Sớm hôm sau tâm trạng Lục Lăng Hằng không tốt, quay một cảnh phim, anh có tổng cộng ba lời thoại, nhưng cả ba lần đều quên lời mà NG. Ngoại trừ lần đầu tiên quay cảnh anh hùng cứu mỹ nhân anh bị Thẩm dân nữ ám ảnh NG tương đối nhiều, ngoài ra sau này rất ít khi gặp sai lầm. Trước khi quay phim Lục Lăng Hằng đều đọc toàn bộ kịch bản hai lần, những đoạn có lời thoại khó anh đều học thuộc lời thoại trước cả tháng, ngày nào trước khi đi ngủ cũng ôn lại lời thoại cảnh ngày hôm sau, cho nên rất ít khi anh gặp chuyện quên lời thoại, lần này anh liên tục phạm sai lầm, đến đạo diễn cũng thấy kì lạ.
Trương Khôn hỏi: “Tiểu Lục, cậu không sao chứ? Tôi thấy giọng cậu có vẻ nặng âm mũi, có phải hai hôm nay nhiệt độ chênh lệch nên bị cảm lạnh không?”
“Không đâu ạ không đâu ạ.” Lục Lăng Hằng ngại ngùng, “Có lỗi với mọi người quá, tối hôm qua em ngủ không ngon, quay lại một lần nữa đi ạ.”
Ngoài Sở Y Na ra, số lần các diễn viên khác NG đều vượt xa Lục Lăng Hằng, bởi vậy nên không ai trách anh, trái lại đều quan tâm anh.
Lục Lăng Hằng có phần mất hồn mất vía, anh như vậy cũng bởi vì Thẩm Bác Diễn. Tối qua sau khi Thẩm Bác Diễn về không gọi lại báo tin cho anh, dựa vào tính tình Thẩm Bác Diễn ngày trước, ít nhất hắn cũng gửi một tin nhắn báo bình an cho anh. Không biết cha Thẩm Bác Diễn bị bệnh thế nào, chỉ e bệnh tình không nhẹ.
Quay cảnh buổi sáng xong, Liễu Kỳ chủ động bắt chuyện với Lục Lăng Hằng: “Sắc mặt cậu không tốt, không sao chứ?”
Thái độ của cô gái này với anh trước đây rất bất thiện, nhưng không biết vì sao hai hôm nay ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ Lục Lăng Hằng không có tâm trạng đâu để quan tâm sự thay đổi của cô, nói qua loa hai câu rồi đi ra ngoài, Liễu Kỳ nhún vai, không để tâm, ôm lấy Sở Y Na qua một bên buôn chuyện.
Có thời gian rảnh, Lục Lăng Hằng lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Bác Diễn.
Đầu dây bên kia vừa đổ chuông thì bị tắt máy, nhưng một phút sau, Thẩm Bác Diễn đã gọi lại.
“Nãy ở phòng bệnh, không tiện nói chuyện.” Giọng Thẩm Bác Diễn có vẻ uể oải, “Anh mới ra ngoài.”
Lục Lăng Hằng hỏi: “Ba anh thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.” Thẩm Bác Diễn buồn bực nói: “Ông ấy bị loét dạ dày, trước đây hay nói khó chịu, bác sĩ cũng không phát hiện ra, nghĩ là bệnh loét dạ dày lại tái phát, mãi đến hôm qua kiểm tra mới biết trong dạ dày có khối u. Là u ác tính.”
Lục Lăng Hằng cả kinh. U ác tính, đó không phải bệnh ung thư sao?! Anh vội hỏi: “Phát hiện sớm chứ?”
Thẩm Bác Diễn nói: “Giai đoạn giữa.”
Lục Lăng Hằng càng hoảng sợ hơn. Ung thư giai đoạn đầu còn có thể chữa được, nhưng giai đoạn giữa thì rất phiền phức.
