ra chỉ mình anh là chẳng hay biết gì sao?
“Tôi còn giúp ông ta trả nợ.” Thẩm Bác Diễn tự giễu cười, “Còn bợ đỡ lấy lòng, khuyên ông ta đừng đánh bạc nữa, hãy sống cho tốt, còn sắp xếp công việc cho ông ta. Căn bản ông ta không nghe, trái lại còn coi tôi như máy in tiền, tìm tới tôi vài lần, khóc lóc đòi tiền, con giun xéo lắm cũng oằn, tôi tìm người dọa ông ta ông ta mới yên tĩnh một hồi.”
Căn bản Lục Quân Càn không biết còn có chuyện này, cả kinh hỏi: “Anh.. anh có nói với Lục Quân Càn không?”
Thẩm Bác Diễn thở dài: “Nói cho cậu ấy biết làm gì, để cậu ấy thêm ngột ngạt sao?”
Lòng Lục Lăng Hằng rối ren những cảm xúc phức tạp.
Một lúc sau, Lục Lăng Hằng nhẹ giọng hỏi: “Nhà anh làm ăn, tương đối hiểu pháp luật, có phải vụ lần này Mã Du rất khó thắng không?”
“Thắng?” Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn châm chọc: “Không nói đến ra tòa, chỉ cần lôi việc này ra dư luận…” Càng nói càng tức giận, “Tôi chỉ hận không thể… thật là.. nếu ông ta không phải cha của Quân Càn, nhất định tôi sẽ..” Tới đây hắn cũng không nói thêm gì nữa.
“Không để ông ta lôi kéo dư luận..” Lục Lăng Hằng nhắc lại, “Cho nên anh mới tìm người khóa tài khoản của ông ta?”
“Aiiii.” Thẩm Bác Diễn thở dài, “Ông ta muốn thu hết tiền Quân Càn mang đi từ thiện về, mặc kệ quan tòa có xử thắng hay không, một khi việc này truyền ra ngoài, ông ta có thể phá hỏng hình ảnh Quân Càn!”
Lúc còn sống Lục Quân Càn từng làm từ thiện rất nhiều lần, ekip của anh cho rằng đây là một cơ hội tốt để tuyên truyền, cho nên nỗ lực tuyên truyền hình ảnh anh làm từ thiện ra công chúng, thu được rất nhiều lời khen ngợi và tiếng tốt. Đặc biệt là lúc anh quyên góp hai chục triệu, danh tiếng một vang xa, được muôn phương tán tụng! Giờ Lục Quân muốn đòi lại tiền anh mang đi từ thiện về, nhất định sẽ tìm cách chứng minh trước đây Lục Quân Càn quyên góp không xuất phát từ chân tâm mà bị người ta ức hiếp hoặc có nỗi khổ khó nói! Ông ta muốn chứng minh việc này không phải sự thật, nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn, thậm chí là ngụy tạo bằng chứng giả để thuyết phục quần chúng!
—— Đùa gì thế!! Một khi ông ta đạt được mục đích, như vậy không phải là phá hỏng hoàn toàn hình tượng tốt đẹp Lục Quân Càn khổ cực gây dựng sao?! Một ngôi sao quyên tiền cho tổ chức từ thiện nhưng thật ra là háo danh không nguyện ý quyên góp, mọi người sẽ nghĩ sao về anh? Anh tốn thời gian tốn tiền bạc tốn sức lực để truyền tấm lòng hảo tâm, cuối cùng lại trở thành làm bộ làm tịch! Những ngôi trường anh kêu gọi mọi người quyên góp ủng hộ xây dựng có thể sẽ bị đòi lại tiền mà trở thành những công trình dang dở, những người hâm mộ anh bởi vì bị lừa dối mà sinh ác cảm, ba chữ Lục Quân Càn này có lẽ sẽ biến thành một câu chuyện cười dấu đầu lòi đuôi!!!
Dù cho chỉ một phần trăm những tình huống như vậy phát sinh thì Thẩm Bác Diễn cũng không chịu được!!
Lục Quân Càn chỉ nghĩ nếu việc vỡ lở sẽ ảnh hưởng lớn tới danh tiếng anh, nhưng anh không nghĩ sâu như Thẩm Bác Diễn. Hôm nay nghe Thẩm Bác Diễn nói xong, nội tâm anh có chút xúc động. Trước đây Thẩm Bác Diễn tức giận mắng Tần Tiểu Lệ, anh không nghĩ sâu xa, hôm nay hồi tưởng lại, vô luận là lúc anh còn sống hay đã chết, Thẩm Bác Diễn đều chân thành tận tâm tận lực vì anh…
Còn cha của anh, anh không tin Lục Quân muốn làm loại chuyện ảnh hưởng xấu tới danh tiếng anh như vậy, chỉ là lợi ích ngay trước mắt, giờ anh chỉ là một đứa con đã chết không quan trọng, hoặc có lẽ là một gốc cây rụng tiền. Còn người bà con xa Lục Lăng Hằng này, căn bản ông ta không nghĩ qua. Một ngôi sao nếu dính dáng tới những chuyện như này, căn bản tiền đồ cũng sẽ bị hủy. Tất cả chỉ vì Lục Quân muốn có được nhiều tiền hơn!
