Ban nãy mọi người vừa nói gì, Thẩm Bác Diễn không thể nói cho Lục Lăng Hằng, hắn tìm bừa một cái cớ: “Nói chuyện quay quảng cáo ấy mà.”
Lục Lăng Hằng cũng không nghi ngờ gì: “Không ngờ Thẩm tổng lại bình dị gần gũi như vậy.”
Trước khi sống lại, Lục Quân Càn nghĩ Thẩm Bác Diễn là một người mặt dày mày dạn. Nhưng anh không biết Thẩm Bác Diễn chỉ đối xử như vậy với một mình mình, mãi tới khi thành Lục Lăng Hằng, anh mới biết người này đối xử với người khác khác biệt tới mức nào. Bởi vậy, trông thấy Thẩm Bác Diễn có thể hòa mình nói chuyện với các bác gái nhảy quảng trường, anh không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Bác Diễn nhìn anh, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ lắc đầu. Hắn cũng không phải một người ngạo mạn, cũng sẽ không tùy tiện bày vẻ mặt ra oai cho người khác nhìn. Chỉ là hắn không thích những người khác viết rõ hai chữ “công lợi” trên mặt rồi tiếp cận hắn.
Trên loa phát thanh còn đang bật “Động năng vô hạn”, tuy đang trong thời gian nghỉ ngơi, nhưng nhảy vô số lần, nghe thấy tiếng nhạc Lục Lăng Hằng liền hình thành phản xạ có điều kiện, anh cố gắng khống chế mình ngồi yên tại chỗ không đứng lên. Anh cười nhạo nói: “Thẩm tổng, mấy anh tìm người sáng tác bài này đúng là thần kì, đợi quảng cáo này phát ra, không chừng có thể trở thành nhạc múa quảng trường phổ biến nhất.”
Thẩm Bác Diễn không khỏi đắc ý: “Đương nhiên, bài hát sáng tác dựa theo tiêu chí này mà. Kế hoạch phát triển đã được lên sẵn rồi, đợi quảng cáo ra, sẽ đi tới các quảng trường náo nhiệt tìm mấy người dẫn đầu đoàn múa, tài trợ họ một ít, để họ bật bài này rồi nhảy, bài hát này mà nổi tiếng, đồng thời sản phẩm của chúng ta cũng được để ý theo.”
Lục Lăng Hằng ngạc nhiên. Vậy cũng được sao?
Thẩm Bác Diễn nhìn thấu biết rõ anh không hiểu, cười nhạt giải thích: “Múa quảng trường rất ghê gớm, đừng có mà xem thường! Không tốn nhiều tiền mà hiệu quả hơn cả mấy quảng cáo giờ vàng, chỉ hai ba tháng là đã có hiệu quả rồi.”
Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút, thấy cũng có vẻ có lý. Đồ uống vận động không phải thứ gì đắt tiền, bỏ vài đồng tiền ra, ai cũng có thể mua được. Cho nên càng nổi tiếng, lượng tiêu thụ lại càng tốt. Chiến dịch quảng cáo này của Thẩm Bác Diễn là nghĩ xem làm sao quảng cáo có thể nổi bần bật, có thể lôi kéo lượng tiêu thụ là được. Hơn nữa việc đưa sản phẩm tới gần tầng lớp phổ thông cũng rất quan trọng, còn nơi nào gần gũi với dân đen hơn quảng trường nữa? Múa quảng trường này ít tốn kém mà hiệu quả rất tuyệt vời!!
Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Bác Diễn khiến Lục Lăng Hằng cười không nổi.
“Quảng cáo đầu tiên chủ yếu phát trên TV và internet, quảng cáo hôm nay quay thì cho phát ở những nơi công cộng.” Thẩm Bác Diễn chỉ chỉ vào màn hình lớn trên tòa nhà, “Những chỗ như này, để những người múa quảng trường nhìn thấy được, sau đó học theo.”
Lục Lăng Hằng: “…..”
Thế là anh vẻ mặt như say như mê dẫn các bác gái múa quảng trường sẽ được phát sóng đều đặn ở nơi náo nhiệt phồn hoa nhất? Còn là tivi màn hình lớn có thể phát sóng rõ ràng từng chi tiết nhỏ, đây không phải là đang đùa đó hả?!!
Thế mà Thẩm Bác Diễn lại còn cao hứng tranh công: “Đảm bảo cậu hot hòn họt ngay lập tức!”
Hai mắt Lục Lăng Hằng trừng to bất động, cười gượng mấy tiếng: “Thẩm tổng rất có đầu óc kinh tế!” Tuy rằng quảng cáo quá vô sỉ nhưng những lời này Lục Lăng Hằng khen rất thật tình. Phương án mở rộng tiêu thụ sản phẩm này không thể chê đâu vào đâu được. Thẩm Bác Diễn chịu làm vài việc nên hồn anh cũng thấy vui thay.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, các diễn viên tiếp tục ra quay.