Thẩm Bác Diễn ở đầu bên kia khẽ thở dài. Những người có tiền đều rất chú ý giữ gìn sức khỏe, cứ một thời gian là lại tiến hành kiểm tra sức khỏe, theo lý thuyết bệnh của ông ấy có thể phát hiện kịp thời, đặc biệt là bệnh dạ dày của cha hắn thường xuyên tái phát, rõ ràng ba tháng trước vừa mới làm kiểm tra toàn diện một lần, nhưng không tra ra bệnh ung thư. Mãi đến gần đây dạ dày đau, hay nôn ra máu, thấy bệnh trạng càng ngày càng nghiêm trọng nên mới đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa, mới phát hiện ra trong bụng có khối u đã bắt đầu lớn. Theo lời bác sĩ nói, bởi trước nay cha Thẩm hay bị loét dạ dày, dấu hiệu ban đầu của ung thu tương đối giống bệnh trạng loét dạ dày, trước đó tiến hành sinh thiết không sâu, không tra ra được tế bào ung thư, dẫn tới làm chậm trễ bệnh tình.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra của ông Thẩm là một chuyên gia rất giỏi, tới giờ nhà họ đều rất tin tưởng, không ngờ chuyên gia cũng không thể kịp thời phát hiện bệnh tình của ông Thẩm, dẫn tới khi phát hiện ra bệnh tình đã tương đối nghiêm trọng. Hôm qua Trâu Tĩnh Tĩnh bắt đầu liên hệ luật sư định gây rắc rối cho chuyên gia và bệnh viện, đồng thời liên hệ một chuyên gia tương đối có tiếng chữa ung thư dạ dày. Đột nhiên chồng bị ung thư, với bà mà nói đúng là một tin sét đánh, tới bây giờ Thẩm Bác Diễn vẫn chưa thể đảm đương một phần ở Thẩm gia, bà không thể chấp nhận việc chồng mình gặp chuyện không may. Mấy chuyện này Thẩm Bác Diễn không hiểu mấy, nghe bác sĩ nói bệnh ung thư vốn cũng không phải dễ điều tra ra, dường như bệnh viện cũng không có trách nhiệm. Nhưng mà mẹ không chịu ngừng, hắn cũng không được yên tĩnh.
“Đêm qua làm phẫu thuật.” Thẩm Bác Diễn đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình dễ nghe, “Cũng không quá nghiêm trọng, vẫn còn kịp chữa trị.”
Lục Lăng Hằng lại không nghĩ như vậy. Năm nay ông Thẩm đã ngoài sáu mươi tuổi, lại mắc thêm bệnh ung thư. Ung thư là một căn bệnh nan y, đến giai đoạn cuối sẽ rất khó trị triệt để, sợ rằng tuổi thọ đã có hạn.. Đương nhiên anh không nói ra miệng, chỉ có thể an ủi: “Sẽ tốt thôi.”
Không ai ngờ sẽ đột nhiên xảy ra cơ sự này. Vài hôm trước tâm trạng Thẩm Bác Diễn còn rất tốt, nhưng cuối cùng vì chuyện này mà bị ảnh hưởng. Ngoài việc cha bị bệnh khiến hắn phiền não ra, một đống chuyện vì bệnh của cha kéo tới cũng khiến hắn thêm đau đầu. Vốn Trâu Tĩnh Tĩnh đã phát bực vì con trai không có tâm tư tranh đoạt, giờ đột nhiên chồng gặp bệnh nan y mà con trai vẫn chưa làm được cái gì, bà lo đến sắp ngã bệnh theo, vừa thấy mặt Thẩm Bác Diễn đã tận tâm chỉ bảo mà khiển trách hắn một trận.
Tối qua lúc cha làm phẫu thuật, thật ra Thẩm Bác Diễn rất muốn tận hiếu, nhưng bên cạnh giường bệnh có một đống người vây xung quanh. Thẩm Thanh Dư bỏ hết công việc trong tay xuống chạy tới bệnh viện, Trâu Tĩnh Tĩnh thì bỏ tất cả hoạt động mà ở lại, còn có họ hàng thân thích, đến chén nước cũng bị giành, thậm chí hộ sĩ cũng không chen vào được, càng không nói đến Thẩm Bác Diễn. Tâm tình Thẩm Bác Diễn không tốt, không muốn ở lại phòng bệnh, đi ra bên ngoài hút mấy điếu thuốc lại bị mẹ gửi tin nhắn mắng, nói hắn ngu dốt bất trị, đến giả vờ cũng không làm được.
Đủ chuyện phiền não đua nhau ập tới khiến Thẩm Bác Diễn không thở nổi, nhưng hắn không định kể khổ với Lục Lăng Hằng, chỉ nghe giọng Lục Lăng Hằng thôi hắn đã thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng nói đôi câu, sau đó hắn hỏi: “Bao giờ thì em có thời gian rảnh để quay quảng cáo thứ ba?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Lục Lăng Hằng sững vài giây, nhất thời dở khóc dở cười. Đến lúc này rồi mà Thẩm Bác Diễn vẫn còn có thể nghĩ tới chuyện quảng cáo.
Giờ Thẩm Bác Diễn đang muốn mua vui trong khổ, cha bị bệnh, trong nhà loạn hết lên, mẹ mong chuyện gì hắn cũng có thể nhúng chân vào, hắn lại chẳng biết làm gì, chỉ tiếc không thể quay về đoàn phim trơ mặt ra, thoát cảnh hỗn loạn ở nơi này. Nhưng dù sao hắn cũng đã là người trưởng thành, không thể tùy hứng như vậy, chuyện chữa bệnh của cha hắn không giúp được gì, chỉ có thể tìm những việc mình có thể làm.