“Mẹ nó!” Thẩm Bác Diễn nổi giận đùng đùng đập mạnh xuống bàn, “Rốt cuộc phải làm gì mới có thể bắt ông ta ngậm miệng lại!!”
“Nếu Lục Quân Càn không muốn để lại di sản cho ông ấy…” Lục Lăng Hằng do do dự dự mở miệng, “Có phải ông ấy sẽ không náo loạn nữa không?”
Thẩm Bác Diễn nghe vậy thì giật mình nhìn anh một cái, lặp lại rành rọt từng chữ một, “Lục Quân Càn không muốn để lại di sản cho ông ấy?”
Giờ Lục Quân đang liều mạng thu gom tiền, ngay cả tiền Lục Quân Càn mang đi từ thiện cũng muốn đòi về, bởi vì ông ta là cha của Lục Quân Càn, là người thừa kế hợp pháp nhất, di sản của Lục Quân Càn càng nhiều tiền, ông ta lại càng thu được nhiều. Nhưng nếu như Lục Quân Càn để lại di chúc, chỉ định người khác thừa kế, cho dù có nhiều tài sản hơn chăng nữa thì cũng không liên quan gì tới Lục Quân, sự tranh đoạt của ông ta không còn bất cứ ý nghĩa gì.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhưng Lục Quân Càn không để lại di chúc.
Thẩm Bác Diễn đang định chỉ ra nghi vấn này, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, gắng nuốt lời mình muốn nói xuống, hỏi: “Cậu định làm gì?”
Lục Lăng Hằng nhún vai, cẩn thận cười nói: “Tôi thì có thể làm gì! Nhưng mà đột nhiên tôi nhớ ra trước đây anh họ từng để lại cho tôi vài thứ, để tối tôi thu thập lại, xem có thể tìm được gì hữu dụng không.”
Thẩm Bác Diễn nheo mắt lại nghi ngờ quan sát Lục Lăng Hằng.
Lục Lăng Hằng liếc nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, anh khéo léo biểu đạt ý tiễn khách: “Thẩm tổng, hôm nay tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, không bằng hôm khác tôi mời anh ăn cơm?”
Thẩm Bác Diễn nhìn anh thật sâu, đứng lên nói: “Tôi đi trước, nếu cậu có bất cứ phát hiện gì, hãy nói cho tôi biết đầu tiên.”
“Tôi biết rồi.”
Tiễn Thẩm Bác Diễn về xong, Lục Lăng Hằng ngồi trước máy tính thu dọn lại mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. Nếu Lục Quân đã làm tới mức này, anh cũng không nể tình xưa nghĩa cũ gì nữa, huống hồ tình xưa của anh với người cha này cũng rất ít ỏi. Vốn là, nếu Lục Quân đàng hoàng tử tế thừa kế di sản anh, anh sẽ coi như đấy là tiền báo đáp ân tình cha đã cung cấp một tinh tử để anh có thể sinh ra trên đời này, nhưng Lục Quân muốn phỉ báng bạn bè anh, phá hoại thanh danh anh tích lũy nhiều năm.. Vậy anh sẽ cho ông ta biết, tiền tài phi nghĩa không phải muốn là dễ dàng có được!
Đã hạ quyết tâm rồi, Lục Lăng Hằng cũng không do dự nữa, bắt đầu lên mạng tìm hiểu di chúc như nào thì có hiệu lực trước pháp luật.
Hôm sau, truyền thông đăng tải không ít tin tức về weibo của Lục Quân, trên mạng không ngừng đưa ra phỏng đoán, các thuyết âm mưu thay phiên nhau nổi lên. Bởi Thẩm Bác Diễn nghĩ biện pháp tạm thời khóa weibo Lục Quân lại, cho nên weibo Lục Quân không đăng thêm tin gì khác, nhưng đã có không ít ký giả chuẩn bị phỏng vấn Lục Quân để đưa tin viết bài. Cả buổi sáng, Thẩm Bác Diễn không ngừng tìm quan hệ để liên lạc với các bên phương tiện truyền thông, hy vọng có thể khống chế dư luận để sức ảnh hưởng không tăng thêm.
Gọi mười mấy cú điện thoại xong, Thẩm Bác Diễn tiều tụy tâm lực, định ăn một chút gì rồi sau đó tiếp tục nghĩ cách, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, hắn cầm lên nhìn, là Lục Lăng Hằng gọi điện tới, hắn lập tức bắt máy.
“Thẩm tổng, tôi tìm được một thứ khá hữu dụng trong số di vật anh họ để lại.”
Thẩm Bác Diễn lấy làm kinh hãi: “Cái gì vậy?”
“Một quyển nhật ký. Khi nào thì anh rảnh để tôi đưa đồ tới cho.”
“Bây giờ!” Thẩm Bác Diễn vội cầm chìa khóa xe lao ra ngoài, “Cậu chờ ở đó, tôi đến nhà cậu ngay!”