Lần này quay vô cùng thuận lợi, giải tán quần chúng vây xem xong, mọi người không bị tiếng ồn làm ảnh hưởng nữa, mà ban nãy Lục Lăng Hằng vừa nịnh các bác gái vui vẻ xong, tinh thần mọi người đều phấn khởi, lúc nhảy ngập tràn sức sống, chỉ một lần đã quay xong.
Mắt thấy sắp tới thời điểm nóng nhất của buổi trưa, công ty quảng cáo cho nghỉ ngơi ăn trưa. Lục Lăng Hằng cũng đi ăn cơm, ăn xong anh sẽ lập tức đi hóa trang. Hóa trang thành ông già cần ít nhất hai ba giờ, tranh thủ hóa trang trong lúc nóng nhất của buổi trưa này, sau đó tới chiều sẽ tiếp tục quay cảnh quảng cáo còn lại.
Bởi địa điểm quay ở dưới trụ sở chính tập đoàn Thẩm thị, nên các phòng như hóa trang thay đồ đều được bố trí trong toà nhà Thẩm thị, Thẩm Bác Diễn mời Lục Lăng Hằng ăn, trước đó hắn đã bố trí đầu bếp làm cơm, làm cơm xong mang tới phòng nghỉ. Đây là phúc lợi của diễn viên, Lục Lăng Hằng cũng không từ chối, cùng Thẩm Bác Diễn quay về phòng ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Thẩm Bác Diễn chẳng mấy động đũa, chỉ len lén nhìn Lục Lăng Hằng. Vừa nhìn khóe miệng vừa cong lên, thể như ngon hơn bất cứ mỹ thực gì trên đời. Lục Lăng Hằng đói bụng thật sự, sáng giờ nhảy nhót bụng anh đã sớm reo vang, thế nên chăm chú ăn, không để ý tới ánh mắt ôn nhu của Thẩm Bác Diễn.
Đang ăn, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Thẩm Bác Diễn đang hứng thú bị cắt ngang, không vui hỏi: “Ai vậy?” Lúc này đang giờ nghỉ ngơi, phòng này được sắp xếp dành riêng cho hắn, theo lý mà nói không có người tới quấy rầy mới phải.
“Bác Diễn, con có ở trong đó không?” Bên ngoài truyền tới giọng nói dễ nghe của phụ nữ..
Thẩm Bác Diễn cả kinh, đến Lục Lăng Hằng cũng ngẩn người, đặt đũa xuống lau miệng.
Thẩm Bác Diễn đứng dậy đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa là một phụ nữ mặc váy liền màu xanh ngọc, dưới chân đi đôi giày cao gót, dung mạo mỹ lệ xinh đẹp, cả người nếu phải dùng một từ để hình dung thì đó chính là “Đẹp”. Nhìn người này thị thoạt chừng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan có phần tương tự với Thẩm Bác Diễn.
Thẩm Bác Diễn không hiểu hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Lục Lăng Hằng vội vàng đứng lên, lễ phép kính cẩn cúi đầu chào mẹ của Thẩm Bác Diễn – Trâu Tĩnh Tĩnh lấy lòng: “Chào bác gái.”
Ánh mắt Trâu Tĩnh Tĩnh nhìn về phía anh, dáng cười trên mặt vừa đủ, thể hiện hết nét tinh xảo đẹp đẽ của phụ nữ vùng sông nước Giang Nam: “Chào Tiểu Lục. Bác tới xem mấy đứa làm việc, không làm phiền mọi người chứ?” Bà liếc mắt nhìn bàn Thẩm Bác Diễn, thấy hai người đang dùng cơm, vội nói: “Hai đứa cứ ăn tiếp, không phải để ý tới bác.”
Lục Lăng Hằng có phần mất tự nhiên, tay vô thức cọ sát vào quần. Hai mươi mấy năm trước Trâu Tĩnh Tĩnh là ca sĩ, hát rất nhiều bài tình ca dịu dàng nổi tiếng. Sau khi gả cho cha Thẩm Bác Diễn, bà từ từ lui khỏi giới giải trí. Lúc Lục Quân Càn biết Thẩm Bác Diễn là con trai Trâu Tĩnh Tĩnh, anh vô cùng kinh ngạc, Trâu Tĩnh Tĩnh là một người phụ nữ mà ở bất cứ đâu cũng toát lên vẻ hoàn mỹ, thật đúng là không tưởng tượng nổi bà sẽ sinh ra một đứa con trai mặt dày vô sỉ như Thẩm Bác Diễn. Kiếp trước Lục Quân Càn từng gặp Trâu Tĩnh Tĩnh hai ba lần trong tiệc rượu và nghi thức cắt băng khánh thành, trong suy nghĩ của anh, Trâu Tĩnh Tĩnh là một người phụ nữ rất đỗi dịu dàng, nhưng không biết vì sao, tuy rằng nhìn Trâu Tĩnh Tĩnh trẻ đẹp, cũng thật sự ôn nhu, nhưng anh lại luôn có một cảm giác khó thân cận, thậm chí có phần e sợ.