“Quảng cáo thứ ba khác với hai quảng cáo đầu, anh thêm vài chi tiết mới…”
Lục Lăng Hằng run lên. Anh bị bệnh vừa nghe thấy hai chữ ‘quảng cáo’ đã nổi da gà.
Lúc này mẹ của Thẩm Bác Diễn kêu người gọi hắn quay lại, hắn không thể làm gì hơn là vội nói anh gửi kịch bản vào hòm thư của em, đợi bao giờ em rảnh thì quay rồi cúp máy.
Ông Thẩm bị ung thư dạ dày, hiển nhiên Thẩm gia sẽ chuẩn bị điều kiện chữa trị tốt nhất cho ông. Nhưng ung thư không giống như các bệnh khác, ông Thẩm cũng không còn trẻ, bác sĩ nói tình hình ông như vậy, nếu chữa trị tốt có thể sống thêm vài năm, nhưng nếu tình huống xấu thì chỉ duy trì được mấy tháng. Tâm lý của người bệnh giữ vai trò rất quan trọng, không ít người khiếp sợ trước bệnh tình của mình, thậm chí mới phát hiện được vài ngày đã qua đời. Trâu Tĩnh Tĩnh sốt ruột lo lắng đến phát điên, thiếu điều kêu con trai chèo chống cả bầu trời.
Trong suốt khoảng thời gian này, Lục Lăng Hằng bận rộn quay phim, để tránh khỏi chú cẩn cô ni của Trâu Tĩnh Tĩnh, Thẩm Bác Diễn chú tâm vào công việc của công ty mới, cũng không rảnh rỗi tới tham ban nữa.
Đảo mắt “Khương môn phi tương” đóng máy.
Mọi người trong đoàn phim này đều khá trẻ, mọi người hợp tác rất thuận lợi, phim đóng máy nhân viên tụ tập lại làm một bữa tiệc, đến Tiểu Công Cẩu cũng tham gia.
Quay phim ba tháng, hồi mới vào đoàn phim Tiểu Công Cẩu còn là một bé cún mới cai sữa, giờ đã lớn gấp đôi. Bạn husky này vốn mua từ tiệm thú cưng để diễn Phệ thiên thần thú, quay phim xong, mọi người cùng thảo luận nên làm gì với bạn.
Tiểu Công Cẩu rất dễ thương, ngoại trừ việc ai cho ăn cũng đi theo người ta, rất dễ bị lừa ra thì không có khuyết điểm gì, rất nhiều người trong đoàn phim muốn nhận nuôi bạn, đợi đến khi phim cần tuyên truyền có thể cho bạn đi quảng cáo mánh lới.
Tuy rằng Tiểu Công Cẩu thường diễn chung với Cảnh Thanh và Sở Y Na, nhưng không ngờ người mà bạn quấn nhất lại là Lục Lăng Hằng, chỉ cần người khác không lấy thức ăn ra dụ bạn, bạn sẽ tưng tửng tưng tửng bám theo sau Lục Lăng Hằng.
Đang ăn cơm, Tiểu Công Cẩu lại chui qua gầm bàn, hai chân trước đặt lên đùi Lục Lăng Hằng làm nũng.
Sở Y Na ngồi bên cạnh Lục Lăng Hằng ghen tị muốn chết: “Ây da, chị muốn nuôi nó quá! Nhưng bố mẹ chị không thích.”
Công việc của Sở Y Na quá bận rộn, căn bản không có thời gian nuôi chó, để ở nhà cũng chỉ có người lớn chăm, người lớn trong nhà không thích thì không còn cách nào khác.
Lục Lăng Hằng vuốt cằm Tiểu Công Cẩu, Tiểu Công Cẩu lập tức nịnh hót mà gối đầu lên đùi anh nhìn anh chăm chú. Lục Lăng Hằng khẽ động tâm, chần chừ nói: “Hay là.. để em nuôi đi.”
“Cậu nuôi?” Trương Khôn rất đỗi giật mình. Vốn đã quyết định cho quay phim của đoàn nuôi Tiểu Công Cẩu, không ngờ giữa đường đột nhiên lòi ra một Trình Giảo Kim đoạt hàng.
Lục Lăng Hằng do dự mấy giây, hạ quyết tâm: “Cho em nuôi đi.”
Lục Lăng Hằng muốn nuôi Tiểu Công Cẩu, Tiểu Công Cẩu cũng thân thiết với anh hơn, quay phim nghiễm nhiên bị cướp hàng, quyền sở hữu Tiểu Công Cẩu cứ như vậy mà được quyết định.
Tuyên truyền của đoàn phim nói: “Giờ về tôi lập tài khoản weibo cho Tiểu Công Cẩu, cho cậu làm quản lý, không có việc gì thì chụp ảnh đăng mấy truyện moe moe của em nó, mọi người cùng share đi. Giờ giới trẻ rất thích cún mèo moe moe, đây là một cách rất tốt để tuyên truyền.”
Lục Lăng Hằng ừ một tiếng đáp ứng.
Chu kỳ quay một bộ phim truyền hình trong nước đều trên dưới ba tháng, đến khi “Khương môn phi tương” quay xong, hậu kỳ của”Đao Phong” cũng chế tác xong. Bởi phim đề tài quân sự nên dễ dàng được qua thẩm định, được một đài bỏ số tiền lớn ra mua, đợi nghỉ đông sẽ cho phát sóng.
Quay xong hai bộ phim, lịch làm việc của Lục Lăng Hằng vẫn như trước rất bận rộn. Quảng cáo động năng vẫn còn chưa hết hot, công ty muốn rèn sắt ngay khi còn nóng để duy trì độ hot của anh, cho nên nhận giúp anh rất nhiều hoạt động quay chụp. Quảng cáo động năng giúp Lục Lăng Hằng có danh hiệu “Nam thần hài hước”, hiệu quả này khiến Mã Du rất hài lòng, nhưng xem quảng cáo mà nói, yếu tố hài hước nhiều hơn là nam thần. Cho nên công ty thuê rất nhiều người lên weibo nói về Lục Lăng Hằng, có “người qua đường” “vô tình nhìn thấy” chụp ảnh Lục Lăng Hằng đóng phim, tham ban.. coi như là thu hút trước khi tác phẩm lên sóng. Công cuộc PR trên mạng coi như thành công, rất nhiều cư dân mạng mong chờ hình tượng quân nhân sắt thép của Lục Lăng Hằng, đợi “Đao phong” lên sóng xem Lục Lăng Hằng có thành công ngay trong lần đầu không.
Hôm nay Lục Lăng Hằng chụp một bộ hình manly xong, đi ra studio chuẩn bị về nhà, thấy một chiếc Land Rover quen mắt đỗ bên ngoài. Tiền Duyệt ôm đồ của anh lên xe công ty đón, thấy anh đứng bất động ven đường, Tiền Duyệt thúc giục: “Cậu nhìn gì vậy? Mau lên xe đi.”
Lục Lăng Hằng nhìn chằm chằm chiếc Land Rover một lúc. Cửa xe dán màng che, từ bên ngoài không thể thấy bên trong, anh đi vòng qua đầu xe nhìn một chút, đúng là biển số xe của Thẩm Bác Diễn, cũng không biết người này có ở trên xe không, đến cửa sổ xe cũng không hạ xuống.
“Mọi người đi trước đi.” Lục Lăng Hằng nói, “Tôi còn có chút việc, tự về sau.”
Tiền Duyệt nghe anh nói vậy, liền đóng cửa xe đi trước.
Chờ mọi người đi rồi, Lục Lăng Hằng lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Bác Diễn, nháy mắt cửa sổ xe đã hạ xuống, Thẩm Bác Diễn ngồi ở ghế tài xế hiện ra trước mặt anh. Mấy tháng gặp lại, nét mặt Thẩm Bác Diễn tuy lạnh lùng, nhưng khóe môi cong lên. Hắn nhấc cằm: “Lên xe đi!”
Đúng lúc này nhân viên studio đi ra, nhận ra Thẩm Bác Diễn, vội chào hỏi: “Ồ, Thẩm tổng tới.”
Thẩm Bác Diễn thu dáng cười trên môi lại, nhưng giọng nói vẫn rất vui vẻ: “Ừ, đến tìm người đại diện bàn chuyện một chút.”
Người nọ cười: “Khi nào quảng cáo động năng lại ra tiếp ạ, rất thú vị.” Dựa vào độ bỉ mà đến bây giờ quảng cáo động năng vẫn còn rất hot, không ai là không biết.
Lục Lăng Hằng nói chuyện mấy câu rồi tạm biệt, Thẩm Bác Diễn không nói nhiều, nhưng nét mặt vẫn rất lạnh nhạt. Nhưng đến khi Lục Lăng Hằng lên xe rồi, cửa xe vừa đóng lại, bộ dạng lạnh nhạt của Thẩm Bác Diễn bay sạch, hắn chu miệng ra, cầm lòng chẳng đậu mà bắt đầu gặm cắn.
.o.