Trâu Tĩnh Tĩnh ngồi xuống ghế sofa, tư thế ngồi cũng hết sức ưu nhã, dịu dàng nói: “Hai đứa ăn tiếp đi, không phải mất tự nhiên.” Sau đó lại nói giỡn, “Có phải bác tới quấy rối hai đứa rồi không? Hay là bác đi nhé?”
Lục Lăng Hằng vội nói: “Không đâu ạ, bác ngồi đi ạ.” Sau đó đành phải ngồi xuống tiếp tục ăn.
Trâu Tĩnh Tĩnh dịu dàng hàn huyên vài câu cùng họ, hỏi hôm nay anh quay quảng cáo có mệt hay không, cảm thấy như thế nào.
Nguồn :
Lục Lăng Hằng len lén nhìn Thẩm Bác Diễn. Dường như Thẩm Bác Diễn rất mất hứng vì mẹ mình tới, mi tâm vẫn nhíu chặt.
Thẩm Bác Diễn ăn vài miếng, tựa hồ như chưa ăn uống gì, sau đó trực tiếp buông đũa xuống. Trâu Tĩnh Tĩnh thấy thế hỏi: “Con no rồi? Vất vả như vậy, ăn nhiều vào một chút.”
“No rồi.” Thẩm Bác Diễn mặt không đổi sắc nói, “Không ăn.”
Trâu Tĩnh Tĩnh cười cười, lại nói vài câu vô thưởng vô phạt.
Tuy rằng Trâu Tĩnh Tĩnh không ngừng nói đùa, nhưng bầu không khí vẫn có phần lúng túng mất tự nhiên, Lục Lăng Hằng cũng không ăn được thêm bao nhiêu, buông đũa xuống.
Trâu Tĩnh Tĩnh thấy thế, chuyển đề tài câu chuyện: “Phải rồi Bác Diễn, mẹ có chuyện muốn nói với con về công ty.”
Lục Lăng Hằng lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy nói: “Cháu ăn xong rồi, đi hóa trang trước…”
Thẩm Bác Diễn muốn nói gì đó, lại nuốt xuống, không còn cách nào nhìn Lục Lăng Hằng rời phòng nghỉ.
Lục Lăng Hằng đi rồi, Trâu Tĩnh Tĩnh không nhanh không chậm đứng dậy, khóa cửa phòng nghỉ lại, lúc này mới đi tới ngồi xuống đối diện Thẩm Bác Diễn.
“Cậu diễn viên kia là em họ Lục Quân Càn sao?” Trâu Tĩnh Tĩnh hỏi.
Thẩm Bác Diễn ừ một tiếng, nhìn nét mặt có thể thấy hắn không vui vẻ chút nào, những vẫn buông mi trả lời câu hỏi của mẹ mình.
“Quan hệ hai đứa có vẻ không tồi, sao lại đặc biệt ăn cơm cùng cậu ta vậy?”
Thẩm Bác Diễn nói: “Cậu ấy là diễn viên chính, con mời ăn một bữa thì có gì lạ? Vả lại có liên quan gì tới Lục Quân Càn?”
Ánh mắt Trâu Tĩnh Tĩnh ý vị thâm trường: “Không có gì, mẹ nhớ trước đây con từng nói chỉ thích Lục Quân Càn.” (ý vị thâm trường: ý vị sâu xa)
Thẩm Bác Diễn lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn bà: “Mẹ, mẹ nói đi đâu đấy?” Nét mặt hắn tuy rằng sắc bén, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ, vội chuyển đề tài, “Không phải mẹ muốn nói chuyện của công ty sao? Nếu không có việc gì thì con xuống đoàn làm quảng cáo nhìn một chút.”
Thẩm Bác Diễn đang định đứng dậy rời đi, đột nhiên Trâu Tĩnh Tĩnh cất tiếng, giọng nói ngọt ngào mang theo sự nghiêm khắc không thể từ chối: “Không phải đã nói với cha con hệ liệt động năng này giao cho con làm sao? Sao lại biến thành Thẩm Thanh Dư rồi? Giờ con còn giúp nó phát triển? Mau lấy lại thành phẩm này về đi.”
Nhất thời Thẩm Bác Diễn cảm thấy đầu như muốn bốc khói.